“Y Y ngày mai là chủ nhật, đi cùng ba tham gia một hoạt động từ thiện đi!” Ăn cơm xong, Duy Kiến Quốc nói với con gái.

Bởi vì chuyện phải nhanh chóng đưa công ty ra thị trường, có sự trợ giúp của Kiều Thị, công việc thuận lợi hơn nhiều. Mấy ngày trước nội bộ công ty đưa ra yêu cầu điều chỉnh công ty, cho là nên làm một hoạt động từ thiện, không phải chỉ đối với giới nhà báo, đối với nhân viên trong công ty là một khích lệ lớn.

Đầu tiên là hôm nay có một quỹ từ thiện, mời được rất nhiều người nổi tiếng ngoài xã hội, đương nhiên là lấy danh nghĩa của công ty Nam Cảng để mời, nhưng có Kiều Thị làm chỗ dựa, tự nhiên cũng sẽ có rất nhiều nhân vật nổi tiếng nể mặt đến dự.

Đáng lẽ là vợ cùng con gái không cần tham gia, nhưng mà ngày mai cử hành hoạt động ở một cô nhi viện, hơn nữa sẽ có rất nhiều nhà báo tham gia. Nếu như người nhà đều có thể đi như vậy đối với công ty hình tượng sẽ có rất tốt.

“Mẹ cũng muốn đi sao?”

“Đúng vậy, cả nhà ba người chúng ta đều đi!”

“Được!” Dù sao ngày mai cô cũng không cần đi học, ở nhà chỉ làm tên Ngô Soái kia đến làm ầm ĩ lên mà thôi.

“Ngày mai phải ăn mặc đẹp một chút, bởi vì sẽ có rất nhiều nhà báo!” Mẹ không quên nhắc nhở. Mà buổi tối còn phải tham gia đại tiệc.

“Oa, vậy không phải sẽ có rất nhiều người?”

“Đó là điều đương nhiên…….công ty ba qua một thời gian nữa sẽ ra thị trường rồi, đến lúc đó sẽ có rất nhiều giới truyền thống chú ý. Vì vậy không ngừng tạo hình tương tốt cho công ty, hình tượng gia đình ba cũng muốn làm cho tốt!”

“Y Y, xem ba con đắc ý như vậy! Lỗ mũi nở hết cả rồi!”

“Ha ha……..”

Mà ngược lại, tại văn phòng làm việc của tổng giám đốc Kiều Thị.

Kiều Ngự Diễm, Denis cũng đang bàn chuyện, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, cô gái tiến vào cũng không phải thư ký của Kiều Ngự Diễm, mà là một cô gái con lai Phổ Thụy.

Nhìn kỹ lại, Phổ Thụy chính là cô gái ngày đó đã từng xuất hiện trước cửa khu chung cư, Lạp Thụy bạn gái Cát Phàm.

“Hi, tiểu thư Phổ Thụy thân yêu, đã lâu không gặp, thực sự bức chết tôi rồi!” Denis vô cùng không đứng đắn giang hai tay hướng người vừa tiến vào.

Mà Phổ Thụy kia cũng không đem theo bất kỳ nụ cười nào, vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ, tính khí như vậy có mấy phần giống Kiều Ngự Diễm. Cùng ngày đó ở bên cạnh Cát Phàm tưởng như là hai người khác nhau.

“Tránh qua một bên đi, Kiều tổng, anh đã để tôi ở bên cạnh Cát Phàm đó một tháng, rốt cuộc lúc nào thì hành động?” Phổ Thụy vẫn cho là có nhiệm vụ ám sát…….Bởi vì cô lúc vừa mới bắt đầu không hiểu tại sao lại phải đến gần hắn.

Trước kia cô tiếp nhận nhiệm vụ cũng sẽ tiếp nhận mục tiêu, lấy sự hiểu rõ quy luật cuộc sống của đối phương mà dễ dàng ra tay, nhưng kể từ sau khi đến gần Cát Phàm, cô cảm thấy hắn là một người đơn giản, là người căn bản không có cảm giác thần bí gì, thậm chí không để cho cô có thể ra tay.

Bọn họ rốt cuộc tại sao lại để cô đến gần chàng trai đó?

Hai người đàn ông trong phòng liếc nhìn nhau một cái, Denis lúc này mới lên tiếng “Em chỉ cần qua lại với hắn là được rồi, không cần nói gì, tốt nhất không nên làm hắn bị thương.”

“Hắn là người quan trọng như thế nào?”

“Không, là một nhân vật mấu chốt!” Denis cười như không cười nhìn Kiều Ngự Diễm một cái, đối phương đến bây giờ một câu cũng không nói.

Phổ Thụy nhìn về phía Kiều Ngự Diễm vẫn lạnh lùng như cũ, muốn nói gì, cuối cùng vẫn không nói ra. Đi theo bên cạnh hắn lâu như vậy,cô tự nhiên có chút chuyện có thể hỏi, có một số việc tốt nhất không nên hỏi, đặc biệt là Kiều Ngự Diễm không muốn nói ọi người biết.

Mà nét mặt hắn bây giờ, rõ ràng viết “Đừng hỏi quá nhiều!”

Hai người đàn ông này, một người lạnh lùng đáng sợ, một người tính khí nóng làm cô thật bất đắc dĩ, nhớ tới liền nhức đầu “Vậy cũng được, có chuyện gì thì tìm em, em đi trước!”

“Đợi đã nào…….!” Thanh âm lạnh lùng vang lên, Phổ Thụy dừng bước chân lại.

“Ừ?”

“Về sau không cần để cho chàng trai kia xuất hiện trước mặt Duy Y!” Mặc dù Y Y cự tuyệt Cát Phàm, nhưng hắn vẫn cảm thấy chướng mắt. Cát Phàm cùng Bạch Trạch Vũ không giống nhau, một người là thích Duy Y, một người là người Duy Y thích, cho nên Cát Phàm may mắn bị Duy Y cự tuyệt, nếu không, chỉ sợ hắn so với Bạch Trạch Vũ còn thảm hơn, có nhà mà không thể về……..

“Này…….” Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Phổ Thụy nhìn về phía Denis đang ngồi ở một bên, hoàn toàn không rõ lắm tình huống bây giờ.

“Cứ làm theo là được!” Denis tốt bụng nhắc nhở.

“Dạ!”

Không biết Phổ Thụy dùng thủ đoạn gì để thoát khỏi thư ký bên ngoài, thời gian chưa tới một phút, cô liền thuận lợi rời khỏi cao ốc Kiều Thị.

Hai người đàn ông này thật là ghê tởm, rõ ràng có thể gặp mặt ở chỗ khác, lại cố tình bắt cô đến tập đoàn Kiều thị, thật phiền phức.

"Denis, tiến độ đưa công ty Nam Cảng ra thị trường như thế nào rồi?”

“Tất cả thuận lợi, hợp đồng cũng đã ký xong, có Kiều Thị làm chỗ dựa, đã tin tưởng rất nhiều, Nam Cảng đúng là một công ty G thị mới nổi. Tối nay có một buổi tiệc quyên góp tiền, cậu tham gia chứ? Lấy danh nghĩa của tổng giám đốc Duy mời.” Hắn biết Kiều Ngự Diễm coi trọng cô bé Duy Y kia, cho nên mới trợ giúp đưa công ty của Duy Kiến Quốc ra thị trường. Nhưng mà chính là Kiều Ngự Diễm không thể không có cô gái này sao? Hai người bọn họ thực sự kém nhau quá xa, hắn thật sự không coi trọng.

“…….Không biết!” Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn.

Rốt cuộc tới buổi tối, G thị có rất nhiều người nổi tiếng trong giới kinh doanh tham gia đại tiệc. Mà Kiều Ngự Diễm chỉ xuất hiện có nửa giờ liền đem mọi chuyện ném cho Denis cùng Duy Kiến Quốc.

Một chiếc xe hơ hào hoa dừng lại dưới lầu nhà Duy Y, bóng dáng thon dài mạnh mẽ rắn rỏi từ trên xe bước xuống, bước vào thang máy quen thuộc, thẳng hướng tầng lầu trong đầu nghĩ.

Có lẽ người trên lầu cũng không muốn gặp hắn, nhưng…….

Hắn đã cố nén hơn một tháng không gặp cô, mỗi lần nghe tiếng của cô, luôn xung động đi tới dưới lầy nhà cô, ngồi trong xe nhìn về phía cửa sổ phòng cô quen thuộc, mong đợi cô sẽ xuất hiện ở đó.

Nhưng mỗi lần luôn là thất vọng, cô vĩnh viễn sẽ không biết có một người đàn ông, mỗi ngày ban đêm sẽ xuất hiện dưới lầu nhà cô nhìn cho đến khi cô đi ngủ.

Ổn định lại tâm tình, hắn nhấn chuông hai lần, cửa mới mở ra.

Trong cửa một cô gái mặc áo sơ mi màu trắng, quần jean xám, tóc cột cao thành đuôi ngựa, trong tay còn cầm mọt que kem đã ăn được một nửa.

Giây phút nhìn thấy hắn kia liền kinh sợ, sau đó hoảng sợ làm rớt cây kem, dùng cả hai tay muốn đóng cửa.

Hắn biết cô không muốn gặp hắn, cũng biết cô sợ hắn, thậm chí là ghét hắn. Nhưng hắn không quản được những thứ này…….

Cửa không đóng lại được, một cái chân to chắn ở trong khe cửa, tay nhẹ nhàng đẩy, người đàn ông dễ dàng tiến vào trong phòng.

“Ba tôi không có nhà, mời đi ra ngoài!”

“Anh biết!” Kiều Ngự Diễm nhẹ nhàng đóng cửa, rất tự nhiên đi tới phòng khách ngồi xuống.

Duy Y lúc này bắt đầu sợ, không dám tới gần hắn, đứng cách xa mấy mét.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương