Buổi tối.
Sau khi Hạ An Nhiên tắm rửa xong, cô nằm trên giường suy nghĩ miên man, sau khi trút bỏ mọi cảm xúc, cô chuẩn bị đối mặt với tình huống thực tế, một mặt là hành động thâm độc của Hạ Đức Hải, mặt khác là những bức ảnh quá khứ bần thiu.....
Hạ An Nhiên nhắm mắt che mặt đau đớn, rốt cuộc thì cô phải làm gì bây giờ!!!
Lăng Mặc từ phòng làm việc đi vào phòng, liền nhìn thấy con mèo hoang nhỏ bé mềm nhũn nằm trên giường, điều khiển xe lăn đi tới bên giường.
Con mèo hoang nhỏ nằm trên giường vẫn đang đắm chim trong thế giới của chính mình, hoàn toàn không để ý đến sự tiếp cận của anh.
Lăng Mặc lạnh lùng ra lệnh, “Giúp tôi xoa bóp.
Hạ An Nhiên giật mình, buông bàn tay đang che mặt ra, mở to mắt
Sau khi nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Lăng Mặc, liền ngoan ngoãn xuống giường, đỡ anh từ xe lăn xuống giường, xoa bóp cho anh ấy.
Nhưng trong lúc xoa bóp, Hạ An Nhiên rõ ràng đang lơ đăng, trong đầu vẫn còn suy nghĩ điều gì đó, sau khi xoa bóp đến vị trí đùi Lăng Mặc, cô lại không biết, lại tiếp tục xoa bóp lên phía trên.
Lăng Mặc với vẻ mặt lạnh lùng cầm lấy cánh tay của cô.

Hạ An Nhiên vẻ mặt đầy vô tội, "Có chuyện gì vậy?" Trong mắt Lăng Mặc hiện lên màu đỏ nóng rực, “Trước kia cô cũng xóa bóp cho tôi như vậy sao?"
Hạ An Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, “Ừ!"
Lãng Mặc dùng súc kéo có lại gần làm cho cô càng thêm đau, từng chữ một hỏi cô: “ Đây là cái mà cô gọi là xoa bóp đúng cách sao
Hạ An Nhiên nghe Lăng Mặc nói xong liền im lặng củi đầu.

Sau đó cô mới phát hiện ra tay mình đã đặt ở vị trí không nên đặt.
Hạ An Nhiên vội vàng hoảng sợ dừng lại, xấu hổ muốn đập đầu vào gối mà chết, “Tôi không cố ý!” Lăng Mặc nhìn cô chằm chằm, “Nói đi, làm sao cô mua chuộc được Tôn quản gia? Ông ấy nói giúp cô "
Hạ An Nhiên không ngờ rằng vì điều này mà Lăng Mặc bắt đầu nghi ngờ về lòng trung thành của Tốn quản gia đối với anh ấy.

Nghĩ đến hai lần mà Tôn quản gia đã chuẩn bị bàn ăn cho mình trước đây.
Hạ An Nhiên lắc đầu, “Tôi và Tôn quản gia không có gì cả”
Ánh mắt Lăng Mặc mờ mịt, “ Như vậy là chính cô có ý đồ xấu sao?”
Hạ An Nhiên: "...!11
Hạ An Nhiên bắt đầu khóc! Cô ấy không giải thích được!
Đôi môi mỏng của Lăng Mặc mấp máy, gằn từng chữ: "Xem ra sau này ở bên cạnh cô, tôi nên trói tay chân cổ lại."
Hạ An Nhiên hoảng hốt, nói làm sao để giải thích cho chuyện xấu hổ này đây?
Sau khi đảo đôi mắt của mình vài vòng, cô đột nhiên nở một nụ cười nịnh nọt.


"Xem đi, tôi lại kích thích anh.

Có phải hiện tại anh cảm thấy bị kích thích không? Trong nháy mắt, muốn giết tôi
Sau đó, với một khuôn mặt nghiêm túc, cô bắt đầu giải thích.

“Để tôi nói cho anh nghe, tôi đã tìm hiểu trên mạng, muốn kích thích một người, cách tốt nhất là làm điều mà người kia ghét nhất.

Tôi nghe Tôn quản gia nói rằng điều anh không thích là tiếp xúc với phụ nữ, anh xem, tôi cố ý tiếp xúc với anh! Còn tiếp xúc một cách nhạy cảm...!đều là để kích thích anh! Hạ An Nhiên tự cảm thấy lời cô nói siêu có lý, tự cảm thán: "Tôi thật sự là kẻ kích thích có lương tâm" Lăng Mặc híp mắt, "Ò? Chẳng qua là để kích thích tôi?"
Hạ An Nhiên gật đầu, "Bằng không? Tôi làm trò trước mặt anh, lợi dụng anh.

Chẳng phải là chán sống rồi sao"
Lăng Mặc hơi nhíu mày, “Vậy cô còn muốn tôi cảm ơn cô sao?”
Hạ An Nhiên xua tay, nhẹ nhàng nói: “Không, không cần cảm ơn, tôi chỉ muốn anh nhìn ra giá trị của tôi thôi”

Lăng Mặc nheo mắt lại.

Hạ An Nhiên tưởng mình đã thành công, đột nhiên bị Lăng Mặc dùng tay kéo cô ấy vào lòng.
Hạ An Nhiên không hề chuẩn bị trước mà nằm trên ngực
Lắng Mặc, trong tiềm thức cố gắng chống đỡ và đứng dậy.
Nhưng tay còn lại của Lăng Mặc đã ôm chặt vòng eo mảnh mai của cô, khiến cô không thể động đậy chút nào.
Lăng Mặc cúi đầu, trực tiếp ghé vào tai cô, giọng nói trầm thấp, “Thật là kích thích”
Hơi thở của Lăng Mặc đang ma sát với khuyên tại của cô, khuôn mặt đỏ bừng, vành tai cũng đỏ bừng, tìm đập loạn xạ khiến cô hoảng sợ
Trong phút chốc, thật muốn thuận theo ý của Hạ Đức Hải mà hạ độc giết chết tên điên này..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương