Cô Vợ Bác Sĩ Của Tổng Tài Hắc Ám
-
Chương 25: Tác động y học
Trưa hôm đó, khi cô từ chối chuyến đi chơi tuy anh có vẻ buồn buồn nhưng khi cô hứa sẽ bù thì trong anh vui hẳn lên. Nhưng cô lại thấy trong mắt anh có cái tính toán gì đó rất mờ ám. Vừa ăn trưa xong, anh lại đưa cô đến bệnh viện nhưng không phải khoa ngoại của cô mà là khoa sản.
Cô nghĩ mình nên kiểm tra, mấy năm trước sau khi mất đứa bé cô đã được chuẩn đoán là rất khó có con lại nhưng không phải là hoàn toàn không thể có, là một bác sĩ thì cho dù còn 0,001% cũng không bỏ cuộc. Còn nếu thật sự không có, cô và anh sẽ tính đến việc sử dụng công cụ y học, phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm. Tuy Lạc Thiên rất ghét việc này nhưng cô biết vì cô, anh sẽ làm. Anh cũng là một tác phẩm do y học tạo ra- cuộc thụ tinh nhân tạo đầu tiên tại Anh Quốc đã thành công đánh dấu một chân trời mới cho nền y học. Cô nghĩ anh nên tự hào chứ không phải căm ghét nó và nếu con cô cũng được sinh ra như vậy thì anh sẽ hiểu nó hơn vì hai người có chung hoàn cảnh. Khoa học vốn dĩ rất bao la và vĩ đại, nó có thể làm ra những thứ mà người khác tưởng chừng như không thể.
Vừa bước vào phòng khám mặt Lạc Thiên đột nhiên biến sắc rõ rệt. Anh nhìn chằm chằm vị bác sĩ nam đang chuẩn bị khám cho cô như muốn giết người. Chưa đầy hai giây, không để cô hó hé anh đã lôi cô sền sệt ra ngoài. Anh thề sẽ sang bằng cái bệnh viện S này, tên Sở Minh Triệt chết tiệt anh yêu cầu một bác sĩ giỏi chứ đâu yêu cầu một nam bác sĩ. Đã là nam nhân còn làm ở khoa sản, nhìn đã ngứa mắt. Có chết cũng không cho tên bác sĩ biến thái đó chạm vào cô nếu động vào anh sẽ phanh thây tên đó ra, mang xác cho chó ăn.
Lâm Vân Du đơ người không hiểu chuyện gì xảy ra. Đối với cô, việc một nam bác sĩ làm ở khoa sản là rất bình thường. Huống hồ là anh yêu cầu bệnh viện cử một bác sĩ khoa sản giỏi nhất đến khám cho cô mà có vẻ như anh không biết có đôi khi nam nhân làm việc này còn giỏi hơn cả nữ. Việc họ cử một nam bác sĩ, cô cũng chẳng thấy làm lạ. Trong mắt bác sĩ thì nam nữ cũng như một thôi, bình đẳng cả.
- Lạc Thiên, anh làm gì vậy? Bỏ em ra.
Thấy Lạc Thiên lôi mình đi như một cọ thú dữ, Lâm Vân Du trở nên khó hiểu. Có chuyện gì đâu, lúc nãy còn yên ắng lắm mà.
Vị bác sĩ đang đứng đợi trong phòng thấy bệnh nhân của mình bỏ chạy thì ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra. Anh ta đành chạy theo nhưng vừa đến cửa thì dừng lại, bởi câu nói mang đậm tính chiếm hữu của Lạc Thiên.
- Để tên đó kiểm tra, chi bằng về nhà, anh tự mình làm. "Đồ" của anh, anh không muốn nam nhân khác động vào - Lạc Thiên dừng lại một lúc rồi nói tiếp. - À không! Trừ anh ra thì ai cũng không được chạm vào em.
- Nhưng em phải làm kiểm tra, anh không muốn có con với em sao?
Biết rõ tính độc chiếm của chồng mình, Lâm Vân Du đành xuống giọng dụ dỗ.
- Nếu vì nó mà bắt anh phải hy sinh cái độc quyền của mình thì khỏi đi, anh không cần nữa. - Lạc Thiên cứng rắn đáp trả cô. Vẫn quyết tâm, kiên quyết như Vạn Lý Trường Thành có đánh cũng không đỗ.
Lâm Vân Du: "..."
Cô là độc quyền của anh cơ đấy, vậy mà lúc trước ai nói mình muốn có con lắm mà. Bây giờ lại độc quyền chiếm hữu, con còn chưa có đã bị ba nó dọa cho chết khiếp.
- Nhưng em muốn. - Cô nhỏ giọng nói nhỏ trong miệng đầy ủy khuất, mắt cụp xuống. Cô biết Lạc Thiên là người nói một là một, hai là hai với anh một vĩnh viễn không thể là hai và ở giữa số một và hai không thể có con số một phẩy mấy được.
Lạc Thiên đột nhiên đơ người. Thời gian bên nhau bao nhiêu là năm, anh vẫn hiểu rõ tính tình cô. Chuyện gì cô cho rằng mình không nói lại, cô sẽ không nói mà nuốt nó vào trong lòng. Và anh cũng biết cô rất muốn có con, có sự kết nối giữa cô và anh. Chỉ có như vậy cô mới có cảm giác an toàn khi đứng trước anh và đặc biệt là với người của Lạc gia. Áp lực mà Lạc gia tạo ra cho cô quá lớn, cô cần một chỗ dựa thật vững chắc, thậm chí là anh cũng phải dựa vào đó để nắm mọi quyền quyết định của Lạc gia. Tuy hiện tại, tập đoàn Toàn Cầu group là do anh nắm và làm chủ quyết định mọi vấn đề tài chính nhưng như vậy không có nghĩa là anh làm chủ được cả Lạc gia. Có đứa bé sẽ giúp ích cho cô và anh rất nhiều, đặc biệt trong vấn đề thừa kế. Phương Nghi cũng đã lên tiếng rút lui, sau chiến công tác này anh sẽ chính thức công khai mối quan hệ vợ chồng giữa anh và Tiểu Du. Mà thật ra chuyến công tác chỉ là cái vỏ bọc che mắt tất cả, anh sẽ đến Italy điều tra quan hệ cấu kết rửa tiền, buôn thuốc phiện xuyên quốc gia của Từ Đông và Phương Chung Liệt nếu có đầy đủ chứng cứ anh sẽ dễ dàng từ hôn và cũng sẽ tiện tay cho họ vào tù.
Lạc Thiên khẽ thở ra, hướng mắt về phía vị bác sĩ nam đang đứng ở cửa.
- Gọi một bác sĩ nữ đến đây.
Vị bác sĩ chỉ gật đầu rồi xoay lưng bỏ đi.
Theo yêu cần lần hai của anh mà một bác sĩ nữ khác được "vinh hạnh" khám cho cô.
Lâm Vân Du khẽ thở dài. Cô không quan tâm mình có bước vào được cánh cửa Lạc gia hay không, cũng không để ý đến việc Lạc gia có bao nhiêu tiền tài của cải. Nhưng cô là vợ, cô phải luôn ủng hộ chồng mình. Cho dù đoạn đường phía trước có khó khăn chỉ cần hai người nắm chặt tay nhau, cô không nghĩ rằng mình khẽ không thể vượt qua.
Nhìn vị bác sĩ nữ ấy kiểm tra hết ở trên rồi lại đến bên dưới, cô cũng không có gì làm lạ. Chỉ có cái ánh mắt nóng hổi của anh làm người cô nóng ran. Không hiểu sao cô ghét cái ánh mắt đó khinh khủng, cái ánh mắt mà bao nhiêu dục vọng đều ném cả lên người cô.
Sau một hồi, cô cũng làm xong mọi kiểm tra. Vì phải đợi kết quả nên hai người quyết định ngồi luôn trong phòng còn vị bác sĩ nữ đó đã mang hết giấy tờ đi kiểm tra. Cô ngồi dựa vào anh, cảm giác bên dưới cô hơi nhức nhối, khó chịu vì đợt kiểm tra khi nảy.
Lạc Thiên đỡ cô đặt lên đùi mình giúp cô bớt khó chịu, hai tay ôm lấy eo cô.
- Anh có hồi hộp không? - Lâm Vân Du dựa đầu vào lòng ngực của anh mà thì thào, tay vẽ vẽ lên ngực anh như đứa trẻ.
- Chuyện gì?!!!
- Thì kết quả, nếu vẫn vô vọng thì sao?
Lạc Thiên khẽ xoa đầu cô giống như một cách thức để an ủi.
- Kết quả có thế nào thì tình cảm của chúng ta vẫn không thay đổi. Con không nhất thiết phải tự mình sinh ra, chúng ta có rất nhiều cách để có con mà.
Lâm Vân Du khẽ gật đầu. Lời anh nói cô tình nguyện tin hết cả cuộc đời này. Dù cho nó là lời nói dối, cô cũng tin vô điều kiện.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau vị bác sĩ đó cũng cầm kết quả xét nghiệm đi vào và đưa cho cô.
- Lạc phu nhân cũng là bác sĩ nên tôi cũng không nói quá nhiều vì mọi đáp án đã có trong tờ xét nghiệm rồi. - Vị bác sĩ nhẹ nhàng, ôn tồn nói.
Lâm Vân Du nhận lấy tờ kết quả xem kỹ từ chữ một ghi trên tờ giấy nhưng cô lại không dám nhìn kết quả cuối cùng bên dưới. Cô sợ cái kết quả xấu ấy. Trái tim trong lòng ngực của cô đập đến nổi điên cuồng như chơi bạc.
- Khả năng thụ thai của Lạc phu nhân rất thấp chỉ có 10% cơ hội với tỉ số này người bình thường sẽ có hy vọng. - Vị bác sĩ nữ dừng lại một lúc rồi nói tiếp. - Nhưng Lạc phu nhân cũng biết đấy lần sảy thai lúc trước ảnh hưởng rất nghiên trọng đến tử cung của cô, cho dù bây giờ khả năng thụ thai của cô tăng lên thì khi đó vẫn sẽ sảy thai tiếp, tử cung của cô không thể có một đứa bé nào nữa.
Tờ giấy trên tay cô rơi xuống, tự do mà nàng trên mặt đất. Tuy đã đón được kết quả nhưng khi nghe từ miệng người khác nói ra, trái tim cô vẫn đau nhói và không tránh được sự bàng hoàng. Người cô cứng đờ đi.
Lạc Thiên không kiềm lòng được, ôm chặt lấy cô. Tiếng nói của vị bác sĩ vẫn ù ù bay vào tay anh. Cảm giác thất vòng, đau đớn tràn ra bên ngoài như những giọt nước tràn ly. Anh đau vì cô, đau cho số phận của người phụ nữ của mình.
Cô nghĩ mình nên kiểm tra, mấy năm trước sau khi mất đứa bé cô đã được chuẩn đoán là rất khó có con lại nhưng không phải là hoàn toàn không thể có, là một bác sĩ thì cho dù còn 0,001% cũng không bỏ cuộc. Còn nếu thật sự không có, cô và anh sẽ tính đến việc sử dụng công cụ y học, phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm. Tuy Lạc Thiên rất ghét việc này nhưng cô biết vì cô, anh sẽ làm. Anh cũng là một tác phẩm do y học tạo ra- cuộc thụ tinh nhân tạo đầu tiên tại Anh Quốc đã thành công đánh dấu một chân trời mới cho nền y học. Cô nghĩ anh nên tự hào chứ không phải căm ghét nó và nếu con cô cũng được sinh ra như vậy thì anh sẽ hiểu nó hơn vì hai người có chung hoàn cảnh. Khoa học vốn dĩ rất bao la và vĩ đại, nó có thể làm ra những thứ mà người khác tưởng chừng như không thể.
Vừa bước vào phòng khám mặt Lạc Thiên đột nhiên biến sắc rõ rệt. Anh nhìn chằm chằm vị bác sĩ nam đang chuẩn bị khám cho cô như muốn giết người. Chưa đầy hai giây, không để cô hó hé anh đã lôi cô sền sệt ra ngoài. Anh thề sẽ sang bằng cái bệnh viện S này, tên Sở Minh Triệt chết tiệt anh yêu cầu một bác sĩ giỏi chứ đâu yêu cầu một nam bác sĩ. Đã là nam nhân còn làm ở khoa sản, nhìn đã ngứa mắt. Có chết cũng không cho tên bác sĩ biến thái đó chạm vào cô nếu động vào anh sẽ phanh thây tên đó ra, mang xác cho chó ăn.
Lâm Vân Du đơ người không hiểu chuyện gì xảy ra. Đối với cô, việc một nam bác sĩ làm ở khoa sản là rất bình thường. Huống hồ là anh yêu cầu bệnh viện cử một bác sĩ khoa sản giỏi nhất đến khám cho cô mà có vẻ như anh không biết có đôi khi nam nhân làm việc này còn giỏi hơn cả nữ. Việc họ cử một nam bác sĩ, cô cũng chẳng thấy làm lạ. Trong mắt bác sĩ thì nam nữ cũng như một thôi, bình đẳng cả.
- Lạc Thiên, anh làm gì vậy? Bỏ em ra.
Thấy Lạc Thiên lôi mình đi như một cọ thú dữ, Lâm Vân Du trở nên khó hiểu. Có chuyện gì đâu, lúc nãy còn yên ắng lắm mà.
Vị bác sĩ đang đứng đợi trong phòng thấy bệnh nhân của mình bỏ chạy thì ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra. Anh ta đành chạy theo nhưng vừa đến cửa thì dừng lại, bởi câu nói mang đậm tính chiếm hữu của Lạc Thiên.
- Để tên đó kiểm tra, chi bằng về nhà, anh tự mình làm. "Đồ" của anh, anh không muốn nam nhân khác động vào - Lạc Thiên dừng lại một lúc rồi nói tiếp. - À không! Trừ anh ra thì ai cũng không được chạm vào em.
- Nhưng em phải làm kiểm tra, anh không muốn có con với em sao?
Biết rõ tính độc chiếm của chồng mình, Lâm Vân Du đành xuống giọng dụ dỗ.
- Nếu vì nó mà bắt anh phải hy sinh cái độc quyền của mình thì khỏi đi, anh không cần nữa. - Lạc Thiên cứng rắn đáp trả cô. Vẫn quyết tâm, kiên quyết như Vạn Lý Trường Thành có đánh cũng không đỗ.
Lâm Vân Du: "..."
Cô là độc quyền của anh cơ đấy, vậy mà lúc trước ai nói mình muốn có con lắm mà. Bây giờ lại độc quyền chiếm hữu, con còn chưa có đã bị ba nó dọa cho chết khiếp.
- Nhưng em muốn. - Cô nhỏ giọng nói nhỏ trong miệng đầy ủy khuất, mắt cụp xuống. Cô biết Lạc Thiên là người nói một là một, hai là hai với anh một vĩnh viễn không thể là hai và ở giữa số một và hai không thể có con số một phẩy mấy được.
Lạc Thiên đột nhiên đơ người. Thời gian bên nhau bao nhiêu là năm, anh vẫn hiểu rõ tính tình cô. Chuyện gì cô cho rằng mình không nói lại, cô sẽ không nói mà nuốt nó vào trong lòng. Và anh cũng biết cô rất muốn có con, có sự kết nối giữa cô và anh. Chỉ có như vậy cô mới có cảm giác an toàn khi đứng trước anh và đặc biệt là với người của Lạc gia. Áp lực mà Lạc gia tạo ra cho cô quá lớn, cô cần một chỗ dựa thật vững chắc, thậm chí là anh cũng phải dựa vào đó để nắm mọi quyền quyết định của Lạc gia. Tuy hiện tại, tập đoàn Toàn Cầu group là do anh nắm và làm chủ quyết định mọi vấn đề tài chính nhưng như vậy không có nghĩa là anh làm chủ được cả Lạc gia. Có đứa bé sẽ giúp ích cho cô và anh rất nhiều, đặc biệt trong vấn đề thừa kế. Phương Nghi cũng đã lên tiếng rút lui, sau chiến công tác này anh sẽ chính thức công khai mối quan hệ vợ chồng giữa anh và Tiểu Du. Mà thật ra chuyến công tác chỉ là cái vỏ bọc che mắt tất cả, anh sẽ đến Italy điều tra quan hệ cấu kết rửa tiền, buôn thuốc phiện xuyên quốc gia của Từ Đông và Phương Chung Liệt nếu có đầy đủ chứng cứ anh sẽ dễ dàng từ hôn và cũng sẽ tiện tay cho họ vào tù.
Lạc Thiên khẽ thở ra, hướng mắt về phía vị bác sĩ nam đang đứng ở cửa.
- Gọi một bác sĩ nữ đến đây.
Vị bác sĩ chỉ gật đầu rồi xoay lưng bỏ đi.
Theo yêu cần lần hai của anh mà một bác sĩ nữ khác được "vinh hạnh" khám cho cô.
Lâm Vân Du khẽ thở dài. Cô không quan tâm mình có bước vào được cánh cửa Lạc gia hay không, cũng không để ý đến việc Lạc gia có bao nhiêu tiền tài của cải. Nhưng cô là vợ, cô phải luôn ủng hộ chồng mình. Cho dù đoạn đường phía trước có khó khăn chỉ cần hai người nắm chặt tay nhau, cô không nghĩ rằng mình khẽ không thể vượt qua.
Nhìn vị bác sĩ nữ ấy kiểm tra hết ở trên rồi lại đến bên dưới, cô cũng không có gì làm lạ. Chỉ có cái ánh mắt nóng hổi của anh làm người cô nóng ran. Không hiểu sao cô ghét cái ánh mắt đó khinh khủng, cái ánh mắt mà bao nhiêu dục vọng đều ném cả lên người cô.
Sau một hồi, cô cũng làm xong mọi kiểm tra. Vì phải đợi kết quả nên hai người quyết định ngồi luôn trong phòng còn vị bác sĩ nữ đó đã mang hết giấy tờ đi kiểm tra. Cô ngồi dựa vào anh, cảm giác bên dưới cô hơi nhức nhối, khó chịu vì đợt kiểm tra khi nảy.
Lạc Thiên đỡ cô đặt lên đùi mình giúp cô bớt khó chịu, hai tay ôm lấy eo cô.
- Anh có hồi hộp không? - Lâm Vân Du dựa đầu vào lòng ngực của anh mà thì thào, tay vẽ vẽ lên ngực anh như đứa trẻ.
- Chuyện gì?!!!
- Thì kết quả, nếu vẫn vô vọng thì sao?
Lạc Thiên khẽ xoa đầu cô giống như một cách thức để an ủi.
- Kết quả có thế nào thì tình cảm của chúng ta vẫn không thay đổi. Con không nhất thiết phải tự mình sinh ra, chúng ta có rất nhiều cách để có con mà.
Lâm Vân Du khẽ gật đầu. Lời anh nói cô tình nguyện tin hết cả cuộc đời này. Dù cho nó là lời nói dối, cô cũng tin vô điều kiện.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau vị bác sĩ đó cũng cầm kết quả xét nghiệm đi vào và đưa cho cô.
- Lạc phu nhân cũng là bác sĩ nên tôi cũng không nói quá nhiều vì mọi đáp án đã có trong tờ xét nghiệm rồi. - Vị bác sĩ nhẹ nhàng, ôn tồn nói.
Lâm Vân Du nhận lấy tờ kết quả xem kỹ từ chữ một ghi trên tờ giấy nhưng cô lại không dám nhìn kết quả cuối cùng bên dưới. Cô sợ cái kết quả xấu ấy. Trái tim trong lòng ngực của cô đập đến nổi điên cuồng như chơi bạc.
- Khả năng thụ thai của Lạc phu nhân rất thấp chỉ có 10% cơ hội với tỉ số này người bình thường sẽ có hy vọng. - Vị bác sĩ nữ dừng lại một lúc rồi nói tiếp. - Nhưng Lạc phu nhân cũng biết đấy lần sảy thai lúc trước ảnh hưởng rất nghiên trọng đến tử cung của cô, cho dù bây giờ khả năng thụ thai của cô tăng lên thì khi đó vẫn sẽ sảy thai tiếp, tử cung của cô không thể có một đứa bé nào nữa.
Tờ giấy trên tay cô rơi xuống, tự do mà nàng trên mặt đất. Tuy đã đón được kết quả nhưng khi nghe từ miệng người khác nói ra, trái tim cô vẫn đau nhói và không tránh được sự bàng hoàng. Người cô cứng đờ đi.
Lạc Thiên không kiềm lòng được, ôm chặt lấy cô. Tiếng nói của vị bác sĩ vẫn ù ù bay vào tay anh. Cảm giác thất vòng, đau đớn tràn ra bên ngoài như những giọt nước tràn ly. Anh đau vì cô, đau cho số phận của người phụ nữ của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook