Cô Vợ Bác Sĩ Của Tổng Tài Hắc Ám
-
Chương 19: Trái ngang của cuộc đời
Lạc Thiên nhìn cô, ánh mắt có nhu tình, có thương xót, có đau đớn,... muôn phần vẫn là sự phức tạp trong tận đáy tâm hồn. Anh nhẹ vén tóc cô, ôm lấy người cô như muốn che trở mọi thứ.
Năm năm, 1825 ngày, 43800 giờ,... đã quá đủ rồi. Người ta nói, yêu phải trải qua sinh- ly- tử- biệt thì mới biết trân trọng nhưng đối với anh chỉ mới một sóng gió đã như vậy, anh không muốn lại phải lập lại một lần nữa, không muốn để người phụ nữ của mình lại gánh chịu thêm nổi đau nào nữa.
- Em có nghe không, tim anh vẫn luôn đập vì em. Chúng ta quay về như trước kia đi.
Lâm Vân Du dựa vào lòng ngực rắn chắc của Lạc Thiên. Năm năm, chỉ trong giây phút này đều tiêu tan tất cả, khổ cực, buồn đau, tuyệt vọng đã không còn nữa.
Bên ngoài, hoàng hôn phương Đông đỏ rực cả một vùng, từng tia nắng cuối cùng của một ngày chiếu rọi qua khung cửa kính đầy lung linh, huyền ảo. Dưới mặt đường, xe chạy đi tấp nập báo hiệu giờ cao điểm đã đến, tiếng còi xe vang lên một cách nhộn nhịp nhất. Ánh đèn đường cũng từ từ sáng, một màu vàng của ánh sáng tươi đẹp. Thành phố vốn buồn tẻ lúc này lại đẹp và nhộn nhịp hơn, tươi vui hơn trong mắt cặp tình nhân trẻ. Cứ thế một ngày lại qua đi trong sự hối hả của những người bên ngoài cùng với sự chờ đợi ánh sáng mới của người bên trong.
Hai người vẫn tư thế đó, vẫn sự ưu tư đó mà chào tạm biệt ánh hoàng hôn buồn. Đến lúc mệt mà thiếp đi bên cạnh nhau.
Nhưng họ vẫn không hề hay biết sóng gió lại đang đợi họ đối mặt.
- Đồ bất hiếu, mày nói cái gì hả?
Giọng người đàn ông trung niên quát lên đầy tức giận, cùng với cái tát mạnh tay.
- Con muốn hủy hôn ước. Con không muốn kết hôn với anh ấy.
Phương Nghi lấy tay ôm gò má đã ửng đỏ của hét lên, ánh mắt đầy vẻ đau đớn.
Đây là gia đình của cô sao? Sao cô không nhận ra được tình thương từ họ vậy. Gia đình, cô sai lầm khi xem họ là gia đình. Họ đang âm mưu thâu tóm cái thành phố này, họ muốn hại người cô yêu. Cô có chết cũng không cho họ được toại nguyện. Cô ghê tởm con người đầy âm mưu, dối trá của họ.
- Mày...
- Phương tiên sinh, ông đừng nên tức giận như vậy, có gì từ từ rồi nói.
Phương Chung Liệt vừa quát lên, định cho cô thêm một cái tát nữa nhưng bị Từ Đông ngăn lại.
Từ Đông nhìn Phương Nghi bằng ánh mắt vô cùng thương tiếc, tặc lưỡi mấy cái rồi lấy tay nhẹ nhàng tha lên gò má ửng đỏ của cô.
- Cháu nên nghe lời ba cháu mới phải. Gò má đã đỏ hết rồi, thật... đáng tiếc.
Phương Nghi đột nhiên run lên, nhanh chóng gạt phất tay Từ Đông ra. Con người này đây là lần thứ hai cô gặp nhưng qua cách hành xử cùng lời nói đểu mã của ông ta, cô cũng biết được ông ta không phải hạng tốt lành gì. Còn cô gái lớn hơn cô khoảng mấy tuổi vô cùng xinh đẹp đang ngồi nhâm nhi ly rượu trên sofa kia nữa, nhìn thật giống hồ ly tinh chuyên đi gạ gẫm đàn ông.
- Đúng đấy em, vụ này rất nhỏ. Em chỉ cần trở về làm Lạc thiếu phu nhân là được rồi. Không phải em cũng yêu Lạc Thiên sao? - Từ Khả Giai tiếp lấy lời Từ Đông, ra giọng khuyên cô. Hai tay Từ Khả Giai để lên vai cô, giọng nói rất nhẹ nhàng đầy quỷ dị như chất kích thích đi vào cơ thể.
- Nếu là chị, chị sẽ chiếm lấy những gì chị thích, không thích nữa... - Từ Khả Giai ngưng một lúc rồi nói tiếp. -...Chị sẽ đập đỗ nó.
Phương Nghi liếc Từ Khả Giai một cái rồi gạt đi cô ta ra khỏi người mình. Người phụ nữ này trong mắt cô thật dơ bẩn, không hiểu sao tên Tôn Hạo gì gì đó ngày trước lại chết mê chết mệt, xem cô ta như ánh bình minh rạng rỡ. Tên đó mắt hắn có vấn đề rồi, nếu có dịp gặp mặt cô sẽ khuyên hắn đi khám mắt.
- Chị không thấy bản thân mình quá bẩn thỉu sao? Tôi nghĩ, cho dù đổ hết chục chai nước javel (*) cũng không tẩy rửa được sự bẩn thỉu đó.
Phương Nghi nhếch môi cười nụ cười đầy khiêu khích rồi bỏ đi. Nghĩ cô sợ Từ Khả Giai chắc, còn lâu cô mới sợ. Lâm Vân Du dạy cô cách sống đúng, làm người minh bạch, Từ Khả Giai nói với cô những câu đã thấy được sự bẩn thỉu. Hai con người nhưng đã thấy được hai sự khác nhau rõ rệt. Người vừa nhìn đã biết đáng tôn trọng, kẻ thì nhìn cứ như rác thải bên đường.
Từ Khả Giai khuôn mặt trở nên đen xì nhìn theo đầy vẻ uất hận.
(*) Javel hay là nước Javen là hỗn hợp khí sục Cl2dư vào dung dịch NaOH. Nước Javel là hỗn hợp hai muối NaCl và NaClO. Muối NaClO có tính oxi hóa rất mạnh, do vậy nước Javel có tính tẩy màu và sát trùng. Do đó nó thường được dùng để tẩy trắng vải, sợi, giấy và tẩy uế chuồng trại vệ sinh. Muối NaClO – muối của axit yếu hipoclorơ, dễ tác dụng với CO2 trong không khí tạo ra axit hipoclorơ có tính oxi hóa mạnh.
Phương Nghi đi xuống thang máy rời khỏi khách sạn vip bậc nhất, bỗng cô va phải một người phụ nữ ăn mặc kính mích như giữa mùa đông lạnh lẽo nhưng thật ra trong thành phố hiện giờ chỉ có 29 độ. Cô chưa kịp xin lỗi thì người đó đã chạy đi mất, hình như rất vội.
Phương Nghi chỉ thở dài định đi tiếp nhưng cô lại chú ý đến vật rơi trên đất, là một cọng dây chuyền có vẻ đắt tiền. Mà cũng phải, kẻ nào ở trong cái khách sạn này mà không lắm tiền nhiều của cơ chứ. Chắc do người lúc nãy làm rơi. Cô định chạy theo trả lại thì bị một lực khác nắm chặt lại.
- Bảo vệ hãy bắt lấy cô ta... cô ta trộm đồ của tôi.
Phương Nghi ngơ ngác nhìn người đàn bà đang nắm lấy tay mình với người đàn ông đứng bên cạnh, hình như là chồng bà ấy, hung dữ nhìn cô.
- Cháu không có, cháu chỉ mới nhặt được... - Cô vội giải thích.
- Cô còn giảo biện, chính mắt tôi nhìn thấy nó nằm trong tay cô. Vật chứng đã có, cô còn cãi. - Người đàn bà có vẻ giận đến xanh mặt. - Tôi chỉ muốn giải quyết vụ này trong im lặng nhưng là cô không chịu hối cả... Đi chúng ta đến đồn cảnh sát làm rõ... đi.
Bà ấy vừa nói vừa lôi cô ra cửa, đầy vẻ tức giận.
- Bà ơi! Thật sự không phải cháu mà...
Cùng lúc đó Phương Chung Liệt- ba cô cùng chú cháu Từ Đông đi xuống. Nhìn thấy cảnh đó Phương Chung Liệt không khỏi tức điên, còn chú cháu họ Từ chỉ đứng một bên coi như có chuyện vui.
- Có chuyện gì vậy? - Phương Chung Liệt đi nhanh về phía họ.
- Ngài xem... cô gái trẻ này đã lấy cắp đồ của tôi còn giảo biện.
Phương Chung Liệt liếc cô một cái như dao. Tiền ông ta cho, cô không lấy. Bây giờ lại đi ăn cắp thật làm mất mặt Phương gia.
Năm năm, 1825 ngày, 43800 giờ,... đã quá đủ rồi. Người ta nói, yêu phải trải qua sinh- ly- tử- biệt thì mới biết trân trọng nhưng đối với anh chỉ mới một sóng gió đã như vậy, anh không muốn lại phải lập lại một lần nữa, không muốn để người phụ nữ của mình lại gánh chịu thêm nổi đau nào nữa.
- Em có nghe không, tim anh vẫn luôn đập vì em. Chúng ta quay về như trước kia đi.
Lâm Vân Du dựa vào lòng ngực rắn chắc của Lạc Thiên. Năm năm, chỉ trong giây phút này đều tiêu tan tất cả, khổ cực, buồn đau, tuyệt vọng đã không còn nữa.
Bên ngoài, hoàng hôn phương Đông đỏ rực cả một vùng, từng tia nắng cuối cùng của một ngày chiếu rọi qua khung cửa kính đầy lung linh, huyền ảo. Dưới mặt đường, xe chạy đi tấp nập báo hiệu giờ cao điểm đã đến, tiếng còi xe vang lên một cách nhộn nhịp nhất. Ánh đèn đường cũng từ từ sáng, một màu vàng của ánh sáng tươi đẹp. Thành phố vốn buồn tẻ lúc này lại đẹp và nhộn nhịp hơn, tươi vui hơn trong mắt cặp tình nhân trẻ. Cứ thế một ngày lại qua đi trong sự hối hả của những người bên ngoài cùng với sự chờ đợi ánh sáng mới của người bên trong.
Hai người vẫn tư thế đó, vẫn sự ưu tư đó mà chào tạm biệt ánh hoàng hôn buồn. Đến lúc mệt mà thiếp đi bên cạnh nhau.
Nhưng họ vẫn không hề hay biết sóng gió lại đang đợi họ đối mặt.
- Đồ bất hiếu, mày nói cái gì hả?
Giọng người đàn ông trung niên quát lên đầy tức giận, cùng với cái tát mạnh tay.
- Con muốn hủy hôn ước. Con không muốn kết hôn với anh ấy.
Phương Nghi lấy tay ôm gò má đã ửng đỏ của hét lên, ánh mắt đầy vẻ đau đớn.
Đây là gia đình của cô sao? Sao cô không nhận ra được tình thương từ họ vậy. Gia đình, cô sai lầm khi xem họ là gia đình. Họ đang âm mưu thâu tóm cái thành phố này, họ muốn hại người cô yêu. Cô có chết cũng không cho họ được toại nguyện. Cô ghê tởm con người đầy âm mưu, dối trá của họ.
- Mày...
- Phương tiên sinh, ông đừng nên tức giận như vậy, có gì từ từ rồi nói.
Phương Chung Liệt vừa quát lên, định cho cô thêm một cái tát nữa nhưng bị Từ Đông ngăn lại.
Từ Đông nhìn Phương Nghi bằng ánh mắt vô cùng thương tiếc, tặc lưỡi mấy cái rồi lấy tay nhẹ nhàng tha lên gò má ửng đỏ của cô.
- Cháu nên nghe lời ba cháu mới phải. Gò má đã đỏ hết rồi, thật... đáng tiếc.
Phương Nghi đột nhiên run lên, nhanh chóng gạt phất tay Từ Đông ra. Con người này đây là lần thứ hai cô gặp nhưng qua cách hành xử cùng lời nói đểu mã của ông ta, cô cũng biết được ông ta không phải hạng tốt lành gì. Còn cô gái lớn hơn cô khoảng mấy tuổi vô cùng xinh đẹp đang ngồi nhâm nhi ly rượu trên sofa kia nữa, nhìn thật giống hồ ly tinh chuyên đi gạ gẫm đàn ông.
- Đúng đấy em, vụ này rất nhỏ. Em chỉ cần trở về làm Lạc thiếu phu nhân là được rồi. Không phải em cũng yêu Lạc Thiên sao? - Từ Khả Giai tiếp lấy lời Từ Đông, ra giọng khuyên cô. Hai tay Từ Khả Giai để lên vai cô, giọng nói rất nhẹ nhàng đầy quỷ dị như chất kích thích đi vào cơ thể.
- Nếu là chị, chị sẽ chiếm lấy những gì chị thích, không thích nữa... - Từ Khả Giai ngưng một lúc rồi nói tiếp. -...Chị sẽ đập đỗ nó.
Phương Nghi liếc Từ Khả Giai một cái rồi gạt đi cô ta ra khỏi người mình. Người phụ nữ này trong mắt cô thật dơ bẩn, không hiểu sao tên Tôn Hạo gì gì đó ngày trước lại chết mê chết mệt, xem cô ta như ánh bình minh rạng rỡ. Tên đó mắt hắn có vấn đề rồi, nếu có dịp gặp mặt cô sẽ khuyên hắn đi khám mắt.
- Chị không thấy bản thân mình quá bẩn thỉu sao? Tôi nghĩ, cho dù đổ hết chục chai nước javel (*) cũng không tẩy rửa được sự bẩn thỉu đó.
Phương Nghi nhếch môi cười nụ cười đầy khiêu khích rồi bỏ đi. Nghĩ cô sợ Từ Khả Giai chắc, còn lâu cô mới sợ. Lâm Vân Du dạy cô cách sống đúng, làm người minh bạch, Từ Khả Giai nói với cô những câu đã thấy được sự bẩn thỉu. Hai con người nhưng đã thấy được hai sự khác nhau rõ rệt. Người vừa nhìn đã biết đáng tôn trọng, kẻ thì nhìn cứ như rác thải bên đường.
Từ Khả Giai khuôn mặt trở nên đen xì nhìn theo đầy vẻ uất hận.
(*) Javel hay là nước Javen là hỗn hợp khí sục Cl2dư vào dung dịch NaOH. Nước Javel là hỗn hợp hai muối NaCl và NaClO. Muối NaClO có tính oxi hóa rất mạnh, do vậy nước Javel có tính tẩy màu và sát trùng. Do đó nó thường được dùng để tẩy trắng vải, sợi, giấy và tẩy uế chuồng trại vệ sinh. Muối NaClO – muối của axit yếu hipoclorơ, dễ tác dụng với CO2 trong không khí tạo ra axit hipoclorơ có tính oxi hóa mạnh.
Phương Nghi đi xuống thang máy rời khỏi khách sạn vip bậc nhất, bỗng cô va phải một người phụ nữ ăn mặc kính mích như giữa mùa đông lạnh lẽo nhưng thật ra trong thành phố hiện giờ chỉ có 29 độ. Cô chưa kịp xin lỗi thì người đó đã chạy đi mất, hình như rất vội.
Phương Nghi chỉ thở dài định đi tiếp nhưng cô lại chú ý đến vật rơi trên đất, là một cọng dây chuyền có vẻ đắt tiền. Mà cũng phải, kẻ nào ở trong cái khách sạn này mà không lắm tiền nhiều của cơ chứ. Chắc do người lúc nãy làm rơi. Cô định chạy theo trả lại thì bị một lực khác nắm chặt lại.
- Bảo vệ hãy bắt lấy cô ta... cô ta trộm đồ của tôi.
Phương Nghi ngơ ngác nhìn người đàn bà đang nắm lấy tay mình với người đàn ông đứng bên cạnh, hình như là chồng bà ấy, hung dữ nhìn cô.
- Cháu không có, cháu chỉ mới nhặt được... - Cô vội giải thích.
- Cô còn giảo biện, chính mắt tôi nhìn thấy nó nằm trong tay cô. Vật chứng đã có, cô còn cãi. - Người đàn bà có vẻ giận đến xanh mặt. - Tôi chỉ muốn giải quyết vụ này trong im lặng nhưng là cô không chịu hối cả... Đi chúng ta đến đồn cảnh sát làm rõ... đi.
Bà ấy vừa nói vừa lôi cô ra cửa, đầy vẻ tức giận.
- Bà ơi! Thật sự không phải cháu mà...
Cùng lúc đó Phương Chung Liệt- ba cô cùng chú cháu Từ Đông đi xuống. Nhìn thấy cảnh đó Phương Chung Liệt không khỏi tức điên, còn chú cháu họ Từ chỉ đứng một bên coi như có chuyện vui.
- Có chuyện gì vậy? - Phương Chung Liệt đi nhanh về phía họ.
- Ngài xem... cô gái trẻ này đã lấy cắp đồ của tôi còn giảo biện.
Phương Chung Liệt liếc cô một cái như dao. Tiền ông ta cho, cô không lấy. Bây giờ lại đi ăn cắp thật làm mất mặt Phương gia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook