Cô Vợ 18 Của Tống Tổng Nên Tránh Xa
-
Chương 20: Hai anh em Tống Vỹ, yêu cùng một nữ nhân
Hôm nay trời mưa rất lớn, phố phường dường như rất ẩm ướt ngay ra đi cũng bị bắn bùn lên người. Cô không dám chạy nhanh vì hôm nay là ngày quan trọng, cô muốn thật hoàn hảo đứng trước mặt hắn.
Cô thật duyên dáng và đáng yêu bên chiếc váy xoè màu đen caro, áo sơ mi trắng chấm bi, giày thể thao màu trắng - đó là lý do mà cô không thể đi nhanh.
- Thím Trương giúp tôi lấy túi xách, bình nước và... Điện thoại. - cô như một con mèo nhỏ, cuống cuồng chạy ra khỏi nhà mà lại quên mang theo đồ
- Tôi vào rồi ra ngay. - thím Trương dịu dàng nói, sao đó liền chạy vào trong như thể mình đang trễ
Cô đi lại phía xe trên tay mang rất nhiều đồ đạc với một cây dù, sức nặng của chúng thực là một sự khống chế nặng nề
- Tiểu thư đồ cô cần. - thím Trương chạy ra để lên ghế sau đồ của cô, khoan nhu ôn tồn
- Cám ơn thím. Hôm nay giúp tôi pha cà phê cho anh hai, pha trà cho ba mẹ và pha sữa cho Lệ Y. - cô vội vàng dặn dò, hôm qua Lệ Y ở lại hai người tâm sự tới khuya hôm sau cô dậy trễ vẫn chưa kịp trang điểm đã ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi nhà.
- Tôi biết rồi, cô đi nhanh đi kẻo trễ. - thím Trương thúc giục, cô vội vàng vẫy tay rồi khởi động xe rời đi. Cô mệt mỏi dựa lưng vào ghế, ngáp mấy cái vì thức khuya cho nên có quầng thâm mắt.
Khi cô đến nơi thì trời đã sáng, cô mệt mỏi lê đôi chân đi vào trường học. Sinh viên tứ phía đều ngước nhìn con người vừa bước vào, ánh mắt đều có vẻ ghen tị hơn là chế giễu vì gương mặt mộc của cô
- Nè cô ta không tô son sao? Môi đỏ tự nhiên à?
- Mắt có quầng thâm, khẳng định là không trang điểm đi học.
- Cô ta là sao vậy? Để mặt mộc không thấy ngại sao?
Tiếng ồn ào ngày một lớn hơn, cô thực sự rất nhức đầu mỗi khi cô trang điểm lại nói cô ăn diện, hôm nay không ăn diện cũng bàn tán, chẳng biết làm sao cho vừa lòng thiên hạ. Sáng sớm chưa kịp uống sữa, ăn sáng vậy mà phải đi học hôm nay nhất định kêu hắn bao ăn mới được.
- Ah, nhức đầu quá. - cô ngồi xuống bàn vò đầu bứt tai, ngán ngẩm gục xuống bàn
- Các em lấy giấy ra, hôm nay chúng ta kiểm tra lí thuyết về một tác phẩm thiết kế. - cô giáo bước vào bục giảng, cặp mắt kính dày cộm kéo xuống. Nghiêm túc nhìn đám sinh viên trước mặt, thầm than thở
- Cô gái kia, không có sức sống à?
Bao nhiêu ánh mắt đỗ về phía cô, cô là nhân vật tiêu biểu nhất, xinh đẹp, học giỏi vậy mà... Bây giờ có vẻ thiếu sức sống như vậy? Sụp đổ thần tượng
- Lăng tiểu thư có cần về nhà để mẹ đút cho ăn không? - thấy cô vẫn còn nằm trên bàn, vẻ thất thần lẫn tức giận ngày càng nghiêm trọng
- Lăng Nhã - cô bạn tốt bụng cùng bạn đụng tay vào cô, ý nói gì đó
- Hả? - cô tỉnh dậy ngơ ngác
- Em ngủ ngon không? - cô giáo nghiến răng, nghiến lợi
- Dạ em xin lỗi cô. - cô áy náy nhìn bọn con trai, con gái chế giễu mà cảm thấy xấu hổ
- Ngồi xuống, lấy giấy ra kiểm tra lý thuyết. - cô giáo cố kiềm chế cơn giận, lạnh lùng ra lệnh
Phòng giáo viên
- Dạ em xin lỗi. - tiếng xin lỗi vang lên cả chục lần, mỗi lần đều lộ vẻ bối rối áy náy
- Xin lỗi? em có biết tôi luôn tự hào về em không? Em học rất giỏi lại còn là đại diện trường. Em hôm nay ra ngoài lại mất sức như vậy nhỡ trường khác biết thì sao? - cô giáo Thao Mai tức giận trách móc cô
- Em thành thật xin lỗi. - cô lại cúi đầu
- Em về đi, lần sau không được như vậy nữa. - cô Thao Mai thở mạnh ra, xoay ghế vào trong cảm giác thực sự thất vọng
Cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát khỏi cái phòng đó. Cô cảm tạ trời
- Lăng tiểu thư. - một giọng nói chanh chua, khoa trương vị thế của một nữ nhân
- Thẩm tiểu thư, cô cũng ở đây? - cô quay nhìn, là Quý Nhi cô ta đến đây làm gì? Cô thoáng kinh ngạc sau đó duy trì lại vẻ mặt tự nhiên
- Tôi là Đại diện của trường Đại học As. Tôi tới gặp hiệu trưởng trường Zc. - Quý Nhi miệng nói, mắt cười, mày nhướng và tâm độc. Cô ta thầm cho rằng, ngoài cô ta ra phụ nữ trên đời nay không ai có quyền đẹp hơn. Hôm nay nhìn cô mặt mộc, ăn mặc đơn giản mà cảm ghen tị, mỗi ngày thức dậy cô ta luôn dành hai tiếng để trang điểm, một tiếng để phối đồ vậy mà vẫn thua cô, không cam lòng.
- Vậy tôi không làm phiền, tôi đi trước. - cô biết chiến tranh sắp bùng nổ, tốt nhất là thoát khỏi chỗ này nhanh một chút
- Lăng tiểu thư đi vội như vậy là gặp ai sao? - Quý Nhi khiêu chiến
- Việc của tôi, mong Thẩm tiểu thư chớ quản. - cô lạnh lùng cười, cô ta nghe như vậy lập tức giận dữ
- Tôi chỉ quan tâm cô thôi, để không ra đường lại bị vứt bỏ như tin nóng mấy tháng nay về chuyện giữa cô và Tôn thiếu. - cô ta không đả kích cô thì nhất định không chịu buông tay. Đúng như ý nguyện, sắc mặt của Lăng Nhã trầm xuống
- Thẩm tiểu thư nếu nhàn rỗi thì nên chú ý tới sắc đẹp, việc của tôi, tôi tự biết. Không phiền Thẩm tiểu thư quan tâm. - lời nói lạnh lùng, ý nghĩa sắt bén
- Bạn bè quan tâm nhau thôi mà. - cô ta tiếp tục giở trò
- Vậy phiền cô về kiểm tra xem, bản thân còn xử nữ không? - cô dịu dàng suy nghĩ, chợt nhớ ra hôm qua Tống phu nhân có đề cập tới vụ Thẩm Quý Nhi không còn trong trắng.
- Cô... - Thẩm Quý Nhi bị đả kích, không nói được lời nào. Im lặng chịu sự sỉ nhục cô ban, lúc trước cô ta ngu muội mang thân giao cho Triệu Minh, bây giờ mới biết anh lợi dụng cô ta để giết hắn.
- Nếu Thẩm tiểu thư không còn gì, tôi đi trước. - cô cười đáp lễ, nói xong liền biến mất, để lại cặp mắt oan hận của Quý Nhi
...
Hôm nay vừa hết văn kiện sớm hắn liền đến chỗ hẹn trước, nơi hắn chọn là một nhà hàng mang phong cách về con tàu Titanic huyền thoại. Jack và Roy
Cô thật duyên dáng và đáng yêu bên chiếc váy xoè màu đen caro, áo sơ mi trắng chấm bi, giày thể thao màu trắng - đó là lý do mà cô không thể đi nhanh.
- Thím Trương giúp tôi lấy túi xách, bình nước và... Điện thoại. - cô như một con mèo nhỏ, cuống cuồng chạy ra khỏi nhà mà lại quên mang theo đồ
- Tôi vào rồi ra ngay. - thím Trương dịu dàng nói, sao đó liền chạy vào trong như thể mình đang trễ
Cô đi lại phía xe trên tay mang rất nhiều đồ đạc với một cây dù, sức nặng của chúng thực là một sự khống chế nặng nề
- Tiểu thư đồ cô cần. - thím Trương chạy ra để lên ghế sau đồ của cô, khoan nhu ôn tồn
- Cám ơn thím. Hôm nay giúp tôi pha cà phê cho anh hai, pha trà cho ba mẹ và pha sữa cho Lệ Y. - cô vội vàng dặn dò, hôm qua Lệ Y ở lại hai người tâm sự tới khuya hôm sau cô dậy trễ vẫn chưa kịp trang điểm đã ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi nhà.
- Tôi biết rồi, cô đi nhanh đi kẻo trễ. - thím Trương thúc giục, cô vội vàng vẫy tay rồi khởi động xe rời đi. Cô mệt mỏi dựa lưng vào ghế, ngáp mấy cái vì thức khuya cho nên có quầng thâm mắt.
Khi cô đến nơi thì trời đã sáng, cô mệt mỏi lê đôi chân đi vào trường học. Sinh viên tứ phía đều ngước nhìn con người vừa bước vào, ánh mắt đều có vẻ ghen tị hơn là chế giễu vì gương mặt mộc của cô
- Nè cô ta không tô son sao? Môi đỏ tự nhiên à?
- Mắt có quầng thâm, khẳng định là không trang điểm đi học.
- Cô ta là sao vậy? Để mặt mộc không thấy ngại sao?
Tiếng ồn ào ngày một lớn hơn, cô thực sự rất nhức đầu mỗi khi cô trang điểm lại nói cô ăn diện, hôm nay không ăn diện cũng bàn tán, chẳng biết làm sao cho vừa lòng thiên hạ. Sáng sớm chưa kịp uống sữa, ăn sáng vậy mà phải đi học hôm nay nhất định kêu hắn bao ăn mới được.
- Ah, nhức đầu quá. - cô ngồi xuống bàn vò đầu bứt tai, ngán ngẩm gục xuống bàn
- Các em lấy giấy ra, hôm nay chúng ta kiểm tra lí thuyết về một tác phẩm thiết kế. - cô giáo bước vào bục giảng, cặp mắt kính dày cộm kéo xuống. Nghiêm túc nhìn đám sinh viên trước mặt, thầm than thở
- Cô gái kia, không có sức sống à?
Bao nhiêu ánh mắt đỗ về phía cô, cô là nhân vật tiêu biểu nhất, xinh đẹp, học giỏi vậy mà... Bây giờ có vẻ thiếu sức sống như vậy? Sụp đổ thần tượng
- Lăng tiểu thư có cần về nhà để mẹ đút cho ăn không? - thấy cô vẫn còn nằm trên bàn, vẻ thất thần lẫn tức giận ngày càng nghiêm trọng
- Lăng Nhã - cô bạn tốt bụng cùng bạn đụng tay vào cô, ý nói gì đó
- Hả? - cô tỉnh dậy ngơ ngác
- Em ngủ ngon không? - cô giáo nghiến răng, nghiến lợi
- Dạ em xin lỗi cô. - cô áy náy nhìn bọn con trai, con gái chế giễu mà cảm thấy xấu hổ
- Ngồi xuống, lấy giấy ra kiểm tra lý thuyết. - cô giáo cố kiềm chế cơn giận, lạnh lùng ra lệnh
Phòng giáo viên
- Dạ em xin lỗi. - tiếng xin lỗi vang lên cả chục lần, mỗi lần đều lộ vẻ bối rối áy náy
- Xin lỗi? em có biết tôi luôn tự hào về em không? Em học rất giỏi lại còn là đại diện trường. Em hôm nay ra ngoài lại mất sức như vậy nhỡ trường khác biết thì sao? - cô giáo Thao Mai tức giận trách móc cô
- Em thành thật xin lỗi. - cô lại cúi đầu
- Em về đi, lần sau không được như vậy nữa. - cô Thao Mai thở mạnh ra, xoay ghế vào trong cảm giác thực sự thất vọng
Cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát khỏi cái phòng đó. Cô cảm tạ trời
- Lăng tiểu thư. - một giọng nói chanh chua, khoa trương vị thế của một nữ nhân
- Thẩm tiểu thư, cô cũng ở đây? - cô quay nhìn, là Quý Nhi cô ta đến đây làm gì? Cô thoáng kinh ngạc sau đó duy trì lại vẻ mặt tự nhiên
- Tôi là Đại diện của trường Đại học As. Tôi tới gặp hiệu trưởng trường Zc. - Quý Nhi miệng nói, mắt cười, mày nhướng và tâm độc. Cô ta thầm cho rằng, ngoài cô ta ra phụ nữ trên đời nay không ai có quyền đẹp hơn. Hôm nay nhìn cô mặt mộc, ăn mặc đơn giản mà cảm ghen tị, mỗi ngày thức dậy cô ta luôn dành hai tiếng để trang điểm, một tiếng để phối đồ vậy mà vẫn thua cô, không cam lòng.
- Vậy tôi không làm phiền, tôi đi trước. - cô biết chiến tranh sắp bùng nổ, tốt nhất là thoát khỏi chỗ này nhanh một chút
- Lăng tiểu thư đi vội như vậy là gặp ai sao? - Quý Nhi khiêu chiến
- Việc của tôi, mong Thẩm tiểu thư chớ quản. - cô lạnh lùng cười, cô ta nghe như vậy lập tức giận dữ
- Tôi chỉ quan tâm cô thôi, để không ra đường lại bị vứt bỏ như tin nóng mấy tháng nay về chuyện giữa cô và Tôn thiếu. - cô ta không đả kích cô thì nhất định không chịu buông tay. Đúng như ý nguyện, sắc mặt của Lăng Nhã trầm xuống
- Thẩm tiểu thư nếu nhàn rỗi thì nên chú ý tới sắc đẹp, việc của tôi, tôi tự biết. Không phiền Thẩm tiểu thư quan tâm. - lời nói lạnh lùng, ý nghĩa sắt bén
- Bạn bè quan tâm nhau thôi mà. - cô ta tiếp tục giở trò
- Vậy phiền cô về kiểm tra xem, bản thân còn xử nữ không? - cô dịu dàng suy nghĩ, chợt nhớ ra hôm qua Tống phu nhân có đề cập tới vụ Thẩm Quý Nhi không còn trong trắng.
- Cô... - Thẩm Quý Nhi bị đả kích, không nói được lời nào. Im lặng chịu sự sỉ nhục cô ban, lúc trước cô ta ngu muội mang thân giao cho Triệu Minh, bây giờ mới biết anh lợi dụng cô ta để giết hắn.
- Nếu Thẩm tiểu thư không còn gì, tôi đi trước. - cô cười đáp lễ, nói xong liền biến mất, để lại cặp mắt oan hận của Quý Nhi
...
Hôm nay vừa hết văn kiện sớm hắn liền đến chỗ hẹn trước, nơi hắn chọn là một nhà hàng mang phong cách về con tàu Titanic huyền thoại. Jack và Roy
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook