❤Cô Vệ Sĩ Cứng Đầu của Tổng Tài Khó Ưa❤
-
Chương 38: Dính lấy anh _4
Lúc này tại phòng bệnh VIP 101 Kính Hào đã được đẫy ra, trong phòng tất cả mọi người đều có mặt trừ Tuệ Nghi, Ngữ Thần được Thiếu Dương ôm trong lòng, cô nhìn em trai cả người băng bó, rồi cô nhìn lại chính mình cũng chẳng hơn gì em trai, Ngữ Thần buồn bã lắc đầu nói.
_ Kính Hào à chị em mình sao lại xúi quẩy như vậy kia chứ, chị vừa bị thương chưa khỏi, bây giờ đến lượt em, hình như chúng ta không hợp phong thủy với những người nhà này thì phải, chị em mình về nhà thôi em chứ ở bên họ không chừng sắp tới chị em mình mất mạng luôn đó.
Lời nói của Ngữ Thần vừa dứt, thì vòng eo của cô bị Thiếu Dương xiết chặt, anh dùng môi ngậm lấy vành tai của cô, làm Ngữ Thần một trận tê dại, cả người liền rung rẫy, cô bực mình quay sang anh hai mắt trợn to nhìn anh, nghiến răng nói.
_ Anh đang làm cái trò gì vậy hả? Anh có thấy đang có rất nhiều người ở đây không?.
Thiếu Dương vẽ mặt bực tức anh khẻ nói vào tai cô.
_ Ai cho phép em rời khỏi anh hửm?.
_ Dù có chuyện gì xảy ra em cũng phải ở bên anh, là thiếu phu nhân của Kỳ Thiếu Dương này, có chết cũng phải làm ma nhà họ Kỳ, cả đời này em đừng mong thoát khỏi anh.
_ À vâng em biết mà, em chỉ nói đùa tí thôi ah, chứ có ý định rời xa anh đâu, đừng hiểu lầm nha, đừng hiểu lầm.
_ Nhưng em thương cho em trai của em thôi, chưa gì mà thê thảm như vậy rồi, mẹ em biết nó bị như vậy bà sẽ đau lòng chết mất, em sẽ cho người đưa nó sang nhà cậu ruột dưỡng bệnh, bên đó có em họ của em Diệp Ngọc Như con bé cũng là bác sĩ nó có thể chăm sóc Kính Hào tốt hơn.
Lời vừa dứt một tiếng khóc lớn vang dội," hu...........hu............hu ".
_ Không! Em không chịu đâu chị dâu, chị không được mang anh Kính Hào của em đi đâu hết, em sẽ chăm sóc cho anh ấy.........hu...........hu, em không muốn rời xa anh ấy đâu chị dâu.
Ngọc Tuyết hai cánh tay ôm lấy Kính Hào mà khóc thê thảm, làm cho tất cả mọi người đều bối rối không biết phải dỗ dành cô bé thế nào nữa.
Thiếu Dương thấy em gái khóc như vậy trong lòng anh cảm thấy xót xa, Kính Hào thấy cô gái của anh vì không muốn xa anh mà khóc lóc như vậy anh đau lòng, bàn tay vuốt nhẹ nhàng tóc của cô, giọng từ tốn nói.
_ Em an tâm anh sẽ không đi đâu, anh sẽ làm phiền nhà anh rể một thời gian vậy, và phiền em chăm sóc cho anh nhé, để anh gọi điện cho em họ sang nhà lấy dùm ít quần áo, cùng giấy tờ của công ty mang qua đây để anh làm cho kịp giao cho công ty, nếu nghỉ lâu quá mà không hoàn thành công việc, chắc anh sẽ bị đuổi việc mất thôi.
Ngọc Tuyết nghe anh nói ở lại cô vui mừng liền cười tươi, cô bất ngờ hôn lên môi Kính Hào trước mặt mọi người, làm mọi người đồng thanh kêu lớn...."ồh......oa ", thật là không chịu nổi hai đứa này luôn nha, Trịnh Thiên vui vẻ lên tiếng.
_ Chúng ta ra ngoài cho hai đứa nó tâm sự đi.
Không ai nói gì, nhưng tất cả đều gật đầu và đứng lên rút lui có trật tự hết, trả lại không giang yên tĩnh cho hai người nọ.
Thiếu Dương bế Ngữ Thần ra xe trở lại biệt thự, Đình Nguyên thì trở về phòng bác sĩ mà nghỉ ngơi, còn Gia Phong cũng ôm Gia Huyên trở lại biệt thự riêng của anh.
Trịnh Thiên trở lại phòng của mình để được gặp cô gái của anh, nhưng khi vừa bước vào trong, thì bóng dáng Tuệ Nghi đã không thấy đâu cả, cô đã rời đi tự lúc nào rồi, Trịnh Thiên vẽ mặt tức giận tái xanh, anh tức giận đấm mạnh bàn tay vào tường, máu từ đó liền chảy ra, đôi mắt anh bốc hỏa, anh nghiến răng ken két, khẻ nói thầm.
_ Tuệ Nghi! Em giỏi lắm đó, em dám trốn khỏi tôi sao, để xem tôi sẽ trừng phạt em như thế nào đây.
Trịnh Thiên cầm lên điện thoại nói.
_ Trương Lục cậu điều động người đi tìm Tuệ Nghi về đây cho tôi.
_ Kính Hào à chị em mình sao lại xúi quẩy như vậy kia chứ, chị vừa bị thương chưa khỏi, bây giờ đến lượt em, hình như chúng ta không hợp phong thủy với những người nhà này thì phải, chị em mình về nhà thôi em chứ ở bên họ không chừng sắp tới chị em mình mất mạng luôn đó.
Lời nói của Ngữ Thần vừa dứt, thì vòng eo của cô bị Thiếu Dương xiết chặt, anh dùng môi ngậm lấy vành tai của cô, làm Ngữ Thần một trận tê dại, cả người liền rung rẫy, cô bực mình quay sang anh hai mắt trợn to nhìn anh, nghiến răng nói.
_ Anh đang làm cái trò gì vậy hả? Anh có thấy đang có rất nhiều người ở đây không?.
Thiếu Dương vẽ mặt bực tức anh khẻ nói vào tai cô.
_ Ai cho phép em rời khỏi anh hửm?.
_ Dù có chuyện gì xảy ra em cũng phải ở bên anh, là thiếu phu nhân của Kỳ Thiếu Dương này, có chết cũng phải làm ma nhà họ Kỳ, cả đời này em đừng mong thoát khỏi anh.
_ À vâng em biết mà, em chỉ nói đùa tí thôi ah, chứ có ý định rời xa anh đâu, đừng hiểu lầm nha, đừng hiểu lầm.
_ Nhưng em thương cho em trai của em thôi, chưa gì mà thê thảm như vậy rồi, mẹ em biết nó bị như vậy bà sẽ đau lòng chết mất, em sẽ cho người đưa nó sang nhà cậu ruột dưỡng bệnh, bên đó có em họ của em Diệp Ngọc Như con bé cũng là bác sĩ nó có thể chăm sóc Kính Hào tốt hơn.
Lời vừa dứt một tiếng khóc lớn vang dội," hu...........hu............hu ".
_ Không! Em không chịu đâu chị dâu, chị không được mang anh Kính Hào của em đi đâu hết, em sẽ chăm sóc cho anh ấy.........hu...........hu, em không muốn rời xa anh ấy đâu chị dâu.
Ngọc Tuyết hai cánh tay ôm lấy Kính Hào mà khóc thê thảm, làm cho tất cả mọi người đều bối rối không biết phải dỗ dành cô bé thế nào nữa.
Thiếu Dương thấy em gái khóc như vậy trong lòng anh cảm thấy xót xa, Kính Hào thấy cô gái của anh vì không muốn xa anh mà khóc lóc như vậy anh đau lòng, bàn tay vuốt nhẹ nhàng tóc của cô, giọng từ tốn nói.
_ Em an tâm anh sẽ không đi đâu, anh sẽ làm phiền nhà anh rể một thời gian vậy, và phiền em chăm sóc cho anh nhé, để anh gọi điện cho em họ sang nhà lấy dùm ít quần áo, cùng giấy tờ của công ty mang qua đây để anh làm cho kịp giao cho công ty, nếu nghỉ lâu quá mà không hoàn thành công việc, chắc anh sẽ bị đuổi việc mất thôi.
Ngọc Tuyết nghe anh nói ở lại cô vui mừng liền cười tươi, cô bất ngờ hôn lên môi Kính Hào trước mặt mọi người, làm mọi người đồng thanh kêu lớn...."ồh......oa ", thật là không chịu nổi hai đứa này luôn nha, Trịnh Thiên vui vẻ lên tiếng.
_ Chúng ta ra ngoài cho hai đứa nó tâm sự đi.
Không ai nói gì, nhưng tất cả đều gật đầu và đứng lên rút lui có trật tự hết, trả lại không giang yên tĩnh cho hai người nọ.
Thiếu Dương bế Ngữ Thần ra xe trở lại biệt thự, Đình Nguyên thì trở về phòng bác sĩ mà nghỉ ngơi, còn Gia Phong cũng ôm Gia Huyên trở lại biệt thự riêng của anh.
Trịnh Thiên trở lại phòng của mình để được gặp cô gái của anh, nhưng khi vừa bước vào trong, thì bóng dáng Tuệ Nghi đã không thấy đâu cả, cô đã rời đi tự lúc nào rồi, Trịnh Thiên vẽ mặt tức giận tái xanh, anh tức giận đấm mạnh bàn tay vào tường, máu từ đó liền chảy ra, đôi mắt anh bốc hỏa, anh nghiến răng ken két, khẻ nói thầm.
_ Tuệ Nghi! Em giỏi lắm đó, em dám trốn khỏi tôi sao, để xem tôi sẽ trừng phạt em như thế nào đây.
Trịnh Thiên cầm lên điện thoại nói.
_ Trương Lục cậu điều động người đi tìm Tuệ Nghi về đây cho tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook