Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi
-
Chương 36: “Xem ra anh vẫn không muốn gặp tôi…vậy thôi bỏ đi .”
“Cơ trưởng Lương?”
Qua một lúc vẫn không thấy Lương Tấn trả lời, chủ nhiệm gọi một tiếng.
Lương Tấn cầm điện thoại trả lời: “Rome.”
“Hả?” Chủ nhiệm của anh dường như không nghe rõ.
Lương Tấn nói lại một lần nữa: “Rome.”
“Vậy thì tốt, cơ trưởng Lương, bây giờ anh hãy chuẩn bị đi, bởi vì chuyến bay này chỉ còn hai tiếng nữa là cất cánh rồi. Thời gian vô cùng gấp gáp…”
“Được.”
Anh cúp điện thoại, nhanh chóng rửa mặt, mở tủ lấy đồng phục ra để thay. Cà vạt màu xanh da trời của công ty phát, cùng với bộ đồng phục, cũng chính là chiếc cà vạt này, ngày hôm đó chính cô là người kéo nó. Lương Tấn cúi đầu nhìn cà vạt, nhanh chóng thắt nút buộc lại, đội nón đồng phục lên. Lại từ trong ngăn tủ lấy hành lý, mở dây kéo kiểm tra đồ đạc. Bảng ghi chép lộ trình bay, giấy phép bay, bảng kiểm tra sức khỏe tổng quát, hai bộ quần áo dự bị, sau đó cài dây kéo lại, kéo hành lý lên mở cửa ra ngoài.
Theo như kế hoạch bay được nhân viên làm việc của Trường Cát đưa thẳng đến sân bay không dám ngừng nghỉ một giây phút nào. Khi đến sân bay thì nhân viên trong tổ bay đã đến, vì làm đúng theo quy trình nên Lương Tấn nhanh chóng mở một cuộc họp chuẩn bị, sau khi họp xong anh lên máy bay cùng các nhân viên trong đội bay. Lương Tấn ngồi vào ghế lái xong, các hành khách cũng bắt đầu nối nhau lên máy bay. Thế là máy bay cất cánh đúng theo kế hoạch của chuyến bay, hướng về đích đến là phi trường Rome.
Sau mười một tiếng rưỡi, máy bay sẽ hạ cánh xuống sân bay Fiumicino ở Rome. Xe của khách sạn cũng đã đến đón, nhân viên bên tổ bay cũng lần lượt lên xe. Lương Tấn vẫn còn đứng đó.
Anh đứng trước cửa khoang nhìn ra ngoài sân bay. Lần đầu tiên anh và Vưu Châu Châu gặp nhau là ở Rome. Hơn nửa đêm, cô đi ra ngoài, đau chân, cản đường anh, lúc đó cũng tại đây anh đồng ý chở cô đến nhà hàng.
Do dự một hồi, anh lấy điện thoại từ trong đồng phục ra, kiểm tra thông tin chuyến bay của Vưu Châu Châu. Trên màn hình vẫn còn hiện lên báo chuyến bay đang ở Milan, vẫn còn trong tình trạng hạ cánh tạm thời. Thật ra, Milan cách Venice cũng không xa, chỉ cần ngồi xe lửa khoảng hai tiếng đồng hồ là đến. Vì sao đã lâu như thế mà vẫn còn ở Milan? Mà nếu như sân bay Marco Polo của Venice vẫn còn bị đóng, thì có lẽ vẫn sẽ ảnh hưởng đến chuyến bay. Suy nghĩ một lát, anh lại lấy điện thoại gọi cho đường dây nóng của Bắc Hàng, bấy giờ anh nhận được câu trả lời là sân bay của Venice đã dập được lửa rồi và cũng đã mở cửa trở lại.
Sân bay đã được mở cửa lại, tại sao máy bay vẫn còn ở Milan? Lương Tấn thắc mắc.
Các nhân viên phi hành đoàn khác đã lên xe. Cơ phó quay đầu, gọi tên Lương Tấn.
Anh lấy lại tinh thần, nhìn cơ phó nói: “Mọi người cứ về khách sạn trước đi.”
Xe chở mọi người về khách sạn. Riêng Lương Tấn, lúc này bắt xe đến nhà ga. Mua vé đi Milan.
Trên xe lửa, anh kiểm tra điểm đến của chuyến bay Vưu Châu Châu lái —- sân bay quốc tế Marco Polo, Venice.
Ba tiếng sau, xe lửa cũng đã đến trạm Milan. Anh kéo hành lý xuống, đứng trước cổng sân ga nhìn một vòng. Chỉ là nhất thời, anh muốn mua vé xe lửa đến đây, nhưng sau khi đến nơi rồi thì lại không biết nên đi đâu.
Chuông điện thoại lúc này vang lên. Anh lấy ra, nhìn màn hình rồi kết nối cuộc gọi.
“Lương Tấn, tôi mới phát hiện ra là mới nãy tôi lỡ tay gọi anh, không ngờ anh lại bắt máy.” Giọng của Vưu Châu Châu từ trong điện thoại truyền đến.
Nghe giọng cô vẫn bình thường, không có gì khác lạ. Anh cầm điện thoại “Ừ” một tiếng.
“Tôi không sao hết.” Vưu Châu Châu nói: “Mới nãy chỉ là cấn máy nên gọi nhầm vào số anh.”
“Ừm.” Lương Tấn có thể đoán được.
”Khoan đã, còn một việc nữa.” Cô ngừng một chút, nói: “Được rồi, khi nào gặp tận mặt thì tôi sẽ hỏi.”
“Tôi đang bay đi Venice, còn anh thì sao?”
Lương Tấn lúc này vẫn còn đang đứng trước nhà ga, nói: “Rome.”
“Thật sao?”
Giọng cô nghe thật phấn khích.
“Tôi đến tìm anh!” Cô nhanh chóng nói tiếp.”
Lương Tấn trả lời: “Đừng đến.”
“Tôi nhất định sẽ tìm được anh.”
“Cô tìm không thấy đâu.”
“Chưa thử thì sao biết được chứ?”
Anh nói thêm lần nữa: “Cô sẽ không thấy.”
“Xem ra anh vẫn không muốn gặp tôi…vậy thôi bỏ đi.”
Vưu Châu Châu cúp máy.
Trong điện thoại truyền đến âm thanh máy bận, qua vài giây anh mới đem điện thoại từ bên tai thả xuống, cất vào trong túi quần.
Lương Tấn đứng đó, mọi người sau khi xuống xe đều đi lướt qua anh, cho đến khi nơi đó không còn một ai.
Anh vậy mà lại mua vé xe từ Rome đến Milan, ấy vậy mà khi đến nơi thì không biết nên đi đâu nữa.
Đứng đó được một lúc, Lương Tấn cất bước đi về phía cửa ga. Khi đến cửa anh nhìn thấy phòng vé, bước đến gần.
Qua một lúc vẫn không thấy Lương Tấn trả lời, chủ nhiệm gọi một tiếng.
Lương Tấn cầm điện thoại trả lời: “Rome.”
“Hả?” Chủ nhiệm của anh dường như không nghe rõ.
Lương Tấn nói lại một lần nữa: “Rome.”
“Vậy thì tốt, cơ trưởng Lương, bây giờ anh hãy chuẩn bị đi, bởi vì chuyến bay này chỉ còn hai tiếng nữa là cất cánh rồi. Thời gian vô cùng gấp gáp…”
“Được.”
Anh cúp điện thoại, nhanh chóng rửa mặt, mở tủ lấy đồng phục ra để thay. Cà vạt màu xanh da trời của công ty phát, cùng với bộ đồng phục, cũng chính là chiếc cà vạt này, ngày hôm đó chính cô là người kéo nó. Lương Tấn cúi đầu nhìn cà vạt, nhanh chóng thắt nút buộc lại, đội nón đồng phục lên. Lại từ trong ngăn tủ lấy hành lý, mở dây kéo kiểm tra đồ đạc. Bảng ghi chép lộ trình bay, giấy phép bay, bảng kiểm tra sức khỏe tổng quát, hai bộ quần áo dự bị, sau đó cài dây kéo lại, kéo hành lý lên mở cửa ra ngoài.
Theo như kế hoạch bay được nhân viên làm việc của Trường Cát đưa thẳng đến sân bay không dám ngừng nghỉ một giây phút nào. Khi đến sân bay thì nhân viên trong tổ bay đã đến, vì làm đúng theo quy trình nên Lương Tấn nhanh chóng mở một cuộc họp chuẩn bị, sau khi họp xong anh lên máy bay cùng các nhân viên trong đội bay. Lương Tấn ngồi vào ghế lái xong, các hành khách cũng bắt đầu nối nhau lên máy bay. Thế là máy bay cất cánh đúng theo kế hoạch của chuyến bay, hướng về đích đến là phi trường Rome.
Sau mười một tiếng rưỡi, máy bay sẽ hạ cánh xuống sân bay Fiumicino ở Rome. Xe của khách sạn cũng đã đến đón, nhân viên bên tổ bay cũng lần lượt lên xe. Lương Tấn vẫn còn đứng đó.
Anh đứng trước cửa khoang nhìn ra ngoài sân bay. Lần đầu tiên anh và Vưu Châu Châu gặp nhau là ở Rome. Hơn nửa đêm, cô đi ra ngoài, đau chân, cản đường anh, lúc đó cũng tại đây anh đồng ý chở cô đến nhà hàng.
Do dự một hồi, anh lấy điện thoại từ trong đồng phục ra, kiểm tra thông tin chuyến bay của Vưu Châu Châu. Trên màn hình vẫn còn hiện lên báo chuyến bay đang ở Milan, vẫn còn trong tình trạng hạ cánh tạm thời. Thật ra, Milan cách Venice cũng không xa, chỉ cần ngồi xe lửa khoảng hai tiếng đồng hồ là đến. Vì sao đã lâu như thế mà vẫn còn ở Milan? Mà nếu như sân bay Marco Polo của Venice vẫn còn bị đóng, thì có lẽ vẫn sẽ ảnh hưởng đến chuyến bay. Suy nghĩ một lát, anh lại lấy điện thoại gọi cho đường dây nóng của Bắc Hàng, bấy giờ anh nhận được câu trả lời là sân bay của Venice đã dập được lửa rồi và cũng đã mở cửa trở lại.
Sân bay đã được mở cửa lại, tại sao máy bay vẫn còn ở Milan? Lương Tấn thắc mắc.
Các nhân viên phi hành đoàn khác đã lên xe. Cơ phó quay đầu, gọi tên Lương Tấn.
Anh lấy lại tinh thần, nhìn cơ phó nói: “Mọi người cứ về khách sạn trước đi.”
Xe chở mọi người về khách sạn. Riêng Lương Tấn, lúc này bắt xe đến nhà ga. Mua vé đi Milan.
Trên xe lửa, anh kiểm tra điểm đến của chuyến bay Vưu Châu Châu lái —- sân bay quốc tế Marco Polo, Venice.
Ba tiếng sau, xe lửa cũng đã đến trạm Milan. Anh kéo hành lý xuống, đứng trước cổng sân ga nhìn một vòng. Chỉ là nhất thời, anh muốn mua vé xe lửa đến đây, nhưng sau khi đến nơi rồi thì lại không biết nên đi đâu.
Chuông điện thoại lúc này vang lên. Anh lấy ra, nhìn màn hình rồi kết nối cuộc gọi.
“Lương Tấn, tôi mới phát hiện ra là mới nãy tôi lỡ tay gọi anh, không ngờ anh lại bắt máy.” Giọng của Vưu Châu Châu từ trong điện thoại truyền đến.
Nghe giọng cô vẫn bình thường, không có gì khác lạ. Anh cầm điện thoại “Ừ” một tiếng.
“Tôi không sao hết.” Vưu Châu Châu nói: “Mới nãy chỉ là cấn máy nên gọi nhầm vào số anh.”
“Ừm.” Lương Tấn có thể đoán được.
”Khoan đã, còn một việc nữa.” Cô ngừng một chút, nói: “Được rồi, khi nào gặp tận mặt thì tôi sẽ hỏi.”
“Tôi đang bay đi Venice, còn anh thì sao?”
Lương Tấn lúc này vẫn còn đang đứng trước nhà ga, nói: “Rome.”
“Thật sao?”
Giọng cô nghe thật phấn khích.
“Tôi đến tìm anh!” Cô nhanh chóng nói tiếp.”
Lương Tấn trả lời: “Đừng đến.”
“Tôi nhất định sẽ tìm được anh.”
“Cô tìm không thấy đâu.”
“Chưa thử thì sao biết được chứ?”
Anh nói thêm lần nữa: “Cô sẽ không thấy.”
“Xem ra anh vẫn không muốn gặp tôi…vậy thôi bỏ đi.”
Vưu Châu Châu cúp máy.
Trong điện thoại truyền đến âm thanh máy bận, qua vài giây anh mới đem điện thoại từ bên tai thả xuống, cất vào trong túi quần.
Lương Tấn đứng đó, mọi người sau khi xuống xe đều đi lướt qua anh, cho đến khi nơi đó không còn một ai.
Anh vậy mà lại mua vé xe từ Rome đến Milan, ấy vậy mà khi đến nơi thì không biết nên đi đâu nữa.
Đứng đó được một lúc, Lương Tấn cất bước đi về phía cửa ga. Khi đến cửa anh nhìn thấy phòng vé, bước đến gần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook