Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi
-
Chương 30: “Tiên sinh, anh đang nhớ tôi hả?”
Minh Ngọc. Lương Tấn nhớ lại tên của người con gái kia. Cô ấy là em gái của cậu bạn thân Minh Sâm. Anh và Minh Sâm đều là không quân có cùng chí hướng. Khi không có việc gì làm thì anh với Minh Sâm luôn tìm cách để đi tham quan, cho dù là buổi triển lãm ấy được tổ chức ở quốc gia nào đi chăng nữa. Sáu năm trước, khi anh và Minh Sâm đang đi xem triển lãm ở Canada, anh đã gặp Minh Ngọc tại học viện hàng không. Lúc đó, cũng là lúc cô ấy tốt nghiệp.
Sau đó, Minh Sâm vẫn tiếp tục làm phi công không quân như ước muốn, nhưng anh thì không, kể từ đó bọn họ không còn qua lại gì nữa.
Lương Tấn tính toán, anh và Minh Sâm cũng đã năm năm rồi chưa gặp lại nhau, không biết bây giờ cậu ấy như thế nào rồi. Anh đứng trên bãi cỏ, cứ thế nhìn lấy người đang đứng dưới tán lá cây ô-liu kia. Tiếp theo, anh nhấc chân đi về hướng bên đó, có ý muốn hỏi thăm Minh Sâm một chút. Đúng lúc này, một ông lão chống gậy đi đến, Minh Ngọc nhanh chóng vịn lấy tay ông, đi nơi khác.
Lương Tấn dừng chân, không tiếp tục đi đến nữa. Ánh mắt đảo qua bốn phía, không một bóng người, chỉ có mỗi cây và cỏ, vô cùng yên tĩnh và trống trải. Anh cứ thế đứng đó, không nhúc nhích, một lát sau, đưa tay nhìn đồng hồ, ấy vậy mà đã hơn nửa tiếng rồi. Anh đi về phía phòng bệnh.
Khi anh đẩy cửa vào phòng bệnh, chỉ nhìn thấy ba đang ngồi một bên giường, mẹ thì đang ngồi dựa đầu vào thành giường, hai người đang nói chuyện cười đùa bàn về việc sau khi xuất viện sẽ đi du lịch những đâu. Lương Tấn nghe được một nơi —- Manchester, anh ngồi xuống ghế, nghe đôi bạn già bàn kế hoạch đi chơi.
Bà Lương nói xong, nhìn thoáng qua Lương Tấn, hỏi: “Bao giờ con về nước lại?”
Lương Tấn nói: “Con được nghỉ phép bốn ngày.”
“Vậy bốn ngày tới con vẫn sẽ ở đây sao?” Bà Lương như đang suy nghĩ gì đó.
“Dạ.”
Bà Lương lại tiếp tục nói: “Nhưng ngày mai mẹ xuất viện rồi, sau đó mẹ sẽ cùng ba con đi đến thành phố Manchester chơi.”
Lương Tấn nhìn bà.
Bà Lương lại nói: “Một là con ở một mình, hoặc hai là con bay về thôi.”
Anh gật đầu.
Ngày thứ hai, anh làm thủ tục xuất viện cho mẹ. Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, thì nhìn thấy có một chiếc taxi đang đợi ở đó. Ông Lương nói: “Ba đã gọi taxi rồi, ba và mẹ con sẽ đi thẳng đến Manchester luôn.”
Lương Tấn cũng gọi xe, nhưng xe còn chưa đến. Anh nhìn hai người họ nói: “Được.”
Nhìn theo bóng dáng hai người họ lên xe, anh nói: “Chú ý an toàn.”
Bà Lương nhìn đứa con nghiêm trang, ít nói của mình: “Những lúc con nói những lời này, mặt con có thể nào dịu dàng được một chút hay không?” Bà thở dài: “Nguyên nhân chắc là do con vẫn chưa có người nào. Sao lúc bé con lại dễ thương đến thế chứ! Mẹ hi vọng lần sau gặp lại, con sẽ không còn một mình như thế nữa.”
Lương Tấn không nói lời nào.
Bà Lương quay đầu nhìn ba anh nói: “Được rồi, được rồi, mình đi thôi.”
Ông Lương lúc này mới nhìn lên phía trước, bảo tài xế có thể xuất phát rồi.
Anh nhìn theo xe cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc xe nữa, lúc này anh mới thu hồi ánh mắt.
Lúc nghe tin mẹ bệnh, Lương Tấn định là đến đây thăm mẹ, sẵn nghỉ ngơi vài ngày tại đây luôn. Thực sự không nghĩ đến việc sau khi mẹ xuất viện đã cùng ba mình vi vu đi du lịch. Lương Tấn suy nghĩ, không biết mấy ngày tới sẽ ở đâu?
“Cơ trưởng Lương, mẹ anh đã đỡ bệnh chưa?”
Lúc này, Vưu Châu Châu gửi đến một tin nhắn.
Anh trả lời: “Đã xuất viện rồi.”
Ngay sau đó, chuông điện thoại nhanh chóng vang lên, Vưu Châu Châu trực tiếp gọi thẳng vào máy anh. Lương Tấn hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng ấn nút nhận.
“Lần này chưa đến một phút mà anh đã trả lời tôi rồi, không tệ nha.”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói hạnh phúc của cô. Vưu Châu Châu lại nói: “Mẹ anh xuất viện thì tốt quá rồi! Chỉ là, anh phải chăm sóc bác nên tôi không thể đến tìm anh được. Lần trước ở London, lúc anh đi gặp ba mẹ ấy, tôi vừa gọi anh chưa được một chữ nữa thì đã bị ánh mắt như muốn giết người của anh làm cho ngừng lại.”
Lương Tấn cầm điện thoại nghe cô phàn nàn. Phàn nàn xong, cô tiếp tục nói: “Anh phải chăm sóc mẹ anh mấy ngày vậy?”
“Bốn ngày nghỉ.” Anh trả lời.
“Cả bốn ngày luôn sao?”
“Ừm…” Anh đang nghĩ đến việc, có nên nói cho cô biết chuyện ba mẹ anh sau khi xuất viện đã đi du lịch luôn rồi hay không, nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc anh lại không nói ra.
Vưu Châu Châu sau khi nghe anh trả lời một cách tự nhiên như vậy, cô cũng có chút tiếc nuối: “Vậy thì mấy ngày tới, tôi đành ở trong phòng viết báo cáo vậy.”
Máy bay gặp phải mưa báo, lại còn bay xuyên qua khu vực sấm sét. Vì thế trong vòng mười ngày, cơ trưởng phải nộp lại báo cáo những việc đã làm cho công ty.
Lương Tấn cũng “Ừ” một tiếng.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, xe anh gọi cũng đã đến. Lúc trước khi đặt xe, anh đã thông báo nơi mình muốn đến, nhưng khi xe đến, anh lên xe nói: “Tôi không đi Gris nữa, phiền anh cho xe đến sân bay dùm tôi.”
Vưu Châu Châu lúc này đang ngồi trên giường, tay đang gõ báo cáo trên laptop. Lục Phi gõ cửa bước vào, biết là cô đang gõ báo cáo, nhìn Vưu Châu Châu, buồn rầu nói: “Lần này gặp chuyện tôi lại không ngồi đó, không làm tròn trách nhiệm của mình, không biết công ty sẽ xử lý như thế nào đây.”
Động tác gõ bàn phím trên laptop của cô dừng lại, suy nghĩ chút, nói: “Lúc ấy là thời gian nghỉ ngơi của cậu mà, vốn dĩ lúc đó cậu không cần ngồi ngồi đó. Còn lúc gặp phải mưa bão…” Cô dừng lại một chút, hỏi: “Nếu như cậu trợ giúp về mặt kỹ thuật, thì sẽ như thế nào?”
Lục Phi lúc này nhớ lại cũng còn có chút sợ, lắc đầu: “Tôi khi vừa nhìn thấy sấm sét mưa bão như thế thì đã hoảng hốt, chứ không giữ được bình tĩnh và tỉnh táo như cơ trưởng Lương. Chắc chắn tôi cũng sẽ không phối hợp tốt với cô như anh ấy đã làm.”
Cậu ấy nói thật.
“Tính mạng của mọi người mới là điều quan trọng nhất. Vì thế, cho dù lúc đó có ngồi trên ghế đi chăng nữa, tôi cũng sẽ nhường ghế lại cho cơ trưởng Lương, chứ tôi không thể nào đảm đương được việc này.”
Lục Phi vẫn cứ lo lắng.
“Còn như chuyện công ty sẽ xử lý cậu như thế nào thì….” Vưu Châu Châu nói: “Chắc trong thời gian tới, cậu sẽ không được thăng chức lên làm cơ trưởng, cậu sẽ phải bay thêm nhiều giờ nữa để tích lũy kinh nghiệm.”
Tần Hãn không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào. Cũng xen vào nói: “Cơ trưởng Vưu nói đúng đó. Với cả, cũng không phải phi công nào cũng có thể bay qua vùng mưa bão như thế đâu. Cả Bắc Hàng cũng chỉ có một người là cơ trưởng Vưu của chúng ta thôi. Nói trắng ra, trong cả cái giới này cũng không có bao nhiêu người đâu, cùng lắm chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay thôi.”
Lúc này tâm trạng của Lục Phi mới hoàn toàn được thả lỏng. Tần Hãn lại chọc: “Cậu yên tâm đi, còn có tớ ở đây. Tớ sẽ không để cho cậu nhận bất kì hình phạt nào đâu. Bởi vì lúc ấy, ai cũng bị dọa đến đần mặt cả ra, ngoài cài cho chặt dây an toàn, ngồi yên trên ghế ra thì chả còn biết cái gì nữa. Cũng chỉ có thể ngồi chờ bão qua thôi.”
Chú của Tần Hãn là thành viên trong hội đồng quản trị của Bắc Hàng.
“Được rồi, các cậu đi ra ngoài đi, tôi còn phải viết báo cáo nữa, đau cả đầu.” Vưu Châu Châu quát.
Lục Phi và Tần Hãn cùng nhau ra khỏi phòng của cô.
Lúc này Lương Tấn đã mua vé máy bay, từ Edinburgh bay về lại London. Vì nếu anh ở lại Edinburgh một mình cũng không sao cả. Sau khi bay đến London, thì sẽ nghỉ tại đó mấy ngày rồi từ đó bay thẳng về về Bắc Thành. Nhưng cho dù có bay về Bắc Thành liền thì chí ít anh cũng phải nghỉ lại đó một đêm.
Từ Edinburgh bay đến London cũng mất có một giờ đồng hồ. Sau khi đến sân bay Heathrow, anh đã đặt phòng tại khách sạn Langham. Bình thường khi anh thi hành nhiệm vụ thì công ty sẽ đặt khách sạn Transfalgar cho nhân viên ở, nhưng do lần này không phải anh đi thi hành nhiệm vụ, nên đành phải tự mình đặt khách sạn.
Lương Tấn ở tại khách danh Langham một đêm, cũng không vội bay về liền, mà chỉ đặt vé cho chuyến bay hai ngày tới.
Đài BBC đang thông báo tin tức. Một chuyến bay từ Bắc Thành, Trung Quốc đã thành công bay đến London trong thời tiết mưa bão.
Chính là chuyến bay mà Vưu Châu Châu và Lương Tấn lái.
Anh nhớ đến lúc cùng cô bay xuyên qua mưa bão, bình tĩnh, tỉnh táo, quả quyết, không một chút lúng túng, đây là thứ mà rất nhiều phi công không thể nào có được.
Nghĩ một lúc, anh tắt TV, ra khỏi khách sạn, ngồi lên xe buýt đến chợ bán đồ cổ nổi tiếng ở London.
Nơi đó vẫn tấp nập người qua lại. Lương Tấn đi trong dòng người, đưa mắt nhìn qua những món đồ được này bán. Anh lại bất giác nhớ tới Vưu Châu Châu cầm trong tay quả cầu thủy tinh, qua quả cầu đó nhìn lấy anh. Lúc đó anh đã nói “Không muốn chơi trò mập mờ” với cô. Vưu Châu Châu nói cô cũng không muốn chơi trò mập mờ.
Lương Tấn trầm ngâm nhớ lại, cô đưa tay đặt lên ngực anh, nói cô để tâm.
Anh lấy lại tinh thần, đúng lúc đi ngang qua cửa tiệm bán đồng hồ kia. Lại nhớ đến, lần đó Lý Sơ Nhất bị một người câm da đen chặn đường, khoa tay múa chân cả nửa ngày trời vẫn không hiểu đối phương muốn nói gì. Vưu Châu Châu vừa nhìn đã hiểu. Lúc ấy cô đắc chí cười nói, mình có học qua thủ ngữ.
Anh thu hồi ánh mắt, vừa nhìn qua đã thấy một cửa hàng bán mặt nạ. Nơi đây có bán đủ loại mặt nạ, Lương Tấn lại nhớ đến ngày đó Vưu Châu Châu cũng đeo một chiếc mặt nạ dữ tợn kia. Anh đi đến trước cửa tiệm, tiện tay cầm lấy một chiếc mặt nạ nhìn một chút.
Bên cạnh có người chen vào, anh quay đầu, thì vừa hay nhìn thấy chiếc mặt nạ người này đang đeo lại giống hệt chiếc mặt nạ của Vưu Châu Châu lúc trước. Lương Tấn hơi ngẩn người.
“Ông chủ, tôi muốn mua cái này.” Mặt nạ được tháo xuống, lộ ra gương mặt của một người dân ở đây. Cô ta trả tiền xong, thì cầm lấy mặt nạ nhanh chóng bỏ đi.
Lương Tấn lại tiếp tục lấy lại tinh thần, bỏ mặt nạ đang cầm trên tay xuống rồi anh cầm lên một cái mặt nạ đáng sợ khác, nhưng nó không cùng kiểu dáng với cái Vưu Châu Châu đã đeo. Có người đang đứng ép vào người anh. Anh không quay đầu nhưng lại dịch sang bên cạnh một bước để nhường cho người đó, không ngờ người đó lại đi theo bước chân của anh. Anh cau mày, quay đầu thì thấy người đó đeo một cái mặt nạ giống y như đúc Vưu Châu Châu.
“Tiên sinh, anh đang nhớ tới tôi hả?”
Tiếng Anh của người này vô cùng êm tai, nói cũng rất lưu loát, hơn nữa giọng nói này có chút quen thuộc.
“Tiên sinh, anh đang nhớ tôi hả?”
Người đó lại nói bằng tiếng Anh, lặp lại câu trước đó một lần nữa.
Lương Tấn giơ tay lên, chậm rãi tháo mặt nạ người đó xuống.
Sau đó, Minh Sâm vẫn tiếp tục làm phi công không quân như ước muốn, nhưng anh thì không, kể từ đó bọn họ không còn qua lại gì nữa.
Lương Tấn tính toán, anh và Minh Sâm cũng đã năm năm rồi chưa gặp lại nhau, không biết bây giờ cậu ấy như thế nào rồi. Anh đứng trên bãi cỏ, cứ thế nhìn lấy người đang đứng dưới tán lá cây ô-liu kia. Tiếp theo, anh nhấc chân đi về hướng bên đó, có ý muốn hỏi thăm Minh Sâm một chút. Đúng lúc này, một ông lão chống gậy đi đến, Minh Ngọc nhanh chóng vịn lấy tay ông, đi nơi khác.
Lương Tấn dừng chân, không tiếp tục đi đến nữa. Ánh mắt đảo qua bốn phía, không một bóng người, chỉ có mỗi cây và cỏ, vô cùng yên tĩnh và trống trải. Anh cứ thế đứng đó, không nhúc nhích, một lát sau, đưa tay nhìn đồng hồ, ấy vậy mà đã hơn nửa tiếng rồi. Anh đi về phía phòng bệnh.
Khi anh đẩy cửa vào phòng bệnh, chỉ nhìn thấy ba đang ngồi một bên giường, mẹ thì đang ngồi dựa đầu vào thành giường, hai người đang nói chuyện cười đùa bàn về việc sau khi xuất viện sẽ đi du lịch những đâu. Lương Tấn nghe được một nơi —- Manchester, anh ngồi xuống ghế, nghe đôi bạn già bàn kế hoạch đi chơi.
Bà Lương nói xong, nhìn thoáng qua Lương Tấn, hỏi: “Bao giờ con về nước lại?”
Lương Tấn nói: “Con được nghỉ phép bốn ngày.”
“Vậy bốn ngày tới con vẫn sẽ ở đây sao?” Bà Lương như đang suy nghĩ gì đó.
“Dạ.”
Bà Lương lại tiếp tục nói: “Nhưng ngày mai mẹ xuất viện rồi, sau đó mẹ sẽ cùng ba con đi đến thành phố Manchester chơi.”
Lương Tấn nhìn bà.
Bà Lương lại nói: “Một là con ở một mình, hoặc hai là con bay về thôi.”
Anh gật đầu.
Ngày thứ hai, anh làm thủ tục xuất viện cho mẹ. Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, thì nhìn thấy có một chiếc taxi đang đợi ở đó. Ông Lương nói: “Ba đã gọi taxi rồi, ba và mẹ con sẽ đi thẳng đến Manchester luôn.”
Lương Tấn cũng gọi xe, nhưng xe còn chưa đến. Anh nhìn hai người họ nói: “Được.”
Nhìn theo bóng dáng hai người họ lên xe, anh nói: “Chú ý an toàn.”
Bà Lương nhìn đứa con nghiêm trang, ít nói của mình: “Những lúc con nói những lời này, mặt con có thể nào dịu dàng được một chút hay không?” Bà thở dài: “Nguyên nhân chắc là do con vẫn chưa có người nào. Sao lúc bé con lại dễ thương đến thế chứ! Mẹ hi vọng lần sau gặp lại, con sẽ không còn một mình như thế nữa.”
Lương Tấn không nói lời nào.
Bà Lương quay đầu nhìn ba anh nói: “Được rồi, được rồi, mình đi thôi.”
Ông Lương lúc này mới nhìn lên phía trước, bảo tài xế có thể xuất phát rồi.
Anh nhìn theo xe cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc xe nữa, lúc này anh mới thu hồi ánh mắt.
Lúc nghe tin mẹ bệnh, Lương Tấn định là đến đây thăm mẹ, sẵn nghỉ ngơi vài ngày tại đây luôn. Thực sự không nghĩ đến việc sau khi mẹ xuất viện đã cùng ba mình vi vu đi du lịch. Lương Tấn suy nghĩ, không biết mấy ngày tới sẽ ở đâu?
“Cơ trưởng Lương, mẹ anh đã đỡ bệnh chưa?”
Lúc này, Vưu Châu Châu gửi đến một tin nhắn.
Anh trả lời: “Đã xuất viện rồi.”
Ngay sau đó, chuông điện thoại nhanh chóng vang lên, Vưu Châu Châu trực tiếp gọi thẳng vào máy anh. Lương Tấn hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng ấn nút nhận.
“Lần này chưa đến một phút mà anh đã trả lời tôi rồi, không tệ nha.”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói hạnh phúc của cô. Vưu Châu Châu lại nói: “Mẹ anh xuất viện thì tốt quá rồi! Chỉ là, anh phải chăm sóc bác nên tôi không thể đến tìm anh được. Lần trước ở London, lúc anh đi gặp ba mẹ ấy, tôi vừa gọi anh chưa được một chữ nữa thì đã bị ánh mắt như muốn giết người của anh làm cho ngừng lại.”
Lương Tấn cầm điện thoại nghe cô phàn nàn. Phàn nàn xong, cô tiếp tục nói: “Anh phải chăm sóc mẹ anh mấy ngày vậy?”
“Bốn ngày nghỉ.” Anh trả lời.
“Cả bốn ngày luôn sao?”
“Ừm…” Anh đang nghĩ đến việc, có nên nói cho cô biết chuyện ba mẹ anh sau khi xuất viện đã đi du lịch luôn rồi hay không, nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc anh lại không nói ra.
Vưu Châu Châu sau khi nghe anh trả lời một cách tự nhiên như vậy, cô cũng có chút tiếc nuối: “Vậy thì mấy ngày tới, tôi đành ở trong phòng viết báo cáo vậy.”
Máy bay gặp phải mưa báo, lại còn bay xuyên qua khu vực sấm sét. Vì thế trong vòng mười ngày, cơ trưởng phải nộp lại báo cáo những việc đã làm cho công ty.
Lương Tấn cũng “Ừ” một tiếng.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, xe anh gọi cũng đã đến. Lúc trước khi đặt xe, anh đã thông báo nơi mình muốn đến, nhưng khi xe đến, anh lên xe nói: “Tôi không đi Gris nữa, phiền anh cho xe đến sân bay dùm tôi.”
Vưu Châu Châu lúc này đang ngồi trên giường, tay đang gõ báo cáo trên laptop. Lục Phi gõ cửa bước vào, biết là cô đang gõ báo cáo, nhìn Vưu Châu Châu, buồn rầu nói: “Lần này gặp chuyện tôi lại không ngồi đó, không làm tròn trách nhiệm của mình, không biết công ty sẽ xử lý như thế nào đây.”
Động tác gõ bàn phím trên laptop của cô dừng lại, suy nghĩ chút, nói: “Lúc ấy là thời gian nghỉ ngơi của cậu mà, vốn dĩ lúc đó cậu không cần ngồi ngồi đó. Còn lúc gặp phải mưa bão…” Cô dừng lại một chút, hỏi: “Nếu như cậu trợ giúp về mặt kỹ thuật, thì sẽ như thế nào?”
Lục Phi lúc này nhớ lại cũng còn có chút sợ, lắc đầu: “Tôi khi vừa nhìn thấy sấm sét mưa bão như thế thì đã hoảng hốt, chứ không giữ được bình tĩnh và tỉnh táo như cơ trưởng Lương. Chắc chắn tôi cũng sẽ không phối hợp tốt với cô như anh ấy đã làm.”
Cậu ấy nói thật.
“Tính mạng của mọi người mới là điều quan trọng nhất. Vì thế, cho dù lúc đó có ngồi trên ghế đi chăng nữa, tôi cũng sẽ nhường ghế lại cho cơ trưởng Lương, chứ tôi không thể nào đảm đương được việc này.”
Lục Phi vẫn cứ lo lắng.
“Còn như chuyện công ty sẽ xử lý cậu như thế nào thì….” Vưu Châu Châu nói: “Chắc trong thời gian tới, cậu sẽ không được thăng chức lên làm cơ trưởng, cậu sẽ phải bay thêm nhiều giờ nữa để tích lũy kinh nghiệm.”
Tần Hãn không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào. Cũng xen vào nói: “Cơ trưởng Vưu nói đúng đó. Với cả, cũng không phải phi công nào cũng có thể bay qua vùng mưa bão như thế đâu. Cả Bắc Hàng cũng chỉ có một người là cơ trưởng Vưu của chúng ta thôi. Nói trắng ra, trong cả cái giới này cũng không có bao nhiêu người đâu, cùng lắm chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay thôi.”
Lúc này tâm trạng của Lục Phi mới hoàn toàn được thả lỏng. Tần Hãn lại chọc: “Cậu yên tâm đi, còn có tớ ở đây. Tớ sẽ không để cho cậu nhận bất kì hình phạt nào đâu. Bởi vì lúc ấy, ai cũng bị dọa đến đần mặt cả ra, ngoài cài cho chặt dây an toàn, ngồi yên trên ghế ra thì chả còn biết cái gì nữa. Cũng chỉ có thể ngồi chờ bão qua thôi.”
Chú của Tần Hãn là thành viên trong hội đồng quản trị của Bắc Hàng.
“Được rồi, các cậu đi ra ngoài đi, tôi còn phải viết báo cáo nữa, đau cả đầu.” Vưu Châu Châu quát.
Lục Phi và Tần Hãn cùng nhau ra khỏi phòng của cô.
Lúc này Lương Tấn đã mua vé máy bay, từ Edinburgh bay về lại London. Vì nếu anh ở lại Edinburgh một mình cũng không sao cả. Sau khi bay đến London, thì sẽ nghỉ tại đó mấy ngày rồi từ đó bay thẳng về về Bắc Thành. Nhưng cho dù có bay về Bắc Thành liền thì chí ít anh cũng phải nghỉ lại đó một đêm.
Từ Edinburgh bay đến London cũng mất có một giờ đồng hồ. Sau khi đến sân bay Heathrow, anh đã đặt phòng tại khách sạn Langham. Bình thường khi anh thi hành nhiệm vụ thì công ty sẽ đặt khách sạn Transfalgar cho nhân viên ở, nhưng do lần này không phải anh đi thi hành nhiệm vụ, nên đành phải tự mình đặt khách sạn.
Lương Tấn ở tại khách danh Langham một đêm, cũng không vội bay về liền, mà chỉ đặt vé cho chuyến bay hai ngày tới.
Đài BBC đang thông báo tin tức. Một chuyến bay từ Bắc Thành, Trung Quốc đã thành công bay đến London trong thời tiết mưa bão.
Chính là chuyến bay mà Vưu Châu Châu và Lương Tấn lái.
Anh nhớ đến lúc cùng cô bay xuyên qua mưa bão, bình tĩnh, tỉnh táo, quả quyết, không một chút lúng túng, đây là thứ mà rất nhiều phi công không thể nào có được.
Nghĩ một lúc, anh tắt TV, ra khỏi khách sạn, ngồi lên xe buýt đến chợ bán đồ cổ nổi tiếng ở London.
Nơi đó vẫn tấp nập người qua lại. Lương Tấn đi trong dòng người, đưa mắt nhìn qua những món đồ được này bán. Anh lại bất giác nhớ tới Vưu Châu Châu cầm trong tay quả cầu thủy tinh, qua quả cầu đó nhìn lấy anh. Lúc đó anh đã nói “Không muốn chơi trò mập mờ” với cô. Vưu Châu Châu nói cô cũng không muốn chơi trò mập mờ.
Lương Tấn trầm ngâm nhớ lại, cô đưa tay đặt lên ngực anh, nói cô để tâm.
Anh lấy lại tinh thần, đúng lúc đi ngang qua cửa tiệm bán đồng hồ kia. Lại nhớ đến, lần đó Lý Sơ Nhất bị một người câm da đen chặn đường, khoa tay múa chân cả nửa ngày trời vẫn không hiểu đối phương muốn nói gì. Vưu Châu Châu vừa nhìn đã hiểu. Lúc ấy cô đắc chí cười nói, mình có học qua thủ ngữ.
Anh thu hồi ánh mắt, vừa nhìn qua đã thấy một cửa hàng bán mặt nạ. Nơi đây có bán đủ loại mặt nạ, Lương Tấn lại nhớ đến ngày đó Vưu Châu Châu cũng đeo một chiếc mặt nạ dữ tợn kia. Anh đi đến trước cửa tiệm, tiện tay cầm lấy một chiếc mặt nạ nhìn một chút.
Bên cạnh có người chen vào, anh quay đầu, thì vừa hay nhìn thấy chiếc mặt nạ người này đang đeo lại giống hệt chiếc mặt nạ của Vưu Châu Châu lúc trước. Lương Tấn hơi ngẩn người.
“Ông chủ, tôi muốn mua cái này.” Mặt nạ được tháo xuống, lộ ra gương mặt của một người dân ở đây. Cô ta trả tiền xong, thì cầm lấy mặt nạ nhanh chóng bỏ đi.
Lương Tấn lại tiếp tục lấy lại tinh thần, bỏ mặt nạ đang cầm trên tay xuống rồi anh cầm lên một cái mặt nạ đáng sợ khác, nhưng nó không cùng kiểu dáng với cái Vưu Châu Châu đã đeo. Có người đang đứng ép vào người anh. Anh không quay đầu nhưng lại dịch sang bên cạnh một bước để nhường cho người đó, không ngờ người đó lại đi theo bước chân của anh. Anh cau mày, quay đầu thì thấy người đó đeo một cái mặt nạ giống y như đúc Vưu Châu Châu.
“Tiên sinh, anh đang nhớ tới tôi hả?”
Tiếng Anh của người này vô cùng êm tai, nói cũng rất lưu loát, hơn nữa giọng nói này có chút quen thuộc.
“Tiên sinh, anh đang nhớ tôi hả?”
Người đó lại nói bằng tiếng Anh, lặp lại câu trước đó một lần nữa.
Lương Tấn giơ tay lên, chậm rãi tháo mặt nạ người đó xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook