Cô Trợ Lý Và Nàng Gia Sư
-
Chương 33-34
Chap 33:
Chị Linh đối với tôi luôn là một người rất quan trọng. Chị Linh có thể đa tình, nhưng tôi đảm bảo, chị Linh chưa làm gì tổn hại đến tôi cả, chỉ tại tôi hay suy diễn và thích đào bới quá khứ mà thôi. Tôi không muốn nói xấu chị Linh nhưng thật sự thì tôi không thể nào thoát khỏi cái sự ám ảnh đó, vậy nên tôi và chị Linh không thể nào tiếp tục ở bên nhau nữa, chia tay âu cũng là cách giải quyết hợp lý nhất. Thế nhưng tôi đâu thể ngờ, tất cả những điều mà tôi vẫn nghĩ là "sự thật" đó, tất cả những gì mà tôi chỉ được nghe từ một phía để rồi kết luận chị Linh là một con người giả tạo, tất cả những thứ ấy, chỉ là, một sự bịa đặt, một sự suy diễn vô căn cứ và không chấp nhận được.
Vừa đọc được tin nhắn, tôi đã chạy như bay đến chỗ chị Linh. Mạnh đao, cái tên mà tôi đã nghĩ sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời tôi nữa, chẳng hiểu sao, lại xuất hiện và lại quấy rối chị Linh của tôi, à không, không còn là của tôi nữa. 6 tháng qua, tôi cứ nghĩ là Mạnh và Linh sẽ bỏ qua hiềm khích vì ít nhiều thì Mạnh đao cũng đã giúp mẹ của Linh tìm được một bác sĩ tốt giúp bác khỏi bệnh, huống hồ trước đó mâu thuẫn giữa hai người không có gì lớn lắm, nếu là tôi, có lẽ tôi vẫn có thể bỏ qua mà làm lại từ đâu được. Nhưng có vẻ chị Linh không thích Mạnh đao thì đến cuối cùng cũng không thể nào ưa được nó.
Tôi dừng xe trước cửa, thấy bên cạnh là một con ô tô bóng loáng, cửa nẻo thì không quan trọng, tôi vẫn có thể sang nhà bên cạnh leo vào như ngày trước. Thế nhưng, hôm nay, chẳng có ai ở nhà, vậy nên tôi đành hạ mình mà gọi cửa trước, đùa đấy, tôi leo vào vì cửa chính không đóng. May mà sáng sớm, người qua lại ít nên đành liều mạng leo vào, họa may có ai bắt gặp tri hô lên một tiếng thì cái thanh sắt kia nó xuyên thẳng vào lỗ nhị của tôi.
Vừa vào trong nhà, đã nghe thấy tiếng lục đục dưới bếp, tôi nhẹ nhàng tiến vào và bất ngờ khi Mạnh đao đang nấu nướng cái gì đó, nồi niêu cứ gọi là tùm lum:
- A anh Mạnh, em chào anh, ahihi.
- Thằng nhãi, sao mày vào đây được?
Mạnh đao hốt hoảng, thiếu điều muốn té đái ở trong quần:
- Em tưởng anh làm gì chị Linh nên em phi cửa vào, mà đúng rồi, chị Linh đâu?
Mạnh đao lộ rõ vẻ mặt có phần mệt mỏi, đừng nói là đêm qua 2 người thức cùng nhau nhé, vậy há chẳng phải nó và tôi vừa hôn gián tiếp hay sao, đậu xanh rau cải:
- Ọe ọe... chết mất... khặc khăc...
- Mày làm cái trò gì thế thằng nhãi?
- *** mẹ hôm qua mày với Linh ngủ chung à?
Thằng Mạnh không thèm chấp tôi, có lẽ nó nghĩ tôi trẻ con thật, hoặc là nó không thèm tranh cãi vớ vẩn với tôi:
- Không, đêm qua chị Linh của mày bị ốm, nằm bẹp dí kìa, gọi cho tao đến rồi lại bảo là gọi nhầm, tao vừa vào thì nằm vật ra, nóng hổi đấy, lên mà xem, tao còn phải nấu ít cháo cho Linh, không tiện nói chuyện với thằng nhãi con như mày đâu, cút đi.
Cái nồi gì thế, có phải là tôi đang nghe nhầm hay không, thằng của nợ này sao bữa nay lại hiền lành như ông bụt thế kia, lại còn chủ động mời tôi lên thăm chị Linh, rồi thì còn nấu cháo cho Linh, rồi chăm sóc cả tối nữa chứ, cái quái gì đang diễn ra ở đây vậy. Nghĩ có chuyện không ổn, tôi tiến lại gần Mạnh đao và đấm nhẹ lên vai nó một cái, ai ngờ thằng trời đánh nó tặng cho tôi một bợp tai nảy cả đom đóm mắt:
- Thằng nhóc, mày muốn chết à?
- Hóa ra là thật, cứ tưởng đang mơ, thôi ông cứ nấu đi, tôi đi xem Linh như nào.
- Ừm.
Theo tính toán và kinh nghiệm tình trường gần 50 năm của tôi... thằng này nó bị điên, hai là nó đang muốn dụ tôi vào tròng, nó biết tôi và chị Linh đã rạn nứt, thế nên nó đang giả vờ chiếm lấy tình cảm của tôi, để tôi cho rằng nó thực lòng tốt với Linh, để tôi có thể bơm cho nó trước mặt Linh, đại loaị vậy.
Bước vào phòng, tôi thực sự cảm thấy khá tồi tệ khi chứng kiến chị Linh đang nằm trên giường, một cách mệt mỏi và đáng thương, đầu tóc thì rối, môi thì đỏ ửng vì sốt, đã vậy lại còn co ro vì lạnh nữa. Tôi từ từ tiến đến, kéo chị Linh lại gần và cho chị Linh vào lòng, tôi không biết cảm giác lúc này của mình là gì, thế nhưng, tôi muốn khóc, thật sự muốn khóc, tôi không phải là một con người băng giá, tôi thấy người tôi yêu đau, tôi còn đau hơn gấp trăm gấp ngàn lần nữa. Trán chị Linh nóng lắm, chắc cũng phải 39-40 độ. Vừa thấy tôi, chị Linh đã ôm chặt lấy, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo:
- Gấu ơi... chị lạnh lắm...
- Đừng sợ, có em đây, không sao đâu, ngoan.
Chị Linh mỉm cười rồi nằm gọn trong vòng tay tôi, thì thầm:
- Gấu... không ghét chị thật hả?
- Hâm quá đi, em đã bảo là em thương chị, ghét gì chứ.
- Vậy là chị... yên... yên tâm rồi, hì.
- Mạnh có làm gì chị không?
Linh lắc đầu, vẫn ôm chặt lấy tôi, sợ tôi đi mất:
- Không có... không có đâu... anh Mạnh... hụ hụ... chăm chị... cả... tối... tối qua.
- Thôi, đừng nói nhiều nữa, nhắm mắt ngủ đi, em ở đây với chị.
- Hì. Gấu ơi?
- Hử?
- Thôi đừng... đừng ôm chị... cô Ly lại buồn.
Tôi bất giác giật mình, cũng đúng, cái tật của tôi hễ mà thấy cô gái nào trong tình trạng buồn bã chán đời là cái máu chó, à nhầm, máu anh hùng rơm lại nổi lên, lúc ấy thì tôi chả nghĩ được cái quái gì nữa, hây dà. Cơ mà không lẽ chị Linh chị ý lạnh mà tôi đang ôm lại vứt chị ý qua một bên thì có phải là lỗ mãng với cả khó coi lắm hay không, vậy nên, tôi dù có hơi khựng lại nhưng vẫn tiếp tục ôm chị Linh trong tay:
- Thôi bớt nghĩ vớ vẩn đi, em với Tiểu Ly vẫn tốt, chị đừng lo.
- Ừm, chị biết rồi, vậy... chị nằm nghỉ một lát, hì.
Tôi khẽ đưa tay lên vuốt tóc lại cho chị Linh, cái khuôn mặt đáng yêu này, tại sao tôi lại cảm thấy tiếc nuối nhiều đến thế. Có thể tôi không phải là thầy bói, vậy nên tôi không thể nào đoán biết được mọi chuyện đã xảy ra, cơ mà với một chút linh tính còn sót lại, tôi cảm nhận được rằng chị Linh có nỗi khổ gì đó mà không ai biết. Nhưng nói thì nói vậy, tôi cũng không tiện hỏi, mà nếu đã giấu lâu như vậy, giờ tôi mà có hỏi, chị Linh chắc cũng sẽ không thèm giả nhời đâu, vậy nên chỉ có thể từ từ mà tìm hiểu.
Một lát sau, Mạnh đao mang một tô cháo bự chà bá lửa lên, nóng hổi và thơm phức, chả biết thật hay diễn nhưng cử chỉ quan tâm của Mạnh đao với chị Linh khiến tôi an tâm phần nào, có lẽ đây là người sẽ gánh lấy nỗi lo cho tôi chăng:
- Linh ơi, dậy ăn cháo đi, nào.
Mạnh đao lại gần đỡ chị Linh dậy rồi từ từ đút từng muỗng cháo cho chị ý, nhìn hai người lúc này tình hơn cái bình. Thế quái nào chị Linh lại gửi tin nhắn cho tôi nói rằng Mạnh không tha cho chị ý là như thế nào nhỉ, chắc Linh không muốn hoặc là ghét Mạnh, nhưng dù tốt dù xấu, Mạnh đao vẫn quan tâm chị Linh, đó là điều không thể bàn cãi và chối bỏ được. Thanh niên Mạnh ân cần và kiên nhẫn đút cho chị Linh ăn hết tô cháo, rồi uống thuốc, rồi đắp chăn chỉnh gối cho chị Linh nằm ngủ. Thật sự tôi mà không biết lịch sử trước đó, có khi tôi cứ nghĩ Mạnh đao là... bố chị Linh cơ, uầy nhìn cái điệu bộ chăm sóc đó, cô gái nào mà không xiêu lòng cơ chứ. Dù Mạnh đao là một thằng đao, tôi vẫn đặt lại trong nó một chút hy vọng, chút hy vọng rằng nó sẽ là người có thể bên cạnh và bảo vệ Linh, chứ không phải là tát Linh vỡ cả mồm như dạo nọ.
Ngồi chống cằm theo dõi suốt gần nửa tiếng đồng hồ, tôi không nói gì và cũng không muốn làm gì thái quá, tôi chỉ theo dõi và cố gắng đánh giá mức độ thành thật của Mạnh đao trong từng cử chỉ hành động của nó nãy giờ, có vẻ rằng Mạnh đao tuy có hơi baọ lực, có hơi ngu, có hơi mất dạy, có hơi đao, nhưng xét cho cùng, sự quan tâm của hắn ta đối với chị Linh là có thật, cũng phải thôi, đâu vô cớ mà đóng kịch trước mặt người ốm chứ. Đợi chị Linh ngủ hẳn, tôi cùng Mạnh đao xuống lầu:
- Ông Mạnh này.
- Gì vậy?
- Ừm... ông có yêu chị Linh không?
Mạnh đao nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực, nhưng cũng rất nhanh chóng đáp lại:
- Không hẳn, tôi thấy Linh rất đáng yêu, nhưng mà Linh cự tuyệt tôi nhiều lần, nghĩ lại cũng nản quá.
- Tôi không biết ông thấy sao nhưng tôi nghĩ ông và chị Linh rất hợp nhau, dù sao ông cũng thân với nhà Linh rồi, giờ chỉ cần cưa đổ Linh là xong mà.
- Hahaa, nhóc con, cậu nghĩ tôi đã mất cả 2 năm nay mà vẫn chưa ra sao, đâu phải muốn là được.
Trong khoảnh khắc, tự nhiên tôi thấy Mạnh đao... đáng yêu vãi cả đái, đùa, ý là tính cách thôi chứ không phải tôi thích hắn ta nhé, tôi không có gay, thật, tôi là Thích Loạn Luân, không gay không gay:
- Được, tôi sẽ giúp ông với một điều kiện.
- Điều kiện gì?
- Ông phải thương chị Linh, cấm không được đánh chị Linh, phải hy sinh bảo vệ chị Linh mọi lúc mọi nơi, phải làm cho chị Linh luôn vui vẻ, nếu tôi thấy điều gì không ổn, tôi có chết cũng không tha cho ông đâu, được không?
Tôi không đùa, chị Linh mà buồn là tôi giết thằng của nợ này cho mà xem:
- Hahaha, được, tôi hứa. Mà này, nếu vậy từ nay phải gọi là anh Mạnh nhé, tôi lớn hơn Linh 4t, Linh lại hơn cậu, hử?
- Cũng... cũng được, à mà đéo được, à thôi cũng được, "anh" Mạnh.
Mạnh đao vỗ vai tôi rồi kéo tôi ra bàn kèm theo hai lon bia:
- Được được, chú em giúp anh lấy lòng chị Linh, anh sẽ tăng lương cho Thảo Vân, được không?
- Okay, nhất cử lưỡng tiện, í lộn, nhất ngôn cửu đỉnh.
- Dô, không say uống tiếp.
Đếu biết từ bao giờ mà từ hai thằng ghét nhau như nước với lửa, chúng tôi lại có thể ôm vai bá cổ mà cùng uống bia nhậu nhẹt tán dóc thế này, phụ nữ đúng là một sinh vật nguy hiểm.
Tạm biệt Mạnh đao và chị Linh, tôi lại trở về nhà, nhưng là với một tâm trạng khá khẩm hơn nhiều lần. Hôm nay, dường như mọi khúc mắc của tôi đã được giải quyết, tôi đã có một người để nhờ vả, để yêu thương chị Linh, tuy rằng người này có chút không ổn nhưng tôi hy vọng là sẽ cải tạo được hắn ta, trở thành một con người tốt bụng và biết trân trọng chị Linh, không như tôi.
Đã là 11h trưa, tôi cũng tạt sang nhà Tiểu Ly rồi kéo cô nàng đi ăn trưa luôn, Tiểu Ly mà không được ăn cũng như chó không có xương, như mương không có cứt vậy, khó chịu và bất thường lắm. Và vâng, không thể nào tin nổi, tôi đã đi gần 5 tiếng đồng hồ và con lợn của tôi vẫn nằm ngủ như chết, không biết trời trăng mây gió gì cả. Cũng may bữa nay nghỉ, phù, không tin được mà:
- Tiểu Ly, dậy ăn.
Nghe thấy ăn, cô bé bật dậy, mắt mũi lờ đờ:
- Ăn, Ly muốn ăn... ph.. ở.
Lại gục xuống, cái thứ gì mà như chết trôi, vừa mở mồm ra đã ngủ vật được rồi:
- Ly, dậy ddeeeeeeeeeee.
Tôi nhéo mũi Tiểu Ly:
- Aaa, đau Ly mà, ai dợ, tự nhiên người ta đang ngủ, aaa đao quớ, huhu...
Tiểu Ly lần này tỉnh dậy, nhìn ngó một lúc, nhất thời lại chui vào lòng tôi ôm tôi ngon lành, nhắm mắt chẹp lưỡi đòi ngủ:
- A gối ôm của Ly nè. Ngủ chôi ngủ chôi, ấm tóa.
- Dậy ăn trưa, mẹ 11h rồi còn ngủ được à?
- Pleuuuuu, không được mắng Ly, Ly sẽ giận.
- Này này, không phải cưng là làm tới đâu.
- Ly đáng yêu, yayyyyyy.
Cục nợ của tôi không nặng, nhưng tình yêu mà em ấy dành cho tôi có khi còn to lớn hơn cả cái thân xác ngu xuẩn của tôi lúc này. Tiểu Ly bé bỏng à, anh sẽ cố gắng, cố gắng thật nhiều, hãy cầu nguyện cho anh nhé, mua mấy củ tiền vé số rồi đấy, không trúng thì nhịn ăn luôn đi, hừ.
Chap 34: Chở cục nợ đi ăn trưa về thì trời xém mưa, à không phải, xém bị mắc mưa, may mà hai đứa chạy nhanh trú được vào mái hiên ven đường. Tôi chúa ghét ngồi ngoài đường lúc trời mưa, lạnh bỏ bố được, cơ mà cái của nợ này lại không nghĩ vậy, xem cái bản mặt hí ha hí hửng kìa, lại còn ngồi vỗ tay bem bép nữa:
- A mưa kìa chó con ơi, hihi.
- Điên, làm như nhỏ giờ không có mưa vậy. Tiểu Ly giận dỗi đánh vào vai tôi cái bốp rồi lại đưa tay hứng từng giọt mưa đang tí tách trên hiên:
- Cái đồ không biết lãng mạn, tui ứ chấp ông.
- Chấp cái *** , lạnh quá, đưa áo khoác đây coi.
- Ông có phải đàn ông không dợ, nghĩ sao bắt con gái cởi áo khoác cho ông, đồ 3D. Chẳng phải là tôi có ý định dê đâu, tại vì trời lạnh quá thôi, thật đó. Tôi vòng tay qua kéo Tiểu Ly vào lòng ôm, sao trong phim nói ấm mà tôi có thấy ấm mấy đâu nhỉ, chỉ hơi hơi thôi:
- Ôm quài dạy? - Câm mồm, ném ra đường bây giờ.
- Hì hì, Tiểu Ly đáng yêu xinh ẹp, te te.
Cốc đầu Tiểu Ly một cái, tôi cúi xuống hít hà mùi tóc của cô nàng. Phải công nhận là tất cả con gái thì đều thơm, mà mỗi cô lại thơm một mùi khác nhau, không cô nào giống cô nào cả. Chị Linh luôn luôn có mùi oải hương, thơm nức mũi, Tiểu Ly có một mùi hương thơm nhẹ, rất dễ chịu mặc dù tôi éo biết đó là mùi hương gì. Còn nhóc Trân, cô em gái bé bỏng của tôi, dù không thực sự để ý kĩ, nhưng tôi chắc chắn rằng, nó có mùi... cứt, đúng vậy, một cái đầu đầy cứt, thối và khắm:
- Tiểu Ly bé bỏng, thương em nhiều như này
- vừa nói tôi vừa giang tay thật rộng.
- Kệ ông, liên quan hông?
- Mất dạy à, tin quăng vào vũng nước không, hay thích vào ống cống, hả?
Tiểu Ly tự dưng quay qua cắn tôi một cái đau điếng vào ngực:
- Á á á á con chó, đù má, đau, nhả raaaaa.
Thấy tôi nạt, cô bé vùi đầu ôm lấy tôi, mè nheo:
- Chó con của Ly nè, chương nhắm chương nhắm.
- Cái thứ gì đâu không biết, mồm dẻo như cứt.
- Cứt cái đầu ông ý, đồ Phong cứt. Hai đứa cãi nhau qua lại một lúc thì mưa dứt, đành lại thong dong về nhà. Giờ mới khoảng 12h trưa, chả biết về làm cái quái gì, vậy nên tôi rủ Tiểu Ly vào quán PlayStation chơi đô vật Mỹ, gì thì gì tôi cũng phải luyện tập để hiếp dâm con nhỏ Trân, cái định mệnh máy trong phòng tôi mà tôi thua nó thì không còn gì để nói. Tiểu Ly là đứa ngu độn, đường đường là nhân viên công ty chuyên về máy tính điện tử các kiểu, thế mà chơi game tệ không thể chịu được. Tôi chọn cho nhỏ nhân vật có điểm OVR 95 là The Rock, có thể nói là một trong những người mạnh nhất trong game, tôi chỉ lấy một nhân vật cùi mía OVR 72 mà Tiểu Ly cũng đánh đếch lại, đúng là vô dụng mà
: - Thôi em không chơi nữa đâu, chán òm.
- Thì về vậy, hay muốn đi đâu nữa không?
- Kiếm gì chơi đi, về cũng chán lắm. Ngẫm nghĩ một lúc, tôi quyết định dẫn của nợ của tôi đi sang... thăm chị Linh, chị Linh bị bệnh từ tối qua đến giờ, à không, chính xác là bệnh mấy bữa nay rồi, dù sao cũng qua thăm hỏi một lát, sẵn tiện coi Mạnh đao làm ăn ra sao, nãy thấy hứa hẹn ghê lắm, chả biết có nên tin không. Thấy tôi bảo qua nhà chị Linh, gương mặt Tiểu Ly có thoáng buồn nhưng ngay lập tức em ấy lại nở một nụ cười thật tươi, vậy nên tôi cũng chẳng nghĩ ngợi hay bận tâm mấy, hình như là tôi cũng hơi quá vô tâm thì phải. Đến nhà, Tiểu Ly lạch bạch đi theo đằng sau tôi. Riêng về chuyện Mạnh đao phá Tiểu Ly hồi lâu, tôi cũng đã hóa giải ban nãy rồi, hy vọng sẽ không có gì bất trắc. Mạnh đao nghe thấy chuông cửa thì mới từ trên tầng xuống. Vừa thấy tôi, đã niềm nở:
- A chào chú em, quên gì à, hay sợ anh làm gì chị Linh của chú?
- Mẹ ông nói chuẩn vãi cứt, á nhầm, đùa đấy, tôi dẫn Tiểu Ly qua thăm chị Linh một lát, dù sao cũng gọi là chỗ quen biết.
- Tiểu... Tiểu Ly???
- À là cái con nhỏ mà ông anh phá hồi bữa ấy, đây này, chào anh Mạnh đi Ly. Tiểu Ly trông thấy Mạnh đao, chẳng những không chào mà còn thè lưỡi trêu ngươi:
- Pleuuuu, đồ đáng ghét.
- Hahaha, xin lỗi cô bé, anh thật không phải, coi như bữa nay có 2 đứa ở đây, cho anh xin lỗi luôn một thể, được không? Mạnh đao chìa bàn tay ra hướng về phía Tiểu Ly một cách đầy thành ý. Cô nàng ngập ngừng một hồi rồi cũng chìa ra, nhưng chỉ là một ngón tay, vừa chạm vào là ngay lập tức rút ra ngay, sau đó đứng nép phía sau lưng tôi, sợ sệt:
- Đừng sợ, có anh đây, không sao đâu.
- Về đi babi ơi, em ghét ông ý.
- Thôi mà, lên thăm chị Linh một tí rồi về, được chưa?
Tiểu Ly phụng phịu, mặc dù không thích lắm nhưng cũng vẫn nghe lời tôi, từ từ tiến lên phòng thăm chị Linh. Mạnh đao vẫn ân cần như những gì mà tôi thấy lúc sáng, vừa chạy lên sực nhớ chưa thay khăn ướt cho chị Linh lại lục đục đi xuống, xem chừng chị Linh phen này không cảm động cũng hơi phí. 2 cô nàng này ban đầu dù có hơi khắt khe và chành chọe lẫn nhau, cơ mà càng về sau thì lại càng đối xử với nhau một cách thân thiện hơn, dù chả biết là sự thân thiện ấy có mấy phần là thật, cơ mà dù sao cũng còn hơn là suốt ngày cãi nhau đánh lộn, như thế thì chỉ khó xử thêm cho tôi mà thôi, mà cả hai đều không muốn làm khó tôi, thật may quá. Chị Linh có vẻ đã đỡ mệt hơn, cũng đang ngồi đọc sách, thấy hai đứa tôi lại định lật đật đứng dậy. Rất nhanh, tôi đã địp đỡ Linh lại, cho cô nàng ngồi ngay ngắn trên giường, đặt cân đường hộp sữa lên bàn. Chả biết sao đi thăm người bệnh là cứ phải cân đường hộp sữa, cơ mà dù sao thì tôi cũng chỉ biết như vậy, cũng chẳng còn tặng được gì khác, âu về tinh thần là chủ yếu:
- Hai.. hai người ngồi đi, sao lại đứng cả thế? Tiểu Ly đột nhiên xị mặt, ngồi xuống rồi bẹo má chị Linh, thủ thỉ:
- Bà già bịnh quài, ăn nhiều vào chớ, hức.
- Hì hì, chị không sao mà, Ly dễ thương ghê.
- Cười được nữa, ăn bánh đi, để tui lấy cho.
- Thôi, chị mới ăn cháo... khụ khụ... rồi, để đó lát chị ăn, hì. Nhìn hai cô nàng như vậy, ai bảo họ đã từng là tình địch nào? Một lát sau, Mạnh đao cũng đem một chậu nước nóng lên để lau người cho chị Linh, tất nhiên là không thể để Mạnh đao lau được rồi, tôi thì không muốn nhưng cũng may là có Tiểu Ly ở đây nên chị Linh mới phải miễn cưỡng nhờ em ấy, không thì tôi dính chưởng là cái chắc:
- 2 ông tránh ga đi, nhìn gì mà nhìn, dâm dê. Mạnh đao ngồi vật xuống ghế, thờ dài:
- Sao thế ông anh?
- Chú nói xem, anh hết lòng hết dạ như vậy, thế mà Linh vẫn cứ cứng đầu, haiz, thật chả biết khi nào mới được như chú mày nữa.
- Mẹ ông, ông có biết là tôi theo đuổi Tiểu Ly cả 3 năm nay rồi không, tự nhiên... chị Linh xuất hiện làm Ly nhận ra được tầm quan trọng của tôi, không thì còn lâu nữa. Chả biết Mạnh đao có để tâm những gì tôi nói hay không, nhìn thanh niên mà tôi từng ghét mồ hôi mồ kê nhễ nhại vì chị Linh, đột nhiên tôi lại cảm thấy yên tâm quá mức:
- Ông Mạnh này!
- Gì chú?
- Ông có biết Linh từng quen bao nhiêu người không? Câu trả lời của Mạnh đao thực sự đã khiến tôi bất ngờ, thực sự rất bất ngờ đấy:
- Anh không quan tâm, dù sao thì giờ Linh cũng chỉ một thân một mình, anh không thương thì coi làm sao được Tôi ngẩn người ra một lúc, có phải trước đó tôi đã từng thề non hẹn biển với chị Linh, nhưng rồi chỉ vì nghe một số tin tức không chắc chắn từ một thằng nhóc ở trên mạng, tôi lại cảm thấy sợ và rời xa cô ấy, chẳng phải tôi còn sở khanh hơn cả Mạnh đao hay sao? À không đúng, tôi sở khanh hơn cả Sở Khanh trong truyện Kiều nữa, Mạnh đao từ đầu chí cuối chỉ theo chị Linh thôi, còn tôi thì nhảy từ người này sang người khác, thật đáng khinh bỉ mà:
- Linh nói với anh là mấy người kia chia tay Linh, chả biết họ ghét Linh gì mà đăng stt chửi Linh nọ kia, anh cũng không muốn tra hỏi kĩ, dù sao chuyện cũng qua rồi, hy vọng là Linh không buồn vì chuyện đó, dù sao anh cũng phải cố gắng chú Phong ạ.
- Tôi... cũng nghĩ thế, chúc ông may mắn.
- Chú phải giúp anh đấy nhé, hahaa. Tôi biết tôi là cái thằng háo sắc, cái thấy khốn nạn, đểu cáng và sở khanh, tôi không xứng đáng với chị Linh hay với Tiểu Ly, tôi chỉ là một thằng hèn nhát, chỉ vừa mới có một chút chuyện đã bỏ chị Linh mà đi, rồi chị Linh về lại định rời bỏ Tiểu Ly một lần nữa, vậy mà em ấy vẫn chẳng chấp nhất gì tôi, vẫn một lòng tin tưởng tôi và dành trọn tình cảm cho tôi. Tôi biết tôi sai nhiều, nhưng có lẽ kể từ giờ phút này, tôi phải thật cố gắng, cố gắng sửa sai, cố gắng để bù đắp cho Tiểu Ly thật nhiều, thật nhiều, tất cả những gì trước kia, xin hay bỏ qua một bên, tương lai vẫn còn dài trước mặt, chị Linh đã có Mạnh, và tôi cũng phải có Tiểu Ly. Những dòng suy nghĩ mông lung trong đầu tôi còn chưa kịp dứt thì hai cô tiểu thư đã từ trong phòng tắm bước ra, chị Linh vẫn cái dáng vẻ mệt mỏi nhưng cố gắng mỉm cười, Tiểu Ly thì lộ rõ sự lo lắng, từng bước từng bước dìu chị Linh về giường:
- Em lau người cho chị Linh xong gòi, phiền anh ạ.
- Ừ, để đấy cho anh.
Mạnh đao đón lấy chậu nước từ tay Tiểu Ly, từ từ mang xuống dưới lầu sau khi đã hỏi han và nhận được sự đón nhận tích cực từ phía chị Linh:
- Còn mệt lắm không Linh, muốn gì cứ nói anh, để anh mang thay nước.
- Dạ vâng ạ, hì.
Tình cảm của đôi bạn trẻ tuy chưa có gì gọi là rõ ràng nhưng ít ra là nó cũng đã chớm nở, chớm nở từ sự quan tâm nhiệt tình của Mạnh đao. Cũng phải thôi, chị Linh là dân nghệ thuật, ít nhiều thì cũng có chút ít tâm hồn nghệ sĩ, mà đám nghệ sĩ thì khỏi phải nói, lãng mạn vô cùng, dù ghét dù thích, chị Linh ắt hẳn sẽ phải cảm động trước tấm chân tình của Mạnh đao, đùa chứ ông ấy thức từ đêm qua tới giờ đã chợp mắt chút nào đâu, mẹ, tôi dù không muốn nhưng cũng phải thừa nhận, ông Mạnh đao này lụy bà Linh lắm rồi, thật là khiến người đời phải ganh tị:
- Chị Linh sướng nha, có người quan tâm tận răng luôn, khà khà.
- Hì...
Chị Linh có phần không vừa ý với câu nói của tôi, nhưng cũng không thể hiện thật sự rõ. Dù sao tôi cũng đã hứa với Mạnh đao phải giúp ông ý, vậy nên có cơ hội là phải bơm đểu ngay. Bỗng, chuông điện thoại reo vang, người gọi tôi là... con nhóc Trân:
- Thầy ơi!
- Gì mày con chó?
- Chưn đi ỉa mà hết giấy mất tiêu, thầy về lấy hộ cuộn giấy i.
- Giấy cái *** cụ mày, con chó điên này.
Đang mải nói, đột nhiên quay sang, chị Linh làm rớt ly nước, ngã gục xuống dưới nền nhà tạo nên một tiếng kêu chói tai. Tôi như một phản xạ vô thức chạy tới toan đỡ chị Linh dậy, thế nhưng... Tiểu Ly, lúc này, em ấy đang kéo tay tôi lại, mắt đã ngấn lệ. Dù em ấy không nói ra nhưng tôi biết, em ấy sợ, sợ tôi lại có cảm tình với chị Linh mà bỏ quên đi sự tin tưởng và quan tâm của em ấy. Cơ mà lúc này, đây không phải là chuyện tình cảm có thể nói được, cứu người là quan trọng, Tiểu Ly biết, vậy nên em ấy cũng nhanh chóng buông tay tôi ra, khóc thút thít. Không có thời gian nữa, tôi chỉ kịp quay đầu lại trước khi chạy tới bế chị Linh dậy rằng:
- Anh xin lỗi, Tiểu Ly.
Tôi chạy thẳng xuống dưới nhà, miệng không ngừng la lối Mạnh đao gọi lấy xe chở chị Linh đến bệnh viện, tình thế lúc này thập phần nguy cấp, chị Linh đã sốt mấy ngày nay rồi, không thể nào xem nhẹ được. Tôi cũng cùng cả hai lên xe, ngồi phía sau giữ chị Linh lại. Phía bên ngoài kia, Tiểu Ly bé bỏng, đang đan hai tay vào nhau, đôi mắt đỏ hoe đứng trước cửa nhà. Một nỗi buồn vô hạn diễn ra trong lòng tôi. Thật lòng, anh xin lỗi...
Chị Linh đối với tôi luôn là một người rất quan trọng. Chị Linh có thể đa tình, nhưng tôi đảm bảo, chị Linh chưa làm gì tổn hại đến tôi cả, chỉ tại tôi hay suy diễn và thích đào bới quá khứ mà thôi. Tôi không muốn nói xấu chị Linh nhưng thật sự thì tôi không thể nào thoát khỏi cái sự ám ảnh đó, vậy nên tôi và chị Linh không thể nào tiếp tục ở bên nhau nữa, chia tay âu cũng là cách giải quyết hợp lý nhất. Thế nhưng tôi đâu thể ngờ, tất cả những điều mà tôi vẫn nghĩ là "sự thật" đó, tất cả những gì mà tôi chỉ được nghe từ một phía để rồi kết luận chị Linh là một con người giả tạo, tất cả những thứ ấy, chỉ là, một sự bịa đặt, một sự suy diễn vô căn cứ và không chấp nhận được.
Vừa đọc được tin nhắn, tôi đã chạy như bay đến chỗ chị Linh. Mạnh đao, cái tên mà tôi đã nghĩ sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời tôi nữa, chẳng hiểu sao, lại xuất hiện và lại quấy rối chị Linh của tôi, à không, không còn là của tôi nữa. 6 tháng qua, tôi cứ nghĩ là Mạnh và Linh sẽ bỏ qua hiềm khích vì ít nhiều thì Mạnh đao cũng đã giúp mẹ của Linh tìm được một bác sĩ tốt giúp bác khỏi bệnh, huống hồ trước đó mâu thuẫn giữa hai người không có gì lớn lắm, nếu là tôi, có lẽ tôi vẫn có thể bỏ qua mà làm lại từ đâu được. Nhưng có vẻ chị Linh không thích Mạnh đao thì đến cuối cùng cũng không thể nào ưa được nó.
Tôi dừng xe trước cửa, thấy bên cạnh là một con ô tô bóng loáng, cửa nẻo thì không quan trọng, tôi vẫn có thể sang nhà bên cạnh leo vào như ngày trước. Thế nhưng, hôm nay, chẳng có ai ở nhà, vậy nên tôi đành hạ mình mà gọi cửa trước, đùa đấy, tôi leo vào vì cửa chính không đóng. May mà sáng sớm, người qua lại ít nên đành liều mạng leo vào, họa may có ai bắt gặp tri hô lên một tiếng thì cái thanh sắt kia nó xuyên thẳng vào lỗ nhị của tôi.
Vừa vào trong nhà, đã nghe thấy tiếng lục đục dưới bếp, tôi nhẹ nhàng tiến vào và bất ngờ khi Mạnh đao đang nấu nướng cái gì đó, nồi niêu cứ gọi là tùm lum:
- A anh Mạnh, em chào anh, ahihi.
- Thằng nhãi, sao mày vào đây được?
Mạnh đao hốt hoảng, thiếu điều muốn té đái ở trong quần:
- Em tưởng anh làm gì chị Linh nên em phi cửa vào, mà đúng rồi, chị Linh đâu?
Mạnh đao lộ rõ vẻ mặt có phần mệt mỏi, đừng nói là đêm qua 2 người thức cùng nhau nhé, vậy há chẳng phải nó và tôi vừa hôn gián tiếp hay sao, đậu xanh rau cải:
- Ọe ọe... chết mất... khặc khăc...
- Mày làm cái trò gì thế thằng nhãi?
- *** mẹ hôm qua mày với Linh ngủ chung à?
Thằng Mạnh không thèm chấp tôi, có lẽ nó nghĩ tôi trẻ con thật, hoặc là nó không thèm tranh cãi vớ vẩn với tôi:
- Không, đêm qua chị Linh của mày bị ốm, nằm bẹp dí kìa, gọi cho tao đến rồi lại bảo là gọi nhầm, tao vừa vào thì nằm vật ra, nóng hổi đấy, lên mà xem, tao còn phải nấu ít cháo cho Linh, không tiện nói chuyện với thằng nhãi con như mày đâu, cút đi.
Cái nồi gì thế, có phải là tôi đang nghe nhầm hay không, thằng của nợ này sao bữa nay lại hiền lành như ông bụt thế kia, lại còn chủ động mời tôi lên thăm chị Linh, rồi thì còn nấu cháo cho Linh, rồi chăm sóc cả tối nữa chứ, cái quái gì đang diễn ra ở đây vậy. Nghĩ có chuyện không ổn, tôi tiến lại gần Mạnh đao và đấm nhẹ lên vai nó một cái, ai ngờ thằng trời đánh nó tặng cho tôi một bợp tai nảy cả đom đóm mắt:
- Thằng nhóc, mày muốn chết à?
- Hóa ra là thật, cứ tưởng đang mơ, thôi ông cứ nấu đi, tôi đi xem Linh như nào.
- Ừm.
Theo tính toán và kinh nghiệm tình trường gần 50 năm của tôi... thằng này nó bị điên, hai là nó đang muốn dụ tôi vào tròng, nó biết tôi và chị Linh đã rạn nứt, thế nên nó đang giả vờ chiếm lấy tình cảm của tôi, để tôi cho rằng nó thực lòng tốt với Linh, để tôi có thể bơm cho nó trước mặt Linh, đại loaị vậy.
Bước vào phòng, tôi thực sự cảm thấy khá tồi tệ khi chứng kiến chị Linh đang nằm trên giường, một cách mệt mỏi và đáng thương, đầu tóc thì rối, môi thì đỏ ửng vì sốt, đã vậy lại còn co ro vì lạnh nữa. Tôi từ từ tiến đến, kéo chị Linh lại gần và cho chị Linh vào lòng, tôi không biết cảm giác lúc này của mình là gì, thế nhưng, tôi muốn khóc, thật sự muốn khóc, tôi không phải là một con người băng giá, tôi thấy người tôi yêu đau, tôi còn đau hơn gấp trăm gấp ngàn lần nữa. Trán chị Linh nóng lắm, chắc cũng phải 39-40 độ. Vừa thấy tôi, chị Linh đã ôm chặt lấy, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo:
- Gấu ơi... chị lạnh lắm...
- Đừng sợ, có em đây, không sao đâu, ngoan.
Chị Linh mỉm cười rồi nằm gọn trong vòng tay tôi, thì thầm:
- Gấu... không ghét chị thật hả?
- Hâm quá đi, em đã bảo là em thương chị, ghét gì chứ.
- Vậy là chị... yên... yên tâm rồi, hì.
- Mạnh có làm gì chị không?
Linh lắc đầu, vẫn ôm chặt lấy tôi, sợ tôi đi mất:
- Không có... không có đâu... anh Mạnh... hụ hụ... chăm chị... cả... tối... tối qua.
- Thôi, đừng nói nhiều nữa, nhắm mắt ngủ đi, em ở đây với chị.
- Hì. Gấu ơi?
- Hử?
- Thôi đừng... đừng ôm chị... cô Ly lại buồn.
Tôi bất giác giật mình, cũng đúng, cái tật của tôi hễ mà thấy cô gái nào trong tình trạng buồn bã chán đời là cái máu chó, à nhầm, máu anh hùng rơm lại nổi lên, lúc ấy thì tôi chả nghĩ được cái quái gì nữa, hây dà. Cơ mà không lẽ chị Linh chị ý lạnh mà tôi đang ôm lại vứt chị ý qua một bên thì có phải là lỗ mãng với cả khó coi lắm hay không, vậy nên, tôi dù có hơi khựng lại nhưng vẫn tiếp tục ôm chị Linh trong tay:
- Thôi bớt nghĩ vớ vẩn đi, em với Tiểu Ly vẫn tốt, chị đừng lo.
- Ừm, chị biết rồi, vậy... chị nằm nghỉ một lát, hì.
Tôi khẽ đưa tay lên vuốt tóc lại cho chị Linh, cái khuôn mặt đáng yêu này, tại sao tôi lại cảm thấy tiếc nuối nhiều đến thế. Có thể tôi không phải là thầy bói, vậy nên tôi không thể nào đoán biết được mọi chuyện đã xảy ra, cơ mà với một chút linh tính còn sót lại, tôi cảm nhận được rằng chị Linh có nỗi khổ gì đó mà không ai biết. Nhưng nói thì nói vậy, tôi cũng không tiện hỏi, mà nếu đã giấu lâu như vậy, giờ tôi mà có hỏi, chị Linh chắc cũng sẽ không thèm giả nhời đâu, vậy nên chỉ có thể từ từ mà tìm hiểu.
Một lát sau, Mạnh đao mang một tô cháo bự chà bá lửa lên, nóng hổi và thơm phức, chả biết thật hay diễn nhưng cử chỉ quan tâm của Mạnh đao với chị Linh khiến tôi an tâm phần nào, có lẽ đây là người sẽ gánh lấy nỗi lo cho tôi chăng:
- Linh ơi, dậy ăn cháo đi, nào.
Mạnh đao lại gần đỡ chị Linh dậy rồi từ từ đút từng muỗng cháo cho chị ý, nhìn hai người lúc này tình hơn cái bình. Thế quái nào chị Linh lại gửi tin nhắn cho tôi nói rằng Mạnh không tha cho chị ý là như thế nào nhỉ, chắc Linh không muốn hoặc là ghét Mạnh, nhưng dù tốt dù xấu, Mạnh đao vẫn quan tâm chị Linh, đó là điều không thể bàn cãi và chối bỏ được. Thanh niên Mạnh ân cần và kiên nhẫn đút cho chị Linh ăn hết tô cháo, rồi uống thuốc, rồi đắp chăn chỉnh gối cho chị Linh nằm ngủ. Thật sự tôi mà không biết lịch sử trước đó, có khi tôi cứ nghĩ Mạnh đao là... bố chị Linh cơ, uầy nhìn cái điệu bộ chăm sóc đó, cô gái nào mà không xiêu lòng cơ chứ. Dù Mạnh đao là một thằng đao, tôi vẫn đặt lại trong nó một chút hy vọng, chút hy vọng rằng nó sẽ là người có thể bên cạnh và bảo vệ Linh, chứ không phải là tát Linh vỡ cả mồm như dạo nọ.
Ngồi chống cằm theo dõi suốt gần nửa tiếng đồng hồ, tôi không nói gì và cũng không muốn làm gì thái quá, tôi chỉ theo dõi và cố gắng đánh giá mức độ thành thật của Mạnh đao trong từng cử chỉ hành động của nó nãy giờ, có vẻ rằng Mạnh đao tuy có hơi baọ lực, có hơi ngu, có hơi mất dạy, có hơi đao, nhưng xét cho cùng, sự quan tâm của hắn ta đối với chị Linh là có thật, cũng phải thôi, đâu vô cớ mà đóng kịch trước mặt người ốm chứ. Đợi chị Linh ngủ hẳn, tôi cùng Mạnh đao xuống lầu:
- Ông Mạnh này.
- Gì vậy?
- Ừm... ông có yêu chị Linh không?
Mạnh đao nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực, nhưng cũng rất nhanh chóng đáp lại:
- Không hẳn, tôi thấy Linh rất đáng yêu, nhưng mà Linh cự tuyệt tôi nhiều lần, nghĩ lại cũng nản quá.
- Tôi không biết ông thấy sao nhưng tôi nghĩ ông và chị Linh rất hợp nhau, dù sao ông cũng thân với nhà Linh rồi, giờ chỉ cần cưa đổ Linh là xong mà.
- Hahaa, nhóc con, cậu nghĩ tôi đã mất cả 2 năm nay mà vẫn chưa ra sao, đâu phải muốn là được.
Trong khoảnh khắc, tự nhiên tôi thấy Mạnh đao... đáng yêu vãi cả đái, đùa, ý là tính cách thôi chứ không phải tôi thích hắn ta nhé, tôi không có gay, thật, tôi là Thích Loạn Luân, không gay không gay:
- Được, tôi sẽ giúp ông với một điều kiện.
- Điều kiện gì?
- Ông phải thương chị Linh, cấm không được đánh chị Linh, phải hy sinh bảo vệ chị Linh mọi lúc mọi nơi, phải làm cho chị Linh luôn vui vẻ, nếu tôi thấy điều gì không ổn, tôi có chết cũng không tha cho ông đâu, được không?
Tôi không đùa, chị Linh mà buồn là tôi giết thằng của nợ này cho mà xem:
- Hahaha, được, tôi hứa. Mà này, nếu vậy từ nay phải gọi là anh Mạnh nhé, tôi lớn hơn Linh 4t, Linh lại hơn cậu, hử?
- Cũng... cũng được, à mà đéo được, à thôi cũng được, "anh" Mạnh.
Mạnh đao vỗ vai tôi rồi kéo tôi ra bàn kèm theo hai lon bia:
- Được được, chú em giúp anh lấy lòng chị Linh, anh sẽ tăng lương cho Thảo Vân, được không?
- Okay, nhất cử lưỡng tiện, í lộn, nhất ngôn cửu đỉnh.
- Dô, không say uống tiếp.
Đếu biết từ bao giờ mà từ hai thằng ghét nhau như nước với lửa, chúng tôi lại có thể ôm vai bá cổ mà cùng uống bia nhậu nhẹt tán dóc thế này, phụ nữ đúng là một sinh vật nguy hiểm.
Tạm biệt Mạnh đao và chị Linh, tôi lại trở về nhà, nhưng là với một tâm trạng khá khẩm hơn nhiều lần. Hôm nay, dường như mọi khúc mắc của tôi đã được giải quyết, tôi đã có một người để nhờ vả, để yêu thương chị Linh, tuy rằng người này có chút không ổn nhưng tôi hy vọng là sẽ cải tạo được hắn ta, trở thành một con người tốt bụng và biết trân trọng chị Linh, không như tôi.
Đã là 11h trưa, tôi cũng tạt sang nhà Tiểu Ly rồi kéo cô nàng đi ăn trưa luôn, Tiểu Ly mà không được ăn cũng như chó không có xương, như mương không có cứt vậy, khó chịu và bất thường lắm. Và vâng, không thể nào tin nổi, tôi đã đi gần 5 tiếng đồng hồ và con lợn của tôi vẫn nằm ngủ như chết, không biết trời trăng mây gió gì cả. Cũng may bữa nay nghỉ, phù, không tin được mà:
- Tiểu Ly, dậy ăn.
Nghe thấy ăn, cô bé bật dậy, mắt mũi lờ đờ:
- Ăn, Ly muốn ăn... ph.. ở.
Lại gục xuống, cái thứ gì mà như chết trôi, vừa mở mồm ra đã ngủ vật được rồi:
- Ly, dậy ddeeeeeeeeeee.
Tôi nhéo mũi Tiểu Ly:
- Aaa, đau Ly mà, ai dợ, tự nhiên người ta đang ngủ, aaa đao quớ, huhu...
Tiểu Ly lần này tỉnh dậy, nhìn ngó một lúc, nhất thời lại chui vào lòng tôi ôm tôi ngon lành, nhắm mắt chẹp lưỡi đòi ngủ:
- A gối ôm của Ly nè. Ngủ chôi ngủ chôi, ấm tóa.
- Dậy ăn trưa, mẹ 11h rồi còn ngủ được à?
- Pleuuuuu, không được mắng Ly, Ly sẽ giận.
- Này này, không phải cưng là làm tới đâu.
- Ly đáng yêu, yayyyyyy.
Cục nợ của tôi không nặng, nhưng tình yêu mà em ấy dành cho tôi có khi còn to lớn hơn cả cái thân xác ngu xuẩn của tôi lúc này. Tiểu Ly bé bỏng à, anh sẽ cố gắng, cố gắng thật nhiều, hãy cầu nguyện cho anh nhé, mua mấy củ tiền vé số rồi đấy, không trúng thì nhịn ăn luôn đi, hừ.
Chap 34: Chở cục nợ đi ăn trưa về thì trời xém mưa, à không phải, xém bị mắc mưa, may mà hai đứa chạy nhanh trú được vào mái hiên ven đường. Tôi chúa ghét ngồi ngoài đường lúc trời mưa, lạnh bỏ bố được, cơ mà cái của nợ này lại không nghĩ vậy, xem cái bản mặt hí ha hí hửng kìa, lại còn ngồi vỗ tay bem bép nữa:
- A mưa kìa chó con ơi, hihi.
- Điên, làm như nhỏ giờ không có mưa vậy. Tiểu Ly giận dỗi đánh vào vai tôi cái bốp rồi lại đưa tay hứng từng giọt mưa đang tí tách trên hiên:
- Cái đồ không biết lãng mạn, tui ứ chấp ông.
- Chấp cái *** , lạnh quá, đưa áo khoác đây coi.
- Ông có phải đàn ông không dợ, nghĩ sao bắt con gái cởi áo khoác cho ông, đồ 3D. Chẳng phải là tôi có ý định dê đâu, tại vì trời lạnh quá thôi, thật đó. Tôi vòng tay qua kéo Tiểu Ly vào lòng ôm, sao trong phim nói ấm mà tôi có thấy ấm mấy đâu nhỉ, chỉ hơi hơi thôi:
- Ôm quài dạy? - Câm mồm, ném ra đường bây giờ.
- Hì hì, Tiểu Ly đáng yêu xinh ẹp, te te.
Cốc đầu Tiểu Ly một cái, tôi cúi xuống hít hà mùi tóc của cô nàng. Phải công nhận là tất cả con gái thì đều thơm, mà mỗi cô lại thơm một mùi khác nhau, không cô nào giống cô nào cả. Chị Linh luôn luôn có mùi oải hương, thơm nức mũi, Tiểu Ly có một mùi hương thơm nhẹ, rất dễ chịu mặc dù tôi éo biết đó là mùi hương gì. Còn nhóc Trân, cô em gái bé bỏng của tôi, dù không thực sự để ý kĩ, nhưng tôi chắc chắn rằng, nó có mùi... cứt, đúng vậy, một cái đầu đầy cứt, thối và khắm:
- Tiểu Ly bé bỏng, thương em nhiều như này
- vừa nói tôi vừa giang tay thật rộng.
- Kệ ông, liên quan hông?
- Mất dạy à, tin quăng vào vũng nước không, hay thích vào ống cống, hả?
Tiểu Ly tự dưng quay qua cắn tôi một cái đau điếng vào ngực:
- Á á á á con chó, đù má, đau, nhả raaaaa.
Thấy tôi nạt, cô bé vùi đầu ôm lấy tôi, mè nheo:
- Chó con của Ly nè, chương nhắm chương nhắm.
- Cái thứ gì đâu không biết, mồm dẻo như cứt.
- Cứt cái đầu ông ý, đồ Phong cứt. Hai đứa cãi nhau qua lại một lúc thì mưa dứt, đành lại thong dong về nhà. Giờ mới khoảng 12h trưa, chả biết về làm cái quái gì, vậy nên tôi rủ Tiểu Ly vào quán PlayStation chơi đô vật Mỹ, gì thì gì tôi cũng phải luyện tập để hiếp dâm con nhỏ Trân, cái định mệnh máy trong phòng tôi mà tôi thua nó thì không còn gì để nói. Tiểu Ly là đứa ngu độn, đường đường là nhân viên công ty chuyên về máy tính điện tử các kiểu, thế mà chơi game tệ không thể chịu được. Tôi chọn cho nhỏ nhân vật có điểm OVR 95 là The Rock, có thể nói là một trong những người mạnh nhất trong game, tôi chỉ lấy một nhân vật cùi mía OVR 72 mà Tiểu Ly cũng đánh đếch lại, đúng là vô dụng mà
: - Thôi em không chơi nữa đâu, chán òm.
- Thì về vậy, hay muốn đi đâu nữa không?
- Kiếm gì chơi đi, về cũng chán lắm. Ngẫm nghĩ một lúc, tôi quyết định dẫn của nợ của tôi đi sang... thăm chị Linh, chị Linh bị bệnh từ tối qua đến giờ, à không, chính xác là bệnh mấy bữa nay rồi, dù sao cũng qua thăm hỏi một lát, sẵn tiện coi Mạnh đao làm ăn ra sao, nãy thấy hứa hẹn ghê lắm, chả biết có nên tin không. Thấy tôi bảo qua nhà chị Linh, gương mặt Tiểu Ly có thoáng buồn nhưng ngay lập tức em ấy lại nở một nụ cười thật tươi, vậy nên tôi cũng chẳng nghĩ ngợi hay bận tâm mấy, hình như là tôi cũng hơi quá vô tâm thì phải. Đến nhà, Tiểu Ly lạch bạch đi theo đằng sau tôi. Riêng về chuyện Mạnh đao phá Tiểu Ly hồi lâu, tôi cũng đã hóa giải ban nãy rồi, hy vọng sẽ không có gì bất trắc. Mạnh đao nghe thấy chuông cửa thì mới từ trên tầng xuống. Vừa thấy tôi, đã niềm nở:
- A chào chú em, quên gì à, hay sợ anh làm gì chị Linh của chú?
- Mẹ ông nói chuẩn vãi cứt, á nhầm, đùa đấy, tôi dẫn Tiểu Ly qua thăm chị Linh một lát, dù sao cũng gọi là chỗ quen biết.
- Tiểu... Tiểu Ly???
- À là cái con nhỏ mà ông anh phá hồi bữa ấy, đây này, chào anh Mạnh đi Ly. Tiểu Ly trông thấy Mạnh đao, chẳng những không chào mà còn thè lưỡi trêu ngươi:
- Pleuuuu, đồ đáng ghét.
- Hahaha, xin lỗi cô bé, anh thật không phải, coi như bữa nay có 2 đứa ở đây, cho anh xin lỗi luôn một thể, được không? Mạnh đao chìa bàn tay ra hướng về phía Tiểu Ly một cách đầy thành ý. Cô nàng ngập ngừng một hồi rồi cũng chìa ra, nhưng chỉ là một ngón tay, vừa chạm vào là ngay lập tức rút ra ngay, sau đó đứng nép phía sau lưng tôi, sợ sệt:
- Đừng sợ, có anh đây, không sao đâu.
- Về đi babi ơi, em ghét ông ý.
- Thôi mà, lên thăm chị Linh một tí rồi về, được chưa?
Tiểu Ly phụng phịu, mặc dù không thích lắm nhưng cũng vẫn nghe lời tôi, từ từ tiến lên phòng thăm chị Linh. Mạnh đao vẫn ân cần như những gì mà tôi thấy lúc sáng, vừa chạy lên sực nhớ chưa thay khăn ướt cho chị Linh lại lục đục đi xuống, xem chừng chị Linh phen này không cảm động cũng hơi phí. 2 cô nàng này ban đầu dù có hơi khắt khe và chành chọe lẫn nhau, cơ mà càng về sau thì lại càng đối xử với nhau một cách thân thiện hơn, dù chả biết là sự thân thiện ấy có mấy phần là thật, cơ mà dù sao cũng còn hơn là suốt ngày cãi nhau đánh lộn, như thế thì chỉ khó xử thêm cho tôi mà thôi, mà cả hai đều không muốn làm khó tôi, thật may quá. Chị Linh có vẻ đã đỡ mệt hơn, cũng đang ngồi đọc sách, thấy hai đứa tôi lại định lật đật đứng dậy. Rất nhanh, tôi đã địp đỡ Linh lại, cho cô nàng ngồi ngay ngắn trên giường, đặt cân đường hộp sữa lên bàn. Chả biết sao đi thăm người bệnh là cứ phải cân đường hộp sữa, cơ mà dù sao thì tôi cũng chỉ biết như vậy, cũng chẳng còn tặng được gì khác, âu về tinh thần là chủ yếu:
- Hai.. hai người ngồi đi, sao lại đứng cả thế? Tiểu Ly đột nhiên xị mặt, ngồi xuống rồi bẹo má chị Linh, thủ thỉ:
- Bà già bịnh quài, ăn nhiều vào chớ, hức.
- Hì hì, chị không sao mà, Ly dễ thương ghê.
- Cười được nữa, ăn bánh đi, để tui lấy cho.
- Thôi, chị mới ăn cháo... khụ khụ... rồi, để đó lát chị ăn, hì. Nhìn hai cô nàng như vậy, ai bảo họ đã từng là tình địch nào? Một lát sau, Mạnh đao cũng đem một chậu nước nóng lên để lau người cho chị Linh, tất nhiên là không thể để Mạnh đao lau được rồi, tôi thì không muốn nhưng cũng may là có Tiểu Ly ở đây nên chị Linh mới phải miễn cưỡng nhờ em ấy, không thì tôi dính chưởng là cái chắc:
- 2 ông tránh ga đi, nhìn gì mà nhìn, dâm dê. Mạnh đao ngồi vật xuống ghế, thờ dài:
- Sao thế ông anh?
- Chú nói xem, anh hết lòng hết dạ như vậy, thế mà Linh vẫn cứ cứng đầu, haiz, thật chả biết khi nào mới được như chú mày nữa.
- Mẹ ông, ông có biết là tôi theo đuổi Tiểu Ly cả 3 năm nay rồi không, tự nhiên... chị Linh xuất hiện làm Ly nhận ra được tầm quan trọng của tôi, không thì còn lâu nữa. Chả biết Mạnh đao có để tâm những gì tôi nói hay không, nhìn thanh niên mà tôi từng ghét mồ hôi mồ kê nhễ nhại vì chị Linh, đột nhiên tôi lại cảm thấy yên tâm quá mức:
- Ông Mạnh này!
- Gì chú?
- Ông có biết Linh từng quen bao nhiêu người không? Câu trả lời của Mạnh đao thực sự đã khiến tôi bất ngờ, thực sự rất bất ngờ đấy:
- Anh không quan tâm, dù sao thì giờ Linh cũng chỉ một thân một mình, anh không thương thì coi làm sao được Tôi ngẩn người ra một lúc, có phải trước đó tôi đã từng thề non hẹn biển với chị Linh, nhưng rồi chỉ vì nghe một số tin tức không chắc chắn từ một thằng nhóc ở trên mạng, tôi lại cảm thấy sợ và rời xa cô ấy, chẳng phải tôi còn sở khanh hơn cả Mạnh đao hay sao? À không đúng, tôi sở khanh hơn cả Sở Khanh trong truyện Kiều nữa, Mạnh đao từ đầu chí cuối chỉ theo chị Linh thôi, còn tôi thì nhảy từ người này sang người khác, thật đáng khinh bỉ mà:
- Linh nói với anh là mấy người kia chia tay Linh, chả biết họ ghét Linh gì mà đăng stt chửi Linh nọ kia, anh cũng không muốn tra hỏi kĩ, dù sao chuyện cũng qua rồi, hy vọng là Linh không buồn vì chuyện đó, dù sao anh cũng phải cố gắng chú Phong ạ.
- Tôi... cũng nghĩ thế, chúc ông may mắn.
- Chú phải giúp anh đấy nhé, hahaa. Tôi biết tôi là cái thằng háo sắc, cái thấy khốn nạn, đểu cáng và sở khanh, tôi không xứng đáng với chị Linh hay với Tiểu Ly, tôi chỉ là một thằng hèn nhát, chỉ vừa mới có một chút chuyện đã bỏ chị Linh mà đi, rồi chị Linh về lại định rời bỏ Tiểu Ly một lần nữa, vậy mà em ấy vẫn chẳng chấp nhất gì tôi, vẫn một lòng tin tưởng tôi và dành trọn tình cảm cho tôi. Tôi biết tôi sai nhiều, nhưng có lẽ kể từ giờ phút này, tôi phải thật cố gắng, cố gắng sửa sai, cố gắng để bù đắp cho Tiểu Ly thật nhiều, thật nhiều, tất cả những gì trước kia, xin hay bỏ qua một bên, tương lai vẫn còn dài trước mặt, chị Linh đã có Mạnh, và tôi cũng phải có Tiểu Ly. Những dòng suy nghĩ mông lung trong đầu tôi còn chưa kịp dứt thì hai cô tiểu thư đã từ trong phòng tắm bước ra, chị Linh vẫn cái dáng vẻ mệt mỏi nhưng cố gắng mỉm cười, Tiểu Ly thì lộ rõ sự lo lắng, từng bước từng bước dìu chị Linh về giường:
- Em lau người cho chị Linh xong gòi, phiền anh ạ.
- Ừ, để đấy cho anh.
Mạnh đao đón lấy chậu nước từ tay Tiểu Ly, từ từ mang xuống dưới lầu sau khi đã hỏi han và nhận được sự đón nhận tích cực từ phía chị Linh:
- Còn mệt lắm không Linh, muốn gì cứ nói anh, để anh mang thay nước.
- Dạ vâng ạ, hì.
Tình cảm của đôi bạn trẻ tuy chưa có gì gọi là rõ ràng nhưng ít ra là nó cũng đã chớm nở, chớm nở từ sự quan tâm nhiệt tình của Mạnh đao. Cũng phải thôi, chị Linh là dân nghệ thuật, ít nhiều thì cũng có chút ít tâm hồn nghệ sĩ, mà đám nghệ sĩ thì khỏi phải nói, lãng mạn vô cùng, dù ghét dù thích, chị Linh ắt hẳn sẽ phải cảm động trước tấm chân tình của Mạnh đao, đùa chứ ông ấy thức từ đêm qua tới giờ đã chợp mắt chút nào đâu, mẹ, tôi dù không muốn nhưng cũng phải thừa nhận, ông Mạnh đao này lụy bà Linh lắm rồi, thật là khiến người đời phải ganh tị:
- Chị Linh sướng nha, có người quan tâm tận răng luôn, khà khà.
- Hì...
Chị Linh có phần không vừa ý với câu nói của tôi, nhưng cũng không thể hiện thật sự rõ. Dù sao tôi cũng đã hứa với Mạnh đao phải giúp ông ý, vậy nên có cơ hội là phải bơm đểu ngay. Bỗng, chuông điện thoại reo vang, người gọi tôi là... con nhóc Trân:
- Thầy ơi!
- Gì mày con chó?
- Chưn đi ỉa mà hết giấy mất tiêu, thầy về lấy hộ cuộn giấy i.
- Giấy cái *** cụ mày, con chó điên này.
Đang mải nói, đột nhiên quay sang, chị Linh làm rớt ly nước, ngã gục xuống dưới nền nhà tạo nên một tiếng kêu chói tai. Tôi như một phản xạ vô thức chạy tới toan đỡ chị Linh dậy, thế nhưng... Tiểu Ly, lúc này, em ấy đang kéo tay tôi lại, mắt đã ngấn lệ. Dù em ấy không nói ra nhưng tôi biết, em ấy sợ, sợ tôi lại có cảm tình với chị Linh mà bỏ quên đi sự tin tưởng và quan tâm của em ấy. Cơ mà lúc này, đây không phải là chuyện tình cảm có thể nói được, cứu người là quan trọng, Tiểu Ly biết, vậy nên em ấy cũng nhanh chóng buông tay tôi ra, khóc thút thít. Không có thời gian nữa, tôi chỉ kịp quay đầu lại trước khi chạy tới bế chị Linh dậy rằng:
- Anh xin lỗi, Tiểu Ly.
Tôi chạy thẳng xuống dưới nhà, miệng không ngừng la lối Mạnh đao gọi lấy xe chở chị Linh đến bệnh viện, tình thế lúc này thập phần nguy cấp, chị Linh đã sốt mấy ngày nay rồi, không thể nào xem nhẹ được. Tôi cũng cùng cả hai lên xe, ngồi phía sau giữ chị Linh lại. Phía bên ngoài kia, Tiểu Ly bé bỏng, đang đan hai tay vào nhau, đôi mắt đỏ hoe đứng trước cửa nhà. Một nỗi buồn vô hạn diễn ra trong lòng tôi. Thật lòng, anh xin lỗi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook