"Đá người? Chỉ bằng cậu sao?" Trần Ý Hoan rất không nể tình mà hừ lạnh một tiếng chế diễu. "Với một người lười vận động như cậu, đến lúc đó chỉ sợ cậu chưa kịp đá trúng người ta, chính mình đã bị trật chân trước rồi a!"

"Cũng chẳng sao, anh nợ em trả, đá không được anh cậu, tớ sẽ đem toàn bộ nợ nần tính toán lên trên đầu cậu." Từ Như Nhân lành lạnh mà nói ra ý định của mình. "Cậu nhớ có kỹ á! Lo mà "nói chuyện" với anh hai của cậu cho tốt vào."

"Tiểu Nhân. . . . . ."

"Chỉ một câu, không cho thương lượng."

"Còn chuyện công việc kia. . . . . ."

"Trước mắt tớ không có ý định đổi chỗ làm." Một câu liền từ chối.

"Tiểu Nhân. . . . . ." Tên ngu ngốc này! Bộ cậu ấy không biết mình đang lo lắng cái gì sao? Vừa nghĩ tới chuyện cô phải chịu đựng ở "Long Tinh", liền không nhịn được muốn chạy thẳng tới đó đập cho tên Tào Doãn Anh kia nát người ra.Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn

Nếu là cô, thì làm sao có thể chấp nhận để cho Tiểu Nhân chịu đựng loại ủy khuất này được chứ!

"Tớ muốn ngủ." Công việc mệt chết đi được, khó có được một ngày được về nhà sớm chút, cô không muốn lại tiếp tục đi nói mấy loại vô nghĩ này.

"Được rồi!" Biết rõ nhiều lời cũng vô dụng, Trần Ý Hoan cũng chỉ có thể thở dài.

Xem ra trong một khoản thời gian ngắn Tiểu Nhân sẽ không chịu rời khỏi "Long Tinh", chuyện này phải thương lượng thật tốt với anh hai, ít nhất cũng phải làm cho mấy người ở "Long Tinh" kia phải biết nễ mặt mũi một chút, còn phải làm cho những người hay tìm cậu ấy gây phiền toái biết rõ, chỗ dựa sau lưng Tiểu Nhân thế nhưng rất cứng đấy đừng có mà ỷ thế hiếp người!die»ndٿanl«equ»yd«on

Cất kỹ điện thoại, Từ Như Nhân động cũng không động mà nửa nằm trên đống gối ôm chồng chất, ánh mắt xuyên qua khung kinh cửa sổ to rộng nhìn ngắm cảnh quan bên ngoài, rơi vào trong mắt chính là bầu trời đêm đen thẳm vô biên.

Cảm giác lạnh như băng vô hình bao phủ lấy cô, khiến cho cô cảm thấy thật tịch mịch.

Ngay lúc đó, lại khiến cho cô tưởng niệm đến thân hình ấm áp kia, nhưng mà cô biết người đàn ông kia cũng không phải chỉ thuộc về một mình cô, hai người cũng không phải là người yêu chân chính, cho nên không có cách nào lúc cô cần thì chỉ quay người lại là có thể thấy được anh, mà bản thân anh cũng không thể ngay lúc cô cần thì sẽ xuất hiện, hào phóng mà cung cấp lồng ngực mình để cho cô dựa vào.Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn

Duy trì cái tư thế lười biếng này, cô động cũng không muốn động, nhớ tới từng ly từng tý nhưng chuyện trong bốn năm nay, không thể không nói chính mình thật đúng là rất nhút nhát, trong chuyện tình cảm, cô có sự phòng thủ cùng e sợ rất lớn, vì nghĩ đến kết cục cuối cùng có thể xảy ra mà không dám theo đuổi tình yêu mà mình mong muốn, chỉ còn cách phải cực lực duy trì bộ dáng hiện tại.die»ndٿanl«equ»yd«on

Cô cũng không biết nên làm như thế nào để thay đổi quan hệ hiện tại của hai người, ngoại trừ việc hòa hợp, vui thích khoái cảm khi cùng giường với nhau, cũng chỉ có đối mặt hài hòa trên phương diện công việc, thì hết lần này tới lần khác cũng chỉ có công và tư rõ ràng. Khiến cho cô muốn vượt một bước qua Lôi Trì đều không thể làm được.

Tình trạng như vậy, có thể duy trì được bao lâu? Tuy giữa hai người có sự ăn ý, cô không phải là kẻ thứ ba, anh cũng không phải cùng đàn ông nào khác tranh dành một người phụ nữ, nhưng vẫn thiếu đi một phần hứa hẹn.

Thở ra một làn khói trắng, cô cảm thấy càng lạnh hơn.

Cô trở mình, nằm nghiêng nhìn ra đêm tối ngoài cửa sổ, đối với tương lai của mình mờ mịt không nơi nương tựa. Cô chưa bao giờ làm chuyện mà mình không nắm chắc, nhưng Tào Doãn Anh hết lần này tới lần khác lại có năng lực khiến cho cô phải phá lệ.

"Em làm sao vậy?" Giọng nói lo lắng của đàn ông vang lên rất lớn, đóng sầm cửa phía sau lại rất nhanh đi tới bên người cô.Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn

"Anh. . . . . ." Bị giọng nói đột nhiên xuất hiện làm sợ hãi kêu lên một cái, Từ Như Nhân quay đầu, kinh ngạc nhìn người đàn ông nửa quỳ bên cạnh mình. "Anh vào bằng cách nào?"

Tào Doãn Anh không trả lời, vươn tay dò xét trán cô, lại tỉ mỉ tuần tra qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sau khi xác định cô không có việc gì mới buôn ra sự lo lắng trong lòng.

"Em đang làm trò quỷ gì vậy, không có việc gì sao lại đi nằm ở cái chỗ này làm cái gì?" Vừa vào cửa đã thấy cô động cũng không động ngồi phịch ở bên này, còn tưởng rằng cô lại phát sốt đến té xỉu! Cái loại hoảng hốt cùng sợ hãi lạ lẫm này lại khiến cho anh gần như chống đỡ không nỗi, thậm chí hiện tại khi đã xác định cô không có chuyện gì nữa, anh còn có thể cảm giác được chính mình đang run rẩy.

"Em. . . . . . Nằm ở đây nhìn bầu trời đêm. . . . . ." Từ Như Nhân cũng bị bộ dáng của anh hù rồi, lời còn chưa nói hết, người đột nhiên bị anh dùng lực ôm lấy.die»ndٿanl«equ»yd«on

Lực này thật sự không nhẹ chút nào, Từ Như Nhân cảm giác như mình bị đè ép tiến vào lồng ngực cứng rắn của anh, lực đạo rất lớn, động tác cũng thô lỗ, thậm chí làm cho chóp mũi của cô đụng rất đau.

"Anh. . . . . . Làm sao vậy. . . . . ." Giọng nói buồn bực phát ra tại trước ngực anh, Từ Như Nhân không rõ tại sao anh lại trở nên căng thẳng như vậy, hôm nay anh có chỗ nào đó rất lạ ? Mới muốn hỏi, đột nhiên anh buông cô ra.

"Em là đồ ngốc sao? Bầu trời có cái đẹp mắt chứ!" Tào Doãn Anh lùi về phía sau một chút, vừa vặn ngồi ở trên vị trí của cô vừa rồi .Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn.

Cảm xúc quá mức kích động kết cục là khiến cho mình có chút giận dữ, anh cũng không biết là có chuyện gì xảy ra với mình, có chút chuyện bé xé ra to rồi. Nhưng thấy cô mới vừa rồi động cũng không động ngồi phịch ở trên mặt đất, hô hấp của anh giống như là lập tức ngừng lại vậy, thêm vào đó trong phòng lúc đó cũng chỉ có một chiếc chén nhỏ làm đèn chiếu sáng bên cửa sổ, bóng sáng của ngọn đèn càng làm tăng thêm cảm giác sợ hãi.

"Một mảnh tối đen, ngay đến một ngôi sao cũng không có!" Anh nhịn không được phàn nàn, vì bộ dạng luống cuống của chính mình mới vừa rồi nên càng giận dữ. Cái này mà cũng đáng để cô thấy mê mẩn như vậy sao, ngay cả anh đi vào cũng không phát giác? Hại anh cho rằng cô vừa ngất xỉu!

"Không có những vì sao cũng không tệ ah!" Từ Như Nhân không muốn giải thích nhiều, nhìn thấy anh nhắm mắt lại, thì không rõ sao anh lại đột nhiên chạy tới. . . . . . Đúng rồi, anh vào bằng cách nào?

Ah! Cái chìa khóa lần trước, sau đó anh cũng không trả lại.Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn.

"Từ khi nào thì em lại có cái loại thú vui nhàn hạ thoải mái này rồi hả?" Anh trợn mắt, đã khôi phục bình thường. "Phải chăng là hôm nay gặp lại "cố nhân", làm cho em nhịn không được vào buổi tối trăng rằm thật đẹp mà nhớ lại ?"

Đáy mắt Từ Như Nhân hiện lên một vòng ánh sáng khác lạ, như vậy có phải là anh để ý không?

"Buổi tối hôm nay không có ánh trăng." Cô trả lời lại rất đứng đắn, rước lấy ánh mặt nhìn chằm chằm của anh.die»ndٿanl«equ»yd«on

Cô gái này, biết rõ trọng điểm của anh không phải là như vậy mà! Đáng giận, chẳng lẽ muốn anh nói rõ ràng sao?

"Xem ra tâm tình của em không tệ lắm!" Anh âm thầm cắn răng, học bộ dạng đạm mạc của cô ngày thường, không hề mở miệng, lại lần nữa nhắm mắt lại, nhắm mắt làm ngơ!

Nhìn thấy bộ dáng tức giận rõ ràng của anh, cô tràn ra một chút ý cười, trong nội tâm bởi vì cử chỉ để ý này của anh mà tràn lên sự ngọt ngào cùng sự hưng phấn nho nhỏ, đuổi đi sự tịch mịch trong trẻo nhưng lạnh lùng lúc trước, chủ động nằm xuống ở bên cạnh anh, học anh nhắm mắt lại.

"Em có hai người bạn tốt, lần trước anh đã gặp đấy." Tiếng nói nhu hòa, làm ánh trăng càng thêm mê người. "Chúng em là bạn học cùng lớp ở trường cấp 3, cảm tình rất tốt. Một người trong đó, chính là em gái của Trần Sĩ Kiệt."

Tào Doãn Anh không mở mắt cũng không trả lời, nhưng cánh tay dài lại duỗi ra, đem cô kéo vào trong lòng ngực của mình, làm cho cô áp vào thân thể của mình, dùng chính nhiệt độ của cơ thể mình ủ ấm cho cô.die»ndٿanl«equ»yd«on

Từ Như Nhân cũng không nói gì tiếp, cứ như vậy lẳng lặng cùng nằm một chỗ với anh, trong đầu không khỏi hiện lên lời hứa hẹn mà chính mình đã nói với hai người bạn tốt —— tại lúc sinh nhật năm nay của cô, nếu như tình trạng này vẫn không thay đổi, cô sẽ triệt để đánh gẩy ý niệm, và rời khỏi anh.

Chỉ là cô hoài nghi, chính mình làm được sao? Nghĩ vậy, cô ôm chặc lấy người bên cạnh.

Đang hưởng thụ cái khoảnh khắc thân mật hài hòa khó có được này Tào Doãn Anh hơi kinh ngạc mà mở mắt, nhìn về phía cô trong ngực mình, đúng lúc chống lại ánh mắt quyến luyến không rời kia của cô ——

Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn.

Cô vốn không ngờ anh lại đột nhiên mở mắt ra, hơi kinh hãi, sau đó rất nhanh đã thu hồi tình cảm của bản thân. Nháy mắt, trong mắt cô chỉ còn lại một màn đen sâu thâm thẩm, tình cảm nồng nàn mới vừa rồi kia, phảng phất giống như là do chính bản thân anh đã tự tưởng tượng ra vậy.

Nhưng đó là tưởng tượng của anh sao? Không hài lòng với đáp án như vậy, anh cúi đầu chậm chạp hôn lên môi cô, không muốn cô rút lui nữa, không cho cô lại tránh né. Anh không hiểu, nếu như cô đối với anh có ý, tại sao phải che dấu?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương