Ngay sau đó Hoa Mẫn chạy ra bên ngoài mua cho cô một tô cháo.
Hoa Mẫn là một cô gái dễ thương và nhanh nhẹn, kém cô 3 tuổi, từ nhỏ đã cùng với bố mẹ làm việc cho Hứa gia, đến khi cô gả cho Cố Tư Thành, vì sợ cô không thoải mái nên đòi theo chăm sóc cô cho bằng được.
Nhìn thấy Hoa Mẫn mồ hôi nhễ nhại bước vào, Hứa Hàn Chi liền nhắc nhở:
“Sao bên ngoài trời lạnh mà em lại ăn mặc phong phanh thế kia, không sợ bị cảm sao?”
Hoa Mẫn thiếu chút nữa phì cười: “Cô chủ nói gì lạ vậy, bên ngoài trời nóng thấy gia tiên luôn, mấy chậu hoa đều khô queo cả rồi.”
“Không phải tháng 11 luôn có mưa bão hả?” Chân mày cô nhíu lại, vẻ kỳ lạ.
Hoa Mẫn đặt tô cháo lên bàn, lại không để ý đến vẻ kinh ngạc của cô mà đáp: “Cô chủ, bây giờ mới tháng 7 mà.”
“Tháng 7? Em có nhầm không? Tại sao lại là tháng 7 được.” Hứa Hàn Chi lập tức bật dậy khỏi giường.
Cuối cùng Hoa Mẫn đành lôi điện thoại từ trong túi ra, rồi đưa đến trước mặt Hứa Hàn Chi.
“Cô xem, là mùng bảy tháng bảy, hôm nay chính là lễ thất tịch đó!”
Hứa Hàn Chi lập tức giật lấy, quả nhiên trên đó hiển thị rõ là ngày mùng 7 tháng 7 năm 202x.
Đồng tử cô mở to căng cứng, toàn thân như bất động.

Cô nhớ rõ tối qua là ngày 9 tháng 11 năm 202x mà.
Cô đột ngột lao đến bên cửa sổ, kéo mạnh rèm sang một bên, quả nhiên bên ngoài đang là mùa hè, cô nhìn đến đồng hồ treo tường rồi đến bệnh án kẹp ở đuôi giường, tất cả đều ghi rõ là ngày mùng 7 tháng 7 năm 202x.
Chuyện này nghĩa là sao đây?
Thánh thần thiên địa ơi, có phải cô bị điên rồi không?
Hứa Hàn Chi hai tay bấu chặt lấy bệ cửa, ánh mắt thất thần nhìn ra khuôn viên rộng lớn, giọng điệu lại nghiêm túc hỏi:
“Hoa Mẫn, Tổng bí thư Vương Gia Minh đã mất hay chưa?”
Sống lưng Hoa Mẫn đột nhiên lạnh buốt, ngay sau đó là từng lông tơ trên người cô đều dựng ngược lên.

Cô lập tức ào đến bên cạnh Hứa Hàn Chi như một cơn lốc, vẻ mặt lo sợ tột độ.
“Cô chủ người đang nói bậy bạ gì vậy? Hiện tại Tổng bí thư đang sống rất khoẻ mạnh, cô hỏi như vậy nếu để người khác nghe thấy sẽ bị khép vào tội phản động đấy!”
Vậy là bây giờ ông ấy chưa chết.
Đồng tử đen láy như ngọc của Hứa Hàn Chi co rụt lại, ẩn chứa không ít suy tư.
Theo như thời gian cô đã trải qua, thì Vương Gia Minh sẽ chết vào ngày 3 tháng 9 vì căn bệnh đột quỵ, từ đây đến lúc đó còn 2 tháng nữa.
Cô hiểu rồi!
Tất cả không phải là mơ, mà là sự thật.
Cô đã quay trở lại vào thời điểm hơn một năm trước.
Nghĩa là… cô đã sống lại.
Không thể nào tin được…
Cô thật sự đã sống lại… thật sự đã hồi sinh.
Toàn thân Hứa Hàn Chi vì kích động mà hơi run rẩy, ngay cả đôi mắt cũng lấp lánh, rạng ngời một cách khó tả.
Nhất định ông trời đã cảm thấy bất công mà cho cô sống lại.

Ông trời ơi người thật là tuyệt vời!

Đúng lúc này “ẦMMMM” một tiếng, phía chân trời nổ ra một tia sấm lớn khiến ai nấy đều khiếp vía.
“Trời đất quỷ thần ơi sao giữa trưa nắng lại có sấm chớp thế!” Hoa Mẫn sợ hãi hét lên, hai tay ôm đầu ngồi thụp xuống sàn.
Trái lại Hứa Hàn Chi lại thong thả đưa tay chống cằm, khoé miệng nhếch lên tạo thành đường cong tà mị.
“Em không biết đâu đó là tín hiệu từ vũ trụ đấy.

Từ giờ ta phải nắm bắt cơ hội, thay đổi tất cả, có như thế mới tìm được đường sống trong chỗ chết, khiến cho những kẻ muốn hãm hại Hứa Hàn Chi này đều phải trả giá.”
Hoa Mẫn từ dưới nhìn lên, bắt gặp dáng vẻ này của cô thì càng thêm phần kinh ngạc, cơ thể càng lúc run rẩy:
“Cô chủ ơi từ lúc tỉnh lại đến giờ cô toàn nói những điều lạ lùng, cứ như biến thành một con người khác vậy, hơn nữa cô đừng cười nham hiểm như thế, trông rất đáng sợ.”
Hứa Hàn Chi một tay vuốt cằm: “Đây không phải là biến thành một con người khác, mà là bộc lộ bản chất thật sự.”
Trước kia khi còn bên Mỹ, Hứa Hàn Chi cô luôn cho rằng bản thân thông minh hơn người, tính cách mạnh mẽ, tự do, tự tại, làm việc gì cũng quang minh lỗi lạc, không thẹn với đời.
Vậy mà vừa gặp Cố Tư Thành liền thay đổi hoàn toàn.
Chẳng phải là do Hứa Tô Châu, em gái cùng cha khác mẹ của cô sao.
Cô ta nói Cố Tư Thành chỉ thích phụ nữ mềm mại như nước, dịu dàng như mây, biết làm nũng biết yêu chiều lại còn ngoan ngoãn vẫy đuôi theo sau hắn.
Cô lúc đó bị thằng nhóc cởi truồng cầm cung che mờ con mắt, ngu ngốc thế nào lại làm theo lời cô ta.

Cả ngày chạy theo hắn như một con chó, lại còn gài bẫy, dùng cả sự trong sạch của đời mình để được gả cho hắn.

Mà nhắc đến vụ gài bẫy trên du thuyền, tại sao cô không nhớ được gì nhỉ?
Cho dù tính cách cô có thay đổi, cũng không bao giờ làm ra loại chuyện hãm hại người khác.

Phải chăng lúc đó có biến cố hay bí mật gì cô buộc phải làm như vậy?
Mà thôi chuyện đó để sau bàn đến, chuyện quan trọng trước mắt là tại sao ông trời lại chỉ để cô quay ngược lại thời điểm một năm, mà không phải là lúc trước khi gặp Cố Tư Thành?
Kết quả vẫn để cô kết hôn cùng hắn đó thôi?
Nếu chỉ một năm…
Nghĩa là….cô không thay đổi vận mệnh này thì một năm sau cô sẽ vẫn bị Cố Tư Thành sát hại, công ty Hứa thị vẫn sẽ bị hắn thâu tóm.
Trùng sinh thế này cũng gọi là trùng sinh sao? Người ta trùng sinh trước khi sai lầm xảy ra, còn cô trùng sinh đúng lúc sai lầm đang đơm hoa kết trái.
Mẹ kiếp! Ông trời ơi sao ông nỡ đem con bỏ chợ vậy.
ẦMMMM———.
Bên ngoài, tiếp tục một tiếng sấm khác nổ ra..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương