Có Tôi Ở Đây Rồi, Cậu Bớt Ảo Tưởng Đi!
-
Chương 9
Căng tin trường nồng nặc sát khí… Một người mặt mày tối sầm, con mắt hằn lên tia thù hận còn kẻ kia vẫn không biết trời đất mà nhe răng ra cười…
1s…5s…30s…một phút trôi qua, tình hình là hiện tại Anh Tuấn đã nhận thức được kẻ đứng bên cạnh đã không kiểm soát được thần trí! Cậu thật ngu ngốc quá mà, sao lại đi dây mà con người tàn bạo này chứ! Ôi thôi, quãng đời còn lại sẽ không đẹp đẽ nữa rồi! Đại ma vương đã trở về là đại ma vương… “36 kế, chạy là thượng sách! Chuồn thôi!” Đầu nghĩ, chân đã mon men đi đến cửa bỗng bị kéo lại “Con lạy trời, lạy phật ở trên cao nhìn con ăn ở có “đức” mà chiếu cố, lôi tên đại ma vương này đi dùm con”
- Sao? Muốn gì?
- À thôi thôi, bạn bè bao nhiêu năm rồi, tao không tính toán, mang tiếng!!!
- Mày liệu hồn đấy!
Lâm không nói gì nữa buông Tuấn ra rồi lên lớp với cục tức to đùng…
Ngồi vào vị trí, Nhật Lâm cảm thấy có chút gì đó gọi là trống trải. Tại sao ư? Con bé Bảo Nhi thường ngày hay lải nhải hôm nay từ lúc cậu đi với Tuấn thì về lớp không thấy nó đâu. Nhật Lâm buồn bực úp mặt xuống bàn…
- Con Nhi nó đến thư viện! Nó bảo cậu về lớp thì nói với cậu một câu!
- Ờ! – Lâm hững hờ đáp…
Thư viện trường….
Bảo Nhi đi loanh quanh một hồi thì tìm được quyển truyện ưng ý, nó ngồi xuống bàn và bắt đầu đọc. Quyển truyện mà nó đọc đương nhiên là thể loại… ngôn tình. Nó đọc ngôn từ lớp 7, khi ấy, thấy con bạn cùng lớp có quyển truyện hay hay nó mới mượn đọc thử và rồi nghiện luôn.
Ở góc thư viện, có một con bé với đôi mắt sáng ngời chăm chú vào quyển truyện với những biểu cảm “khó đỡ” khiến cho một người đi ngang để ý.
Gia Bảo tiến lại cái bàn Bảo Nhi đang ngồi, anh chăm chú nhìn từng biểu hiện trên nét mặt con bé. Khi thấy nó nhăn mặt, lúc cười toe, lúc thì đôi mắt lại rưng rưng như sắp khóc, anh không nhịn được mà cười phá lên. Bảo Nhi tuy rằng không mấy quan tâm nhưng lại bị tiếng ồn kia làm phiền, con bé ngước lên thì thấy một người con trai rất đẹp. Mũi cao, mày đen, đôi mắt dường như luôn biểu lộ sự hiền lành, ấm áp. Anh cười để lộ hai má lúm, nụ cười chết người đã đốn tim bao cô gái, ngay như Bảo Nhi cũng phải thừa nhận đã có một chút xao động vì người con trai không quen biết này.
- A! Anh xin lỗi vì hành động khiếm nhã vừa rồi! Chỉ là thấy em đọc truyện say mê quá mà biểu cảm không giấu được nên anh cảm thấy rất thú vị! Thành thật xin lỗi em!
- Không có gì ạ!
- Ừm! Anh tên Gia Bảo, mong sẽ được gặp lại em! Tạm biệt em, cô bé mê ngôn thú vị!
Anh đi với cảm xúc khó tả trong lòng, cảm thấy ở Bảo Nhi có gì đó rất riêng, khác với những người xung quanh anh và anh hi vọng sẽ gặp lại con bé, được nói chuyện với nó nhiều hơn. Còn nó, sau khi anh đi, cảm xúc trong nó về anh cũng không còn gì nhiều. Cũng có thể do anh chưa đủ ấn tượng với nó nhưng cái chính ở đây là trái tim nó đã có tên người khác rồi. Nó đứng dậy, ra chỗ cô quản lý kí mượn rồi đi về lớp.
- Đi đâu về vậy? – Lâm cất giọng hỏi
- Tớ qua thư viện! Mượn được quyển truyện hay lắm nè!
- Đâu? Gì? Ngôn tình á? Là cái gì?
- Ôi! Cậu, sao có thể lạc hậu thế! Ngôn tình là...
- Dăm ba cái tiểu thuyết vớ vẩn, sướt mướt ấy đọc làm gì!
- Cậu biết mà còn hỏi!
- Hả? Ờ! Kệ tôi! Mà vào lớp bây giờ đấy! Cậu nên ôn lại bài đi!
- Ừ!
Bảo Nhi ngoan ngoãn nghe lời, cất quyển truyện rồi lấy sách vở ra ôn, hôm nay lớp nó lại kiểm tra toán…
Bỗng:
- Lâm ơi! Tớ có chỗ này không hiểu, cậu chỉ giúp nhé! – Con nhỏ Cẩm Tú từ cuối lớp õng ẹo đi lên nói giọng ngọt sớt làm Lâm và Nhi nổi da gà. Nhật Lâm chưa kịp từ chối, con nhỏ đã đuổi khéo Bảo Nhi:
- Bạn Nhi ơi! Phiền bạn cho tớ “mượn” chỗ 1 tý nhé!
Bảo Nhi cứ nghĩ nhỏ đơn giản chỉ là hỏi bài thì đứng lên đi xuống chỗ Bảo Như. Bảo Như vỗ trán Bảo Nhi trách:
- Mày còn không biết ý đồ của nó hay sao! Dưới kinh nghiệm của tao thì con nhỏ đó cũng thích Nhật Lâm! Mày như vậy là dâng thịt đến miệng cọp đấy!
- Mày chỉ linh tinh thôi! Cẩm Tú nói là hỏi bài mà!
- Tin hay không tự mày nhìn đi kìa!
Bảo Nhi theo ánh mắt Bảo Như nhìn lên…
Cẩm Tú mắc chân vào chân ghế lấy cớ ngã nhào vào người Nhật Lâm làm cậu giật mình né sang một bên. Kết quả là gương mặt thanh tú của Cẩm Tú đập thẳng vào bàn và cho lớp một mẻ cười vỡ bụng. Nhỏ vừa tức, vừa ngượng quay ra nhìn học sinh trong lớp với ánh mắt dao găm làm cho tiếng cười nhỏ dần thế nhưng…
- Ha ha ha! Buồn cười quá! Hotgirl Cẩm Tú “hôn” bàn…
Tiếng cười lanh lảnh của Bảo Như làm cho cả lớp vỡ òa, không nhịn được mà cười phá lên, Cẩm Tú bất lực,xấu hổ chạy ra khỏi lớp. Trước khi đi còn không quên lườm Bảo Nhi và Bảo Như cảnh cáo. Bảo Nhi không để ý nhưng còn Bảo Như lại giương mắt lên thách thức càng làm cho Tú trở nên tức giận…
1s…5s…30s…một phút trôi qua, tình hình là hiện tại Anh Tuấn đã nhận thức được kẻ đứng bên cạnh đã không kiểm soát được thần trí! Cậu thật ngu ngốc quá mà, sao lại đi dây mà con người tàn bạo này chứ! Ôi thôi, quãng đời còn lại sẽ không đẹp đẽ nữa rồi! Đại ma vương đã trở về là đại ma vương… “36 kế, chạy là thượng sách! Chuồn thôi!” Đầu nghĩ, chân đã mon men đi đến cửa bỗng bị kéo lại “Con lạy trời, lạy phật ở trên cao nhìn con ăn ở có “đức” mà chiếu cố, lôi tên đại ma vương này đi dùm con”
- Sao? Muốn gì?
- À thôi thôi, bạn bè bao nhiêu năm rồi, tao không tính toán, mang tiếng!!!
- Mày liệu hồn đấy!
Lâm không nói gì nữa buông Tuấn ra rồi lên lớp với cục tức to đùng…
Ngồi vào vị trí, Nhật Lâm cảm thấy có chút gì đó gọi là trống trải. Tại sao ư? Con bé Bảo Nhi thường ngày hay lải nhải hôm nay từ lúc cậu đi với Tuấn thì về lớp không thấy nó đâu. Nhật Lâm buồn bực úp mặt xuống bàn…
- Con Nhi nó đến thư viện! Nó bảo cậu về lớp thì nói với cậu một câu!
- Ờ! – Lâm hững hờ đáp…
Thư viện trường….
Bảo Nhi đi loanh quanh một hồi thì tìm được quyển truyện ưng ý, nó ngồi xuống bàn và bắt đầu đọc. Quyển truyện mà nó đọc đương nhiên là thể loại… ngôn tình. Nó đọc ngôn từ lớp 7, khi ấy, thấy con bạn cùng lớp có quyển truyện hay hay nó mới mượn đọc thử và rồi nghiện luôn.
Ở góc thư viện, có một con bé với đôi mắt sáng ngời chăm chú vào quyển truyện với những biểu cảm “khó đỡ” khiến cho một người đi ngang để ý.
Gia Bảo tiến lại cái bàn Bảo Nhi đang ngồi, anh chăm chú nhìn từng biểu hiện trên nét mặt con bé. Khi thấy nó nhăn mặt, lúc cười toe, lúc thì đôi mắt lại rưng rưng như sắp khóc, anh không nhịn được mà cười phá lên. Bảo Nhi tuy rằng không mấy quan tâm nhưng lại bị tiếng ồn kia làm phiền, con bé ngước lên thì thấy một người con trai rất đẹp. Mũi cao, mày đen, đôi mắt dường như luôn biểu lộ sự hiền lành, ấm áp. Anh cười để lộ hai má lúm, nụ cười chết người đã đốn tim bao cô gái, ngay như Bảo Nhi cũng phải thừa nhận đã có một chút xao động vì người con trai không quen biết này.
- A! Anh xin lỗi vì hành động khiếm nhã vừa rồi! Chỉ là thấy em đọc truyện say mê quá mà biểu cảm không giấu được nên anh cảm thấy rất thú vị! Thành thật xin lỗi em!
- Không có gì ạ!
- Ừm! Anh tên Gia Bảo, mong sẽ được gặp lại em! Tạm biệt em, cô bé mê ngôn thú vị!
Anh đi với cảm xúc khó tả trong lòng, cảm thấy ở Bảo Nhi có gì đó rất riêng, khác với những người xung quanh anh và anh hi vọng sẽ gặp lại con bé, được nói chuyện với nó nhiều hơn. Còn nó, sau khi anh đi, cảm xúc trong nó về anh cũng không còn gì nhiều. Cũng có thể do anh chưa đủ ấn tượng với nó nhưng cái chính ở đây là trái tim nó đã có tên người khác rồi. Nó đứng dậy, ra chỗ cô quản lý kí mượn rồi đi về lớp.
- Đi đâu về vậy? – Lâm cất giọng hỏi
- Tớ qua thư viện! Mượn được quyển truyện hay lắm nè!
- Đâu? Gì? Ngôn tình á? Là cái gì?
- Ôi! Cậu, sao có thể lạc hậu thế! Ngôn tình là...
- Dăm ba cái tiểu thuyết vớ vẩn, sướt mướt ấy đọc làm gì!
- Cậu biết mà còn hỏi!
- Hả? Ờ! Kệ tôi! Mà vào lớp bây giờ đấy! Cậu nên ôn lại bài đi!
- Ừ!
Bảo Nhi ngoan ngoãn nghe lời, cất quyển truyện rồi lấy sách vở ra ôn, hôm nay lớp nó lại kiểm tra toán…
Bỗng:
- Lâm ơi! Tớ có chỗ này không hiểu, cậu chỉ giúp nhé! – Con nhỏ Cẩm Tú từ cuối lớp õng ẹo đi lên nói giọng ngọt sớt làm Lâm và Nhi nổi da gà. Nhật Lâm chưa kịp từ chối, con nhỏ đã đuổi khéo Bảo Nhi:
- Bạn Nhi ơi! Phiền bạn cho tớ “mượn” chỗ 1 tý nhé!
Bảo Nhi cứ nghĩ nhỏ đơn giản chỉ là hỏi bài thì đứng lên đi xuống chỗ Bảo Như. Bảo Như vỗ trán Bảo Nhi trách:
- Mày còn không biết ý đồ của nó hay sao! Dưới kinh nghiệm của tao thì con nhỏ đó cũng thích Nhật Lâm! Mày như vậy là dâng thịt đến miệng cọp đấy!
- Mày chỉ linh tinh thôi! Cẩm Tú nói là hỏi bài mà!
- Tin hay không tự mày nhìn đi kìa!
Bảo Nhi theo ánh mắt Bảo Như nhìn lên…
Cẩm Tú mắc chân vào chân ghế lấy cớ ngã nhào vào người Nhật Lâm làm cậu giật mình né sang một bên. Kết quả là gương mặt thanh tú của Cẩm Tú đập thẳng vào bàn và cho lớp một mẻ cười vỡ bụng. Nhỏ vừa tức, vừa ngượng quay ra nhìn học sinh trong lớp với ánh mắt dao găm làm cho tiếng cười nhỏ dần thế nhưng…
- Ha ha ha! Buồn cười quá! Hotgirl Cẩm Tú “hôn” bàn…
Tiếng cười lanh lảnh của Bảo Như làm cho cả lớp vỡ òa, không nhịn được mà cười phá lên, Cẩm Tú bất lực,xấu hổ chạy ra khỏi lớp. Trước khi đi còn không quên lườm Bảo Nhi và Bảo Như cảnh cáo. Bảo Nhi không để ý nhưng còn Bảo Như lại giương mắt lên thách thức càng làm cho Tú trở nên tức giận…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook