Có Tôi Ở Đây Rồi, Cậu Bớt Ảo Tưởng Đi!
-
Chương 3: Người quen
CHƯƠNG 3
Đúng đó chính là Nhật Lâm. Khi ấy, cậu đồng thời là lớp trưởng lớp Bảo Nhi, đi ngang thư viện, thấy nó cứ rướn mãi người lên tới kệ sách mà không đạt được mục đích cậu mới ra tay cứu giúp khuyến mại thêm 1 lời khuyên làm Bảo Nhi – người mà trước giờ không để ý tới người con trai nào – có cảm giác say nắng.
Trong lớp, cậu là một lớp trưởng nghiêm khắc và có trách nhiệm nên được thầy cô và bạn bè quý mến. Mặc dù không bao giờ cậu dung túng, bao che cho khuyết điểm của các bạn nhưng lại luôn âm thầm ở phía sau giúp đỡ họ. Và điều này thì chỉ có Bảo Nhi chăm chú quan sát, để ý vì… nó đã lỡ thích cậu rồi! Học cùng Nhật Lâm 1 năm, tình cảm trong sáng ấy lớn dần nhưng Bảo Nhi vẫn nhút nhát không dám nói. Cho tới năm học sau, Nhật Lâm chuyển đi nơi khác học, Bảo Nhi mới biết mình đã để vuột mất cơ hội mất rồi. Từ ấy, trong trái tim nó chỉ giữ nguyên bóng hình Nhật Lâm, mong sao có ngày nó được gặp lại cậu và bày tỏ với cậu. Cũng chính từ ấy mà nó trở nên mạnh dạn hơn, sôi nổi, thân thiện hơn vì nó nghĩ rằng chính sự nhút nhát sẽ làm nó mất đi rất nhiều cơ hội trong mọi việc. Bảo Như cũng rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của nó nhưng sự thay đổi ấy đã làm nó trở thành cô gái năng động, đáng yêu của hôm nay!
Hàn Nhật Lâm: cậu là người rất nghiêm túc khi cần, rất ghét sự phiền phức, mọi người nghĩ cậu hiền lành, tốt bụng nhưng chỉ có người bạn thân của Lâm mới rõ cái ách thống trị của cậu như thế nào.
-----------hiện tại------------
- Ê! Nhỏ này! Nghĩ gì mà say sưa thế? Say nắng “bạn Nhật Lâm” rồi à??? Chết chết, mới gặp người ta mà đã – Nhỏ vỗ vai kéo nó về thực tại.
- Hả!? Gì! Mày nói linh tinh ít thôi nha! – Nó cắt lời Như – Mày không thấy cậu ấy rất quen sao?
- Ừ! Chả quen gì cả! Mày đừng có “thấy zai đẹp mà bắt quàng làm họ”nhá Nhi! Tao xấu hổ lắm!
- Mày – Bảo Nhi cốc đầu Như – Con này! Mày nghĩ tao là người hám trai như thế hả!
- Chả thế thì không? Chứ không đứa nào cứ cắm mặt vào mất cái quyển tiểu thuyết sướt mướt rồi ca thán, lảm nhảm đủ điều nào là soái ca đẹp trai, soái ca phong độ, soái ca hoàn hảo bla…bla… Hở? Hở?
Bị Bảo Như nói trúng tim đen, Bảo Nhi đỏ cả mặt lảng tránh:
- Mày! Nói nhỏ thôi! Mà đúng là mày cũng biết Nhật Lâm mà, còn ấn tượng sâu sắc nữa ý chứ! - Bảo Nhi nói giọng cười cười.
- Thật hử? – thấy Bảo Nhi khẳng định chắc như đinh đóng cột, Bảo Như cũng bán tín bán nghi.
- Ừ! Chậc! Ôn thi xong đầu óc mày quả là có vấn đề Như ạ! Nhật Lâm là lớp trưởng gương mẫu của lớp mình hồi lớp 6 ý! Nhớ ra chưa mẹ trẻ?!
Xem nào… Bảo Như đang cố gắng lục lọi trí nhớ….
-------hồi ức------
Nhóp nhép, nhóp nhép…
- Ôi bánh ngon quá Nhi ợ!
- Hử? Thế à….
Chợt mặt Bảo Nhi xanh lét, Bảo Như vẫn không để ý, tiếp:
- Ngon lắm! Muốn thử không? Sao thế? Yên tâm đi! Với kĩ thuật của tao, lão lớp trưởng ba đầu sáu tay kia có thêm con mắt thứ ba cũng không biết được đâu!
- Ngon không? – Một giọng nói thứ ba từ đâu xen vào giữa cuộc nói chuyện của Bảo Như với Bảo Nhi. Bảo Như không ngần ngại trả lời ngay:
- Ngon chứ!
- Chà! Không ngờ trong trí tưởng tượng của cậu, tôi lại có những ba cái đầu, sáu cái tay và dường như sắp có thêm một con mắt nhỉ!
- Đâu có đâu! Ý tôi là cái lão lớp trưởng ý mà! Như là ông cụ non… Hơ…
Bảo Như quay đầu lại, gương mặt đen thui của Nhật Lâm đập ngay vào mắt khiến nhỏ lúng túng. “Chết rồi! Ăn vụng bị người ta bắt được lại còn nói xấu sau lưng à không, trước mặt chứ! Kiểu này chết chắc rồi!”
- À à ý tớ không… không…
- Cậu có biết cậu đã mắc lỗi gì không?
- Tớ… tớ…
- Cậu mắc lỗi ăn quà trong giờ truy bài, bây giờ tính sao đây?
- Thôi mà! Cậu tha cho tớ đi! Coi như lần đầu mắc lỗi!
- Không thể! Ai cũng lần đầu như cậu thì coi tôi là cái gì hả?
-….
- Không nói nữa! Cậu đi xuống cuối lớp đứng cho tôi! Nếu tiết học tới, cô giáo cho về chỗ, cậu sẽ được miễn hình phạt!
Biết là có năn nỉ ỷ ôi với Nhật Lâm cũng vô ích vì cậu vốn luôn như vậy! Rất có trách nhiệm, công tư phân minh nên Bảo Như cũng không nói nữa lầm lũi đi xuống cuối lớp, trong lòng rủa thầm Nhật Lâm “ Đồ xấu xa! Bộ tha cho tôi một lần thì cậu giảm thọ chắc! Xấu xa, đáng ghét…”
Trống báo vào tiết một vang lên, cả lớp đứng nghiêm chỉnh chào cô giáo. Sau khi cho học sinh ngồi, cô giáo đi xuống chỗ Bảo Như hỏi:
- Lớp trưởng! Cho cô biết lý do vì sao bạn Như lại đứng ở đây?
- Dạ thưa cô là bạn ấy ăn quà trong giờ truy bài đó ạ!
- Như! Phải thế không?
- Dạ… dạ đúng ạ!
- Em đọc điều 5 nội quy lớp tôi nghe!
- Dạ! – Nhỏ ỉu xìu lên tiếng – Điều 5 nội quy của lớp: Học sinh nào ăn quà trong giờ sẽ bị phạt đứng hết tiết bất kể lý do.
- Vậy em hãy cứ theo đó mà thực hiện!
- Ơ nhưng mà… - Nhỏ vội vàng giải thích. Tất nhiên nhỏ biết kết cục khi mà vi phạm nội quy chứ nhưng biết làm sao khi cái bụng nhỏ cứ kêu réo nhiệt tình! Nhỏ đành liều mạng lôi chiếc bánh ra cắn một miếng… nhưng một miếng không đủ rồi lại hai miếng, ba miếng cho đến khi Nhật Lâm không nhìn nổi nữa! Vốn khi Bảo Như ăn miếng bánh đầu tiên, Nhật Lâm đã nhìn thấy nhưng định cho qua thì thấy nhỏ ăn thêm mấy miếng nữa một cách lộ liễu, cậu mới bắt nhỏ chịu phạt. Đối với Lâm mà nói, cậu chưa bao giờ phạt ai khi mà người đó chỉ mắc lỗi 1 lần với điều kiện không quá lộ liễu nhưng Như như vậy là tự làm bản thân mình khổ rồi!
- Bất kể lý do. – bốn chữ từ miệng cô giáo phát ra làm Bảo Như sụp đổ. Phải đứng chịu phạt 45 phút với cái bụng này sao! Làm sao được cơ chứ, nhỏ mới ăn được mấy miếng bánh thôi mà! Thế là suốt tiết hôm ấy dù muốn hay không Bảo Như đứng cho tới khi tiếng trống vang lên. Nhỏ thầm cảm tạ trời đất rồi dốc chút sức cùng lực kiệt đi tới bàn của mình. Nói gì thì nói, lỗi là ở nhỏ nhưng vẫn tức trong bụng nhưng nhỏ đói lả, không còn sức mà kêu ca nữa rồi! Nhỏ lôi cái bánh ra xử lý nhanh gọn mà vẫn đói “chỉ tại thằng cha lớp trưởng bắt lỗi mình chứ không thì no lâu rồi!”
*bộp* một hộp sữa và thêm 1 cái bánh “hạ cánh” trước mặt nhỏ.
- Ăn đi! Mày còn đói lắm đúng không!
Bảo Nhi nhỏ nhẹ nói, nó lúc nào cũng quan tâm nhỏ như vậy. Bảo Như nhìn nó với ánh mắt cảm kích rồi nói:
- Cảm ơn Bảo Nhi xinh đẹp nha! Chỉ có mày hiểu tao!
- Ừ! Thôi ăn nhanh đi không vào lớp giờ!
- Ừ! – nói rồi, nhỏ nhanh nhẹn xử lý nốt cái bụng đang hò hét biểu tình.
Đúng đó chính là Nhật Lâm. Khi ấy, cậu đồng thời là lớp trưởng lớp Bảo Nhi, đi ngang thư viện, thấy nó cứ rướn mãi người lên tới kệ sách mà không đạt được mục đích cậu mới ra tay cứu giúp khuyến mại thêm 1 lời khuyên làm Bảo Nhi – người mà trước giờ không để ý tới người con trai nào – có cảm giác say nắng.
Trong lớp, cậu là một lớp trưởng nghiêm khắc và có trách nhiệm nên được thầy cô và bạn bè quý mến. Mặc dù không bao giờ cậu dung túng, bao che cho khuyết điểm của các bạn nhưng lại luôn âm thầm ở phía sau giúp đỡ họ. Và điều này thì chỉ có Bảo Nhi chăm chú quan sát, để ý vì… nó đã lỡ thích cậu rồi! Học cùng Nhật Lâm 1 năm, tình cảm trong sáng ấy lớn dần nhưng Bảo Nhi vẫn nhút nhát không dám nói. Cho tới năm học sau, Nhật Lâm chuyển đi nơi khác học, Bảo Nhi mới biết mình đã để vuột mất cơ hội mất rồi. Từ ấy, trong trái tim nó chỉ giữ nguyên bóng hình Nhật Lâm, mong sao có ngày nó được gặp lại cậu và bày tỏ với cậu. Cũng chính từ ấy mà nó trở nên mạnh dạn hơn, sôi nổi, thân thiện hơn vì nó nghĩ rằng chính sự nhút nhát sẽ làm nó mất đi rất nhiều cơ hội trong mọi việc. Bảo Như cũng rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của nó nhưng sự thay đổi ấy đã làm nó trở thành cô gái năng động, đáng yêu của hôm nay!
Hàn Nhật Lâm: cậu là người rất nghiêm túc khi cần, rất ghét sự phiền phức, mọi người nghĩ cậu hiền lành, tốt bụng nhưng chỉ có người bạn thân của Lâm mới rõ cái ách thống trị của cậu như thế nào.
-----------hiện tại------------
- Ê! Nhỏ này! Nghĩ gì mà say sưa thế? Say nắng “bạn Nhật Lâm” rồi à??? Chết chết, mới gặp người ta mà đã – Nhỏ vỗ vai kéo nó về thực tại.
- Hả!? Gì! Mày nói linh tinh ít thôi nha! – Nó cắt lời Như – Mày không thấy cậu ấy rất quen sao?
- Ừ! Chả quen gì cả! Mày đừng có “thấy zai đẹp mà bắt quàng làm họ”nhá Nhi! Tao xấu hổ lắm!
- Mày – Bảo Nhi cốc đầu Như – Con này! Mày nghĩ tao là người hám trai như thế hả!
- Chả thế thì không? Chứ không đứa nào cứ cắm mặt vào mất cái quyển tiểu thuyết sướt mướt rồi ca thán, lảm nhảm đủ điều nào là soái ca đẹp trai, soái ca phong độ, soái ca hoàn hảo bla…bla… Hở? Hở?
Bị Bảo Như nói trúng tim đen, Bảo Nhi đỏ cả mặt lảng tránh:
- Mày! Nói nhỏ thôi! Mà đúng là mày cũng biết Nhật Lâm mà, còn ấn tượng sâu sắc nữa ý chứ! - Bảo Nhi nói giọng cười cười.
- Thật hử? – thấy Bảo Nhi khẳng định chắc như đinh đóng cột, Bảo Như cũng bán tín bán nghi.
- Ừ! Chậc! Ôn thi xong đầu óc mày quả là có vấn đề Như ạ! Nhật Lâm là lớp trưởng gương mẫu của lớp mình hồi lớp 6 ý! Nhớ ra chưa mẹ trẻ?!
Xem nào… Bảo Như đang cố gắng lục lọi trí nhớ….
-------hồi ức------
Nhóp nhép, nhóp nhép…
- Ôi bánh ngon quá Nhi ợ!
- Hử? Thế à….
Chợt mặt Bảo Nhi xanh lét, Bảo Như vẫn không để ý, tiếp:
- Ngon lắm! Muốn thử không? Sao thế? Yên tâm đi! Với kĩ thuật của tao, lão lớp trưởng ba đầu sáu tay kia có thêm con mắt thứ ba cũng không biết được đâu!
- Ngon không? – Một giọng nói thứ ba từ đâu xen vào giữa cuộc nói chuyện của Bảo Như với Bảo Nhi. Bảo Như không ngần ngại trả lời ngay:
- Ngon chứ!
- Chà! Không ngờ trong trí tưởng tượng của cậu, tôi lại có những ba cái đầu, sáu cái tay và dường như sắp có thêm một con mắt nhỉ!
- Đâu có đâu! Ý tôi là cái lão lớp trưởng ý mà! Như là ông cụ non… Hơ…
Bảo Như quay đầu lại, gương mặt đen thui của Nhật Lâm đập ngay vào mắt khiến nhỏ lúng túng. “Chết rồi! Ăn vụng bị người ta bắt được lại còn nói xấu sau lưng à không, trước mặt chứ! Kiểu này chết chắc rồi!”
- À à ý tớ không… không…
- Cậu có biết cậu đã mắc lỗi gì không?
- Tớ… tớ…
- Cậu mắc lỗi ăn quà trong giờ truy bài, bây giờ tính sao đây?
- Thôi mà! Cậu tha cho tớ đi! Coi như lần đầu mắc lỗi!
- Không thể! Ai cũng lần đầu như cậu thì coi tôi là cái gì hả?
-….
- Không nói nữa! Cậu đi xuống cuối lớp đứng cho tôi! Nếu tiết học tới, cô giáo cho về chỗ, cậu sẽ được miễn hình phạt!
Biết là có năn nỉ ỷ ôi với Nhật Lâm cũng vô ích vì cậu vốn luôn như vậy! Rất có trách nhiệm, công tư phân minh nên Bảo Như cũng không nói nữa lầm lũi đi xuống cuối lớp, trong lòng rủa thầm Nhật Lâm “ Đồ xấu xa! Bộ tha cho tôi một lần thì cậu giảm thọ chắc! Xấu xa, đáng ghét…”
Trống báo vào tiết một vang lên, cả lớp đứng nghiêm chỉnh chào cô giáo. Sau khi cho học sinh ngồi, cô giáo đi xuống chỗ Bảo Như hỏi:
- Lớp trưởng! Cho cô biết lý do vì sao bạn Như lại đứng ở đây?
- Dạ thưa cô là bạn ấy ăn quà trong giờ truy bài đó ạ!
- Như! Phải thế không?
- Dạ… dạ đúng ạ!
- Em đọc điều 5 nội quy lớp tôi nghe!
- Dạ! – Nhỏ ỉu xìu lên tiếng – Điều 5 nội quy của lớp: Học sinh nào ăn quà trong giờ sẽ bị phạt đứng hết tiết bất kể lý do.
- Vậy em hãy cứ theo đó mà thực hiện!
- Ơ nhưng mà… - Nhỏ vội vàng giải thích. Tất nhiên nhỏ biết kết cục khi mà vi phạm nội quy chứ nhưng biết làm sao khi cái bụng nhỏ cứ kêu réo nhiệt tình! Nhỏ đành liều mạng lôi chiếc bánh ra cắn một miếng… nhưng một miếng không đủ rồi lại hai miếng, ba miếng cho đến khi Nhật Lâm không nhìn nổi nữa! Vốn khi Bảo Như ăn miếng bánh đầu tiên, Nhật Lâm đã nhìn thấy nhưng định cho qua thì thấy nhỏ ăn thêm mấy miếng nữa một cách lộ liễu, cậu mới bắt nhỏ chịu phạt. Đối với Lâm mà nói, cậu chưa bao giờ phạt ai khi mà người đó chỉ mắc lỗi 1 lần với điều kiện không quá lộ liễu nhưng Như như vậy là tự làm bản thân mình khổ rồi!
- Bất kể lý do. – bốn chữ từ miệng cô giáo phát ra làm Bảo Như sụp đổ. Phải đứng chịu phạt 45 phút với cái bụng này sao! Làm sao được cơ chứ, nhỏ mới ăn được mấy miếng bánh thôi mà! Thế là suốt tiết hôm ấy dù muốn hay không Bảo Như đứng cho tới khi tiếng trống vang lên. Nhỏ thầm cảm tạ trời đất rồi dốc chút sức cùng lực kiệt đi tới bàn của mình. Nói gì thì nói, lỗi là ở nhỏ nhưng vẫn tức trong bụng nhưng nhỏ đói lả, không còn sức mà kêu ca nữa rồi! Nhỏ lôi cái bánh ra xử lý nhanh gọn mà vẫn đói “chỉ tại thằng cha lớp trưởng bắt lỗi mình chứ không thì no lâu rồi!”
*bộp* một hộp sữa và thêm 1 cái bánh “hạ cánh” trước mặt nhỏ.
- Ăn đi! Mày còn đói lắm đúng không!
Bảo Nhi nhỏ nhẹ nói, nó lúc nào cũng quan tâm nhỏ như vậy. Bảo Như nhìn nó với ánh mắt cảm kích rồi nói:
- Cảm ơn Bảo Nhi xinh đẹp nha! Chỉ có mày hiểu tao!
- Ừ! Thôi ăn nhanh đi không vào lớp giờ!
- Ừ! – nói rồi, nhỏ nhanh nhẹn xử lý nốt cái bụng đang hò hét biểu tình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook