Có Tôi Ở Đây Rồi, Cậu Bớt Ảo Tưởng Đi!
-
Chương 11
Lâm vô cớ gắt lên, Bảo Nhi cũng căng thẳng không kém, sao lại vô lý như vậy!
- Từ bao giờ tớ có nghĩa vụ phải khai báo mọi chuyện cho cậu? – Đôi mắt con bé đỏ ửng, giọng nói lạc đi…
- Đi về!
- Hôm nay, tớ sẽ đi bộ!
Lâm quay lại nhìn nó một lúc rồi hững hờ nói:
- Tùy!
Từ sáng đến chiều, bầu không khí giữa hai người vẫn rất căng thẳng, Lâm định mở lời nhưng không dám nói và Nhi cũng vậy. Tối đến, nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, hình ảnh Bảo Nhi với đôi mắt đỏ ngầu cứ hiện lên làm Lâm day dứt không yên. Dù sao, người sai là cậu, cậu không nên quát con bé. Nhưng bây giờ biết nói thế nào? 11h, liệu người ta còn thức để trả lời tin nhắn của cậu không? Bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu, từ 10h, không biết đã bao lần cậu cầm lên đặt xuống cái điện thoại soạn tin nhắn rồi lại xóa, lại soạn rồi lại xóa. Giữa lòng tự trọng cao ngất và lương tâm mách bảo, cậu sẽ chọn cái nào? Cuối cùng…
*Mai nghỉ, cậu rảnh không?*
Píp…píp…píp…
Chuông báo tin nhắn vang lên, con người ở bên này cũng khó chịu không kém vội vội vàng vàng vớ lấy cái điện thoại xem tin nhắn, cầu mong là tin nhắn của ai đó… Qủa nhiên, trời không phụ lòng người, màn hình điện thoại sáng rỡ hai chữ “Nhật Lâm” làm Bảo Nhi vui mừng khôn tả… Con bé nhanh chóng trả lời tin nhắn vừa gửi đến…
*Tớ lúc nào chả rảnh*
“Hừm! Ngữ điệu câu nói trong tin nhắn không có chút giận dỗi, có chắc là cậu ta sẽ đi chứ?” Lâm nghĩ một hồi rồi nhắn lại;
*Tôi muốn ra ngoài tản bộ thay đổi không khí, cậu thấy sao*
“Oa!” đôi mắt Bảo Nhi sáng rực như sao, vậy là Lâm không còn giận dỗi gì con bé mà đây có gọi là một hình thức “rủ đi chơi không nhỉ!” Không nghĩ nhiều, nó rep lại:
*Ok! Tớ sẽ đi* Kèm theo biểu tượng mặt cười dễ thương.
Đến lúc này, Lâm mới cảm thấy bớt đi phần nào lỗi lầm…
Cả hai đều đã đạt dược cái mà mình mong muốn, mỗi người một nụ cười, một giấc mơ cùng chìm sâu vào giấc ngủ…
Nhật Lâm đưa Nhi đến công viên, nơi đây thoáng đãng, không khí trong lành rất thích hợp cho việc đi bộ buổi sáng. Cũng may Bảo Nhi mang giày chứ không mặc váy đeo giày búp bê như lời Bảo Như tư vấn chứ không chưa biết chừng, Nhật Lâm đã bỏ con bé ở nơi nào đó…
- Này, mệt không? Nghỉ chút nhé!
- Ừ! Tớ mỏi lắm rồi! Ra đằng kia đi!
Nhi kéo Lâm ra chiếc ghế đá đối diện vườn hoa, muôn loài hoa đua nhau tỏa hương, khoe sắc dưới ánh mặt trời càng làm cho khung cảnh thêm sinh động, rực rỡ. Ngồi một lúc, Nhi thấy phía xa có rất nhiều người đi xe đạp đôi, con bé thích lắm. Lâm quay sang Bảo Nhi, bắt gặp đôi mắt sáng rỡ đầy vẻ háo hức, cậu nhẹ giọng hỏi:
- Muốn đi chứ?
Thoạt đầu, Bảo Nhi có vẻ vui nhưng chỉ là trong khoảnh khắc, con bé xụ mặt buồn rầu nhìn xuống chân, đung đưa:
- Tớ… đâu biết đi!
Nhật Lâm mặc kệ lời nói của con bé, kéo nó đứng dậy, mỉm cười hiền lành:
- Đi, tôi dạy cậu!
Không nói, con bé vui vẻ chạy theo Nhật Lâm, cái miệng lại tíu ta tíu tít…
- Nào, thả lỏng tay ra, cả người cậu nữa, cứng ngắc như vậy!
- Á! Tớ sợ lắm! Thôi không đi nữa nhé!
- Không là không! Cậu nói câu này bao nhiêu lần rồi hả!
- Auuu…
- Cố lến, cố gắng giữ thăng bằng, rồi, đạp đi, tôi làm sao đẩy cậu đi được!... Cái chân, cái chân, có đạp không thì bảo…
Đấy, Lâm dạy Nhi tập xe đạp chả khác nào thực hiện chiến dịch… Hậu quả là: Khi Nhật Lâm để con bé tự đạp, nó không ngần ngại mà đâm thẳng vào chân cậu, dù đau ê ẩm, cậu cố quên đi cái chân đau, chạy tơi chỗ Bảo Nhi ngã sõng soài ân cần hỏi han:
- Sao không? Đợi chút, tôi đi mua gạc rồi băng cho cậu!
- Ừm, ừm! – Bảo Nhi ngoan ngoãn gật đầu hệt như con mèo nhỏ vừa mắc lỗi ngồi im thin thít…
- A! Chân cậu?
- Không sao!
Lâm khyến mại thêm cho con bé nụ cười để nó khỏi ăn năn. Người như nó, sẽ luôn đổ hết tội lỗi vào đầu mình mà thôi!
Phía xa, Nhi thấy Lâm đã quay lại với túi đồ sát trùng và cây kẹo mút…
- Này!
- Hơ! Cảm ơn cậu! Sao cậu biết hay vậy! Tớ kết kẹo mút lắm nhé!
- Ừ! Đoán thôi!
Con bé thôi không nói, bóc kẹo cho vào miệng, ngoan ngoãn ngồi để Lâm xử lý vết thương…
Lát sau…
- Aaaaaaaa…….. Thích quá!!!
Bảo Nhi sau khi được băng bó, đòi Nhật Lâm chở đi bằng xe đạp đôi. Gọi là đôi chứ con bé biết đâu mà đạp! Hết việc này đến việc nọ, Nhật Lâm chưa đủ mệt hay sao mà Bảo Nhi còn tra tấn lỗ tai cậu nữa! Nhưng thấy hiếm khi Bảo Nhi vui như vậy, cậu lại không nỡ dập tắt niềm vui trong nó. Cậu… lại cười!
Ngày nay bên Bảo Nhi, Lâm có vẻ cười nhiều hơn! Khoảng cách giữa hai người, nhờ thế, mà được rút gọn đáng kể đấy chứ! Hôm ấy, không ai nói với ai lời xin lỗi nhưng có lẽ, trong lòng mỗi người đều đã tha thứ cho người kia...
- Từ bao giờ tớ có nghĩa vụ phải khai báo mọi chuyện cho cậu? – Đôi mắt con bé đỏ ửng, giọng nói lạc đi…
- Đi về!
- Hôm nay, tớ sẽ đi bộ!
Lâm quay lại nhìn nó một lúc rồi hững hờ nói:
- Tùy!
Từ sáng đến chiều, bầu không khí giữa hai người vẫn rất căng thẳng, Lâm định mở lời nhưng không dám nói và Nhi cũng vậy. Tối đến, nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, hình ảnh Bảo Nhi với đôi mắt đỏ ngầu cứ hiện lên làm Lâm day dứt không yên. Dù sao, người sai là cậu, cậu không nên quát con bé. Nhưng bây giờ biết nói thế nào? 11h, liệu người ta còn thức để trả lời tin nhắn của cậu không? Bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu, từ 10h, không biết đã bao lần cậu cầm lên đặt xuống cái điện thoại soạn tin nhắn rồi lại xóa, lại soạn rồi lại xóa. Giữa lòng tự trọng cao ngất và lương tâm mách bảo, cậu sẽ chọn cái nào? Cuối cùng…
*Mai nghỉ, cậu rảnh không?*
Píp…píp…píp…
Chuông báo tin nhắn vang lên, con người ở bên này cũng khó chịu không kém vội vội vàng vàng vớ lấy cái điện thoại xem tin nhắn, cầu mong là tin nhắn của ai đó… Qủa nhiên, trời không phụ lòng người, màn hình điện thoại sáng rỡ hai chữ “Nhật Lâm” làm Bảo Nhi vui mừng khôn tả… Con bé nhanh chóng trả lời tin nhắn vừa gửi đến…
*Tớ lúc nào chả rảnh*
“Hừm! Ngữ điệu câu nói trong tin nhắn không có chút giận dỗi, có chắc là cậu ta sẽ đi chứ?” Lâm nghĩ một hồi rồi nhắn lại;
*Tôi muốn ra ngoài tản bộ thay đổi không khí, cậu thấy sao*
“Oa!” đôi mắt Bảo Nhi sáng rực như sao, vậy là Lâm không còn giận dỗi gì con bé mà đây có gọi là một hình thức “rủ đi chơi không nhỉ!” Không nghĩ nhiều, nó rep lại:
*Ok! Tớ sẽ đi* Kèm theo biểu tượng mặt cười dễ thương.
Đến lúc này, Lâm mới cảm thấy bớt đi phần nào lỗi lầm…
Cả hai đều đã đạt dược cái mà mình mong muốn, mỗi người một nụ cười, một giấc mơ cùng chìm sâu vào giấc ngủ…
Nhật Lâm đưa Nhi đến công viên, nơi đây thoáng đãng, không khí trong lành rất thích hợp cho việc đi bộ buổi sáng. Cũng may Bảo Nhi mang giày chứ không mặc váy đeo giày búp bê như lời Bảo Như tư vấn chứ không chưa biết chừng, Nhật Lâm đã bỏ con bé ở nơi nào đó…
- Này, mệt không? Nghỉ chút nhé!
- Ừ! Tớ mỏi lắm rồi! Ra đằng kia đi!
Nhi kéo Lâm ra chiếc ghế đá đối diện vườn hoa, muôn loài hoa đua nhau tỏa hương, khoe sắc dưới ánh mặt trời càng làm cho khung cảnh thêm sinh động, rực rỡ. Ngồi một lúc, Nhi thấy phía xa có rất nhiều người đi xe đạp đôi, con bé thích lắm. Lâm quay sang Bảo Nhi, bắt gặp đôi mắt sáng rỡ đầy vẻ háo hức, cậu nhẹ giọng hỏi:
- Muốn đi chứ?
Thoạt đầu, Bảo Nhi có vẻ vui nhưng chỉ là trong khoảnh khắc, con bé xụ mặt buồn rầu nhìn xuống chân, đung đưa:
- Tớ… đâu biết đi!
Nhật Lâm mặc kệ lời nói của con bé, kéo nó đứng dậy, mỉm cười hiền lành:
- Đi, tôi dạy cậu!
Không nói, con bé vui vẻ chạy theo Nhật Lâm, cái miệng lại tíu ta tíu tít…
- Nào, thả lỏng tay ra, cả người cậu nữa, cứng ngắc như vậy!
- Á! Tớ sợ lắm! Thôi không đi nữa nhé!
- Không là không! Cậu nói câu này bao nhiêu lần rồi hả!
- Auuu…
- Cố lến, cố gắng giữ thăng bằng, rồi, đạp đi, tôi làm sao đẩy cậu đi được!... Cái chân, cái chân, có đạp không thì bảo…
Đấy, Lâm dạy Nhi tập xe đạp chả khác nào thực hiện chiến dịch… Hậu quả là: Khi Nhật Lâm để con bé tự đạp, nó không ngần ngại mà đâm thẳng vào chân cậu, dù đau ê ẩm, cậu cố quên đi cái chân đau, chạy tơi chỗ Bảo Nhi ngã sõng soài ân cần hỏi han:
- Sao không? Đợi chút, tôi đi mua gạc rồi băng cho cậu!
- Ừm, ừm! – Bảo Nhi ngoan ngoãn gật đầu hệt như con mèo nhỏ vừa mắc lỗi ngồi im thin thít…
- A! Chân cậu?
- Không sao!
Lâm khyến mại thêm cho con bé nụ cười để nó khỏi ăn năn. Người như nó, sẽ luôn đổ hết tội lỗi vào đầu mình mà thôi!
Phía xa, Nhi thấy Lâm đã quay lại với túi đồ sát trùng và cây kẹo mút…
- Này!
- Hơ! Cảm ơn cậu! Sao cậu biết hay vậy! Tớ kết kẹo mút lắm nhé!
- Ừ! Đoán thôi!
Con bé thôi không nói, bóc kẹo cho vào miệng, ngoan ngoãn ngồi để Lâm xử lý vết thương…
Lát sau…
- Aaaaaaaa…….. Thích quá!!!
Bảo Nhi sau khi được băng bó, đòi Nhật Lâm chở đi bằng xe đạp đôi. Gọi là đôi chứ con bé biết đâu mà đạp! Hết việc này đến việc nọ, Nhật Lâm chưa đủ mệt hay sao mà Bảo Nhi còn tra tấn lỗ tai cậu nữa! Nhưng thấy hiếm khi Bảo Nhi vui như vậy, cậu lại không nỡ dập tắt niềm vui trong nó. Cậu… lại cười!
Ngày nay bên Bảo Nhi, Lâm có vẻ cười nhiều hơn! Khoảng cách giữa hai người, nhờ thế, mà được rút gọn đáng kể đấy chứ! Hôm ấy, không ai nói với ai lời xin lỗi nhưng có lẽ, trong lòng mỗi người đều đã tha thứ cho người kia...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook