Lăng Trạch đang lái xe, tùy ý ném cho cô một ánh mắt, không lạnh không nhạt lên tiếng :”Em không ở đây thì ở đâu?”
“Chẳng phải… chẳng phải…”: Minh Nguyệt che miệng, rồi nhìn sang cửa sổ.

Từng làn gió lạnh thổi táp vào mặt khiến cơn buồn ngủ không còn nữa, là anh đã bế cô xuống xe sao? Vậy là mọi người đã nhìn thấy, không sao, dù sao cô cũng chẳng đến đó làm nữa, bọn họ có thấy thì làm sao đâu
“Minh Nguyệt, ngày mai tôi đi công tác.

Thư ký của tôi sẽ đưa em đi học, em cứ đưa lịch học của mình cho cậu ấy, tan học cậu ấy sẽ đón em”
Không gian im ắng thì anh lên tiếng phá tan bầu không khí lạnh lẽo.
“Không cần đưa đón đâu, trường tôi học cách đây không xa.

Tự tôi có thể…”
“Không được”: Cô chưa kịp nói hết câu, Lăng Trạch đã cắt ngang phủ định lại không cho cô một cơ hội để từ chối.

Minh Nguyệt cũng không muốn tranh cãi lại với anh, được thôi dù sao cũng đỡ tốn tiền trả cho xe
[...]
Sáng ngày hôm sau, Minh Nguyệt giật mình thức giấc tỉnh dậy trong một căn phòng mới, ngạc nhiên nhìn xung quanh một chút, cô mới nhớ ra là bản thân đã chuyển đến nhà của Lăng Trạch.


Minh Nguyệt thở hắc ra một hơi rồi từ từ bước chân xuống giường
Không hổ danh là thái tử gia phía Bắc, cả căn phòng dành cho khách thôi mà cũng to gần bằng một căn nhà của người thường.

Nếu để đầy đủ thức ăn ở trong đây, e là cô cũng không muốn ra ngoài nữa đâu
Chà, nhà giàu quá nên đến cả vật trang trí cũng lên đến 6 con số 0 luôn sao?
Cô há hốc miệng, đúng là hoang phí mà.

Sống không biết tiếc kiệm, sau này con cháu thế nào cũng chịu khổ thôi
Bước chân xuống nhà đã có bác quản gia đợi sẵn dưới chân cầu thang, mắt nhìn thấy cô liền lên tiếng chào hỏi :"Minh tiểu thư chào buổi sáng.

Tối qua cô ngủ có ngon không?"
"Cũng tạm ạ"
Bác quản gia lại nói tiếp :"Tôi đã làm theo lời dặn của ông Lăng, làm những món mà cô thích.

Mời cô nếm thử"
Minh Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó di chuyển vào phòng ăn.

Nơi đây đã bày trí sẵn mọi thứ lên trên bàn, cứ nghĩ sẽ làm một vài thứ thôi, nào ngờ dọn lên cả một bàn dài.

Khóe môi của cô giật giật, quay đầu nhìn bác quản gia phía sau không nhịn được lên tiếng
"Mọi người làm nhiều như vậy làm gì? Tôi ăn cũng đâu hết"
"Thưa cô, chúng tôi sợ không hợp khẩu vị nên đã chuẩn bị như vậy.

Mời cô dùng thử"
[...]
"Ây dô, còn dám dác mặt đến trường sao? Tưởng mình còn là Minh đại tiểu thư à?": Vừa bước chân vào lớp, Minh Nguyệt đã nghe thấy giọng nói chanh chua phát ra từ một bạn nữ sinh ngồi giữ lớp.

Cô ta vừa nói đã có nhiều ánh mắt đổ dồn về phía cô một cách đầy khinh bỉ
"Chậc, bạn học Minh Nguyệt.

Mặt cô làm bằng thứ gì vậy? Lo trả nợ đi chứ, còn đến đây làm gì?"

Minh Nguyệt lạnh nhạt đáp lại :"Đây là chuyện của tôi, quan tâm tôi vậy sao?"
Thanh Giai thấy cô không quan tâm đến lời chế giễu của mình liền trở nên tức giận ngồi bật dậy, cô ta đi đến trước bàn học của cô, giở thói chị đại của mình :"Ở đây không có chỗ cho mày, cút đi chỗ khác mau"
"Này, tôi đóng tiền học đàng hoàng, chỗ là nhà trường sắp xếp cho tôi.

Xin hỏi bạn học đây, muốn dùng tư cách gì để đuổi tôi?"
Cô nhẹ nhàng nâng mí mắt lười biếng nhìn cô gái trước mắt một cách lạnh lùng :"Thanh Giai, tôi nói cho cô biết, tốt nhất đừng đụng đến tôi.

Cho dù nhà cô giàu đến đâu đi chăng nữa thì Minh Nguyệt tôi cũng chẳng sợ.

Cô cũng biết, Minh Nguyệt này có thù tất báo"
Nghe lời nói của cô, đám người kia không ngừng thói trêu chọc của mình thậm chí còn cười lớn, Thanh Giai bóp lấy gương mặt cô, híp mắt cười vui vẻ :"Vẫn còn ảo tưởng mình là Minh đại tiểu thư cao cao tại thượng sao? Minh Nguyệt, cô hiện tại chẳng khác nào con chó mất nhà.

Muốn báo thù tôi? Bị ngáo đá à"
"Chị Giai Giai, nói nhiều với cô ta làm gì? Cứ nói với hiệu trưởng đuổi học cô ta đi.

Lớp chúng ta sao có thể chứa chấp hạng người nghèo kiết xác như này được": Nghiêm Dạ - một người cùng hội với Thanh Giai bĩu môi phát biểu ý kiến
Một người khác lại nối tiếp :"Nghiêm Dạ nói đúng đó, chị bảo người nhà nói với thầy đuổi cô ta đi đi.

Loại người này học chung một ngày sẽ hạ thấp giá trị của chúng ta"
Thanh Giai nghe những lời hợp ý bản thân mà không ngừng được cười :"Được được, cô ta sao có thể học cùng với chúng ta chứ, đồ nhà nghèo"
Nói rồi, cô ta hất mạnh cằm của Minh Nguyệt ra, ánh mắt nhìn cô tràn đầy đắc ý :"Minh Nguyệt ơi là Minh Nguyệt, cô cứ chờ mà xem, rồi sẽ có một ngày cô phải quỳ xuống trước mặt cầu xin tôi thôi"
"Vậy tôi chờ ngày đó": Minh Nguyệt nhàn nhạt lên tiếng :"Thanh Giai, đừng trách tôi"

"Hừ, ai trách ai còn chưa biết": Thanh Giai thấy mình không làm gì được cô mà tức giận rời đi
Tất cả đám râu ria của Thanh Giai cũng theo cô ta rời đi.

Lúc này cô mới thở hắc ra, toàn lũ mất não, Minh Nguyệt khẽ cười chế giễu, muốn đấu với cô sao? Còn lâu
"Minh Nguyệt, cậu không làm sao chứ?"
Cùng lúc đó, một nam sinh khác bước vào, người này lại là anh trai sinh đôi của Thanh Giai - Thanh Phong.

Nhìn bóng dáng em gái mình đi xa, chân mày anh khẽ nhíu chặt lại.

Thanh Phong đi đến ngồi xuống cạnh cô lên tiếng quan tâm :"Em ấy quá đáng, mình thay mặt xin lỗi cậu"
"Không sao đâu, trên đời làm gì có việc mọi người ai ai cũng hiểu chuyện chứ": Minh Nguyệt xua tay từ chối lời xin lỗi của Thanh Phong, cô quay sang nhìn anh nhướng mày :"Lúc trước mình còn nghĩ, cậu và Thanh Giai kia có phải là cùng cha cùng mẹ sinh ra hay không đó.

Sao lại khác nhau như vậy chứ"
Không hiểu sao, câu nói của cô vừa dứt, sắc mặt của Thanh Phong liền đen đi.

Cô hơi ngạc nhiên :"Không phải là mình nói đúng rồi chứ?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương