Cô Tình Nhân Thiên Kim Lụi Bại
-
16: Lâm Tú
Thấy gương mặt buồn rầu của cô qua kính chiếu hậu, anh thư ký hốt hoảng lên tiếng :”Này này, Lăng tổng sẽ không đuổi cô đi đâu.
Anh ấy cưng cô như trứng hứng như hứng hoa, làm sao nỡ chứ.
Cô đừng buồn như vậy”
Minh Nguyệt nghe vậy mà gật gù, không nói gì thêm nữa, chỉ cúi đầu tiếp tục xem điện thoại.
Trên màn hình hiển thị tin tức, diễn viên xinh đẹp như hoa mà báo chí thường tung hô – Lâm Tú đã về nước.
Nghe nói, xuất thân của cô gái này không phải dạng vừa, là thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc
Cô lẩm bẩm một chút thì xe đã ngừng lại trước công nhà Lăng Trạch.
Minh Nguyệt cúi người bước xuống xe, bên tai lại nghe thấy giọng nói của anh thư ký :”Minh tiểu thư, tôi đi trước.
Cô vào nhà, ra ngoài nhớ đem theo người nhé?”
“Được rồi, anh nói nhiều quá đi”: Cô nhúng vai vẫy tay chào tạm biệt rồi xua đuổi anh thư ký mau đi đi.
Làm thư ký của Lăng Trạch nhàn vậy sao? Không hề, chỉ sợ bận đến mức không thể thấy mặt trời, vậy còn phải đi đón cô
Chậc, Lăng Trạch này thật biết cách bóc lột người khác mà, nam nữ đều không tha cho ai
…
“Lăng tổng, lâu rồi mới thấy cậu xuất hiện đó nha”
“Nghe nói, bên cạnh cậu xuất hiện một cô gái nhỏ sao?”
“Chậc chậc, vì phụ nữ mà bỏ bê công việc thì không hay đâu”
Lăng Trạch nhàn nhạt bước đến, mí mắt hơi nhướng lên nhìn đám người đàn ông kia :”Lo chuyện bao đồng”
“Là chúng tôi đang quan tâm cậu đó”
“Không ngờ, cậu sẽ là người lao đầu vào hôn nhân sớm nhất trong đám.
Chậc, không nhìn ra đây là vị thái tử gia ăn chơi phác tán nữa rồi”
“Tôi có sao?”: Anh nhếch môi, châm điếu thuốc, sau đó rít mạnh một hơi thở ra phì phà khói trắng.
Làn khói che đi sắc mặt của anh, chỉ thấy khóe môi vẫn cong lên :”Ông đây chơi không nổi nữa, cũng qua 30 hết rồi.
Nên lập gia đình thôi”
“Chậc, Trạch à, tụi tôi còn chưa vội, cậu vội làm gì?”
“Hay là sợ cô nhóc nhà cậu sẽ chạy mất hả?”
Nghe lời trêu chọc của đám người kia, Lăng Trạch chỉ cười cười lắc đầu, không đáp lại.
Có lẽ là do bọn họ nói trúng tim đen rồi, sợ cô gái nhỏ tinh nghịch kia chạy mất.
Nghĩ đến Minh Nguyệt, nụ cười trên môi anh càng đậm hơn
“Trạch à, sao còn chưa dẫn đến đây cho tụi này xem hả?”
“Còn sợ cái gì nữa sao?”
“Không phải cậu ta sợ đâu.
Rõ ràng là con gái nhà người ta không thèm để cậu ấy vào mắt”: Lương Thẩn ôm eo một cô gái ăn mặc nóng bỏng, lười biếng cất lời.
Ngay lập tức, Lăng Trạch liền ném ánh mắt sắc bén đến, lạnh giọng cảnh cáo :”Cậu còn nói bừa nữa tôi sẽ đuổi cậu về nhà đó”
“Trạch Trạch, sao cậu nỡ?”
“Có tin tôi gọi vị hôn thê đến bắt cậu không?”: Lăng Trạch nhướng mày thách thức, Lương Thần vì đó mà khí thế yểu xìu xuống, cúi đầu khuất phục :”Được rồi, đừng nhắc đến cô ta nữa”
Trò chuyện được một lúc, Lăng Trạch day day trán, nhìn vào đồng hồ :”6 giờ rồi sao?”
“Này, cuộc chơi vừa mới bắt đầu thôi.
Đừng nói là cậu định về đấy nhé?”: Một người trong đó nhíu mày không vui lên tiếng, lại có thêm người bên cạnh tiếp tục :”Trạch à, lâu ngày cậu không vui chơi cùng bọn tôi rồi đó”
“Sao tôi cứ cảm thấy các người càng giống phụ nữ ấy nhỉ?”
Lăng Trạch châm thêm một điếu thuốc, lười biếng tựa lưng vào ghế, sơ mi trên người đã mở 2 3 cúc, trông anh bây giờ vừa quyến rũ lại vừa mê người.
Các cô gái trong phòng nhìn anh dường như không hề chớp mắt
“Các cô cút hết đi”: Lương Thần thấy vậy liền tức giận vì mất hứng :”Lần nào bọn họ cũng dán mắt vào người cậu, bọn tôi không đủ đẹp sao? Hay không nhiều tiền?”
“Lăng tổng, Lăng tổng, người này các cô chơi không nổi đâu”: Anh bĩu môi khinh thường
Lăng Trạch dụi điếu thuốc lên bàn, từ từ đứng dậy, giọng nói lạnh lùng vang lên :”Tôi về đây”
“Này, đừng nói cậu giận nhé? Tôi là nói đám phụ nữ kia mà”
“Không có”
“Chứ làm sao, tại sao vừa mới chợp tối đã về? Chẳng giống cậu chút nào?”
“Bé con ở nhà một mình không tốt, tôi về xem cô ấy”
“Chậc, không tốt cái gì, rõ ràng là không thể rời người ta”
Lăng Trạch híp mắt :”Nói cái gì, dám nói lại xem?”
“Minh tiểu thư, có cô Lâm đến”
Vừa bước chân vào nhà, người giúp việc đã bước đến thông báo cho cô nhà đang có khách.
Minh Nguyệt nhíu mày :”Gọi cho Lăng Trạch đi, chắc đến tìm anh ta đó”
“Nhưng mà… Lăng tổng trước kia đã nói, nếu không có cậu ấy ở nhà thì cô sẽ thay cậu ấy tiếp.”
Người giúp việc nhìn cô một cách e ngại, cô không nhịn được mà đỡ trán.
Tôi biết gì mà tiếp khách của anh chứ, bọn họ ở trên trời, còn tôi ở dưới đất.
Biết gì đâu mà nói với chả chuyện
Minh Nguyệt vẫy tay :”Được rồi”
Trong phòng khách, một người phụ nữ mặc váy lụa trắng ngồi ngay ngắn trên sô pha.
Chậc, đúng là tiểu thư nhà giàu, đến ngồi cũng chuẩn, nghĩ lại bản thân mình thì chán chết.
Trên người là bộ quần áo đồng phục nhưng vô cùng sộc sệch, áo sơ mi đã xả ra khỏi váy
Cô thở dài, lười biếng bước vào, nghe thấy bước chân của cô, người phụ nữ kia liền quay đầu nhìn lại.
Gương mặt này, cô ta là Lâm Tú mà báo chí vừa nhắc đến sao? Vừa về nước đã đến đây tìm Lăng Trạch, chậc, mối quan hệ này chắc không phải tầm thường đâu
Minh Nguyệt thẳng lưng, đem sự kiêu hãnh mà cha đã cho người rèn giũa nhiều năm khoác lên người, trên môi mỉm cười chuẩn mực :”Cô đây là?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook