Cô Tình Nhân Nhỏ Dễ Thương
-
Chương 9-1
Editor: Melodysoyani
Kể từ ngày đó sau khi nhìn thấy Lục Thiên Hữu cùng Na Na ở chung một chỗ, Mạnh Tĩnh Vi vẫn luôn đợi trong nhà, nhưng anh chưa từng quay lại nhà trọ.
Mặc dù, thời hạn anh bao nuôi cô vẫn chưa hết, cô không nên đi, nhưng cô nghĩ, bên cạnh anh đã có Na Na, vậy nên anh sẽ không cần cô.
Mà hơn một tuần lễ tới nay, dường như cô không hề bước chân ra khỏi nhà, cả ngày đợi tại trong phòng, chuyện gì cũng không làm, mà chỉ nghĩ anh và Na Na có thể sẽ xảy ra ra chuyện gì, có phải anh sẽ chuyển toàn bộ sự dịu dàng mà anh từng đối với cô đến trên người Na Na hay không?
Nghĩ đến đây, nước mắt liền không nhịn được rơi xuống.
Ai, cô cũng không biết mình làm sao lại biến thành như vậy, động một chút đã rơi nước mắt, động một chút đã đau lòng.
Cô thật sự không nên nhớ anh nha"Việc bây giờ cô nên làm nhất, là lo lắng về tiền thuốc thang của mẹ. Vậy mà cô không phải thế, mỗi ngày cũng chỉ biết đợi tại trong nhà, cũng không đi ra ngoài tìm việc làm, giống như đối với bất cứ chuyện gì đều không quan tâm.
Lau đi trên gương mặt đầy nước mắt, Mạnh Tĩnh Vi ra lệnh mình không thể khóc lần nữa, nhưng nước mắt lại vẫn tràn ra mí mắt mà không chịu nghe theo sự điều khiển của cô.
Cô bất đắc dĩ đưa tay đi rút khăn giấy ra, lúc này mới phát hiện ra mới không bao lâu mà khăn giấy đã bị cô dùng hết rồi, cô đứng dậy đến phòng bếp, mở hộp khăn giấy mới ra, vừa mới rút ra lau đi nước mắt trên mặt, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, cô chạy nhanh mở cửa, kinh ngạc phát hiện nhấn chuông cửa lại là Tôn Thiếu Khang.
"Có chuyện gì sao?"
Tôn Thiếu Khang liếc cửa sắt một cái: “Không mở cửa mời tôi đi vào ngồi một chút sao?"
"Chúng ta cũng không thân nhau lắm." Anh đột nhiên viếng thăm làm cô kinh hãi, hơn nữa làm sao Tôn Thiếu Khang biết nhà cô chứ? Nghĩ được như vậy, cô liền đề phòng nói: "Làm sao anh biết tôi ở nơi đây?"
"Chỉ cần chuyện tôi muốn biết, thì tôi nhất định sẽ biết được." Anh khoác lác nói: “Còn không mở cửa, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô."
Mạnh Tĩnh Vi chần chờ một chút, mới mở cửa sắt ra.
Tôn Thiếu Khang nhíu mày, nhìn chằm chằm vào gương mặt gầy gò, cặp mắt sưng đỏ của Mạnh Tĩnh Vi, anh bĩu môi, nói châm chọc: " Tên tiểu tử Lục Thiên Hữu kia thật đúng là hạnh phúc, có được cô gái anh khóc thút thít vì anh ta, gầy gò vì anh ta như vậy."
Mạnh Tĩnh Vi khẽ hất mặt, hình như là không muốn đàm luận chuyện này với anh.
Giai nhân ném cho anh sự từ chối uyển chuyển, Tôn Thiếu Khang cũng không thèm để ý. Anh cười cười, nụ cười kia hàm chứa nồng đậm mùi vị đùa giỡn: “Xem ra không cần tôi nhiều lời, cô cũng đã biết rồi."
Lời nói của Tôn Thiếu Khang làm cô cảm thấy không biết làm sao, cô quay mặt sang nhìn anh.
"Tôi không hiểu ý của anh là gì?"
"Không hiểu? Không thể nào! Nếu không biết, sao cô lại khóc đến cặp mắt sưng đỏ."
"Rốt cuộc anh đang nói cái gì?" Vẻ mặt Mạnh Tĩnh Vi nghi vấn.
"Đừng nói với tôi, cô không biết chuyện Lục Thiên Hữu sắp đính hôn.”
Đính hôn?!
Tin tức Lục Thiên Hữu sắp đính hôn như đoàn cảnh tỉnh, hung hăng gõ lên đầu cô, gõ đến cô không cách nào suy tư bất cứ chuyện gì.
"Đính hôn? Anh ấy muốn đính hôn!" Cô vô ý thức tự lẩm bẩm lại.
"Thì ra là cô không phải biết nha!" Không nhìn vẻ mặt khiếp sợ, mất hồn của cô, giọng điệu của Tôn Thiếu Khang hơi châm chọc.
Cô không tự chủ lui về phía sau mấy bước, tính phản xạ vươn tay, mượn lực của sô pha để dựa lưng vào chống đỡ thân thể siêu vẹo sắp ngã quỵ.
Bọn họ mới không gặp nhau vài ngày mà thôi, anh lại sắp đính hôn, trước đó cũng không nghe anh nhắc qua.
Cô đau lòng như cắt, rồi lại không thể trách cứ anh. Lý trí của cô vẫn còn, lý trí nói cho cô biết, cô cũng chỉ là người tình của anh, không thể vượt quyền đi quản chuyện riêng của anh, lại nói, anh đã từng nói qua, cô đừng để ý đến anh, không thể dây dưa với anh, những lời cảnh cáo này trước đó anh cũng đã nói qua với cô.
Cho nên, cô đau lòng, cô khổ sở, này cũng chỉ có thể trách cô tự chuốc phiền, ai bảo cô lại yêu anh đây chứ? Yêu một người đàn ông không nên yêu!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Tĩnh Vi tái nhợt, một mái tóc đẹp che khuôn mặt của cô, cũng che chắn nước mắt đang rơi xuống của cô.
Dáng vẻ đau xót cùng kích động của cô cũng không thể gợi lên chút cảm giác thương hương tiếc ngọc nào của Tôn Thiếu Khang, ở trong lòng anh có một kế hoạch đang từ từ hình thành: "Có muốn đi gặp vợ chưa cưới của Lục Thiên Hữu hay không."
Lời mời của anh khiến Mạnh Tĩnh Vi chần chờ một chút, nhẹ giọng hỏi: "Vị hôn thê của anh ấy nhất định rất đẹp đi!" Theo thân phận của anh, xứng anh chắc cũng là danh môn khuê tú đi!
Tôn Thiếu Khang hừ một tiếng, phụ nữ thật sự là nông cạn, chỉ biết để ý đến dung mạo của đối phương: "Tự mình đến xem một chút sẽ biết thôi."
Lời của anh khiến Mạnh Tĩnh Vi sinh lòng nghi ngờ, cô giơ tay lên lau đi nước mắt trên mặt, khẽ quay đầu, lấy ánh mắt không hiểu nhìn anh: “Tại sao anh lại nói cho tôi biết tin tức Lục Thiên Hữu sắp đính hôn? Và tại sao muốn dẫn tôi đến gặp vợ chưa cưới của anh ấy chứ?" Rốt cuộc anh có ý định gì với cô chứ?
"Tôi luôn luôn làm việc dựa theo cảm xúc, hiện tại tôi đang vui nên muốn dẫn cô đi thôi, về phần muốn đi không đi tùy cô." Tôn Thiếu Khang nhìn chờ cô đưa ra quyết định.
"Tôi....." Mạnh Tĩnh Vi muốn nói lại thôi, cô muốn gặp Lục Thiên Hữu, nhưng thấy thì như thế nào? Giữa bọn họ cũng chỉ là quan hệ ích lợi thôi.
"Không đi, thì tôi đi đây." Tôn Thiếu Khang nhìn dáng vẻ khổ sở Mạnh Tĩnh Vi, làm bộ xoay người rời đi.
"Tôn tiên sinh." Cô vội vàng kêu anh lại.
Tôn Thiếu Khang dừng bước, hơi nghiêng người nhìn cô.
"Tôi....." Sau khi kêu anh lại, cô ngược lại có chút do dự, cô không biết nên làm thế nào mới tốt.
"Mặc kệ giữa các người từng xảy ra chuyện gì, thì cô cũng từng là người phụ nữ của anh ta, ít nhất cũng nên đến nói tiếng chúc mừng với anh ta." Nhìn ra cô bồi hồi, cảm xúc mờ mịt, Tôn Thiếu Khang xấu bụng tìm được một cái lấy cớ cho cô.
Lòng Mạnh Tĩnh Vi rối loạn, cứ như vậy rơi vào bẫy của Tôn Thiếu Khang "Xin anh dẫn tôi đến đó.”
Quyết định của cô đúng với lòng mong muốn của anh:"Không thành vấn đề. Chỉ là, cô cũng nên đổi quần áo thôi."
Thay đổi quần áo à?
Kể từ ngày đó sau khi nhìn thấy Lục Thiên Hữu cùng Na Na ở chung một chỗ, Mạnh Tĩnh Vi vẫn luôn đợi trong nhà, nhưng anh chưa từng quay lại nhà trọ.
Mặc dù, thời hạn anh bao nuôi cô vẫn chưa hết, cô không nên đi, nhưng cô nghĩ, bên cạnh anh đã có Na Na, vậy nên anh sẽ không cần cô.
Mà hơn một tuần lễ tới nay, dường như cô không hề bước chân ra khỏi nhà, cả ngày đợi tại trong phòng, chuyện gì cũng không làm, mà chỉ nghĩ anh và Na Na có thể sẽ xảy ra ra chuyện gì, có phải anh sẽ chuyển toàn bộ sự dịu dàng mà anh từng đối với cô đến trên người Na Na hay không?
Nghĩ đến đây, nước mắt liền không nhịn được rơi xuống.
Ai, cô cũng không biết mình làm sao lại biến thành như vậy, động một chút đã rơi nước mắt, động một chút đã đau lòng.
Cô thật sự không nên nhớ anh nha"Việc bây giờ cô nên làm nhất, là lo lắng về tiền thuốc thang của mẹ. Vậy mà cô không phải thế, mỗi ngày cũng chỉ biết đợi tại trong nhà, cũng không đi ra ngoài tìm việc làm, giống như đối với bất cứ chuyện gì đều không quan tâm.
Lau đi trên gương mặt đầy nước mắt, Mạnh Tĩnh Vi ra lệnh mình không thể khóc lần nữa, nhưng nước mắt lại vẫn tràn ra mí mắt mà không chịu nghe theo sự điều khiển của cô.
Cô bất đắc dĩ đưa tay đi rút khăn giấy ra, lúc này mới phát hiện ra mới không bao lâu mà khăn giấy đã bị cô dùng hết rồi, cô đứng dậy đến phòng bếp, mở hộp khăn giấy mới ra, vừa mới rút ra lau đi nước mắt trên mặt, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, cô chạy nhanh mở cửa, kinh ngạc phát hiện nhấn chuông cửa lại là Tôn Thiếu Khang.
"Có chuyện gì sao?"
Tôn Thiếu Khang liếc cửa sắt một cái: “Không mở cửa mời tôi đi vào ngồi một chút sao?"
"Chúng ta cũng không thân nhau lắm." Anh đột nhiên viếng thăm làm cô kinh hãi, hơn nữa làm sao Tôn Thiếu Khang biết nhà cô chứ? Nghĩ được như vậy, cô liền đề phòng nói: "Làm sao anh biết tôi ở nơi đây?"
"Chỉ cần chuyện tôi muốn biết, thì tôi nhất định sẽ biết được." Anh khoác lác nói: “Còn không mở cửa, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô."
Mạnh Tĩnh Vi chần chờ một chút, mới mở cửa sắt ra.
Tôn Thiếu Khang nhíu mày, nhìn chằm chằm vào gương mặt gầy gò, cặp mắt sưng đỏ của Mạnh Tĩnh Vi, anh bĩu môi, nói châm chọc: " Tên tiểu tử Lục Thiên Hữu kia thật đúng là hạnh phúc, có được cô gái anh khóc thút thít vì anh ta, gầy gò vì anh ta như vậy."
Mạnh Tĩnh Vi khẽ hất mặt, hình như là không muốn đàm luận chuyện này với anh.
Giai nhân ném cho anh sự từ chối uyển chuyển, Tôn Thiếu Khang cũng không thèm để ý. Anh cười cười, nụ cười kia hàm chứa nồng đậm mùi vị đùa giỡn: “Xem ra không cần tôi nhiều lời, cô cũng đã biết rồi."
Lời nói của Tôn Thiếu Khang làm cô cảm thấy không biết làm sao, cô quay mặt sang nhìn anh.
"Tôi không hiểu ý của anh là gì?"
"Không hiểu? Không thể nào! Nếu không biết, sao cô lại khóc đến cặp mắt sưng đỏ."
"Rốt cuộc anh đang nói cái gì?" Vẻ mặt Mạnh Tĩnh Vi nghi vấn.
"Đừng nói với tôi, cô không biết chuyện Lục Thiên Hữu sắp đính hôn.”
Đính hôn?!
Tin tức Lục Thiên Hữu sắp đính hôn như đoàn cảnh tỉnh, hung hăng gõ lên đầu cô, gõ đến cô không cách nào suy tư bất cứ chuyện gì.
"Đính hôn? Anh ấy muốn đính hôn!" Cô vô ý thức tự lẩm bẩm lại.
"Thì ra là cô không phải biết nha!" Không nhìn vẻ mặt khiếp sợ, mất hồn của cô, giọng điệu của Tôn Thiếu Khang hơi châm chọc.
Cô không tự chủ lui về phía sau mấy bước, tính phản xạ vươn tay, mượn lực của sô pha để dựa lưng vào chống đỡ thân thể siêu vẹo sắp ngã quỵ.
Bọn họ mới không gặp nhau vài ngày mà thôi, anh lại sắp đính hôn, trước đó cũng không nghe anh nhắc qua.
Cô đau lòng như cắt, rồi lại không thể trách cứ anh. Lý trí của cô vẫn còn, lý trí nói cho cô biết, cô cũng chỉ là người tình của anh, không thể vượt quyền đi quản chuyện riêng của anh, lại nói, anh đã từng nói qua, cô đừng để ý đến anh, không thể dây dưa với anh, những lời cảnh cáo này trước đó anh cũng đã nói qua với cô.
Cho nên, cô đau lòng, cô khổ sở, này cũng chỉ có thể trách cô tự chuốc phiền, ai bảo cô lại yêu anh đây chứ? Yêu một người đàn ông không nên yêu!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Tĩnh Vi tái nhợt, một mái tóc đẹp che khuôn mặt của cô, cũng che chắn nước mắt đang rơi xuống của cô.
Dáng vẻ đau xót cùng kích động của cô cũng không thể gợi lên chút cảm giác thương hương tiếc ngọc nào của Tôn Thiếu Khang, ở trong lòng anh có một kế hoạch đang từ từ hình thành: "Có muốn đi gặp vợ chưa cưới của Lục Thiên Hữu hay không."
Lời mời của anh khiến Mạnh Tĩnh Vi chần chờ một chút, nhẹ giọng hỏi: "Vị hôn thê của anh ấy nhất định rất đẹp đi!" Theo thân phận của anh, xứng anh chắc cũng là danh môn khuê tú đi!
Tôn Thiếu Khang hừ một tiếng, phụ nữ thật sự là nông cạn, chỉ biết để ý đến dung mạo của đối phương: "Tự mình đến xem một chút sẽ biết thôi."
Lời của anh khiến Mạnh Tĩnh Vi sinh lòng nghi ngờ, cô giơ tay lên lau đi nước mắt trên mặt, khẽ quay đầu, lấy ánh mắt không hiểu nhìn anh: “Tại sao anh lại nói cho tôi biết tin tức Lục Thiên Hữu sắp đính hôn? Và tại sao muốn dẫn tôi đến gặp vợ chưa cưới của anh ấy chứ?" Rốt cuộc anh có ý định gì với cô chứ?
"Tôi luôn luôn làm việc dựa theo cảm xúc, hiện tại tôi đang vui nên muốn dẫn cô đi thôi, về phần muốn đi không đi tùy cô." Tôn Thiếu Khang nhìn chờ cô đưa ra quyết định.
"Tôi....." Mạnh Tĩnh Vi muốn nói lại thôi, cô muốn gặp Lục Thiên Hữu, nhưng thấy thì như thế nào? Giữa bọn họ cũng chỉ là quan hệ ích lợi thôi.
"Không đi, thì tôi đi đây." Tôn Thiếu Khang nhìn dáng vẻ khổ sở Mạnh Tĩnh Vi, làm bộ xoay người rời đi.
"Tôn tiên sinh." Cô vội vàng kêu anh lại.
Tôn Thiếu Khang dừng bước, hơi nghiêng người nhìn cô.
"Tôi....." Sau khi kêu anh lại, cô ngược lại có chút do dự, cô không biết nên làm thế nào mới tốt.
"Mặc kệ giữa các người từng xảy ra chuyện gì, thì cô cũng từng là người phụ nữ của anh ta, ít nhất cũng nên đến nói tiếng chúc mừng với anh ta." Nhìn ra cô bồi hồi, cảm xúc mờ mịt, Tôn Thiếu Khang xấu bụng tìm được một cái lấy cớ cho cô.
Lòng Mạnh Tĩnh Vi rối loạn, cứ như vậy rơi vào bẫy của Tôn Thiếu Khang "Xin anh dẫn tôi đến đó.”
Quyết định của cô đúng với lòng mong muốn của anh:"Không thành vấn đề. Chỉ là, cô cũng nên đổi quần áo thôi."
Thay đổi quần áo à?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook