19.

"Ngươi đang khóc sao?" Ngay trên hòn non bộ lộ ra một cái đầu làm ta giật mình.

Ta hít hít cái mũi, cắn môi dưới không dám nói lời nào.

Lúc này thiếu niên răng trắng môi hồng trực tiếp từ trên hòn non bộ nhảy xuống, đi đến phía ta.

Ta theo bản năng lui về sau hai bước.

Ta biết, nếu hắn làm cái gì với ta, cho dù ta có la đến bể họng cũng đều phí công.

Nơi này không kẻ nào tới cứu ta.

Chỉ là tiểu thiếu niên không có làm gì ta, hắn kéo tay ta, lôi kéo ta từng bước một đi ra.

"Ngươi làm sai cái gì sao?" Tiểu thiếu niên đi phía trước, quần áo trắng như là thần tiên hạ phàm đến cứu vớt ta.

Ta lắc lắc đầu, ta chỉ là thói quen trốn đi.

Sau lại ý thức được hắn đi ở phía trước không nhìn thấy, không tiếp tục lắc nữa.


"Chúng ta có thể tránh, nhưng không thể trốn.

" Tiểu thiếu niên quay đầu lại, trên mặt đều là đắc ý, "Đây là ta cửu cửu dạy cho ta, là quyển sách này, ngươi cầm học đi.

"
Hắn từ trong ngực lấy ra một quyển sách, chữ phía trên ta còn không biết được hết, nhận sách của hắn.

"Cửu cửu ta là hộ quốc Đại tướng quân, rất lợi hại.

" Hắn bổ sung nói, "Người chính là đại anh hùng của ta, là đại thái dương của ta.

"
Ta không có cửu cửu, ta nhìn hắn, cái gì cũng không dám nói.

Ta cũng không có đại anh hùng.

Cũng không có đại thái dương.

Chỉ có những chửi rủa cùng châm chọc không thể đếm xuể.

Ngay cả con mèo hoang đi ngang qua, đều có thể hướng ta nhe răng trợn mắt.


"Ngươi nhìn xem, nó thích ngươi.

" Tiểu thiếu niên ôm con mèo hoang lên.

Mèo hoang nhỏ không nhìn hắn, còn nhìn chằm chằm ta.

Tiểu thiếu niên đem mèo hoang nhỏ đưa đến trước mặt ta, mèo hoang nhỏ há miệng, cuối cùng lại đưa lưỡi liếm liếm ta.

"Ngươi tên là gì?" Tiểu thiếu niên đem mèo hoang nhỏ nhét trong ngực ta, tay khỏ khỏ mũi của ta.

Ta nhìn hắn, như là nhìn thấy một vầng thái dương.

Lúc này có người đến gọi hắn, là cửu cửu của hắn.

Hắn phải đi rồi.

Tiểu thiếu niên vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn ta, hắn cười rộ lên, trong ánh mắt như là chứa đầy sao: "Ta tên là Tống Cô Tinh.

"
Ta tên là Lâm Mãn Nguyệt.

Ngôi sao bên cạnh trăng tròn.

Đêm đến chúng ta thuộc về nhau.

Giống như chúng ta sinh ra phải ở bên nhau.

- Hết -
_______.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương