Cố Tiên Sinh Thân Mến
-
Chương 52: Không được làm mất đồ Anh tặng em, tất nhiên tiền đề là em an toàn mới được
Edit: tart_trung
Ăn hết hai chén mì thịt bò lớn, Cố Tần Thần quả thật có chút ăn không tiêu. CŨng không muốn lái xe về nhà, anh dắt Hạ Nhiễm đi tới cột đèn lớn lộng lẫy ngoài đầu đường. Họ cũng giống như những đôi tình nhân khác, đi qua dòng người hối hả ngược xuôi.
Hai người an tĩnh tản bộ một lúc, Cố Tần Thần đột nhiên dừng lại. Hạ Nhiễm nâng mắt nhìn anh, khóe môi mỏng của anh khẽ giật giật, rồi lại trầm ngâm.
Cô nhìn vẻ mặt trầm tư của anh, có vẻ như có chuyện gì đó cần nói, có điều muốn nói như thế nào, anh hình như còn chưa nghĩ ra. Lông mày Cố Tần Thần hơi nhướng lên chính là có ý như vậy. Hạ Nhiễm nhìn Cố Tần Thần đang tự ngẫm, lại không khỏi buồn bực, hình như cô hiểu rõ anh hơn những gì cô nghĩ rồi.
Một hồi sau, mày kiếm của Cố Tần Thần nhếch lên, trong đôi mắt thâm thúy có chút giảo hoạt, rất nhanh liền bình tĩnh nhìn cô: “Ước mơ của em là gì?”
“Ước mơ?” Hình như đã lâu rồi cô không nghe từ này. Cô còn nhớ lúc học tiểu học, đề văn đầu tiên mà thầy cô giao cho chính là về điều này.
Ước mơ của em là gì? Lúc đó, hình như cô đã viết mình muốn trở thành một nhà khoa học vĩ đại, lúc ấy học sinh trong lớp mơ mộng cũng không kém. Nhà khoa học, giáo viên, cảnh sát, còn có người nổi tiếng.
Sau đó, bài làm văn cô tùy tay quẳng trên bàn được Hạ Thế Hiên lật xem. Ông ngồi ở đó, nghiêm túc đọc hết, rồi cảm thán cả đêm, thậm chí còn chạy tới Tiêu Gia và Hồ Gia ở cách vách, khẳng khái nói về ước mơ của con gái mình. Từ đó, trước khi cô học xong tiểu học, Tiêu Sơn và Hồ An đều lấy điều này ra cười nhạo cô. Lúc đó, Cố Gia đã rời khỏi thành phố A.
Hạ Nhiễm đột nhiên nghĩ tới lời kịch kinh điển của dì Quỳnh Dao, bọn họ cùng nhau ngắm tuyết, ngắm trăng, thi từ ca ca phú, nói tới triết học, nhân sinh. Bây giờ hai người bọn họ đứng dưới bầu trời đầy sao, mặt trăng sáng tròn như chiếu lên từng ngóc ngách của thành phố. Cô lại cùng Cố Tần Thần nói về ước mơ, có chút không nghiêm túc, lại có chút cảm giác muốn cười.
Cố Tần Thần có vẻ như không thấy gì cả, gật đầu, lại hỏi lại: “Ước mơ của em!”
Nụ cười trên mặt cô biến mất, dáng vẻ tự nhiên bước về phía trước, vừa đi còn lưu ý Cố Tần Thần đang chậm rãi theo sau, bước chân anh rất nhỏ, nhưng dường như vẫn bám sát lấy cô, chỉ cần cô lui về sau liền có thể ngã vào trong lòng anh.
Khi hai người đi ngang qua tiệm bánh kem, mày lá liễu của Hạ Nhiễm khẽ động, chỉ chỉ cửa kính nói: “Em nghĩ có một cửa tiệm của chính mình”.
“Ừ. Chính là như vậy, làm ra điểm tâm thật ngon, ngồi sau tủ kính nhìn người đi đường qua lại, cho tới khi mặt trời lặn xuống. Ngày qua ngày rất bình thường, lại có ý vị”.
Cô vừa nói, người đã bất tri bất giác đi vào trong tiệm bánh kem, Cố Tần Thần vẫn đi sau cô. Hai người một trai một phải, ngồi ở chỗ trống gần cửa sổ.
Cố Tần Thần bận tối mắt vẫn thong thả nhìn Hạ Nhiễm, một tay cô chồng cằm nghiêng mặt nhìn ngoài cửa sổ, rất nghiêm túc cũng rất an tĩnh. Anh chỉ nhìn, đáy mắt có nhiều phần hứng thú, phong độ nhẹ nhàng khẽ cười, ôn nhu nói: “Thẻ tín dụng anh đưa cho em, có thể mua được rất nhiều cửa tiệm thế này”.
Hạ Nhiễm giật mình một giây, quay đầu nhìn anh: “Thẻ tín dụng?”
“Ừ” Cố Tần Thần gật đầu.
Cô đột nhiên nhớ tới lúc còn ỏ London, Cố Tần Thần sau khi hôn cô xong, lấy trong ví ra một tấm thẻ nói muốn bao nuôi cô. Cô nhớ rõ mình có cầm trong tay, ngày hôm sau lại tỉnh dậy trên giường anh. Nhưng tấm thẻ này giờ nằm ở đâu nhỉ?
“Em không nhớ sao, hay là ném rồi?” Anh nói rất chậm, từng chữ tàng câu nhẹ nhàng. Hạ Nhiễm cảm giác anh không phải đang hỏi cô, mà là nói một chuyện thật đã xảy ra.
Cô mỉm cười, hết sức khó chịu. Mắt Hạ Nhiễm lóe sáng, cảm giác chột dạ, cẩn thận dè dặt nói: “Tấm thẻ tín dụng đó, hình như em ném lại London rồi”.
Anh nhìn bộ dáng khẩn trương của cô liền cười lên, đôi môi nhếch lên tạo nên đường cong nhẹ, khóe miệng đầy vẻ nghiền ngẫm: “Hử, vậy là em đem tín vật định tình của chúng ta làm mất, có phải nên nghĩ xem cần bồi thường thế nào không?”
Thẻ tín dụng bị mất, trừ khi bị ai đó dùng vào việc trái pháp luật, số tiền có thể mất cũng không nhiều, chỉ cần kịp thời báo mất và có đầy đủ chứng từ. Lúc rời khỏi London, anh cho trợ lý tử tế kiểm tra phòng khách sạn một lần, mới ở trong khe hở dưới ghế sofa nhặt được tấm thẻ bị cô bỏ quên.
Anh nhớ lúc đó ở trên máy bay, cô ngồi bên cạnh anh ngủ rất ngon, cũng không có vẻ gì khác thường. Lúc ở trên máy bay, Ninh Viễn đưa lại thẻ tín dụng cho anh, anh còn nhìn mấy lần. Cuối cùng chỉ có thể chán nản bỏ lại vào ví của mình, tới lúc đưa cô về nhà, cô cũng không nghĩ tới có chuyện gì không thích hợp. Bởi vì hôm trước anh uống rượu ngủ không ngon nên bị bệnh, cả đường đi cũng không nói lời nào.
Tín vật định tình… là anh cường ngạnh cường hôn cô, sau đó dùng thẻ tín dụng coi như chứng minh anh muốn phụ trách. Có điều, lúc đó anh có tình, còn cô vô tình.
Nghe được câu trả lời này, đôi mắt đen láy của Hạ Nhiễm có chút kinh ngạc, liếc anh một cái, tên Cố Tần Thần này có thể không đứng đắn không có giới hạn như vậy.
Cô hỏi: “Anh muốn bồi thường thế nào?”
Cố Tần Thần giả bộ suy nghĩ rất lâu, khóe miệng và đôi mắt chứ ý cười không tự giác hợp thành một thể, có chút ngẫm nghĩ nói: “Thư ký Hạ, tiền lương tháng này của em chỉ có ba ngàn rưỡi, cả số lẻ cũng không đủ để bù”.
Anh nói vô cùng nghiêm túc, lại khiến Hạ Nhiễm nghĩ anh cố ý chọc ghẹo cô, tức giận lườm anh: “Cố tổng, anh có cao kiến gì?”.
Một tiếng “Cố tổng” khiến Cố Tần Thần vui vẻ vô cùng, anh không lưu tâm nhún vai, hai tay khoanh trước ngực, nhíu mày suy nghĩ, sau đó trầm ngâm nói: “Cho em một cơ hội để chuộc tội”.
Hạ Nhiễm vẫn nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt Cố Tần Thần lúc đó thật sự nghiêm túc vô cùng. Khóe môi anh mấp máy, đứng lên đi lại chỗ cô. Chỉ hai bước chân, lại khiến tim Hạ Nhiễm đập rộn ràng.
Cố Tần Thần mặc âu phục màu đen chỉnh tề, đồ thủ công gần như hoàn mỹ tôn lên bờ vai rộng và thân hình cao ngất của anh.
Khóe miệng Hạ Nhiễm cong cong, tay dưới khăn trải bàn lại nắm thật chặt, cô không biết anh muốn làm gì, trong đầu bây giờ chỉ nhớ lời nói của anh lúc ở dưới tầng nhà cô, anh nói chúng ta kết hôn đi.
Anh không phải… muốn cầu hôn cô ở đây chứ???
Hạ Nhiễm nghĩ vậy, lại thấy Cố Tần Thần ghé người sát vào tai cô, thủ thỉ nói: “Bạn trai trước của em, ở ngay phía sau”.
Hạ Nhiễm sửng sốt, anh đã đứng dậy kéo luôn cô đứng lên, hai người cùng nhìn ra sau, chỉ thấy Lý Vĩ đang ôm một cô gái đi vào tiệm bánh kem. Anh ta nghiêng người, vừa lúc thấy hai người họ nắm tay nhau, ánh mắt anh ta lướt qua tên đàn ông không có biểu tình gì kia, dừng lại trên người Hạ Nhiễm, khóe môi cong cong, dẫn cô gái bên cạnh anh ta đi tới.
Anh ta nói: “Trùng hợp thật, lại có thể gặp em ở đây”.
Thế giới này cũng thật nhỏ, đi chỗ nào cũng có thể gặp người quen.
So với lần dầu tiên gặp lại Lý Vĩ, Hạ Nhiễm cảm thấy lần này cô bình tĩnh hơn nữa. Tay cô và Cố Tần Thần mười ngón đan nhau, Hạ Nhiễm ngẩng đầu nhìn Cố Tần Thần không nói gì nhưng trên mặt đều là vẻ dương dương tự đắc, gương mặt trắng nõn của cô lại ẩn ẩn ý cười ấm áp: “Ừ, đúng là trùng hợp. Chúng tôi cũng đang tính rời đi”.
Lý Vĩ theo ánh mắt Hạ Nhiễm nhìn Cố Tần Thần, hai tròng mắt anh vẫn rũ xuống, ánh mắt ôn nhu nhìn Hạ Nhiễm chằm chằm. Trong lòng Cố Tần Thần như có nguồn sáng, rạng rỡ phát sáng, đứng dưới góc độ của một người đàn ông mà nói, ánh mắt này tràn ngập sủng nịch. Cố Tần Thần hình như cũng phát hiện được Lý Vĩ đang đánh giá mình, nhướng mày nhìn anh ta, chỉ hơi lễ phép gật đầu, coi như là chào hỏi.
Hai mắt Cố Tần Thần híp lại, ngũ quan góc cạnh rõ ràng lại lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm khiến người khác không dám nhìn nhiều. Lý Vĩ thấy Cố Tần Thần nhìn mình liền vội vàng thu lại tầm mắt, lại thấy hai người họ nắm tay nhau thật mặt liền kinh hoảng. Tay anh ta nắm lấy bả vai cô gái bên cạnh, không tự chủ mà dùng nhiều sức hơn, không kìm lòng được hỏi: “Hai người đang yêu nhau sao?”
Lý Vĩ tuy biết mình có ý đã biết còn cố chấp, nhưng bản thân lại không tự lý giải được. Dù sao lần gặp mặt trước, Hạ Nhiễm thật sự không thừa nhận Cố Tần Thần là bạn trai cô, hơn nữa còn phủ nhận ngay lập tức.
Lần này Cố Tần Thần cũng không giống như trước, anh không để ýt ới Lý Vĩ, lực chú ý lại tập trung trên người Hạ Nhiễm, cô đứng bên cạnh anh có vẻ bé nhỏ hơn nhiều. Anh nhìn đỉnh đầu cô, nhìn như bình tĩnh hửng hờ, thật ra lại là hỉ nộ vô thường.
Ngược lại Hạ Nhiễm vì lần trước bản thân nói sai làm Cố Tần Thần tổn thương, cô biết ngoài mặt anh làm như không để ý, thật ra trong lòng anh muốn cô thừa nhận hơn ai hết. Tay cô nắm tay Cố Tần Thần đột nhiên siết chặt, cằm hơi ngẩng lên, nhìn thẳng Lí Vĩ: “Ừ, hơn nữa còn sắp đính hôn”.
Chỉ là một câu đơn giản, lại khiến ba người kinh ngạc.
Lý Vĩ không nghĩ tới mối tình đầu khiến anh ta luôn canh cánh không bỏ xuống được, ở những năm tháng anh ta không biết tới dần dần lớn lên, cũng sắp thành vợ người ta.
Cố Tần Thần không nghĩ Hạ Nhiễm sẽ giải thích quan hệ của bọn họ như vậy, câu nói này sáng nay anh cũng tự tiện nói ở trước mặt cô. Anh cho rằng cô sẽ tức giận, sẽ thề thốt phủ nhận. Thật không ngờ, Hạ Nhiễm dùng câu nói này để nói lại với người cô từng yêu thích. Như thế này, có phải ý rằng cô đã chuẩn bị tiếp nhận anh.
Người cuối cùng kinh ngạc, lại chính là Hạ Nhiễm. Cô vốn nghĩ để lòng hư vinh nam nhân của Cố Tần Thần được thỏa mãn, cô nói lời này trước với bạn trai cũ trước mặt bạn trai đương nhiệm, anh có phải rất vui không. Có điều lời nói vừa ra khỏi miệng, cô liền hối hận. Cố Tần Thần chẳng có vẻ gì vui mừng, khí định thần nhàn đứng đó, người còn hơi run rẩy, nếu không phải bởi vì cô đứng gần anh, có khi cũng không biết được.
Môi mỏng của Cố Tần Thần khẽ mím lại, đôi mắt nan giải nhìn Hạ Nhiễm không khỏi co rúm. Tâm khẽ động, anh cuống quýt tránh đi đôi mắt có chút đỏ của Lý Vĩ, anh ta khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Chúc mừng”.
“Cảm ơn”.
Hạ Nhiễm nói xong câu này, Cố Tần Thần liền mang cô rời khỏi tiệm bánh kem. Khi đi ngang qua cô gái đi cùng Lý Vĩ, Hạ Nhiễm hình như nghe thấy cô ấy hỏi anh ta, cô là ai. Hạ Nhiễm không nghe được Lý Vĩ trả lời thế nào, nhưng vấn đề này cũng đã không còn quan trọng.
Người nắm tay cô bây giờ, là người đàn ông tên Cố Tần Thần.
Cố Tần Thần lái xe đưa Hạ Nhiễm về tới dưới nhà, xe đã tắt máy, nhưng anh cũng không định để cô về sớm như vậy.
Anh mở cửa sổ bên ghế tay lái, bên ngoài cửa sổ một mảnh yên tĩnh.
Hạ Nhiễm nhìn Cố Tần Thần trầm mặc ngồi trên ghế lái, anh quay mặt đi, chỉ để lại cho cô sườn mặt mê người.
Lòng bàn tay Cố Tần Thần đã rịn mồ hôi, tay anh nắm tay lái khẽ động, tâm trạng rối loạn khó lòng bình tĩnh, anh mở miệng, thanh âm trầm khàn lại nhỏ: “Lời em vừa nói, còn tính sao?”
Cô không nghĩ một người nam nhân tự tin như Cố Tần Thần, cũng có một mặt yếu ớt như vậy,
Hạ Nhiễm nhìn kính chiếu hậu, lại nghiêng đầu chỗ khác không nhìn anh, lẳng lặng chăm chú nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ: “Lời nào cơ?”
ngoài cửa ngẫu nhiên có gió thổi vào, làm hỗn độn tầm nhìn của cô. Cố Tần Thần không chớp mắt nhìn Hạ Nhiễm, ánh mắt thâm thúy mà u ám, lại lặp lời nói của cô: “Chúng ta sắp kết hôn”.
“Anh có thể nói thế với Giản Ngôn, em không thể nói sao?”
“Có thể”, Cố Tần Thần vô cùng nhẫn nại.
Hạ Nhiễm muốn nói lời đó không tính, mí mắt hạ xuống lại vừa lúc nhìn tháy tay anh duỗi ra nắm lấy tay cô đang để trên đùi trái. Cô chớp mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn anh từ trong túi áo lấy ra một cái nhẫn tinh xảo, chậm rãi đeo vào ngón giữa của cô.
Hạ Nhiễm ngẩn ngơ nhìn nhẫn kim cương trên ngón giữa, kim cương màu hồng nho nhỏ đập vào mắt cô vô cùng lóa mắt. GIờ khắc này, cô nói không cảm động thì hẳn là ý chí sắt đá lắm, giọng Hạ Nhiễm rưng rưng gọi anh: “Cố Tần Thần”.
Anh đáp: “Ừ”.
“Anh đây là có ý gì? Cầu hôn sao?”
“Nhiễm Nhiễm”. Đây là lần đầu tiên anh gọi cô như vậy, hai từ này từ miệng anh nói ra có chút cổ quái, lại có chút ám muội. Anh nhìn chằm chằm Hạ Nhiễm, không phải cần hôn, anh quả thật muốn cầu hôn cô, nhưng lại sợ cô từ chối.
Vậy nên anh nói: ‘Em biết tại sao nhẫn cưới phải đeo vào ngón áp út không?”
Cô không nói, chờ anh tiếp tục.
“Bởi vì có nó, nó liền có tên”.
Anh không giải thích về ngón áp út, mà nói về “nó”. Đáy mắt Hạ Nhiễm như phát sáng, lộng lẫy vô cùng, trong nội tâm rung động mãnh liệt.
Bởi vì từ khi ngón áp út đeo nhẫn cưới, nó liền có một cái tên mới. Đại biểu cho vĩnh hằng, cho tình yêu tốt đẹp, cho đoạn tình cảm cùng nhau đi tới cuối cùng.
Trong mơ hồ, Hạ Nhiễm nhìn như nhìn thấy người anh trai nhà bên. Anh ở dưới cây đại thụ trong sân thay cô che ánh mắt trời, lúc cô làm bài tập lại đứng một bên kiểm tra, lúc ăn cơm lại bắt cô phải ăn cải thìa.
Còn có, người này bây giờ là bạn trai của cô. Người này, bảo vệ và dung túng cô, thật sự cho cô vô số lần phá lệ.
Hạ Nhiễm chớp chớp mắt, không để nước mắt chảy xuống, vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, khép mắt nói: “Một chút thành ý cũng không có, anh có tiền như vậy sao lại tặng nhẫn bé vậy”.
Mấy chữ này vào tai Cố Tần Thần lại khiến anh khẽ run, nội tâm cố gắng kiềm chế vui mừng, trong mắt cũng thu lại vẻ ảm đạm: “Lần sau đổi cái lớn hơn”.
Cố Tần Thần không nói với cô, chiếc nhẫn này chính là lúc anh mới ra trường đi làm, dùng tháng lương đầ tiên mua nó. Trên thế giới này, cũng chỉ có một cái như vậy, độc nhất vô nhị.
Chỉ tặng cho cô, là mơ ước của anh với cô.
Cố Tần Thần đưa Hạ Nhiễm lên nhà, lại lần nữa nhét thẻ tín dụng vào trong tay Hạ Nhiễm, anh không nói nhiều lời, chỉ sờ sờ gò má cô, không nề hà nói: “Về sau đừng đem vật anh tặng em làm mất, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là em bình an không việc gì”.
Ăn hết hai chén mì thịt bò lớn, Cố Tần Thần quả thật có chút ăn không tiêu. CŨng không muốn lái xe về nhà, anh dắt Hạ Nhiễm đi tới cột đèn lớn lộng lẫy ngoài đầu đường. Họ cũng giống như những đôi tình nhân khác, đi qua dòng người hối hả ngược xuôi.
Hai người an tĩnh tản bộ một lúc, Cố Tần Thần đột nhiên dừng lại. Hạ Nhiễm nâng mắt nhìn anh, khóe môi mỏng của anh khẽ giật giật, rồi lại trầm ngâm.
Cô nhìn vẻ mặt trầm tư của anh, có vẻ như có chuyện gì đó cần nói, có điều muốn nói như thế nào, anh hình như còn chưa nghĩ ra. Lông mày Cố Tần Thần hơi nhướng lên chính là có ý như vậy. Hạ Nhiễm nhìn Cố Tần Thần đang tự ngẫm, lại không khỏi buồn bực, hình như cô hiểu rõ anh hơn những gì cô nghĩ rồi.
Một hồi sau, mày kiếm của Cố Tần Thần nhếch lên, trong đôi mắt thâm thúy có chút giảo hoạt, rất nhanh liền bình tĩnh nhìn cô: “Ước mơ của em là gì?”
“Ước mơ?” Hình như đã lâu rồi cô không nghe từ này. Cô còn nhớ lúc học tiểu học, đề văn đầu tiên mà thầy cô giao cho chính là về điều này.
Ước mơ của em là gì? Lúc đó, hình như cô đã viết mình muốn trở thành một nhà khoa học vĩ đại, lúc ấy học sinh trong lớp mơ mộng cũng không kém. Nhà khoa học, giáo viên, cảnh sát, còn có người nổi tiếng.
Sau đó, bài làm văn cô tùy tay quẳng trên bàn được Hạ Thế Hiên lật xem. Ông ngồi ở đó, nghiêm túc đọc hết, rồi cảm thán cả đêm, thậm chí còn chạy tới Tiêu Gia và Hồ Gia ở cách vách, khẳng khái nói về ước mơ của con gái mình. Từ đó, trước khi cô học xong tiểu học, Tiêu Sơn và Hồ An đều lấy điều này ra cười nhạo cô. Lúc đó, Cố Gia đã rời khỏi thành phố A.
Hạ Nhiễm đột nhiên nghĩ tới lời kịch kinh điển của dì Quỳnh Dao, bọn họ cùng nhau ngắm tuyết, ngắm trăng, thi từ ca ca phú, nói tới triết học, nhân sinh. Bây giờ hai người bọn họ đứng dưới bầu trời đầy sao, mặt trăng sáng tròn như chiếu lên từng ngóc ngách của thành phố. Cô lại cùng Cố Tần Thần nói về ước mơ, có chút không nghiêm túc, lại có chút cảm giác muốn cười.
Cố Tần Thần có vẻ như không thấy gì cả, gật đầu, lại hỏi lại: “Ước mơ của em!”
Nụ cười trên mặt cô biến mất, dáng vẻ tự nhiên bước về phía trước, vừa đi còn lưu ý Cố Tần Thần đang chậm rãi theo sau, bước chân anh rất nhỏ, nhưng dường như vẫn bám sát lấy cô, chỉ cần cô lui về sau liền có thể ngã vào trong lòng anh.
Khi hai người đi ngang qua tiệm bánh kem, mày lá liễu của Hạ Nhiễm khẽ động, chỉ chỉ cửa kính nói: “Em nghĩ có một cửa tiệm của chính mình”.
“Ừ. Chính là như vậy, làm ra điểm tâm thật ngon, ngồi sau tủ kính nhìn người đi đường qua lại, cho tới khi mặt trời lặn xuống. Ngày qua ngày rất bình thường, lại có ý vị”.
Cô vừa nói, người đã bất tri bất giác đi vào trong tiệm bánh kem, Cố Tần Thần vẫn đi sau cô. Hai người một trai một phải, ngồi ở chỗ trống gần cửa sổ.
Cố Tần Thần bận tối mắt vẫn thong thả nhìn Hạ Nhiễm, một tay cô chồng cằm nghiêng mặt nhìn ngoài cửa sổ, rất nghiêm túc cũng rất an tĩnh. Anh chỉ nhìn, đáy mắt có nhiều phần hứng thú, phong độ nhẹ nhàng khẽ cười, ôn nhu nói: “Thẻ tín dụng anh đưa cho em, có thể mua được rất nhiều cửa tiệm thế này”.
Hạ Nhiễm giật mình một giây, quay đầu nhìn anh: “Thẻ tín dụng?”
“Ừ” Cố Tần Thần gật đầu.
Cô đột nhiên nhớ tới lúc còn ỏ London, Cố Tần Thần sau khi hôn cô xong, lấy trong ví ra một tấm thẻ nói muốn bao nuôi cô. Cô nhớ rõ mình có cầm trong tay, ngày hôm sau lại tỉnh dậy trên giường anh. Nhưng tấm thẻ này giờ nằm ở đâu nhỉ?
“Em không nhớ sao, hay là ném rồi?” Anh nói rất chậm, từng chữ tàng câu nhẹ nhàng. Hạ Nhiễm cảm giác anh không phải đang hỏi cô, mà là nói một chuyện thật đã xảy ra.
Cô mỉm cười, hết sức khó chịu. Mắt Hạ Nhiễm lóe sáng, cảm giác chột dạ, cẩn thận dè dặt nói: “Tấm thẻ tín dụng đó, hình như em ném lại London rồi”.
Anh nhìn bộ dáng khẩn trương của cô liền cười lên, đôi môi nhếch lên tạo nên đường cong nhẹ, khóe miệng đầy vẻ nghiền ngẫm: “Hử, vậy là em đem tín vật định tình của chúng ta làm mất, có phải nên nghĩ xem cần bồi thường thế nào không?”
Thẻ tín dụng bị mất, trừ khi bị ai đó dùng vào việc trái pháp luật, số tiền có thể mất cũng không nhiều, chỉ cần kịp thời báo mất và có đầy đủ chứng từ. Lúc rời khỏi London, anh cho trợ lý tử tế kiểm tra phòng khách sạn một lần, mới ở trong khe hở dưới ghế sofa nhặt được tấm thẻ bị cô bỏ quên.
Anh nhớ lúc đó ở trên máy bay, cô ngồi bên cạnh anh ngủ rất ngon, cũng không có vẻ gì khác thường. Lúc ở trên máy bay, Ninh Viễn đưa lại thẻ tín dụng cho anh, anh còn nhìn mấy lần. Cuối cùng chỉ có thể chán nản bỏ lại vào ví của mình, tới lúc đưa cô về nhà, cô cũng không nghĩ tới có chuyện gì không thích hợp. Bởi vì hôm trước anh uống rượu ngủ không ngon nên bị bệnh, cả đường đi cũng không nói lời nào.
Tín vật định tình… là anh cường ngạnh cường hôn cô, sau đó dùng thẻ tín dụng coi như chứng minh anh muốn phụ trách. Có điều, lúc đó anh có tình, còn cô vô tình.
Nghe được câu trả lời này, đôi mắt đen láy của Hạ Nhiễm có chút kinh ngạc, liếc anh một cái, tên Cố Tần Thần này có thể không đứng đắn không có giới hạn như vậy.
Cô hỏi: “Anh muốn bồi thường thế nào?”
Cố Tần Thần giả bộ suy nghĩ rất lâu, khóe miệng và đôi mắt chứ ý cười không tự giác hợp thành một thể, có chút ngẫm nghĩ nói: “Thư ký Hạ, tiền lương tháng này của em chỉ có ba ngàn rưỡi, cả số lẻ cũng không đủ để bù”.
Anh nói vô cùng nghiêm túc, lại khiến Hạ Nhiễm nghĩ anh cố ý chọc ghẹo cô, tức giận lườm anh: “Cố tổng, anh có cao kiến gì?”.
Một tiếng “Cố tổng” khiến Cố Tần Thần vui vẻ vô cùng, anh không lưu tâm nhún vai, hai tay khoanh trước ngực, nhíu mày suy nghĩ, sau đó trầm ngâm nói: “Cho em một cơ hội để chuộc tội”.
Hạ Nhiễm vẫn nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt Cố Tần Thần lúc đó thật sự nghiêm túc vô cùng. Khóe môi anh mấp máy, đứng lên đi lại chỗ cô. Chỉ hai bước chân, lại khiến tim Hạ Nhiễm đập rộn ràng.
Cố Tần Thần mặc âu phục màu đen chỉnh tề, đồ thủ công gần như hoàn mỹ tôn lên bờ vai rộng và thân hình cao ngất của anh.
Khóe miệng Hạ Nhiễm cong cong, tay dưới khăn trải bàn lại nắm thật chặt, cô không biết anh muốn làm gì, trong đầu bây giờ chỉ nhớ lời nói của anh lúc ở dưới tầng nhà cô, anh nói chúng ta kết hôn đi.
Anh không phải… muốn cầu hôn cô ở đây chứ???
Hạ Nhiễm nghĩ vậy, lại thấy Cố Tần Thần ghé người sát vào tai cô, thủ thỉ nói: “Bạn trai trước của em, ở ngay phía sau”.
Hạ Nhiễm sửng sốt, anh đã đứng dậy kéo luôn cô đứng lên, hai người cùng nhìn ra sau, chỉ thấy Lý Vĩ đang ôm một cô gái đi vào tiệm bánh kem. Anh ta nghiêng người, vừa lúc thấy hai người họ nắm tay nhau, ánh mắt anh ta lướt qua tên đàn ông không có biểu tình gì kia, dừng lại trên người Hạ Nhiễm, khóe môi cong cong, dẫn cô gái bên cạnh anh ta đi tới.
Anh ta nói: “Trùng hợp thật, lại có thể gặp em ở đây”.
Thế giới này cũng thật nhỏ, đi chỗ nào cũng có thể gặp người quen.
So với lần dầu tiên gặp lại Lý Vĩ, Hạ Nhiễm cảm thấy lần này cô bình tĩnh hơn nữa. Tay cô và Cố Tần Thần mười ngón đan nhau, Hạ Nhiễm ngẩng đầu nhìn Cố Tần Thần không nói gì nhưng trên mặt đều là vẻ dương dương tự đắc, gương mặt trắng nõn của cô lại ẩn ẩn ý cười ấm áp: “Ừ, đúng là trùng hợp. Chúng tôi cũng đang tính rời đi”.
Lý Vĩ theo ánh mắt Hạ Nhiễm nhìn Cố Tần Thần, hai tròng mắt anh vẫn rũ xuống, ánh mắt ôn nhu nhìn Hạ Nhiễm chằm chằm. Trong lòng Cố Tần Thần như có nguồn sáng, rạng rỡ phát sáng, đứng dưới góc độ của một người đàn ông mà nói, ánh mắt này tràn ngập sủng nịch. Cố Tần Thần hình như cũng phát hiện được Lý Vĩ đang đánh giá mình, nhướng mày nhìn anh ta, chỉ hơi lễ phép gật đầu, coi như là chào hỏi.
Hai mắt Cố Tần Thần híp lại, ngũ quan góc cạnh rõ ràng lại lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm khiến người khác không dám nhìn nhiều. Lý Vĩ thấy Cố Tần Thần nhìn mình liền vội vàng thu lại tầm mắt, lại thấy hai người họ nắm tay nhau thật mặt liền kinh hoảng. Tay anh ta nắm lấy bả vai cô gái bên cạnh, không tự chủ mà dùng nhiều sức hơn, không kìm lòng được hỏi: “Hai người đang yêu nhau sao?”
Lý Vĩ tuy biết mình có ý đã biết còn cố chấp, nhưng bản thân lại không tự lý giải được. Dù sao lần gặp mặt trước, Hạ Nhiễm thật sự không thừa nhận Cố Tần Thần là bạn trai cô, hơn nữa còn phủ nhận ngay lập tức.
Lần này Cố Tần Thần cũng không giống như trước, anh không để ýt ới Lý Vĩ, lực chú ý lại tập trung trên người Hạ Nhiễm, cô đứng bên cạnh anh có vẻ bé nhỏ hơn nhiều. Anh nhìn đỉnh đầu cô, nhìn như bình tĩnh hửng hờ, thật ra lại là hỉ nộ vô thường.
Ngược lại Hạ Nhiễm vì lần trước bản thân nói sai làm Cố Tần Thần tổn thương, cô biết ngoài mặt anh làm như không để ý, thật ra trong lòng anh muốn cô thừa nhận hơn ai hết. Tay cô nắm tay Cố Tần Thần đột nhiên siết chặt, cằm hơi ngẩng lên, nhìn thẳng Lí Vĩ: “Ừ, hơn nữa còn sắp đính hôn”.
Chỉ là một câu đơn giản, lại khiến ba người kinh ngạc.
Lý Vĩ không nghĩ tới mối tình đầu khiến anh ta luôn canh cánh không bỏ xuống được, ở những năm tháng anh ta không biết tới dần dần lớn lên, cũng sắp thành vợ người ta.
Cố Tần Thần không nghĩ Hạ Nhiễm sẽ giải thích quan hệ của bọn họ như vậy, câu nói này sáng nay anh cũng tự tiện nói ở trước mặt cô. Anh cho rằng cô sẽ tức giận, sẽ thề thốt phủ nhận. Thật không ngờ, Hạ Nhiễm dùng câu nói này để nói lại với người cô từng yêu thích. Như thế này, có phải ý rằng cô đã chuẩn bị tiếp nhận anh.
Người cuối cùng kinh ngạc, lại chính là Hạ Nhiễm. Cô vốn nghĩ để lòng hư vinh nam nhân của Cố Tần Thần được thỏa mãn, cô nói lời này trước với bạn trai cũ trước mặt bạn trai đương nhiệm, anh có phải rất vui không. Có điều lời nói vừa ra khỏi miệng, cô liền hối hận. Cố Tần Thần chẳng có vẻ gì vui mừng, khí định thần nhàn đứng đó, người còn hơi run rẩy, nếu không phải bởi vì cô đứng gần anh, có khi cũng không biết được.
Môi mỏng của Cố Tần Thần khẽ mím lại, đôi mắt nan giải nhìn Hạ Nhiễm không khỏi co rúm. Tâm khẽ động, anh cuống quýt tránh đi đôi mắt có chút đỏ của Lý Vĩ, anh ta khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Chúc mừng”.
“Cảm ơn”.
Hạ Nhiễm nói xong câu này, Cố Tần Thần liền mang cô rời khỏi tiệm bánh kem. Khi đi ngang qua cô gái đi cùng Lý Vĩ, Hạ Nhiễm hình như nghe thấy cô ấy hỏi anh ta, cô là ai. Hạ Nhiễm không nghe được Lý Vĩ trả lời thế nào, nhưng vấn đề này cũng đã không còn quan trọng.
Người nắm tay cô bây giờ, là người đàn ông tên Cố Tần Thần.
Cố Tần Thần lái xe đưa Hạ Nhiễm về tới dưới nhà, xe đã tắt máy, nhưng anh cũng không định để cô về sớm như vậy.
Anh mở cửa sổ bên ghế tay lái, bên ngoài cửa sổ một mảnh yên tĩnh.
Hạ Nhiễm nhìn Cố Tần Thần trầm mặc ngồi trên ghế lái, anh quay mặt đi, chỉ để lại cho cô sườn mặt mê người.
Lòng bàn tay Cố Tần Thần đã rịn mồ hôi, tay anh nắm tay lái khẽ động, tâm trạng rối loạn khó lòng bình tĩnh, anh mở miệng, thanh âm trầm khàn lại nhỏ: “Lời em vừa nói, còn tính sao?”
Cô không nghĩ một người nam nhân tự tin như Cố Tần Thần, cũng có một mặt yếu ớt như vậy,
Hạ Nhiễm nhìn kính chiếu hậu, lại nghiêng đầu chỗ khác không nhìn anh, lẳng lặng chăm chú nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ: “Lời nào cơ?”
ngoài cửa ngẫu nhiên có gió thổi vào, làm hỗn độn tầm nhìn của cô. Cố Tần Thần không chớp mắt nhìn Hạ Nhiễm, ánh mắt thâm thúy mà u ám, lại lặp lời nói của cô: “Chúng ta sắp kết hôn”.
“Anh có thể nói thế với Giản Ngôn, em không thể nói sao?”
“Có thể”, Cố Tần Thần vô cùng nhẫn nại.
Hạ Nhiễm muốn nói lời đó không tính, mí mắt hạ xuống lại vừa lúc nhìn tháy tay anh duỗi ra nắm lấy tay cô đang để trên đùi trái. Cô chớp mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn anh từ trong túi áo lấy ra một cái nhẫn tinh xảo, chậm rãi đeo vào ngón giữa của cô.
Hạ Nhiễm ngẩn ngơ nhìn nhẫn kim cương trên ngón giữa, kim cương màu hồng nho nhỏ đập vào mắt cô vô cùng lóa mắt. GIờ khắc này, cô nói không cảm động thì hẳn là ý chí sắt đá lắm, giọng Hạ Nhiễm rưng rưng gọi anh: “Cố Tần Thần”.
Anh đáp: “Ừ”.
“Anh đây là có ý gì? Cầu hôn sao?”
“Nhiễm Nhiễm”. Đây là lần đầu tiên anh gọi cô như vậy, hai từ này từ miệng anh nói ra có chút cổ quái, lại có chút ám muội. Anh nhìn chằm chằm Hạ Nhiễm, không phải cần hôn, anh quả thật muốn cầu hôn cô, nhưng lại sợ cô từ chối.
Vậy nên anh nói: ‘Em biết tại sao nhẫn cưới phải đeo vào ngón áp út không?”
Cô không nói, chờ anh tiếp tục.
“Bởi vì có nó, nó liền có tên”.
Anh không giải thích về ngón áp út, mà nói về “nó”. Đáy mắt Hạ Nhiễm như phát sáng, lộng lẫy vô cùng, trong nội tâm rung động mãnh liệt.
Bởi vì từ khi ngón áp út đeo nhẫn cưới, nó liền có một cái tên mới. Đại biểu cho vĩnh hằng, cho tình yêu tốt đẹp, cho đoạn tình cảm cùng nhau đi tới cuối cùng.
Trong mơ hồ, Hạ Nhiễm nhìn như nhìn thấy người anh trai nhà bên. Anh ở dưới cây đại thụ trong sân thay cô che ánh mắt trời, lúc cô làm bài tập lại đứng một bên kiểm tra, lúc ăn cơm lại bắt cô phải ăn cải thìa.
Còn có, người này bây giờ là bạn trai của cô. Người này, bảo vệ và dung túng cô, thật sự cho cô vô số lần phá lệ.
Hạ Nhiễm chớp chớp mắt, không để nước mắt chảy xuống, vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, khép mắt nói: “Một chút thành ý cũng không có, anh có tiền như vậy sao lại tặng nhẫn bé vậy”.
Mấy chữ này vào tai Cố Tần Thần lại khiến anh khẽ run, nội tâm cố gắng kiềm chế vui mừng, trong mắt cũng thu lại vẻ ảm đạm: “Lần sau đổi cái lớn hơn”.
Cố Tần Thần không nói với cô, chiếc nhẫn này chính là lúc anh mới ra trường đi làm, dùng tháng lương đầ tiên mua nó. Trên thế giới này, cũng chỉ có một cái như vậy, độc nhất vô nhị.
Chỉ tặng cho cô, là mơ ước của anh với cô.
Cố Tần Thần đưa Hạ Nhiễm lên nhà, lại lần nữa nhét thẻ tín dụng vào trong tay Hạ Nhiễm, anh không nói nhiều lời, chỉ sờ sờ gò má cô, không nề hà nói: “Về sau đừng đem vật anh tặng em làm mất, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là em bình an không việc gì”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook