*******

Mưa, một trận mưa dài mãi không ngớt, có cảm giác như sẽ mưa mãi không tạnh, làm người ta cảm thấy đôi chút bất lực.

Bước đi trên đường, mỗi một bước cũng đều có thể rõ ràng nghe thấy tiếng cười thanh thúy của một cô gái.

”Mùa thu nên là thế này, không phải là mưa phùn giăng đầy trời như mùa xuân, không phải mưa xối xả như trút nước giống mùa hè. Có chút dịu dàng lại có chút cô đơn.” cô gái cười thật lâu, kiễng mũi chân, duỗi thẳng cánh tay như muốn ôm trọn trời xanh, ở trong màn mưa xoay tròn, vẻ đẹp lả lướt như nước, mị ý nhộn nhạo, giống một cành mai thanh tao.

”Anh nói đúng hay không.” âm thanh thích thú vang vang, giống như ánh mặt trời ấm áp sau cơn mưa, chiếu vào tận tim anh. Cách màn mưa bụi, anh gắt gao đi phía sau, dõi theo cô, sợ nhất là khi anh quay đầu lại sẽ không thấy bóng dáng cô đâu nữa.

một người con trai xa lạ trong lúc cô quay lại nhìn liền đuổi theo lấy ô che chở cho cô khỏi cơn mưa nhẹ nhàng ôn nhu, dùng ống tay áo sạch sẽ chùi đi nước mưa trên mặt cô. Giọng nói đáp lại cô thật êm tai. “Đúng.”

Chỉ là một chữ đơn giản cũng làm cô giương nhẹ khóe miệng, nở nụ cười khéo léo duyên dáng.

Thừa dịp người con trai không chú ý, cô lần nữa né ra khỏi tán ô, chạy vào trong làn mưa mùa thu dịu dàng, tùy ý chạy băng băng, cất tiếng cười vô tư lự, sau đó chân thành mà thẳng thắn kéo tay người kia, nói rằng:“Em rất thích anh đấy.”

Rất thích anh.

cô gái vui vẻ nói, chàng trai kia cũng vui vẻ cười.

Còn anh, chỉ có thể ở phía xa mà nhìn họ.

A! --- thì ra là mơ, thật may, chỉ là một giấc mơ.

Bầu trời âm u bắt đầu sáng dần, ánh nắng sau sáu giờ chiều lười nhác ngưng đọng trên mặt đất, xuyên qua rèm cửa sổ bằng lụa mỏng vương khắp phòng. Cố Tấn Thần nằm trên giường lớn màu trắng, mở to mắt thở dốc.

một chút lại một chút.

Mỗi một lần dùng sức hít thở phảng phất giống như phải dùng hết cả khí lực toàn thân.

Áo anh ướt đẫm dán chặt vào người, khó chịu không thôi. Cố Tấn Thành xốc lên tấm chăn mỏng đang đắp trên người, đướng dậy đi vào nhà tắm.

Sau khi tắm rửa xong, cả phòng liền tràn ngập mùi thơm từ dầu gội thanh thanh đạm đạm. Cả người anh ngay lập tức thư thái không ít. Hội nghị vào giữa trưa bị anh tạm thời hủy bỏ, chắc hẳn mấy nhân viên bên Vạn Hào phái qua bên này làm việc sẽ có ít nhiều khó chịu đây.

Bản tóm tắt công việc mà Ninh Viễn gửi qua vẫn còn nằm nguyên trong thùng thư điện tử, anh mở email rồi nhanh chóng xem qua một lần. Đơn giản chỉnh sửa lại mấy chỗ, trong lúc ngón tay gõ trên bàn phím máy tính, trong đầu anh không khỏi lóe lên hình ảnh của một người.

Cố Tấn Thần lập tức bỏ tài liệu đã chỉnh sửa tốt sang một bên, tìm số di động của Ninh Viễn trực tiếp gọi đi. Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, anh liền phân phó:“ Ngày mai cậu không cần tới đón tôi, có việc cần cậu làm đây.”

”Mấy công ty đó nhớ phải chiêu mộ thật tốt.”

”Đúng rồi, chuyện này không được cho bất kì người nào biết.”

Anh vừa kết thúc cuộc gọi với Ninh Viễn thì ngoài cửa sổ, ánh mặt trời đã hoàn toàn biến mất nơi cuối chân trời.

Giống như ngửi được mùi hương trên người con mồi, khóe miệng anh khẽ nhếch.

”Cuộc đi săn...”

”đã bắt đầu.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương