Cổ Tích Ở Lục Địa Fetia
-
Quyển 4 - Chương 4: Rồng tàn ác và cái tên
Bữa sáng.
Rồng Đen nhỏ ôm một quả táo khô quắt, đôi mắt như trời thu ầng ậng nước.
“Chắc chắn mình là con Rồng xui xẻo nhất.” Nó bi thương nghĩ: “Chẳng còn ai thảm hơn mình nữa rồi.”
Đúng vậy, ai còn có thể thảm hơn nó hơn đây? Nó không có giường chất đầy châu báu, không có hoa quả mọng nước và bánh ngọt thơm ngon, thậm chí, ngay cả tên còn không có.
“Cục Đen!”
“Ngao ngao ô! ( Ngươi mới là Cục Đen!)” nó phẫn nộ trừng loài người đáng hận kia, khươ chân đầu uy hiếp: “Ngao ngao ngao! ( Còn đến đây nữa là ta cắn đấy!)”
Ừm, hai hàng răng mới nhú của Rồng con thật ra vẫn là có sức sát thương.
Vì thế pháp sư trẻ tuổi định sờ đầu nó ngượng ngùng rụt tay về.
Nhóc con đấy hầm hừ mấy tiếng, cao ngạo ngẩng đầu lên, ánh mắt đầu khinh bỉ và khinh thường.
Salo buồn cười, thoải mái nhún vai: “Thôi thôi, nếu mi thích đi một mình thì ta cũng đành chịu.”
“Há …” Rồng con hơi sửng sốt, sau đó nhìn quanh quất: mấy thiết bị ma thuật và đồ dùng hàng ngay bừa bãi đã không thấy tăm hơi, lửa trại cũng chỉ còn lại đống củi mục — kho báu quanh đây đã bị càn quét hết, bọn họ sắp phải lên đường.
Rồng con vẫn còn rất yếu ớt, giữa danh dự và nhận được sự giúp đỡ của kẻ xấu, nhóc con không cam lòng chọn vế sau.
“Đây không phải là thỏa hiệp.” Nó tự biện giải: “Đây là gia tăng sức mạnh trước ngày chiến thắng.”
…. Nên nói thế nào nhỉ? Là một bé Rồng mở nở không lâu, suy nghĩ của nhóc ấy quả là phức tạp.
Đương nhiên, Salo cũng không biết suy nghĩ của nhóc ấy thế nào, dù sao thuật đọc tâm của tử linh pháp sư chỉ có tác dụng với vong linh mà thôi.
Salo không hề hay biết gì bế Rồng con lên, đi vào sâu trong đầm lầy.
Đầm lầy Hazella rất rộng, nguy hiểm cũng trùng trùng. Nhưng như vì sự tồn tại của nhóc con trong lòng, Salo luôn tránh được những vũng lầy bí mật và sương mù có độc.
“Đây là nguyên nhân mà Rồng Đen có thể tồn tại ở nơi này sao?” Cậu cảm thán, cánh tay đang ôm Rồng con lại vững vàng hơn: “Mà, có phải mi lớn thêm không? Nặng quá.”
“Há!” Rồng Đen bất mãn kêu.
Salo bĩu môi: “Nói vu vơ thôi mà cũng không cho hả? Cục Đen nhỏ mọn quá đi …”
“Ngao ngao, ngao! ( Không được gọi ta như thế!)”
“Lại dỗi à?” Salo mỉm cười: “Lời của ta, mi hiểu hết sao?”
“Hừ!”
“Đúng là một cu cậu kì lạ.” Salo thở dài: “Mi mới phá xác có vài ngày thôi đấy. Chả có đáng yêu gì cả.”
Rồng Đen cả nhìn cũng không thèm bố thí cho cậu.
“Mi có muốn một cái tên không?”
Câu hỏi của Salo thật đột ngột, mất một lúc nhóc con ấy mới kịp phản ứng lại: “Há?”
“Thầy của ta.” Salo nói: “Từng nói cho ta biết, nếu pháp sư đặt tên cho ai đó, sẽ nảy sinh sự ràng buộc cả đời với đối phương … Ngươi có muốn một cái tên từ ta không?”
“Hừm..” Rồng Đen nhỏ bé nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ.
“Tử linh pháp sư là thứ ai cũng ghét. Nếu liên quan đến ta, mi cũng sẽ bị người khác ghét.”
“Hừm hừ …” Nhóc con phiền não gặm móng: nếu mà không có tên, chẳng lẽ sẽ bị gọi “Cục Đen” suốt sao?
“Mi không giống ta …” Tử linh pháp sư trẻ tuổi dừng bước, ngẩng đầu nhìn đầm lầy Hazella chìm trong màn sương: “Rồng không có tín ngưỡng, cũng không có bè phái — các ngươi rất tự do.”
“Há?”
Tiếng kêu đầy hoang mang của Rồng Đen là Salo cúi đầu: khuôn mặt của thanh niên gầy gò tái nhợt, ngay cả màu môi cũng bợt bạt. Nhóc con tò mò nhìn cậu, sau đó ngạc nhiên nhận ra, tên đáng ghét này lại có một đôi mắt lấp lánh như màu vàng.
“Có muốn có tên từ chỗ ta không?” Pháp sư lại hỏi.
Rồng Đen bé nhỏ mê muội nhìn ánh mắt của đối phương ngẩn ngơ gật đầu.
Salo mỉm cười, đôi mắt màu vàng thật dịu dàng.
“Vậy về sau mi …” Cậu hơi dừng lại, dịu dàng vuốt ve cái đầu nhỏ của Rồng Đen: “Tên là “Cục Đen” nhé.”
“Ngô … Há? Ngao ngao ngao!!!” Rồng Đen tỉnh mộng phẫn nộ, rướn cổ lên cạp vào tai tên pháp sư gian ác.
“Á á! Ta chỉ đùa thôi mà!” Salo kêu oai oái: “Nhả ra nhả ra!”
“Hừ hừ!”
“Biết rồi biết rồi, không gọi là Cục Đen nữa, gọi là Nesier được không?”
“Há?”
“Nesier, Night, được không?”
“Ngao..” Rồng con nhả ra, nghiêm túc gật đầu: “Há!”
Salo sờ cái tai đã bị gặm đỏ, khuôn mặt sung sướng đến mức bản thân cậu cũng không nhận ra: “Vậy, Night con, chúng ta bắt đầu đi tìm kho báu nhé?”
“Ngao — Ưm!”
…
Cơm tối.
Salo cười khằng khặc đếm kim tệ bên cạnh đống lửa.
Rồng Đen Nesier ngậm hai kim tệ bi phẫn: “Hức … Ngao …. ( Của ta mà... TAT)”
Thế mới nói, một chốc dịu dàng của kẻ xấu cũng không thay đổi bản chất của họ đâu, Rồng Đen Nesier à, xin hãy tiếp tục phấn đấu trên con đường phục thù đi!
Rồng Đen nhỏ ôm một quả táo khô quắt, đôi mắt như trời thu ầng ậng nước.
“Chắc chắn mình là con Rồng xui xẻo nhất.” Nó bi thương nghĩ: “Chẳng còn ai thảm hơn mình nữa rồi.”
Đúng vậy, ai còn có thể thảm hơn nó hơn đây? Nó không có giường chất đầy châu báu, không có hoa quả mọng nước và bánh ngọt thơm ngon, thậm chí, ngay cả tên còn không có.
“Cục Đen!”
“Ngao ngao ô! ( Ngươi mới là Cục Đen!)” nó phẫn nộ trừng loài người đáng hận kia, khươ chân đầu uy hiếp: “Ngao ngao ngao! ( Còn đến đây nữa là ta cắn đấy!)”
Ừm, hai hàng răng mới nhú của Rồng con thật ra vẫn là có sức sát thương.
Vì thế pháp sư trẻ tuổi định sờ đầu nó ngượng ngùng rụt tay về.
Nhóc con đấy hầm hừ mấy tiếng, cao ngạo ngẩng đầu lên, ánh mắt đầu khinh bỉ và khinh thường.
Salo buồn cười, thoải mái nhún vai: “Thôi thôi, nếu mi thích đi một mình thì ta cũng đành chịu.”
“Há …” Rồng con hơi sửng sốt, sau đó nhìn quanh quất: mấy thiết bị ma thuật và đồ dùng hàng ngay bừa bãi đã không thấy tăm hơi, lửa trại cũng chỉ còn lại đống củi mục — kho báu quanh đây đã bị càn quét hết, bọn họ sắp phải lên đường.
Rồng con vẫn còn rất yếu ớt, giữa danh dự và nhận được sự giúp đỡ của kẻ xấu, nhóc con không cam lòng chọn vế sau.
“Đây không phải là thỏa hiệp.” Nó tự biện giải: “Đây là gia tăng sức mạnh trước ngày chiến thắng.”
…. Nên nói thế nào nhỉ? Là một bé Rồng mở nở không lâu, suy nghĩ của nhóc ấy quả là phức tạp.
Đương nhiên, Salo cũng không biết suy nghĩ của nhóc ấy thế nào, dù sao thuật đọc tâm của tử linh pháp sư chỉ có tác dụng với vong linh mà thôi.
Salo không hề hay biết gì bế Rồng con lên, đi vào sâu trong đầm lầy.
Đầm lầy Hazella rất rộng, nguy hiểm cũng trùng trùng. Nhưng như vì sự tồn tại của nhóc con trong lòng, Salo luôn tránh được những vũng lầy bí mật và sương mù có độc.
“Đây là nguyên nhân mà Rồng Đen có thể tồn tại ở nơi này sao?” Cậu cảm thán, cánh tay đang ôm Rồng con lại vững vàng hơn: “Mà, có phải mi lớn thêm không? Nặng quá.”
“Há!” Rồng Đen bất mãn kêu.
Salo bĩu môi: “Nói vu vơ thôi mà cũng không cho hả? Cục Đen nhỏ mọn quá đi …”
“Ngao ngao, ngao! ( Không được gọi ta như thế!)”
“Lại dỗi à?” Salo mỉm cười: “Lời của ta, mi hiểu hết sao?”
“Hừ!”
“Đúng là một cu cậu kì lạ.” Salo thở dài: “Mi mới phá xác có vài ngày thôi đấy. Chả có đáng yêu gì cả.”
Rồng Đen cả nhìn cũng không thèm bố thí cho cậu.
“Mi có muốn một cái tên không?”
Câu hỏi của Salo thật đột ngột, mất một lúc nhóc con ấy mới kịp phản ứng lại: “Há?”
“Thầy của ta.” Salo nói: “Từng nói cho ta biết, nếu pháp sư đặt tên cho ai đó, sẽ nảy sinh sự ràng buộc cả đời với đối phương … Ngươi có muốn một cái tên từ ta không?”
“Hừm..” Rồng Đen nhỏ bé nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ.
“Tử linh pháp sư là thứ ai cũng ghét. Nếu liên quan đến ta, mi cũng sẽ bị người khác ghét.”
“Hừm hừ …” Nhóc con phiền não gặm móng: nếu mà không có tên, chẳng lẽ sẽ bị gọi “Cục Đen” suốt sao?
“Mi không giống ta …” Tử linh pháp sư trẻ tuổi dừng bước, ngẩng đầu nhìn đầm lầy Hazella chìm trong màn sương: “Rồng không có tín ngưỡng, cũng không có bè phái — các ngươi rất tự do.”
“Há?”
Tiếng kêu đầy hoang mang của Rồng Đen là Salo cúi đầu: khuôn mặt của thanh niên gầy gò tái nhợt, ngay cả màu môi cũng bợt bạt. Nhóc con tò mò nhìn cậu, sau đó ngạc nhiên nhận ra, tên đáng ghét này lại có một đôi mắt lấp lánh như màu vàng.
“Có muốn có tên từ chỗ ta không?” Pháp sư lại hỏi.
Rồng Đen bé nhỏ mê muội nhìn ánh mắt của đối phương ngẩn ngơ gật đầu.
Salo mỉm cười, đôi mắt màu vàng thật dịu dàng.
“Vậy về sau mi …” Cậu hơi dừng lại, dịu dàng vuốt ve cái đầu nhỏ của Rồng Đen: “Tên là “Cục Đen” nhé.”
“Ngô … Há? Ngao ngao ngao!!!” Rồng Đen tỉnh mộng phẫn nộ, rướn cổ lên cạp vào tai tên pháp sư gian ác.
“Á á! Ta chỉ đùa thôi mà!” Salo kêu oai oái: “Nhả ra nhả ra!”
“Hừ hừ!”
“Biết rồi biết rồi, không gọi là Cục Đen nữa, gọi là Nesier được không?”
“Há?”
“Nesier, Night, được không?”
“Ngao..” Rồng con nhả ra, nghiêm túc gật đầu: “Há!”
Salo sờ cái tai đã bị gặm đỏ, khuôn mặt sung sướng đến mức bản thân cậu cũng không nhận ra: “Vậy, Night con, chúng ta bắt đầu đi tìm kho báu nhé?”
“Ngao — Ưm!”
…
Cơm tối.
Salo cười khằng khặc đếm kim tệ bên cạnh đống lửa.
Rồng Đen Nesier ngậm hai kim tệ bi phẫn: “Hức … Ngao …. ( Của ta mà... TAT)”
Thế mới nói, một chốc dịu dàng của kẻ xấu cũng không thay đổi bản chất của họ đâu, Rồng Đen Nesier à, xin hãy tiếp tục phấn đấu trên con đường phục thù đi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook