Ngay giữa chỗ đông người. Sáu con mắt nhìn nhau có đủ khung bậc cảm xúc. Có sự ngơ ngác không hiểu gì cả. Có sự tức tối của những con người vừa chứng kiến sự việc… Minh bắt lời để xóa tan bầu không khí đầy u ám của 3 đứa.
- Sao cậu lại gặp anh Duy?-Giọng nó khằn lên mang đậm 1 sự tức tối nhưng đã được nén lại.
- Tớ gặp anh ấy không được à?-Giọng Thùy Trang có chút hơi hoang mang.
- Đừng có nói cái câu đấy!-Minh thể hiện rất rõ sự tức tối trong câu nói, khuôn mặt nó nhăn nhó lại, ánh mắt như bắn ra những tia lửa có thể thiêu chịu Thùy Trang.
- Bình tĩnh, Minh!-Tôi kéo áo nó giật lại phía sau. Câu có quan hệ gì với anh Duy?-Tôi hỏi thẳng Thùy Trang.
- Hàng xóm lâu ngày gặp lại.

- Vậy sao Quỳnh Trang lại đùng đùng bỏ đi?-Minh gắt lên.
- Tao không biết!-Anh mắt Thùy Trang hoang mang nhìn về 1 cái gì đó tôi không xác định được nhưng hình như câu nói của Thùy Trang có vẻ rất thật, khá đáng tin.
- Chắc Trang hiểu nhầm rồi?-Tôi kết luận.
Rồi như 1 cái gì đó mà tôi không rõ, đó liệu có phải linh tính không? Tôi chạy đi khắp nơi tìm cái bóng bé nhỏ của Quỳnh Trang để mặc cho 2 đứa kia đừng nhìn nhau cũng được, đánh nhau cũng được.

(Lời kể của Quỳnh Trang)

Anh ấy đến bên tôi, nhấc nhẽ khuôn mặt tôi lên. Đáng lẽ ra tôi phải cảm thấy rất sung sướng, rất ấm áp mới phải chứ nhưng sao tôi lại có cảm giác khó chịu đến lạ lung. Tôi chỉ biết chạy thật nhanh. Tôi chạy trong đau khổ tột cùng và những hàng nước mắt lăn trên má. Tôi không quan tâm đến người đi đường nghĩ tôi ra sao. Tôi chỉ quan tâm đến 1 điều duy nhất là hình như anh tôi không, phải cả bạn tôi nữa đang phản bội tôi. Tôi chạy như con hâm trên đường phố đông nghịt dòng người và dòng xe. Chạy trốn những hình ảnh vừa xuất hiện trước mặt tôi là những điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ. Tôi không muốn nói ai hết. Tôi cũng chẳng muốn trách mọc bất kể ai cả. Tôi chỉ cảm thấy nhói đau từ tận sau trong chính trái tim của mình. Tôi ngồi xụp xuống mặt đất. Tôi không hiểu những gì tôi nghĩ có đúng không? Những gì tôi làm có đúng không nữa? Tôi chỉ có thể cảm nhận được 1 điều duy nhất là những gì tôi đang làm là làm theo hướng của trái tim. Tôi chạy để trốn tránh mặc dù chưa hiểu rõ sự thật trắng đen ra sao. Nhưng tôi biết hình như tôi đang rất giận anh Duy. Tôi giận vì lý do gì? Tôi cũng không rõ! Tôi chỉ cảm thấy khi nhìn anh đi cạnh Thùy Trang tôi bực vậy thôi. Tôi đang ghen sao? Tôi ngồi xụp xuống mặt đất, ôm lấy khuôn mặt mình mà khóc. Tôi nghe thấy tiếng xì xào của đám đông hình như đang vây quang tôi. Tôi cảm thấy bức bách khi bị họ dòm ngó. Tôi muốn vùng chạy khỏi cái đám đông chứ đầy sự ngột ngạt và soi mói này thì 1 bàn tay nắm chắt lấy cổ tay tôi, đẩy mạnh tôi vào lòng. Tôi biết ai rồi! Tôi cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể anh! Tôi làm sao mà không nhớ được chứ! Tôi bỗng nghĩ lại cảnh tượng anh tung tăng tay trong tay với Thùy Trang thì lại muốn đẩy phắt anh ra nhưng tôi không làm được. Tôi yêu anh thật mất rồi! Dù anh có làm gì khiến tôi đau nhưng tôi vẫn muốn được anh yêu thương, chở che! Tôi nằm gọn trong vòng tay anh mà khóc. Tôi vừa tức lại vừa thương anh. Tôi cũng không thể hiểu nổi mình đang nghĩ cái gì nữa. Tôi chỉ biết tôi muốn được anh ôm. Anh ghé nhẹ vào tai tôi thì thầm trong khi tôi có cảm giác đám đông đã tản đi mọi hướng để trở lại với công việc bận rộn của mình.
- Em ghen à?-Anh cười nhẹ rồi hôn lên trán tôi.
- Em không biết!-Tôi nói trong hàng nước mắt. Nhưng em không muốn nhìn thấy anh đi với Thùy Trang.
- Trang chỉ là hàng xóm cũ của anh thôi! Chúng anh chỉ là bạn! Bạn bè đi chơi với nhau được chứ em!-Anh nói giọng hiền hòa.
- Em…
Tôi đang ghen. Đúng! Tôi đang ghen chính tỏ rằng tôi cũng đã rất yêu anh!


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương