Có Thứ Còn Đau Hơn Cả Cái Chết
Chương 2: Nắm trong lòng bàn tay

Bình An mở mắt thứ đầu tiên lọt vào là trần nhà, cô nheo mắt vì chói.

"Tỉnh rồi? " Chị Mai cầm lấy tay Bình An, gương mặt vui mừng.

Bình An ngồi dậy, chị Mai đỡ cô. Nhìn xung quanh là phòng chờ của nhân viên, cô nằm trên băng ghế dài trong phòng.

Thiên Thành mở cửa đi vào, ánh mắt vui mừng, thở phào nhẹ nhõm:

"Em làm anh lo quá, sốt mà không uống thuốc."

Anh đi đến đưa thuốc và nước cho Bình An. Cô cảm động vươn tay nhận lấy, ngửa đầu uống.

"Mấy giờ rồi?" Bình An đặt ly nước lên bàn vội hỏi.

"Gần mười giờ rồi. " Chị Mai đáp.

"Em phải về thôi không khéo mẹ em lo." Bình An xỏ giày vào chân vội vàng.

"Anh đưa em về." Thiên Thành đỡ lấy cô.

"Để anh Thành đưa em về." Chị Mai cũng vội đỡ cô.

Bình An lắc đầu từ chối:" Em tự về được không sao đâu, hai người đừng lo, em thấy khỏe rồi. "

Bình Anh được Thiên Thành dắt giúp xe, cô mặc xong áo mưa vội chạy đến, rối rít cảm ơn.

" Em về đây. " Bình An ngồi lên xe.

"Không được anh đi theo em." Thiên Thành lắc đầu, sao có thể để cô về một mình trong tình trạng này được. Anh lấy xe đi đến chỗ cô, ánh mắt chờ đợi.

Bình An thấy anh kiên quyết đành đồng ý, cả đoạn đường anh không nói chuyện chỉ chuyên tâm đạp xe đi bên cạnh.

"Em đến nhà rồi. Cảm ơn anh." Bình An nói lớn để lấn áp tiếng mưa.

Anh gật đầu:" Em vào nhà đi. Nhớ nghỉ ngơi đấy."

"Vâng, anh về cẩn thận nhé. "

Bình An nhìn theo bóng dáng anh đến khi khuất khỏi tầm mắt. Cô dắt xe vào nhà cởi áo mưa móc lên cây đinh hơi nhô ra trên tường. Cô nhìn thấy bà Lan đang cặm cụi đính mắt cho gấu bông.

Bình An tiến đến ngồi xuống bên cạnh mẹ nhìn vào phòng:"Như Ý ngủ rồi hở mẹ?"

"Ừ."

"Khuya rồi, mẹ còn chưa ngủ?" Bình An cầm lấy một con gấu to bằng hai bàn tay, tỉ mỉ đính mắt.

"Còn sớm, mẹ định làm thêm tí nữa. Con làm cả ngày vào phòng nghỉ ngơi đi."

"Để con phụ mẹ." Bình An đặt con gấu đã đính mắt xong để ra bên cạnh lấy con khác lặp lại động tác vừa rồi.

Rầm rầm.

"Bà Lan có trong nhà không mở cỗng mau lên." Giọng nói dữ tợn của đàn ông vang lên, cỗng không ngừng bị đập. Âm thanh đinh tai nhứt óc lấn át cả tiếng mưa.

Bình An nhíu mày, vội chạy ra mở cỗng.

Cỗng vừa mở ra, một đám đông hơn chục người kéo vào, kẻ nào kẻ nấy dữ tợn, tay chân săm đầy hình.

"Các người đến có chuyện gì?"

"Chuyện gì? Mày giả ngu à? Mẹ kiếp." Người đàn ông đi đầu, tóc dài đến cổ, rối bù, đôi mắt cáo nheo lại nhìn Bình An đầy nguy hiểm, hắn nhả khói vào mặt cô.

Bình An bị sặc lùi lại, mẹ cô vội chạy đến, cúi đầu:

"Anh Ba tôi xin lỗi, con bé còn nhỏ không hiểu chuyện. "

"Hừ. Khi nào bà mới trả tiền cho tôi. Ba chục triệu cộng với năm mươi triệu tiền lãi."

"Ông vừa phải thôi, tính giết người sao? Lãi tăng đến năm chục triệu. "

"Con ranh mày dám xấc xược." Người đàn ông được xưng anh Ba trợn mắt nhìn Bình An, râu trên miệng vì động tác nói chuyện mà vểnh lên.

"Xin lỗi anh Ba." bà Lan cúi đầu, vội kéo tay Bình An trách:"Còn không mau xin lỗi."

"Mẹ."Bình An cắn môi không cam lòng.

"Mẹ kiếp xin lỗi cái quái gì. Đừng nhiều lời trả tiền đây, bà mượn hơn nửa năm rồi. Khi mượn tôi bà nói sao hả trả liền. "

"Anh Ba cho tôi thêm chút thời gian chúng tôi..." bà Lan khom lưng, dáng vẻ hèn mọn. Bình An nhìn mẹ đau lòng, mắt ươn ướt, bàn tay nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau rát.

Anh Ba ngắt lời, cười rống lên:

"Chút thời gian mẹ mày." quay sang nhìn đàn em:" Đập nhà nó cho tao."

"Dạ."

Mấy người đàn ông phiá sau vội đáp. Cầm mã tấu trên tay tản ra khắp nhà không ngừng đập phá.

"Mấy người dừng tay ngay." Bình An hốc mắt đỏ lên, vội kéo lấy tên đàn ông gần cô nhất kéo ra. Hắn tức giận xô cô ngã nhào trên sàn, tay bị rách một đường, máu rỉ ra không ngừng.

Bà Lan vội chạy đến ôm Bình An, vang xin: "Anh Ba cho tôi chút thời gian."

"Mẹ, chị hai." Như Ý từ trong phòng chạy ra, gương mặt vì sợ mà trắng bệch chạy đến ôm chầm lấy hai người.

"Đừng sợ." Bình An ôm em vào lòng trấn an.

Một lúc sau, âm thanh đổ vỡ chói tai dừng lại, anh Ba bước đến, đe dọa:"Tao cho chúng mày ba ngày. Hôm đó không có đừng trách tao giết tụi mày. "Hắn quay sang nhìn đàn em lạnh giọng:"Đi."

Ba người ôm nhau khóc một hồi, Bình An trấn an:

"Không sao đâu. Mẹ cùng em vào phòng nghỉ đi để con dọn."

Bà Lan ôm Như Ý vào phòng. Một lúc liền đi ra, bà đến bên Bình An, nắm lấy tay bị thương của cô bắt đầu dùng bông và thuốc khử trùng. Lòng bà đau xót, nước mắt thi nhau trào ra.

"Mẹ đừng khóc." Bình An ôm bà, khuyên, nước mắt cô trào ra, lòng uất nghẹn chua xót.

Hai mẹ con im lặng dọn dẹp nhà cửa. Trong lòng Bình An nặng trĩu, cô mệt đến đầu choáng mắt hoa.

Dọn dẹp xong cũng tầm ba giờ sáng, Bình An thấy mẹ đã ngủ, cô trở về phòng, mệt mỏi thiếp đi.

Trong mơ Bình An lại thấy anh. Cô muốn chạy đến ôm anh nhưng anh chỉ cười nhàn nhạt xoay lưng bước đi. Cô chạy theo, anh lại càng cách xa cô hơn.

Tỉnh giấc, Bình An thấy mặt đầy nước mắt, gối ướt đẫm.

Bình An thay đồ, vào bếp nấu thức ăn.

Cả buổi, ba người không ai mở miệng, không gian u ám, nặng nề.

Bình An đi làm, hồn rời khỏi xác, sinh lực bị rút cạn. Ba ngày, cô biết kiếm đâu ra tiền để trả nợ. Cô vô lực dựa vào quầy tính tiền. Đầu choáng váng trước mắt tối sầm.

Bình An mệt mỏi mở mắt. Trần nhà trắng tinh, hai bóng đèn trắng dài hơn một mét gắn trên tường tỏa ra ánh sáng trong trẻo. Mùi thuốc khử trùng nồng nặc.

"Em tỉnh rồi?"

Bình An nghiêng đầu liền nhìn thấy bộ dạng lo lắng của chị Thu. Cô mấp máy, đôi môi khô nứt khẽ động:

"Em sao lại ở bệnh viện?"

Chị Thu nắm lấy tay cô, giọng thở phào nhẹ nhõm:

"Em bị ngất, chị sợ muốn rớt cả tim. Con bé này em không thể lo cho sức khỏe của mình tốt hả? Làm cho lắm vào để mệt mỏi, mất sức đến độ phải vào bệnh viện. "

Bình An hốc mắt ươn ướt. Cô vỗ nhẹ lên mu bàn tay chị Thu:

"Chị đừng nói cho mẹ em biết. Em đỡ rồi. " Bình An cử động thân thể ngồi dậy.

Chị Thu vội đưa tay ấn Bình An nằm xuống, không ngừng trách móc:

"Chị biết rồi. Em định đi đâu? Nghỉ ngơi đi."

"Không được em phải đến chỗ làm thêm." Bình An liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường phiá đối diện, lúc này đã gần năm giờ.

"Con bé này bệnh đến thế còn đi đâu. Em còn không nghe lời chị gọi cho mẹ em đấy."

Lời nói quả nhiên hiệu dụng, Bình An không đòi đi làm nữa, ngoan ngoãn nằm im.

"Chị đi mua đồ ăn. Em ở yên đấy nhớ không được đi đâu đấy." Chị Thu lấy túi xách trên ghế, không yên tâm quay lại dặn dò.

"Em biết rồi." Bình An mỉm cười lặng lẽ dõi theo bóng lưng chị Thu đến khi khuất dần ở cửa, cô lấy di động trên bàn, gọi cho chị Mai.

Sau vài hồi chuông đầu dây bên kia vang lên giọng nói.

"An gọi chị có việc gì không?"

"Chị chiều nay xin giúp em nghỉ nhé."

"OK. Em chưa khỏe ư? Hôm qua làm chị lo quá."

Bình An khịt khịt mũi, nước mắt lăn dài trên mặt, cô cố đè nén tiếng khóc nức nở của mình.

"An? An? An? Em làm sao vậy?" giọng chị Mai hốt hoảng, chị gọi to mấy tiếng.

"Em không sao." Giọng Bình An hơi khàn khàn.

"Không sao? Em tưởng chị là con nít lên ba? Chúng ta biết nhau đâu phải ngày một ngày hai."

Bình An cắn môi, đến khi rời đi còn để lại dấu răng nhàn nhạt. Cô xem chị Mai như chị ruột của mình. Chị Mai là ân nhân cứu mạng cô chín năm về trước, nhờ có chị mới cô mới sống được đến ngày hôm nay. Chị giúp đỡ cô rất nhiều, những công việc hiện tại đều do chị giới thiệu.

"Chị ơi..." Bình An bật khóc, nước mắt kìm nén lại trào ra" Em phải làm gì đây? Tìm đâu ra tám mươi triệu đồng trong ba ngày đây chị?" Giọng nói tràn ngập lo lắng cùng tuyệt vọng.

"Tám mươi triệu đồng, trời đất." Chị Mai sửng sốt.

"Chủ nợ bảo em phải trả trong ba ngày không sẽ giết mẹ con em."

" Có loại người như thế ư? Quá đáng thật. Chị xin lỗi không giúp được em. "

"Chị đừng lo lắng em tự mình xoay sở." Bình An thấy lòng ấm áp hẳn lên, chia sẻ hết mọi chuyện trong lòng nhẹ nhõm đi không ít.

Trong điện thoại cô loáng thoáng nghe thấy giọng anh Bình.

"Chị đi làm đi."

"Mai chị đến thăm em, nghỉ ngơi đi nhé."

"Dạ."

Bình An cúp máy, nhét điện thoại vào túi quần. Chị Thu đem thức ăn vào, cô ngồi dậy ăn vài miếng rồi nằm nghỉ. Chị Thu ra về, cô nhắm mắt nghỉ ngơi. Đến mười giờ, cô rời khỏi bệnh viện về nhà.

Bình An không vào nhà ngay, cô đứng trước cửa vỗ vỗ mấy cái lên khuôn mặt xanh xao của mình, đến khi gò má hơi ửng đỏ lên cô mới ngừng lại đi vào nhà. Cô không muốn mẹ lo lắng, mẹ cô đã khổ nhiều rồi. Ước mơ của cô rất nhỏ đó chính là mẹ và Như Ý được sống vui vẻ, hạnh phúc.

"Con về rồi vào phòng nghỉ đi." Mẹ cô ngẩng đầu khỏi đống gấu bông, hiền từ nhìn cô.

"Còn sớm mà." khóe miệng cong lên, Bình An nở nụ cười ấm áp.

Bình An mở cửa vào phòng Như Ý. Con bé cặm cụi làm bài tập nhìn thấy cô, nó dừng bút, cười sáng lạng.

Bình An đi đến, ngồi đối diện Như Ý.

" Giờ này còn thức? "

"Em làm bài thêm một chút nữa."

"Không được."

"Chị." Như Ý nũng nịu gọi.

"Ừ, con bé này. " Bình An thở dài thỏa hiệp. Cô dịu dàng ngồi nhìn Như Ý làm bài.

Đến khi rời khỏi phòng, Bình An ngồi xuống bên cạnh mẹ.

"Như Ý ngủ rồi?"

"Vâng ạ."

Bà Lan gật đầu, tiếp tục gắn mắt cho gấu bông. Hai người không mở miệng trò chuyện nhưng trong lòng họ hiểu rõ tất cả, món nợ tám mươi triệu đồng đã khiến gia đình cô rơi vào tuyệt vọng.

***

Bình An bước đi từng bước nặng nề rời khỏi ngân hàng. Cô ngồi xuống ghế đá trước cỗng ngân hàng, vô lực nhắm mắt.

"Chị không thể vay thêm tiền."

"Tại sao?"

"Chị đã thuế chấp nhà vay tiền rồi nếu muốn vay nữa chị phải trả tiền vay đợt trước mới có thể vay tiếp."

Đường xá huyên náo, tiếng còi xe in ỏi, tiếng nói chuyện cười đùa dường như biến mất. Bình An chìm sâu vào thế giới riêng của cô. Thế giới của nổi phiền muộn, tuyệt vọng.

Cuộc sống những người nghèo luôn như vậy. Họ không kịp cảm nhận thế giới này có bao nhiêu tươi đẹp hay hạnh phúc bởi họ phải cấm đầu cấm cổ chạy theo đồng tiền đến thở không ra hơi. Cuộc sống họ luôn xoay quanh vấn đề cơm, áo, gạo, tiền.

Cơn gió mùa hè mang theo mùi của lá khô thổi đến nóng rực. Nắng vàng ươm bao phủ khắp người. Bóng Bình An trải dài trên đất, cô đơn, thê lương.

Bình An mở mắt, đưa tay vuốt mái tóc đã rối. Cô đeo túi xách đứng dậy, dắt xe rồi đạp đi. Vóc dáng mảnh mai nhanh chóng hòa vào dòng người đông đúc. Trong đầu trống rỗng cứ như vậy đạp xe đi. Đến khi định thần bản thân đã đứng trước cỗng trường trung học phổ thông X. Tầm mắt dõi vào trong sân trường. Hè đến, hoa phượng vĩ nở rộ đỏ rực cả sân trường. Vài cánh hoa theo gió bay lượn khắp không trung. Cô giơ tay bắt lấy. Cánh hoa mềm mài mang theo chút lành lạnh khiến tâm tình cô tốt lên hẳn.

"Vũ, anh leo xuống đi, cẩn thận coi chừng ngã." Cô gái gương mặt tràn đầy lo lắng vì vận động gương mặt đỏ bừng lên, cô đứng dưới sân không ngừng chạy tới chạy lui,đôi mắt xinh đẹp lo lắng nhìn chàng trai đang đứng trên cành cây, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Anh sắp hái được rồi. An, em chờ anh một chút" Chàng trai vẻ mặt lại không có chút gì lo lắng, sợ hãi. Anh rướn người, môi mím chặt đến khi chạm được cành hoa phượng môi liền cong lên. Anh cầm nhành hoa mới hái giơ lên đắc ý nhìn cô gái:" Anh hái được rồi này."

"Anh leo xuống mau lên, bảo vệ đến bây giờ."

"Tuân lệnh. " Chàng trai vội leo xuống, đến khi tiếp đất an toàn cánh tay đã bị một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy bên tai vang lên giọng nói ngọt ngào có chút trách cứ.

"Anh thật là chẳng may ngã em biết làm sao? Sau này đừng leo cây nữa, em sợ lắm. " Cô đưa bàn tay còn lại phủi vết bẩn trên áo sơ mi trắng của anh.

"Tặng em." Chàng trai kéo cô đứng đối diện, nghiêm túc đưa đến trước mặt cô nhành hoa phượng vĩ đỏ.

Cô gái cúi đầu nhận lấy hoa trong tay chàng trai. Cô cảm động không nói thành lời trong lòng rất hạnh phúc. Hoa phượng vĩ hôm nay bỗng trở nên thật đẹp.

"Anh xin lỗi. Sau này anh nhất định sẽ tặng em hoa mắc tiền." Chàng trai xoa đầu cô gái, giọng nói áy náy.

Cô gái lắc đầu:" Em không thích hoa đắt tiền như thế này rất tốt, em rất thích. "

Trên mặt Bình An đầy nước mắt, cô nghẹn ngào, nơi đây có quá nhiều kỉ niệm anh cùng cô. Trong đầu hiện lên dáng vẻ lạnh lùng của anh hôm trước, tim cô nhói đau. Anh bây giờ sống có hạnh phúc? Anh thật sự quên cô? Hay là hận cô?

"Vũ em xin lỗi, em xin lỗi."Chỉ cần anh sống tốt, cô nguyện ý làm kẻ nhẫn tâm, ác độc. Chỉ cần anh hạnh phúc cuộc đời cô bất hạnh cũng không sao. Cô không thể đẩy anh vào thế giới tâm tối cô đang sống. Anh chỉ thích hợp với nơi tràn đầy ánh sáng, nơi cô mãi mãi không thuộc về.

Bình An lau nước mắt, đạp xe đi. Đến ngã ba cô dừng lại chăm chú nhìn vào quán kem Dâu tây. Cô dắt xe lên vỉa hè đi vào trong quán.

"An?"

Bình An quay đầu, đôi mắt ảm đạm lóe lên tia sáng.

"Đúng là con rồi." Người phụ nữ tầm sáu mươi tuổi vội đi đến nắm lấy tay cô, gương mặt tràn đầy ngạc nhiên cùng vui mừng.

"Bà Hai." Bình An nghẹn ngào, tâm trạng bồi hồi, lòng dâng lên dư vị xúc động khi gặp lại người quen sau bao năm xa cách. Thời gian quá vô tình, cảnh còn người mất, ai cũng dần đổi thay.

"Lâu rời mới thấy con vừa rồi bà tưởng mình già rồi hoa mắt." Bà Hai vui mừng liền nhìn ra phiá sau lưng Bình An thắc mắc:" Bạn trai con đâu? Nó không tới sao?"

Bình An lắc đầu.

Bà Hai không phát hiện sự bất thường trên mặt Bình An vội nói:

"Con ngồi chờ bà, bà đi làm kem dâu cho con. Con thích món này nhất mỗi lần tới đây đều gọi kem dâu, còn thằng Vũ gọi kem dứa."

Bình An theo thói quen đi đến chiếc bàn bên cạnh cửa sổ ngồi xuống.

Trước mắt dường như trông thấy anh.

"Cho em ăn xíu đi." Cô gái ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn chàng trai phiá đối diện.

"Không được." Chàng trai lắc đầu, lấy tay che ly kem lại”

“Tên xấu xa. Cho em ăn xíu đi mà."

"Được thôi muốn ăn hôn anh một cái." Chàng trai đưa ngón tay chỉ lên má, mặt dày ra điều kiện.

"Anh mặt dày vừa thôi." Cô gái trừng mắt nhưng cũng nghiêng người về trước hôn lên má chàng trai. Nhìn vẻ mặt đắc ý của anh, cô tức giận:" Được chưa. "

Chàng trai cười sáng lạng đẩy ly kem dứa về phiá cô gái:" Cho em này. "

"Hừ thế còn được."

Bình An trở về thực tại bởi giọng nói của bà Hai.

"An kem nè con. Ăn đi." bà Hai đi đến ngồi đối diện Bình An.

Bình An gật đầu nhận lấy ly kem trong tay bà, bắt đầu ăn, mùi vị vẫn giống trước đây chỉ khác anh không còn bên cạnh. Cảm giác lạnh lẽo trên đầu lưỡi dần dần lan ra toàn thân.

"Chín năm nay con sống tốt không? Bà tưởng con quên nơi này rồi." Ánh mắt bà Hai tràn đầy yêu thương.

"Con sống không tốt, một chút cũng không tốt." Bình An hơi cúi đầu, theo động tác của cô loạn tóc dài bên tai rủ xuống, che lấp đi gần nửa gương mặt xanh xao, tiều tụy.

Bà Hai thở dài, không biết nên nói gì. Cả hai ngồi im lặng. Một lúc bà mới cất giọng:

"Sau này thường xuyên ghé quán nha con."

"Dạ." Bình An đáp khẽ.

Một cặp tình nhân xuất hiện trước cửa quán. Bà Hai đứng dậy:" Con ngồi chơi nhé. "

Bình An mỉm cười gật đầu.

Nhìn ly kem đang dần tan trước mặt đến xuất thần đến khi chuông điện thoại vang lên lần thứ ba cô mới nghe thấy.

"Alô."

"Em đang ở đâu vậy?"

"Em đang ở quán kem Dâu Tây gần Trường trung học phổ thông X"

"Em chờ chị một lát chị đến ngay." Chị Mai nói gấp dường như sợ cô đi mất.

Bình An cúp máy, ngồi khoảng mười lăm phút chị Mai xuất hiện. Chị Mai đi nhanh vào quán nhìn xung quanh, nhìn thấy cô vội đi nhanh đến.

"Chiều nay chị không đi làm sao?"

Bình An thắc mắc, hôm nay cô hơi mệt nên xin nghỉ thêm một ngày. Giờ này lý ra chị ấy phải ở quán cà phê Nhật Minh mới đúng.

"Chị xin nghỉ, đến nhà em Như Ý bảo em chưa về."

"Chị tìm em có việc gì sao?" Bình An rót nước vào ly đưa đến trước mặt chị Mai.

Chị Mai uống lấy mấy ngụm, lúc này hơi thở mới bình ổn, đưa mắt nhìn xung quanh rồi nghiêng người về trước nói nhỏ:"Tất nhiên có việc mới tìm em. Chị trúng hai tờ vé số, độc đắc đấy."

"Hả? " Bình An sửng sốt.

"Thấy chị hên không? Năm trăm triệu." Chị Mai giơ năm ngón tay lên trước mặt Bình An.

" Chị may mắn thật. Chúc mừng chị."

"Chị định cho em mượn một trăm triệu. Tám mươi triệu trả nợ, còn hai mươi triệu lo tiền thuốc than cho bác gái và Như Ý. Hôm qua em nói không có tiền trả nợ còn gì. "

"Không được." Bình An xua tay từ chối:" Chị làm vậy em thấy ngại lắm, em có thể tự xoay sở được. "

"Chị quyết rồi, đừng từ chối, em xoay sở được thật sao?"

Bình An cúi đầu, quả thật cô không xoay sở được. Cô nợ chị rất nhiều rồi không thể cứ mãi làm phiền đến chị.

"Cứ coi như chị cất chỗ em một trăm triệu đi, tiền nhiều như thế chị để trong người không yên tâm. Nêu em thấy ngại thì viết một bản cam kết là được. Chị rõ tính em không muốn nợ ai đã làm sẵn một bản. Em cứ kí vào là xong." Chị Mai khuyên, lấy một tờ giấy trong túi đưa cho Bình An.

Bình An nhận lấy. Ngẩng đầu nhìn chị Mai cảm kích, mắt ươn ướt nước, nghẹn ngào:

"Chị tốt với em quá."

"Chị em với nhau mà em cứ khách sáo."

Bình An không do dự đặt bút kí rồi đưa giấy cam kết cho chị Mai. Tảng đá trong lòng được lấy ra nhẹ nhỏm không ít.

"Em nợ chị nhiều quá không biết trả sao cho hết."

"Ơn nghĩa nợ nần gì chứ, chúng ta quen nhau lâu rồi mà em cứ khách sáo với chị, xem chị như người dưng không bằng." Chị Mai bỗng nhớ đến cái gì vội nắm tay Bình An:" Chút nữa chị quên chị có một người quen làm trong công ty lớn. Người đó giới thiệu cho chị việc làm, chị nhận rồi, định nghỉ làm ở quán cà phê nhưng không ngờ lại có tiền từ trên trời rơi xuống. Chị định mở shop đồ. Em biết đấy đó là ước mơ của chị. Công việc kia em nhận đi, làm ở công ty đó đãi ngộ rất tốt. "

"Không được đâu. Chị giúp em nhiều rồi."

"Em không nhận thì cũng có người khác nhận. Em nghĩ đi em làm thêm cả ngày cũng chỉ có ít tiền. Công việc ổn định quan trọng lắm em ạ. Tiền lương công ty đó rất cao hơn sáu triệu một tháng đó em. "

"Nhưng... em đâu có bằng cấp, chị biết đấy em còn chưa học hết lớp mười hai. " Bình An cắn môi.

"Người quen chị bảo không cần bằng cấp. Họ tuyển người sắp xếp lại giấy tờ, pha trà, rót nước. Công việc nhẹ nhàng chị không nhận lại không muốn người khác giành được. Cơ hội tốt này em đừng nên bỏ lỡ."

"Em..."

"Em đừng do dự nữa. Đồng ý đi. Quyết định vậy nha, chị báo với người quen chị một tiếng. "Không để Bình An từ chối, chị Mai lấy điện thoại trong túi gọi.

"Cô ấy đồng ý rồi. Vâng vâng, tôi sẽ nói với cô ấy."

Chị Mai cúp máy, nhiệt tình:" Ngày kia em bắt đầu làm nhé. Khi về chị sẽ nhắn cho em biết điạ chỉ. "

Bình An nắm lấy tay chị Mai, lòng vô cùng cảm kích, có muôn vàn lời muốn nói, khi mở miệng chỉ biết nói bốn từ:" Em cảm ơn chị."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương