Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa
-
Chương 5
Bàn tay nhỏ nhắn của Quân Dao quờ quạng hồi lâu, quần không cởi được, mà còn khiến người nào đó đang hôn mê bất tỉnh cũng phải tức chết.
Mãi không thấy được, Quân Dao he hé mắt nhìn, bàn tay cố gắng nhanh chóng cởi quần người ta ra.
Còn chiếc quần bên trong.
Mặt Quân Dao đã đỏ bừng như quả táo, cô cố gắng hít sâu một hơi, liều chết “roẹt” một cái tụt xuống.
Thật vất vả mới xong công việc vệ sinh cơ thể cho Cố đại thiếu gia.
Quân Dao run rẩy nhìn người đang nằm yên tĩnh trên giường kia, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
***
Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc Quân Dao đã ở Cố gia được hơn một tháng, cuộc sống của cô cứ bình bình đạm đạm như vậy, chỉ là thi thoảng ngủ dậy phát hiện trên cổ có vết đo đỏ như vết muỗi đốt.
Biệt thự giàu có như vậy cũng có muỗi sao?
Quân Dao nhíu mày, vừa bôi thuốc lên vết đỏ vừa lẩm bẩm, đúng là nhà giàu cũng có muỗi như nhà nghèo.
Chỉ là cô không biết, con muỗi này vừa cao vừa to…
Hôm nay Quân Dao sau khi làm xong việc buổi sáng liền mặc một chiếc váy dài màu trắng, cô chuẩn bị đi mua một ít sách.
Trước khi vào tù cô đang là sinh viên năm nhất, thật đáng tiếc biến cố kia xảy ra, cô buộc bị thôi học, bây giờ cô muốn tiếp tục học.
Cô mới hai mươi mốt tuổi, cuộc đời còn rất dài phía trước, cho dù từng ngồi tù thì đã sao? Cô vẫn phải cố gắng tiến lên.
Nghĩ là làm, Quân Dao bắt đầu đăng kí học online, và hôm nay dự định đi mua thêm ít sách về tự học.
Cô không thể đến trường vì yêu cầu phải ở bên Cố Tư Bạch hai tư trên bảy, nên chỉ có thể dùng cách này mà thôi.
Quân Dao hai mươi mốt tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng ngần dưới nắng, chiếc váy dài màu trắng hơi bay bay trong gió.
Trên tay cô xách một chiếc túi vải lên, bên trong là mấy cuốn giáo trình dày cộp.
Cô nheo mắt, đưa tay che bớt ánh mặt trời, cô đang chờ đèn đỏ để qua đường, đến trạm xe bus.
Đúng lúc này, một tên thanh niên tóc đỏ hoe, xăm trổ đầy cánh tay phóng xe máy vút qua, giằng lấy chiếc túi xách nhỏ đeo trên vai Quân Dao.
“Á!”
Cả người cô bị kéo đi mấy bước rồi ngã nhào xuống đường.
Tên cướp lạng lách đánh võng, bỏ chạy.
Quân Dao đau đến phát khóc, chỉ có thể cố gắng hét lên.
“Cướp! Cướp!”
Tiếng hét thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Trong đó có một chiếc Ferrari màu đỏ vừa dừng lại chờ đèn đỏ.
Người đàn ông nhíu mày, nhìn kĩ khuôn mặt cô gái rồi nói với lái xe.
“Bắt tên cướp đó về cho tôi.”
“Vâng.” Lái xe kiêm vệ sĩ kính cẩn cúi đầu.
Người đàn ông mở cửa xe, sải bước đi xuống.
Đột nhiên một đôi bàn tay to lớn chìa ra trước mặt, Quân Dao đang định chống tay đứng dậy liền hơi khựng người, ngẩng đầu nhìn.
Là Cố Khang Dật.
Sao anh ta lại ở đây?
Cố Khang Dật đứng đó, dáng người cao lớn, che bớt ánh mặt trời, một tay ung dung bỏ trong túi quần, một tay chìa về phía cô.
Thấy cô ngây người, anh hơi nhếch khóe môi.
“Cô muốn nằm đó ăn vạ đợi tên cướp quay lại sao?”
Quân Dao hơi xấu hổ, tự mình chống tay đứng dậy, không thèm nhờ anh giúp.
Cô cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện đầu gối bị trầy một mảng, vừa đau vừa xót, máu thấm cả vào vạt váy trắng, nhìn hơi đáng sợ.
Quân Dao xuýt xoa rồi tập tễnh định bước qua đường.
Một bàn tay mạnh mẽ kéo giật cô lại, khiến cô mất đà ngã nhào vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông.
Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu.
“Không thấy chỉ còn vài giây đèn đỏ à, với cái chân của cô không kịp sang đường đâu.”
Quân Dao mím môi không trả lời.
Cô cứ cảm thấy người em chồng này rất đáng sợ, mỗi khi gần anh đều có cảm giác áp bức khó nói, nên nếu tránh được cô đều cố gắng tránh xa anh một chút.
“Chị dâu, trốn chồng đi hẹn hò hay sao mà gặp tôi liền lẩn tránh vậy?”
Quân Dao tức đến líu lưỡi, cô hẹn hò gì chứ?
Cô nhấc đẩy Cố Khang Dật ra, đứng cách anh vài bước, rồi giơ chiếc túi vải trong tay lên, nói.
“Anh không thấy đây là sách sao? Tôi đi mua sách.”
“Ồ!”
Cố Khang Dật ồ lên, nhưng nghe thế nào cũng có chút châm biếm.
“Nhà họ Cố có cả thư viện, vẫn còn thiếu sách à?”
Đúng là nhà họ Cố có cả thư viện, nhưng sách trong đó quá cao siêu, đa phần lại là tài liệu tiếng nước ngoài, cô không đọc được, trình độ của cô chỉ là sinh viên năm nhất, nên vẫn cần bồi dưỡng căn bản trước đã.
“Cố nhị thiếu gia, tôi chỉ đi mua sách rồi về, không hẹn hò gì cả, anh mau đi làm việc của anh đi, tôi còn phải về.”
“Tôi cũng đang trên đường về biệt thự, hay là cùng về đi?”
Sao tự dưng hôm nay người này lại như vậy chứ? Không phải bình thường cũng mặc kệ cô sao?
Quân Dao nuốt một ngụm nước bọt, cảnh giác lên tiếng.
“Cố nhị thiếu gia cũng đi xe bus?”
Vẻ mặt Cố Khang Dật cực kì đặc sắc, anh sinh ra đã ngậm thìa vàng, xe ô tô không phải xe sang anh còn chẳng thèm ngồi, vậy mà cô còn bảo anh muốn ngồi xe bus?
“Không, lát có người đón tôi.”
“Ồ, vậy tùy anh, tôi đi trước đây.”
Nói rồi Quan Dao dứt khoát quay người, đứng cách xa anh thêm một chút, đợi nốt năm giây đèn xanh cuối để qua đường.
Cố Khang Dật hơi nheo mắt, ánh mắt thấp thoáng ý cười.
“Tôi chưa đi xe bus bao giờ, nhưng bây giờ xe bus hiện đại thế à, đi cũng không cần tiền!”
Vừa đến giây đèn xanh cuối cùng, Quân Dao đang nhấc chân chuẩn bị bước xuống lòng đường thì nghe thấy lời của Cố Khang Dật, cô giật mình đứng lại.
Đúng vậy, cô trước đây dù gì cũng là tiểu thư nhà họ Quân, mặc dù từ khi có Quân Tú Anh thì cô bị ghẻ lạnh, nhưng đi lại vẫn có xe đưa đón.
Còn hôm nay cũng là lần đầu cô đi xe bus, chỉ vì cô ở nhà họ Cố, cũng chẳng làm gì ra tiền, nhà họ Quân cũng không cho cô tiền tiêu vặt nữa, chỉ còn lại chút tiền trong tài khoản từ trước đây nên cô phải chi tiêu tiết kiệm, vì thế mới không đi taxi mà đi xe bus cho rẻ.
Nhưng vừa rồi bị cướp mất túi.
Thẻ ngân hàng, căn cước, đến cả điện thoại cũng ở trong đó.
Cô khóc dở mếu dở.
Đúng là bây giờ chút tiền đi xe bus cô cũng không có.
Quân Dao lập tức xoay người, nhìn Cố Khang Dật, gượng gạo cười.
“Tôi vừa bị cướp.
Cố nhị thiếu gia, phiền anh cho tôi ngồi nhờ xe về biệt thự với.”
Cố Khang Dật hơi nhướng mày, cong môi, điệu bộ vô cùng đáng ghét.
“Chẳng phải vừa rồi cô nói không thích sao?”
“Tôi á?” Quân Dao giả ngu chỉ vào mình, cười hì hì.
“Đâu có, tôi sợ xe của anh đến trễ, định mau chóng về còn xử lí vết thương.
Ui đau quá!” Vừa nói Quân Dao vừa xuýt xoa, “Nếu không vết thương nhiễm trùng sẽ rất nguy hiểm, có khi phải cắt cả chân.”
Cố Khang Dật suýt phì cười, đúng là vết trầy bằng lòng bàn tay trên đôi chân trắng nõn của cô nhìn rất đáng sợ, nhưng chút vết thương ngoài da đó mà cô dám nói không chớp mắt rằng có thể nhiễm trùng đến bị cắt chân thì đúng là… quá ấu trĩ.
“Qua bên kia xử lí vết thương chút đi.”
Cố Khang Dật hất cằm về phía một phòng khám cách đó không xa.
Quân Dao nuốt nước bọt, mặt dày hỏi.
“Cố Khang Dật, anh cho tôi mượn tiền nhé!”
Cố Khang Dật chân dài, bước hai bước về phía cô, giằng lấy chiếc túi vải nặng trịch trong tay cô rồi quay người đi trước.
“Không thể để Cố thiếu phu nhân bị què được, như vậy rất khó coi.
Đi nhanh lên!”
Nhanh cái đầu anh!
Không thấy chân tôi đang bị thương à?
Quân Dao mắng thầm trong lòng, nhưng vẫn cố gắng đi theo Cố Khang Dật về phía phòng khám tư nhân cách đó vài chục mét.
Bàn tay nhỏ nhắn của Quân Dao quờ quạng hồi lâu, quần không cởi được, mà còn khiến người nào đó đang hôn mê bất tỉnh cũng phải tức chết.
Mãi không thấy được, Quân Dao he hé mắt nhìn, bàn tay cố gắng nhanh chóng cởi quần người ta ra.
Còn chiếc quần bên trong.
Mặt Quân Dao đã đỏ bừng như quả táo, cô cố gắng hít sâu một hơi, liều chết “roẹt” một cái tụt xuống.
Thật vất vả mới xong công việc vệ sinh cơ thể cho Cố đại thiếu gia.
Quân Dao run rẩy nhìn người đang nằm yên tĩnh trên giường kia, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
***
Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc Quân Dao đã ở Cố gia được hơn một tháng, cuộc sống của cô cứ bình bình đạm đạm như vậy, chỉ là thi thoảng ngủ dậy phát hiện trên cổ có vết đo đỏ như vết muỗi đốt.
Biệt thự giàu có như vậy cũng có muỗi sao?
Quân Dao nhíu mày, vừa bôi thuốc lên vết đỏ vừa lẩm bẩm, đúng là nhà giàu cũng có muỗi như nhà nghèo.
Chỉ là cô không biết, con muỗi này vừa cao vừa to…
Hôm nay Quân Dao sau khi làm xong việc buổi sáng liền mặc một chiếc váy dài màu trắng, cô chuẩn bị đi mua một ít sách.
Trước khi vào tù cô đang là sinh viên năm nhất, thật đáng tiếc biến cố kia xảy ra, cô buộc bị thôi học, bây giờ cô muốn tiếp tục học.
Cô mới hai mươi mốt tuổi, cuộc đời còn rất dài phía trước, cho dù từng ngồi tù thì đã sao? Cô vẫn phải cố gắng tiến lên.
Nghĩ là làm, Quân Dao bắt đầu đăng kí học online, và hôm nay dự định đi mua thêm ít sách về tự học.
Cô không thể đến trường vì yêu cầu phải ở bên Cố Tư Bạch hai tư trên bảy, nên chỉ có thể dùng cách này mà thôi.
Quân Dao hai mươi mốt tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng ngần dưới nắng, chiếc váy dài màu trắng hơi bay bay trong gió.
Trên tay cô xách một chiếc túi vải lên, bên trong là mấy cuốn giáo trình dày cộp.
Cô nheo mắt, đưa tay che bớt ánh mặt trời, cô đang chờ đèn đỏ để qua đường, đến trạm xe bus.
Đúng lúc này, một tên thanh niên tóc đỏ hoe, xăm trổ đầy cánh tay phóng xe máy vút qua, giằng lấy chiếc túi xách nhỏ đeo trên vai Quân Dao.
“Á!”
Cả người cô bị kéo đi mấy bước rồi ngã nhào xuống đường.
Tên cướp lạng lách đánh võng, bỏ chạy.
Quân Dao đau đến phát khóc, chỉ có thể cố gắng hét lên.
“Cướp! Cướp!”
Tiếng hét thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Trong đó có một chiếc Ferrari màu đỏ vừa dừng lại chờ đèn đỏ.
Người đàn ông nhíu mày, nhìn kĩ khuôn mặt cô gái rồi nói với lái xe.
“Bắt tên cướp đó về cho tôi.”
“Vâng.” Lái xe kiêm vệ sĩ kính cẩn cúi đầu.
Người đàn ông mở cửa xe, sải bước đi xuống.
Đột nhiên một đôi bàn tay to lớn chìa ra trước mặt, Quân Dao đang định chống tay đứng dậy liền hơi khựng người, ngẩng đầu nhìn.
Là Cố Khang Dật.
Sao anh ta lại ở đây?
Cố Khang Dật đứng đó, dáng người cao lớn, che bớt ánh mặt trời, một tay ung dung bỏ trong túi quần, một tay chìa về phía cô.
Thấy cô ngây người, anh hơi nhếch khóe môi.
“Cô muốn nằm đó ăn vạ đợi tên cướp quay lại sao?”
Quân Dao hơi xấu hổ, tự mình chống tay đứng dậy, không thèm nhờ anh giúp.
Cô cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện đầu gối bị trầy một mảng, vừa đau vừa xót, máu thấm cả vào vạt váy trắng, nhìn hơi đáng sợ.
Quân Dao xuýt xoa rồi tập tễnh định bước qua đường.
Một bàn tay mạnh mẽ kéo giật cô lại, khiến cô mất đà ngã nhào vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông.
Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu.
“Không thấy chỉ còn vài giây đèn đỏ à, với cái chân của cô không kịp sang đường đâu.”
Quân Dao mím môi không trả lời.
Cô cứ cảm thấy người em chồng này rất đáng sợ, mỗi khi gần anh đều có cảm giác áp bức khó nói, nên nếu tránh được cô đều cố gắng tránh xa anh một chút.
“Chị dâu, trốn chồng đi hẹn hò hay sao mà gặp tôi liền lẩn tránh vậy?”
Quân Dao tức đến líu lưỡi, cô hẹn hò gì chứ?
Cô nhấc đẩy Cố Khang Dật ra, đứng cách anh vài bước, rồi giơ chiếc túi vải trong tay lên, nói.
“Anh không thấy đây là sách sao? Tôi đi mua sách.”
“Ồ!”
Cố Khang Dật ồ lên, nhưng nghe thế nào cũng có chút châm biếm.
“Nhà họ Cố có cả thư viện, vẫn còn thiếu sách à?”
Đúng là nhà họ Cố có cả thư viện, nhưng sách trong đó quá cao siêu, đa phần lại là tài liệu tiếng nước ngoài, cô không đọc được, trình độ của cô chỉ là sinh viên năm nhất, nên vẫn cần bồi dưỡng căn bản trước đã.
“Cố nhị thiếu gia, tôi chỉ đi mua sách rồi về, không hẹn hò gì cả, anh mau đi làm việc của anh đi, tôi còn phải về.”
“Tôi cũng đang trên đường về biệt thự, hay là cùng về đi?”
Sao tự dưng hôm nay người này lại như vậy chứ? Không phải bình thường cũng mặc kệ cô sao?
Quân Dao nuốt một ngụm nước bọt, cảnh giác lên tiếng.
“Cố nhị thiếu gia cũng đi xe bus?”
Vẻ mặt Cố Khang Dật cực kì đặc sắc, anh sinh ra đã ngậm thìa vàng, xe ô tô không phải xe sang anh còn chẳng thèm ngồi, vậy mà cô còn bảo anh muốn ngồi xe bus?
“Không, lát có người đón tôi.”
“Ồ, vậy tùy anh, tôi đi trước đây.”
Nói rồi Quan Dao dứt khoát quay người, đứng cách xa anh thêm một chút, đợi nốt năm giây đèn xanh cuối để qua đường.
Cố Khang Dật hơi nheo mắt, ánh mắt thấp thoáng ý cười.
“Tôi chưa đi xe bus bao giờ, nhưng bây giờ xe bus hiện đại thế à, đi cũng không cần tiền!”
Vừa đến giây đèn xanh cuối cùng, Quân Dao đang nhấc chân chuẩn bị bước xuống lòng đường thì nghe thấy lời của Cố Khang Dật, cô giật mình đứng lại.
Đúng vậy, cô trước đây dù gì cũng là tiểu thư nhà họ Quân, mặc dù từ khi có Quân Tú Anh thì cô bị ghẻ lạnh, nhưng đi lại vẫn có xe đưa đón.
Còn hôm nay cũng là lần đầu cô đi xe bus, chỉ vì cô ở nhà họ Cố, cũng chẳng làm gì ra tiền, nhà họ Quân cũng không cho cô tiền tiêu vặt nữa, chỉ còn lại chút tiền trong tài khoản từ trước đây nên cô phải chi tiêu tiết kiệm, vì thế mới không đi taxi mà đi xe bus cho rẻ.
Nhưng vừa rồi bị cướp mất túi.
Thẻ ngân hàng, căn cước, đến cả điện thoại cũng ở trong đó.
Cô khóc dở mếu dở.
Đúng là bây giờ chút tiền đi xe bus cô cũng không có.
Quân Dao lập tức xoay người, nhìn Cố Khang Dật, gượng gạo cười.
“Tôi vừa bị cướp.
Cố nhị thiếu gia, phiền anh cho tôi ngồi nhờ xe về biệt thự với.”
Cố Khang Dật hơi nhướng mày, cong môi, điệu bộ vô cùng đáng ghét.
“Chẳng phải vừa rồi cô nói không thích sao?”
“Tôi á?” Quân Dao giả ngu chỉ vào mình, cười hì hì.
“Đâu có, tôi sợ xe của anh đến trễ, định mau chóng về còn xử lí vết thương.
Ui đau quá!” Vừa nói Quân Dao vừa xuýt xoa, “Nếu không vết thương nhiễm trùng sẽ rất nguy hiểm, có khi phải cắt cả chân.”
Cố Khang Dật suýt phì cười, đúng là vết trầy bằng lòng bàn tay trên đôi chân trắng nõn của cô nhìn rất đáng sợ, nhưng chút vết thương ngoài da đó mà cô dám nói không chớp mắt rằng có thể nhiễm trùng đến bị cắt chân thì đúng là… quá ấu trĩ.
“Qua bên kia xử lí vết thương chút đi.”
Cố Khang Dật hất cằm về phía một phòng khám cách đó không xa.
Quân Dao nuốt nước bọt, mặt dày hỏi.
“Cố Khang Dật, anh cho tôi mượn tiền nhé!”
Cố Khang Dật chân dài, bước hai bước về phía cô, giằng lấy chiếc túi vải nặng trịch trong tay cô rồi quay người đi trước.
“Không thể để Cố thiếu phu nhân bị què được, như vậy rất khó coi.
Đi nhanh lên!”
Nhanh cái đầu anh!
Không thấy chân tôi đang bị thương à?
Quân Dao mắng thầm trong lòng, nhưng vẫn cố gắng đi theo Cố Khang Dật về phía phòng khám tư nhân cách đó vài chục mét..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook