Quân Dao mặc váy cưới, được một chiếc xe sang trọng đưa về biệt thự nhà họ Cố.

Không có lễ cưới nào cả, chỉ có một mình cô ngồi trong phòng, im lặng đợi, dõi theo thời gian dài đằng đẵng.
Đến khi Quân Dao quá mệt, dựa lưng vào thành giường, thiếp đi lúc nào không biết thì cánh cửa nhẹ nhàng “cạch” một tiếng, một bóng người từ từ tiến vào phòng.
Người đó ngũ quan như tạc, nhưng khuôn mặt lạnh lẽo không chút biểu cảm, nhìn Quân Dao đang say ngủ rồi quay người bỏ đi.
Sáng hôm sau, người hầu tới đánh thức Quân Dao dậy, cả người cô đau mỏi ê ẩm, vội vàng vệ sinh cá nhân rồi chạy xuống lầu chuẩn bị ăn sáng.
Trên chiếc bàn dài xa hoa, một người đàn ông uy nghiêm ngồi ở một đầu bàn, bên cạnh là một phu nhân ăn mặc diêm dúa, chỉ hận không thể đeo tất cả kim cương, đá quý lên người.
Phía bên kia là một người đàn ông mặc vest trắng, dáng người tao nhã, khuôn mặt có chút lạnh lùng xa cách.
Quân Dao cúi người chào cả ba người, rồi ngồi vào một chiếc ghế.
Trương Tuyết Thanh lên tiếng.
“Từ giờ cô sẽ là con dâu của Cố gia, nhưng tuyệt nhiên không được nói ra bên ngoài, nếu chuyện này đồn ra đừng hỏi tại sao Quân gia nhà các người phải bốc hơi khỏi giang thành.”
Một lời đe dọa trắng trợn.

Quân Dao hơi khó chịu, nhưng ba năm trong tù khiến trái tim cô bị mài mòn, nếu chống đối, cô sẽ lại bị đưa về đó, chịu nốt hai năm trong địa ngục, cô cắn môi, cúi đầu.
“Vâng, Cố phu nhân.”
“Việc của cô là phải chăm sóc Tư Bạch cho tốt, biết chưa?” Trương Tuyết Thanh lại dùng giọng điệu với hạ nhân, nói.
“Được rồi, ăn đi.”
Cố lão gia lên tiếng, mọi người lặng lẽ dùng bữa.
Quân Dao khẽ liếc mắt nhìn qua người đàn ông mặc vest trắng đang tao nhã ăn sáng bên kia.

Người này nhìn sắc mặt hồng hào, cử chỉ nhanh nhẹn, tao nhã, đâu giống người què như lời Quân Tú Anh nói.

Cũng không giống người cần cô chăm sóc.
Đúng là Cố đại thiếu gia trong lời đồn, anh ta rất đẹp trai, khuôn mặt như tạc, sống mũi cao vút, có thể dùng từ ngọc thụ lâm phong để hình dung.
Đúng lúc Quân Dao đang mải nghĩ ngợi, đột nhiên người thanh niên đó buông dĩa xuống, đứng dậy, lấy chiếc áo khoác vắt bên ghế đi ra ngoài.
Quân Dao hơi giật mình, cúi đầu ăn bữa sáng của mình.
Sau khi ăn sáng xong, cô đang định trở về phòng thì người hầu bước lên, nói sẽ hướng dẫn cô cách chăm sóc Cố đại thiếu gia.
Quân Dao ngơ ngác, anh ta chẳng phải vừa đi rồi sao? Cô theo chân người hầu gái lên lầu, bước vào căn phòng ngay cạnh phòng “tân hôn” đêm qua cô ngủ.
Trong phòng, trên chiếc giường lớn trắng như tuyết là một người đàn ông mặc bộ đồ mặc nhà bằng lụa đen, nằm như đang ngủ say.

Quân Dao hơi sững sờ.

Người này thoạt nhìn có vài phần giống người đàn ông khi nãy ăn cơm cùng cô.
Có điều người đàn ông mặc vest trắng có vẻ ngoài tao nhã, tác phong nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng, hờ hững.

Còn người nằm trên giường này mắt nhắm chặt, khuôn mặt hơi tái nhợt, có chút âm u.
“Đây là…” Quân Dao lên tiếng hỏi.
Tiểu Hoa, người hầu của Cố gia lập tức trả lời.
“Đây là Cố đại thiếu gia, thiếu phu nhân, đại sư nói cô hợp mệnh đại thiếu gia, vì vậy cô cần ngày đêm thân cận, chăm sóc, như vậy phước khí của cô sẽ giúp đại thiếu gia mau chóng tỉnh lại.”
“Vậy người vừa nãy ăn sáng là ai?”
Tiểu Hoa hơi nghiêng đầu, rồi à lên.
“À, đó là Cố nhị thiếu gia – Cố Khang Dật.

Còn đây là đại thiếu gia Cố Tư Bạch.”
“Vậy tôi phải chăm sóc anh ta như thế nào?”
Tiểu Hoa năm nay mới hai mươi, nhưng đã ở Cố gia đúng bằng từng đó năm, tính tình nhanh nhẹn, thật thà, cô ấy lập tức lên tiếng.
“Để tôi chỉ thiếu phu nhân.”
Nói rồi Tiểu Hoa nhanh nhẹn bước đến, bắt đầu dạy Quân Dao từ việc hằng ngày phải lau người, xoa bóp chân tay cho Cố Tư Bạch ra sao để máu huyết lưu thông, tránh cho thiếu gia bị liệt.

Rồi Tiểu Hoa hơi đỏ mặt nói.
“Thực ra… còn… còn một chuyện nữa… Đại sư bảo cần người làm… ấm giường cho đại thiếu gia…”
Tiểu Hoa còn nhỏ, chưa từng yêu đương, nhắc đến mấy truyện này mặt đỏ hồng như trái táo.

Trái lại Quân Dao suýt bật cười.

Anh ta nằm ngay đơ, hôn mê bất tỉnh như thế kia thì cô làm “ấm giường” kiểu gì?
“Đại sư nói, thiếu phu nhân kề cận bên cạnh, rất nhanh đại thiếu gia có thể tỉnh lại.”
Nói rồi Tiểu Hoa nhìn về phía Cố Tư Bạch đang nằm im lặng trên giường, thở dài nói.
“Mong là thiếu gia sớm tỉnh lại, thiếu gia đã nằm như thế này suốt ba năm rồi.

Cũng tại cái cô Quân Dao gì đó… Tôi mà gặp cô ta nhất định sẽ để cô ta sống không yên đâu.”
Ánh mắt Tiểu Hoa tràn đầy giận dữ.

Khóe môi Quân Dao giật giật, nếu cô ấy biết xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt, kẻ cô ấy căm hận đang đứng ngay đây thì cô ấy sẽ thế nào?
Lại liếc nhìn Cố Tư Bạch đang nằm im lặng trên giường.

Là lỗi của cô.

Cô đã dùng ba năm tự do thanh xuân để trả nợ anh, cô sẽ cố gắng chăm sóc giúp anh tỉnh lại.


Liệu khi anh tỉnh lại rồi có tha thứ cho cô không? Có trả tự do cho cô không? Và liệu… anh có thể tỉnh lại không?
Dù sao cô cũng không phải Quân Tú Anh, không phải người có bát tự hợp với anh.
Thấy Quân Dao ngây ngẩn nhìn Cố Tư Bạch, Tiểu Hoa khua khua tay trước mặt cô.
“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân… cô nhìn thiếu gia chăm chú thế? Có phải thấy thiếu gia rất đẹp trai đúng không? Năm đó thiếu gia từng là người đàn ông hoàng kim, sáng giá nhất Giang thành đấy.

Thật đáng tiếc!”
Quân Dao không phủ nhận, để mặc Tiểu Hoa nói lải nhải bên tai.
“Thiếu phu nhân, bên kia là phòng phụ, hôm qua sửa thành phòng tân hôn.

Nhưng đại sư nói rằng thiếu phu nhân phải ở bên thiếu gia cả ngày, nên tôi sẽ dọn đồ qua cho thiếu phu nhân nhé.”
Lúc này Quân Dao mới để ý, hóa ra có một cánh cửa nối thông hai phòng với nhau, Quân Dao gật gật đầu.
Cô thầm tính toán, chiếc giường rộng như này ngủ chung cũng không vấn đề gì, dù sao anh ta cũng hôn mê bất tỉnh, không gây nguy hại gì cho cô.
“Xong rồi, thiếu phu nhân.”
Tiểu Hoa xách chiếc vali của cô qua, đặt giữa phòng, rồi hỏi.
“Có cần tôi xếp đồ vào tủ luôn không?”
Quân Dao xua tay, bảo tự mình làm được.
Tiểu Hoa liền chạy đi, bưng một chậu nước ấm và một chiếc khăn mặt trắng tới.
“Thiếu phu nhân lau mặt, lau người cho thiếu gia nhé, chú ý đừng làm lệch kim truyền trên tay thiếu gia.

Sau khi lau người xong thì cô xoa bóp cho thiếu gia một tiếng, buổi chiều cũng xoa bóp một tiếng là được.”
“Tôi biết rồi.”
Sau khi dặn dò xong, Tiểu Hoa rời phòng, để một mình Quân Dao ở lại, cô đột nhiên thấy có phần lạnh lẽo, không hiểu sao khẽ rùng mình một cái.
Quân Dao mặc váy cưới, được một chiếc xe sang trọng đưa về biệt thự nhà họ Cố.

Không có lễ cưới nào cả, chỉ có một mình cô ngồi trong phòng, im lặng đợi, dõi theo thời gian dài đằng đẵng.
Đến khi Quân Dao quá mệt, dựa lưng vào thành giường, thiếp đi lúc nào không biết thì cánh cửa nhẹ nhàng “cạch” một tiếng, một bóng người từ từ tiến vào phòng.
Người đó ngũ quan như tạc, nhưng khuôn mặt lạnh lẽo không chút biểu cảm, nhìn Quân Dao đang say ngủ rồi quay người bỏ đi.
Sáng hôm sau, người hầu tới đánh thức Quân Dao dậy, cả người cô đau mỏi ê ẩm, vội vàng vệ sinh cá nhân rồi chạy xuống lầu chuẩn bị ăn sáng.
Trên chiếc bàn dài xa hoa, một người đàn ông uy nghiêm ngồi ở một đầu bàn, bên cạnh là một phu nhân ăn mặc diêm dúa, chỉ hận không thể đeo tất cả kim cương, đá quý lên người.
Phía bên kia là một người đàn ông mặc vest trắng, dáng người tao nhã, khuôn mặt có chút lạnh lùng xa cách.
Quân Dao cúi người chào cả ba người, rồi ngồi vào một chiếc ghế.
Trương Tuyết Thanh lên tiếng.
“Từ giờ cô sẽ là con dâu của Cố gia, nhưng tuyệt nhiên không được nói ra bên ngoài, nếu chuyện này đồn ra đừng hỏi tại sao Quân gia nhà các người phải bốc hơi khỏi giang thành.”
Một lời đe dọa trắng trợn.


Quân Dao hơi khó chịu, nhưng ba năm trong tù khiến trái tim cô bị mài mòn, nếu chống đối, cô sẽ lại bị đưa về đó, chịu nốt hai năm trong địa ngục, cô cắn môi, cúi đầu.
“Vâng, Cố phu nhân.”
“Việc của cô là phải chăm sóc Tư Bạch cho tốt, biết chưa?” Trương Tuyết Thanh lại dùng giọng điệu với hạ nhân, nói.
“Được rồi, ăn đi.”
Cố lão gia lên tiếng, mọi người lặng lẽ dùng bữa.
Quân Dao khẽ liếc mắt nhìn qua người đàn ông mặc vest trắng đang tao nhã ăn sáng bên kia.

Người này nhìn sắc mặt hồng hào, cử chỉ nhanh nhẹn, tao nhã, đâu giống người què như lời Quân Tú Anh nói.

Cũng không giống người cần cô chăm sóc.
Đúng là Cố đại thiếu gia trong lời đồn, anh ta rất đẹp trai, khuôn mặt như tạc, sống mũi cao vút, có thể dùng từ ngọc thụ lâm phong để hình dung.
Đúng lúc Quân Dao đang mải nghĩ ngợi, đột nhiên người thanh niên đó buông dĩa xuống, đứng dậy, lấy chiếc áo khoác vắt bên ghế đi ra ngoài.
Quân Dao hơi giật mình, cúi đầu ăn bữa sáng của mình.
Sau khi ăn sáng xong, cô đang định trở về phòng thì người hầu bước lên, nói sẽ hướng dẫn cô cách chăm sóc Cố đại thiếu gia.
Quân Dao ngơ ngác, anh ta chẳng phải vừa đi rồi sao? Cô theo chân người hầu gái lên lầu, bước vào căn phòng ngay cạnh phòng “tân hôn” đêm qua cô ngủ.
Trong phòng, trên chiếc giường lớn trắng như tuyết là một người đàn ông mặc bộ đồ mặc nhà bằng lụa đen, nằm như đang ngủ say.

Quân Dao hơi sững sờ.

Người này thoạt nhìn có vài phần giống người đàn ông khi nãy ăn cơm cùng cô.
Có điều người đàn ông mặc vest trắng có vẻ ngoài tao nhã, tác phong nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng, hờ hững.
Còn người nằm trên giường này mắt nhắm chặt, khuôn mặt hơi tái nhợt, có chút âm u.
“Đây là…” Quân Dao lên tiếng hỏi.
Tiểu Hoa, người hầu của Cố gia lập tức trả lời.
“Đây là Cố đại thiếu gia, thiếu phu nhân, đại sư nói cô hợp mệnh đại thiếu gia, vì vậy cô cần ngày đêm thân cận, chăm sóc, như vậy phước khí của cô sẽ giúp đại thiếu gia mau chóng tỉnh lại.”
“Vậy người vừa nãy ăn sáng là ai?”
Tiểu Hoa hơi nghiêng đầu, rồi à lên.
“À, đó là Cố nhị thiếu gia – Cố Khang Dật.

Còn đây là đại thiếu gia Cố Tư Bạch.”
“Vậy tôi phải chăm sóc anh ta như thế nào?”
Tiểu Hoa năm nay mới hai mươi, nhưng đã ở Cố gia đúng bằng từng đó năm, tính tình nhanh nhẹn, thật thà, cô ấy lập tức lên tiếng.
“Để tôi chỉ thiếu phu nhân.”
Nói rồi Tiểu Hoa nhanh nhẹn bước đến, bắt đầu dạy Quân Dao từ việc hằng ngày phải lau người, xoa bóp chân tay cho Cố Tư Bạch ra sao để máu huyết lưu thông, tránh cho thiếu gia bị liệt.

Rồi Tiểu Hoa hơi đỏ mặt nói.
“Thực ra… còn… còn một chuyện nữa… Đại sư bảo cần người làm… ấm giường cho đại thiếu gia…”
Tiểu Hoa còn nhỏ, chưa từng yêu đương, nhắc đến mấy truyện này mặt đỏ hồng như trái táo.


Trái lại Quân Dao suýt bật cười.

Anh ta nằm ngay đơ, hôn mê bất tỉnh như thế kia thì cô làm “ấm giường” kiểu gì?
“Đại sư nói, thiếu phu nhân kề cận bên cạnh, rất nhanh đại thiếu gia có thể tỉnh lại.”
Nói rồi Tiểu Hoa nhìn về phía Cố Tư Bạch đang nằm im lặng trên giường, thở dài nói.
“Mong là thiếu gia sớm tỉnh lại, thiếu gia đã nằm như thế này suốt ba năm rồi.

Cũng tại cái cô Quân Dao gì đó… Tôi mà gặp cô ta nhất định sẽ để cô ta sống không yên đâu.”
Ánh mắt Tiểu Hoa tràn đầy giận dữ.

Khóe môi Quân Dao giật giật, nếu cô ấy biết xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt, kẻ cô ấy căm hận đang đứng ngay đây thì cô ấy sẽ thế nào?
Lại liếc nhìn Cố Tư Bạch đang nằm im lặng trên giường.

Là lỗi của cô.

Cô đã dùng ba năm tự do thanh xuân để trả nợ anh, cô sẽ cố gắng chăm sóc giúp anh tỉnh lại.

Liệu khi anh tỉnh lại rồi có tha thứ cho cô không? Có trả tự do cho cô không? Và liệu… anh có thể tỉnh lại không?
Dù sao cô cũng không phải Quân Tú Anh, không phải người có bát tự hợp với anh.
Thấy Quân Dao ngây ngẩn nhìn Cố Tư Bạch, Tiểu Hoa khua khua tay trước mặt cô.
“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân… cô nhìn thiếu gia chăm chú thế? Có phải thấy thiếu gia rất đẹp trai đúng không? Năm đó thiếu gia từng là người đàn ông hoàng kim, sáng giá nhất Giang thành đấy.

Thật đáng tiếc!”
Quân Dao không phủ nhận, để mặc Tiểu Hoa nói lải nhải bên tai.
“Thiếu phu nhân, bên kia là phòng phụ, hôm qua sửa thành phòng tân hôn.

Nhưng đại sư nói rằng thiếu phu nhân phải ở bên thiếu gia cả ngày, nên tôi sẽ dọn đồ qua cho thiếu phu nhân nhé.”
Lúc này Quân Dao mới để ý, hóa ra có một cánh cửa nối thông hai phòng với nhau, Quân Dao gật gật đầu.
Cô thầm tính toán, chiếc giường rộng như này ngủ chung cũng không vấn đề gì, dù sao anh ta cũng hôn mê bất tỉnh, không gây nguy hại gì cho cô.
“Xong rồi, thiếu phu nhân.”
Tiểu Hoa xách chiếc vali của cô qua, đặt giữa phòng, rồi hỏi.
“Có cần tôi xếp đồ vào tủ luôn không?”
Quân Dao xua tay, bảo tự mình làm được.
Tiểu Hoa liền chạy đi, bưng một chậu nước ấm và một chiếc khăn mặt trắng tới.
“Thiếu phu nhân lau mặt, lau người cho thiếu gia nhé, chú ý đừng làm lệch kim truyền trên tay thiếu gia.

Sau khi lau người xong thì cô xoa bóp cho thiếu gia một tiếng, buổi chiều cũng xoa bóp một tiếng là được.”
“Tôi biết rồi.”
Sau khi dặn dò xong, Tiểu Hoa rời phòng, để một mình Quân Dao ở lại, cô đột nhiên thấy có phần lạnh lẽo, không hiểu sao khẽ rùng mình một cái..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương