Cổ Thi Diễm Hậu
-
Chương 42
Chuyển ngữ: Cỏ dại
Vũ Quân lo lắng, khuôn mặt tái mét, vươn tay ra nhưng chưa bám được vào vạt áo của Đồng Dao, đã bị đau tim ngã xuống đất…
“Vũ Quân ——”
Đồng Dao cùng Bắc Minh Quân sợ hãi, kêu lên.
“Thả ta ra, thả ta ra!” Đồng Dao giãy giụa, nhưng không có tác dụng.
Bắc Minh Quân xông lên phía trước, đỡ Vũ Quân dậy: “Vũ Quân, làm sao thế? Đừng giả vờ bệnh với huynh, đối với huynh là vô ích thôi, tỉnh dậy cho huynh!”
“Ngu ngốc! Không được xốc người lên!”Đồng Dao lo lắng, quả thực không nhịn nổi, mắng hắn, “Bệnh tim của Vũ Quân lại tái phát! Bế lên sẽ chết!”
“Câm miệng! Không cần ngươi lo!” Hai mắt Bắc Minh Quân đỏ bừng kéo Vũ Quân vào trong lòng, “Nhanh đi gọi thái y—— nhanh lên ——”
“Để Vũ Quân xuống, để xuống mặt đất bằng phẳng, nhanh—— để xuống!”
“Ngươi cút ngay!” Bắc Minh Quân giống như con hổ lên cơn điên che chở con của mình, tiện tay đẩy Đồng Dao xuống đất.
“Ngài bị điên rồi, bảo ngài để xuống, đừng quá ấu trĩ!” Đồng Dao giận dữ, thiếu chút nữa dùng tay tát Bắc Minh Quân.
Nhìn hai mắt Bắc Minh Quân đỏ lên, bàn tay đột ngột dừng lại giữa chừng.
Bầu không khí xung quanh dường như đông lại, Đồng Dao thở hổn hển trừng mắt nhìn Bắc Minh Quân.
“Ta chỉ muốn cứu Vũ Quân, ta chỉ muốn cứu hắn. Cứ tiếp tục như vậy hoàng tử sẽ chết —— hãy để hoàng tử cho ta!”
Cả người Bắc Minh Quân cứng nhắc nhìn Đồng Dao.
“Cho dù ấn tượng của ngài với ta thế nào, nhưng Vũ Quân cũng là em trai của ngài, bệnh của Vũ Quân ta tin tưởng ta biết rõ hơn ngài. Không phải ngài muốn hại chết Vũ Quân chứ?”Đồng Dao chăm chú nhìn Vũ Quân nói, thực sự sắp phát điên rồi, “Để ta, đưa Vũ Quân cho ta! Bằng không hoàng tử sẽ chết! Ta đã từng cứu hoàng tử, lần này cũng có thể cứu hoàng tử!”
Vai Bắc Minh Quân hơi run, suy nghĩ đấu tranh kịch liệt, chậm rãi, hắn đưa Vũ Quân tới tay Đồng Dao: “Vũ Quân xảy ra chuyện gì, ta sẽ giết ngươi!”
“Nhưng trước khi giết ta, tốt nhất phải giết ngài trước. Là ngài kích động làm hoàng tử phát bệnh!”
Lúc này Bắc Minh Quân cố gắng kiềm nén cơn giận của mình, lồng ngực đập nhanh, không nhẫn nại nổi vươn chân đá Đồng Dao.
Nhưng Đồng Dao không có thời gian quan tâm tới hắn…
“Vũ Quân, Vũ Quân… Ngươi có nghe thấy ta nói gì không?”
Vũ Quân chớp mắt, đôi mắt nâu nhạt như đá quý trong suốt. Đồng Dao thở dài nhẹ nhõm, tạm thời Vũ Quân đã vượt qua cơn nguy cấp, nếu không thì gay go.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Vũ Quân đổ đầy mồ hôi, cả lòng Đồng Dao đều xoắn lại. Ngay lập tức nàng điều chỉnh tư thế, để Vũ Quân có tư thế thoải mái, sau đó cởi quần áo hắn, kéo vạt áo hắn, không ngừng nói: “Vũ Quân, không có việc gì rồi, thoải mái đi… Đã không có việc gì nữa, cố gắng hít thở, hít thật sâu…thở ra… Đúng rồi, làm như vậy, chậm thôi, bình tĩnh lại, bình tĩnh lại…. Không có việc gì, cứ làm như vậy…”
Vũ Quân run rẩy khẽ giơ tay lên, Đồng Dao úp tay hắn, để ở trước ngực: “Vũ Quân, có ta ở đây, ngươi sẽ không có chuyện gì, ta có thể cứu ngươi một lần, sẽ lại cứu ngươi lần nữa, hít thở… từ từ hít vào thở ra…”
Ở bên cạnh hai mắt Bắc Minh Quân lồi ra, nhưng nén lại không nói.
Tầm năm phút sau, cơ thế Vũ Quân dần dần bình phục, trên mặt cũng đã có chút sắc hồng. Nhưng hắn vẫn như cũ không có chút sức lực nào để nói chuyện, nửa khuôn mặt trắng toát trong suốt.
“Lấy rễ cây xô đỏ.”
Bắc Minh Quân sửng sốt.
“Ta bảo ngài đi lấy rễ cây xô đỏ!”
Bắc Minh Quân nhíu mày.
“Trong tặng phẩm của nước Chư Lương có thứ này, rễ cây xô đỏ có tác dụng tăng cường sinh lực cho Vũ Quân. Ngài còn thất thần cái gì nữa?” Đồng Dao căng thẳng nhìn Vũ Quân, ngay cả đầu cũng lười nâng lên.
Thái y đã tới, nhìn hoàng đế ngồi dưới đất, trang phục của Vũ Quân đã được tháo ra bộ dạng yếu ớt, Đồng Dao gần như ra lệnh đối với hoàng đế nước Chư Lương, có chút sợ sệt, nửa ngày cũng không dám tiến vào.
“Đi, lấy rễ cây xô đỏ.” Bắc Minh Quân ra lệnh.
“Thần tuân chỉ!” Thái y vội vàng quay người, suýt chút nữa thì bị vấp.
Vũ Quân ngậm rễ cây xô đỏ, lâu sau, hô hấp mới dần bình phục trở lại, chớp chớp mắt khuôn mặt đã có chút sắc thái. Đồng Dao cẩn thận nâng người hắn lên, sợ hắn lạnh, nhanh chóng kéo quần áo lại. Vũ Quân tựa vào gáy Đồng Dao, khép mắt lại.
“Vũ Quân......”
Bắc Minh Quân muốn chìa tay, nhưng có chút sợ sệt. Đồng Dao nhìn hắn, một người đàn ông oai nghiêm đầy quyền lực, nhưng đối mặt với em trai của mình, lại tỏ ra yếu đuối.
“Không có việc gì nữa, ít nhất hiện tại sẽ không có việc gì.”
“......”
“Vũ Quân vẫn như vậy sao?” Đồng Dao hy vọng có thể từ chỗ Bắc Minh Quân hiễu rõ căn bệnh của Vũ Quân.
Bắc Minh Quân hít một hơi thật sâu: “Vũ Quân là con của thần linh.”
“Cái gì?”
“Vũ Quân sinh vào tháng giêng, mệnh thủy, là đứa trẻ do thần linh lựa chọn.”
“Hả?”
Bắc Minh Quân nheo mắt lại: “Con của thần, là người trời. Một ngày nào đó thần biển sẽ gọi đệ ấy trở về…”
“......”
“Từ bé cơ thể Vũ Quân đã yếu ớt, hồi nhỏ chỉ thấy mệt mỏi, càng lớn tình trạng lại càng xấu, hiện tại lại thành ra thế này…Ta đã chiến đầu giành giật với thần linh! Nhưng cuối cùng đệ ấy cũng sẽ rời khỏi ta…” Bắc Minh Quân nói xong, giọng bắt đầu run rẩy, đưa tay muốn chạm vào má Vũ Quân, rồi lại thôi sợ rằng vừa chạm vào hắn, hắn liền biến mất không thấy nữa.
Đồng Dao nghe xong, trong lòng lại tức giận. Vũ Quân là người bị mắc bệnh tim bẩm sinh, Bắc Minh Quân lại nói như vậy, không những không cứu được, trái lại còn làm con người ta đi tìm đường chết.
Đồng Dao định giải thích rõ với hắn nhưng lời đến cửa miệng lại nuốt xuống.
Nói cái gì chứ?
Nói hắn bị bệnh tim, nói là hai tâm không lưu thông, do kích động mà gây nhồi máu cơ tim… Có lẽ giải thích cũng mất mười năm, con người thời kỳ này cũng sẽ không hiểu được.
“Ôi…” Đồng Dao tỉnh ngộ ngôn ngữ thật hạn chế biết bao.
Bắc Minh Quân liếc mắt nhìn Đồng Dao.
Đồng Dao đành chịu lắc đầu: “Vũ Quân là con thần, còn ngươi bị bệnh thần kinh!”
“Cái gì?”
“Không có gì. Vũ Quân sẽ không chết, ta sẽ không để hoàng tử chết.” Đồng Dao dùng sức kéo thắt lưng Vũ Quân, Vũ Quân khẽ mở mắt, cười với cô, rồi lại nhắm hai mắt lại.
Bắc Minh Quân nhìn tình cảnh này bỗng nhiên cảm thấy có chút phiền muộn.
“Bệ hạ”. Đồng Dao ngẩng đầu nhìn hắn, “ Nếu ta muốn hại Vũ Quân sẽ không cứu hắn. Ngài là người thông minh, có năng lực, có lẽ ngài nói đúng, biết đâu ta có mục đích riêng, nhưng ít nhất ta cũng không phải nhằm vào hoàng tử, ta sẽ không hại hắn.”
“Có ta ở lại, Vũ Quân sẽ không bị thần biển gọi trở về nữa. Ta nghĩ ý tứ của ta chắc ngài đã hiểu được.”
Bắc Minh Quân nheo mắt lại, không nói.
Vũ Quân ngủ mê man suốt một ngày, Đồng Dao vẫn nằm bên cạnh giường hắn không dám rời đi, chẳng may giữa đêm có chuyện gì sơ xuất xảy ra.
Vũ Quân ngủ rất ngon, hơi thở rất khẽ, hô hấp vẫn đều.
Ở bên ngoài Bắc Minh Quân tỏ ra giận dữ, phất tay áo bỏ đi. Nhưng trong lòng Đồng Dao hiểu được, e rằng trên thế giới này người lo lắng nhất chính là hắn.
Buổi tối cứ cách nửa canh giờ, lại có một thị vệ xuất hiện ở cửa cung của Vũ Quân để tuần tra, đã đi được mấy lần, một lúc nữa lại tới. Đồng Dao khẽ cười, Bắc Minh Quân này, là một vị hoàng đế uy nghiêm, rõ ràng trong lòng lo lắng sốt ruột, nhưng lại cố tình có chết cũng không chịu nói.
Không biết hai huynh đệ này còn định làm loạn cái gì nữa.
Suốt một đêm Đồng Dao không chợp mắt, nhìn khuôn mặt Vũ Quân ngủ ngon, hiện tại cảm thấy trong lòng sao mà bình yên đến thế.
Cô đưa tay vuốt ve hai má của hắn, ha ha, chỉ sợ cô cũng đã bị hắn phổ độ cảm hóa rồi…
Trời tờ mờ sáng ánh dương chiếu lên rèm cửa song suốt, lông mi Vũ Quân khẽ lay động.
“Ngủ ngon không?” Đồng Dao cười với hắn.
“Ta......”
Đồng Dao xoay người vén rèm lên, để cho ánh nắng mặt trời chiếu vào, cơ thể Vũ Quân vẫn rất lạnh…
Vũ Quân khẽ nhíu mày: “Sắc mặt nàng không tốt.”
“Ai nói thế…” Đồng Dao quay mặt, không muốn Vũ Quân vừa tỉnh đã lo lắng cho cô.
“Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Một ngày một đêm.”
Vũ Quân không nói lời nào, đưa tay khẽ đặt trước ngực, cúi đầu.
“Làm sao vậy, lại không thoải mái sao?” Đồng dao vội vàng chạy tới, đặt tay hắn trong lòng bàn tay cô, “Tay rất lạnh.”
“Nàng vẫn luôn chăm sóc ta sao?”
Đồng dao sửng sốt, vội vàng cười: “Sao có thể, khi ngươi ngủ, ta cũng nghỉ ngơi.”
“Nói dối ta sao.”
“......”
“Thực xin lỗi.”
“Hả?”
“Vũ quân vô dụng, liên lụy đến nàng.”
Nhìn khuôn mặt buồn rầu của Vũ Quân, chiếc áo khoác trắng mỏng manh rơi xuống để lộ bờ vai gầy yếu, trong lòng Đồng Dao đau xót: “Trên thế giới này Vũ Quân là người đối xử tốt nhất với ta. Tay lạnh sao? Không sao, ta sẽ giúp ngươi ủ ấm.” Cô nói xong, khẽ đặt hai tay Vũ Quân lên mặt mình.
“Đồng Dao
“Sao?”
“Nàng đừng rời bỏ ta có được không?”
Đồng Dao ngây người.
“Cả đời này nàng sẽ ở bên ta phải không?” Hai mắt Vũ Quân bao phủ một tầng hơi nước, ánh mắt có chút hoang mang.
“Ha ha, chỉ sợ hoàng huynh của ngươi vẫn không chấp nhận ta.”
“Ta hỏi nàng nàng bằng lòng trọn đời ở bên ta chứ?”
“Ta......” Trong lòng Đồng Dao đau đớn, cả đời sao? Bản thân cô như vậy, có tư cách gì mà đưa ra lời hứa hẹn, hứa hẹn đối với cô mà nói thật buồn cười.
“Đừng bỏ ta…”
“Vũ Quân, đừng suy nghĩ lung tung. Nghỉ ngơi cho tốt!”
“Không!” Vũ Quân giãy dụa kéo Đồng Dao lại, hai tay để trên vai Đồng Dao, “Ta đã nói rồi, chuyện này ta đã từng nói cho hoàng huynh nghe,cũng là nói cho nàng nghe, nàng rời đi, ta sẽ chết!”
“Ai cũng có một sinh mệnh, đều nằm ở trong tay ta. Không thể dựa vào sự sống của người khác.”Đồng Dao nhíu mày thật sâu, ánh nắng mặt trời chiếu xuống đôi mắt nâu nhạt của Vũ Quân phủ một vầng hào quang rực rỡ, khuôn mặt tuấn tú lại thê lương như vậy. Làm sao cô có thể nhẫn tâm nói lời từ chối hắn….
“Không được yêu người khác, không được nhìn người khác. Trong lòng nàng chỉ có ta, được không?”Vũ Quân khẽ ôm Đồng Dao, vuì hai má của cô vào cổ mình.
Gạt nỗi đau đớn trong lòng, để không nhìn thấy Vũ Quân nữa, cô chỉ có thể quay mặt đi, nhìn ra bầu trời xanh xa xăm ngoài cửa sổ.
Phần tình này, quá nặng… Làm sao có thể nhận được chứ…
Vũ Quân lo lắng, khuôn mặt tái mét, vươn tay ra nhưng chưa bám được vào vạt áo của Đồng Dao, đã bị đau tim ngã xuống đất…
“Vũ Quân ——”
Đồng Dao cùng Bắc Minh Quân sợ hãi, kêu lên.
“Thả ta ra, thả ta ra!” Đồng Dao giãy giụa, nhưng không có tác dụng.
Bắc Minh Quân xông lên phía trước, đỡ Vũ Quân dậy: “Vũ Quân, làm sao thế? Đừng giả vờ bệnh với huynh, đối với huynh là vô ích thôi, tỉnh dậy cho huynh!”
“Ngu ngốc! Không được xốc người lên!”Đồng Dao lo lắng, quả thực không nhịn nổi, mắng hắn, “Bệnh tim của Vũ Quân lại tái phát! Bế lên sẽ chết!”
“Câm miệng! Không cần ngươi lo!” Hai mắt Bắc Minh Quân đỏ bừng kéo Vũ Quân vào trong lòng, “Nhanh đi gọi thái y—— nhanh lên ——”
“Để Vũ Quân xuống, để xuống mặt đất bằng phẳng, nhanh—— để xuống!”
“Ngươi cút ngay!” Bắc Minh Quân giống như con hổ lên cơn điên che chở con của mình, tiện tay đẩy Đồng Dao xuống đất.
“Ngài bị điên rồi, bảo ngài để xuống, đừng quá ấu trĩ!” Đồng Dao giận dữ, thiếu chút nữa dùng tay tát Bắc Minh Quân.
Nhìn hai mắt Bắc Minh Quân đỏ lên, bàn tay đột ngột dừng lại giữa chừng.
Bầu không khí xung quanh dường như đông lại, Đồng Dao thở hổn hển trừng mắt nhìn Bắc Minh Quân.
“Ta chỉ muốn cứu Vũ Quân, ta chỉ muốn cứu hắn. Cứ tiếp tục như vậy hoàng tử sẽ chết —— hãy để hoàng tử cho ta!”
Cả người Bắc Minh Quân cứng nhắc nhìn Đồng Dao.
“Cho dù ấn tượng của ngài với ta thế nào, nhưng Vũ Quân cũng là em trai của ngài, bệnh của Vũ Quân ta tin tưởng ta biết rõ hơn ngài. Không phải ngài muốn hại chết Vũ Quân chứ?”Đồng Dao chăm chú nhìn Vũ Quân nói, thực sự sắp phát điên rồi, “Để ta, đưa Vũ Quân cho ta! Bằng không hoàng tử sẽ chết! Ta đã từng cứu hoàng tử, lần này cũng có thể cứu hoàng tử!”
Vai Bắc Minh Quân hơi run, suy nghĩ đấu tranh kịch liệt, chậm rãi, hắn đưa Vũ Quân tới tay Đồng Dao: “Vũ Quân xảy ra chuyện gì, ta sẽ giết ngươi!”
“Nhưng trước khi giết ta, tốt nhất phải giết ngài trước. Là ngài kích động làm hoàng tử phát bệnh!”
Lúc này Bắc Minh Quân cố gắng kiềm nén cơn giận của mình, lồng ngực đập nhanh, không nhẫn nại nổi vươn chân đá Đồng Dao.
Nhưng Đồng Dao không có thời gian quan tâm tới hắn…
“Vũ Quân, Vũ Quân… Ngươi có nghe thấy ta nói gì không?”
Vũ Quân chớp mắt, đôi mắt nâu nhạt như đá quý trong suốt. Đồng Dao thở dài nhẹ nhõm, tạm thời Vũ Quân đã vượt qua cơn nguy cấp, nếu không thì gay go.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Vũ Quân đổ đầy mồ hôi, cả lòng Đồng Dao đều xoắn lại. Ngay lập tức nàng điều chỉnh tư thế, để Vũ Quân có tư thế thoải mái, sau đó cởi quần áo hắn, kéo vạt áo hắn, không ngừng nói: “Vũ Quân, không có việc gì rồi, thoải mái đi… Đã không có việc gì nữa, cố gắng hít thở, hít thật sâu…thở ra… Đúng rồi, làm như vậy, chậm thôi, bình tĩnh lại, bình tĩnh lại…. Không có việc gì, cứ làm như vậy…”
Vũ Quân run rẩy khẽ giơ tay lên, Đồng Dao úp tay hắn, để ở trước ngực: “Vũ Quân, có ta ở đây, ngươi sẽ không có chuyện gì, ta có thể cứu ngươi một lần, sẽ lại cứu ngươi lần nữa, hít thở… từ từ hít vào thở ra…”
Ở bên cạnh hai mắt Bắc Minh Quân lồi ra, nhưng nén lại không nói.
Tầm năm phút sau, cơ thế Vũ Quân dần dần bình phục, trên mặt cũng đã có chút sắc hồng. Nhưng hắn vẫn như cũ không có chút sức lực nào để nói chuyện, nửa khuôn mặt trắng toát trong suốt.
“Lấy rễ cây xô đỏ.”
Bắc Minh Quân sửng sốt.
“Ta bảo ngài đi lấy rễ cây xô đỏ!”
Bắc Minh Quân nhíu mày.
“Trong tặng phẩm của nước Chư Lương có thứ này, rễ cây xô đỏ có tác dụng tăng cường sinh lực cho Vũ Quân. Ngài còn thất thần cái gì nữa?” Đồng Dao căng thẳng nhìn Vũ Quân, ngay cả đầu cũng lười nâng lên.
Thái y đã tới, nhìn hoàng đế ngồi dưới đất, trang phục của Vũ Quân đã được tháo ra bộ dạng yếu ớt, Đồng Dao gần như ra lệnh đối với hoàng đế nước Chư Lương, có chút sợ sệt, nửa ngày cũng không dám tiến vào.
“Đi, lấy rễ cây xô đỏ.” Bắc Minh Quân ra lệnh.
“Thần tuân chỉ!” Thái y vội vàng quay người, suýt chút nữa thì bị vấp.
Vũ Quân ngậm rễ cây xô đỏ, lâu sau, hô hấp mới dần bình phục trở lại, chớp chớp mắt khuôn mặt đã có chút sắc thái. Đồng Dao cẩn thận nâng người hắn lên, sợ hắn lạnh, nhanh chóng kéo quần áo lại. Vũ Quân tựa vào gáy Đồng Dao, khép mắt lại.
“Vũ Quân......”
Bắc Minh Quân muốn chìa tay, nhưng có chút sợ sệt. Đồng Dao nhìn hắn, một người đàn ông oai nghiêm đầy quyền lực, nhưng đối mặt với em trai của mình, lại tỏ ra yếu đuối.
“Không có việc gì nữa, ít nhất hiện tại sẽ không có việc gì.”
“......”
“Vũ Quân vẫn như vậy sao?” Đồng Dao hy vọng có thể từ chỗ Bắc Minh Quân hiễu rõ căn bệnh của Vũ Quân.
Bắc Minh Quân hít một hơi thật sâu: “Vũ Quân là con của thần linh.”
“Cái gì?”
“Vũ Quân sinh vào tháng giêng, mệnh thủy, là đứa trẻ do thần linh lựa chọn.”
“Hả?”
Bắc Minh Quân nheo mắt lại: “Con của thần, là người trời. Một ngày nào đó thần biển sẽ gọi đệ ấy trở về…”
“......”
“Từ bé cơ thể Vũ Quân đã yếu ớt, hồi nhỏ chỉ thấy mệt mỏi, càng lớn tình trạng lại càng xấu, hiện tại lại thành ra thế này…Ta đã chiến đầu giành giật với thần linh! Nhưng cuối cùng đệ ấy cũng sẽ rời khỏi ta…” Bắc Minh Quân nói xong, giọng bắt đầu run rẩy, đưa tay muốn chạm vào má Vũ Quân, rồi lại thôi sợ rằng vừa chạm vào hắn, hắn liền biến mất không thấy nữa.
Đồng Dao nghe xong, trong lòng lại tức giận. Vũ Quân là người bị mắc bệnh tim bẩm sinh, Bắc Minh Quân lại nói như vậy, không những không cứu được, trái lại còn làm con người ta đi tìm đường chết.
Đồng Dao định giải thích rõ với hắn nhưng lời đến cửa miệng lại nuốt xuống.
Nói cái gì chứ?
Nói hắn bị bệnh tim, nói là hai tâm không lưu thông, do kích động mà gây nhồi máu cơ tim… Có lẽ giải thích cũng mất mười năm, con người thời kỳ này cũng sẽ không hiểu được.
“Ôi…” Đồng Dao tỉnh ngộ ngôn ngữ thật hạn chế biết bao.
Bắc Minh Quân liếc mắt nhìn Đồng Dao.
Đồng Dao đành chịu lắc đầu: “Vũ Quân là con thần, còn ngươi bị bệnh thần kinh!”
“Cái gì?”
“Không có gì. Vũ Quân sẽ không chết, ta sẽ không để hoàng tử chết.” Đồng Dao dùng sức kéo thắt lưng Vũ Quân, Vũ Quân khẽ mở mắt, cười với cô, rồi lại nhắm hai mắt lại.
Bắc Minh Quân nhìn tình cảnh này bỗng nhiên cảm thấy có chút phiền muộn.
“Bệ hạ”. Đồng Dao ngẩng đầu nhìn hắn, “ Nếu ta muốn hại Vũ Quân sẽ không cứu hắn. Ngài là người thông minh, có năng lực, có lẽ ngài nói đúng, biết đâu ta có mục đích riêng, nhưng ít nhất ta cũng không phải nhằm vào hoàng tử, ta sẽ không hại hắn.”
“Có ta ở lại, Vũ Quân sẽ không bị thần biển gọi trở về nữa. Ta nghĩ ý tứ của ta chắc ngài đã hiểu được.”
Bắc Minh Quân nheo mắt lại, không nói.
Vũ Quân ngủ mê man suốt một ngày, Đồng Dao vẫn nằm bên cạnh giường hắn không dám rời đi, chẳng may giữa đêm có chuyện gì sơ xuất xảy ra.
Vũ Quân ngủ rất ngon, hơi thở rất khẽ, hô hấp vẫn đều.
Ở bên ngoài Bắc Minh Quân tỏ ra giận dữ, phất tay áo bỏ đi. Nhưng trong lòng Đồng Dao hiểu được, e rằng trên thế giới này người lo lắng nhất chính là hắn.
Buổi tối cứ cách nửa canh giờ, lại có một thị vệ xuất hiện ở cửa cung của Vũ Quân để tuần tra, đã đi được mấy lần, một lúc nữa lại tới. Đồng Dao khẽ cười, Bắc Minh Quân này, là một vị hoàng đế uy nghiêm, rõ ràng trong lòng lo lắng sốt ruột, nhưng lại cố tình có chết cũng không chịu nói.
Không biết hai huynh đệ này còn định làm loạn cái gì nữa.
Suốt một đêm Đồng Dao không chợp mắt, nhìn khuôn mặt Vũ Quân ngủ ngon, hiện tại cảm thấy trong lòng sao mà bình yên đến thế.
Cô đưa tay vuốt ve hai má của hắn, ha ha, chỉ sợ cô cũng đã bị hắn phổ độ cảm hóa rồi…
Trời tờ mờ sáng ánh dương chiếu lên rèm cửa song suốt, lông mi Vũ Quân khẽ lay động.
“Ngủ ngon không?” Đồng Dao cười với hắn.
“Ta......”
Đồng Dao xoay người vén rèm lên, để cho ánh nắng mặt trời chiếu vào, cơ thể Vũ Quân vẫn rất lạnh…
Vũ Quân khẽ nhíu mày: “Sắc mặt nàng không tốt.”
“Ai nói thế…” Đồng Dao quay mặt, không muốn Vũ Quân vừa tỉnh đã lo lắng cho cô.
“Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Một ngày một đêm.”
Vũ Quân không nói lời nào, đưa tay khẽ đặt trước ngực, cúi đầu.
“Làm sao vậy, lại không thoải mái sao?” Đồng dao vội vàng chạy tới, đặt tay hắn trong lòng bàn tay cô, “Tay rất lạnh.”
“Nàng vẫn luôn chăm sóc ta sao?”
Đồng dao sửng sốt, vội vàng cười: “Sao có thể, khi ngươi ngủ, ta cũng nghỉ ngơi.”
“Nói dối ta sao.”
“......”
“Thực xin lỗi.”
“Hả?”
“Vũ quân vô dụng, liên lụy đến nàng.”
Nhìn khuôn mặt buồn rầu của Vũ Quân, chiếc áo khoác trắng mỏng manh rơi xuống để lộ bờ vai gầy yếu, trong lòng Đồng Dao đau xót: “Trên thế giới này Vũ Quân là người đối xử tốt nhất với ta. Tay lạnh sao? Không sao, ta sẽ giúp ngươi ủ ấm.” Cô nói xong, khẽ đặt hai tay Vũ Quân lên mặt mình.
“Đồng Dao
“Sao?”
“Nàng đừng rời bỏ ta có được không?”
Đồng Dao ngây người.
“Cả đời này nàng sẽ ở bên ta phải không?” Hai mắt Vũ Quân bao phủ một tầng hơi nước, ánh mắt có chút hoang mang.
“Ha ha, chỉ sợ hoàng huynh của ngươi vẫn không chấp nhận ta.”
“Ta hỏi nàng nàng bằng lòng trọn đời ở bên ta chứ?”
“Ta......” Trong lòng Đồng Dao đau đớn, cả đời sao? Bản thân cô như vậy, có tư cách gì mà đưa ra lời hứa hẹn, hứa hẹn đối với cô mà nói thật buồn cười.
“Đừng bỏ ta…”
“Vũ Quân, đừng suy nghĩ lung tung. Nghỉ ngơi cho tốt!”
“Không!” Vũ Quân giãy dụa kéo Đồng Dao lại, hai tay để trên vai Đồng Dao, “Ta đã nói rồi, chuyện này ta đã từng nói cho hoàng huynh nghe,cũng là nói cho nàng nghe, nàng rời đi, ta sẽ chết!”
“Ai cũng có một sinh mệnh, đều nằm ở trong tay ta. Không thể dựa vào sự sống của người khác.”Đồng Dao nhíu mày thật sâu, ánh nắng mặt trời chiếu xuống đôi mắt nâu nhạt của Vũ Quân phủ một vầng hào quang rực rỡ, khuôn mặt tuấn tú lại thê lương như vậy. Làm sao cô có thể nhẫn tâm nói lời từ chối hắn….
“Không được yêu người khác, không được nhìn người khác. Trong lòng nàng chỉ có ta, được không?”Vũ Quân khẽ ôm Đồng Dao, vuì hai má của cô vào cổ mình.
Gạt nỗi đau đớn trong lòng, để không nhìn thấy Vũ Quân nữa, cô chỉ có thể quay mặt đi, nhìn ra bầu trời xanh xa xăm ngoài cửa sổ.
Phần tình này, quá nặng… Làm sao có thể nhận được chứ…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook