Cổ Thi Diễm Hậu
Chương 40

Chuyển ngữ: Cỏ dại

Xe ngựa lắc lư, Vũ Quân rất ít nói, ánh mắt luôn mơ màng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhưng tay hắn luôn nắm chặt tay Đồng Dao, chưa từng buông.

Bên ngoài ánh sáng mặt trời chiếu rọi, Đồng Dao dần cảm thấy mắt mình bắt đầu hoa lên, có cảm giác như thể, xung quanh mùi vị ẩm mốc bốc lên. Nàng ta lại đến…Ôn Ngọc…

Không gian xung quanh nhuộm một màu đỏ đen, những đám mây cuộn tròn bay xung quanh như tim người.

Ôn Ngọc treo mình giữa không trung, đeo mặt nạ ngọc nhìn Đồng Dao.

Giờ đây Đồng Dao mệt mỏi, cả người nặng trĩu nhắm chặt hai mắt không nhìn tới mọi thứ trước mắt.

Huỷ diệt nước Hồng Ngọc… Huỷ diệt nước Hồng Ngọc…

Đồng Dao cười tự giễu: “Ta biết rồi, huỷ diệt nước Hồng Ngọc. Được, ta sẽ làm.”

Khiến cho tất cả phải chết trong thống khổ…

“Ta sẽ làm, làm cho tất cả bọn họ phải chết trong thống khổ. Ha ha, nhưng ta thì sao? Ta thống khổ, nhưng ngay cả quyền chết cũng không có.”

Ôn Ngọc ngừng lại không nói…

“Ta đã rời khỏi nước Chư Lương, không biết ta còn có còn mạng mà trở về không!” Đồng Dao ngẩng đầu nhìn Ôn Ngọc: “Ta rời khỏi Nhuận Ngọc, rời khỏi em trai của ngươi, ta mất Nhuận Ngọc rồi…”

Ở trước mặt Đồng Dao Ôn Ngọc khẽ chuyển động, không biết gió từ đâu thổi tới, thổi bay trang phục của nàng, mơ hồ nhìn thấy nàng đang run rẩy.

“Vì sao ngươi lại chọn ta? Tại sao bắt ta phải chịu lời nguyền của ngươi, tại sao lại là ta…” Đồng Dao đau khổ cúi đầu.

Là ngươi cầm ngọc bội của ta, mở quan tài của ta, là cơ duyên để ngươi khai mở lời nguyền của ta… Huỷ diệt nước Hồng Ngọc, vì ngươi cũng là vì ta…

“Nhưng tại sao lại là ta? Vì sao không chế linh hồn ta? Ngươi đã chết, ngươi có thể tự do di chuyển. Chuyện này ta không làm được!” Đồng Dao có chút hoảng loạn: “Là oán giận của ngươi, tại sao ngươi không tự mình làm đi, tự ngươi đi làm hoàng hậu xui xẻo này đi, tự ngươi đi tiêu diệt nước Hồng Ngọc chết tiệt kia đi!” Đồng Dao khóc lóc ngã xuống đất: “Tại sao lại bắt ta đi, tại sao lại để ta gặp Nhuận Ngọc, tại sao…”

Ta bị hạ độc, mặt nạ này để phong ấn ta. Ta là du hồn, không thể đầu thai sang kiếp khác, không thể nhập vào người khác…

Đồng Dao lau sạch nước mặt, khẽ ngẩng đầu lên.

Là ngươi khai mở lời nguyền của ta, huỷ diệt nước Hồng Ngọc, ta chỉ có thể dựa vào ngươi… Chỉ có ngươi…

“Nhưng tại sao ngươi lại để ta vào tình trạng khốn đốn này, tại sao không để ta đi tới nước Hồng Ngọc, hoặc để linh hồn ta nhập vào hoàng đế nước Hồng Ngọc. Tại sao lại đưa ta tới nước Chư Lương, ngươi không biết hoàn cảnh của ta khốn khổ thế nào sao? Huỷ diệt nước Hồng Ngọc… Nói thì dễ!”

Linh hồn nhập vào thân thể người khác không phải đơn giản như vậy. Mạch máu của ngươi cùng hoàng đế nước Hồng Ngọc căn bản không tương thích. Mà tại khoảnh khắc Thất công chúa vừa chết, linh hồn ngươi cũng đang tới, đây là cơ thể duy nhất phù hợp với mạch của ngươi…

Đồng Dao cười khổ không ngừng gật đầu, còn có cái gì để bàn, không có lời nào để nói…

Huỷ diệt nước Hồng Ngọc, huỷ diệt nước Hồng Ngọc, khiến cho nỗi hận thù của ta tràn ngập trong lòng ngươi, mượn tay ngươi huỷ diệt nước Hồng Ngọc, vì ngươi cũng là vì ta.

Ngực Đồng Dao bắt đầu đau đớn, Ôn Ngọc giống như một cơn gió, mùi ẩm mốc nồng nặc xông thẳng vào người Đồng Dao. Hai cơ thể lại dần dần chồng lên nhau làm một.

“Nước Hồng Ngọc, ta hận nước Hồng Ngọc, ta muốn tất cả đều phải chết trong tay ta, ta muốn giết tất cả người của nước Hồng Ngọc”, Đồng Dao mở to hai mắt, hét lớn lên. Nỗi oán hận ngập tràn khiến cho cô gần như phát điên.

“Hủy diệt nước Hồng Ngọc, hủy diệt nước Hồng Ngọc ——!”

“Tỉnh, mau tỉnh lại......”

Đồng Dao cảm giác như có người đang cố gắng lay vai của cô, mở to hai mắt.

Khuôn mặt Vũ Quân giống như đang phóng to trước mặt cô, vô cùng kinh ngạc nhìn cô.

“Nàng làm sao vậy? Đang ngủ sao? Ta gọi nàng cả nửa ngày nàng cũng không tỉnh, ta đã cho ngươi gọi thái y tới bắt mạch. Bọn họ nói nàng rơi vào cõi mơ…”

Đồng Dao nắm chặt tà áo, cố gắng hít thở. Thoát khỏi không gian đỏ đen kia, liền cảm thấy hô hấp thoải mái hơn.

“Rốt cuộc nàng làm sao vậy? Nàng vẫn bị thế này sao?”

Đồng Dao phục hồi tinh thần, phát hiện cô đang tựa ở trước ngực Vũ Quân, cơ thể vội co về phía sau.

Vũ Quân dường như cũng cảm giác được, cúi đầu không nói, hàng lông mi dài khẽ động, không nói nên lời.

“Nàng là thất công chúa của nước Hồng Ngọc?”

Đồng Dao nhìn Vũ Quân, không biết phải trả lời thế nào…

“Nàng hận đất nước mình? Ở trong mơ nàng luôn nói phải huỷ diệt nước Hồng Ngọc.”

Đồng Dao nắm chặt tay…Câu hỏi này, Nhuận Ngọc cũng đã từng hỏi cô.

Vũ Quân hít một hơi thật sâu, không tiếp tục hỏi nữa…

“Cơ thể nàng không khoẻ, hôm nay hạ trại nghỉ ngơi.” Vũ Quân nắm tay Đồng Dao đưa vào trong ngực mình: “Ngủ một giấc đi, ta ở đây với nàng.”

Đã rời xa khỏi nước Chư Lương, trước mặt dần thấy rõ những thành trì vĩ đại, Đồng Dao hiểu, đã tới nước Cúc Lương! Tính thời gian, cũng đã đi được hơn mười ngày rồi…

Trước cổng thành nước Cúc Lương có một tấm bia đá lớn, giống như một kỷ vật quan trọng. Rõ ràng là để nói cho cô biết, cô đã rời khỏi nước Chư Lương, rời xa Nhuận Ngọc. Trước mặt cô là đất nước phồn hoa hưng thịnh mang tên —— Cúc Lương!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương