Cổ Thi Diễm Hậu
-
Chương 26
Chuyển ngữ: Cỏ dại
Tỉnh lại, tỉnh lại đi, ” tiếng gọi lớn kéo Đồng Dao trở lại từ không gian u ám.
Đồng Dao mở to mắt, khuôn mặt Nhuận Ngọc thật kỳ lạ giống như đang phóng to trước mặt cô. Cả người cô đổ mồ hôi lạnh, quần áo dính chặt lấy da, hai tay nắm chặt lấy cánh tay Nhuận Ngọc thở hổn hển.
“Làm sao vậy?” Nhuận Ngọc bị bộ dáng của Đồng Dao dọa, sắc mặt cũng thay đổi.
Đồng Dao chưa hết sợ hãi, vỗ ngực lắc đầu. Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối…
“Để ta gọi thái y tới.” Nhuận Ngọc để bàn tay lạnh cóng của cô xuống, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Không, không cần, ta chỉ gặp một cơn ác mộng, không có gì.”
Nhuận Ngọc nheo mắt nhìn cô, mang theo vẻ ngờ vực.
“Thực sự ta không có việc gì, chỉ là một giấc mơ thôi, giấc mơ đáng sợ…” Nghĩ lại chuyện vừa rồi, đến bây giờ Đồng Dao vẫn cảm thấy sợ hãi.
“Ác mộng? Ngươi muốn hủy diệt nước Hồng Ngọc? Trong mơ ngươi có nói.”
Trong lòng Đồng Dao căng thẳng, không biết nên trả lời thế nào. Bỗng nhiên cảm thấy toàn thân run rẩy…
Không nhìn ra cảm xúc trên mặt Nhuận Ngọc, hắn cũng không tiếp tục hỏi nữa. Quay người đưa chén nước tới tay cô.
Đồng Dao ngạc nhiên, sau một vài giây cố gắng bình tĩnh lại.
Cô nghe được hô hấp thật sâu của Nhuận Ngọc, cũng không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt hắn.
Trong lúc cả người Đồng Dao cứng đờ, Nhuận Ngọc cũng ngồi xuống, nắm hai tay cô, đồng thời kéo hai người vào nằm trong chăn.
“Bệ hạ…”
“Người ngươi lạnh, đừng cử động nữa…”
Một nỗi chua xót từ cổ họng lan ra, Đồng Dao không khống chế được cảm xúc. Nhuận Ngọc ôm cô, sưởi ấm cho cô. Nhuận Ngọc… Ta cầu xin ngươi, không cần phải tốt với ta như vậy, ta sẽ không khống chế được bản thân mình.
Đồng Dao khẽ cắn môi: “Để ta tự do.”
“Ở trong cung ngươi có thể tùy ý đi lại.”
“Chỉ sai người đi theo quản lý ta.”
Cánh tay Nhuận Ngọc nắm chặt: “Đi gặp yêu tinh?”
“Ta......”
“Im miệng!” Cảm nhận được cơn thịnh nộ trong giọng nói lạnh lùng của Nhuận Ngọc: “Ngươi đừng hòng!”
Nhuận Ngọc giống như một ngọn núi lớn ấm áp, chỉ cần trốn trong lòng hắn, có thể an tâm mọi chuyện, không sợ gì nữa. Tới khi Đồng Dao mở mắt, mặt trời đã lên cao, không thể tưởng tượng được cô đã ngủ lâu như vậy…
Ôm hai vai mình, cả phòng đều ngập tràn mùi hương của Nhuận Ngọc. Đồng Dao có chút choáng váng, thật là tốt, là thật như vậy, nhưng không phải là mãi mãi. Cả cô và Nhuận Ngọc có nhiều thù hận, mọi thứ hầu như không rõ ràng. Pháo hoa chỉ đẹp rực rỡ trong khoảnh khắc, rồi sẽ tàn lụi đi trong đêm…
Đồng Dao sửa sang lại quần áo, đi ra ngoài.Vô tình, hai chân lại đi tới phòng A Mễ Na. Cô phải nói rõ ràng mọi chuyện với A Mễ Na, nếu không có lẽ sẽ hối hận cả đời…
Khẽ gõ cửa, bên trong không có phản ứng. Đồng Dao khẽ đẩy, cửa mở…
A Mễ Na ngồi trước chiếc bàn tròn, ánh mặt trời chiếu lên làn da của nàng, hiện ra vẻ mê người.
“Hóa ra là Hoàng hậu nương nương”, A Mễ Na nhếch mày, khẽ cười.
Cả người Đồng Dao run rẩy, xem ra A Mễ Na đã biết rõ thân phận của cô. Nhìn thấy ánh mắt A Mễ Na vô cảm như vậy, trong lòng Đồng Dao giống như bị hất một chậu nước lạnh, trực giác nói cho cô biết, tình cảm giữa cô và A Mễ Na, đã không thể như xưa được nữa rồi.
“Hoàng hậu tới tìm ta, là có chuyện gì?” Nàng hạ tầm mắt, chải đầu.
“A Mễ Na, ta đã không phải là hoàng hậu.”
“Gọi ta công chúa.”
Thái độ A Mễ Na lạnh lùng, lần thứ hai cự tuyệt Đồng Dao.
“Cho dù người có tin ta hay không, ta vẫn coi người là bạn tốt, chưa bao giờ ta nghĩ tới việc làm người tổn thương.”
“Ngươi ở chỗ của ta, dụ dỗ người đàn ông mà ta yêu. Ngươi cho ta biết nỗi thống khổ và sự sỉ nhục lớn nhất cuộc đời này, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?” Giọng nói bình thản, nhưng so với dao càng thêm sắc nhọn: “Là ta quá ngu ngốc, từ đầu tới cuối ngươi đều nói dối, một kẻ phản bội! Nhưng, ý định của ngươi không đạt được đâu, bệ hạ là của ta, ngươi tuyệt đối không có khả năng chiếm được!”
Đồng Dao biết rõ, cô có giải thích như thế nào, A Mễ Na cũng không tha thứ cho cô.Huống chi A Mễ Na nói đúng, ngay từ đầu cô đã không kể mọi chuyện với nàng, hiện tại nói gì cũng đã muộn. Đồng Dao không ngụy biện gì, chỉ yên lặng mà quay người đi: “Chúc người đi thượng lộ bình an.”
“Ta sẽ không đi.”
Đồng dao sửng sốt.
“Ta đã có thai, là của bệ hạ!”
Cả ngày Đồng Dao đều khóc ở trong phòng, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì. Ghen tị? Đau khổ? Hay vì niềm vui của A Mễ Na?
Cũng không sai, A Mễ Na có thai, đứa trẻ là con của Nhuận Ngọc. Nghe rất bình thường, Nhuận Ngọc có rất nhiều phi tần, cho dù không phải là A Mễ Na cũng sẽ là người khác, có cái gì kỳ lạ chứ. Đồng Dao cười lạnh lùng. Cùng chia sẻ người đàn ông của mình với người khác, kết quả là nỗi đau đớn tột cùng cũng trở nên tê liệt, thành không có cảm giác… A Mễ Na có con nên có lẽ sẽ ở lại. Nhưng cô thì sao… Kế tiếp nên đi như thế nào? Cô cùng Nhuận Ngọc vĩnh viễn là hai đường thẳng song song, không có giao điểm…
Hôm nay, Nhuận Ngọc đến rất sớm. Vẻ mặt sáng lạng, đi tới đâu cũng mang theo cả gió. Đồng Dao vẫn nghênh tiếp hắn, giúp hắn cởi áo khoác, mọi chuyện vẫn hết sức tự nhiên.
“Lũ lụt giảm không ít.”
“Vâng, vậy là tốt rồi,” Đồng Dao gấp gọn áo, đặt xuống bên cạnh.
Nhuận Ngọc từ sau lưng vây lấy cô, hai má cọ cọ vào mái tóc cô: “Phương pháp phòng chống lũ lụt của ngươi rất có hiệu quả, giúp đỡ được cho dân chúng.”
“Vâng”, cơ thể Đồng Dao kháng cự với Nhuận Ngọc.
“Làm sao vậy? không thoải mái?”
“Không, rất tốt.”
Nhuận Ngọc bắt Đồng Dao đối mặt với mình, hai tay vuốt ve hai má cô. Dưới ánh lửa, đôi mắt Nhuận Ngọc toát ra tia lửa, Đồng Dao rất rõ đó là gì. Nhuận Ngọc khẽ cúi đầu, liếm khóe miệng Đồng Dao, cả khuôn mặt Đồng Dao nóng bừng lên.
Người phụ nữ này là mật thám, là hung thủ giết chết phụ vương. Nhưng đối với nàng lại không đành lòng, thực là phản nghịch mà, tội ác tày trời. Nhưng ban ngày có làm nhiều việc, nhiều tới kiệt sức, trong đầu vẫn luôn luôn xuất hiện bóng dáng của Đồng Dao. Chỉ cần tưởng tượng đến, ban đêm có thể ở gần nàng, trong lòng Nhuận Ngọc lại cảm thấy thỏai mái, làm gì cũng không mệt mỏi. Mâu thuẫn trong lòng khiến cho Nhuận Ngọc đau khổ…
“Ngươi không giống trước.” Nhuận Ngọc khẽ nâng cằm cô lên.
“Như thế nào?”
“Khi mới tới Chư Lương, tính cách thất công chúa ngông cuồng cao quý, không ai so được.”
“Hiện tại cũng giống nhau.”
“Không, ” Nhuận Ngọc gần sát cô: “Hiện tại mặc dù ít nói, cũng không vô tình như vậy.”
“A, ta đã nói, ta không phải thất công chúa.”
“Ngươi là mật thám của nước Hồng Ngọc.”
Đồng Dao bất đắc dĩ lắc đầu, có nói nữa, cũng không có ý nghĩa gì…
“Cuối cùng cũng sẽ có một ngày ta trở về nước Hồng Ngọc!” Đồng Dao nhíu mày, ánh mắt hướng ra xa xăm. Nước Hồng Ngọc… hủy diệt nước Hồng Ngọc.
“Đừng có mơ!” Nhuận Ngọc hạ tầm mắt, đưa tay bế cô lên: “Ta sẽ không cho ngươi trở về, ngươi là mật thám của nước Hồng Ngọc, cho dù chết, cũng phải chết ở nước Chư Lương!”
Nhuận Ngọc hạ giọng nghe rất dọa người, ánh mắt hung dữ như hổ báo. Đồng Dao có chút sợ hãi, nụ hôn của Nhuận Ngọc như là trừng phạt cho câu nói của Đồng Dao. Môi của Đồng Dao bị hắn hôn tới sưng đỏ lên.
“Rốt cuộc mình đang làm cái gì”, giọng Đồng Dao như sắp khóc, cố gắng không bật khóc.
“Ngươi là nô lệ của ta!”
Đồng Dao im lặng nhắm hai mắt: “Ngươi đi tới chỗ A Mễ Na đi.”
“Sao?” Trên mặt Nhuận Ngọc nở nụ cười lạnh lùng: “Từ khi nào thất công chúa lại có đạo đức như vậy?”
“A Mễ Na có thai rồi!”
Lần này ngược lại là Nhuận Ngọc sững sờ đứng tại chỗ.
“Đi đi, có con, còn có gia đình. Có con cháu, đất nước đã có người kế vị! Đi thôi —— đi thôi ——!” Đồng Dao dùng tay che hai mắt lại, không nghĩ gì nữa. Vốn dĩ mọi thứ không thuộc về cô, sớm muộn gì cũng phải đi…
Đồng Dao nhắm mắt lại, cảm thấy Nhuận Ngọc đang rời đi, mang theo mùi hương hoa quế. Thầm nghĩ muốn giữ hắn lại biết bao, giữ hắn bên cạnh cô, nhưng từ đầu tới cuối không làm. Không có người cha nào không thương con mình, cho dù Nhuận Ngọc không yêu A Mễ Na, cho dù có lạnh lùng thế nào, cũng phải yêu con mình. Sớm muộn gì cũng có ngày này…Đi thôi… Thêm nhiều đau khổ, cũng phải cố giữ nét mặt tươi cười, như vậy ngày mai mới vui vẻ được.
Đồng Dao cho rằng Nhuận Ngọc sẽ không tới nữa, nhưng đêm đến, Nhuận Ngọc vẫn ôm chồng tấu chương đi vào, ngồi xuống bàn, cũng không nói một câu…Mới một ngày không gặp, Đồng Dao cảm thấy dài đằng đẵng như đã trải qua cả nửa thế kỷ vậy, nhưng không đứng dậy, giả vờ ngủ.
Bản năng của Đồng Dao đang trốn tránh, cự tuyệt, biết rõ mọi chuyện đều không có kết quả, nên mới liều mạng muốn bảo vệ bản thân. Ít dây dưa với nhau, sau này cũng đỡ đau khổ…
Qua nửa canh giờ, Nhuận Ngọc đột nhiên đứng dậy, thổi tắt đuốc.
Trong lòng Đồng Dao hoảng sợ không thôi.
Mọi chuyện vẫn diễn ra tự nhiên, Nhuận Ngọc cởi áo khoác, bước lên giường, ôm Đồng Dao vào lòng.
Mùi hương lưu luyến ấy lại trở về bên cạnh, Đồng Dao phát hiện bản thân mình đã không còn khả năng chống cự. Xoay ngươi, vươn hai tay ôm hắn, dựa sát vào hắn, tìm hơi ấm của hắn, bản thân cô đã say đắm trong ái tình.
“Ta không biết vì sao mà nàng ta có thai.”
Nhuận Ngọc giải thích bên tai Đồng Dao, khiến Đồng Dao sửng sốt.
“Ta dùng xạ hương.”
Trong lòng Đồng Dao căng thẳng, xạ hương? Xạ hương gọi là thốn hương, mùi hương đậm đặc, là thứ quý giá trong các loại thuốc Đông Y, là nguyên liệu chủ yếu để tạo ra hương thơm thượng đẳng. Xạ hương nằm trong túi dạ ở gần rốn của con cầy đực, mùi thơm hơn mà lâu hơn. Chính là… Người cổ đại thường dùng xạ hương để tránh thai, phụ nữ dùng, sẽ không thụ thai. Người phụ nữ có mang thai thì cũng sinh non!
“Ngươi...... Vì cái gì nói cho ta điều này.”
“Không biết, ” Nhuận Ngọc xoay người đặt người cô xuống dưới, tay đã tiến vào trong áo.
“Ngươi không nghĩ tới người kế vị sao? Vì sao ngươi làm như vậy?”
Nhuận Ngọc cúi đầu, hôn môi Đồng Dao, từ chối câu hỏi của cô. Sự nghi ngờ lan ra trong lòng cô.
Hai tay Nhuận Ngọc vuốt ve làn da Đồng Dao, mái tóc quét qua hông, mang đến một cảm giác kích động. Thân thể Nhuận Ngọc như một ngọn lửa, tiếp tục dẫn dắt từng tế bào trên người Đồng Dao. Những ý nghĩ đáng sợ đang quay quanh đầu cô dần được sáng tỏ, thực ra có vài lần, Đồng Dao ngửi được mùi xạ hương thoang thoảng trên người A Mễ Na, chỉ là không nghĩ ra mà thôi…Nhuận Ngọc cũng dùng xạ hương với cô. Nhưng… mùi xạ hương nồng đậm như vậy, tại sao cô không ngửi thấy…
Tỉnh lại, tỉnh lại đi, ” tiếng gọi lớn kéo Đồng Dao trở lại từ không gian u ám.
Đồng Dao mở to mắt, khuôn mặt Nhuận Ngọc thật kỳ lạ giống như đang phóng to trước mặt cô. Cả người cô đổ mồ hôi lạnh, quần áo dính chặt lấy da, hai tay nắm chặt lấy cánh tay Nhuận Ngọc thở hổn hển.
“Làm sao vậy?” Nhuận Ngọc bị bộ dáng của Đồng Dao dọa, sắc mặt cũng thay đổi.
Đồng Dao chưa hết sợ hãi, vỗ ngực lắc đầu. Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối…
“Để ta gọi thái y tới.” Nhuận Ngọc để bàn tay lạnh cóng của cô xuống, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Không, không cần, ta chỉ gặp một cơn ác mộng, không có gì.”
Nhuận Ngọc nheo mắt nhìn cô, mang theo vẻ ngờ vực.
“Thực sự ta không có việc gì, chỉ là một giấc mơ thôi, giấc mơ đáng sợ…” Nghĩ lại chuyện vừa rồi, đến bây giờ Đồng Dao vẫn cảm thấy sợ hãi.
“Ác mộng? Ngươi muốn hủy diệt nước Hồng Ngọc? Trong mơ ngươi có nói.”
Trong lòng Đồng Dao căng thẳng, không biết nên trả lời thế nào. Bỗng nhiên cảm thấy toàn thân run rẩy…
Không nhìn ra cảm xúc trên mặt Nhuận Ngọc, hắn cũng không tiếp tục hỏi nữa. Quay người đưa chén nước tới tay cô.
Đồng Dao ngạc nhiên, sau một vài giây cố gắng bình tĩnh lại.
Cô nghe được hô hấp thật sâu của Nhuận Ngọc, cũng không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt hắn.
Trong lúc cả người Đồng Dao cứng đờ, Nhuận Ngọc cũng ngồi xuống, nắm hai tay cô, đồng thời kéo hai người vào nằm trong chăn.
“Bệ hạ…”
“Người ngươi lạnh, đừng cử động nữa…”
Một nỗi chua xót từ cổ họng lan ra, Đồng Dao không khống chế được cảm xúc. Nhuận Ngọc ôm cô, sưởi ấm cho cô. Nhuận Ngọc… Ta cầu xin ngươi, không cần phải tốt với ta như vậy, ta sẽ không khống chế được bản thân mình.
Đồng Dao khẽ cắn môi: “Để ta tự do.”
“Ở trong cung ngươi có thể tùy ý đi lại.”
“Chỉ sai người đi theo quản lý ta.”
Cánh tay Nhuận Ngọc nắm chặt: “Đi gặp yêu tinh?”
“Ta......”
“Im miệng!” Cảm nhận được cơn thịnh nộ trong giọng nói lạnh lùng của Nhuận Ngọc: “Ngươi đừng hòng!”
Nhuận Ngọc giống như một ngọn núi lớn ấm áp, chỉ cần trốn trong lòng hắn, có thể an tâm mọi chuyện, không sợ gì nữa. Tới khi Đồng Dao mở mắt, mặt trời đã lên cao, không thể tưởng tượng được cô đã ngủ lâu như vậy…
Ôm hai vai mình, cả phòng đều ngập tràn mùi hương của Nhuận Ngọc. Đồng Dao có chút choáng váng, thật là tốt, là thật như vậy, nhưng không phải là mãi mãi. Cả cô và Nhuận Ngọc có nhiều thù hận, mọi thứ hầu như không rõ ràng. Pháo hoa chỉ đẹp rực rỡ trong khoảnh khắc, rồi sẽ tàn lụi đi trong đêm…
Đồng Dao sửa sang lại quần áo, đi ra ngoài.Vô tình, hai chân lại đi tới phòng A Mễ Na. Cô phải nói rõ ràng mọi chuyện với A Mễ Na, nếu không có lẽ sẽ hối hận cả đời…
Khẽ gõ cửa, bên trong không có phản ứng. Đồng Dao khẽ đẩy, cửa mở…
A Mễ Na ngồi trước chiếc bàn tròn, ánh mặt trời chiếu lên làn da của nàng, hiện ra vẻ mê người.
“Hóa ra là Hoàng hậu nương nương”, A Mễ Na nhếch mày, khẽ cười.
Cả người Đồng Dao run rẩy, xem ra A Mễ Na đã biết rõ thân phận của cô. Nhìn thấy ánh mắt A Mễ Na vô cảm như vậy, trong lòng Đồng Dao giống như bị hất một chậu nước lạnh, trực giác nói cho cô biết, tình cảm giữa cô và A Mễ Na, đã không thể như xưa được nữa rồi.
“Hoàng hậu tới tìm ta, là có chuyện gì?” Nàng hạ tầm mắt, chải đầu.
“A Mễ Na, ta đã không phải là hoàng hậu.”
“Gọi ta công chúa.”
Thái độ A Mễ Na lạnh lùng, lần thứ hai cự tuyệt Đồng Dao.
“Cho dù người có tin ta hay không, ta vẫn coi người là bạn tốt, chưa bao giờ ta nghĩ tới việc làm người tổn thương.”
“Ngươi ở chỗ của ta, dụ dỗ người đàn ông mà ta yêu. Ngươi cho ta biết nỗi thống khổ và sự sỉ nhục lớn nhất cuộc đời này, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?” Giọng nói bình thản, nhưng so với dao càng thêm sắc nhọn: “Là ta quá ngu ngốc, từ đầu tới cuối ngươi đều nói dối, một kẻ phản bội! Nhưng, ý định của ngươi không đạt được đâu, bệ hạ là của ta, ngươi tuyệt đối không có khả năng chiếm được!”
Đồng Dao biết rõ, cô có giải thích như thế nào, A Mễ Na cũng không tha thứ cho cô.Huống chi A Mễ Na nói đúng, ngay từ đầu cô đã không kể mọi chuyện với nàng, hiện tại nói gì cũng đã muộn. Đồng Dao không ngụy biện gì, chỉ yên lặng mà quay người đi: “Chúc người đi thượng lộ bình an.”
“Ta sẽ không đi.”
Đồng dao sửng sốt.
“Ta đã có thai, là của bệ hạ!”
Cả ngày Đồng Dao đều khóc ở trong phòng, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì. Ghen tị? Đau khổ? Hay vì niềm vui của A Mễ Na?
Cũng không sai, A Mễ Na có thai, đứa trẻ là con của Nhuận Ngọc. Nghe rất bình thường, Nhuận Ngọc có rất nhiều phi tần, cho dù không phải là A Mễ Na cũng sẽ là người khác, có cái gì kỳ lạ chứ. Đồng Dao cười lạnh lùng. Cùng chia sẻ người đàn ông của mình với người khác, kết quả là nỗi đau đớn tột cùng cũng trở nên tê liệt, thành không có cảm giác… A Mễ Na có con nên có lẽ sẽ ở lại. Nhưng cô thì sao… Kế tiếp nên đi như thế nào? Cô cùng Nhuận Ngọc vĩnh viễn là hai đường thẳng song song, không có giao điểm…
Hôm nay, Nhuận Ngọc đến rất sớm. Vẻ mặt sáng lạng, đi tới đâu cũng mang theo cả gió. Đồng Dao vẫn nghênh tiếp hắn, giúp hắn cởi áo khoác, mọi chuyện vẫn hết sức tự nhiên.
“Lũ lụt giảm không ít.”
“Vâng, vậy là tốt rồi,” Đồng Dao gấp gọn áo, đặt xuống bên cạnh.
Nhuận Ngọc từ sau lưng vây lấy cô, hai má cọ cọ vào mái tóc cô: “Phương pháp phòng chống lũ lụt của ngươi rất có hiệu quả, giúp đỡ được cho dân chúng.”
“Vâng”, cơ thể Đồng Dao kháng cự với Nhuận Ngọc.
“Làm sao vậy? không thoải mái?”
“Không, rất tốt.”
Nhuận Ngọc bắt Đồng Dao đối mặt với mình, hai tay vuốt ve hai má cô. Dưới ánh lửa, đôi mắt Nhuận Ngọc toát ra tia lửa, Đồng Dao rất rõ đó là gì. Nhuận Ngọc khẽ cúi đầu, liếm khóe miệng Đồng Dao, cả khuôn mặt Đồng Dao nóng bừng lên.
Người phụ nữ này là mật thám, là hung thủ giết chết phụ vương. Nhưng đối với nàng lại không đành lòng, thực là phản nghịch mà, tội ác tày trời. Nhưng ban ngày có làm nhiều việc, nhiều tới kiệt sức, trong đầu vẫn luôn luôn xuất hiện bóng dáng của Đồng Dao. Chỉ cần tưởng tượng đến, ban đêm có thể ở gần nàng, trong lòng Nhuận Ngọc lại cảm thấy thỏai mái, làm gì cũng không mệt mỏi. Mâu thuẫn trong lòng khiến cho Nhuận Ngọc đau khổ…
“Ngươi không giống trước.” Nhuận Ngọc khẽ nâng cằm cô lên.
“Như thế nào?”
“Khi mới tới Chư Lương, tính cách thất công chúa ngông cuồng cao quý, không ai so được.”
“Hiện tại cũng giống nhau.”
“Không, ” Nhuận Ngọc gần sát cô: “Hiện tại mặc dù ít nói, cũng không vô tình như vậy.”
“A, ta đã nói, ta không phải thất công chúa.”
“Ngươi là mật thám của nước Hồng Ngọc.”
Đồng Dao bất đắc dĩ lắc đầu, có nói nữa, cũng không có ý nghĩa gì…
“Cuối cùng cũng sẽ có một ngày ta trở về nước Hồng Ngọc!” Đồng Dao nhíu mày, ánh mắt hướng ra xa xăm. Nước Hồng Ngọc… hủy diệt nước Hồng Ngọc.
“Đừng có mơ!” Nhuận Ngọc hạ tầm mắt, đưa tay bế cô lên: “Ta sẽ không cho ngươi trở về, ngươi là mật thám của nước Hồng Ngọc, cho dù chết, cũng phải chết ở nước Chư Lương!”
Nhuận Ngọc hạ giọng nghe rất dọa người, ánh mắt hung dữ như hổ báo. Đồng Dao có chút sợ hãi, nụ hôn của Nhuận Ngọc như là trừng phạt cho câu nói của Đồng Dao. Môi của Đồng Dao bị hắn hôn tới sưng đỏ lên.
“Rốt cuộc mình đang làm cái gì”, giọng Đồng Dao như sắp khóc, cố gắng không bật khóc.
“Ngươi là nô lệ của ta!”
Đồng Dao im lặng nhắm hai mắt: “Ngươi đi tới chỗ A Mễ Na đi.”
“Sao?” Trên mặt Nhuận Ngọc nở nụ cười lạnh lùng: “Từ khi nào thất công chúa lại có đạo đức như vậy?”
“A Mễ Na có thai rồi!”
Lần này ngược lại là Nhuận Ngọc sững sờ đứng tại chỗ.
“Đi đi, có con, còn có gia đình. Có con cháu, đất nước đã có người kế vị! Đi thôi —— đi thôi ——!” Đồng Dao dùng tay che hai mắt lại, không nghĩ gì nữa. Vốn dĩ mọi thứ không thuộc về cô, sớm muộn gì cũng phải đi…
Đồng Dao nhắm mắt lại, cảm thấy Nhuận Ngọc đang rời đi, mang theo mùi hương hoa quế. Thầm nghĩ muốn giữ hắn lại biết bao, giữ hắn bên cạnh cô, nhưng từ đầu tới cuối không làm. Không có người cha nào không thương con mình, cho dù Nhuận Ngọc không yêu A Mễ Na, cho dù có lạnh lùng thế nào, cũng phải yêu con mình. Sớm muộn gì cũng có ngày này…Đi thôi… Thêm nhiều đau khổ, cũng phải cố giữ nét mặt tươi cười, như vậy ngày mai mới vui vẻ được.
Đồng Dao cho rằng Nhuận Ngọc sẽ không tới nữa, nhưng đêm đến, Nhuận Ngọc vẫn ôm chồng tấu chương đi vào, ngồi xuống bàn, cũng không nói một câu…Mới một ngày không gặp, Đồng Dao cảm thấy dài đằng đẵng như đã trải qua cả nửa thế kỷ vậy, nhưng không đứng dậy, giả vờ ngủ.
Bản năng của Đồng Dao đang trốn tránh, cự tuyệt, biết rõ mọi chuyện đều không có kết quả, nên mới liều mạng muốn bảo vệ bản thân. Ít dây dưa với nhau, sau này cũng đỡ đau khổ…
Qua nửa canh giờ, Nhuận Ngọc đột nhiên đứng dậy, thổi tắt đuốc.
Trong lòng Đồng Dao hoảng sợ không thôi.
Mọi chuyện vẫn diễn ra tự nhiên, Nhuận Ngọc cởi áo khoác, bước lên giường, ôm Đồng Dao vào lòng.
Mùi hương lưu luyến ấy lại trở về bên cạnh, Đồng Dao phát hiện bản thân mình đã không còn khả năng chống cự. Xoay ngươi, vươn hai tay ôm hắn, dựa sát vào hắn, tìm hơi ấm của hắn, bản thân cô đã say đắm trong ái tình.
“Ta không biết vì sao mà nàng ta có thai.”
Nhuận Ngọc giải thích bên tai Đồng Dao, khiến Đồng Dao sửng sốt.
“Ta dùng xạ hương.”
Trong lòng Đồng Dao căng thẳng, xạ hương? Xạ hương gọi là thốn hương, mùi hương đậm đặc, là thứ quý giá trong các loại thuốc Đông Y, là nguyên liệu chủ yếu để tạo ra hương thơm thượng đẳng. Xạ hương nằm trong túi dạ ở gần rốn của con cầy đực, mùi thơm hơn mà lâu hơn. Chính là… Người cổ đại thường dùng xạ hương để tránh thai, phụ nữ dùng, sẽ không thụ thai. Người phụ nữ có mang thai thì cũng sinh non!
“Ngươi...... Vì cái gì nói cho ta điều này.”
“Không biết, ” Nhuận Ngọc xoay người đặt người cô xuống dưới, tay đã tiến vào trong áo.
“Ngươi không nghĩ tới người kế vị sao? Vì sao ngươi làm như vậy?”
Nhuận Ngọc cúi đầu, hôn môi Đồng Dao, từ chối câu hỏi của cô. Sự nghi ngờ lan ra trong lòng cô.
Hai tay Nhuận Ngọc vuốt ve làn da Đồng Dao, mái tóc quét qua hông, mang đến một cảm giác kích động. Thân thể Nhuận Ngọc như một ngọn lửa, tiếp tục dẫn dắt từng tế bào trên người Đồng Dao. Những ý nghĩ đáng sợ đang quay quanh đầu cô dần được sáng tỏ, thực ra có vài lần, Đồng Dao ngửi được mùi xạ hương thoang thoảng trên người A Mễ Na, chỉ là không nghĩ ra mà thôi…Nhuận Ngọc cũng dùng xạ hương với cô. Nhưng… mùi xạ hương nồng đậm như vậy, tại sao cô không ngửi thấy…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook