Cổ Thi Diễm Hậu
-
Chương 11
Chuyển ngữ: nhoclubu
***
Cảnh tượng trước mắt bắt đầu lắc lư, đây là đâu? Tôi là ai? Ánh lửa màu cam lay động, một ông lão với gương mặt xám ngoét, cầm trog tay một quyền trượng của pháp sư, đứng ở trước mặt Đồng Dao cứ như một thần chết.
“Hoàng phi, mời!”
Cái gì? Hắn đang nói cái gì vậy?
“Hoàng phi, mời!” Người ở bên cạnh, nâng một con rắn cạp nong trong tay.
Những người này là ai? Họ muốn làm gì?
Ông lão ra hiệu với người hầu ở bên cạnh, người nọ cạy hạm dưới của con rắn ra, rồi bước về phía cô.
Muốn làm gì đây? Đừng mà— buông ra, buông ra— tôi không muốn chết, buông tay ra.
Tất cả mọi đấu tranh đều không có tác dụng, đành trơ mắt nhìn răng độc cắm vào da thịt của chính mình, hai lỗ vết thương nhìn thấy ghê người, đang chảy máu.
Mọi người đi xa đần, đóng cửa lại. Phát hiên bản thân bị bỏ rơi như rác rưởi, ánh trăng ngoài cửa sở rét lạnh đến thế, tại sao? Tại sao không ai đến cứu tôi, tại sao lại là tôi?
Mọi vật dần mờ đi, toàn thân bắt đầu run rẩy không ngừng. Miệng vết thương đau quá, không thể hít thở, thống khổ— ra sức giãy giụa trên đất, ai đó đến cứu tôi với! Tôi đau quá— tôi không muốn chết, tôi sợ lắm!
Tại sao là tôi, tại sao muốn tôi chết chứ— nước Hồng Ngọc, tôi hận các người, tôi nguyền rủa các người. Tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu, tôi phải làm cho mỗi một con người ở trên đất nước này phải chết trong thống khổ vô hạn— hủy diệt nước Hồng Ngọc, hủy diệt nước Hồng Ngọc!— — —
Đồng Dao bật dậy từ trên giường, một tay đè ngực, không ngừng hoảng loạn. Mơ, thì ra chỉ là một giấc mơ!
Cô há miệng thở phì phò, nhắm chặt mắt lại, đến giờ cơ thể vẫn chưa hết run rẩy. Đây là lần thứ hai mơ thấy giấc mơ này, người trong mơ rốt cuộc là ai, tên là Ôn Ngọc sao? Vì sao lại xuất hiện nhiều lần trong giấc mơ của cô chứ? Cô ấy có liên quan gì đến cô?
Đồng dao vỗ lồng ngực đang phập phồng, loại hận thù đau đớn thế này, quả thực muốn khiến cô phát điên. Tại sao lại hận nước Hồng Ngọc như vậy, nước Hồng Ngọc! Ta phải hủy diệt nước Hồng Ngọc! Bất giác, móng tay cắm thật sâu trong lòng bàn tay của chính mình, hằn lên vết máu, lại không cảm thấy đau đớn chút nào.
Buổi sáng cách ngày, các cung thủ bắt đầu tiến hành tháo bỏ doanh trại. Tập trung lại hết tất cả dồ đạc và lều vải ném xuống sông. Một số vật dụng vải vóc và trang sức đều gom lại cùng một chỗ, nổi lửa đốt hết.
Đồng Dao đứng đó, không dám hỏi gì, có vẻ bọn họ chuẩn bị lên đường về phủ. Bọn họ tiêu hủy hết tất cả mọi thứ trong này, giống như chưa từng đến đây.
Đồng Dao nhíu mày, Hôm qua sau khi hiến tế, đội sát thủ tinh nhuệ này giống như đã hoàn thành đợt huấn luyện. Tiếp theo họ muốn đi đâu? Muốn làm gì? Nhìn Nhuận Ngọc từ xa xa, hắn đã mặc áo giáp, cưỡi lên ngựa. Hiến tế người sống, là nghi lễ tế thần cấp bậc cao nhất thời kỳ Lương Chử, nhất định biểu thị bọn họ có chuyện trong đại muốn hoàn thành.
Có Nhuận Ngọc ở đâu,Đồng Dao tuyệt đối không có cơ hội chạy trốn. Mà Nhuận Ngọc rời khỏi khu săn bắn rồi, tám chín phần là về nước Chư Lương, nếu như khi có mình hắn mà còn không thể trốn thoát, thì cái kia quả thực là đưa dê vào miệng cọp.
“Thủ lĩnh.” Đồng Dao biết bản thân không có cơ hội đào thoát, vì vậy lấy hết can đẩm bước đến.
Nhuận Ngọc cúi đầu nhìn cô.
“Chắc hẳn lần đi săn này của mọi người đã kết thúc, dân nữ cũng đã vì đội cung tiễn mà làm không ít chuyện, hiện giờ có thể phóng thích dân nữ hay không.”
Đồng Dao không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ cảm thấy ánh mắt của Nhuận Ngọc khiến da đầu cô ngứa ran.
Còn chưa chờ Đồng Dao phản ứng, đột nhiên Nhuận Ngọc duỗi tay ra ôm ngang eo cô, nhấc cô lên ngựa ngồi trước người hắn.
“Người…” Đồng Dao hoảng hốt.
“Theo ta về.”
“Tiểu nữ chỉ là một thường dân, người cần gì làm khó tiểu nữ chứ.”
Hắn cũng không trả lời, kéo dây cương, nhìn bốn người ở xa xa: “Chỉnh đốn xong xuôi hết thảy, lập tức theo ta hồi cung.”
Đồng Dao cắn chặt răng, mắt thấy chính mình phải trở về nước Chu Lương đầy ác mộng đó, nhưng một chút biện pháp cũng không có.
Dọc đường ngựa phi nước đại, nhanh đến nỗi không thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh. Đồng Dao chỉ cảm thấy gió thổi không ngừng, lục phủ ngũ tạng bị xóc đến đảo lộn vị trí, cũng may có mang khăn che mặt, nếu không thì đối diện với bụi đất thế này, chắc vào miệng hết. Nhưng một nhóm bọn họ như không biết mệt mỏi, một chút ý nghĩ dừng chân nghỉ ngơi cũng không có. Có vài lần, cô nghĩ có thể nào lập tức té ngã xuống, rồi sau đó chạy trốn. Nhưng khi nhìn thấy gió cát bay trên đường, liền buông tha ý nghĩ này, nếu cứ nhảy xuống như vậy, liền trực tiếp bẻ gãy cổ mình.
Bản thân vẫn ngồi yên ở trước người Nhuận Ngọc, quả thực đúng là có chắp thêm cánh cũng khó thoát! Thời gian càng dài, Đồng Dao càng cảm thấy sức khỏe không chống đỡ nổi nữa, càng sợ hãi chính mình không cẩn thận sẽ té xuống. Bất giác, cơ thể đã dán chặt lên người của Nhuận Ngọc. Trên đường gió cát quá lớn, rúc vào Nhuận Ngọc, giống như có thể hấp thu được một chút ấm áp.
Dường như Nhuận Ngọc cũng cảm nhận được, nhưng không nói gì, ngược lại càng tăng tốc. Đồng Dao lại càng nhích sát lại gần hắn.
Tiếng gió gào thét ở bên tai, bị họ đã về đến nước Chư Lương.
Cưỡi trên lưng ngựa khá lâu, khi hai chân Đồng Dao chạm đất, gần như đứng không vững.
“Dẫn về.” Nhuận Ngọc giương mắt ra hiệu cho một cung thủ ở bên cạnh.
“Tuân lệnh.”
Nói xong, gã liếc nhìn Đồng Dao một cái, liền quay người đi.
Đồng Dao bị nhét vào một chiếc xe ngựa, xe ngựa phong bế bốn phía, căn bản không nhìn thấy bên ngoài.
Giữa đường xe ngựa có dừng lại vài lần, nhưng không nghe được âm thanh gì cả. Không lâu sau cô đã bị đưa thẳng đến trước cửa một căn phòng, có hai tỳ nữ trẻ tuổi ra đón.
Gã cung thủ kia cùng hai cô ấy dường như rất quen thuộc, không nói câu nào, chỉ cần trao đổi ánh mắt, liền có thể hiểu được ý định của đối phương.
Đồng Dao vừa mới đi vào, cửa đã bị đóng lại, bên ngoài truyền đến tiếng khóa cửa: “Tại sao lại khóa cửa, các người dựa vào cái gì mà nhốt ta, mở cửa!”
“Đây là mệnh lệnh của thủ lĩnh.”
Đồng Dao siết chặt nắm tay, xem ra bản thân bị Nhuận Ngọc giam lỏng. Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Không giết cô, lại nhốt cô ở đây, rốt cuộc hắn suy nghĩ cái gì?
Cách cửa rất xa truyền đến tiếng nói chuyện.
“Đây là nữ tử mới tìm kiếm được của hoàng tử sao? Sao lại che mặt?”
“Người không cần hỏi nhiều.”
“Mấy vị nương nương khác đâu? Sao lại không thấy về cùng?”
“Không cần hỏi nhiều.”
Tiếng nói ngày càng xa dần, thật sự Đồng Dao không cách nào nghe được rõ ràng.
“cái gì—“ Thấm Ngọc giận dữ, đập bàn: “Đệ không tìm được thất công chúa về?”
Một gối Nhuận Ngọc quỳ xuống đất: “Hoàng huynh tha tội.”
Thấm Ngọc nóng nảy nhảy khỏi ngai vàng, bước đi thông thả tới lui: “Thời gian dài như vậy, đệ đi thời gian dài như vậy, lại nói cho huynh biết đệ không tìm được người mang về. Đúng là phế vật!”
Nhuận Ngọc vẫn im lặng như cũ.
“Đồ phế vật, đúng là phế vật! Nếu mà đúng như vậy, thì phải làm thế nào cho phải? Tên Phàn Ấn của nước Hồng Ngọc kia, đến giờ vẫn chưa chịu đi. Nói là hoàng đế Hồng Ngọc lệnh cho hắn, chờ đại hôn rồi mới đi. Hiện giờ lại không tìm được thất công chúa, bảo huynh thay mặt bang giao với Hồng Ngọc thế nào đây!”
Nhuận Ngọc cười khẽ: “Cho dù không có thất công chúa, hoàng huynh vẫn có thể đăng cơ làm hoàng đế như trước mà.”
“Đệ thì biết cái gì.” Thấm Ngọc nâng cao âm lượng, lại ngồi sụp xuống: “Không có thất công chúa, thì không thể đăng cơ thuận lợi.”
“Chuyện của nước Chư Lương chúng ta, há cớ gì để nước Hồng Ngọc chạy đến can thiệp.” Nhuận Ngọc chậm rãi nhếch mày, “Hoàng huynh, sao người lại nhát gan đến thế?”
Thấm Ngọc bị hắn nói khích, sắc mặt nhất thời đỏ lên, nhổn người: “Ngươi thì biết cái gì! Là vì ta không muốn Chư Lương lâm vào chiến loạn. Ta mới là hoàng đế của đất nước này, việc này không cần ngươi đến để giáo huấn ta!”
“Hoàng huynh, huynh vẫn chưa đăng cơ.”
“Ngươi—!”
“Đừng quên, thất công chúa kia đã giết phụ hoàng của chúng ta.”
“Không cần ngươi đến nhắc nhở ta.” Thấm Ngọc giận dữ phất tay áo, “Chuyện này— không có bằng chứng!”
“Hoàng huynh nói gì?” Nhuận Ngọc nhíu mày, vẻ mặt chuyển thành khinh thường.
“Thất công chúa và phụ hoàng không phải phu thê thật sự, huồng hồ, nói nàng giết chết phụ hoàng bằng thuốc độc, có người chứng kiến không?” Ánh mắt Thấm Ngọc hơi né tránh ánh mắt của Nhuận Ngọc, lộ vẻ lo lắng.
“Huynh lặp lại lần nữa đi.” Nhuận Ngọc nheo mắt, mang theo một luồng nguy hiểm của cơn thịnh nộ sắp nổ ra.
“Nói thêm trăm lần thì cũng thế thôi!” Thấm Ngọc cao giọng, xấu hổ và giận dữ, “Thất công chúa không giết hoàng đế của Chư Lương bằng thuốc độc, ta sắp sửa thừa kế vương vị của Chư Lương, Chư Lương ta và nước Hồng Ngọc sẽ mãi mãi giao hảo!”
“Ha ha ha há há há—” Nhuận Ngọc hất tóc trước trám, đột nhiên ngửa mặt cười to.
“Ngươi câm miệng cho ta!” Thấm Ngọc giơ tay chỉ thằng vào Nhuận Ngọc: “Nhuận Ngọc hành sự bất lực. Người đâu, bắt lại cho ta—!”
Một nhóm binh lính từ hai phía tiến vào, cầm trường thương nhắm ngay Nhuận Ngọc, nhưng lại do dự mà không dám đến gần.
Hai tay Nhuận Ngọc khoanh trước ngực, đứng hiên ngang ở đó, mỉm cười thản nhiên, đẹp như một đóa sen vấy máu.
Toàn bộ binh lính nhìn nhau, không dám tiến lên, Thấm Ngọc giận dữ, hung tợn nhìn chằm chằm vào Nhuận Ngọc. Nhuận Ngọc chỉ mỉm cười nhếch môi lạnh lùng nhìn hết thảy mọi chuyện,cứ như vậy, thời điểm căng thẳng, ngưng trệ.
Lồng ngực Thấm Ngọc phập phồng lên xuống dữ dội, đột nhiên sắc mặt hắn trầm xuống, thu hồi ánh mắt muốn ăn thịt nhả xương kia. Cúi đầu cười nói: “Ha ha, đùa thôi đùa thôi, binh sĩ hãy lui ra!”
Nhuận Ngọc vẫn mang theo nụ cười nhếch môi kia.
“Làm sao hoành huynh lại có thể động thủ với hoàng đệ chứ, đùa thôi mà,” hắn cười nhạt đi đến, vỗ vào vai của Nhuận Ngọc: “Vài ngày nữa huynh sẽ thừa kế Chư Lương. Nhuận Ngọc, đệ tài trí hơn người, lại phong độ nho nhã, thật sự vi huynh không thể so bì được. Tương lại, vi huynh còn phải dựa vào sự giúp đỡ của hoàng đệ nhiều hơn mới đúng.”
“Hoàng huynh quá khen.”
“Nhuận Ngọc, chúng ta làm huynh đệ nhiều năm, tình cảm thế nào?”
Nhuận Ngọc hờ hững lườm hắn một cái, cười mà không đáp.
Thấm Ngọc từ từ xoay người: “Phụ hoàng bất công.”
“—“
“Chỉ có hai miếng ‘chấn hồn bạch ngọc’, một miếng cho hoàng muội, một miếng cho Nhuận Ngọc đệ. Mà đứa con cả như huynh lại ha ha ha!”
Nhuận Ngọc nheo mắt.
“Mà thôi, phụ hoàng cũng đã băng hà, không nói những chuyện này nữa.” Thấm Ngọc cười một tiếng, quay đầu lại: “Huynh đệ hai ta đã lâu không uống một ly, chọn ngày chi bằng ngẫu nhiên. Hôm nay, hoàng huynh mời đệ uống rượu!”
“Nào, mang rượu quý ta ngâm mười năm trước đến đây!” Thấm Ngọc phất ống tay áo, lớn tiếng nói. Cung nữ ở đằng sau vừa nghe thấy vậy thì sắc mặt tái xanh, run run đáp “Tuân lệnh” vừa lui ra khỏi triều, dáng đi dường như bất ổn.
Hết thảy đều chiếu rõ ràng vào trong mắt của Nhuận Ngọc, toàn thân hắn tản mát ra hơi lạnh thấu xương.
Không lâu sau, cung nữ kia trở lại, cúi đầu dâng rượu lên. Dường như cung nữ đó vô cùng căng thẳng, hay tay rất run, rượu bị đổ ra ngoài không ít. Nhuận Ngọc nhìn thoáng qua thứ nước rượu trong suốt trong chén, lại nhìn thoáng qua Thấm Ngọc, đè thấp tầm mắt nhưng không có hành động gì.
“Sao nào? Hoàng huynh ban rượu, hoàng đệ không muốn uống?” Thấm Ngọc nhíu mày.
Nhuận Ngọc nhìn xung quanh một chút, hơn cả trăm bính lính đều ở đây, còn có vài vị lão thần thân tín nhất bên cạnh Thấm Ngọc.
Thấm Ngọc quay người, bước trở lại ngai vàng, từ trên cao nhìn xuống Nhuận Ngọc cùng tất cả chúng thần binh lính, trong mắt hiện lên ánh hào quang: “Huynh là thái tử của Chư Lương, hoàng huynh ban rượu, đệ dám không uống?”
Một trận gió lạnh khẽ lướt qua, tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn Nhuận Ngọc, ngay cả hô hấp cũng đều ngưng lại.
Nhuận Ngọc cảm thấy thật châm biếm, lạnh lùng đảo mắt qua khuôn mặt của Thấm Ngọc. Khuôn mặt Thấm Ngọc đang co giật, có thể thấy thấp thoáng một chút ẩm ướt nơi khóe mắt.
Nhuận Ngọc ưu nhã bưng chén rượu lên.
“Nhị hoàng tử—“ Bên cạnh truyền đến tiếng la hét hoảng sợ của chúng thần xung quanh cùng binh lính, Nhuận Ngọc ngừng lại một chút, bày ra một nụ cười nhẹ tuyệt đẹp, sau đó vẫn rót chén rượu nọ vào yết hầu của chính mình.
Rượu theo cằm hắn chảy xuống, lướt qua chiếc cổ hoàn mỹ, trên đường đi lưu lại một chút ẩm ướt.
***
Cảnh tượng trước mắt bắt đầu lắc lư, đây là đâu? Tôi là ai? Ánh lửa màu cam lay động, một ông lão với gương mặt xám ngoét, cầm trog tay một quyền trượng của pháp sư, đứng ở trước mặt Đồng Dao cứ như một thần chết.
“Hoàng phi, mời!”
Cái gì? Hắn đang nói cái gì vậy?
“Hoàng phi, mời!” Người ở bên cạnh, nâng một con rắn cạp nong trong tay.
Những người này là ai? Họ muốn làm gì?
Ông lão ra hiệu với người hầu ở bên cạnh, người nọ cạy hạm dưới của con rắn ra, rồi bước về phía cô.
Muốn làm gì đây? Đừng mà— buông ra, buông ra— tôi không muốn chết, buông tay ra.
Tất cả mọi đấu tranh đều không có tác dụng, đành trơ mắt nhìn răng độc cắm vào da thịt của chính mình, hai lỗ vết thương nhìn thấy ghê người, đang chảy máu.
Mọi người đi xa đần, đóng cửa lại. Phát hiên bản thân bị bỏ rơi như rác rưởi, ánh trăng ngoài cửa sở rét lạnh đến thế, tại sao? Tại sao không ai đến cứu tôi, tại sao lại là tôi?
Mọi vật dần mờ đi, toàn thân bắt đầu run rẩy không ngừng. Miệng vết thương đau quá, không thể hít thở, thống khổ— ra sức giãy giụa trên đất, ai đó đến cứu tôi với! Tôi đau quá— tôi không muốn chết, tôi sợ lắm!
Tại sao là tôi, tại sao muốn tôi chết chứ— nước Hồng Ngọc, tôi hận các người, tôi nguyền rủa các người. Tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu, tôi phải làm cho mỗi một con người ở trên đất nước này phải chết trong thống khổ vô hạn— hủy diệt nước Hồng Ngọc, hủy diệt nước Hồng Ngọc!— — —
Đồng Dao bật dậy từ trên giường, một tay đè ngực, không ngừng hoảng loạn. Mơ, thì ra chỉ là một giấc mơ!
Cô há miệng thở phì phò, nhắm chặt mắt lại, đến giờ cơ thể vẫn chưa hết run rẩy. Đây là lần thứ hai mơ thấy giấc mơ này, người trong mơ rốt cuộc là ai, tên là Ôn Ngọc sao? Vì sao lại xuất hiện nhiều lần trong giấc mơ của cô chứ? Cô ấy có liên quan gì đến cô?
Đồng dao vỗ lồng ngực đang phập phồng, loại hận thù đau đớn thế này, quả thực muốn khiến cô phát điên. Tại sao lại hận nước Hồng Ngọc như vậy, nước Hồng Ngọc! Ta phải hủy diệt nước Hồng Ngọc! Bất giác, móng tay cắm thật sâu trong lòng bàn tay của chính mình, hằn lên vết máu, lại không cảm thấy đau đớn chút nào.
Buổi sáng cách ngày, các cung thủ bắt đầu tiến hành tháo bỏ doanh trại. Tập trung lại hết tất cả dồ đạc và lều vải ném xuống sông. Một số vật dụng vải vóc và trang sức đều gom lại cùng một chỗ, nổi lửa đốt hết.
Đồng Dao đứng đó, không dám hỏi gì, có vẻ bọn họ chuẩn bị lên đường về phủ. Bọn họ tiêu hủy hết tất cả mọi thứ trong này, giống như chưa từng đến đây.
Đồng Dao nhíu mày, Hôm qua sau khi hiến tế, đội sát thủ tinh nhuệ này giống như đã hoàn thành đợt huấn luyện. Tiếp theo họ muốn đi đâu? Muốn làm gì? Nhìn Nhuận Ngọc từ xa xa, hắn đã mặc áo giáp, cưỡi lên ngựa. Hiến tế người sống, là nghi lễ tế thần cấp bậc cao nhất thời kỳ Lương Chử, nhất định biểu thị bọn họ có chuyện trong đại muốn hoàn thành.
Có Nhuận Ngọc ở đâu,Đồng Dao tuyệt đối không có cơ hội chạy trốn. Mà Nhuận Ngọc rời khỏi khu săn bắn rồi, tám chín phần là về nước Chư Lương, nếu như khi có mình hắn mà còn không thể trốn thoát, thì cái kia quả thực là đưa dê vào miệng cọp.
“Thủ lĩnh.” Đồng Dao biết bản thân không có cơ hội đào thoát, vì vậy lấy hết can đẩm bước đến.
Nhuận Ngọc cúi đầu nhìn cô.
“Chắc hẳn lần đi săn này của mọi người đã kết thúc, dân nữ cũng đã vì đội cung tiễn mà làm không ít chuyện, hiện giờ có thể phóng thích dân nữ hay không.”
Đồng Dao không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ cảm thấy ánh mắt của Nhuận Ngọc khiến da đầu cô ngứa ran.
Còn chưa chờ Đồng Dao phản ứng, đột nhiên Nhuận Ngọc duỗi tay ra ôm ngang eo cô, nhấc cô lên ngựa ngồi trước người hắn.
“Người…” Đồng Dao hoảng hốt.
“Theo ta về.”
“Tiểu nữ chỉ là một thường dân, người cần gì làm khó tiểu nữ chứ.”
Hắn cũng không trả lời, kéo dây cương, nhìn bốn người ở xa xa: “Chỉnh đốn xong xuôi hết thảy, lập tức theo ta hồi cung.”
Đồng Dao cắn chặt răng, mắt thấy chính mình phải trở về nước Chu Lương đầy ác mộng đó, nhưng một chút biện pháp cũng không có.
Dọc đường ngựa phi nước đại, nhanh đến nỗi không thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh. Đồng Dao chỉ cảm thấy gió thổi không ngừng, lục phủ ngũ tạng bị xóc đến đảo lộn vị trí, cũng may có mang khăn che mặt, nếu không thì đối diện với bụi đất thế này, chắc vào miệng hết. Nhưng một nhóm bọn họ như không biết mệt mỏi, một chút ý nghĩ dừng chân nghỉ ngơi cũng không có. Có vài lần, cô nghĩ có thể nào lập tức té ngã xuống, rồi sau đó chạy trốn. Nhưng khi nhìn thấy gió cát bay trên đường, liền buông tha ý nghĩ này, nếu cứ nhảy xuống như vậy, liền trực tiếp bẻ gãy cổ mình.
Bản thân vẫn ngồi yên ở trước người Nhuận Ngọc, quả thực đúng là có chắp thêm cánh cũng khó thoát! Thời gian càng dài, Đồng Dao càng cảm thấy sức khỏe không chống đỡ nổi nữa, càng sợ hãi chính mình không cẩn thận sẽ té xuống. Bất giác, cơ thể đã dán chặt lên người của Nhuận Ngọc. Trên đường gió cát quá lớn, rúc vào Nhuận Ngọc, giống như có thể hấp thu được một chút ấm áp.
Dường như Nhuận Ngọc cũng cảm nhận được, nhưng không nói gì, ngược lại càng tăng tốc. Đồng Dao lại càng nhích sát lại gần hắn.
Tiếng gió gào thét ở bên tai, bị họ đã về đến nước Chư Lương.
Cưỡi trên lưng ngựa khá lâu, khi hai chân Đồng Dao chạm đất, gần như đứng không vững.
“Dẫn về.” Nhuận Ngọc giương mắt ra hiệu cho một cung thủ ở bên cạnh.
“Tuân lệnh.”
Nói xong, gã liếc nhìn Đồng Dao một cái, liền quay người đi.
Đồng Dao bị nhét vào một chiếc xe ngựa, xe ngựa phong bế bốn phía, căn bản không nhìn thấy bên ngoài.
Giữa đường xe ngựa có dừng lại vài lần, nhưng không nghe được âm thanh gì cả. Không lâu sau cô đã bị đưa thẳng đến trước cửa một căn phòng, có hai tỳ nữ trẻ tuổi ra đón.
Gã cung thủ kia cùng hai cô ấy dường như rất quen thuộc, không nói câu nào, chỉ cần trao đổi ánh mắt, liền có thể hiểu được ý định của đối phương.
Đồng Dao vừa mới đi vào, cửa đã bị đóng lại, bên ngoài truyền đến tiếng khóa cửa: “Tại sao lại khóa cửa, các người dựa vào cái gì mà nhốt ta, mở cửa!”
“Đây là mệnh lệnh của thủ lĩnh.”
Đồng Dao siết chặt nắm tay, xem ra bản thân bị Nhuận Ngọc giam lỏng. Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Không giết cô, lại nhốt cô ở đây, rốt cuộc hắn suy nghĩ cái gì?
Cách cửa rất xa truyền đến tiếng nói chuyện.
“Đây là nữ tử mới tìm kiếm được của hoàng tử sao? Sao lại che mặt?”
“Người không cần hỏi nhiều.”
“Mấy vị nương nương khác đâu? Sao lại không thấy về cùng?”
“Không cần hỏi nhiều.”
Tiếng nói ngày càng xa dần, thật sự Đồng Dao không cách nào nghe được rõ ràng.
“cái gì—“ Thấm Ngọc giận dữ, đập bàn: “Đệ không tìm được thất công chúa về?”
Một gối Nhuận Ngọc quỳ xuống đất: “Hoàng huynh tha tội.”
Thấm Ngọc nóng nảy nhảy khỏi ngai vàng, bước đi thông thả tới lui: “Thời gian dài như vậy, đệ đi thời gian dài như vậy, lại nói cho huynh biết đệ không tìm được người mang về. Đúng là phế vật!”
Nhuận Ngọc vẫn im lặng như cũ.
“Đồ phế vật, đúng là phế vật! Nếu mà đúng như vậy, thì phải làm thế nào cho phải? Tên Phàn Ấn của nước Hồng Ngọc kia, đến giờ vẫn chưa chịu đi. Nói là hoàng đế Hồng Ngọc lệnh cho hắn, chờ đại hôn rồi mới đi. Hiện giờ lại không tìm được thất công chúa, bảo huynh thay mặt bang giao với Hồng Ngọc thế nào đây!”
Nhuận Ngọc cười khẽ: “Cho dù không có thất công chúa, hoàng huynh vẫn có thể đăng cơ làm hoàng đế như trước mà.”
“Đệ thì biết cái gì.” Thấm Ngọc nâng cao âm lượng, lại ngồi sụp xuống: “Không có thất công chúa, thì không thể đăng cơ thuận lợi.”
“Chuyện của nước Chư Lương chúng ta, há cớ gì để nước Hồng Ngọc chạy đến can thiệp.” Nhuận Ngọc chậm rãi nhếch mày, “Hoàng huynh, sao người lại nhát gan đến thế?”
Thấm Ngọc bị hắn nói khích, sắc mặt nhất thời đỏ lên, nhổn người: “Ngươi thì biết cái gì! Là vì ta không muốn Chư Lương lâm vào chiến loạn. Ta mới là hoàng đế của đất nước này, việc này không cần ngươi đến để giáo huấn ta!”
“Hoàng huynh, huynh vẫn chưa đăng cơ.”
“Ngươi—!”
“Đừng quên, thất công chúa kia đã giết phụ hoàng của chúng ta.”
“Không cần ngươi đến nhắc nhở ta.” Thấm Ngọc giận dữ phất tay áo, “Chuyện này— không có bằng chứng!”
“Hoàng huynh nói gì?” Nhuận Ngọc nhíu mày, vẻ mặt chuyển thành khinh thường.
“Thất công chúa và phụ hoàng không phải phu thê thật sự, huồng hồ, nói nàng giết chết phụ hoàng bằng thuốc độc, có người chứng kiến không?” Ánh mắt Thấm Ngọc hơi né tránh ánh mắt của Nhuận Ngọc, lộ vẻ lo lắng.
“Huynh lặp lại lần nữa đi.” Nhuận Ngọc nheo mắt, mang theo một luồng nguy hiểm của cơn thịnh nộ sắp nổ ra.
“Nói thêm trăm lần thì cũng thế thôi!” Thấm Ngọc cao giọng, xấu hổ và giận dữ, “Thất công chúa không giết hoàng đế của Chư Lương bằng thuốc độc, ta sắp sửa thừa kế vương vị của Chư Lương, Chư Lương ta và nước Hồng Ngọc sẽ mãi mãi giao hảo!”
“Ha ha ha há há há—” Nhuận Ngọc hất tóc trước trám, đột nhiên ngửa mặt cười to.
“Ngươi câm miệng cho ta!” Thấm Ngọc giơ tay chỉ thằng vào Nhuận Ngọc: “Nhuận Ngọc hành sự bất lực. Người đâu, bắt lại cho ta—!”
Một nhóm binh lính từ hai phía tiến vào, cầm trường thương nhắm ngay Nhuận Ngọc, nhưng lại do dự mà không dám đến gần.
Hai tay Nhuận Ngọc khoanh trước ngực, đứng hiên ngang ở đó, mỉm cười thản nhiên, đẹp như một đóa sen vấy máu.
Toàn bộ binh lính nhìn nhau, không dám tiến lên, Thấm Ngọc giận dữ, hung tợn nhìn chằm chằm vào Nhuận Ngọc. Nhuận Ngọc chỉ mỉm cười nhếch môi lạnh lùng nhìn hết thảy mọi chuyện,cứ như vậy, thời điểm căng thẳng, ngưng trệ.
Lồng ngực Thấm Ngọc phập phồng lên xuống dữ dội, đột nhiên sắc mặt hắn trầm xuống, thu hồi ánh mắt muốn ăn thịt nhả xương kia. Cúi đầu cười nói: “Ha ha, đùa thôi đùa thôi, binh sĩ hãy lui ra!”
Nhuận Ngọc vẫn mang theo nụ cười nhếch môi kia.
“Làm sao hoành huynh lại có thể động thủ với hoàng đệ chứ, đùa thôi mà,” hắn cười nhạt đi đến, vỗ vào vai của Nhuận Ngọc: “Vài ngày nữa huynh sẽ thừa kế Chư Lương. Nhuận Ngọc, đệ tài trí hơn người, lại phong độ nho nhã, thật sự vi huynh không thể so bì được. Tương lại, vi huynh còn phải dựa vào sự giúp đỡ của hoàng đệ nhiều hơn mới đúng.”
“Hoàng huynh quá khen.”
“Nhuận Ngọc, chúng ta làm huynh đệ nhiều năm, tình cảm thế nào?”
Nhuận Ngọc hờ hững lườm hắn một cái, cười mà không đáp.
Thấm Ngọc từ từ xoay người: “Phụ hoàng bất công.”
“—“
“Chỉ có hai miếng ‘chấn hồn bạch ngọc’, một miếng cho hoàng muội, một miếng cho Nhuận Ngọc đệ. Mà đứa con cả như huynh lại ha ha ha!”
Nhuận Ngọc nheo mắt.
“Mà thôi, phụ hoàng cũng đã băng hà, không nói những chuyện này nữa.” Thấm Ngọc cười một tiếng, quay đầu lại: “Huynh đệ hai ta đã lâu không uống một ly, chọn ngày chi bằng ngẫu nhiên. Hôm nay, hoàng huynh mời đệ uống rượu!”
“Nào, mang rượu quý ta ngâm mười năm trước đến đây!” Thấm Ngọc phất ống tay áo, lớn tiếng nói. Cung nữ ở đằng sau vừa nghe thấy vậy thì sắc mặt tái xanh, run run đáp “Tuân lệnh” vừa lui ra khỏi triều, dáng đi dường như bất ổn.
Hết thảy đều chiếu rõ ràng vào trong mắt của Nhuận Ngọc, toàn thân hắn tản mát ra hơi lạnh thấu xương.
Không lâu sau, cung nữ kia trở lại, cúi đầu dâng rượu lên. Dường như cung nữ đó vô cùng căng thẳng, hay tay rất run, rượu bị đổ ra ngoài không ít. Nhuận Ngọc nhìn thoáng qua thứ nước rượu trong suốt trong chén, lại nhìn thoáng qua Thấm Ngọc, đè thấp tầm mắt nhưng không có hành động gì.
“Sao nào? Hoàng huynh ban rượu, hoàng đệ không muốn uống?” Thấm Ngọc nhíu mày.
Nhuận Ngọc nhìn xung quanh một chút, hơn cả trăm bính lính đều ở đây, còn có vài vị lão thần thân tín nhất bên cạnh Thấm Ngọc.
Thấm Ngọc quay người, bước trở lại ngai vàng, từ trên cao nhìn xuống Nhuận Ngọc cùng tất cả chúng thần binh lính, trong mắt hiện lên ánh hào quang: “Huynh là thái tử của Chư Lương, hoàng huynh ban rượu, đệ dám không uống?”
Một trận gió lạnh khẽ lướt qua, tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn Nhuận Ngọc, ngay cả hô hấp cũng đều ngưng lại.
Nhuận Ngọc cảm thấy thật châm biếm, lạnh lùng đảo mắt qua khuôn mặt của Thấm Ngọc. Khuôn mặt Thấm Ngọc đang co giật, có thể thấy thấp thoáng một chút ẩm ướt nơi khóe mắt.
Nhuận Ngọc ưu nhã bưng chén rượu lên.
“Nhị hoàng tử—“ Bên cạnh truyền đến tiếng la hét hoảng sợ của chúng thần xung quanh cùng binh lính, Nhuận Ngọc ngừng lại một chút, bày ra một nụ cười nhẹ tuyệt đẹp, sau đó vẫn rót chén rượu nọ vào yết hầu của chính mình.
Rượu theo cằm hắn chảy xuống, lướt qua chiếc cổ hoàn mỹ, trên đường đi lưu lại một chút ẩm ướt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook