Có Thể Chứng Minh, Tôi Thích Em
-
Chương 32: Tiết học thứ ba mươi hai
Edit: Sherry
Hai người cùng nhau trở về, Tề Gia Giai tinh mắt, nhìn một cái liền thấy ly kem trong tay Chu Hạm Đạm, hưng phấn hỏi: "A a sao tớ không thấy cái này? Ở chỗ nào thế?"
Trên mặt Chu Hạm Đạm còn hơi ửng hồng, chỉ hơi rủ mắt trả lời: "Ở bên cạnh máy nước ngọt."
Chờ cô gái nhỏ ngồi xuống, Lâm Uyên mới thả khay ăn, Tề Gia Giai nhìn nhìn trong tay anh, còn nói: "Thầy Lâm thế mà cũng thích vị dâu tây của con gái đây này!"
Lâm Uyên cười một tiếng, cũng không giải thích nguyên nhân hậu quả.
Tề Gia Giai bày ra vẻ mặt tội nghiệp, Ngô Dạng lập tức trở thành tùy tùng mà chạy tới làm cho kem ly cho cô, còn thuận tay mang về mấy xâu quấn đầy chocolate phủ kẹo đường.
Mọi người chia sẻ mỹ thực, cười cười nói nói.
Nội dung trò chuyện phần lớn là mấy chuyện thú vị trong trường học, có chuyện ở học kì trước, cũng có chuyện cách đây vài ngày, cuối cùng nói đến chuyện chỉ còn không tới hai tháng nữa sẽ phải tốt nghiệp, bầu không khí thoáng cái trở nên nặng nề sầu não.
Tề Gia Giai cũng không còn cười đến run rẩy cả người nữa, ngậm miệng xuống, gẩy gẩy trứng tôm trước mặt.
Chu Hạm Đạm an ủi cô nói: "Được rồi được rồi, cũng đâu phải sau khi tốt nghiệp sẽ không còn liên lạc nữa."
Lâm Uyên sẵn dịp giơ ly lên, cười nhạt: "Tổ học tập nhỏ vĩnh viễn không giải tán."
Anh nói một cách phong khinh vân đạm (*gió nhẹ mây bay), vào tai ba người học sinh lại trở nên đặc biệt âm vang hữu lực, khiến lòng phấn khởi.
Một cái giơ lên, ba ly rượu khác cũng lần lượt nâng cao, thanh thúy chạm nhau, cạch một tiếng, giống như tuyên bố in dấu lời hứa lên không khí.
"Tổ học tập nhỏ vĩnh viễn không giải tán ——" sau khi tất cả đồng thanh hứa hẹn, thiếu niên thiếu nữ vui vẻ ra mặt, giờ phút này phảng phất như đã ngừng lại, trở thành vĩnh hằng.
***
Sau kì thi thử thứ ba, bầu không khí trong lớp càng khẩn trương hơn, số ngày đếm ngược bên cạnh bảng đen càng ngày càng thu nhỏ lại.
Chủ nhiệm lớp không giây phút nào không nhắc nhở mọi người, dù có tệ như thế nào, cũng phải nắm chặt thời cơ chạy nước rút cuối cùng này, buông tay đánh cược một lần, bước đi đừng ngừng lại.
Ngô Dạng bởi vì lấy được giải thưởng trong kì thi toàn quốc, Giao Đại [1] đã sớm tự động gửi giấy chiêu sinh tới, cả người cậu thảnh thơi rất nhiều. Lớp mười đã như vậy, toán lý hóa chính là điểm mạnh của cậu, nếu không phải vì Tề Gia Giai, cậu sao nỡ cam tâm vào ban xã hội.
[1] Giao Đại: có thể là ĐH Giao thông, có thể là ĐH Giao thông Thượng Hải. Search google thì ra ĐH Giao thông Thượng Hải, nhưng cũng có nhiều trường khác có từ 交大 (Giao Đại) trong tên nữa. Tóm lại là không chắc chắn, không dám khẳng định. (=="")
Vào thời điểm này Chu Hạm Đạm có rất ít thời gian để lên QQ, ngoại trừ mỗi ngày đều gấp những ngôi sao liên quan đến thầy Lâm, thì không còn hoạt động nghỉ ngơi nào khác.
Tới gần kỳ thi Đại Học, cái loại sốt ruột, bất an, lo sợ này, trộn lẫn trong thời tiết oi bức khó chịu, như là quái thú há cái miệng khổng lồ nóng hổi, cắn nuốt toàn bộ thời gian của bọn họ, toàn bộ tâm lực.
Một ngày chủ nhật, yêu cầu của Chu Hạm Đạm được mẹ đồng ý, mua trên mạng một quyển sổ lưu niệm tốt nghiệp bìa cứng rất độc đáo, trang trí bên trong trang cũng rất đẹp đẽ.
Cứ như vậy, nghênh đón ngày 5 tháng 6, trường học của bọn họ là một trong những địa điểm thi, tất cả lớp dọn phòng học trống rỗng, chỉ để lại mấy bàn ghế thưa thớt.
Hai ngày sau, nơi này sẽ trở thành chiến trường, nhấc bút làm kiếm.
Vào tiết cuối gặp lớp, chủ nhiệm lớp ở trên giảng đài than thở khóc lóc, tất cả giáo viên trong khóa viết lời chúc phúc lên bảng đen.
Thầy Lâm viết:
"Con người ai cũng bắt đầu từ số không, hôm nay là mười, tương lai là hàng trăm vạn tỉ, thế gian có vô số khả năng, duy chỉ có hướng của trái tim, là phải giữ cho thẳng tiến không lùi."
Không ít nữ sinh che mặt thút thít nỉ non, Chu Hạm Đạm cũng cúi đầu, lặng lẽ gạt nước mắt.
Thời gian hoạt động tự do, mọi người nắm chặt bút lông, vừa khóc vừa cười mà đuổi theo bạn học, kí tên lưu niệm trên đồng phục học sinh của nhau.
Chu Hạm Đạm tháo rời giấy trong sổ lưu niệm của mình ra, lần lượt phân phát từng cái một cho bạn học, chắp tay trước ngực mời bọn họ nhẫn nại viết một ít, lúc đến Trương Vân, hai người đều sững sờ, nhưng Chu Hạm vẫn đem trang kia đưa tới, nói câu làm phiền, cám ơn.
Trương Vân cũng nhận, nhỏ giọng đáp lại câu, "Thực xin lỗi."
Chu Hạm Đạm không nhiều lời, mỉm cười, "Đều phải tốt nghiệp rồi."
Mọi thứ không cần nói cũng biết.
Để cho tất cả yêu hận, trả sạch vào lúc này. Để cho chúng ta không tiếp tục khúc mắc, hành trang gọn nhẹ.
Sau khi chia cho bạn học xong, Chu Hạm Đạm lặng lẽ chuồn khỏi phòng học, thẳng đến văn phòng giáo viên.
Bên người thầy Lâm tụ tập không ít học trò, nữ có nam có, nước chảy không lọt.
Chu Hạm Đạm đành phải áp vào cửa đợi một hồi lâu, đưa mắt nhìn dòng người đi lại, nhàm chán đến giậm chân.
Rốt cuộc, người dần dần đi khỏi, cô mới đem trang giấy giấu ở sau lưng trang giấy ra, liếc nhìn, là trang có hồ nước xanh, rất trầm ổn, rất hợp với anh, lưu bút của thầy giáo ở phía dưới còn trống không, chỉ chờ anh cất lên chữ viết tiêu sái.
Chu Hạm Đạm đi vào trong, lúc đi nhanh đến trước bàn thầy Lâm, anh đã ngẩng đầu nhìn thấy cô.
Lâm Uyên thật vất vả mới lừa được đám nhóc lớn ồn ào rời đi, không khỏi thở dài, sao lại còn một đứa?
Anh vẫn còn đang suy nghĩ, đứa không chịu qua đây sao lại chính là người đó.
Chu Hạm Đạm đem tờ giấy kia đưa ra, mặt hơi hơi đỏ: "Thầy Lâm, có thể giúp em ghi vài lời không? Cái gì cũng được."
Lâm Uyên tiếp nhận lấy, mắt nhìn, bình luận: "Người khác chỉ lấy đại cái quyển sổ tay, cái này của em ngược lại rất khác biệt."
Coi là khen ngợi được không? Chu Hạm Đạm mím môi cười cười.
Lâm Uyên lại quan sát tờ giấy kia một hồi, cầm bút máy, lại buông, cuối cùng cái gì cũng không có ghi, mà bỗng nhiên ra thương lượng nói: "Cả một buổi chiều tôi đã viết trên dưới một trăm trờ, trong đầu đã không còn thứ gì. Như vậy đi, tờ này của en tôi thu trước, chờ em hoàn thành kì thi, thế nào?"
Anh vừa nói, vừa nhìn vào cô, còn đang cười, có loại chân thành mà thân thiện.
Chu Hạm Đạm không ngờ tới, "A?" một tiếng, ngữ khí yếu xuống vài phần: "Vâng ạ."
Ánh mắt Lâm Uyên không di chuyển: "Tôi sẽ ghi thật tốt."
Tinh thần Chu Hạm Đạm lại phấn chấn, gật đầu đáp ứng: "Được!" Lại vô thức chu môi giao hẹn: "Thi xong nhất định phải đưa cho em."
Lâm Uyên ý cười sâu hơn: "Yên tâm."
***
Ngày bảy tháng sáu, hành trình thục đạo, cuối cùng đã đến đỉnh, lúc nhìn ngắm toàn bộ non sông tốt đẹp phía trước, không sợ hãi tung người nhảy lên.
Chu Hạm Đạm ổn định nỗi lòng, hoàn thành xong bài thi môn cuối cùng, đóng nắp bút lại, thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Đi ra khỏi địa điểm thi, ba ngày như giấc mộng, toàn thân Chu Hạm Đạm mệt rã rời, bước chân yếu ớt mà trở về trường học.
Vừa xuống xe buýt, lúc giữa lầu dạy học, trang sách giáo trình bay tán loạn, như bão tuyết rơi xuống, các học sinh đang gào thét, đang chạy nhảy, tiếng huýt sáo tiếng thét chói tai liên tiếp, mắt mọi người chứa dòng lệ nóng, căm phẫn lại xúc động, khó rời bỏ lại muốn giải thoát, nhưng lại không hề có hối hận, vì đã đi tới bước này, đi qua đoạn đường này.
***
Ngày thứ hai sau khi thi xong, đồng hồ sinh vật sai bảo, Chu Hạm Đạm dậy thật sớm, muốn tìm chút việc làm, nhưng lại không còn chuyện gì, đã từng chờ đợi hoàn cảnh này vô số lần, nhưng lại ngoài dự liệu thất vọng như đánh mất.
Sau khi rửa mặt, cô lên mạng hỏi thử, Tề Gia Giai cùng Ngô Dạng rõ ràng cũng thế.
Vì vậy ba người hẹn nhau liên hoan, ca hát, uống bia, ăn nhanh ăn ngốn.
Đây là buổi tụ tập tự do điên cuồng của bọn họ sau kì thi, cũng là buổi tụ tập nhằm cổ vũ khích lệ cho Ngô Dạng, hơn mười ngày sau, cậu còn phải đi đến chiến trường nhỏ khác, chính thức tháo xuống huân chương thắng lợi thuộc về mình.
Tuy rằng chủ nhiệm lớp cố ý dặn dò trong nhóm rằng, trước khi có thành tích không được đối chiếu đáp án, thỏa sức phát động chơi đùa.
Nhưng Chu Hạm Đạm ngày đêm lo lắng, không biết bản thân có thể đạt tới điểm chuẩn của Nam Đại năm trước không. Nhịn vài ngày, cô xuống lầu lặng lẽ mua tờ báo.
Xế chiều hôm đó, trong phòng ngủ vang lên một tiếng gào thét chói tai, Daaa —— Chu Hạm Đạm giơ cao hai tay, nở nụ cười ngã người xuống giường.
Không đợi đến lúc điểm thi Đại Học được công bố, lớp trưởng đã không thể chờ được mà tổ chức tiệc Tạ sư, tất cả mọi người giơ tay tham dự, phí lớp cũng được nộp tích cực nhiệt tình hơn so với trước kia.
Lớp trưởng đặt chỗ quán rượu ngay trong ngày, giao hẹn thời gian.
Chu Hạm Đạm chuyển chi phí xong, mới nhớ đã một khoảng thời gian không tìm thầy Lâm nói chuyện phiếm rồi, trước khi thi cô tận lực học, khi thi xong thì chơi điên cuồng, nhưng cô cũng không quên chôn giấu những đóa hoa nhỏ trong lòng kia, vào những viên ngôi sao đó.
Nó nhất định đã nở rộ rồi, muốn thả ra ánh sáng, muốn nhìn thấy ánh mặt trời, muốn thổi vào ánh mắt người kia.
Chu Hạm Đạm ôm bình đựng những ngôi sao từ trên giá sách xuống, bên trong đã đầy tràn, màu sắc phấn nộn quấn đầy tâm tình thiếu nữ nhỏ nhoi, từng mảnh rời rạc dẫn dắt đến bí mật.
Chu Hạm Đạm để nó ở cạnh bàn phím, đăng nhập QQ, gõ gõ thầy Lâm: Thầy giáo, ngày mai thầy đến tiệc Tạ sư tiệc không?
Người đàn ông trả lời rất nhanh: Đi.
Chu Hạm Đạm môi nhếch cao: Ừm... Thầy còn nhớ em còn thứ gì ở chỗ của thầy không?
Sổ lưu niệm của cô, anh ghi lưu bút, ngàn vạn lần đừng quên nha.
Thầy Lâm: Đương nhiên nhớ kỹ, ngày mai sẽ mang cho em, tôi đã sớm viết xong.
Anh dùng từ đặc biệt chắc chắc làm Chu Hạm Đạm càng vui vẻ hơn, mắt cong cong, cười ngây ngô với màn hình: Được ạ.
Cô liếc liếc bình ngôi sao sáng lung linh bên cạnh: Em cũng có cái muốn giao cho thầy.
Sau khi gửi ra ngoài, Chu Hạm Đạm sờ sờ khuôn mặt chẳng biết đã nóng lên từ lúc nào: Còn có lời nói muốn với thầy.
Trong nội tâm có một vạn chú chim bồ câu trắng đang nghịch nước, giãy giụa lấy muốn bay ra ngoài.
Muốn nói "Em thích thầy", rất thích thầy đấy, muốn trực tiếp gặp mặt nói cho anh biết, anh đáng được yêu mến đến mức nào.
Muốn nghe chính miệng anh trả lời, nếu như anh không đáp ứng, em cũng sẽ nhịn xuống, không có ở đó khóc một trận trước mặt anh;
Nếu như anh đồng ý, em liền hơi phóng lớn lá gan một chút, ôm anh một cái, nhất định phải ôm anh một cái.
Ôi, xấu hổ kinh khủng đấy.
Lại giương mắt, giống như ký khế ước, thầy Lâm đã hồi âm: Được, ngày mai gặp.
***
Hôm sau, Chu Hạm Đạm đem toàn bộ bình sao đã đóng gói tốt bỏ vào túi giấy màu xanh nhạt, mang một khối đến địa điểm tụ tập.
Trên đường Tề Gia Giai tò mò hỏi cô đang cầm cái gì, cô vội vàng ngăn cản ngay, kiếm cớ nói là trở về tiện đường gửi quà biếu cho thân thích.
Đi vào phòng riêng, bạn học đều nhìn tới, bởi vì Chu Hạm Đạm ăn mặc khác hẳn với thường ngày.
Cô mặc chiếc đầm màu lam nhạt, để lộ nửa bờ vai mềm, nơ con bướm bằng lụa rủ xuống, tươi mát như một hồ nước suối.
Cười chào hỏi cùng mọi người, Chu Hạm Đạm để ý thấy đã có nữ sinh uốn tóc, cô hậu tri hậu giác sờ lên lọn tóc, sớm biết vậy cũng đã đi làm cái tạo hình...
Gần đến buổi trưa, mấy vị giáo viên phụ trách khóa cũng lần lượt có mặt.
Các học sinh rất là sủng nịnh, đứng hai bên cửa ra vào chào đón, còn dâng lên bó hoa thơm ngào ngạt trong ngực, như nghênh đón khách quý, tràn đầy cảm giác nghi lễ, vô cùng ra dáng.
Thời gian cơm trưa, chuyện trò vui vẻ, ăn uống linh đình, hết thảy đều hòa hợp như vậy.
Chỉ là,
Ngày đó, Chu Hạm Đạm không đợi được thầy Lâm đến, lớp trưởng chỉ hời hợt giải thích một câu, "Thầy Lâm có chút việc không tới".
Ngày đó, Chu Hạm Đạm mất hồn mất vía, miễn cưỡng cười vui, không biết đã làm thế nào mà chịu đựng được đến lúc tan cuộc.
Hai người cùng nhau trở về, Tề Gia Giai tinh mắt, nhìn một cái liền thấy ly kem trong tay Chu Hạm Đạm, hưng phấn hỏi: "A a sao tớ không thấy cái này? Ở chỗ nào thế?"
Trên mặt Chu Hạm Đạm còn hơi ửng hồng, chỉ hơi rủ mắt trả lời: "Ở bên cạnh máy nước ngọt."
Chờ cô gái nhỏ ngồi xuống, Lâm Uyên mới thả khay ăn, Tề Gia Giai nhìn nhìn trong tay anh, còn nói: "Thầy Lâm thế mà cũng thích vị dâu tây của con gái đây này!"
Lâm Uyên cười một tiếng, cũng không giải thích nguyên nhân hậu quả.
Tề Gia Giai bày ra vẻ mặt tội nghiệp, Ngô Dạng lập tức trở thành tùy tùng mà chạy tới làm cho kem ly cho cô, còn thuận tay mang về mấy xâu quấn đầy chocolate phủ kẹo đường.
Mọi người chia sẻ mỹ thực, cười cười nói nói.
Nội dung trò chuyện phần lớn là mấy chuyện thú vị trong trường học, có chuyện ở học kì trước, cũng có chuyện cách đây vài ngày, cuối cùng nói đến chuyện chỉ còn không tới hai tháng nữa sẽ phải tốt nghiệp, bầu không khí thoáng cái trở nên nặng nề sầu não.
Tề Gia Giai cũng không còn cười đến run rẩy cả người nữa, ngậm miệng xuống, gẩy gẩy trứng tôm trước mặt.
Chu Hạm Đạm an ủi cô nói: "Được rồi được rồi, cũng đâu phải sau khi tốt nghiệp sẽ không còn liên lạc nữa."
Lâm Uyên sẵn dịp giơ ly lên, cười nhạt: "Tổ học tập nhỏ vĩnh viễn không giải tán."
Anh nói một cách phong khinh vân đạm (*gió nhẹ mây bay), vào tai ba người học sinh lại trở nên đặc biệt âm vang hữu lực, khiến lòng phấn khởi.
Một cái giơ lên, ba ly rượu khác cũng lần lượt nâng cao, thanh thúy chạm nhau, cạch một tiếng, giống như tuyên bố in dấu lời hứa lên không khí.
"Tổ học tập nhỏ vĩnh viễn không giải tán ——" sau khi tất cả đồng thanh hứa hẹn, thiếu niên thiếu nữ vui vẻ ra mặt, giờ phút này phảng phất như đã ngừng lại, trở thành vĩnh hằng.
***
Sau kì thi thử thứ ba, bầu không khí trong lớp càng khẩn trương hơn, số ngày đếm ngược bên cạnh bảng đen càng ngày càng thu nhỏ lại.
Chủ nhiệm lớp không giây phút nào không nhắc nhở mọi người, dù có tệ như thế nào, cũng phải nắm chặt thời cơ chạy nước rút cuối cùng này, buông tay đánh cược một lần, bước đi đừng ngừng lại.
Ngô Dạng bởi vì lấy được giải thưởng trong kì thi toàn quốc, Giao Đại [1] đã sớm tự động gửi giấy chiêu sinh tới, cả người cậu thảnh thơi rất nhiều. Lớp mười đã như vậy, toán lý hóa chính là điểm mạnh của cậu, nếu không phải vì Tề Gia Giai, cậu sao nỡ cam tâm vào ban xã hội.
[1] Giao Đại: có thể là ĐH Giao thông, có thể là ĐH Giao thông Thượng Hải. Search google thì ra ĐH Giao thông Thượng Hải, nhưng cũng có nhiều trường khác có từ 交大 (Giao Đại) trong tên nữa. Tóm lại là không chắc chắn, không dám khẳng định. (=="")
Vào thời điểm này Chu Hạm Đạm có rất ít thời gian để lên QQ, ngoại trừ mỗi ngày đều gấp những ngôi sao liên quan đến thầy Lâm, thì không còn hoạt động nghỉ ngơi nào khác.
Tới gần kỳ thi Đại Học, cái loại sốt ruột, bất an, lo sợ này, trộn lẫn trong thời tiết oi bức khó chịu, như là quái thú há cái miệng khổng lồ nóng hổi, cắn nuốt toàn bộ thời gian của bọn họ, toàn bộ tâm lực.
Một ngày chủ nhật, yêu cầu của Chu Hạm Đạm được mẹ đồng ý, mua trên mạng một quyển sổ lưu niệm tốt nghiệp bìa cứng rất độc đáo, trang trí bên trong trang cũng rất đẹp đẽ.
Cứ như vậy, nghênh đón ngày 5 tháng 6, trường học của bọn họ là một trong những địa điểm thi, tất cả lớp dọn phòng học trống rỗng, chỉ để lại mấy bàn ghế thưa thớt.
Hai ngày sau, nơi này sẽ trở thành chiến trường, nhấc bút làm kiếm.
Vào tiết cuối gặp lớp, chủ nhiệm lớp ở trên giảng đài than thở khóc lóc, tất cả giáo viên trong khóa viết lời chúc phúc lên bảng đen.
Thầy Lâm viết:
"Con người ai cũng bắt đầu từ số không, hôm nay là mười, tương lai là hàng trăm vạn tỉ, thế gian có vô số khả năng, duy chỉ có hướng của trái tim, là phải giữ cho thẳng tiến không lùi."
Không ít nữ sinh che mặt thút thít nỉ non, Chu Hạm Đạm cũng cúi đầu, lặng lẽ gạt nước mắt.
Thời gian hoạt động tự do, mọi người nắm chặt bút lông, vừa khóc vừa cười mà đuổi theo bạn học, kí tên lưu niệm trên đồng phục học sinh của nhau.
Chu Hạm Đạm tháo rời giấy trong sổ lưu niệm của mình ra, lần lượt phân phát từng cái một cho bạn học, chắp tay trước ngực mời bọn họ nhẫn nại viết một ít, lúc đến Trương Vân, hai người đều sững sờ, nhưng Chu Hạm vẫn đem trang kia đưa tới, nói câu làm phiền, cám ơn.
Trương Vân cũng nhận, nhỏ giọng đáp lại câu, "Thực xin lỗi."
Chu Hạm Đạm không nhiều lời, mỉm cười, "Đều phải tốt nghiệp rồi."
Mọi thứ không cần nói cũng biết.
Để cho tất cả yêu hận, trả sạch vào lúc này. Để cho chúng ta không tiếp tục khúc mắc, hành trang gọn nhẹ.
Sau khi chia cho bạn học xong, Chu Hạm Đạm lặng lẽ chuồn khỏi phòng học, thẳng đến văn phòng giáo viên.
Bên người thầy Lâm tụ tập không ít học trò, nữ có nam có, nước chảy không lọt.
Chu Hạm Đạm đành phải áp vào cửa đợi một hồi lâu, đưa mắt nhìn dòng người đi lại, nhàm chán đến giậm chân.
Rốt cuộc, người dần dần đi khỏi, cô mới đem trang giấy giấu ở sau lưng trang giấy ra, liếc nhìn, là trang có hồ nước xanh, rất trầm ổn, rất hợp với anh, lưu bút của thầy giáo ở phía dưới còn trống không, chỉ chờ anh cất lên chữ viết tiêu sái.
Chu Hạm Đạm đi vào trong, lúc đi nhanh đến trước bàn thầy Lâm, anh đã ngẩng đầu nhìn thấy cô.
Lâm Uyên thật vất vả mới lừa được đám nhóc lớn ồn ào rời đi, không khỏi thở dài, sao lại còn một đứa?
Anh vẫn còn đang suy nghĩ, đứa không chịu qua đây sao lại chính là người đó.
Chu Hạm Đạm đem tờ giấy kia đưa ra, mặt hơi hơi đỏ: "Thầy Lâm, có thể giúp em ghi vài lời không? Cái gì cũng được."
Lâm Uyên tiếp nhận lấy, mắt nhìn, bình luận: "Người khác chỉ lấy đại cái quyển sổ tay, cái này của em ngược lại rất khác biệt."
Coi là khen ngợi được không? Chu Hạm Đạm mím môi cười cười.
Lâm Uyên lại quan sát tờ giấy kia một hồi, cầm bút máy, lại buông, cuối cùng cái gì cũng không có ghi, mà bỗng nhiên ra thương lượng nói: "Cả một buổi chiều tôi đã viết trên dưới một trăm trờ, trong đầu đã không còn thứ gì. Như vậy đi, tờ này của en tôi thu trước, chờ em hoàn thành kì thi, thế nào?"
Anh vừa nói, vừa nhìn vào cô, còn đang cười, có loại chân thành mà thân thiện.
Chu Hạm Đạm không ngờ tới, "A?" một tiếng, ngữ khí yếu xuống vài phần: "Vâng ạ."
Ánh mắt Lâm Uyên không di chuyển: "Tôi sẽ ghi thật tốt."
Tinh thần Chu Hạm Đạm lại phấn chấn, gật đầu đáp ứng: "Được!" Lại vô thức chu môi giao hẹn: "Thi xong nhất định phải đưa cho em."
Lâm Uyên ý cười sâu hơn: "Yên tâm."
***
Ngày bảy tháng sáu, hành trình thục đạo, cuối cùng đã đến đỉnh, lúc nhìn ngắm toàn bộ non sông tốt đẹp phía trước, không sợ hãi tung người nhảy lên.
Chu Hạm Đạm ổn định nỗi lòng, hoàn thành xong bài thi môn cuối cùng, đóng nắp bút lại, thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Đi ra khỏi địa điểm thi, ba ngày như giấc mộng, toàn thân Chu Hạm Đạm mệt rã rời, bước chân yếu ớt mà trở về trường học.
Vừa xuống xe buýt, lúc giữa lầu dạy học, trang sách giáo trình bay tán loạn, như bão tuyết rơi xuống, các học sinh đang gào thét, đang chạy nhảy, tiếng huýt sáo tiếng thét chói tai liên tiếp, mắt mọi người chứa dòng lệ nóng, căm phẫn lại xúc động, khó rời bỏ lại muốn giải thoát, nhưng lại không hề có hối hận, vì đã đi tới bước này, đi qua đoạn đường này.
***
Ngày thứ hai sau khi thi xong, đồng hồ sinh vật sai bảo, Chu Hạm Đạm dậy thật sớm, muốn tìm chút việc làm, nhưng lại không còn chuyện gì, đã từng chờ đợi hoàn cảnh này vô số lần, nhưng lại ngoài dự liệu thất vọng như đánh mất.
Sau khi rửa mặt, cô lên mạng hỏi thử, Tề Gia Giai cùng Ngô Dạng rõ ràng cũng thế.
Vì vậy ba người hẹn nhau liên hoan, ca hát, uống bia, ăn nhanh ăn ngốn.
Đây là buổi tụ tập tự do điên cuồng của bọn họ sau kì thi, cũng là buổi tụ tập nhằm cổ vũ khích lệ cho Ngô Dạng, hơn mười ngày sau, cậu còn phải đi đến chiến trường nhỏ khác, chính thức tháo xuống huân chương thắng lợi thuộc về mình.
Tuy rằng chủ nhiệm lớp cố ý dặn dò trong nhóm rằng, trước khi có thành tích không được đối chiếu đáp án, thỏa sức phát động chơi đùa.
Nhưng Chu Hạm Đạm ngày đêm lo lắng, không biết bản thân có thể đạt tới điểm chuẩn của Nam Đại năm trước không. Nhịn vài ngày, cô xuống lầu lặng lẽ mua tờ báo.
Xế chiều hôm đó, trong phòng ngủ vang lên một tiếng gào thét chói tai, Daaa —— Chu Hạm Đạm giơ cao hai tay, nở nụ cười ngã người xuống giường.
Không đợi đến lúc điểm thi Đại Học được công bố, lớp trưởng đã không thể chờ được mà tổ chức tiệc Tạ sư, tất cả mọi người giơ tay tham dự, phí lớp cũng được nộp tích cực nhiệt tình hơn so với trước kia.
Lớp trưởng đặt chỗ quán rượu ngay trong ngày, giao hẹn thời gian.
Chu Hạm Đạm chuyển chi phí xong, mới nhớ đã một khoảng thời gian không tìm thầy Lâm nói chuyện phiếm rồi, trước khi thi cô tận lực học, khi thi xong thì chơi điên cuồng, nhưng cô cũng không quên chôn giấu những đóa hoa nhỏ trong lòng kia, vào những viên ngôi sao đó.
Nó nhất định đã nở rộ rồi, muốn thả ra ánh sáng, muốn nhìn thấy ánh mặt trời, muốn thổi vào ánh mắt người kia.
Chu Hạm Đạm ôm bình đựng những ngôi sao từ trên giá sách xuống, bên trong đã đầy tràn, màu sắc phấn nộn quấn đầy tâm tình thiếu nữ nhỏ nhoi, từng mảnh rời rạc dẫn dắt đến bí mật.
Chu Hạm Đạm để nó ở cạnh bàn phím, đăng nhập QQ, gõ gõ thầy Lâm: Thầy giáo, ngày mai thầy đến tiệc Tạ sư tiệc không?
Người đàn ông trả lời rất nhanh: Đi.
Chu Hạm Đạm môi nhếch cao: Ừm... Thầy còn nhớ em còn thứ gì ở chỗ của thầy không?
Sổ lưu niệm của cô, anh ghi lưu bút, ngàn vạn lần đừng quên nha.
Thầy Lâm: Đương nhiên nhớ kỹ, ngày mai sẽ mang cho em, tôi đã sớm viết xong.
Anh dùng từ đặc biệt chắc chắc làm Chu Hạm Đạm càng vui vẻ hơn, mắt cong cong, cười ngây ngô với màn hình: Được ạ.
Cô liếc liếc bình ngôi sao sáng lung linh bên cạnh: Em cũng có cái muốn giao cho thầy.
Sau khi gửi ra ngoài, Chu Hạm Đạm sờ sờ khuôn mặt chẳng biết đã nóng lên từ lúc nào: Còn có lời nói muốn với thầy.
Trong nội tâm có một vạn chú chim bồ câu trắng đang nghịch nước, giãy giụa lấy muốn bay ra ngoài.
Muốn nói "Em thích thầy", rất thích thầy đấy, muốn trực tiếp gặp mặt nói cho anh biết, anh đáng được yêu mến đến mức nào.
Muốn nghe chính miệng anh trả lời, nếu như anh không đáp ứng, em cũng sẽ nhịn xuống, không có ở đó khóc một trận trước mặt anh;
Nếu như anh đồng ý, em liền hơi phóng lớn lá gan một chút, ôm anh một cái, nhất định phải ôm anh một cái.
Ôi, xấu hổ kinh khủng đấy.
Lại giương mắt, giống như ký khế ước, thầy Lâm đã hồi âm: Được, ngày mai gặp.
***
Hôm sau, Chu Hạm Đạm đem toàn bộ bình sao đã đóng gói tốt bỏ vào túi giấy màu xanh nhạt, mang một khối đến địa điểm tụ tập.
Trên đường Tề Gia Giai tò mò hỏi cô đang cầm cái gì, cô vội vàng ngăn cản ngay, kiếm cớ nói là trở về tiện đường gửi quà biếu cho thân thích.
Đi vào phòng riêng, bạn học đều nhìn tới, bởi vì Chu Hạm Đạm ăn mặc khác hẳn với thường ngày.
Cô mặc chiếc đầm màu lam nhạt, để lộ nửa bờ vai mềm, nơ con bướm bằng lụa rủ xuống, tươi mát như một hồ nước suối.
Cười chào hỏi cùng mọi người, Chu Hạm Đạm để ý thấy đã có nữ sinh uốn tóc, cô hậu tri hậu giác sờ lên lọn tóc, sớm biết vậy cũng đã đi làm cái tạo hình...
Gần đến buổi trưa, mấy vị giáo viên phụ trách khóa cũng lần lượt có mặt.
Các học sinh rất là sủng nịnh, đứng hai bên cửa ra vào chào đón, còn dâng lên bó hoa thơm ngào ngạt trong ngực, như nghênh đón khách quý, tràn đầy cảm giác nghi lễ, vô cùng ra dáng.
Thời gian cơm trưa, chuyện trò vui vẻ, ăn uống linh đình, hết thảy đều hòa hợp như vậy.
Chỉ là,
Ngày đó, Chu Hạm Đạm không đợi được thầy Lâm đến, lớp trưởng chỉ hời hợt giải thích một câu, "Thầy Lâm có chút việc không tới".
Ngày đó, Chu Hạm Đạm mất hồn mất vía, miễn cưỡng cười vui, không biết đã làm thế nào mà chịu đựng được đến lúc tan cuộc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook