Có Thể Chứng Minh, Tôi Thích Em
-
Chương 27: Tiết học thứ hai mươi bảy
Edit: Sherry
Cái đêm kia, đợi chừng mười phút đồng hồ, điện vẫn chưa mở, trường học chỉ có thể cho tan học sớm.
Chu Hạm Đạm hồn bay phách lạc mà trở về nhà, trên đường ba hỏi cô chút chuyện học tập, cô cũng lơ đãng trả lời, vâng vâng dạ dạ, mấy lần không nghe rõ.
Ba Chu không có suy nghĩ sâu, chỉ nghĩ cô học bài mệt mỏi.
Ngồi trước bàn học một hồi, tâm trí Chu Hạm Đạm không yên, đọc sách thế nào cũng không thấm vào đầu, dứt khoát thôi, lôi điện thoại ra nằm lên trên giường.
Chui vào chăn làm thành một ổ nho nhỏ, tối nhui nha, giống như lúc mất điện tối nay vậy; và mọi chuyện phát sinh sau đó, ngấm ngầm nhưng lại lóe sáng, lặng yên không một tiếng động nhưng lại rung động lòng người.
Sau khi trở về cô cũng không nỡ gội đầu, lúc tắm vòi hoa sen còn nghiêm chỉnh đứng đắn mang mũ tắm, giống như dính một giọt nước đều có thể tẩy đi nửa phần cảm xúc khó quên đó.
Suy nghĩ đến đây, Chu Hạm Đạm sờ lên đầu, mân mê chỗ thầy Lâm sờ qua kia, tiếp đó che mặt đạp chăn, khóe môi cong lên.
Cô mở QQ ra, trong nhóm học tập nhỏ, Tề Gia Giai đang cùng Ngô Dạng nói chuyện trời đất.
Lại đưa mắt ngắm nhìn danh sách thành viên ở bên cạnh, ảnh đại diện của thầy Lâm cũng lóe lên, tựa như có ánh mắt ôn nhu nhìn chằm chằm vào mình, Chu Hạm Đạm không khỏi thẹn thùng.
Nhìn hai người bạn lại tán dóc, Chu Hạm Đạm thoát ra ngoài, lại phát hiện đã có tin nhắn mới.
Cô dừng một chút, là thầy Lâm.
Không thể chờ đợi được bấm vào, thầy Lâm hỏi cô: Đầu còn đau không?
Chu Hạm Đạm lập tức nhếch môi nở nụ cười, cong mắt trả lời: Không đau.
Bên kia, ngừng một lúc mới hồi âm.
Thầy Lâm: Nghỉ ngơi sớm chút.
Chu Hạm Đạm đương nhiên không muốn nghỉ ngơi sớm chút rồi, thầy Lâm chủ động gửi tin nhắn tới, giống như trong đường hầm tối tăm dài dằng dặc cuối cùng cũng được một chùm ánh sáng chiếu vào, còi hơi ầm ầm thấp thoáng vọng tới, rốt cuộc đã có gì đó phóng đến chỗ của cô rồi.
Cô rực rỡ hồi sinh, cả gan, hỏi lại một câu: Thầy giáo, đầu thầy còn đau không?
Sau khi gửi đi xong còn vụng trộm khúc khích cười rộ lên.
Thầy Lâm rất nhanh trả lời: Không đau.
Chu Hạm Đạm trở mình, ấn ấn vào chỗ da đầu đã không còn đau, không biết nên tiếp tục tán gẫu như thế nào, chỉ có thể cắn môi gõ chữ:
Ồ, vậy là tốt rồi.
Ai cũng không nhắc đến vụ việc đêm nay, dường như đã ngầm hiểu lẫn nhau, là một bí mật giấu ở trong lòng của cả hai.
***
Buổi chiều hôm sau, tất cả các lớp dời bàn học ra phía sau lối đi, ghế dựa đẩy sát vào bốn bức tường, trong phòng học trống ra một khoảng lớn.
Lớp trưởng cùng lớp phó văn thể ở trên bảng đen viết lên "Năm mới vui vẻ", bong bóng màu sắc được tùy ý phân phát, mọi người hầu như mỗi tay một cái, Chu Hạm Đạm lấy được một cái màu vàng sáng đấy, cô dùng bút lông vẽ lên trên một cái mặt cười to vui vẻ, sau đó dựng đứng lên sách của mình.
Chạng vạng, chủ nhiệm lớp đi vào lớp, mở máy chiếu ra, sắp xếp hoạt động đêm nay.
Lớp bên cạnh có tiếng nhạc thổi qua, là Hoan Thấm[1] của Lâm Hải, giai điệu nghịch ngợm đáng yêu, mỗi người đều ý cười tràn trề.
[1] Hoan Thấm: nghĩa là niềm vui thấm qua. Link nhạc ở phần bình luận bên cạnh =>
(S: Nên nghe nha mọi người, giai điệu thích lắm ~)
Ngô Dạng đã mang đàn ghita đến, đêm nay cậu vừa đàn vừa hát một bài hát tiếng Anh.
Mấy ngày nay Tề Gia Giai một mực quấn quít hỏi cậu là bài hát gì, cậu chỉ cười cười ra vẻ bí mất: "Buổi tối cậu sẽ biết."
Buổi tối, trong sân trường hiếm thấy có đèn đuốc rực rỡ, không khí ngày lễ nồng đậm, trong dãy phòng học, cười đùa ầm ĩ lên xuống.
Tiết mục Ngô Dạng đặc biệt chuẩn bị quả nhiên không làm mọi người thất vọng, hát bài I" m yours[2], hai mắt trắng trợn hướng về chỗ của Tề Gia Giai.
[2] Link =>
Tề Gia Giai xấu hổ đỏ mặt, lại không dám nhìn cậu nhiều.
Cả lớp đều cười nhạo than khẽ, chủ nhiệm lớp cũng khoanh tay dựa vào cửa, nhìn bọn trẻ chân thành dễ thương này, cười lớn một tiếng.
Sau mấy cái màn trình diễn đơn giản đó, là đến lớp hoạt động qua lại với nhau.
Cái đầu tiên là đại mạo hiểm, tổng cộng ba vòng, bốn mươi lá bài poker, bắt trúng đại vương sẽ phải nhận lấy đại mạo hiểm.
Chủ nhiệm lớp lần lượt chia bài, mỗi người đều âm thầm cầu nguyện "vận rủi" ngàn vạn lần đừng có giáng xuống đầu của mình, bởi vì nội dung của ba cái đại mạo hiểm là cả lớp mấy chục người tập trung thảo luận nghĩ ra toàn mấy chiêu trò siêu cấp cay độc.
Lòng đầy sợ hãi mà chịu đựng xong hai đợt đầu, Chu Hạm Đạm thở phào một hơi, nghĩ đến thắng lợi đang ở ngay trước mặt, chủ nhiệm lớp đưa một đống bài poker tới trước mặt cô, cô hai tay tiếp nhận, bốc lấy mắt chậm chạp lật ra một góc...
Đại vương?
Đại vương!!!!!
Sao lại là đại vương!!
Chu Hạm Đạm lừa mình dối người áp nó trở lại, không tin tà địa mở ra lần nữa...
Ván đã đóng thuyền, đại vương, không có chỗ trốn.
Lớp trưởng đã đang hào hứng, vang dội mà thông báo nội dung vòng đại mạo hiểm khổ đau lần này:
"Kế tiếp đợi vị giáo viên đầu tiên đi ngang qua phòng học của chúng ta, chạy ra lớn tiếng hô tên người đó, đúng, tên, tên đầy đủ! Không phải "thầy(cô) gì đó"! Sau đó..." Cậu bỉ ổi cười hề hề, cầm lấy một ống pháo hoa trên giảng đài trước mặt, vung vẩy trái phải, cao hứng bừng bừng: "Phun vào mặt người đó!"
Cả lớp cười to, đến rung cả người.
Chu Hạm Đạm đương nhiên không cười nổi, cô sắp khóc đến nơi rồi.
Lớp trưởng nhìn một vòng dưới bục, vẻ mặt chờ mong hỏi: "Cho nên, là ai đây —— để quần chúng chúng ta hoan nghênh vị may mắn này nào!"
Chu Hạm Đạm: "..." Giờ phút này thật hy vọng có thể ẩn hình, bị toàn thế giới quên đi.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, tìm kiếm vị "Đứa con Trời chọn" này, giằng co một hồi, Chu Hạm Đạm cũng giấu không nổi nữa, nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt, cô uể oải nhấc tay, phồng má chậm rì rì đứng lên.
Quỷ xui xẻo hiện thân, cả lớp lập tức vui mừng hớn hở, tiếng vỗ tay như sấm, khoái chí đến giậm chân.
Lớp trưởng vội vàng gấp gáp bay xuống, hai tay dâng ống pháo hoa lên, còn đập vai làm bộ cổ vũ: "Bạn học Chu, tớ tin tưởng cậu đấy!"
Mặt Chu Hạm Đạm đỏ lên, dở khóc dở cười, nhìn thoáng qua ống pháo hoa màu đỏ trong tay, rồi xoay đến phần đáy hỏi: "Cái này dùng như thế nào?"
Lớp trưởng giữ động tác của cô lại, kỹ càng chỉ điểm nói: "Đừng có không cẩn thận lãng phí nha, tiền lớp mua, quý giá lắm đó, đầu tiên xé lớp giấy thiếc này ra, ở dưới có một cái núm tay vặn..."
Kế tiếp, chính là thời gian chờ đợi lo sợ bất an.
Học xong cách bắn hoa, não Chu Hạm Đạm không chỗ nào để bổ sung việc mình phải đối mặt tiếp theo đây là cái gì, đành phải liên tục hít vào, hơi ra, xoa dịu tâm trạng khẩn trương.
Rất nhanh, hành lang xa xa truyền tới một bóng dáng dài thường thượt đang đi tới.
"Thầy Lâm!" Trong lớp có người nhìn thấy khe khẽ thốt lên.
Lỗ tai bắt được cái tên này, Chu Hạm Đạm tựa hồ hít thở không thông, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là anh.
Người đàn ông không mặc áo khoác, chỉ khoác một lớp áo len xám, hình như mới từ văn phòng xuống, có lẽ là trong tầng lầu này có lớp học nào đó vừa vặn gọi anh cùng tới đây tham gia hoạt động.
Ban 6 lập tức gào to như nước thủy triều.
Lâm Uyên tiến đến gần nhìn xem, chỉ thấy một đám học trò đứng bên trong, háo hức nhìn anh, tưởng là đang chơi một trò nào đó, cong cong khóe môi, định đi đến chào hỏi.
Cùng lúc đó, Chu Hạm Đạm bị đẩy ra khỏi chỗ ngồi, tất cả mọi người giật dây cô đi nhanh.
Tại sao lại là anh chứ.
Chu Hạm Đạm khó xử cực kỳ, trong lòng nổ vang, chần chừ không bước đến, trong lớp đã vang lên âm thanh bất mãn, mắt thấy thầy Lâm đã đi đến cửa sau, sắp rời khỏi tầm mắt.
Tim đã chết rồi!
Cô mạnh mẽ quyết định, nắm chặt ống pháo hoa, cực nhanh xông ra ngoài.
Tim sắp nhảy đến cổ họng, Chu Hạm Đạm chỉ cảm thấy cổ họng câm rát, rất khó lên tiếng, nhưng, một giây sau ——
"Lâm Uyên ——!"
Tiếng cô gái thanh thúy, như chim sơn ca lảnh lót vang lên.
Người đàn ông đang chầm chậm bước đi, nghe tiếng ngừng lại một lát, đáy mắt sau một khắc chấn động, anh quay đầu, không còn đi về phía trước nữa.
Ánh sáng gột rửa lấy khuôn mặt anh, tuấn lãng như trăng trong rừng, sao trên mây.
Hơi thở Chu Hạm Đạm ngưng lại, không, căn bản là không có cách nào hô hấp bình thường.
Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô, nhìn nhau ngắn ngủi, màu đỏ tươi bay lên mang tai.
Ở cửa sổ bên cạnh, là một lũ hai mắt vừa dào dạt chờ mong vừa tràn đầy hứng thú độc địa.
Sau một khắc, Chu Hạm Đạm chạy chậm lên trên, nhỏ mà nhanh nói câu "Thật xin lỗi!", sau đó nghiêng mặt, nâng cao ống pháo hoa, dùng sức xoay núm vặn ——
Bùm!
Trong tích tắc, pháo hoa đầy trời, trăm nghìn cánh hoa, tán loạn tung bay.
Uuu Oaaa —— trong phòng học reo vang rung trời.
Toàn thân Chu Hạm Đạm đều muốn bốc cháy rồi, mặt như thiêu đốt.
Trong dư quang, bốn phía cánh hoa lẫn lộn, chậm chạp rơi xuống.
Chu Hạm Đạm cẩn thận gương cao mắt, sóng mắt dào dạt sáng sủa, muốn dò xét phản ứng của người đàn ông trước mặt.
Sau một khắc, cô lập tức thu hồi ánh mắt, bởi vì anh cũng đưa mắt nhìn mình, ý cười tỏa hào quang vạn trượng, đẹp đến không thể nhìn gần.
Hai người, một cao một thấp, đứng đối ngược nhau, hoa rơi không dứt.
Giống như cảnh xuân đến sai ngày, toàn bộ tâm trạng đều tỏa hương ngào ngạt, trong hoảng loạn đã quên phải rời đi.
Cái đêm kia, đợi chừng mười phút đồng hồ, điện vẫn chưa mở, trường học chỉ có thể cho tan học sớm.
Chu Hạm Đạm hồn bay phách lạc mà trở về nhà, trên đường ba hỏi cô chút chuyện học tập, cô cũng lơ đãng trả lời, vâng vâng dạ dạ, mấy lần không nghe rõ.
Ba Chu không có suy nghĩ sâu, chỉ nghĩ cô học bài mệt mỏi.
Ngồi trước bàn học một hồi, tâm trí Chu Hạm Đạm không yên, đọc sách thế nào cũng không thấm vào đầu, dứt khoát thôi, lôi điện thoại ra nằm lên trên giường.
Chui vào chăn làm thành một ổ nho nhỏ, tối nhui nha, giống như lúc mất điện tối nay vậy; và mọi chuyện phát sinh sau đó, ngấm ngầm nhưng lại lóe sáng, lặng yên không một tiếng động nhưng lại rung động lòng người.
Sau khi trở về cô cũng không nỡ gội đầu, lúc tắm vòi hoa sen còn nghiêm chỉnh đứng đắn mang mũ tắm, giống như dính một giọt nước đều có thể tẩy đi nửa phần cảm xúc khó quên đó.
Suy nghĩ đến đây, Chu Hạm Đạm sờ lên đầu, mân mê chỗ thầy Lâm sờ qua kia, tiếp đó che mặt đạp chăn, khóe môi cong lên.
Cô mở QQ ra, trong nhóm học tập nhỏ, Tề Gia Giai đang cùng Ngô Dạng nói chuyện trời đất.
Lại đưa mắt ngắm nhìn danh sách thành viên ở bên cạnh, ảnh đại diện của thầy Lâm cũng lóe lên, tựa như có ánh mắt ôn nhu nhìn chằm chằm vào mình, Chu Hạm Đạm không khỏi thẹn thùng.
Nhìn hai người bạn lại tán dóc, Chu Hạm Đạm thoát ra ngoài, lại phát hiện đã có tin nhắn mới.
Cô dừng một chút, là thầy Lâm.
Không thể chờ đợi được bấm vào, thầy Lâm hỏi cô: Đầu còn đau không?
Chu Hạm Đạm lập tức nhếch môi nở nụ cười, cong mắt trả lời: Không đau.
Bên kia, ngừng một lúc mới hồi âm.
Thầy Lâm: Nghỉ ngơi sớm chút.
Chu Hạm Đạm đương nhiên không muốn nghỉ ngơi sớm chút rồi, thầy Lâm chủ động gửi tin nhắn tới, giống như trong đường hầm tối tăm dài dằng dặc cuối cùng cũng được một chùm ánh sáng chiếu vào, còi hơi ầm ầm thấp thoáng vọng tới, rốt cuộc đã có gì đó phóng đến chỗ của cô rồi.
Cô rực rỡ hồi sinh, cả gan, hỏi lại một câu: Thầy giáo, đầu thầy còn đau không?
Sau khi gửi đi xong còn vụng trộm khúc khích cười rộ lên.
Thầy Lâm rất nhanh trả lời: Không đau.
Chu Hạm Đạm trở mình, ấn ấn vào chỗ da đầu đã không còn đau, không biết nên tiếp tục tán gẫu như thế nào, chỉ có thể cắn môi gõ chữ:
Ồ, vậy là tốt rồi.
Ai cũng không nhắc đến vụ việc đêm nay, dường như đã ngầm hiểu lẫn nhau, là một bí mật giấu ở trong lòng của cả hai.
***
Buổi chiều hôm sau, tất cả các lớp dời bàn học ra phía sau lối đi, ghế dựa đẩy sát vào bốn bức tường, trong phòng học trống ra một khoảng lớn.
Lớp trưởng cùng lớp phó văn thể ở trên bảng đen viết lên "Năm mới vui vẻ", bong bóng màu sắc được tùy ý phân phát, mọi người hầu như mỗi tay một cái, Chu Hạm Đạm lấy được một cái màu vàng sáng đấy, cô dùng bút lông vẽ lên trên một cái mặt cười to vui vẻ, sau đó dựng đứng lên sách của mình.
Chạng vạng, chủ nhiệm lớp đi vào lớp, mở máy chiếu ra, sắp xếp hoạt động đêm nay.
Lớp bên cạnh có tiếng nhạc thổi qua, là Hoan Thấm[1] của Lâm Hải, giai điệu nghịch ngợm đáng yêu, mỗi người đều ý cười tràn trề.
[1] Hoan Thấm: nghĩa là niềm vui thấm qua. Link nhạc ở phần bình luận bên cạnh =>
(S: Nên nghe nha mọi người, giai điệu thích lắm ~)
Ngô Dạng đã mang đàn ghita đến, đêm nay cậu vừa đàn vừa hát một bài hát tiếng Anh.
Mấy ngày nay Tề Gia Giai một mực quấn quít hỏi cậu là bài hát gì, cậu chỉ cười cười ra vẻ bí mất: "Buổi tối cậu sẽ biết."
Buổi tối, trong sân trường hiếm thấy có đèn đuốc rực rỡ, không khí ngày lễ nồng đậm, trong dãy phòng học, cười đùa ầm ĩ lên xuống.
Tiết mục Ngô Dạng đặc biệt chuẩn bị quả nhiên không làm mọi người thất vọng, hát bài I" m yours[2], hai mắt trắng trợn hướng về chỗ của Tề Gia Giai.
[2] Link =>
Tề Gia Giai xấu hổ đỏ mặt, lại không dám nhìn cậu nhiều.
Cả lớp đều cười nhạo than khẽ, chủ nhiệm lớp cũng khoanh tay dựa vào cửa, nhìn bọn trẻ chân thành dễ thương này, cười lớn một tiếng.
Sau mấy cái màn trình diễn đơn giản đó, là đến lớp hoạt động qua lại với nhau.
Cái đầu tiên là đại mạo hiểm, tổng cộng ba vòng, bốn mươi lá bài poker, bắt trúng đại vương sẽ phải nhận lấy đại mạo hiểm.
Chủ nhiệm lớp lần lượt chia bài, mỗi người đều âm thầm cầu nguyện "vận rủi" ngàn vạn lần đừng có giáng xuống đầu của mình, bởi vì nội dung của ba cái đại mạo hiểm là cả lớp mấy chục người tập trung thảo luận nghĩ ra toàn mấy chiêu trò siêu cấp cay độc.
Lòng đầy sợ hãi mà chịu đựng xong hai đợt đầu, Chu Hạm Đạm thở phào một hơi, nghĩ đến thắng lợi đang ở ngay trước mặt, chủ nhiệm lớp đưa một đống bài poker tới trước mặt cô, cô hai tay tiếp nhận, bốc lấy mắt chậm chạp lật ra một góc...
Đại vương?
Đại vương!!!!!
Sao lại là đại vương!!
Chu Hạm Đạm lừa mình dối người áp nó trở lại, không tin tà địa mở ra lần nữa...
Ván đã đóng thuyền, đại vương, không có chỗ trốn.
Lớp trưởng đã đang hào hứng, vang dội mà thông báo nội dung vòng đại mạo hiểm khổ đau lần này:
"Kế tiếp đợi vị giáo viên đầu tiên đi ngang qua phòng học của chúng ta, chạy ra lớn tiếng hô tên người đó, đúng, tên, tên đầy đủ! Không phải "thầy(cô) gì đó"! Sau đó..." Cậu bỉ ổi cười hề hề, cầm lấy một ống pháo hoa trên giảng đài trước mặt, vung vẩy trái phải, cao hứng bừng bừng: "Phun vào mặt người đó!"
Cả lớp cười to, đến rung cả người.
Chu Hạm Đạm đương nhiên không cười nổi, cô sắp khóc đến nơi rồi.
Lớp trưởng nhìn một vòng dưới bục, vẻ mặt chờ mong hỏi: "Cho nên, là ai đây —— để quần chúng chúng ta hoan nghênh vị may mắn này nào!"
Chu Hạm Đạm: "..." Giờ phút này thật hy vọng có thể ẩn hình, bị toàn thế giới quên đi.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, tìm kiếm vị "Đứa con Trời chọn" này, giằng co một hồi, Chu Hạm Đạm cũng giấu không nổi nữa, nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt, cô uể oải nhấc tay, phồng má chậm rì rì đứng lên.
Quỷ xui xẻo hiện thân, cả lớp lập tức vui mừng hớn hở, tiếng vỗ tay như sấm, khoái chí đến giậm chân.
Lớp trưởng vội vàng gấp gáp bay xuống, hai tay dâng ống pháo hoa lên, còn đập vai làm bộ cổ vũ: "Bạn học Chu, tớ tin tưởng cậu đấy!"
Mặt Chu Hạm Đạm đỏ lên, dở khóc dở cười, nhìn thoáng qua ống pháo hoa màu đỏ trong tay, rồi xoay đến phần đáy hỏi: "Cái này dùng như thế nào?"
Lớp trưởng giữ động tác của cô lại, kỹ càng chỉ điểm nói: "Đừng có không cẩn thận lãng phí nha, tiền lớp mua, quý giá lắm đó, đầu tiên xé lớp giấy thiếc này ra, ở dưới có một cái núm tay vặn..."
Kế tiếp, chính là thời gian chờ đợi lo sợ bất an.
Học xong cách bắn hoa, não Chu Hạm Đạm không chỗ nào để bổ sung việc mình phải đối mặt tiếp theo đây là cái gì, đành phải liên tục hít vào, hơi ra, xoa dịu tâm trạng khẩn trương.
Rất nhanh, hành lang xa xa truyền tới một bóng dáng dài thường thượt đang đi tới.
"Thầy Lâm!" Trong lớp có người nhìn thấy khe khẽ thốt lên.
Lỗ tai bắt được cái tên này, Chu Hạm Đạm tựa hồ hít thở không thông, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là anh.
Người đàn ông không mặc áo khoác, chỉ khoác một lớp áo len xám, hình như mới từ văn phòng xuống, có lẽ là trong tầng lầu này có lớp học nào đó vừa vặn gọi anh cùng tới đây tham gia hoạt động.
Ban 6 lập tức gào to như nước thủy triều.
Lâm Uyên tiến đến gần nhìn xem, chỉ thấy một đám học trò đứng bên trong, háo hức nhìn anh, tưởng là đang chơi một trò nào đó, cong cong khóe môi, định đi đến chào hỏi.
Cùng lúc đó, Chu Hạm Đạm bị đẩy ra khỏi chỗ ngồi, tất cả mọi người giật dây cô đi nhanh.
Tại sao lại là anh chứ.
Chu Hạm Đạm khó xử cực kỳ, trong lòng nổ vang, chần chừ không bước đến, trong lớp đã vang lên âm thanh bất mãn, mắt thấy thầy Lâm đã đi đến cửa sau, sắp rời khỏi tầm mắt.
Tim đã chết rồi!
Cô mạnh mẽ quyết định, nắm chặt ống pháo hoa, cực nhanh xông ra ngoài.
Tim sắp nhảy đến cổ họng, Chu Hạm Đạm chỉ cảm thấy cổ họng câm rát, rất khó lên tiếng, nhưng, một giây sau ——
"Lâm Uyên ——!"
Tiếng cô gái thanh thúy, như chim sơn ca lảnh lót vang lên.
Người đàn ông đang chầm chậm bước đi, nghe tiếng ngừng lại một lát, đáy mắt sau một khắc chấn động, anh quay đầu, không còn đi về phía trước nữa.
Ánh sáng gột rửa lấy khuôn mặt anh, tuấn lãng như trăng trong rừng, sao trên mây.
Hơi thở Chu Hạm Đạm ngưng lại, không, căn bản là không có cách nào hô hấp bình thường.
Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô, nhìn nhau ngắn ngủi, màu đỏ tươi bay lên mang tai.
Ở cửa sổ bên cạnh, là một lũ hai mắt vừa dào dạt chờ mong vừa tràn đầy hứng thú độc địa.
Sau một khắc, Chu Hạm Đạm chạy chậm lên trên, nhỏ mà nhanh nói câu "Thật xin lỗi!", sau đó nghiêng mặt, nâng cao ống pháo hoa, dùng sức xoay núm vặn ——
Bùm!
Trong tích tắc, pháo hoa đầy trời, trăm nghìn cánh hoa, tán loạn tung bay.
Uuu Oaaa —— trong phòng học reo vang rung trời.
Toàn thân Chu Hạm Đạm đều muốn bốc cháy rồi, mặt như thiêu đốt.
Trong dư quang, bốn phía cánh hoa lẫn lộn, chậm chạp rơi xuống.
Chu Hạm Đạm cẩn thận gương cao mắt, sóng mắt dào dạt sáng sủa, muốn dò xét phản ứng của người đàn ông trước mặt.
Sau một khắc, cô lập tức thu hồi ánh mắt, bởi vì anh cũng đưa mắt nhìn mình, ý cười tỏa hào quang vạn trượng, đẹp đến không thể nhìn gần.
Hai người, một cao một thấp, đứng đối ngược nhau, hoa rơi không dứt.
Giống như cảnh xuân đến sai ngày, toàn bộ tâm trạng đều tỏa hương ngào ngạt, trong hoảng loạn đã quên phải rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook