Cổ Tâm Linh Lung
Chương 18

Mưa thu đã kéo dài được nhiều ngày, trong sương phòng đằng sau Xuân Hỉ viện không ngừng vang lên tiếng gió đưa màn trúc thanh thanh, tựa như cũng bị nhiễm mưa mà đa sầu đa cảm.

“Linh Châu tỷ, ngươi đã tiến bộ rất nhiều.” Nghe xong một khúc đàn, Lâm Lung điềm đạm cười, nghiêng đầu lau đi vệt nước trên khóe mắt.

Tuy rằng được tán dương, nhưng Linh Châu cũng không vì thế mà cao hứng, “Lâm Lung, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Nhiều chuyện trong cuộc đời chúng ta cũng đều do số mệnh an bài…” Hai người vốn đang chìm vào bi ai, đột nhiên bị tiếng ồn ngoài hành lang làm gián đoạn.

“Ông chú à, chú đi nhanh lên chút có được không, mưa to như vậy, hư luôn cái ô rồi!” Giọng Phương Thấm Di vang vang ở trong viện, Linh Châu bỗng che miệng cười, “Ái chà chà, khách quý đến rồi đây.”

Trải qua mấy lần trò chuyện, bọn họ cùng Phương Thấm Di và vị đạo sĩ kỳ quái kia bỗng trở thành bạn bè thân thiết, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu vẫn là do Lâm Lung và Phương Thấm Di đang cùng ở trong một hoàn cảnh.

“Oa, mưa to như vậy, thật làm người ta bực bội muốn chết!” Phương Thấm Di tùy tiện bước vào trong phòng Linh Châu, còn không cẩn thận vấp chân vào bậc cửa, ngồi trên ghế gỗ lim thở phì phò, cô cầm lấy một cái khăn lau bớt nước ở trên đầu.

Không bao lâu sau, bọn họ mới trông thấy người đạo sĩ kia cả người ướt đẫm xuất hiện, tình hình của hắn xem ra còn nghiêm trọng hơn Thấm Di gấp nhiều lần.

“Phiền chết ta, mưa to như vậy chẳng làm ăn được gì hết trơn!”

Lần trước trò chuyện với nhau, Phương Thấm Di nói cho bọn họ biết cô đang đồng hành cùng vị đạo sĩ này, bởi vì nếu lên núi tìm được sư phụ của hắn thì ông sẽ chỉ được cho cô cách quay về, ai ngờ lão đạo sĩ này nghèo không một xu dính túi, vì vậy hai người đành phải tạm thời ở lại Hàng Châu mở hàng quán kiếm chút tiền để lên đường.

“Lâm Lung, sắc mặt của cậu sao lại xấu thế!” Lúc Phương Thấm Di an tĩnh lại mới chú ý đến cằm cậu đã nhọn ra nhiều.

“Gần đây ngủ không được ngon giấc, lúc nào cũng cảm thấy hoảng hốt.” Lâm Lung vội vàng đưa cho đạo sĩ một cái khăn khô.

Phương Thấm Di chỉ chỉ ngón tay, sai bảo nói: “Ông chú, ông nhìn thử Lâm Lung chút đi.”

Đạo sĩ hai mắt nhìn trừng trừng, “Ta cũng không phải đại phu, có thể nhìn ra cái gì chứ?!”

“Hứ, thì ra chú thật sự ngoại trừ ba cái loại công phu bàng môn tả đạo (1) thì chẳng biết cái gì hết!” Phương Thấm Di khinh khi hất mặt.

Lâm Lung thấy vậy vội vàng chạy đến khuyên ngăn hai người đang sắp nổ ra chiến tranh.

“Khụ, thật ra lần này chúng ta đến đây là muốn nói lời từ biệt.” Đạo sĩ nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói.

Linh Châu đang nhìn những kí tự kỳ lạ trên chiếc bàn bát tiên bỗng ngẩng đầu, “Mọi người là… muốn lên đường?”

Đạo sĩ gật gật đầu, “Hôm nay lẽ ra chúng ta còn muốn kiếm chác thêm một chút, nhưng có vẻ như ông trời không đồng ý mà đổ mưa to, ta nghĩ chúng ta hôm nay nên đi rồi.”

Phương Thấm Di phụ họa theo hắn, “Đúng vậy, đi sớm thì có khi sẽ tìm ra biện pháp sớm, là giúp tôi, đồng thời cũng là giúp Lâm Lung.” Cô quay đầu, nắm lấy hai bàn tay của Lâm Lung, “Lâm Lung, cậu nhớ tự chăm sóc bản thân thật tốt, chúng tôi nhất định sẽ sớm quay lại, cậu phải cầu nguyện cho tôi đấy…”

“Ưm, nhất định. Mọi người cũng phải cẩn thận, đi bình an.” Lần này từ biệt, không biết sẽ qua bao lâu mới gặp lại, Lâm Lung khẽ chau đôi mày.

Cơn mưa đưa bạn bè đến, cũng tiễn bước bọn họ đi, Lâm Lung đứng bên cạnh Linh Châu nhìn thật lâu ra ngoài cửa, mãi cho đến khi Tuất Phương mang bữa tối đi vào.

—–

Mặc dù ngày trôi qua nhanh như nước chảy, nhưng lại không hề êm đềm được như làn nước. Mấy tháng sau đã là đông chí, vào một sáng sớm, Tuất Phương cuống quít vọt vào khuê phòng của Linh Châu hô to, “Tiểu thư! Tiểu thư!”

Linh Châu ngáp một cái, hạ bút lông xuống, “Sao lại hớt ha hớt hải như vậy?”

“Tịch Phong đã đến Hàng Châu! Nghe nói mấy hôm nay còn muốn đến Xuân Hỉ viện của chúng ta vui đùa! Chỉ sợ rằng hắn sẽ ở lại luôn trong này mấy hôm đó!”

Khuôn mặt Linh Châu cũng bắt đầu trắng bệch, tay run rẩy làm cho mực dấy lên cả váy áo, “Nhanh! Nhanh gọi Lâm Lung đến đây!”

Vào lúc này, ba người im lặng không nói gì chỉ ngồi nhìn nhau.

“Có lẽ ta nên rời đi, nếu làm liên lụy đến Xuân Hỉ viện của mọi người thì sẽ rất không tốt.” Lâm Lung im lặng hồi lâu bỗng mở miệng.

Linh Châu than thở vài câu, đột nhiên ngẩng đầu, “Không được không được, nếu ngươi rời khỏi nơi này, chẳng phải hắn sẽ lại dễ dàng tìm ra ngươi hơn hay sao! Tay chân của hắn ở trên đường chắn chắn không hề ít!”

“Đúng vậy đúng vậy, tiểu thư nói rất đúng, theo ta thấy, nơi nguy hiểm nhất ngược lại lại là nơi an toàn nhất. Lâm Lung, ngươi vẫn nên ở lại đây đi.”

Lâm Lung kiên quyết nói: “Không, ta đã quyết định rồi. Mặc kệ lúc này có chuyện gì xảy ra đi nữa, ta cũng sẽ không để cho ai lại phải che chở cho ta.” Giờ là lúc cậu nên học cách tự lực cánh sinh, cậu không thể lại quay về làm con rối như lúc trước, cậu muốn thay đổi.

Linh Châu và Tuất Phương không khuyên can được cậu, cuối cùng cũng phải thỏa hiệp giúp đỡ cậu gói ghém hành lý.

“Đáp ứng ta, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng phải tìm mọi cách gửi thư đến báo tin cho ta.” Bên cạnh ánh nến đang lay động, Linh Châu lo lắng nhìn vào khuôn mặt gầy yếu của Lâm Lung.

“Đừng lo lắng, ta sẽ ổn thôi.” Đạo sĩ kia không phải từng nói qua cậu là người được trời cao phù hộ hay sao, sẽ luôn có quý nhân đi theo bảo vệ cho cậu, Lâm Lung cười lặp lại những lời này để an ủi nàng.

Thời gian trôi nhanh, bên ngoài đã có tiếng gõ chuông báo canh năm.

“Ngươi đi nhanh đi, bằng không lúc trời sáng nhiều người ra đường ngươi sẽ không đi được.” Linh Châu nói xong lập tức cởi vòng ngọc gia truyền trên cổ tay ra nhét vào tay Lâm Lung, “Lâm Lung, lâu nay ta vẫn luôn coi ngươi như là đệ đệ ruột thịt của mình, vòng tay này ngươi hãy cất giữ cẩn thận, nó sẽ bảo hộ bình an cho ngươi, nhìn nó ngươi lại có thể nhớ đến ta.”

“Linh Châu tỷ…” Giọng nói Lâm Lung có chút khàn khàn.

Tuất Phương đã lặng lẽ tìm hiểu lo lắng chu toàn ở bên ngoài, người đánh xe đang nhẹ nhàng thúc giục vài tiếng.

Đè nén tình cảm đang trào dâng trong lồng ngực, nỗi buồn ly biệt lan tỏa khắp không gian. Thời khắc cuối cùng, Lâm Lung nhẹ ôm lấy nàng, “Ngươi cũng bảo trọng, phải cùng Tuất Phương tỷ sống thật tốt.”

Đêm lạnh lẽo tối đen như mực, nói thêm một câu lại làm người ta run thêm một ít. Lâm Lung nhìn hai thân ảnh mơ hồ đang canh giữ ở hai bên cánh cửa, thỉnh thoảng lại nghe thấy âm thanh nghẹn ngào rất nhỏ, cậu cắn chặt răng, cố gắng quay đầu lại, tiếp tục hướng về tương lai chưa xác định ở phía trước.

Ước chừng sau hai canh giờ, cậu đến được một gian miếu ở vùng ngoại thành, cẩn thận nhìn lại thì trông thấy có ánh lửa ấm áp ở bên trong. Cậu nhẹ chân bước vào, không ngờ lại nhìn thấy hai dáng người vô cùng quen thuộc.

“Tiểu Di! Đạo trưởng!”

Hai người đang ngủ mơ mơ màng màng, bị tiếng hét của cậu làm cho bừng tỉnh, kinh ngạc dụi dụi mắt.

“Lâm Lung, chúng tôi là đang đến tìm cậu đấy!” Phương Thấm Di kích động đáp lại, đạo sĩ đưa ngón tay lên miệng, ý bảo bọn họ nói chuyện nhỏ giọng.

Lâm Lung nói cho bọn họ biết tin Tịch Phong đã đến Hàng Châu, đạo sĩ nghiêng đầu lo lắng, “Ta thấy việc này không nên chậm trễ thêm nữa, chúng ta tốt nhất là nên đi luôn ngay bây giờ.”

“Đi?” Lâm Lung không hiểu nhìn hắn.

“A! Xem đầu óc của tôi này! Lâm Lung, bọn tôi vừa trở về từ chỗ sư phụ của ông chú, giờ đang muốn đem cậu đi gặp hắn.” Phương Thấm Di tiếp tục hưng phấn, “Cậu biết sao không? Hắn có thể giúp cho chúng ta trở lại tương lai đó!” Nói xong câu này, cô rất hưng phấn mà kéo lấy tay Lâm Lung.

“Cái gì… Sao…” Hoàn toàn không hề ôm chút hy vọng chờ đợi nào, bây giờ thế nhưng lại có hồi âm, giờ khắc này Lâm Lung cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

* Chú thích:

(1) Bàng môn tả đạo: Bàng môn tả đạo là chỉ chung các tôn giáo hoặc học thuyết dẫn dắt con người vào con đường tà đạo quanh co, có xu hướng trục lợi cầu danh, không đạt được kết quả chân chính.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương