Lúc Thương Huyền tỉnh lại, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là vẻ mặt nghiêm túc của Kỳ Mặc, thấy hắn tỉnh lại tựa hồ liền nhẹ nhàng thở ra, dùng ngữ khí ôn hòa mà hỏi.

“Tiểu Huyền, chuyện mấy ngày qua ngươi nhớ rõ chứ? Ngươi….”

“Im miệng.”                     

Thương Huyền trầm giọng cắt lời hắc hồ, quay đầu sang một bên, cả khuôn mặt hồng lên. Chuyện mấy ngày này, hắn một chút cũng không muốn nhớ tới, cũng tuyệt đối không thừa nhận….. cái người phóng đãng cầu hoan kia lại chính là mình, thật sự….. thật sự rất xấu hổ, rất mất mặt! Nếu là bình thường, Kỳ Mặc nhất định sẽ nhịn không được mà trêu đùa Thương Huyền đang lúng túng xấu hổ một phen, nhưng bây giờ y không có tâm tư nào cả.

“Tiểu Huyền, ngươi trúng phải dâm cổ nên mới vậy, ta đã dùng máu của mình vẽ ba đạo phong ấn trên người ngươi, nên có thể áp chế một phần. Cổ trùng kia, ta hiện tại không lấy ra được, nhưng ta sẽ nhanh chóng tìm ra cách giải cổ. Mấy ngày này, ngươi hãy cứ tĩnh dưỡng trong phòng, đừng nghĩ nhiều, tất cả đã có ta.”

Hắc hồ đắp chăn lại cho hắn, khẽ vuốt ve hai má hắn, liền ra khỏi phòng. Kỳ Mặc như vậy làm cho hắn cảm thấy vô cùng xa lạ, nhưng hắn cũng không có sức nghĩ nhiều như thế, bây giờ cả người hắn tựa như bị bệnh nặng, suy yếu vô lực, suy nghĩ hỗn độn, rất nhanh lại tiếp tục mê man.

Kỳ Mặc tới trước cửa phòng Thất Thất, lão Tam Kỳ Ế đang ngồi trên lan can hành lang, quấy dược liệu đựng trong một cái bát bằng đá, chỉ nhìn thoáng qua y mà không nói gì, coi như y không tồn tại.

“Tình hình Thất Thất, ổn chứ?”

“Làm khó ngươi phải quan tâm tới hắn rồi, sao không dành thời gian ở cùng “bảo bối nhi nương tử” của ngươi đi?” Kỳ Ế lạnh lùng nói.

“Tiểu Ế, Tiểu Huyền và Thất Thất đều là những người ta coi trọng, vì sao ngươi cứ nhất định đặt ta vào vấn đề khó xử như vậy, sao có thể chọn một trong hai người?”

“Phàm nhân kia căn bản không thể so sánh được với Thất Thất!” Kỳ Ế quấy thuốc trong bát đá, hét lớn, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng rên rỉ của tiểu hồ ly. Kỳ Ế biến sắc, bỏ bát sang một bên, vội vọt vào phòng, Kỳ Mặc cũng theo vào, chỉ thấy tiểu bạch hồ trong phòng run rẩy chui vào một góc giường, ngửa đầu kêu ô ô.

Kỳ Ế ôm hắn vào lòng trấn an, Kỳ Mặc cũng làm theo thò tay muốn chạm lên lưng hắn, nào ngờ tiểu bạch hồ đột nhiên kêu một tiếng thê lương, móng vuốt sắc nhọn quẹt một cái, lập tức cào thương hai vị huynh trưởng, sau đó nhảy ra khỏi vòng tay của lão Tam, chui rúc vào trong chăn, trốn bên trong rên hừ hừ.

“Sao lại như vậy?”

Kỳ Ế đi ra tới cửa phòng mới lạnh lùng trả lời “Thất Thất bị thương lại cực kì hoảng sợ, gần như không nhận ra chúng ta, nhìn thấy ai cũng có cảm giác không an toàn, càng nói là chạm vào người hắn. Ta phải dỗ hắn mấy ngày hắn mới quen với ta, nhưng chỉ cần muốn đụng tới hắn, bế hắn lên hắn liền phát cuồng, mỗi lần bôi thuốc phải đè hắn lại mới được.”

“Thất Thất tuy rằng tuổi còn nhỏ lại thích chơi đùa nghịch ngợm, cho nên tu vi hơi kém một chút, nhưng đạo sĩ pháp sư bình thường cũng không phải là không thể đối phó được, đến tột cùng là ai làm hắn bị thương?”

Kỳ Ế trầm mặc không nói, đôi mắt đen lại lóe lên sát ý nồng đậm, chỉ thâm trầm nói “Chuyện không liên quan tới ngươi, ngươi vẫn nên suy nghĩ làm thế nào để cứu bảo bối của ngươi thì hơn……” Nói xong liền cười âm hiểm, cầm bát dược lên đi vào phòng.

“Tam đệ!”

Y thuật của Kỳ Ế trong lục giới có thể coi là xuất chúng, có thể ngang tầm cùng hắn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa hành tung của mấy gia hỏa kia trong lục giới luôn xuất quỷ nhập thần, cũng chẳng có cách nào khác, bởi thích nghiên cứu y thuật nên họ cũng thường xuyên gặp phải vài tai họa, bởi vậy công lực trốn chạy cũng là siêu việt. Nước xa không cứu được lửa gần, y vẫn phải cầu xin sự giúp đỡ của Tam đệ.

“Tiểu Ế, đại ca cầu xin ngươi, hãy giải cổ trên người Tiểu Huyền đi!”

Kỳ Mặc nói quỳ liền quỳ, vén vạt áo lên, hai đầu gối quỵ xuống đất, lưng thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ nghiêm túc mà kiên nghị. Bây giờ y không tài nào yên lòng mà ra khỏi phủ nhờ những người khác giúp, chờ ở quý phủ, Thương Huyền xảy ra chuyện gì y cũng có thể nhanh chóng biết được, y cũng tương đối yên tâm.

“Cho dù ngươi có quỳ đến hỏng chân, ta cũng sẽ không giải!”

Kỳ Ế trong phòng nghiến răng nghiến lợi, trong lòng lại càng thêm ghen ghét, vì sao? Vì sao chứ? Vì sao chỉ vì một phàm nhân, ngươi lại có thể không cần chính tu vi của mình, thậm chí còn không cần chính tôn nghiêm của bản thân, vì cái gì? Hắn ta đến tột cùng có điểm nào đáng để ngươi làm như vậy?!

Thương Huyền tĩnh dưỡng trong phòng, cũng không biết chuyện xảy ra bên kia, mỗi ngày đều chỉ ngủ, dùng bữa, đọc sách, tắm rửa. Kỳ Mặc không về phòng, Lãnh Thu bảo rằng y đang bận rộn, tuy rằng cuộc sống đơn thuần thật thanh tịnh, nhưng trong lòng Thương Huyền lại có chút vắng lặng.

Một ngày nào đó, khi Thương Huyền đang dùng bữa trưa, đột nhiên một cảm giác khô nóng phô thiên cái địa bốc lên trong thân thể. Mấy ngày trước, phong ấn trước ngực sẽ lập tức bốc một luồng khí lạnh lên áp chế nó, nhưng bây giờ phong ấn hình như không còn hiệu nghiệm, cơ thể càng lúc càng nóng, dục vọng trực tiếp xâm nhập vào thần trí hắn, trong đầu từng cảnh giao hoan của hắn với hắc hồ lóe lên không ngừng.

(phô thiên cái địa: trút xuống mọi nơi)

Thương Huyền niệm khẩu quyết tĩnh tâm của môn phái, vận chuyển nội tức muốn chống lại dâm cổ đang quấy phá trong cơ thể, cổ trùng kia cường liệt phản ứng lại, thần trí bắt đầu không rõ ràng, hai mắt Thương Huyền dần đỏ lên, đã có dấu hiệu nhập ma. Lúc này, Thương Huyền dùng chút ánh sang còn lại nhìn thấy hắc hồ chân trắng đang ngậm theo kiếm Thanh Vân xông vào, hắn dùng hết sức lực của bản thân lao tới, bắt lấy kiếm, rút kiếm ra khỏi vỏ, tay phải khó khăn cứng ngắc dùng lực nắm lấy lưỡi kiếm, cảm giác đau đớn truyền tới, đồng thời lại mất đi ý thức.

Đợi đến khi hắn một lần nữa mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên mặt đất, trong tay còn nắm chặt kiếm Thanh Vân, lưỡi kiếm đã cắt sâu vào da thịt, hắc hồ chân trắng còn đang liếm máu không ngừng chảy ra từ tay hắn, thoạt nhìn có vẻ vô cùng hưng phấn. Thương Huyền ngồi dậy, phát hiện xao động trong cơ thể đã được áp xuống, hắn biết bản thân tạm thời thắng được một lần phân cao thấp với cổ trùng.

“Vật nhỏ, không làm ngươi sợ chứ? Sao ngươi lại biết kiếm Thanh Vân của ta để đâu?”

Thương Huyền buông tay ra, dùng ít thuốc trị thương đơn giản để trong tủ năm ngăn bên cạnh, băng bó đơn giản cho bản thân, thu hồi kiếm. Hắc hồ chân trắng nhanh nhẹn nhảy vào lòng hắn cọ cọ, vui vẻ kêu ngao ngao. Thương Huyền vừa vuốt ve nó, vừa nhìn về phía phối kiếm của mình mà trầm tư, trong chốc lát, lại lộ ra một nụ cười thản nhiên.

“Ta nghĩ, ta có cách rồi.Vật nhỏ, ít nhiều đều nhờ ngươi.” Thương Huyền nắm một cái chân trắng trắng của hắc hồ lên, dùng tay kia gãi gãi phần thịt mềm trong lòng bàn chân nó, tiểu hắc hồ liền ngao ngao uốn éo đứng lên, thoạt nhìn vô cùng thoải mái.

Kỳ Mặc quỳ trước phòng mấy ngày, chỉ một lòng cầu xin lão Tam giải cổ trên người Thương Huyền.

“Hừ, muốn ta giải cổ cũng được, chỉ cần ngươi ly hôn với hắn, ta liền giải cổ cho hắn.”

Kỳ Mặc cả người chấn động, trầm mặc một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nhìn về phía Kỳ Ế, vẻ mặt trầm xuống, giọng nói càng hậm hực.

“Tiểu Ế…….đây là lần đầu tiên cũng là duy nhất đại ca ngươi động tâm…….vì sao……ngươi lại không thể đáp ứng cho đại ca?”

“Vậy ngươi lúc trước vì sao lại không dứt khoát để ta chết trong tay bọn họ luôn đi? Người ngươi bảo vệ chỉ có thể là ta, vì sao còn muốn đi bảo vệ phàm nhân kia!”

Kỳ Ế gào thét, hung hăng dùng chân đạp vào người y, Kỳ Mặc ngã dúi ra sau, nhưng rất nhanh lại quỳ thẳng người trở lại. Hai mắt Kỳ Ế đỏ lên, “bốp bốp” quăng cho y hai cái tát, lại đạp thêm một cước, căm giận phất tay áo bỏ đi.

Kỳ Ế gần như đã phát cuồng rồi, hắn đi tới phòng Thương Huyền, muốn dứt khoát giết hắn luôn cho xong chuyện, Thương Huyền lại không có trong phòng.

“Lãnh Thu, lập tức lăn ra đây!”

“Chủ tử, có chuyện gì vậy?”

“Phàm nhân kia đâu? Phàm nhân kia đi đâu rồi?”

“Ở…..ở chỗ băng tuyền……hình như là đang……..luyện công…..”

Có được câu trả lời, Kỳ Ế lập tức chạy tới băng tuyền. Lãnh Thu nhẹ nhàng thở ra một hơi, vừa mới bước ra cửa phòng, lại thấy Bích Ngọc đang đứng đó nhìn, liền vô cùng hoảng sợ.

“Bích Ngọc ca……”

“Làm chuyện gì mờ ám? Nhìn thấy ta lại bị dọa như vậy.”

“Không…….không có………..Tam thiếu gia thật đáng sợ…..”

“À, là như vậy sao? Bằng trí thông minh lanh lợi của ngươi, hẳn sẽ không thể không biết rằng Tam thiếu gia muốn tìm Thương công tử gây chuyện phiền toái, vậy mà ngươi lại nói thẳng ra rằng Thương công tử đang ở đâu, thật ra ngươi chính là tiểu thị mà Tam thiếu gia sắp đặt bên người Thương công tử, dâm cổ trên người Thương công tử, nói vậy cũng là ngươi giúp hắn hạ phải không?”

“Bích Ngọc ca, ngươi đừng đổ oan cho ta…….” Lãnh Thu cuống quýt phủ nhận.

“Còn muốn nói dối! Ngươi có biết ngươi cãi lại mệnh lệnh của đại thiếu gia, lại mưu hại đại thiếu phu nhân, chính là tội bất trung không, ta dùng thân phận tổng quản có thể xử tử ngươi ngay lập tức!” Bích Ngọc thoạt nhìn là bộ dáng thiếu niên thanh tú mà khí thế lại bất phàm.

Sắc mặt Lãnh Thu trắng nhợt, lập tức quỳ xuống, liều mạng dập đầu.

“Bích Ngọc ca tha mạng! Bích Ngọc ca tha mạng! Thu nhi lần sau không dám nữa, lần sau không dám nữa!”

“Quỳ ở đó cho ta, tối nay sẽ xử lý ngươi sau.”

Bích Ngọc vội đến chỗ Kỳ Mặc bẩm báo “Đại thiếu gia, Tam thiếu gia đến băng tuyền tìm Thương công tử, có lẽ là muốn gây bất lợi cho công tử……..”

Kỳ Mặc “xoạt” một cái đứng dậy, không để ý cơn đau mỏi vì phải quỳ lâu ngày, cho dù khập khiễng vẫn chạy tới băng tuyền ngay lập tức. Đợi tới lúc y đuổi đến, đã thấy Kỳ Ế đang đứng một bên, khuôn mặt tràn ngập vẻ kinh nghi nhìn Thương Huyền đang ngồi thiền trong nước suối lạnh lẽo. Vết máu phong ấn trên người Thương Huyền đã biến mất, thế nhưng hắn hoàn toàn không có bất cứ phát tác gì.

(kinh nghi: kinh ngạc lẫn nghi ngờ)

“Sao có thể……..sao lại có thể………..” Kỳ Ế không thể tin mà thì thào nói một mình.

Một hắc hồ chân trắng cho dù lạnh run vẫn ngồi yên trên vai Thương Huyền, Thương Huyền nhắm hai mắt, khoanh chân ngồi thiền, một tay nắm chặt lưỡi kiếm Thanh Vân đặt trên đùi, một tay tự dùng móng tay bấu chặt tạo thành vết, vận chuyển nội tức.

Kỳ Mặc cũng kinh ngạc, Thương Huyền vậy mà lại chỉ dựa vào bản thân đã có thể chặn dâm cổ lại! Dâm cổ hút dục vọng mà lớn lên, nếu trong một thời gian dài bị ngăn lại, không ăn được “thức ăn”, cổ trùng đương nhiên sẽ chết hoặc thoát khỏi kí chủ tìm đường sống. Khi y nhìn thấy kiếm Thanh Vân, thoáng chốc liền hiểu ra.

Kiếm Thanh Vân chuyên trảm yêu trừ ma, đồng thời cũng có tác dụng trừ tà, tĩnh tâm, có thể giúp Thương Huyền áp chế dâm cổ quấy nhiễu, đồng thời hắn cũng có thể vận nội tức để chống lại dâm cổ, băng tuyền cũng tương tự, có thể hút nội lực mà nhanh chóng giảm bớt cảm giác khô nóng. Căn cơ của Thương Huyền vững chắc, lại hấp thu được rất nhiều tinh khí từ Kỳ Mặc, hơn nữa hắn có bản lĩnh lại cần cù tu luyện, nội lực lại càng thuần hậu, tu vi cũng càng thêm cao thâm, có kiếm Thanh Vân trợ giúp, liền có thể chống lại dâm cổ hoàn toàn.

Lúc này, Thương Huyền vội vã đứng lên, ngưng thiền, nằm sấp bên bờ mà nôn thốc nôn tháo, hộc ra một trùng nhỏ màu tím đen đang ngọ nguậy liên tục, hắc hồ chân trắng lập tức nhảy xuống đất, dùng một chân đập chết trùng nhỏ, lại thò chân xuống nước để rửa. Thương Huyền mở to mắt, nở nụ cười khẽ, nói “Khụ…… khụ……..ta thành công rồi……..” liền bất tỉnh. Đã nhiều ngày nay khi hắn vừa nghĩ ra cách này, liền không ngừng không nghỉ, không ăn không ngủ mà thử, trong lòng không muốn chịu thua và ý chí kiên định khiến cho hắn có thể cố gắng chống chọi, bây giờ thả lỏng, lại hao tổn nhiều chân khí như vậy, đương nhiên là lại mê man. Hắc hồ chân trắng bên cạnh gấp đến độ muốn nhảy lên, Kỳ Mặc vội vàng bước lên ôm lấy hắn, trước khi đưa hắn trở về thay quần áo đã ướt lạnh ra, đột nhiên dừng bước xoay người lại.

“Tam đệ, Tiểu Huyền không phải là một “phàm nhân” “tầm thường”, hắn đã trưởng thành rồi. Hắn là người mà ta nhìn trúng, sẽ mãi là như vậy, hắn không chỉ là một phàm nhân nhất giới.” Kỳ Mặc cúi đầu ngắm dung nhan đang ngủ say của Thương Huyền, cười tươi, trong giọng nói tràn ngập sự đắc ý và yêu thương.

Kỳ Ế trầm mặc không nói gì, nhanh chóng rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương