Cố Sự Điều Giáo Đạo Sĩ Của Hồ Yêu
-
Chương 13: Cưỡi lên
Tổng bộ phái Thanh Vân giờ phút này đang vô cùng khẩn trương và đề phòng, nam tử áo đen trước mắt này rốt cục là vô thanh vô tức vào tổng bộ lúc nào không có ai biết cả. Đệ tử phái Thanh Vân liền rút kiếm, vây xung quanh nam tử áo đen thành từng lớp, một người cầm đầu nói.
( Vô thanh vô tức [ 无声无息 ]: Không có âm thanh, không có hơi thở.)
“Nhân sĩ phương nào, xin hãy xưng tên ra!”
Hừm….. tuy rằng ai cũng mặc trang phục màu trắng giống Huyền bảo bối nhi, nhưng quả nhiên vẫn là nương tử mặc đẹp nhất nha!
( =.=)
“Tại hạ là Kỳ Mặc, đến đưa thư của đại sư huynh các người.” Kỳ Mặc nho nhã nói.
“Đại sư huynh?”
“Đại sư huynh truyền tin lại?”
“Đại sư huynh đột nhiên biến mất, sư tôn thật sự rất lo lắng….”
Các đệ tử xếp thành một vòng nói nhỏ với nhau, một người trong đó đi vào thông báo rất nhanh đã đi ra.
“Sư tôn cho mời Kỳ thiếu hiệp.”
Có người vừa ra thông báo như vậy, các đệ tử vốn đang vây quanh Kỳ Mặc cũng lập tức thu kiếm vào vỏ, nhanh chóng tản ra, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
(TNS: làm như ma vậy trời!!!)
Được đưa tới phòng tiếp khách, ngồi trên kia là sư tôn mà Tiểu Huyền bảo bối nhi luôn nhắc tới, Kỳ Mặc đánh giá đối phương từ trên xuống dưới một lúc, không nói một lời, chậm chạp không có ý định lấy thư ra.
“Tiên Quân tới truyền tin thay ngu đồ?”
Chưởng môn phái Thanh Vân mở miệng, lúc này Kỳ Mặc mới lấy thư ra giao cho đối phương, trong đầu lại nghĩ, không tệ, ánh mắt không tệ, không coi y như yêu vật.
“Huyền nhi đang làm khách ở quý phủ?” Chưởng môn xem xong thư liền hỏi.
Đâu chỉ là làm khách, hắn còn làm nương tử của ta ấy chứ, hừ hừ hừ. Kỳ Mặc oán thầm, nhưng cũng chỉ lộ ra nụ cười nhã nhặn từ chối trả lời, không định ở lâu thêm, cáo từ ra khỏi phòng tiếp khách, rất nhanh đã biến mất không thấy đâu nữa, đúng là tới vô ảnh, đi vô tung.
(tới vô ảnh, đi vô tung: tới không thấy hình dáng, đi cũng không tiếng động)
Chưởng môn nắm chặt thư trong tay, nhìn bóng dáng của Kỳ Mặc, hơi kinh ngạc.
“Nghĩ gì vậy? Vẻ mặt lo lắng như vậy.”
Có thể nhìn ra vẻ mặt thật sự trên khuôn mặt than của chưởng môn, nam nhân hỏi câu này cũng thật sự thuộc cấp bậc thần thánh luôn rồi.
“Vị Tiên Quân kia……..nhìn có chút quen mắt. Chữ, đúng là Huyền nhi viết, nhưng thế bút hỗn loạn cẩu thả, không biết đã xảy ra chuyện gì, khiến tâm tư hắn hỗn loạn như vậy.”
“Cho dù là Hắc Hồ Tiên Quân nghìn năm đạo hạnh, thì cũng phải tuân thủ luật pháp trong “Lục giới thông điển”, đồ đệ bảo bối của ngươi không sao đâu.”
“Ừm…”
Thương Huyền ngồi một chỗ trong đình của Kỳ phủ lật sách xem, nếu hắc yêu hồ không ép buộc trên người hắn, hắn thực ra rất thích sự yên tĩnh trong Kỳ phủ. Đột nhiên, cảm giác có cái gì đó cọ cọ chân mình, cúi đầu liền nhìn thấy, rõ ràng là hắc yêu hồ, hắn thiếu chút nữa đã nhấc chân đá nó đi.
Có lẽ là cảm nhận được sát ý của hắn, tiểu hắc hồ đáng thương vô cùng “ngao” lên một tiếng, dùng chân cào cào vạt áo của Thương Huyền. Thương Huyền lúc này mới phát hiện ra, bốn chân của hắc yêu hồ là màu trắng, cứ như đi bốn chiếc giày màu trắng vậy, một đôi mắt màu nâu vàng còn óng ánh nước nhìn hắn, bộ dáng vô cùng đáng yêu.
Đối với việc phần lớn đệ đệ muội muội của hắc yêu hồ đều làm nũng cọ cọ bên người mình, Thương Huyền đã bắt đầu hơi quen, so với việc bị từng khuôn mặt người nhìn chằm chằm thì thế còn tốt hơn. Hắn khom lưng ôm lấy tiểu hắc hồ, tiểu hắc hồ vui vẻ “ngao” một tiếng, nhắm thẳng người hắn mà nhảy lên, lại khịt khịt mũi ngửi mùi trên cơ thể hắn, giống như một con cẩu nhỏ.
Lông trên người tiểu hắc hồ thực sự rất mềm mại, làm cho Thương Huyền nhịn không nổi liền sờ soạng mấy cái, hắc hồ cọ cọ trong lòng hắn vài cái, rồi sau đó lật người, lộ ra cái bụng thịt thịt, Thương Huyền giơ tay xoa xoa, tiểu hắc hồ liền đá đá chân, vô cùng hưởng thụ.
Đọc xong một quyển điển tịch, Thương Huyền nhặt kiếm lên muốn rèn luyện một phen, tiểu hắc hồ trong lòng lại thế nào cũng không chịu nhúc nhích, còn trèo lên vai Thương Huyền, làm ổ ngay trên cổ hắn.
“Xuống dưới đi! Ngươi sẽ bị thương đấy.”
Tiểu hắc hồ không nghe lời, tiếp tục kiên trì làm ổ, Thương Huyền di chuyển nó còn có thể né tránh, nhảy lên nhảy xuống trên vai Thương Huyền, không chịu xuống dưới.
“Cẩn thận kẻo ngã.” Thương Huyền không phản ứng gì với tiểu hắc hồ đeo bám dai dẳng như da trâu này.
Đáp lại hắn, là móng vuốt bấu chặt của tiểu hắc hồ.
Hồ ly trên hõm vai đè nặng lên cơ thể, đáng lẽ sẽ không thi triển nổi. Nhưng lúc tập lại vô cùng trôi chảy, nội tức lưu truyền trong cơ thể rất nhanh chóng, lúc luyện xong rồi thì lại cảm thấy dường như không mệt chút nào.
Tiểu hắc hồ cũng nhu thuận làm ổ trên vai hắn, không hề lộn xộn, chỉ thỉnh thoảng mới cào cào vai áo hắn.
Đợi Thương Huyền ngừng tay thu thế, tiểu hắc hồ liền “ngao” một tiếng, từ trên vai hắn nhảy xuống, chạy vào bụi cỏ rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Thương Huyền thu dọn sách, trở lại phòng, chỉ thấy Kỳ Mặc cười như không cười nhìn hắn, khiến lưng hắn chợt lạnh, theo phản xạ định lui ra ngoài. Ống tay áo hắc yêu hồ vung lên, cửa phía sau hắn liền “rầm” một tiếng bị đóng lại, đường lui mất hết.
“Bảo bối nhi, lại đây.”
“Ngươi còn muốn làm gì nữa?”
“Chúng ta song tu nha!” Vẻ mặt Kỳ Mặc rất thản nhiên.
“Không phải mới làm ở thư phòng rồi sao?” Thương Huyền xoay người qua, đứng trước cửa không chịu bước tới.
“Bây giờ ta muốn dạy ngươi thuật song tu chân chính.”
“Có ý gì? Trước giờ ngươi không phải là….” Hắn sẽ không thể nào quên những ngày bị trói trên giường kia.
“Trước đây mới luyện “thúc tu” một chút, dù sao võ học của phái Thanh Vân thượng thừa là bí truyền. Ghế tuấn mã lần đó chỉ là một hình phạt nho nhỏ, ai bảo Tiểu Huyền ngươi không ngoan? Những lúc còn lại….. đều là thú vui nho nhỏ trong khuê phòng của chúng ta mà thôi, ta thấy bảo bối nhi ngươi rất thích đó nha!”
“Ngươi….ngươi quả thực là….vô sỉ!” Trước mặt hắc yêu hồ cường đại tự phụ này, Thương Huyền vẫn chưa thể nào luyện được tới trình độ mặt không đổi sắc.
(cường đại: hùng cường, hùng mạnh
Tự phụ: tự cao, tự kiêu, tự thị)
Chuyện Kỳ Mặc có da mặt dày cũng chẳng phải là ngày một ngày hai, đặc biệt là trước mặt Thương Huyền, y nào còn có chút bộ dáng của huynh trưởng, cố gắng dùng đủ mọi cách để trêu đùa người này.
“Tiểu Huyền, ngươi muốn xong sớm thì mau cởi quần áo lại đây.”
Thương Huyền biết là mình trốn không thoát, từ lúc gặp phải hắc yêu hồ, thì có lẽ đây đã chính là kiếp số của hắn rồi. Hắn đặt kiếm xuống, mặt lạnh tháo dây lưng cởi áo, cởi áo bào bên ngoài, quần và giày, còn lại mỗi quần áo lót trong và khố mới chậm rãi tới gần chỗ hắc yêu hồ.
Kỳ Mặc người lại không hề ngượng ngùng chút nào, chỉ hai ba động tác đã tự cởi sạch sẽ, một tay kéo Thương Huyền vào trong lòng, kéo khố hắn, nhấc một chân của hắn lên, lại dùng ngón tay lần đến bên miệng Thương Huyền.
“Liếm ướt ngón tay ta.”
Thương Huyền mím chặt môi, một lúc lâu sau mới chậm rãi há miệng, ngậm lấy ngón tay của hắc yêu hồ, chậm rãi vụng về liếm. Chỉ chốc lát sau, Kỳ Mặc rút ngón tay ra, đưa ngón tay óng ánh nước xuống bên dưới Thương Huyền, cắm hai ngón tay vào cùng một lúc.
“Ưm…..a…….”
Tiểu huyệt vô cùng nóng, Kỳ Mặc cảm giác như ngón tay sắp bị đốt cháy, bởi vì mới ép buộc không lâu, nội bích vẫn rất mềm mại, khai phá cũng không hề khó khăn, ngón tay mới xoay vài vòng bên trong đã rút ra.
Kỳ Mặc buông tay ra để Thương Huyền đứng dậy, lại nằm xuống giường, cười tươi với Thương Huyền.
“Đến đây, ngồi lên đi.”
“……..”
“Ngươi cũng đã làm chuyện này rồi mà, giống như cưỡi ghế tuấn mã vậy.”
Cắn chặt răng, Thương Huyền tựa như mang theo tâm trạng lao tới sa trường giết địch, chỉnh lại tư thế chân, quỳ bên cạnh hắc yêu hồ, nhắm huyệt khẩu ngay côn th*t đang dựng đứng sừng sững kia, chậm rãi ngồi xuống. Nhưng hàng thật không thể cứng như cây gậy của ghế tuấn mã, lúc cắm vào liền trượt ra ngoài, Thương Huyền thử vài lần cũng không thành công, khuôn mặt đỏ bừng lên, vừa xấu hổ lại vừa bất lực.
“Dùng tay vịn cho chắc rồi hãy ngồi xuống.”
Hắc yêu hồ nói chuyện nhẹ nhàng tựa như chuyện này chẳng có chút liên quan tới y, Thương Huyền căm giận, cầm thứ kia dùng lực ngồi xuống, tốt nhất là có thể ngồi xuống tận gốc của thứ nghiệt căn này, kết quả chỉ nhận được một câu “Bảo bối nhi ngươi thật nhiệt tình.”
“Tiểu Huyền, đừng ngồi không như thế chứ! Ngươi không thấy khó chịu lắm sao?”
“……”
“Ngoan, tự mình nhún vài cái, sẽ thoải mái ngay thôi.”
Một đôi mắt nâu vàng của Kỳ Mặc nhìn chằm chằm Thương Huyền, dụ dỗ hắn. Thương Huyền bị hắn nhìn chằm chằm thật sự không được tự nhiên, ngẩng đầu tránh tầm mắt của y, lại hơi rướn eo lên, khiến cho vật nóng bỏng kia trượt ra khỏi tiểu huyệt, lại thong thả ngồi lại.
“Hừ ưm…..”
Thương Huyền lần đầu tiên có thể tự mình quyết định tốc độ ra vào của hắc yêu hồ, lúc đầu chỉ chậm rãi cọ xát, chỉ hơi nâng eo lên rồi lại ngồi xuống. Dần dần, nơi bí ẩn kia liền bắt đầu cảm thấy khô nóng, toàn thân cũng bắt đầu nóng lên, trong đầu một cảm giác khao khát dâng lên, thúc giục hắn tăng nhanh động tác.
“Ha a……..a………ưm…”
Hai tay Thương Huyền chống ra sau, nửa người trên cũng ngửa ra sau, để eo mông không phải dùng quá nhiều lực, có thể nâng lên hạ xuống, để cho côn th*t kia có thể dễ dàng xuyên qua thân thể.
“A…….a……..ưm…..a………ha….a…..”
Hai tay Kỳ Mặc lót sau đầu, một bộ dáng say mê ngắm cảnh đẹp trước mắt. Dục vọng đã bắt đầu bị kích thích, Thương Huyền liền dần dần mặc kệ tất cả, động tác không còn câu nệ, vẻ mặt cũng không hề lạnh lùng nữa, mà là xuân tình nhộn nhạo cả khuôn mặt, cái eo mềm dẻo kia càng lắc qua lắc lại nhiệt tình.
“Ưm…..a……..a…..ưm…….a…a…….”
Người bên trên đã nhắm hờ mắt, hai tay lại vẫn đặt trên ngực y, phập phồng kịch liệt lên lên xuống xuống, tự mình khống chế lực và tốc độ, làm cho khoái cảm nhanh chóng lan truyền toàn thân.
“Tiểu Huyền, niệm khẩu quyết tâm pháp trong chương thứ hai của quyển thứ hai đi.” Kỳ Mặc đột nhiên nói.
“Hả? Ưm…..a……….hừ……….ừ……a……………”
Thương Huyền nghe lời làm theo, rất nhanh cảm giác không chỉ là khoái cảm cường liệt dâng lên mà còn có một dòng nước ấm mạnh mẽ, tràn vào cơ thể qua chỗ giao hợp.
“A a………..ưm…..ta………….ưm…………a”
Thương Huyền nhắm chặt mắt lại, cỗ nội tức này tấn công hắn, tăng mạnh độ mẫn cảm trên người, khiến cho khoái cảm tới càng thêm mãnh liệt, hắn suýt nữa vì tê dại đến ngất đi.
“Bảo bối nhi, cố gắng chống cự, nếu không sẽ trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
Kỳ Mặc mỉm cười nói, hai tay nắm lấy eo Thương Huyền, bắt đầu đẩy mạnh eo mình, xuyên từ đầu đến tận gốc vào tiểu huyệt đang không ngừng phun ra nuốt vào, co rút không ngừng kia, dùng sức đỉnh vào hoa hạch sâu bên trong.
“A…..a….a…a…..ưm…..a..a…..không được…….ưm….hừ…ưm……”
“Vẫn chưa được, tiếp tục, bây giờ niệm tâm pháp chương thứ hai quyển thứ ba đi.”
Thương Huyền lắc mạnh đầu, tỏ vẻ hắn căn bản là không thể tập trung nổi, cúi đầu rên lên.
“Không muốn….đỉnh vào…..chỗ đó…..ưm….a……a….a….a…không muốn….chỗ đó……”
“Chỗ này làm sao? Nương tử, nếu lần này ngươi không chịu nổi, sau này sẽ càng vất vả hơn!” Kỳ Mặc vừa nói, vừa tàn bạo chọc thẳng vào chỗ đó.
“A…..a…..ưm…….đáng giận……ưm……ưm…..ngươi…..cố ý ……a….. a…..a….”
“Đúng vậy, ta cố ý.” Kỳ Mặc vô cùng hào phóng mà thừa nhận.
Thương Huyền cúi đầu, oán giận trừng hắc yêu hồ, hận không thể dùng ánh mắt giết chết đối phương.
“Bảo bối nhi, phải tiếp tục niệm tâm pháp nha!” Trong mắt Kỳ Mặc, Thương Huyền hoàn toàn giống một con mèo xù lông, hơn nữa còn giương nanh múa vuốt chuẩn bị trừng trị y một phen, nhưng thực lực chênh lệch quá nhiều, đuôi liền bị nắm.
“Hừ….ưm……ưm…….a…..ha….”
Thương Huyền thở dốc từng hơi, vừa niệm khẩu quyết, dòng nước ấm kia trong cơ thể liền nhanh chóng lưu động, chạy tới khắp tứ chi, hướng thẳng tới các huyệt trên cơ thể.
“Tiểu Huyền, khóa huyệt đạo của ngươi lại, đừng để cỗ nội tức này chạy mất.”
Thương Huyền ngồi trên thắt lưng của hắc yêu hồ, vừa phải chống chọi với xâm nhập mãnh liệt, vừa phải ổn định khí tức, vất vả chật vật nói không nên lời, nhưng hắn vẫn cố gắng chịu đựng. Cỗ nội tức kia yên ổn lại, không hề đánh thẳng về phía trước nữa, nhưng Thương Huyền còn chưa kịp buông lỏng, liền bị một trận đỉnh lộng tới kêu ra tiếng.
“Ưm…a…..a….a……ngươi…..ưm…..a……a….”
“Bảo bối nhi, còn chưa chấm dứt đâu!”
“Ta bỏ cuộc…….ưm….không muốn…….ưm…..a……..a…..”
Kỳ Mặc sao có thể buông tha cho hắn dễ dàng như vậy? Y liền dùng lực giữ cho Thương Huyền ngồi vững trên thắt lưng mình, đẩy eo mạnh khiến cho vật cứng ra vào không ngớt. Tư thế cưỡi lên này khiến cho côn th*t của y có thể dễ dàng vào đến tận gốc, làm cho tiểu huyệt được lấp đầy.
“…….hô……nương tử……..ta hẳn sẽ không bao giờ cảm thấy nhàm chán với mấy chuyện này, ha ha.”
“Ưm….hừ…..ưm…….a……a……a……”
Một hồi thúc sâu cực mạnh, Kỳ Mặc hừ nhẹ một tiếng, liền bắn tinh dịch vào trong cơ thể của Thương Huyền. Thương Huyền yếu ớt rũ người xuống, nằm sấp trên lồng ngực y thở dốc, thân thể cũng không cảm thấy hư thoát và mệt mỏi như trước đây, tuy rằng vẫn xụi lơ, thế nhưng thoải mái hơn nhiều.
“Cảm thấy không? Đây mới là song tu thật sự.” Kỳ Mặc vuốt vuốt mái tóc thẳng, đen mượt của Thương Huyền.
Thương Huyền nghiến răng, cuối cùng vẫn không nhịn nổi mà cắn một miếng lên người hắc yêu hồ.
( Vô thanh vô tức [ 无声无息 ]: Không có âm thanh, không có hơi thở.)
“Nhân sĩ phương nào, xin hãy xưng tên ra!”
Hừm….. tuy rằng ai cũng mặc trang phục màu trắng giống Huyền bảo bối nhi, nhưng quả nhiên vẫn là nương tử mặc đẹp nhất nha!
( =.=)
“Tại hạ là Kỳ Mặc, đến đưa thư của đại sư huynh các người.” Kỳ Mặc nho nhã nói.
“Đại sư huynh?”
“Đại sư huynh truyền tin lại?”
“Đại sư huynh đột nhiên biến mất, sư tôn thật sự rất lo lắng….”
Các đệ tử xếp thành một vòng nói nhỏ với nhau, một người trong đó đi vào thông báo rất nhanh đã đi ra.
“Sư tôn cho mời Kỳ thiếu hiệp.”
Có người vừa ra thông báo như vậy, các đệ tử vốn đang vây quanh Kỳ Mặc cũng lập tức thu kiếm vào vỏ, nhanh chóng tản ra, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
(TNS: làm như ma vậy trời!!!)
Được đưa tới phòng tiếp khách, ngồi trên kia là sư tôn mà Tiểu Huyền bảo bối nhi luôn nhắc tới, Kỳ Mặc đánh giá đối phương từ trên xuống dưới một lúc, không nói một lời, chậm chạp không có ý định lấy thư ra.
“Tiên Quân tới truyền tin thay ngu đồ?”
Chưởng môn phái Thanh Vân mở miệng, lúc này Kỳ Mặc mới lấy thư ra giao cho đối phương, trong đầu lại nghĩ, không tệ, ánh mắt không tệ, không coi y như yêu vật.
“Huyền nhi đang làm khách ở quý phủ?” Chưởng môn xem xong thư liền hỏi.
Đâu chỉ là làm khách, hắn còn làm nương tử của ta ấy chứ, hừ hừ hừ. Kỳ Mặc oán thầm, nhưng cũng chỉ lộ ra nụ cười nhã nhặn từ chối trả lời, không định ở lâu thêm, cáo từ ra khỏi phòng tiếp khách, rất nhanh đã biến mất không thấy đâu nữa, đúng là tới vô ảnh, đi vô tung.
(tới vô ảnh, đi vô tung: tới không thấy hình dáng, đi cũng không tiếng động)
Chưởng môn nắm chặt thư trong tay, nhìn bóng dáng của Kỳ Mặc, hơi kinh ngạc.
“Nghĩ gì vậy? Vẻ mặt lo lắng như vậy.”
Có thể nhìn ra vẻ mặt thật sự trên khuôn mặt than của chưởng môn, nam nhân hỏi câu này cũng thật sự thuộc cấp bậc thần thánh luôn rồi.
“Vị Tiên Quân kia……..nhìn có chút quen mắt. Chữ, đúng là Huyền nhi viết, nhưng thế bút hỗn loạn cẩu thả, không biết đã xảy ra chuyện gì, khiến tâm tư hắn hỗn loạn như vậy.”
“Cho dù là Hắc Hồ Tiên Quân nghìn năm đạo hạnh, thì cũng phải tuân thủ luật pháp trong “Lục giới thông điển”, đồ đệ bảo bối của ngươi không sao đâu.”
“Ừm…”
Thương Huyền ngồi một chỗ trong đình của Kỳ phủ lật sách xem, nếu hắc yêu hồ không ép buộc trên người hắn, hắn thực ra rất thích sự yên tĩnh trong Kỳ phủ. Đột nhiên, cảm giác có cái gì đó cọ cọ chân mình, cúi đầu liền nhìn thấy, rõ ràng là hắc yêu hồ, hắn thiếu chút nữa đã nhấc chân đá nó đi.
Có lẽ là cảm nhận được sát ý của hắn, tiểu hắc hồ đáng thương vô cùng “ngao” lên một tiếng, dùng chân cào cào vạt áo của Thương Huyền. Thương Huyền lúc này mới phát hiện ra, bốn chân của hắc yêu hồ là màu trắng, cứ như đi bốn chiếc giày màu trắng vậy, một đôi mắt màu nâu vàng còn óng ánh nước nhìn hắn, bộ dáng vô cùng đáng yêu.
Đối với việc phần lớn đệ đệ muội muội của hắc yêu hồ đều làm nũng cọ cọ bên người mình, Thương Huyền đã bắt đầu hơi quen, so với việc bị từng khuôn mặt người nhìn chằm chằm thì thế còn tốt hơn. Hắn khom lưng ôm lấy tiểu hắc hồ, tiểu hắc hồ vui vẻ “ngao” một tiếng, nhắm thẳng người hắn mà nhảy lên, lại khịt khịt mũi ngửi mùi trên cơ thể hắn, giống như một con cẩu nhỏ.
Lông trên người tiểu hắc hồ thực sự rất mềm mại, làm cho Thương Huyền nhịn không nổi liền sờ soạng mấy cái, hắc hồ cọ cọ trong lòng hắn vài cái, rồi sau đó lật người, lộ ra cái bụng thịt thịt, Thương Huyền giơ tay xoa xoa, tiểu hắc hồ liền đá đá chân, vô cùng hưởng thụ.
Đọc xong một quyển điển tịch, Thương Huyền nhặt kiếm lên muốn rèn luyện một phen, tiểu hắc hồ trong lòng lại thế nào cũng không chịu nhúc nhích, còn trèo lên vai Thương Huyền, làm ổ ngay trên cổ hắn.
“Xuống dưới đi! Ngươi sẽ bị thương đấy.”
Tiểu hắc hồ không nghe lời, tiếp tục kiên trì làm ổ, Thương Huyền di chuyển nó còn có thể né tránh, nhảy lên nhảy xuống trên vai Thương Huyền, không chịu xuống dưới.
“Cẩn thận kẻo ngã.” Thương Huyền không phản ứng gì với tiểu hắc hồ đeo bám dai dẳng như da trâu này.
Đáp lại hắn, là móng vuốt bấu chặt của tiểu hắc hồ.
Hồ ly trên hõm vai đè nặng lên cơ thể, đáng lẽ sẽ không thi triển nổi. Nhưng lúc tập lại vô cùng trôi chảy, nội tức lưu truyền trong cơ thể rất nhanh chóng, lúc luyện xong rồi thì lại cảm thấy dường như không mệt chút nào.
Tiểu hắc hồ cũng nhu thuận làm ổ trên vai hắn, không hề lộn xộn, chỉ thỉnh thoảng mới cào cào vai áo hắn.
Đợi Thương Huyền ngừng tay thu thế, tiểu hắc hồ liền “ngao” một tiếng, từ trên vai hắn nhảy xuống, chạy vào bụi cỏ rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Thương Huyền thu dọn sách, trở lại phòng, chỉ thấy Kỳ Mặc cười như không cười nhìn hắn, khiến lưng hắn chợt lạnh, theo phản xạ định lui ra ngoài. Ống tay áo hắc yêu hồ vung lên, cửa phía sau hắn liền “rầm” một tiếng bị đóng lại, đường lui mất hết.
“Bảo bối nhi, lại đây.”
“Ngươi còn muốn làm gì nữa?”
“Chúng ta song tu nha!” Vẻ mặt Kỳ Mặc rất thản nhiên.
“Không phải mới làm ở thư phòng rồi sao?” Thương Huyền xoay người qua, đứng trước cửa không chịu bước tới.
“Bây giờ ta muốn dạy ngươi thuật song tu chân chính.”
“Có ý gì? Trước giờ ngươi không phải là….” Hắn sẽ không thể nào quên những ngày bị trói trên giường kia.
“Trước đây mới luyện “thúc tu” một chút, dù sao võ học của phái Thanh Vân thượng thừa là bí truyền. Ghế tuấn mã lần đó chỉ là một hình phạt nho nhỏ, ai bảo Tiểu Huyền ngươi không ngoan? Những lúc còn lại….. đều là thú vui nho nhỏ trong khuê phòng của chúng ta mà thôi, ta thấy bảo bối nhi ngươi rất thích đó nha!”
“Ngươi….ngươi quả thực là….vô sỉ!” Trước mặt hắc yêu hồ cường đại tự phụ này, Thương Huyền vẫn chưa thể nào luyện được tới trình độ mặt không đổi sắc.
(cường đại: hùng cường, hùng mạnh
Tự phụ: tự cao, tự kiêu, tự thị)
Chuyện Kỳ Mặc có da mặt dày cũng chẳng phải là ngày một ngày hai, đặc biệt là trước mặt Thương Huyền, y nào còn có chút bộ dáng của huynh trưởng, cố gắng dùng đủ mọi cách để trêu đùa người này.
“Tiểu Huyền, ngươi muốn xong sớm thì mau cởi quần áo lại đây.”
Thương Huyền biết là mình trốn không thoát, từ lúc gặp phải hắc yêu hồ, thì có lẽ đây đã chính là kiếp số của hắn rồi. Hắn đặt kiếm xuống, mặt lạnh tháo dây lưng cởi áo, cởi áo bào bên ngoài, quần và giày, còn lại mỗi quần áo lót trong và khố mới chậm rãi tới gần chỗ hắc yêu hồ.
Kỳ Mặc người lại không hề ngượng ngùng chút nào, chỉ hai ba động tác đã tự cởi sạch sẽ, một tay kéo Thương Huyền vào trong lòng, kéo khố hắn, nhấc một chân của hắn lên, lại dùng ngón tay lần đến bên miệng Thương Huyền.
“Liếm ướt ngón tay ta.”
Thương Huyền mím chặt môi, một lúc lâu sau mới chậm rãi há miệng, ngậm lấy ngón tay của hắc yêu hồ, chậm rãi vụng về liếm. Chỉ chốc lát sau, Kỳ Mặc rút ngón tay ra, đưa ngón tay óng ánh nước xuống bên dưới Thương Huyền, cắm hai ngón tay vào cùng một lúc.
“Ưm…..a…….”
Tiểu huyệt vô cùng nóng, Kỳ Mặc cảm giác như ngón tay sắp bị đốt cháy, bởi vì mới ép buộc không lâu, nội bích vẫn rất mềm mại, khai phá cũng không hề khó khăn, ngón tay mới xoay vài vòng bên trong đã rút ra.
Kỳ Mặc buông tay ra để Thương Huyền đứng dậy, lại nằm xuống giường, cười tươi với Thương Huyền.
“Đến đây, ngồi lên đi.”
“……..”
“Ngươi cũng đã làm chuyện này rồi mà, giống như cưỡi ghế tuấn mã vậy.”
Cắn chặt răng, Thương Huyền tựa như mang theo tâm trạng lao tới sa trường giết địch, chỉnh lại tư thế chân, quỳ bên cạnh hắc yêu hồ, nhắm huyệt khẩu ngay côn th*t đang dựng đứng sừng sững kia, chậm rãi ngồi xuống. Nhưng hàng thật không thể cứng như cây gậy của ghế tuấn mã, lúc cắm vào liền trượt ra ngoài, Thương Huyền thử vài lần cũng không thành công, khuôn mặt đỏ bừng lên, vừa xấu hổ lại vừa bất lực.
“Dùng tay vịn cho chắc rồi hãy ngồi xuống.”
Hắc yêu hồ nói chuyện nhẹ nhàng tựa như chuyện này chẳng có chút liên quan tới y, Thương Huyền căm giận, cầm thứ kia dùng lực ngồi xuống, tốt nhất là có thể ngồi xuống tận gốc của thứ nghiệt căn này, kết quả chỉ nhận được một câu “Bảo bối nhi ngươi thật nhiệt tình.”
“Tiểu Huyền, đừng ngồi không như thế chứ! Ngươi không thấy khó chịu lắm sao?”
“……”
“Ngoan, tự mình nhún vài cái, sẽ thoải mái ngay thôi.”
Một đôi mắt nâu vàng của Kỳ Mặc nhìn chằm chằm Thương Huyền, dụ dỗ hắn. Thương Huyền bị hắn nhìn chằm chằm thật sự không được tự nhiên, ngẩng đầu tránh tầm mắt của y, lại hơi rướn eo lên, khiến cho vật nóng bỏng kia trượt ra khỏi tiểu huyệt, lại thong thả ngồi lại.
“Hừ ưm…..”
Thương Huyền lần đầu tiên có thể tự mình quyết định tốc độ ra vào của hắc yêu hồ, lúc đầu chỉ chậm rãi cọ xát, chỉ hơi nâng eo lên rồi lại ngồi xuống. Dần dần, nơi bí ẩn kia liền bắt đầu cảm thấy khô nóng, toàn thân cũng bắt đầu nóng lên, trong đầu một cảm giác khao khát dâng lên, thúc giục hắn tăng nhanh động tác.
“Ha a……..a………ưm…”
Hai tay Thương Huyền chống ra sau, nửa người trên cũng ngửa ra sau, để eo mông không phải dùng quá nhiều lực, có thể nâng lên hạ xuống, để cho côn th*t kia có thể dễ dàng xuyên qua thân thể.
“A…….a……..ưm…..a………ha….a…..”
Hai tay Kỳ Mặc lót sau đầu, một bộ dáng say mê ngắm cảnh đẹp trước mắt. Dục vọng đã bắt đầu bị kích thích, Thương Huyền liền dần dần mặc kệ tất cả, động tác không còn câu nệ, vẻ mặt cũng không hề lạnh lùng nữa, mà là xuân tình nhộn nhạo cả khuôn mặt, cái eo mềm dẻo kia càng lắc qua lắc lại nhiệt tình.
“Ưm…..a……..a…..ưm…….a…a…….”
Người bên trên đã nhắm hờ mắt, hai tay lại vẫn đặt trên ngực y, phập phồng kịch liệt lên lên xuống xuống, tự mình khống chế lực và tốc độ, làm cho khoái cảm nhanh chóng lan truyền toàn thân.
“Tiểu Huyền, niệm khẩu quyết tâm pháp trong chương thứ hai của quyển thứ hai đi.” Kỳ Mặc đột nhiên nói.
“Hả? Ưm…..a……….hừ……….ừ……a……………”
Thương Huyền nghe lời làm theo, rất nhanh cảm giác không chỉ là khoái cảm cường liệt dâng lên mà còn có một dòng nước ấm mạnh mẽ, tràn vào cơ thể qua chỗ giao hợp.
“A a………..ưm…..ta………….ưm…………a”
Thương Huyền nhắm chặt mắt lại, cỗ nội tức này tấn công hắn, tăng mạnh độ mẫn cảm trên người, khiến cho khoái cảm tới càng thêm mãnh liệt, hắn suýt nữa vì tê dại đến ngất đi.
“Bảo bối nhi, cố gắng chống cự, nếu không sẽ trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
Kỳ Mặc mỉm cười nói, hai tay nắm lấy eo Thương Huyền, bắt đầu đẩy mạnh eo mình, xuyên từ đầu đến tận gốc vào tiểu huyệt đang không ngừng phun ra nuốt vào, co rút không ngừng kia, dùng sức đỉnh vào hoa hạch sâu bên trong.
“A…..a….a…a…..ưm…..a..a…..không được…….ưm….hừ…ưm……”
“Vẫn chưa được, tiếp tục, bây giờ niệm tâm pháp chương thứ hai quyển thứ ba đi.”
Thương Huyền lắc mạnh đầu, tỏ vẻ hắn căn bản là không thể tập trung nổi, cúi đầu rên lên.
“Không muốn….đỉnh vào…..chỗ đó…..ưm….a……a….a….a…không muốn….chỗ đó……”
“Chỗ này làm sao? Nương tử, nếu lần này ngươi không chịu nổi, sau này sẽ càng vất vả hơn!” Kỳ Mặc vừa nói, vừa tàn bạo chọc thẳng vào chỗ đó.
“A…..a…..ưm…….đáng giận……ưm……ưm…..ngươi…..cố ý ……a….. a…..a….”
“Đúng vậy, ta cố ý.” Kỳ Mặc vô cùng hào phóng mà thừa nhận.
Thương Huyền cúi đầu, oán giận trừng hắc yêu hồ, hận không thể dùng ánh mắt giết chết đối phương.
“Bảo bối nhi, phải tiếp tục niệm tâm pháp nha!” Trong mắt Kỳ Mặc, Thương Huyền hoàn toàn giống một con mèo xù lông, hơn nữa còn giương nanh múa vuốt chuẩn bị trừng trị y một phen, nhưng thực lực chênh lệch quá nhiều, đuôi liền bị nắm.
“Hừ….ưm……ưm…….a…..ha….”
Thương Huyền thở dốc từng hơi, vừa niệm khẩu quyết, dòng nước ấm kia trong cơ thể liền nhanh chóng lưu động, chạy tới khắp tứ chi, hướng thẳng tới các huyệt trên cơ thể.
“Tiểu Huyền, khóa huyệt đạo của ngươi lại, đừng để cỗ nội tức này chạy mất.”
Thương Huyền ngồi trên thắt lưng của hắc yêu hồ, vừa phải chống chọi với xâm nhập mãnh liệt, vừa phải ổn định khí tức, vất vả chật vật nói không nên lời, nhưng hắn vẫn cố gắng chịu đựng. Cỗ nội tức kia yên ổn lại, không hề đánh thẳng về phía trước nữa, nhưng Thương Huyền còn chưa kịp buông lỏng, liền bị một trận đỉnh lộng tới kêu ra tiếng.
“Ưm…a…..a….a……ngươi…..ưm…..a……a….”
“Bảo bối nhi, còn chưa chấm dứt đâu!”
“Ta bỏ cuộc…….ưm….không muốn…….ưm…..a……..a…..”
Kỳ Mặc sao có thể buông tha cho hắn dễ dàng như vậy? Y liền dùng lực giữ cho Thương Huyền ngồi vững trên thắt lưng mình, đẩy eo mạnh khiến cho vật cứng ra vào không ngớt. Tư thế cưỡi lên này khiến cho côn th*t của y có thể dễ dàng vào đến tận gốc, làm cho tiểu huyệt được lấp đầy.
“…….hô……nương tử……..ta hẳn sẽ không bao giờ cảm thấy nhàm chán với mấy chuyện này, ha ha.”
“Ưm….hừ…..ưm…….a……a……a……”
Một hồi thúc sâu cực mạnh, Kỳ Mặc hừ nhẹ một tiếng, liền bắn tinh dịch vào trong cơ thể của Thương Huyền. Thương Huyền yếu ớt rũ người xuống, nằm sấp trên lồng ngực y thở dốc, thân thể cũng không cảm thấy hư thoát và mệt mỏi như trước đây, tuy rằng vẫn xụi lơ, thế nhưng thoải mái hơn nhiều.
“Cảm thấy không? Đây mới là song tu thật sự.” Kỳ Mặc vuốt vuốt mái tóc thẳng, đen mượt của Thương Huyền.
Thương Huyền nghiến răng, cuối cùng vẫn không nhịn nổi mà cắn một miếng lên người hắc yêu hồ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook