15.

Ngô Hạo cùng Phương Triết là bạn từ nhỏ, hai người cùng học tiểu học, cùng học sơ trung, cùng học trung học, còn sống cùng trong một tòa nhà. Ngô Hạo ở tầng ba, nhà Phương Triết ở tầng một.

Khi Ngô Hạo còn là Ngô Tiểu Hạo mặt bánh bao, trước khi tới trường mỗi ngày, cậu đều cố ý vòng xuống lầu dưới, gõ cửa kính thủy tinh, gõ hồi lâu, có thể gõ ra bạn Phương Tiểu Triết ôm một hạp thức ăn lớn.

Nhà Phương Triết mở tiệm bánh bao, dì Phương gia mỗi buổi sáng đều sẽ cấp Phương Tiểu Triết hai khay bánh bao canh mới ra lò, một khay là cho Phương Tiểu Triết, một khay là cho Ngô Tiểu Hạo. 

Bánh bao canh Phương gia đặc biệt ăn rất ngon, ăn một đoạn thời gian dài, Ngô Tiểu Hạo đều cho rằng mỗi bữa sáng là chuyện tình tốt đẹp nhất trong ngày. 

Chỉ vì bánh bao canh, Ngô Hạo còn nhớ, đã làm ầm làm ĩ một chuyện.

Thật ra cũng không tính là đại sự gì, nhưng Ngô Hạo mãi không quên được, trong tâm vẫn luôn nghĩ về nó, ghi nhớ rất rõ ràng. 

Đó là chuyện sau khi học tiểu học, Ngô Hạo ra ngoài rửa tay, sau đó quay về liền nhìn thấy một tên mập mạp đang đứng bên cạnh bàn cậu, mở hạp thức ăn ra, lén ăn bánh bao.

Ngô Tiểu Hạo bấy giờ có điểm thiếu khuyết là rất bảo vệ thực phẩm, lập tức khó chịu, nhào tới đẩy tên mập ra một phen. Tên mập đột nhiên dính đòn, trượt tay, cái bánh bao nhỏđang hướng vào miệng chọc vào cái mũi phía trên.

Mập mạp ỷ vào vóc người, tự xem mình là trùm sò trong lớp, ngày thường cư xử thái quá, hiện giờ hình tượng lão đại chịu thương tổn, mặt mày lúng túng, trở tay phản đòn đẩy Ngô Hạo lại, đẩy ngay đầu.

Ngô Hạo lập tức xù lông lên, gồng người chuẩn bị phản kích, sau đó cảm thấy có cái gì đó lướt qua bên cạnh mình, ngay lập tức trúng vào mặt mập mạp. Mập mạp che mặt cuộn tròn mình trong nháy mắt, bình trà xanh rớt xuống đất.

Ngô Hạo ngẩn người, nương mắt theo hướng bình trà phi tới nhìn lại, liền nhìn thấy Phương Triết đang đứng ngay cạnh cửa, một tay không có gì, tay khác nắm chặt một bình trà xanh.

Mập mạp che đậy vết ửng đỏ trên đầu đứng dậy, miệng ô ô mắng chửi câu gì đó, xắn tay áo lên một quyền đánh về hướng Phương Triết, một đấm bước hai bước, Phương Triết lại dùng một cái bình trà xanh khác đánh xuống, ngay xương mũi. Mập mạp thét rống lên, nước mắt tràn xuống, thân thể đầy thịt chạy tới phòng giáo viên.

Hôm đó sau giờ học, Phương Triết bị chủ nhiệm lớp gọi lên phòng giáo viên nói chuyện, Ngô Hạo ôm hai cái túi xách ngồi chổm hổm ở cầu thang một tiếng, chờ Phương Triết đi ra, hai người cùng nhau chuồn về nhà.

Phương Triết cái gì cũng không nói, Ngô Hạo cái gì cũng không hỏi.

16.

Ngô Hạo mỗi lần hồi tưởng lại đoạn thời kỳ trúc mã trúc mã đó, nội tâm bên trong luôn trống trải, không dễ chịu lắm.

Con đường từ nhà đến trường, hai người luôn đi cùng nhau mấy năm như vậy, đi mãi, bước chân Ngô Hạo bỗng đặt trên đường rẽ, trật phương hướng, chờ cậu cảm thấy không đúng thì, đã chạy trên con đường tựa như không lối thoát rất rất xa rồi, không thể quay đầu lại.

Cũng không biết vào cái ngày ngày đánh nhau nào đó, một hạt giống bắt đầu mọc rễ trong tâm Ngô Hạo, chờ cậu ý thức được thứ vật nhỏ này tồn tại thì, hạt giống đã nẩy mầm, mọc ra hai phiến lá xanh nhỏ, một phiến viết chữ Phương, một phiến khác viết chữ Triết.

Ngô Hạo sợ hãi, sợ hãi xong rồi muốn nhổ ra, nhưng cái mầm nhỏ bắt rễ quá sâu, làm như thế nào cũng không nhúc nhích, cứ lớn dần trong ngực.

Ngô Hạo giật mãi không ra cũng không tiếp tục, dứt khoát nuôi dưỡng dần dần. Cứ thế, chồi xanh nhỏ của Ngô Hạo lay động vài năm, lay đến khi tốt nghiệp trung học, cậu thi đậu vào một đại học trong vùng, Phương Triết thì thi đậu một trường danh giá ở bên ngoài. Mắt thấy sắp phải chia tay, Ngô Hạo ngâm rất lâu, chọn một đêm mát mẻ sao trăng thưa thớt, thông suốt nói ra tâm tư của mình với Phương Triết.

Ngô Hạo nằm mơ cũng không ngờ, buổi tối này, trở thành một trong những bước ngoặc quan trọng trong cuộc đời. Từ nay trở về sau, cuộc đời cậu đã bị phân cách ra thành hai phần rõ ràng, trước đêm hôm đó, Ngô Hạo là một thiếu niên chính trực nhất nhất, sau đêm hôm đó, Ngô Hạo triệt để biến thành một tạc mao biệt nữu thụ.

Cái đêm Ngô Hạo thông báo, chính là trước một ngày Phương Triết rời khỏi quê nhà. Khi đó, Ngô Hạo cùng Phương Triết đang chơi game OO, Ngô Hạo đăng nhập game ngồi chồm hổm thủ sẵn tại cửa phía nam chủ thành, nếu Phương Triết online, vậy cậu liền tỏ tình, nếu Phương Triết không onl, vậy cậu sẽ chôn vùi đoạn tình cảm này vào đáy lòng.

Ngô Hạo chờ a chờ, cuối cùng chờ đến rạng sáng Phương Triết onl. Ngô Hạo hít một hơi thật sau, rồi mới chọn mở khung đối thoại, run run nói ra tâm tư của mình. Ngô Hạo nhìn chằm chằm màn hình chờ đợi câu trả lời, đợi nửa ngày, bên kia mới trả lời một câu: “Không phải đâu…”

Ngô Hạo ngẩn ngơ, tâm lý chậm rãi lạnh ngắt, nghĩ nghĩ, trả lời một câu: “Tớ biết tớ là nam, cậu cũng thế, cậu khó mà chấp nhận chuyện này…Nhưng… cậu sắp đi rồi, tớ chỉ nghĩ để cậu biết chuyện này mà thôi.”

Lần này Phương Triết đáp trả rất nhanh: “Đồng tính luyến???”

Ngô Hạo nhìn ba chữ kia, có chút giật mình, bên kia lại theo sau một câu: “Không nói giỡn??”

Ngô Hạo nắm chặt tay, bắt đầu gõ chữ: “Tớ nghiêm túc.”

Vài giây sau, Phương Triết lại quăng ra một câu: “Tao sát!! Đồng tính luyến!! Ha!!”

Ngô Hạo sửng sốt.

Bên kia lại cho thêm một câu: “Thật mẹ nó ghê tởm!!”

Năm chữ cùng với hai dấu chấm than, hóa thành ngón tay, nhô ra xuyên qua màn hình, lập tức chọc mạnh vào tâm Ngô Hạo, mầm xanh non tơ kia bị bứt lên, để lại một mảnh huyết nhục mơ hồ.

Ngực Ngô Hạo bị khoét ra cái động, phốc phốc máu chảy ra bên ngoài, trái tim bé nhỏ mong manh vỡ thành những mẫu vụn thủy tinh, rơi rụng sắp sàn nhà.

17.

Ngô Hạo tô đen Phương Triết ở trong đầu.

Chuyện này đối với Ngô Hạo mà nói, kỳ thật rất không dễ dàng.

Trong mười tám năm đầu đời của Ngô Hạo, phần lớn các ngày, đều chứa đựng hình ảnh Phương Triết. Ngô Hạo muốn đá cậu ta ra, không thể tránh được việc ngọn đèn ký ức giữa hai người chạy qua trong óc hơn một lần. Đó là một quá trình thống khổ, máu Ngô Hạo nhỏ từng giọt xuống mặt đất.

Ngô Hạo suy sụp nguyên khí khoảng nửa năm, không thể sống lại được, một ngày lại qua một ngày, mãi cho đến khi ki duyên xảo hợp, tiến vào đại môn XX.

Game XX khi đó đã qua lâu rồi cái thời kì Open Beta, nhưng không tính là game cũ. Ngô Hạo ôm suy nghĩ muốn chuyển dời lực chú ý, tải game về, đăng ký tài khoản game, đăng nhập vào game.

Tới lúc tạo nhân vật, tên thường dùng đã bị chiếm, Ngô Hạo chỉ có thể không tình nguyện thuận tay dùng ID Bóng Đèn Điện này.

Này luận kiểu nào cũng không thể xem là một khởi đầu tốt đẹp được.

Ngô Hạo bơ bơ phờ phờ bắt đầu hành trình XX của mình.

Hệ thống đánh quái của game XX rất đặc biệt, có chiêu số của riêng mình, giảng cứu tiếp chiêu phá chiêu, khi đánh quái thì phải ra tay tốc độ, nhưng cần có kỹ xảo.

Ngô Hạo bắt đầu chơi không có nhiều lung túng lắm, lười biếng nói chuyện tổ đội với người trong game, cũng lười biếng tìm công lược trên mạng, cứ như thế mà hung hăng vọt tới đánh thẳng, giống như thằng bại não. [1]

Game XX còn có một điểm đặc biệt, đó chính là ăn nhiều thịt sẽ phát phì. Khi Ngô Hạo bất tri bất giác tìm hiểu ra được thiết định này, Bóng Đèn Điện của cậu đã trở nên phình to rõ rệt.

Ngô Hạo sinh ra ở tân thủ thôn đi đánh đánh mấy con lang bậc thấp bên ngoài, đánh mãi đánh mãi có thể rụng được chút tiền chút thịt và linh tinh các thứ, Ngô Hạo nhất nhất nhặt hết toàn bộ, cảm thấy thịt chiếm hết chỗ, vứt thì tiếc, liền cầm ăn, ăn xong mới phát hiện thứ này có thể bổ sung thể lực, Ngô Hạo liền ăn liên tục. Ăn xong quá nhiều, hệ thống không ngừng nhắc nhở, thân trên bắt đầu phát phì, chân bắt đầu béo, toàn thân đều béo…

Ngô Hạo nhìn tiểu mập mạp cầm kiếm gỗ hai tay run rẩy lại run rẩy đi giữa màn hình, rất ngoắn nguýt. Bất quá đàn ông con trai mà, không đặc biệt để ý lắm, Ngô Hạo rối rắm một trận, rồi để mặc nó luôn, tiếp tục nên đánh thì đánh, nên nhặt thì nhặt, nên ăn thì ăn.

Bóng Đèn Điện dần dần béo mập, cuối cùng triệt để phồng lên thành một cục.

Ngày thứ tư tiếp xúc với XX, Ngô Hạo đang dưỡng thương ngồi trên cỏ cạnh đống lửa, bất thình lình bị người vứt ra một câu.

Khi đó thời gian trong game là vào buổi tối, sắc trời đen thui, đống lửa phụ cận trên màn hình sáng sủa một chút, xung quanh đều tối mịt cả, người nọ đứng hơi xa, Ngô Hạo cũng không nhìn rõ hắn ta là cái dạng gì, liền nghe thấy hắn ta loạn nói một câu: “Eh, xem tên mập bên kia kìa, nhìn như quả bóng, béo không thấy cạnh luôn, thực hài.”

Bản thân mình mập là chuyện của mình, nhưng bị người khác vô duyên nói tới thì dĩ nhiên không thích thú gì.

Ngọn lửa trong tâm Ngô Hạo bừng lên, đứng dậy đáp lại người nọ: “Thằng bố nhà mày đang nói ai thế?”

“Ui, hỏa khí thật lớn nha.” Người nọ chậm rì rì bước tới đây, “Nói mày sao, làm gì nhau?”

Đống lửa càng bốc lên phừng phừng bị dập tắt, đêm tối trôi qua, sắc trời chậm rãi sáng lên.

Tầm nhìn trong game được khuếch đại, Ngô Hạo lúc này mới nhìn thấy phía sau người đó kéo theo một tên ngu ngốc to lớn, bên cạnh tên ngu ngốc to lớn có một cây gậy trúc gầy sọp ẩn núp.

Ngô Hạo chơi đùa game này tựa như nước suối trong, lần này, hộp sọ lần đầu tiên sung huyết.

Ngô Hạo đổi hết hoán đổi vài kiện trang bị chuẩn bị sẵn sàng, cầm đao mà đứng, nhìn vài người kia từ từ tới gần.

Dẫn đầu trận chính là nhân loại miệng cực kì thối, ID Một Quả Trứng Gà U Buồn, sau lưng là người khổng lồ lưng hùm vai gấu vóc dáng to lớn cột tóc đuôi gà, kêu là Ở Đây Có Gấu, cuối cùng là tên tinh linh ốm nhách cao cao muốn chạy trốn thật nhanh, tên Ly Hỏa.

Chú thích

[1] Tên bại não: nguyên văn là Lăng Đầu Thanh [愣头青]:

Lăng Đầu Thanh, là một từ chúng ta thường dùng trong đời sống, nói về người nào đó làm việc không có đầu óc, hoặc không động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình nội dung, tính chất, đúng sai, phải trái vân vân của sự việc đã hành động mù quáng, hậu quả, bởi vì phương pháp hành động mẫu thuẫn với tình hình phát triển của sự việc, cuối cùng vấn đề nhỏ không đáng để mắt tới thành ra vấn đề lớn hậu quả nghiêm trọng, chuyện tốt biến thành chuyện xấu.

[ Nghe đồn là do ]: Tên đầy đủ của Lăng Đầu Thanh là Bách Hưởng Thiên Túc Trùng, cũng là Thổ Long, là quái vật khó thấy được trong truyền thuyết địa phương, tả nó giống như con rết có nhiều chân, màu xanh biếc, lại to lớn vô cùng, cái đầu to cỡ nắm tay của người trưởng thành. Hễ thấy cái gì là tấn công liền, cho nên người ta gọi nó là Lăng Đầu Thanh, ở nông thôn đồn Lăng Đầu Thanh lớn rất chậm, từ thời thơấu đến thời kỳ trưởng thành cần tận mấy trăm năm.

[…]

Có điều nó là vì màu sắc cơ thể cùng với cái tên Lăng Đầu Thanh do tập tính thấy người là cắn lại được sử dụng rộng rãi để chỉ người tính tình nóng nảy, không phân biệt phải trái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương