33.

Ngữ khí như trâu rống này, mang đến cảm giác rất thân thiết, Ngô Hạo lập tức nóng nảy, quay mặt định bảo Phương Triết đá Kinh Cức Nguyệt ra khỏi đội, chưa kịp lên tiếng, Phương Triết nhẹ nhàng phun ra hai chữ, Ngô Hạo câm lặng.

[Mười Hai Đồng Rưỡi: Cũng được]

Sau đó, Ngô Hạo bắt đầu cuộc hành trình phó bản cực kì nghẹn khuất.

Trong đội ít người, vài người liền phân chia căn phòng mà đơn xoát. Ngô Hạo một thân đồng rách sắt nát, cật lực đơn xoát, chậm rãi từ từ mài cây máu của quái vật.

Ngô Hạo bên này chầm chậm mà đánh, Kinh Cức Nguyệt đi ngang ngoài cửa nhìn trộm vào, trong nháy mắt liền vui vẻ.

Phương Triết đánh quái sẽ toàn bộ bật mở khí tràng người lạ chớ gần, Kinh Cức Nguyệt lại là chúa không chịu được tịch mịch, sầu lo tìm không thấy người chế giễu, Ngô Hạo liền bị dính trên nòng súng.

Kinh Cức Nguyệt đứng ngay cửa vào, kiểm tra cột trang bị Ngô Hạo, tiếp theo liền bắt đầu léo nhéo léo nhéo tạc đạn thân trang bị cùi bắp của Ngô Hạo.

[Kinh Cức Nguyệt: Vờ lờ, năm bao nhiêu rồi mà mày còn dùng cái XXX này??]

[Kinh Cức Nguyệt: Cái thuộc tính XX với XXX đã lỗi thời rất lâu rồi]

[Kinh Cức Nguyệt: Bóng Đèn Điện, mày dầu gì cũng là nguyên lão Tráng Sĩ, xoát xoát giám định được không]

[Kinh Cức Nguyệt: &*%&¥%#%¥%… ]

Kinh Cức Nguyệt trào phúng xong xuôi, lại lãnh diễm cao quý vứt ra một câu mày đừng đánh nữa, đứng ngoài đứa xem hai đứa tao đánh đi, sau đó lắc lư lắc lư tiêu sái đi mất.

Ngọn lửa nhỏ trong đầu Ngô Hạo, lặng lẽ bùng cháy ngay tại chỗ.

Ngô Hạo cùng Kinh Cức Nguyệt không có xích mích gì, thật ra đã có rất nhiều ngày, Ngô Hạo lúc đầu cảm thấy tên Kinh Cức Nguyệt này cực kì tự mãn, thích spam, làm chuyện nhỏ cỡ nào cũng phải quăng ra cho toàn Server biết, chính là tên nhị thế tổ có tiền. Bởi vì chuyện công hội, Ngô Hạo không ít lần đối chiến với Kinh Cức Nguyệt, có điều tên Kinh Cức Nguyệt này tâm tính trẻ con, Ngô Hạo cũng không để ý gã cho lắm, chỉ cho rằng hơi nghịch ngợm, không đặt trong lòng nhiều.

Hiện giờ không giống vậy, Ngô Hạo thật có xúc động bay lên web chửi chết gã. (thật ra thì câu này chém = =)

Vất vả làm xong nhiệm vụ hằng ngày, ba người thoát khỏi phó bản, Ngô Hạo thở mạnh một hơi, liền thấy Phương Triết đang hỏi chuyện ở kênh tổ đội.

[Mười Hai Đồng Rưỡi: Bóng Đèn, đi xoát chỗ XX thường ngày đi]

[Kinh Cức Nguyệt: Ca, em cũng đi]

Gân xanh Ngô Hạo nhảy dựng, nhanh chóng trả lời về.

[Bóng Đèn Điện: Không được, hơi mệt rồi, tớ ngồi nghỉ chút]

[Mười Hai Đồng Rưỡi: Ừ]

Phương Triết ừ xong, cũng ngồi xuống ngay bên cạnh Ngô Hạo. Kinh Cức Nguyệt thấy thế thì gào to lên một câu em cũng nghỉ mệt, nói xong liền đặt mông ngồi xuống, ngồi ngay giữa hai người.

Ngô Hạo buồn nôn quá xá quá xá, định nói Phương Triết trêu chọc ai không trêu lại gặp phải cái loại cao dán Salonpas như thế, nhưng lời vừa đến miệng lại nuốt vào, Phương Triết đi lại với ai là chuyện của cậu ta, Ngô Hạo muốn quản cũng không thể quản được.

Ngô Hạo mỗi ngày nhìn Kinh Cức Nguyệt mặc một bộ chớp lóa xanh xanh đỏ đỏ choáng hết cả mắt, cùng Phương Triết ca tới ca lui ngọt lịm, Ngô Hạo liền thấy răng đau muốn chết, quai hàm cũng đau muốn chết.

Sau này Ngô Hạo theo công hội mới biết được, trước sự kiện cướp dâu kia, đoạn thời gian cậu tránh né Phương Triết đi ẩn cư tị thế, Kinh Cức Nguyệt đứng ở ngoài cổng hội ba lần tám lượt hét toáng đánh đánh cả lên, đến một lần P một lần, P một lần thua một lần, toàn bộ bại dưới tay Phương Triết.

Kinh Cức Nguyệt lũ chiến lũ bại [1], thua mãi thua mãi đến nỗi không biết đầu óc uống lộn thuốc gì, chuyển sang mode sùng bái, mỗi ngày dính chặt Phương Triết chuyển tới chuyển lui, bộ dáng tiểu đệ tiêu chuẩn.

Ấy, Ngô Hạo đốn ngộ, tên Kinh Cức Nguyệt salonpas này chính là một tên M.

Ngô Hạo nhịn một tuần lễ, đám lửa nhỏ chậm rãi hầm trong ***g ngực, hầm a hầm, cuối cùng phốc một tiếng miệng nồi bật mở.

Buổi tối ngày nọ, Phương Triết không onl, Ngô Hạo một mình đang đi dạo trong thành, ngao du loanh quanh, bất ngờ chớp mắt một cái, nhìn kênh nói chuyện phụ cận thấy có người nhắc tới Mười Hai Đồng Rưỡi.

[Nhân Vật Phụ C: Mày vẫn chưa kéo Mười Hai Đồng Rưỡi lại đây sao]

[Kinh Cức Nguyệt: Gấp cái gì]

[Nhân Vật Phụ D: Hử?? Mười Hai Đồng Rưỡi không phải nhân loại sao? Phong Yên chỉ nhận tinh linh thôi mà?? ]

[Kinh Cức Nguyệt: Là cao thủ thì Phong Yên sẽ thu, Mười Hai Đồng Rưỡi rất cao thủ]

[Nhân Vật Phụ E: Nói thì nói như thế, lấy hay không lấy lại là chuyện khác nữa]

[Kinh Cức Nguyệt: Tráng Sĩ là thứ gì chứ, có thể cướp người với Phong Yên? Lại nói tiểu gia tao xem trọng người nào, sớm muộn gì cũng phải theo tao]

Ngô Hạo nóng máu a, vù vù bốc hỏa lên.

Đã thấy qua đào góc tường nhưng chưa từng thấy đào thẳng mặt như thế này, Ngô Hạo xắn tay áo lên bước qua lý sự với Kinh Cức Nguyệt, kết quả địa giới trong thành quá lớn, chuyển góc một vòng cũng chẳng thấy người đứng đâu, gọi tên lên, kênh phụ cận xoát câu quá nhanh, Ngô Hạo hô hai tiếng Kinh Cức Nguyệt bên kia đều không chút phản ứng.

Ngô Hạo giận rồi, máu nóng chạy trong người, hầm hầm tới thương thành mua Lạt bá tập kết, khí đùng đùng gõ gõ chữ lên, bảo Kinh Cức Nguyệt tới tượng chiến sĩ tìm cậu, kết quả giận dữ quá độ, tay run run, chữ chưa gõ xong Lạt bá tập kết đã phát ra ngoài.

Trên tập kết chỉ còn lại năm chữ.

【 Kinh Cức Nguyệt, tới chiến】

34.

Lạt bá tập kết trên khoảng trống màn hình lóe a lóe vô cùng chói mắt.

Lóe đến Ngô Hạo sửng sốt sửng sốt.

Kinh Cức Nguyệt bên kia hiển nhiên cũng sửng sốt, ngừng một hồi, mới truy theo phát ra một cái Lạt bá tập kết.

【Kinh Cức Nguyệt: Bóng Đèn Điện, mày ngon】

Tràng chiến tranh mạc danh kỳ diệu này, được ước định buổi tối hôm sau tại cổng trị liệu tuyến 1.

Trang bịbáo mất trong thời gian ngắn quay về trong vô vọng, Ngô Hạo khẽ cắn môi, dùng cả buổi chiều mua một bộ trang bị mới.

Ngạnh kiện có, nhuyễn kiện cũng phải sánh kịp, Ngô Hạo lợi dụng thời gian còn lại, hảo hảo ma luyện kỹ thuật PK không thạo của mình.

Việc này của Ngô Hạo, kỳ thật người cực thích hợp làm sư phụ chính là Phương Triết. Thao tác của Phương Triết thuộc loại thần thánh, nhưng Ngô Hạo nhìn sao cũng cảm thấy không tự nhiên, không định nói với Phương Triết chuyện này, hơn nữa hai ngày nay tiệm nhà Phương Triết có chuyện không thể online, Ngô Hạo liền nghĩ tự mình giải quyết.

Loại trừ Phương Triết, thao tác của Hùng Thúc cùng Trứng Gà thật ra đều rất không tồi. Hùng Thúc thuộc loại PK trung quy trung củ trung cầu thắng lợi, cùng đường đi của Ngô Hạo, đáng tiếc người không thấy đây. Trứng Gà thì quen trong nguy cầu thắng, theo phong cách kiếm tẩu thiên phong. Đọc Heo cơ bản không cần đề cập tới, đánh quái còn đỡ, trình độ PK chỉ có thể nói là bàn phím bấm loạn.

Ngô Hạo tự hỏi hồi lâu, đi tìm Trứng Gà.

Trứng Gà vừa nghe xong, ngay lập tức hỏi Ngô Hạo có phải Kinh Cức Nguyệt lại dẫn đám Phong Yên tới gây sự với Tráng Sĩ hay không.

Trứng Gà là cây pháo nóng hổi, đụng chút thì nổ, Ngô Hạo không định làm to chuyện lên, vội vàng nói không có không có là việc riêng việc riêng.

Trứng Gà lại hỏi vậy tên Kinh Cức Nguyệt có phải nóng đầu chọc cậu hay không.

Ngô Hạo cũng ngượng ngùng nói thật là tự bản thân làm ầm ĩ đi ước chiến, chỉấp úng bảo rằng đi luận bàn một chút mà thôi.

Trứng Gà đối mấy việc này rất để bụng, gọi tới một người bạn tinh linh chuyên chơi cung thủ tới bồi luyện Ngô Hạo.

Trong game XX, người chơi trước khi PK phải gửi một lời mời đối chiến, xác nhận xong sẽ có vài giây để chuẩn bị, Ngô Hạo ngại phiền phức, thiết trí bảng hệ thống đồng ý ngay lập tức đối chiến với người bất đồng trận doanh, như vậy không cần phải gửi lời mời, tinh linh, người khổng lồ, hoặc là người chơi nhân loại gì đó cùng một phương, có thể đánh ngay không cần nói nhảm.

Trứng Gà nói, phương pháp thao tác, chính là nhớ không hoảng hốt, cậu hoảng hốt sẽ dễ dàng loạn tiết tấu, tiết tấu nếu loạn sẽ dễ dàng bị đối phương dắt mũi, đến lúc đó muốn xoay chuyển lại cũng rất khó khăn.

Ngô Hạo nhớ rõ, vô cùng nghiêm túc cùng tinh linh kia P rồi K.

Luyện cả ban ngày như thế, thời gian ước định đã đến, Ngô Hạo cưỡi ngựa, vừa đến hiện tràng, trợn tròn con mắt.

Cổng trị liệu tuyến 1, người người tấp nập.

Cả đường phố đứng một đám tinh linh cung thủ, lấy Kinh Cức Nguyệt dẫn đầu, trên vài cái đầu đều mang danh Phong Yên hội, một sốở công hội khác. Một bên đông đúc đứng chen chúc chính là người khổng lồ chiến sĩ, nhân loại ngồi trên bả vai rất đông, ngoài những gương mặt quen thuộc Ngô Hạo nhận ra, còn có rất nhiều gương mặt xa lạ.

Ngô Hạo vẫn xem lần đối quyết này là chiến cá nhân, vừa liếc mắt nhìn tình cảnh lần này, có hơi mơ màng.

Ngô Hạo không biết, cậu bên này khẩn cấp không thôi, nhưng tên Kinh Cức Nguyệt thì đã quen náo động ra trò.

Có người cùng gã ước chiến, người nọ là nguyên lão hội Tráng Sĩ, Kinh Cức Nguyệt liền xoay mặt ồn ào trong kênh công hội. Trong Phong Yên cũng không biết chuyện gì, chạy tới forum chủ post lên cái chiến thư, trong khi Ngô Hạo đang bế quan thì bốn phía đang tuyên truyền cuộc chiến lần này, ngữ điệu hơi có phần『Thiên hạ đều là đồ bỏ, riêng đại tinh linh ta』, cứ nhưthế, cá nhân chiến biến thành chủng tộc chiến.

Ngô Hạo cũng không nhớ rõ ai động thủ trước, dù sao vừa đánh một kích, cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loại.

Ngô Hạo bắt đầu liền chăm chú đánh Kinh Cức Nguyệt, nhưng đang đánh tới đánh lui thình lình có một mũi tên bắn lén từ đâu thâu tập tới đây, Kinh Cức Nguyệt thấy vậy, liền lượn quanh chạy vòng tròn khiến đại thúc khổng lồ sát cạnh cho một cước làm chấn động té nhào lăn lộn.

Ngô Hạo lúc này hậu tri hậu giác nhớ tới, cậu quên tắt chủng tộc đối chiến, bất quá đã đánh tới mức này rồi, cũng không quản được cái gì mà tắt hay không tắt, mắt đỏ rực chém hết, tới ai chém đó.

Sau này, Ngô Hạo ngẫm nghĩ lại, tràng đánh này không tồi lắm chính là, ai bắn ai một mũi tên, sau đó ai đó chém trả một đao, ai ai ai hoa lệ bạo phá tiễn nổ tung một vùng, cuối cùng một đại hỏa cầu từ trên trời bắn xuống, đoàn diệt.

Trải qua lần chiến dịch này, Ngô Hạo hiểu ra một đạo lý, cái gì trang bị cái gì kỹ thuật, trước mặt delay tiêu hồng, hoàn toàn là cặn bã.

Một chọi một xem kỹ thuật, N chọi N xem trang bị, vậy khi N phá tan khả năng có thể thừa nhận của máy chủ thì, giá trị cần xem chính là tốc độ mạng.

Lấy cái ví dụ, Ngô Hào chém giết với tinh linh pháo hôi nào đó, Ngô Hạo bước được khoảng mười bước thì tên tinh linh pháo hôi này đang giương cung nhắm thẳng, Ngô Hạo lag vô cùng di chuyển đến trước mặt pháo hôi, giơ đao lên, người anh em pháo hôi này bắn ra một mũi, Ngô Hạo một tay chém xuống, năm giây sau, pháo hôi hộc máu ngã xuống đất.

Delay mạnh, đối với tinh linh cung thủ đặc biệt cần chú ý tới tốc độ mạng mà nói không thể nghi ngờ là một tràng ác mộng, chiến dịch này, Kinh Cức Nguyệt cùng đoàn tinh linh của gã thua không cần nói.

Ngô Hạo thắng trận vô cùng nhàm chán.

Kinh Cức Nguyệt không phục, giậm chân muốn đánh với Ngô Hạo lần nữa, Ngô Hạo nói nhiệt tình dậy không nổi, liền không thèm để ý tới gã. Kinh Cức Nguyệt không chịu bám theo không tha, lại nói Ngô Hạo sử dụng chiến thuật biển người, lại nói Ngô Hạo nhận lời đi, xoát Lạt bá lặp đi lặp lại nhao nhao cả lên. Sau này Phương Triết quay về, Kinh Cức Nguyệt lại như người không việc gì làm kiên quyết cắm giữa hai người lôi kéo làm quen, đổi phương pháp thúc giục Phương Triết nhảy sang Phong Yên hội, khiến Ngô Hạo rất mệt mỏi.

Nội tâm Ngô Hạo vẫn nghẹn cháy không thôi, thẳng đến một ngày nó Phương Triết mua đồ ăn trưa tới nhà cậu.

Phương Triết xuống phòng bếp hâm đồ ăn, Ngô Hạo ngồi trước máy tính trừng trừng màn hình.

Trên màn hình vẫn là Mười Hai Đồng Rưỡi, Kinh Cức Nguyệt đứng ngay bên cạnh, nị nị hồ hồ hô to ca anh có ở hay không.

Ngô Hạo đen cả mặt, gõ gõ bàn phím, dùng ID Mười Hai Đồng Rưỡi trả lời lại Kinh Cức Nguyệt.

[Mười Hai Đồng Rưỡi: Anh của mày không ở]

[Kinh Cức Nguyệt:???]

[Mười Hai Đồng Rưỡi: Không phải chủ acc]

[Kinh Cức Nguyệt: Mày là ai?]

[Mười Hai Đồng Rưỡi: Bóng Đèn Điện]

[Kinh Cức Nguyệt: … … ]

[Kinh Cức Nguyệt: Mày sao lại có nick ca tao??? ]

[Mười Hai Đồng Rưỡi: Sao lại không thể có]

Ngô Hạo bốc cháy, hung hăng chọt bàn phím.

[Mười Hai Đồng Rưỡi: Tao là bạn trai của anh ta]

Kinh Cức Nguyệt phỏng chừng bị chấn động, trong nháy mắt câm lặng.

Ngô Hạo rốt cuộc thành công kích thích Kinh Cức Nguyệt, cả người thư sướng, cười ha hả xoay người một cái, liền nhìn thấy Phương Triết rất an tĩnh đứng phía sau cậu, chuyên chú nhìn màn hình, biểu tình vi diệu.

Chú thích:

[1] Lũ chiến lũ bại [屡战屡败]: ý chỉ người vô năng, thất bại nhiều lần, để cho người khác sinh ra cảm giác không tín nhiệm với năng lực người đó

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương