Cớ Sao Rung Động Vì Em
Chương 57: Phiên ngoại 1: Hôn lễ

Edit: Hinh

Hôn lễ được tổ chức vào đầu tháng 4.

Các việc như đồ trang trí trong sân đều do Chu Từ Lễ tự mình chọn lựa. Để phòng ngừa ngoài ý muốn, địa điểm chọn trên hòn đảo nhỏ, năm trước vẫn còn là hòn đảo hoang vắng, đợi khi mọi người lên bờ mới phát hiện, không biết từ khi nào nơi này đã bị khai phá thành hội quán nghỉ phép tư nhân rồi.

Chu Ôn Lan và Tiếu Hành hỗ trợ chuẩn bị, lên đảo trước hai ngày.

Chu Ôn Lan liên tục chậc chậc: “Đảo này sẽ bị làm thành sân vườn à?”

Tiếu Hành không biến sắc dựa vào tường hút thuốc, “Nghe nói là sính lễ, chuyển cho Lục Nghi Ninh.”

“Thật đúng là giàu.”

Ban đầu bọn họ không biết nhau, nhưng đều bị mời làm phù rể. Tình hữu nghị của đàn ông thành lập cũng rất nhanh, cùng uống miếng rượu hút miếng thuốc thì đã có cảm tình, cũng có gì là vấn đề cả.

Chu Ôn Lan khó hiểu, Tiếu đại thiếu gia không phải người thích góp vui, sao có thể tự nguyên làm phù rể được.

“Chu Từ Lễ cho anh chỗ tốt gì vậy?”

Khuôn mặt tuấn tú của Tiếu Hành ẩn trong lớp khói, tâm trạng vô cùng tốt cong môi cười: “Quyền kinh doanh miễn phí trong ba năm dưới trướng Universe.”

Chu Ôn Lan nhíu mày, cùng là phù rễ, đãi ngộ của anh ta kém hơn nhiều. Quyền sử dụng quầy chuyên doanh ba năm ít nhất cũng có 8 con số, phí thuê phù rể này quá mắc ròi.

Tiếu Hành dụi đầu thuốc lá, “Sao thế, Chu Từ Lễ không đưa thù lao cho anh?”

“Có chứ.” Chu Ôn Lan ngoài cười trong không cười, “Một con mèo, mỗi ngày đều cần cho ăn hốt shit, một ngày không làm sẽ xù lông lên, một con mèo vô cùng kiêu ngạo.”

Chu Từ Lễ vốn định đón Bảo Bối về, nhưng lại sợ Lục Nghi Ninh đang mang thai, sợ bị cào nên cứ để ở chỗ anh ta.

Tiến hành nghi lễ ở trong hội sở, công ty kết hôn đã phái người đến trang trí hiện trường.

Hai người bọn họ chỉ cần nhìn xung quanh xem có thiếu gì không, đợi đến 4 giờ chiều thì chạy về tham gia tiệc tạm biệt độc thân của Chu Từ Lễ — Tuy rằng đã nên làm sớm rồi, nhưng ai bảo Chu Hoài An cứ cản trở mãi chứ.

7 giờ tối, phòng bao của Hồ Sắc.

Người tới không ít, đám bạn của cô dâu cũng bị mời đến góp vui.

Khi đẩy cửa vào, Tống Diễm đang lôi kéo A Thấm uống rượu, Lâm Gia và Chu Hồi ngồi trong góc chơi bài.

Tiếu Lê nghe nói anh trai phải về nước tham gia hôn lễ, cô gái luôn đóng cửa không ra ngoài đã đổi thái độ lại muốn bước ra khỏi phòng. Giờ phút này đang ngồi một mình trên sô pha, mặc cho người xung quanh trêu cô nàng vui ve đến đâu thì khóe miệng mím chặt vẫn không thả lỏng.

Tiếu Hành cởi áo khoác giao cho nhân viên, vừa định đi qua muốn nói chuyện với cô thì Tiếu Lê đã ngẩng đầu nhìn thấy bọn họ đứng ở cửa, kích động đứng lên chạy tới.

Tiếu Hành rất tự nhiên giang hai tay ra, nhưng mà giây tiếp theo, cô gái nọ lập tức ôm lấy người đàn ông bên cạnh anh ta.

“…”

Chu Ôn Lan bất ngờ bị người ta đụng vào lòng, anh ta thân sĩ đón lấy người nọ, theo bản năng nhìn về phía Tiếu Hành.

Chỉ thấy, Tiếu thiếu gia không có nhiều cảm xúc bây giờ có hơi kỳ lạ nhíu mày, tầm mắt đảo qua anh ta, cực kỳ bực bội bĩu môi.

Cả cơ thể viết mấy chữ to — “Không ngờ tôi lại bị ghét bỏ”.

Còn là một bác sĩ thú y nữa chứ. Tên đàn ông luôn luôn cao cao tại thương khó chịu vô cùng.

Chu Ôn Lan nhướng mày lên, tuy rằng anh ta có chơi với Tiếu Lê mấy ngày, nhưng cũng không thân thiết đến nỗi dùng tư thế yêu thương như vậy để chào hỏi.

Tiếu Lê ngẩng đầu lên khỏi lòng ngực anh ta, mặt đơ ra, lập tức buông nagy.

Chu Ôn Lan cúi người nhìn thẳng vào cô, dùng giọng điệu không để ý hỏi: “Sao hả, khi dễ anh trai rồi không muốn nhận tội?”

Môi Tiếu Lê co giật, theo bản năng nắm chặt tay Tiếu Hành, “Tôi, tôi ôm sai người.”

Vừa nãy lúc chạy đến rất sốt ruột, không nhìn rõ ai đã ôm lấy.

Bốp, bốp, bốp.

Mỗi một chữ nói ra, Chu Ôn Lan lại cảm giác có một bàn tay đang đánh lên mặt mình.
Chu Từ Lễ xử lý xong chuyện công ly, lại xã giao một chút mới kêu Cố Sâm đưa anh đến Hồ Sắc. Anh không thể uống rượu, đi đến đó chỉ có thể nhìn bọn họ uống, quá đần độn vô vị.

Xe dừng ở ngã tư đường, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trên thủy tinh hiện lên gương mặt trong sạch của người đàn ông, đôi môi nhợt nhạt cog lên, nghĩ đến nghi thức ngày mai lại có hơi căng thẳng.

Cố Sâm: “Ông chủ, ngày mai anh không thể uống rượu, vậy hai vị phù rể kia có thể trụ được không?”

Anh ta nghe nói trong đám phù dâu của Lục tiểu thư có một người uống rượu siêu giỏi.

Một đấu hai cũng không thành vấn đề.

Chu Từ Lễ nghiêng đầu, trong lời nói có ý cười: “Không biết nữa.”

Tửu lượng của Chu Ôn Lan anh đã biết rồi, một ly rượu mạnh đã lâng lâng.

Tửu lượng của Tiếu Hành không tốt, nhưng biết mình sẽ say nên không chịu uống nhiều, vậy nên anh cũng không biết khi ông chủ Tiếu say thì sẽ thế nào.

Cố Sâm nhịn không cười, đưa người đến nơi, “Có cần tôi đưa anh về nhà không?”

“Anh trở về đi.”

Cố Sâm gật đầu, “Được, ngày mai gặp.”

Chu Ôn Lan kêu bartender làm một ly không có cồn nhưng vô cùng đen, Chu Từ Lễ vừa vào cửa đã nhét vào tay anh, “Chúng ta cùng nhau nâng ly chúc mừng nào, Chu Từ Lễ tiên sinh sắp đi vào cung điện hôn nhân rồi — tạo hình tượng ông xã tốt nhất thế kỹ cho hội độc thân quý tộc chúng ta.”

Chu Từ Lễ nhìn chằm chằm chất lỏng đen ngòm trong cái ly, ngửi điện một mùi gay mũi.

Chu Ôn Lan uống một ly rượu, “Uống đi, không độc chết chú đâu.”

Chu Từ Lễ không biến sắc nhấp một ngụm nhỏ, biểu cảm lạnh nhạt hơi nứt ra.

A Thấm đi lên gọi: “Không uống hết ngày mai đoàn phù dâu không cho vào cửa!”

Chu Từ Lễ miễn cưỡng uống đống chất lỏng không rõ đó, mở khoang miệng ra nhanh chóng đổ hết đống còn lại vào cạn sạch. Hương vị cay của hạt tiêu trộn lẫn với vị chua của chanh và muối.

Nhất thời không thể nói rõ là chua hay mặn.

A Thấm không ngờ anh lại dứt khoát như thế, ngẩn người, “Bác sĩ Chu, anh xác định trong ly đó không có độc chứ?”

Biểu cảm cô nàng nhìn Chu Từ Lễ giống như dấu hiệu trước khi chết vậy.

Tiếu Hành nhìn toàn bộ quá trình chú rể bị ngược, “Muốn kết hôn thì phải chịu chút đau khổ chứ, nếu không sao có thể đồng cam cộng khổ với vợ tương lai được?”

Chu Từ Lễ nghe ra điệu bộ vui sướng khi người gặp họa của anh ta, cố nén cảm giác khô nóng ở cổ họng, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Ông chủ Tiếu nói đúng lắm.”

Giây tiếp theo, không giả vờ bình tĩnh nổi nữa, đến trước bàn mở chai nước suối ra đổ vào miệng làm hòa tan mùi vị kỳ lạ trong miệng.

Tiếu Hành vui vẻ nhận lấy lời cảnh cáo “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn” của anh, đụng khuỷu tay vào Chu Ôn Lan, “Lúc anh kết hôn cẩn thận một chút.”

Người đàn ông này một khi đã tàn nhẫn, không chừng sẽ cho anh một loại nước khiến ban đêm không lên được.

Ngoài trừ một mình Chu Từ Lễ không thể uống rượu, những người khác đều uống đến bất tỉnh nhân sự, 10 giờ rưỡi phải kết thúc.

Người trong hội sở đưa người trở về.

Chỉ còn Tiếu Hành và Chu Ôn Lan, ông chủ Tiếu vẫn giữ thái độ tự kiềm chế như trước, chỉ uống hai ly, bây giờ rất tỉnh táo.

Chu Ôn Lan ầm ĩ nhìn cô dâu, “Ngày mai cô bạn nhỏ đã thành phụ nữ có chồng rồi — Thật tốt.”

Cả hai vế chẳng liên quan gì nhau, không có cách gì hiểu ý của anh ta.

Chu Ôn Lan đứng lên đi đến trước mặt Chu Từ Lễ, nở nụ cười vô hại, “Chúc mừng chú, giải thoát rồi.”

Giải thoát khỏi ác mộng đi theo mình 10 năm, vĩnh viễn ở bên cạnh người mình thích.

Khổ trước sướng sau, bình an trôi chảy.

Chu Từ Lễ sửng sốt, rũ mắt nhìn anh ta: “Cảm ơn.”

Nếu nói là ác mộng 10 năm, vậy trong ác mộng kia chắc chắn có một thiếu niên, kể từ khi bắt đầu ác mộng đã lên kế hoạch với anh làm sao để không bị bóng đè, làm sao để thoát khỏi ác mộng.

May mắn đến tột cùng.
Dựa theo tập quán ở nơi này, một ngày trước hôn lễ hai người không được gặp mặt. Tối hôm qua, Lục Bá Nguyên đã tự mình lái xe đến đón Lục Nghi Ninh về nhà cũ.

Lục Bá Nguyên tìm người biết nấu thuốc điều dưỡng cơ thể giúp cô.

Uống hết một chén thuốc đắng, Lục Nghi Ninh cúi đầu nhớ mong ngôi nhà kia. Gần đây triệu chứng nôn nghén quá mạnh, hai má cô gầy hơn không ít.

Cô ngửa mặt nằm trên giường, ban công truyền tiếng va chạm thanh thúy. Là âm thanh đá đụng vào cửa sổ.

Lục Nghi Ninh nghĩ mình nghe nhầm nên cũng không để ý đến. Có điều sau đó, âm thanh lại truyền đến. CÔ xuống giường kéo rèm ra, mở cửa ra ngoài.

Một chiếc xe màu đen dừng dưới lầu, trên nóc xe có hai người đàn ông đang ngồi, còn có một người không thèm nhập bọn tựa vào thân xe.

Chu Từ Lễ ngẩng đầu nhìn lên, đáy mắt đầy ánh sáng nhỏ vụn, con ngươi trong suốt vừa đen vừa sáng. Aanh hơi nghiêng đầu, biểu cảm có hơi bất đắc dĩ, ý bảo mình không muốn phá hoại quy tắc, nhưng nhịn không được đi theo làm liều với bọn họ.

Lục Nghi Ninh dựa vào lan can, đang định mở miệng nói chuyện lại phát hiện đèn trong phòng khách còn sáng. Cô lại chạy về phòng cầm điện thoại.

Chu Ôn Lan và Tiếu Hành rất có mắt nhìn chui vào xe.

Chu Từ Lễ nhận được điện thoại của cô.

“Sao lại đột nhiên chạy đến?” Lục Nghi Ninh nhỏ giọng hỏi.

Chu Từ Lễ dịu dàng đáp: “Muốn nhìn em một chút. Hôm nay còn khó chịu không?”

Lục Nghi Ninh đau khổ ra mặt, vị đắng trong miệng còn chưa tan, cảm giác khó chịu trong dạ dày cũng mãnh liệt. Cô thấy dáng vẻ lo lắng của anh thì lắc nhẹ đầu, “Đừng lo lắng, em không sao.”

Chu Từ Lễ nâng cổ tay nhìn giờ, “Phải ngủ trước 11 giờ, mai còn phải thức sớm.”

Lục Nghi Ninh cong môi ừm một tiếng, “Ông xa, em chờ anh đến đón em.”

Nói xong cúi xuống vứt mị nhãn, cảm thấy không đủ biểu đạt nội tâm của mình thì lại giơ tay hình trái tim lên.

Hai con cẩu độc thân Chu Ôn Lan và Tiếu Hành trong xe nhìn thấy, yên lặng quay đầu nhìn nhau, đã bị 1000 điểm thương tổn.
5 giờ sáng người tạo hình đến nhà cũ, dì giúp việc dẫn bọn họ đến phòng ngủ của Lục Nghi Ninh. Tối qua cô ngủ rất sớm, nhưng bị kêu lúc năm giờ vẫn rất mệt.

Lục Nghi Ninh mơ màng rửa mặt xong, ngồi trên ghế cho Tony loay hoay. Hợp tác thời gian dài, Tony cũng rất hiểu biết cô, bình thường cô không nói lời nào nghĩa là đang căng thẳng.

Vì vậy, anh ta nhỏ giọng trấn an: “Không có gì đâu, sau khi kết hôn chúng ta vẫn là bông hoa trong giới chụp ảnh mà.”

Lục Nghi Ninh liếc anh ta, nhận nửa chén cháo dì giúp việc đưa cho đỡ đói.

Tony tiếc nuối nói: “Tuy rằng không thể công khai quyến rũ tiểu thịt tươi, nhưng mà lén a—”

Đùi bị nhéo một cái.

Trang điểm xong, trợ lý của Tony đưa váy cưới đến, đây là váy được thiết kế riêng cho nhà thiết kế váy cưới ở Mỹ làm, làn váy dài khoảng 3 mét. Ở giữa ôm lấy eo, làm nổi bật vòng eo mảnh khảnh của cô.

Không hề nhìn ra dấu hiệu mang thai nào.

A Thấm kéo làn váy, không khỏi cảm thán: “Quả là tiên nữ.”

Đoàn xe đưa người đến bờ biển, cần phải đi tàu ra đảo. Tàu ra biển thu hút sự chú ý của mọi người, không ít ảnh đã đăng lên mạng, lần đầu tiên thấy hôn lễ long trọng như vậy.

Thảm thực vật không bị phá hư trong lúc khai phá hòn ddaor, tất cả khu vực sinh thái đều được bảo vệ. Tàu dừng lại ở bên tàu bên ngoài đảo, hai vị phù rể ngồi trên xe mui trần chờ đợi cô dâu xuất hiện.

Trên biển gió to, Lâm Gia phía sau hỗ trợ cầm khăn voan.

Tất cả khách mời đã đến nơi tổ chức, bắt đầu vào lúc 11 giờ, bây giờ còn 10 phút.

Vẫn còn có thể dây dưa một lát.

A Thấm đứng phía trước hỏi: “Bác sĩ Chu, anh cảm thấy động vật nào đáng yêu nhất?”

Chu Ôn Lan không cần nghĩ, “Mèo.”

A Thấm nói tiếp: “Vậy anh bắt chước kêu thử một tiếng đi.”

“…”

Tiếu Hành lạnh lùng quá bọn họ không dám làm gì, nhưng Chu Ôn Lan thì lại có thể. Bác sĩ tiểu Chu thoạt nhìn tính tình tốt lại chơi vui, học mèo kêu thì có gì khó chứ.

Chu Ôn Lan nghĩ đến chuyện hạnh phúc tương lai của chú nhỏ đang nắm tay mình, liền nghiến răng, “Được, mèo chứ gì.”

Người đàn ông chậm rãi nâng tay lên đặt hai bên mái, khóe miệng cong len một độ cong, đôi môi lạnh như băng phun ra một chữ: “Meo.”

Lục Nghi Ninh phía sau nhìn thấy liền không nhịn được mà đỡ lan can cười ngửa tới ngửa lui.

Tiếu Hành đúng lúc đi ra cứu vớt một chút liêm sỉ cuối cùng của Chu Ôn Lan.

“Sắp đến thời gian rồi, chúng ta đi thôi.”

Đoàn xe dừng lại trước quảng trường ở hội quán, những đóa hoa hồng nối tiếp nhau tạo thành một con đường, kéo dài đến cổng hoa và trước bức tường hoa của hôn lễ.

Lục Bá Nguyên đã sớm đến hội trường, ông đứng trước cổng hoa nhìn cô gái đang từ từ đi đến. Mãi cho đến khi cô con gái ông quý trọng nhất đời này khoác tay ông, cảm giác lưu luyến kia lại bỗng nhiên ập đến.

Ông không phải một người ba hoàn mỹ.

Ông từng vô số lần làm cô đau khổ, làm cô nghĩ đến người thân nhân đã mất trên thế giới này của mình.

Cô gái nhỏ trước kia được ông nâng lên đầu đi hái hoa, bây giờ đã xinh đẹp hơn hoa, duyên dáng yêu kiều mà giao cả đời của mình cho người mình thích.

Lục Bá Nguyên muốn nói với cô, Nghi Ninh, ba làm không tốt, nhưng hy vọng tương lai con có thể hạnh phúc.

Môi mở ra đóng lại, nhưng không thể nói được một chữ. Ông tiếc nuối.

Chóp mũi Lục Nghi Ninh chua xót, ngẩng đầu nhìn khoảng không trên bầu trời, “Ba, ba nói xem có phải mẹ đang nhìn chúng ta không?”

Lục Bá Nguyên rong ruổi trên thương trường nửa đời người, chưa từng để lộ cảm xúc. Giờ lúc này, mắt ông rướm nước cầm chặt tay con gái, “Mẹ con nhất định đang nghĩ, Nghi Ninh của chúng ta có thể gả cho người mình thích, thật tốt quá.”

Cho nên Nghi Ninh à, tương lai con phải càng hạnh phúc hơn.

Mẹ con chưa kịp cưng chiều con, người đàn ông kia phải bồi thường gấp đôi.

Âm nhạc du dương vang lên, Lục Bá Nguyên kéo cô gái mặc váy cưới chậm rãi đi vào sân. Hoa đồng đứng ở hai bên lối đi rải hoa, rơi xuống trên khăn voan dài.

Lục Nghi Ninh ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đứng cuối đường hoa. Anh mặc tây trang màu đen, cổ áo thắt nơ, dáng vẻ cao lớn làm người ta không thể dời mắt.

Càng ngày càng gần, tựa như lướt qua hoang mạc tầng tầng lớp lớp của Tây Bắc, băng qua màn mưa lạnh thấu xương.

Trải qua hàng vạn hàng nghìn hiểm nguy, cuối cùng anh và em cũng chạm mặt.

Lục Bá Nguyên đặt tay cô cho người đàn ông phía đối diện, người ba 50 tuổi, lần đầu tiên rơi lệ trước mặt con gái.

“Ninh Ninh, nhất định phải hạnh phúc nhé.”

Chu Từ Lễ nắm tay Lục Nghi Ninh, nhỏ giọng trịnh trọng nói: “Con cam đoan, sẽ luôn đối xử với cô ấy như ban đầu.”

Người chủ trì dựa theo trình tự hỏi xong tất cả các vấn đề, “Bất kể thuận cảnh hay nghịch cảnh, nghèo hèn hay giàu có, hy vọng Chu Từ Lễ tiên sinh và Lục Nghi Ninh nữ sĩ có thể bách niên giai lão, vĩnh kết đồng tâm.”

“— Bây giờ, chú rể hôn cô dâu, dưới sự nhìn nhận của mọi người, chia sẻ ngọt ngào.”

Lục Nghi Ninh thấy hơi mất tự nhiên khi nghe lời nói khuôn khổ của người chủ trì, không đợi cô mở miệng, khăn voan trước mặt đã bị xốc lên.

Nụ hôn nhẹ nhàng của Chu Từ Lễ rơi xuống môi cô, chỉ vài giây sau, cô nghe thấy âm thanh trầm tĩnh của anh vang lên bên tai mình:

“Yêu em, vĩnh viễn không ngừng.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương