Cớ Sao Rung Động Vì Em
-
Chương 53: Niềm vui bất ngờ
Edit: Hinh
Sau khi tốt nghiệp, Ngô Tĩnh làm nhiếp ảnh gia tự do, số tiền kiếm được đều dùng để trả tiền thuê nhà ở trung tâm thành phố, vốn tưởng rằng dựa vào công việc thì không đến 5 năm có thể trả hết tiền đã vay, bây giờ mất công việc, tiền nợ hằng tháng không rã được, chi tiêu mỗi ngày cũng thành vấn đề.
Lúc đó cô ta đến phòng làm việc Tây Tác phỏng vấn, trên hồ sơ có điền địa chỉ nhà trọ.
Lục Nghi Ninh không trả lời tin tức của cô ta, lấy tư liệu trong kho hồ sơ ra, nhớ địa chỉ rồi trực tiếp lái xe đến tìm người. Cụ thể là ở phòng riêng hay tầng trệt thì cô không rõ lắm, vì vậy liền quẹo vào phòng giám sát hỏi.
Dì trực ban nhỏ giọng nói một câu: “Cô ta là bạn của cô à? Cô mau thúc giục cô ta giao tiền nhà đi, hơn cả tháng nay không thấy bóng người, không có tiền mà còn mua nhà xa hoa, có bệnh phải không.”
Lục Nghi Ninh nhíu mày, Ngô Tĩnh một tuần không về nhà, vậy cô ta đưa Tiếu Lê đi đâu.
6 giờ rưỡi chiều, đèn đường ở ngã tư dần sáng lên, cô kéo cửa kính ra thông khí, liếc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc quẹo vào đường.
Cô ta mặc chiếc váy mới của Z, bên ngoài là áo khoác dài đến mắt cá chân, bộ dáng so với tuần trước ở công ty quảng cáo đúng là như trời với đất.
Lục Nghi Ninh mở đèn xe lên kêu cô ta, chỉ chốc lát sau, Ngô Tĩnh bước nhẹ nhàng lên xe, ý cười trên mặt rất đạm.
Không hề có sự sợ hãi hay cảnh giác của tội phạm bắt cóc.
Ngô Tĩnh mở hướng dẫn trên điện thoại ra: “Đi đến chỗ này — Nếu cô muốn vị đại tiểu thư kia bình yên vô sự.”
Đích đến là một khu dân cư ở vùng ngoại ô, cách trung tâm thành phố rất xa, ít nhất phỉa đi xe hơn một tiếng.
Lục Nghi Ninh liếc nhìn cô ta, hơi nghiêng người lạnh lọng nói: “Sao tôi phải tin cô?”
Nếu đến nơi, Tiếu Lê không ở đấy thì chẳng phải cô rơi vào bẫy của Ngô Tĩnh sao.
Dường như đã sớm đoán được đối phương sẽ cảnh giác, Ngô Tĩnh rậm rãi lấy điện thoại ra mở bộ sưu tập lên, hướng màn hình về phía cô. Trong ảnh là khuôn mặt hoảng sợ đối mặt với ống kính của Tiếu Lê, cô gái bị kinh sợ, mặt trắng bệch.
Hô hấp của Lục Nghi Ninh ngừng lại, mắt trở nên lạnh thấu xương, “Cô có biết bắt cóc là phạm pháp không?!”
“Tôi biết chứ.” Ngô Tĩnh lười biếng dựa vào ghế, đắc ý nở nụ cười, “Nếu Lục tiểu thư phối hợp, hôm nay coi như chỉ mời Tiếu tiểu thư đi uống chén trà thôi, tôi tuyệt đối sẽ để cô ta bình yên rời khỏi.”
Lục Nghi Ninh bị lời của cô ta chọc cười, cô cắn đầu lưỡi nhịn cơn tức, khởi động xe chạy theo hướng chỉ dẫn.
Xe dừng lại trước con hẻm gập nghềnh, nhìn quanh khắp khu dân cư hoang vắng quạnh quẽ, sơn trên tường bị gió thổi lại tróc ra một mảng lớn, rêu xanh ẩm ướt bám lấy một góc.
Đối diện bọn họ là đại sảnh đơn độc, cửa sổ vỡ phân nữa, gió lạnh ban đêm thổi vù vù vào.
Một căn lầu không chắc chắc, không chừng ngày nào đó bão quét qua một cái liền sụp ngay.
Lục Nghi Ninh nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cô để đại tiểu thư của Z ở loại nơi này?”
Ngô Tĩnh thờ ơ nhún vai, lấy một công cụ sắc bén trong túi ra, “Tôi có thể ở thì dựa vào cái gì mà mấy đại tiểu thư như mấy người không ở được?”
Não Lục Nghi Ninh căng thẳng, cái đồ chơi trong tay cô ta rất giống vũ khí của bọn bắt cóc.
Ngô Tĩnh: “Đừng lo lắng, tôi không có can đảm giết người đâu.”
Nói xong liền đẩy cửa ra xuống xe, sau đó tự vươn vai gập người, không biết đang làm gì đó.
Lục Nghi Ninh thở phào nhẹ nhõm, giây tiếp theo cả người liền bị hạ xuống.
Lốp xe bị bể.
Cô nhỏ giọng mắng một tiếng, đẩy cửa xuống xe, giá trị tức giận tích góp từng tí một thành ngọn núi, chỉ thiếu một que diêm để kích nổ.
Ngô Tĩnh rút công cụ trong tay lại, “Tôi cũng chỉ bị người sai sử thôi, sau này xảy ra chuyện gì, cô đừng trách tôi.”
Lục Nghi Ninh yên lặng đứng ở kia, trong lòng tính toán không dưới mười cách làm sao để thông báo cho Chu Từ Lễ vị trí của cô.
Ngô Tĩnh đi đến trước mặt cô, động tác không tính là dịu dàng giật lấy túi xách của cô, trong quá trình vùng vẫy, mấy món đồ trong điểm bên trong bị rớt ra.
Lục Nghi Ninh không rảnh quan tâm, định cướp điện thoiaj. Mu bàn tay lại bị móng tay sắc bén của cô ta cào ra vết máu, cô nhíu mày bóp cổ đối phương, quay người đè cô ta lên thân xe.
“Mẹ nó cô ồn ào đủ chưa?” Lục Nghi Ninh lớn tiếng hét, “Có bệnh phải không?”
Cổ Ngô Tĩnh bị bóp chặt, âm thanh đứt quãng, “Cô cho là, chỉ có… một mình tôi sao?”
Cô ta giơ tay chỉ cái cửa sổ nọ, “Chu Hoài An có bao nhiêu thủ đoạn, đâu phải cô không biết.”
“…”
Lục Nghi Ninh nhìn theo hướng cô ta chỉ, căn phòng phía Tây ở lầu ba, sau bức màn che đậy có hai bóng người đang đứng.
Ngô Tĩnh cười nhẹ vài tiếng: “Cô chạy không thoát, tôi cũng chạy không thoát.”
Lục Nghi Ninh đột nhiên tăng thêm lực tay, rồi ném cô ta ra, “Kẻ điên.”
Căn phòng chỉ hơn 40 mét**, trừ bỏ phòng khách chiếm hơn một nửa diện thì chỉ còn phòng ngủ có giường đơn và tủ quần áo. Tiếu Lê bị trói ở đầu giường, cổ tay bị cột đằng sau, bên cạnh còn có hai bảo vệ đồ đen.
Lục Nghi Ninh cười gằn, bảo vệ đứng đắn lại trở thành tội phạm bắt cóc bị Chu Hoài An sai sử, thật châm chọc.
Tiếu Lê thấy cô, khàn giọng gọi: “Chị Nghi NInh —”
Ngô Tĩnh châm một điếu thuốc ngồi trên sô pha nhỏ hẹp, “Bát ca, chuyện này tôi làm xong rồi, có thể đi được chưa?”
Vị đại ca đứng đầu có một vết sẹo ngang giữa trán, không giống người tốt.
“Cô quên lời của Chu tiên sinh rồi à? Trước khi xong chuyện thì đừng hòng chạy.”
Lục Nghi Ninh đi đến bên giường, nhỏ giọng trấn an cô gái, khi định cởi bỏ dây thừng, có người túm lấy vai cô, “Cô muốn làm gì?”
Người đàn ông được Ngô Tĩnh gọi là “Bát ca” lực tay không nhỏ, bóp làm cô đau.
Lục Nghi Ninh ghét bỏ nhíu mày, “Không biết thương hương tiếc ngọc à? Còn là Bát ca nữa, nhất định là không có đối tượng rồi.”
Bát ca hung tợn kéo lấy cổ tay cô, “Chu tiên sinh nói cô rất khó đối phó, nhưng đừng hòng qua mắt của ông đây.”
Lục Nghi Ninh bình tĩnh nhìn anh ta, “Chu Hoài An nuôi mấy con chó các người cũng trung thành lắm.”
Bát ca tính tình nóng nảy, không chịu nổi khích bác, liền nâng tay hung hăng quơ về phía Lục Nghi Ninh, “— Con đ*, tao đánh chết mày!”
Lục Nghi Ninh nhanh tay lẹ mắt chặn tay anh ta, “Nghe lời thật lòng nên chịu không nổi?”
Ngô Tĩnh ở một bên phun khói, không nhanh không chậm khuyên nhủ: “Bát ca, hai người này đều là người anh không đánh được, người ta cao quý lắm.”
Sức lực của phụ nữ không thể so với đàn ông thường xuyên huấn luyện, Bát ca dùng sức đẩy người ra.
Lục Nghi Ninh không đứng vững, cơ thể bị đập vào cái tủ phía sau.
Trên đùi bắt đầu đau đớn, chỉ qua vài giây đã lan tràn đến khắp cơ thể.
Mặt cô trắng bệch, chống tay đứng lên, cơn đau ở chỗ bụng vô cùng rõ ràng, cuối cùng đau đến nỗi môi cô mất hết cả máu.
Bát ca bị hoảng sợ, nhưng vẫn mạnh miệng mắng như cũ: “Không phải chỉ bị đụng một chút thôi à, đừng có giả vờ với tao!”
Lục Nghi Ninh đau đến mơ hồ, cũng không biết trải qua một thêm đến nào.
Sáng ngày hôm sau đã bớt đau không ít.
Ngô Tĩnh bưng đồ ăn đến, cẩn thận quan sát sắc mặt cô: “Cô còn đau à?”
Lục Nghi Ninh dựa vào mép giường nói, “Nếu cô có lòng tốt, thì hay là đưa tôi đi bệnh viện xem đi.”
Ngô Tĩnh quái lạ nhìn cô, “Chờ, tôi đi nói một tiếng với Bát ca.”
Tiếu Lê vẻ mặt lo lắng, giọng nói mang theo chút nức nở, “Chị Nghi NInh, đều do em hại chị như vậy, thật xin lỗi…”
Lục Nghi Ninh chống đỡ nửa người, sờ sờ đầu cô nàng, “Đừng khóc.”
Tiếu Lê khóc thút thít vài tiếng, cố nén cảm xúc hỏi: “Anh em sẽ nhanh chóng tìm được chúng ta phải không?”
Lục Nghi Ninh thì thào nói nhỏ: “Sẽ.”
Cô biến mất mấy ngày, Chu Từ Lễ nhất định đang cố gắng tìm kiếm tung tích bọn cô.
Trải qua tầng tầng báo cáo, Ngô Tĩnh nhận được câu trả lời của người bên cạnh Chu Hoài An, liền đưa Lục Nghi NInh đến một bệnh viện gần đại học S xem bệnh.
Ngô Tĩnh lấy chứng minh thư trong túi Lục Nghi Ninh ra, không tình nguyện đỡ cô: “Đến khoa nội lầu 3.”
Vào phòng, bác sĩ hỏi đau ở chỗ nào.
Lục Nghi Ninh ngoan ngoãn trả lời, “Chưa ăn món gì không tốt cả.”
Bác sĩ nhìn chằm chằm bệnh án rồi suy nghĩ một phát, “Tôi đề nghị hai người đến phụ khoa xem thử.”
Ngô Tĩnh buồn bực hỏi: “Bác sĩ, cô ta không cẩn thận đụng vào tủ đồ, chỗ bị đụng là phía sau lưng, ông lại kêu bọn tôi đến phụ khoa?”
Bác sĩ không vui nhìn cô ta, trên mặt như đang viết “Cô là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?”.
Ông không nhiều lời nữa, trực tiếp kêu hộ sĩ phía sau đưa hai người ra ngoài.
Ngô Tĩnh lại đưa Lục Nghi Ninh đến phụ khoa tầng năm, trước khi vào phòng còn không quên cảnh cáo: “Nếu tôi mà phát hiện cô giả bệnh, thì tôi không tha cho cô đâu!”
Lục Nghi Ninh ngừng mím môi, nhíu mày nén giận: “Ngô tiểu thư, cô thấy dáng vẻ của tôi giống giả bệnh lắm à?”
Đúng là không giống.
Tối hôm qua Ngô Tĩnh một mực giám sát trong phòng, thấy rất rõ ràng nhất cử nhất động của cô, Lục Nghi NInh khổ sử cuộn mình trên giường, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, cho đến nửa đêm thì bệnh tình mới miễn cưỡng tốt lên.
Mấy thiết bị trên người Lục Nghi Ninh đã bị giao nộp, muốn nhân cơ hội đến bệnh viện liên hệ với Chu Từ Lễ, nhưng Ngô Tĩnh vẫn luôn đi theo bên cạnh, cô không sao làm được.
Bác sĩ phụ khoa kêu cô đến phòng cách vách siêu âm trước, không lâu sau đã nhận được kết quả.
Ngô Tĩnh: “Bác sĩ, em gái của tôi có sao không?”
Lục Nghi Ninh chậc một tiếng, tiếng ”Em gái” này kêu thật thân thiết.
Độ cong trên miệng còn chưa hạ xuống, bác sĩ đã không mặn không nhạt mở miệng: “Cô ấy mang thai, hai tuần.”
Lục Nghi Ninh trợn to mắt, bàn tay đặt trên bàn nắm lại, bất ngờ lặp lại: “Mang thai?”
“Ừ.” Bác sĩ chỉ bóng đen trong tử cung, “Đau bụng là vì va chạm bên ngoài, sau này phải chú ý một chút.”
Ngô Tĩnh im lặng hai giây, sắc mặt không được tốt lắm.
Bác sĩ quan sát biểu cảm của hai người, “Đứa bé này có muốn không?”
Ngô Tĩnh cúi đầu, huých tay người kế bên, “Hỏi em đó.”
Tuy rằng cô ta cảm thấy câu này hỏi cũng bằng không, nghe nói là Lục Nghi Ninh và Chu Từ Lễ đã đến bước bàn chuyện hôn nhân rồi, bây giờ nhiều thêm một cục cưng, ai không vui chứ.
Hai tuần trước là lễ Tình nhân, kỳ sinh lý của Lục Nghi Ninh luôn rất chuẩn, nhưng tháng này lại trễ lâu. Cô nghĩ do công việc bận rộn nên bị loạn, không ngờ lại là nguyên nhân này.
Đứa bé, của cô và Chu Từ Lễ.
Ngô Tĩnh thấy người bên cạnh chậm rãi nâng tay lên sờ cái bụng bằng phẳng, khóe miệng có một độ cong không thể nhìn được.
Nhưng mà, giây tiếp theo…
Lục Nghi Ninh ngẩng đầu, nói ra hai chữ cực kỳ không hợp với biểu cảm: “Không cần.”
Bác sĩ dừng gõ bàn phím một lát, đường như đang cho cô thời gian suy nghĩ lại.
Trên mặt cô gái không mang theo chút do dự nào, đôi mắt tối đen trong suốt có sự vui vẻ còn chưa kịp rút đi.
Lục Nghi Ninh lặp lại: “Đứa bé này, tôi không cần. Hơn nữa, hy vọng hôm nay có thể phá nó.”
Ngô Tĩnh mở to mắt nắm lấy bả vai cô, “Cô điên rồi hả?”
“Không điên.” Lục Nghi Ninh thản nhiên quăng tay cô ta ra, “Tiền thuốc men tôi tự trả, cô giúp ứng trước là được.”
“…”
Ngô Tĩnh cảm thấy phản ứng của Lục Nghi Ninh rất kỳ lạ, về phần kỳ lạ chỗ nào thì lại không nói được.
Có lẽ là do đã thấy bộ dáng ngọt ngào của cô khi ở bên cạnh Chu Từ Lễ, nên trong lòng luôn thầm nghĩ, cho dù chết, Lục Nghi Ninh cũng sẽ liều mạng bảo vệ đứa bé.
Cho đến khi, Lục Nghi Ninh ký đơn phẫu thuật, tiến vào phòng giải phẫu.
Trong phòng giải phẫu lạnh như băng, mùi thuốc khử trùng vẫn không thể xua đi mùi máu tươi quanh quẩn chóp mũi, cửa sổ đóng chatwtj, có tia sáng nhạt nhòa xuyên qua kẽ hở của tấm rèm chiếu vào.
Một bác sĩ và mấy hộ sĩ tiến vào, “Cởi quần, nằm lên đó.”
Lục Nghi Ninh đứng bên cạnh khay dụng cụ, lạnh nhạt nói: “Đứa bé này, tôi muốn.”
Cô nói xong, bác sĩ phụ trách phẫu thuật hơi bực bội, “Vậy cô ký làm cái gì?”
Vốn mấy cô gái trước đổi ý toàn là một giây trước khi động tay, nhưng vị này đổi ý cũng nhanh thật, vừa mới vào phòng đã mở miệng nói muốn, chút quá trình do dự cũng không có.
Lục Nghi Ninh thở nhẹ một hơi, “Tôi cần mọi người giúp đỡ.”
Nhóm hộ sĩ nhìn nhau, “Bọn tôi có thể giúp cô cái gì?”
“Tôi và bạn của tôi bị người phụ nữ bên ngoài và đồng lõa của cô ta bát cóc.”
Nguyên nhân Lục Nghi Ninh không nói nhiều lời là bởi vì biết rõ tâm lý của người mình thường, khi nghe thấy từ bắt cóc thì đều không bình tĩnh được.
“Tôi xin mọi người, hãy giúp tôi.”
…
Điện thoại của nhóm hộ sĩ đều đặt ở tủ khử trùng bên ngoài, chỉ chốc lát sau, nhận được lệnh của bác sĩ, có người đi ra ngoài đem điện thoại vào.
Nhân lúc cô nhấn số gọi, hộ sĩ hỏi: “Sao cô không trực tiếp báo cảnh sát?”
Lục Nghi Ninh trả lời đầy chắc chắn: “Anh ấy sẽ nhanh hơn cảnh sát.”
Tiếng chuông vang lên, một tiếng rồi một tiếng.
Lục Nghi Ninh ngồi trên giường, ngón tay nắm chặt vạt áo, không nhịn được mà căng thẳng, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
“Tút.”
“Tút.”
Chu Từ Lễ, anh nghe điện thoại được không?
Nếu chỉ có một mình cô, thì căn bản không cần sợ cái gì.
Nhưng hiện tại… Lục Nghi Ninh vô thức xoa bụng, không ai biết, khoảnh khắc cô nghe bác sĩ nói “Cô mang thai”, cô có bao nhiêu chờ mong rằng có thể lập tức nói tin này với anh.
Nhóm hộ sĩ thấy cô gái rũ mắt, hàng mi không ngừng run rẩy. Lúc bọn họ nghĩ hết hy vọng, thì trong con ngươi đen của cô như có thêm một ngôi sao sáng.
Âm thanh hơi khàn của người đàn ông vang lên: “— Ai vậy?”
Cảm xúc Lục Nghi Ninh kìm nén lập tức bùng nổ, tìm về chút lý trí cuối cùng mở miệng: “Em ở phụ khoa tầng 5 trong bệnh viện thuộc đại học S, Tiếu Lê bị nhốt ở căn phòng phía Tây lầu ba của khu dân cư đường 28 ngoại ô.”
Bên kia truyền đến tiếng chìa khóa va chạm, còn có tiếng Cố Sâm hỏi anh muốn đi đâu.
Chu Từ Lễ run rẩy trấn an cô, “Nghi Ninh, đừng sợ.”
Chu Từ Lễ nghe thấy âm thanh quen thuộc của anh, chóp mũi chua xót, “Em đợi anh đến.”
4 giờ 26 phút, cửa phòng giải phẫu bị mở ra, cách thời gian gọi điện thoại chỉ khoảng 20 phút.
Phía sau Chu Từ Lễ còn có cảnh sát chìm và bảo vệ phái ra tìm người.
Lục Nghi Ninh ngồi trên giường phẫu thuật, nhất thời quên mất tất cả động tác, ngẩn ngơ nhìn người đàn ông từng bước một đi đến trước mặt cô, sau đó xoay người ôm lấy cô.
Trong nháy mắt, cô buông hết sự cảnh giác và phòng bị, trong lòng anh.
Cố Sâm không rõ tình huống xông vào phòng giải phẫu, thấy đôi tình nhân đang gắn bó chung một chỗ liền lập tức rút cái chân mới bước lên về, “Tôi không thấy gì hết á!”
Chu Từ Lễ ôm chặt cô gái trong lòng ngực, dùng rất nhiều sức, cứ như là sợ giây tiếp theo, bảo bối mà anh vất vả tìm về được lại bị cướp đi.
“Rất xin lỗi.” Anh trầm giọng, tay mơn trớn gáy cô, “Anh đến chậm.”
Chu Từ Lễ rũ mắt, hàng mi đen nhánh che lấp bọng mắt đen phía dưới.
Lục Nghi Ninh nâng tay sờ hốc mắt anh, “Chúng ta đi thoi, mùi chỗ này khó ngửi quá.”
Ngô Tĩnh bị mang về cục cảnh sát, trình bày hết tất cả chuyện cho cảnh sát. Là do Chu Hoài An sai sử, vì có cạnh tranh trong thương nghiệp nên muốn dựa vào chuyện bắt cóc người ta ép Z rút tay lại.
Hai gã vượt án khác cũng khai chuyện.
Cảnh sát lập tức bắt Chu Hoài An lại, kể lại tình huống rồi đợi kết quả xử phạt.
Trên xe, Chu Từ Lễ cúp điện thoại với cảnh sát, quay đầu ôm người bên cạnh vào lòng, lo lắng kiểm tra, “Có bị thương chỗ nào không?”
Lục Nghi Ninh lắc đầu, ngoan ngoãn đáp lại: “Không.”
Cố Sâm nhìn vào kính chiếu hậu, “Tối hôm qua suýt nữa tiểu Chu tổng đã lật cả thành phố S lên để tìm, không ngờ lại ở vùng ngoại ô chim không thèm ỉa.”
Lục Nghi Ninh ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng hoi: “Có phải anh cảm thấy em rất thông minh không?”
Chu Từ Lễ nhận được điện thoại chưa kịp phản ứng nhiều lắm, bỗng phát hiện cô xuất hiện ở phòng giải phẫu phụ khoa, “Sao lại ở phòng phẫu thuật?”
Anh kéo tay cô lại, xác nhận cô không phải vì không để anh lo lắng mà nói dối mình không bị thương.
Lục Nghi Ninh cắn cắn môi dưới, tiến đến bên tai anh nói một câu.
Chu Từ Lễ đột nhiên buông lỏng tay cô ra, sau khi giật mình thì không chắc chắn lặp lại: “Ba?”
Cố Sâm quen biết anh lâu như vậy nhưng chưa bao giờ nghe tiểu Chu tổng kêu một tiếng ba, chấn động mãnh liệt, lập tức đạp phanh dừng lại ở ven đường.
Xe dừng ở ven đường.
Lục Nghi Ninh theo quán tính ngã về phía trước, bị người đàn ông ôm lấy, trong mắt người này phát sáng.
Vừa đen vừa sáng, cứ như, ngôi sao.
Lục Nghi Ninh nhếch miệng lên, sợ anh không tin nên nói rõ ràng hơn một tí, “Chu tiên sinh, em mang thai rồi.”
Tác giả có lời muốn nói: Tranh thủ chương sau để Chu lão gia thăng thiên
Sau khi tốt nghiệp, Ngô Tĩnh làm nhiếp ảnh gia tự do, số tiền kiếm được đều dùng để trả tiền thuê nhà ở trung tâm thành phố, vốn tưởng rằng dựa vào công việc thì không đến 5 năm có thể trả hết tiền đã vay, bây giờ mất công việc, tiền nợ hằng tháng không rã được, chi tiêu mỗi ngày cũng thành vấn đề.
Lúc đó cô ta đến phòng làm việc Tây Tác phỏng vấn, trên hồ sơ có điền địa chỉ nhà trọ.
Lục Nghi Ninh không trả lời tin tức của cô ta, lấy tư liệu trong kho hồ sơ ra, nhớ địa chỉ rồi trực tiếp lái xe đến tìm người. Cụ thể là ở phòng riêng hay tầng trệt thì cô không rõ lắm, vì vậy liền quẹo vào phòng giám sát hỏi.
Dì trực ban nhỏ giọng nói một câu: “Cô ta là bạn của cô à? Cô mau thúc giục cô ta giao tiền nhà đi, hơn cả tháng nay không thấy bóng người, không có tiền mà còn mua nhà xa hoa, có bệnh phải không.”
Lục Nghi Ninh nhíu mày, Ngô Tĩnh một tuần không về nhà, vậy cô ta đưa Tiếu Lê đi đâu.
6 giờ rưỡi chiều, đèn đường ở ngã tư dần sáng lên, cô kéo cửa kính ra thông khí, liếc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc quẹo vào đường.
Cô ta mặc chiếc váy mới của Z, bên ngoài là áo khoác dài đến mắt cá chân, bộ dáng so với tuần trước ở công ty quảng cáo đúng là như trời với đất.
Lục Nghi Ninh mở đèn xe lên kêu cô ta, chỉ chốc lát sau, Ngô Tĩnh bước nhẹ nhàng lên xe, ý cười trên mặt rất đạm.
Không hề có sự sợ hãi hay cảnh giác của tội phạm bắt cóc.
Ngô Tĩnh mở hướng dẫn trên điện thoại ra: “Đi đến chỗ này — Nếu cô muốn vị đại tiểu thư kia bình yên vô sự.”
Đích đến là một khu dân cư ở vùng ngoại ô, cách trung tâm thành phố rất xa, ít nhất phỉa đi xe hơn một tiếng.
Lục Nghi Ninh liếc nhìn cô ta, hơi nghiêng người lạnh lọng nói: “Sao tôi phải tin cô?”
Nếu đến nơi, Tiếu Lê không ở đấy thì chẳng phải cô rơi vào bẫy của Ngô Tĩnh sao.
Dường như đã sớm đoán được đối phương sẽ cảnh giác, Ngô Tĩnh rậm rãi lấy điện thoại ra mở bộ sưu tập lên, hướng màn hình về phía cô. Trong ảnh là khuôn mặt hoảng sợ đối mặt với ống kính của Tiếu Lê, cô gái bị kinh sợ, mặt trắng bệch.
Hô hấp của Lục Nghi Ninh ngừng lại, mắt trở nên lạnh thấu xương, “Cô có biết bắt cóc là phạm pháp không?!”
“Tôi biết chứ.” Ngô Tĩnh lười biếng dựa vào ghế, đắc ý nở nụ cười, “Nếu Lục tiểu thư phối hợp, hôm nay coi như chỉ mời Tiếu tiểu thư đi uống chén trà thôi, tôi tuyệt đối sẽ để cô ta bình yên rời khỏi.”
Lục Nghi Ninh bị lời của cô ta chọc cười, cô cắn đầu lưỡi nhịn cơn tức, khởi động xe chạy theo hướng chỉ dẫn.
Xe dừng lại trước con hẻm gập nghềnh, nhìn quanh khắp khu dân cư hoang vắng quạnh quẽ, sơn trên tường bị gió thổi lại tróc ra một mảng lớn, rêu xanh ẩm ướt bám lấy một góc.
Đối diện bọn họ là đại sảnh đơn độc, cửa sổ vỡ phân nữa, gió lạnh ban đêm thổi vù vù vào.
Một căn lầu không chắc chắc, không chừng ngày nào đó bão quét qua một cái liền sụp ngay.
Lục Nghi Ninh nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cô để đại tiểu thư của Z ở loại nơi này?”
Ngô Tĩnh thờ ơ nhún vai, lấy một công cụ sắc bén trong túi ra, “Tôi có thể ở thì dựa vào cái gì mà mấy đại tiểu thư như mấy người không ở được?”
Não Lục Nghi Ninh căng thẳng, cái đồ chơi trong tay cô ta rất giống vũ khí của bọn bắt cóc.
Ngô Tĩnh: “Đừng lo lắng, tôi không có can đảm giết người đâu.”
Nói xong liền đẩy cửa ra xuống xe, sau đó tự vươn vai gập người, không biết đang làm gì đó.
Lục Nghi Ninh thở phào nhẹ nhõm, giây tiếp theo cả người liền bị hạ xuống.
Lốp xe bị bể.
Cô nhỏ giọng mắng một tiếng, đẩy cửa xuống xe, giá trị tức giận tích góp từng tí một thành ngọn núi, chỉ thiếu một que diêm để kích nổ.
Ngô Tĩnh rút công cụ trong tay lại, “Tôi cũng chỉ bị người sai sử thôi, sau này xảy ra chuyện gì, cô đừng trách tôi.”
Lục Nghi Ninh yên lặng đứng ở kia, trong lòng tính toán không dưới mười cách làm sao để thông báo cho Chu Từ Lễ vị trí của cô.
Ngô Tĩnh đi đến trước mặt cô, động tác không tính là dịu dàng giật lấy túi xách của cô, trong quá trình vùng vẫy, mấy món đồ trong điểm bên trong bị rớt ra.
Lục Nghi Ninh không rảnh quan tâm, định cướp điện thoiaj. Mu bàn tay lại bị móng tay sắc bén của cô ta cào ra vết máu, cô nhíu mày bóp cổ đối phương, quay người đè cô ta lên thân xe.
“Mẹ nó cô ồn ào đủ chưa?” Lục Nghi Ninh lớn tiếng hét, “Có bệnh phải không?”
Cổ Ngô Tĩnh bị bóp chặt, âm thanh đứt quãng, “Cô cho là, chỉ có… một mình tôi sao?”
Cô ta giơ tay chỉ cái cửa sổ nọ, “Chu Hoài An có bao nhiêu thủ đoạn, đâu phải cô không biết.”
“…”
Lục Nghi Ninh nhìn theo hướng cô ta chỉ, căn phòng phía Tây ở lầu ba, sau bức màn che đậy có hai bóng người đang đứng.
Ngô Tĩnh cười nhẹ vài tiếng: “Cô chạy không thoát, tôi cũng chạy không thoát.”
Lục Nghi Ninh đột nhiên tăng thêm lực tay, rồi ném cô ta ra, “Kẻ điên.”
Căn phòng chỉ hơn 40 mét**, trừ bỏ phòng khách chiếm hơn một nửa diện thì chỉ còn phòng ngủ có giường đơn và tủ quần áo. Tiếu Lê bị trói ở đầu giường, cổ tay bị cột đằng sau, bên cạnh còn có hai bảo vệ đồ đen.
Lục Nghi Ninh cười gằn, bảo vệ đứng đắn lại trở thành tội phạm bắt cóc bị Chu Hoài An sai sử, thật châm chọc.
Tiếu Lê thấy cô, khàn giọng gọi: “Chị Nghi NInh —”
Ngô Tĩnh châm một điếu thuốc ngồi trên sô pha nhỏ hẹp, “Bát ca, chuyện này tôi làm xong rồi, có thể đi được chưa?”
Vị đại ca đứng đầu có một vết sẹo ngang giữa trán, không giống người tốt.
“Cô quên lời của Chu tiên sinh rồi à? Trước khi xong chuyện thì đừng hòng chạy.”
Lục Nghi Ninh đi đến bên giường, nhỏ giọng trấn an cô gái, khi định cởi bỏ dây thừng, có người túm lấy vai cô, “Cô muốn làm gì?”
Người đàn ông được Ngô Tĩnh gọi là “Bát ca” lực tay không nhỏ, bóp làm cô đau.
Lục Nghi Ninh ghét bỏ nhíu mày, “Không biết thương hương tiếc ngọc à? Còn là Bát ca nữa, nhất định là không có đối tượng rồi.”
Bát ca hung tợn kéo lấy cổ tay cô, “Chu tiên sinh nói cô rất khó đối phó, nhưng đừng hòng qua mắt của ông đây.”
Lục Nghi Ninh bình tĩnh nhìn anh ta, “Chu Hoài An nuôi mấy con chó các người cũng trung thành lắm.”
Bát ca tính tình nóng nảy, không chịu nổi khích bác, liền nâng tay hung hăng quơ về phía Lục Nghi Ninh, “— Con đ*, tao đánh chết mày!”
Lục Nghi Ninh nhanh tay lẹ mắt chặn tay anh ta, “Nghe lời thật lòng nên chịu không nổi?”
Ngô Tĩnh ở một bên phun khói, không nhanh không chậm khuyên nhủ: “Bát ca, hai người này đều là người anh không đánh được, người ta cao quý lắm.”
Sức lực của phụ nữ không thể so với đàn ông thường xuyên huấn luyện, Bát ca dùng sức đẩy người ra.
Lục Nghi Ninh không đứng vững, cơ thể bị đập vào cái tủ phía sau.
Trên đùi bắt đầu đau đớn, chỉ qua vài giây đã lan tràn đến khắp cơ thể.
Mặt cô trắng bệch, chống tay đứng lên, cơn đau ở chỗ bụng vô cùng rõ ràng, cuối cùng đau đến nỗi môi cô mất hết cả máu.
Bát ca bị hoảng sợ, nhưng vẫn mạnh miệng mắng như cũ: “Không phải chỉ bị đụng một chút thôi à, đừng có giả vờ với tao!”
Lục Nghi Ninh đau đến mơ hồ, cũng không biết trải qua một thêm đến nào.
Sáng ngày hôm sau đã bớt đau không ít.
Ngô Tĩnh bưng đồ ăn đến, cẩn thận quan sát sắc mặt cô: “Cô còn đau à?”
Lục Nghi Ninh dựa vào mép giường nói, “Nếu cô có lòng tốt, thì hay là đưa tôi đi bệnh viện xem đi.”
Ngô Tĩnh quái lạ nhìn cô, “Chờ, tôi đi nói một tiếng với Bát ca.”
Tiếu Lê vẻ mặt lo lắng, giọng nói mang theo chút nức nở, “Chị Nghi NInh, đều do em hại chị như vậy, thật xin lỗi…”
Lục Nghi Ninh chống đỡ nửa người, sờ sờ đầu cô nàng, “Đừng khóc.”
Tiếu Lê khóc thút thít vài tiếng, cố nén cảm xúc hỏi: “Anh em sẽ nhanh chóng tìm được chúng ta phải không?”
Lục Nghi Ninh thì thào nói nhỏ: “Sẽ.”
Cô biến mất mấy ngày, Chu Từ Lễ nhất định đang cố gắng tìm kiếm tung tích bọn cô.
Trải qua tầng tầng báo cáo, Ngô Tĩnh nhận được câu trả lời của người bên cạnh Chu Hoài An, liền đưa Lục Nghi NInh đến một bệnh viện gần đại học S xem bệnh.
Ngô Tĩnh lấy chứng minh thư trong túi Lục Nghi Ninh ra, không tình nguyện đỡ cô: “Đến khoa nội lầu 3.”
Vào phòng, bác sĩ hỏi đau ở chỗ nào.
Lục Nghi Ninh ngoan ngoãn trả lời, “Chưa ăn món gì không tốt cả.”
Bác sĩ nhìn chằm chằm bệnh án rồi suy nghĩ một phát, “Tôi đề nghị hai người đến phụ khoa xem thử.”
Ngô Tĩnh buồn bực hỏi: “Bác sĩ, cô ta không cẩn thận đụng vào tủ đồ, chỗ bị đụng là phía sau lưng, ông lại kêu bọn tôi đến phụ khoa?”
Bác sĩ không vui nhìn cô ta, trên mặt như đang viết “Cô là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?”.
Ông không nhiều lời nữa, trực tiếp kêu hộ sĩ phía sau đưa hai người ra ngoài.
Ngô Tĩnh lại đưa Lục Nghi Ninh đến phụ khoa tầng năm, trước khi vào phòng còn không quên cảnh cáo: “Nếu tôi mà phát hiện cô giả bệnh, thì tôi không tha cho cô đâu!”
Lục Nghi Ninh ngừng mím môi, nhíu mày nén giận: “Ngô tiểu thư, cô thấy dáng vẻ của tôi giống giả bệnh lắm à?”
Đúng là không giống.
Tối hôm qua Ngô Tĩnh một mực giám sát trong phòng, thấy rất rõ ràng nhất cử nhất động của cô, Lục Nghi NInh khổ sử cuộn mình trên giường, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, cho đến nửa đêm thì bệnh tình mới miễn cưỡng tốt lên.
Mấy thiết bị trên người Lục Nghi Ninh đã bị giao nộp, muốn nhân cơ hội đến bệnh viện liên hệ với Chu Từ Lễ, nhưng Ngô Tĩnh vẫn luôn đi theo bên cạnh, cô không sao làm được.
Bác sĩ phụ khoa kêu cô đến phòng cách vách siêu âm trước, không lâu sau đã nhận được kết quả.
Ngô Tĩnh: “Bác sĩ, em gái của tôi có sao không?”
Lục Nghi Ninh chậc một tiếng, tiếng ”Em gái” này kêu thật thân thiết.
Độ cong trên miệng còn chưa hạ xuống, bác sĩ đã không mặn không nhạt mở miệng: “Cô ấy mang thai, hai tuần.”
Lục Nghi Ninh trợn to mắt, bàn tay đặt trên bàn nắm lại, bất ngờ lặp lại: “Mang thai?”
“Ừ.” Bác sĩ chỉ bóng đen trong tử cung, “Đau bụng là vì va chạm bên ngoài, sau này phải chú ý một chút.”
Ngô Tĩnh im lặng hai giây, sắc mặt không được tốt lắm.
Bác sĩ quan sát biểu cảm của hai người, “Đứa bé này có muốn không?”
Ngô Tĩnh cúi đầu, huých tay người kế bên, “Hỏi em đó.”
Tuy rằng cô ta cảm thấy câu này hỏi cũng bằng không, nghe nói là Lục Nghi Ninh và Chu Từ Lễ đã đến bước bàn chuyện hôn nhân rồi, bây giờ nhiều thêm một cục cưng, ai không vui chứ.
Hai tuần trước là lễ Tình nhân, kỳ sinh lý của Lục Nghi Ninh luôn rất chuẩn, nhưng tháng này lại trễ lâu. Cô nghĩ do công việc bận rộn nên bị loạn, không ngờ lại là nguyên nhân này.
Đứa bé, của cô và Chu Từ Lễ.
Ngô Tĩnh thấy người bên cạnh chậm rãi nâng tay lên sờ cái bụng bằng phẳng, khóe miệng có một độ cong không thể nhìn được.
Nhưng mà, giây tiếp theo…
Lục Nghi Ninh ngẩng đầu, nói ra hai chữ cực kỳ không hợp với biểu cảm: “Không cần.”
Bác sĩ dừng gõ bàn phím một lát, đường như đang cho cô thời gian suy nghĩ lại.
Trên mặt cô gái không mang theo chút do dự nào, đôi mắt tối đen trong suốt có sự vui vẻ còn chưa kịp rút đi.
Lục Nghi Ninh lặp lại: “Đứa bé này, tôi không cần. Hơn nữa, hy vọng hôm nay có thể phá nó.”
Ngô Tĩnh mở to mắt nắm lấy bả vai cô, “Cô điên rồi hả?”
“Không điên.” Lục Nghi Ninh thản nhiên quăng tay cô ta ra, “Tiền thuốc men tôi tự trả, cô giúp ứng trước là được.”
“…”
Ngô Tĩnh cảm thấy phản ứng của Lục Nghi Ninh rất kỳ lạ, về phần kỳ lạ chỗ nào thì lại không nói được.
Có lẽ là do đã thấy bộ dáng ngọt ngào của cô khi ở bên cạnh Chu Từ Lễ, nên trong lòng luôn thầm nghĩ, cho dù chết, Lục Nghi Ninh cũng sẽ liều mạng bảo vệ đứa bé.
Cho đến khi, Lục Nghi Ninh ký đơn phẫu thuật, tiến vào phòng giải phẫu.
Trong phòng giải phẫu lạnh như băng, mùi thuốc khử trùng vẫn không thể xua đi mùi máu tươi quanh quẩn chóp mũi, cửa sổ đóng chatwtj, có tia sáng nhạt nhòa xuyên qua kẽ hở của tấm rèm chiếu vào.
Một bác sĩ và mấy hộ sĩ tiến vào, “Cởi quần, nằm lên đó.”
Lục Nghi Ninh đứng bên cạnh khay dụng cụ, lạnh nhạt nói: “Đứa bé này, tôi muốn.”
Cô nói xong, bác sĩ phụ trách phẫu thuật hơi bực bội, “Vậy cô ký làm cái gì?”
Vốn mấy cô gái trước đổi ý toàn là một giây trước khi động tay, nhưng vị này đổi ý cũng nhanh thật, vừa mới vào phòng đã mở miệng nói muốn, chút quá trình do dự cũng không có.
Lục Nghi Ninh thở nhẹ một hơi, “Tôi cần mọi người giúp đỡ.”
Nhóm hộ sĩ nhìn nhau, “Bọn tôi có thể giúp cô cái gì?”
“Tôi và bạn của tôi bị người phụ nữ bên ngoài và đồng lõa của cô ta bát cóc.”
Nguyên nhân Lục Nghi Ninh không nói nhiều lời là bởi vì biết rõ tâm lý của người mình thường, khi nghe thấy từ bắt cóc thì đều không bình tĩnh được.
“Tôi xin mọi người, hãy giúp tôi.”
…
Điện thoại của nhóm hộ sĩ đều đặt ở tủ khử trùng bên ngoài, chỉ chốc lát sau, nhận được lệnh của bác sĩ, có người đi ra ngoài đem điện thoại vào.
Nhân lúc cô nhấn số gọi, hộ sĩ hỏi: “Sao cô không trực tiếp báo cảnh sát?”
Lục Nghi Ninh trả lời đầy chắc chắn: “Anh ấy sẽ nhanh hơn cảnh sát.”
Tiếng chuông vang lên, một tiếng rồi một tiếng.
Lục Nghi Ninh ngồi trên giường, ngón tay nắm chặt vạt áo, không nhịn được mà căng thẳng, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
“Tút.”
“Tút.”
Chu Từ Lễ, anh nghe điện thoại được không?
Nếu chỉ có một mình cô, thì căn bản không cần sợ cái gì.
Nhưng hiện tại… Lục Nghi Ninh vô thức xoa bụng, không ai biết, khoảnh khắc cô nghe bác sĩ nói “Cô mang thai”, cô có bao nhiêu chờ mong rằng có thể lập tức nói tin này với anh.
Nhóm hộ sĩ thấy cô gái rũ mắt, hàng mi không ngừng run rẩy. Lúc bọn họ nghĩ hết hy vọng, thì trong con ngươi đen của cô như có thêm một ngôi sao sáng.
Âm thanh hơi khàn của người đàn ông vang lên: “— Ai vậy?”
Cảm xúc Lục Nghi Ninh kìm nén lập tức bùng nổ, tìm về chút lý trí cuối cùng mở miệng: “Em ở phụ khoa tầng 5 trong bệnh viện thuộc đại học S, Tiếu Lê bị nhốt ở căn phòng phía Tây lầu ba của khu dân cư đường 28 ngoại ô.”
Bên kia truyền đến tiếng chìa khóa va chạm, còn có tiếng Cố Sâm hỏi anh muốn đi đâu.
Chu Từ Lễ run rẩy trấn an cô, “Nghi Ninh, đừng sợ.”
Chu Từ Lễ nghe thấy âm thanh quen thuộc của anh, chóp mũi chua xót, “Em đợi anh đến.”
4 giờ 26 phút, cửa phòng giải phẫu bị mở ra, cách thời gian gọi điện thoại chỉ khoảng 20 phút.
Phía sau Chu Từ Lễ còn có cảnh sát chìm và bảo vệ phái ra tìm người.
Lục Nghi Ninh ngồi trên giường phẫu thuật, nhất thời quên mất tất cả động tác, ngẩn ngơ nhìn người đàn ông từng bước một đi đến trước mặt cô, sau đó xoay người ôm lấy cô.
Trong nháy mắt, cô buông hết sự cảnh giác và phòng bị, trong lòng anh.
Cố Sâm không rõ tình huống xông vào phòng giải phẫu, thấy đôi tình nhân đang gắn bó chung một chỗ liền lập tức rút cái chân mới bước lên về, “Tôi không thấy gì hết á!”
Chu Từ Lễ ôm chặt cô gái trong lòng ngực, dùng rất nhiều sức, cứ như là sợ giây tiếp theo, bảo bối mà anh vất vả tìm về được lại bị cướp đi.
“Rất xin lỗi.” Anh trầm giọng, tay mơn trớn gáy cô, “Anh đến chậm.”
Chu Từ Lễ rũ mắt, hàng mi đen nhánh che lấp bọng mắt đen phía dưới.
Lục Nghi Ninh nâng tay sờ hốc mắt anh, “Chúng ta đi thoi, mùi chỗ này khó ngửi quá.”
Ngô Tĩnh bị mang về cục cảnh sát, trình bày hết tất cả chuyện cho cảnh sát. Là do Chu Hoài An sai sử, vì có cạnh tranh trong thương nghiệp nên muốn dựa vào chuyện bắt cóc người ta ép Z rút tay lại.
Hai gã vượt án khác cũng khai chuyện.
Cảnh sát lập tức bắt Chu Hoài An lại, kể lại tình huống rồi đợi kết quả xử phạt.
Trên xe, Chu Từ Lễ cúp điện thoại với cảnh sát, quay đầu ôm người bên cạnh vào lòng, lo lắng kiểm tra, “Có bị thương chỗ nào không?”
Lục Nghi Ninh lắc đầu, ngoan ngoãn đáp lại: “Không.”
Cố Sâm nhìn vào kính chiếu hậu, “Tối hôm qua suýt nữa tiểu Chu tổng đã lật cả thành phố S lên để tìm, không ngờ lại ở vùng ngoại ô chim không thèm ỉa.”
Lục Nghi Ninh ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng hoi: “Có phải anh cảm thấy em rất thông minh không?”
Chu Từ Lễ nhận được điện thoại chưa kịp phản ứng nhiều lắm, bỗng phát hiện cô xuất hiện ở phòng giải phẫu phụ khoa, “Sao lại ở phòng phẫu thuật?”
Anh kéo tay cô lại, xác nhận cô không phải vì không để anh lo lắng mà nói dối mình không bị thương.
Lục Nghi Ninh cắn cắn môi dưới, tiến đến bên tai anh nói một câu.
Chu Từ Lễ đột nhiên buông lỏng tay cô ra, sau khi giật mình thì không chắc chắn lặp lại: “Ba?”
Cố Sâm quen biết anh lâu như vậy nhưng chưa bao giờ nghe tiểu Chu tổng kêu một tiếng ba, chấn động mãnh liệt, lập tức đạp phanh dừng lại ở ven đường.
Xe dừng ở ven đường.
Lục Nghi Ninh theo quán tính ngã về phía trước, bị người đàn ông ôm lấy, trong mắt người này phát sáng.
Vừa đen vừa sáng, cứ như, ngôi sao.
Lục Nghi Ninh nhếch miệng lên, sợ anh không tin nên nói rõ ràng hơn một tí, “Chu tiên sinh, em mang thai rồi.”
Tác giả có lời muốn nói: Tranh thủ chương sau để Chu lão gia thăng thiên
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook