Có Phải Anh Muốn Hôn Em Không?
-
Chương 5
Edit: Dánh
Trong nháy mắt khi hai cánh môi tiếp xúc, Tô Cận cảm thấy đầu óc hôn mê của mình tỉnh táo lên một chút.
Anh nhẹ nhàng hôn vài cái, trong lòng ngơ ngẩn. Xúc cảm mềm mại, hương vị thơm ngọt, anh thích không nói nên lời.
Nhắm mắt lại, Tô Cận từ hôn nhẹ dần trở nên vội vàng.
Thích Nguyệt hoàn toàn bị dọa ngốc, hai mắt trừng đến cực to. Sau khi phản ứng lại, cô tức giận đến sắc mặt đỏ lên, đôi tay không ngừng đánh lên người anh.
Tay Tô Cận hơi dùng sức, dễ như trở bàn tay khống chế được đôi tay lộn xộn của cô, giơ tay đặt lên đầu cô, dùng sức ép cô hướng về phía mình.
Anh chưa từng thử qua hưng phấn giống như bây giờ, từ trong lòng đến sinh lí.
Thì ra hôn môi là cảm giác như vậy, khiến người trầm mê.
Ánh vào mi mắt là một khuôn mặt đầy nước mắt, hốc mắt ửng đỏ, đáng thương hề hề.
Anh ngơ ngẩn, mọi động tác đều ngừng lại.
Vừa rời khỏi môi của cô gái trong ngực, Tô Cận liền nghe được tiếng nức nở nho nhỏ.
Không biết có phải do rượu xông lên, trên mặt Tô Cận hiện lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt. Ngũ quan anh vốn cực kì xuất chúng, hiện tại càng nói không nên lời mê người.
Tô Cận nhìn chằm chằm cánh môi sưng đỏ của cô, ánh mắt tối xuống, chưa đã thèm khàn giọng hỏi:
"Em khóc cái gì?"
"Cút đi, lưu manh." Thích Nguyệt vừa khóc vừa mắng, tức giận đến hung dữ trừng anh, "Lưu manh!"
Tô Cận thấy cô khóc đến mũi đỏ bừng, thanh âm mang theo tiếng nức nở, vừa yếu đuối vừa mềm mại, thân thể anh hơi ngứa, giơ tay nhẹ vỗ lưng cô, giúp cô thuận khí, còn không quên hỏi cô: "Vì sao mắng tôi là lưu manh?"
Cô càng nói càng đau lòng, túm quần áo trước ngực anh, "Đây là nụ hôn đầu của em, giữ suốt 17 năm, sao anh lại có thể như vậy? Thật quá đáng."
Không hề giống với cảnh tưởng lãng mạn trong tưởng tượng của cô. Vì sao nụ hôn đầu của cô cứ vậy mất rồi? Còn là bị một người đàn ông cô không hề thích cướp đi nữa.
Tô Cận giống với những người thân trong gia đình đó của cô, chính là chỉ biết bắt nạt cô!
Nụ hôn đầu? Đầu óc choáng váng của Tô Cận chỉ còn lại những lời này của cô, trong lòng hiện lên một cỗ sung sướng.
Cầm khăn giấy, Tô Cận mềm nhẹ lau nước mắt trên mặt cô, thấp giọng dỗ cô: "Đừng khóc."
Thích Nguyệt đánh bay tay anh, oán hận cắn răng, lau hết nước mắt trên mặt lên quần áo anh, "Này thì bắt nạt em, khốn kiếp."
Cả người Tô Cận cứng đờ, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Bị sắc mặt của anh dọa sợ, Thích Nguyệt cố cường chống nói: "Anh trầm mặt làm gì? Có phải muốn mắng em hay không? Rõ ràng người sai là anh."
Tô Cận đúng là không quá vui. Anh nhìn cô gái nhỏ khóc đến đôi mắt sưng đỏ, tức giận vừa dâng lên đột nhiên biến mất.
Bế cô lên, Tô Cận thấp giọng dỗ cô: "Em đừng khóc, tôi không mắng em."
Đúng là anh không đúng. Vừa tỏ tình với cô liền hôn cô, loại hành vi này hoàn toàn không hợp phong cách làm việc của anh.
Ngữ khí anh thật ôn nhu, Thích Nguyệt nhịn không được lại đỏ mặt.
Tô Cận nhìn khuôn mặt hồng hào của cô, thân thể hơi nóng lên, đưa tay đặt lên mặt cô.
Tay nhẹ nhàng chạm vào. Quả nhiên, giống với tưởng tượng của anh, mềm mịn tinh tế đến không thể tưởng tượng.
Ánh mắt Tô Cận càng thêm mê ly. Sao lại có cô gái đẹp như vậy? Anh càng nhìn càng thấy hài lòng.
Nhớ lại lời cô vừa nói, Tô Cận trầm ngâm nói: "Tôi cũng là nụ hôn đầu."
Thích Nguyệt dụi mắt, ngước mắt lên nhìn anh.
Anh nói tiếp: "Tôi giữ lại suốt 27 năm, nên em không bị thiệt."
Ngẩn người, Thích Nguyệt mới hiểu được ý anh, đỏ mặt trừng anh, "Sao có thể tính như vậy? Nụ hôn đầu của con trai và con gái không giống nhau."
"Vì sao không giống?" Ngữ khí Tô Cận kì quái.
"Dù sao chính là không giống." Thích Nguyệt mềm mại hừ, mặt đầy mất mát nói, "Nụ hôn đầu đó, em muốn giữ lại cho chồng tương lai của em."
"Xem ra ý nghĩ của chúng ta giống nhau." Thanh âm Tô Cận sung sướng, "Mọi thứ của tôi, cũng là để lại cho vợ tương lai, tôi định trước là chồng tương lai của em."
Anh đương nhiên nói: "Chúng ta là hợp nhau nhất."
Thích Nguyệt liếc mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói thầm: "Hừ, chưa đến mức chồng đâu, đợi anh ngày mai tỉnh rượu, cái gì cũng sẽ không nhớ rõ."
"Hả?" Tô Cận nghe không rõ lời cô nói.
"Chúng ta không hợp." Thích Nguyệt đẩy anh, "Anh mau thả em ra."
Cô so đo với người say làm gì chứ.
Tô Cận cảm thấy đầu càng đau.
"Hợp." Ngữ khí anh mang theo cứng rắn, "Ý nghĩ chúng ta giống nhau, vẻ ngoài của em hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn chọn vợ của tôi."
"Hợp chỗ nào?" Thích Nguyệt cảm thấy không tin được, "Anh nói thích phụ nữ có dáng người gợi cảm, xinh đẹp thông minh, chỗ nào em cũng không hợp tiêu chuẩn của anh."
Tô Cận nhíu mày, bình tĩnh nói: "Tôi không thể nào lại nói những lời này."
"Bây giờ anh uống say, quên mất mình từng nói cái gì thôi."
Thích Nguyệt lười so đo vấn đề này với anh, "Dù sao anh từng nói không thích em, em cũng không thích anh."
Tô Cận chọn bỏ qua nửa câu đầu của cô, anh chỉ nhớ nửa câu sau, khăng khăng hỏi cô: "Vì sao không thích tôi?"
Anh thong thả ung dung phân tích: "Tôi có bề ngoài xuất chúng, mỗi ngày duy trì tập thể hình, dáng người trong đám đàn ông cũng là số một số hai, thực lực kinh tế càng nổi bật. Sinh hoạt tình cảm tự hạn chế, hẹn hò với tôi, em sẽ là đối tượng được mọi người cực kì hâm mộ.
Tô Cận nghiêm túc gật đầu, "Người đàn ông ưu tú như vậy, em không có lí do gì không thích."
"Em chính là không thích, anh thả em xuống." Thích Nguyệt nhẹ giọng rống lên một câu.
Tô Cận nhíu chặt mày, anh nhìn mặt của cô, cô hình như là nói thật.
Thế mà có người thật sự không thích anh? Tô Cận cảm thấy không tin được.
Anh vốn định kể ra những điều kiện ưu việt của anh tiếp, nhưng lời nói ra lại là: "Vậy em muốn như thế nào mới thích tôi?"
Anh như thế nào em đều không thích. Trong lòng Thích Nguyệt nói thầm.
"Anh thả em xuống trước." Cô nhẹ giọng nói.
Tô Cận hỏi: "Thả em xuống thì em thích tôi?"
"Ừ, ừ, anh thả em xuống thì em thích anh." Thích Nguyệt gật đầu lung tung.
Tô Cận làm theo lời cô, thả cô xuống. Lúc sau lại nghe theo cô, về phòng, dựa vào giường nghỉ ngơi.
"Anh nghỉ ngơi trước đi, em nấu canh giải rượu cho anh." Thích Nguyệt quay người định đi.
"Từ từ." Tô Cận bắt lấy tay cô, cúi người đặt nụ hôn lên trán cô, "Tôi làm theo lời em nói rồi, nên bây giờ em đã thích tôi rồi. Ngày mai tôi đi gặp cha mẹ em, bàn bạc chuyện hôn sự của chúng ta."
Thích Nguyệt ngước mắt, đối diện với ánh mắt thâm thúy của anh, trong lòng run lên, đỏ mặt thoát khỏi tay anh, chạy chậm rời đi.
///
Tô Cận mộng xuân.
Trong mơ anh ôm một cô gái thơm mềm, vừa hôn vừa cắn. Môi cô gái nhỏ cực mềm, anh hôn như thế nào cũng không đủ.
Anh bắt nạt cô đến khóc, nhưng vẫn như cũ không muốn buông cô ra.
Vì tiếng cô khóc đều khiến tâm thần anh rung động.
Tô Cận cố gắng muốn nhìn khuôn mặt cô gái trong ngực, đáng tiếc chỉ một mảnh mơ hồ.
Trong nhà tối tăm, dần dần ùa vào từng tia ánh sáng, nắng sớm từ ngoài cửa sổ dò xét tiến vào, lặng lẽ chiếu lên khuôn mặt đẹp quá mức của người đàn ông trên giường.
Tô Cận chậm rãi mở mắt ra, từ trên giường ngồi dậy, cúi đầu, tầm mắt chậm rãi di chuyển xuống.
Thật lâu sau, anh duỗi tay chạm nhẹ vào, sắc mặt âm trầm.
Tay kia bất đắc dĩ xoa trán.
Không tin được anh lại thèm khát đến mức này.
Sau khi rời giường rửa mặt xong, Tô Cận mặc áo ngủ rời khỏi phòng ngủ.
Thích Nguyệt bưng bữa sáng, cô vừa xoay người liền đối diện với ánh mắt Tô Cận, khuôn mặt trắng nõn lập tức ửng đỏ.
Nắm quần áo trên người, mặt cô hồng hồng thử thăm dò hỏi: "Anh, anh còn nhớ chuyện gì xảy ra vào hôm qua không?"
Tô Cận nhướng mày, bình tĩnh kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt thẹn thùng của cô một lúc, bình tĩnh mở miệng: "Chẳng lẽ tối qua em thấy tôi uống say, không nhịn được chiếm tiện nghi của tôi?"
"A?" Thích Nguyệt há hốc mồm trừng anh, "Em, em chiếm tiện nghi của anh?"
Tô Cận liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt không cần nói cũng biết.
Cả người Thích Nguyệt đều không tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook