Có Phải Anh Muốn Hôn Em Không?
-
Chương 11
Edit: Dánh
Nếu là dỗ con nít thì trong trí nhớ của anh cũng có kinh nghiệm một lần.
Tô Cận ép bản thân dời ánh mắt khỏi mặt Thích Nguyệt, thanh âm đều đều, bình tĩnh xác nhận lại lần nữa: "Em nghĩ kĩ rồi chứ, bảo anh dỗ em giống dỗ con nít?"
"Vâng." Thích Nguyệt gật đầu, hai tròng mắt mang theo chờ mong.
Tô Cận nhìn chằm chằm cô một lúc, "Được."
Anh duỗi tay, trực tiếp ôm người cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô.
Thích Nguyệt sửng sốt một giây, chóp mũi quanh quẩn mùi hương nhẹ nhàng của người đàn ông, cô đỏ mặt đẩy anh, nói lắp bắp: "Không không không phải dỗ như vậy."
Không phải anh ghét tiếp xúc với người khác giới sao, ôm cô làm gì?
Thích Nguyệt vội la lên, "Anh thả em ra trước."
Tối qua và rạng sáng hôm nay, lúc cô gái nhỏ sốt đến mơ màng, anh cũng ôm qua cô.
Mà bây giờ, thân thể cô gái nhỏ không nghiêm trọng như vậy nữa, khi anh ôm cô, mọi cảm quan đều đặt trên thân thể mềm mại của cô.
Tô Cận cúi đầu, giơ tay đặt lên đầu tóc hỗn độn của cô, xoa xoa, tiếng nói thấp thấp: "Ngoan."
Sắc mặt Thích Nguyệt đỏ lên, "Đã nói không phải dỗ như vậy rồi mà."
Tay Tô Cận đặt trên eo cô hơi ngứa, bình tĩnh nói: "Tôi đã từng dỗ qua con trai của chú tôi như vậy."
"Không phải như vậy, anh nghe em nói đi chứ." Cả người Thích Nguyệt không được tự nhiên, muốn thoát khỏi ngực anh, lại phát hiện anh ôm quá chặt.
Cô không dám nhìn thẳng hai mắt Tô Cận, mặt đỏ hồng nhỏ giọng giải thích: "Anh không cần ôm em, chỉ cần nói vài câu dễ nghe như là, như là khen em đẹp nhất, sau này sẽ không để em một mình gì đó."
Khen cô đẹp nhất? Kiểu lời nói không đúng sự thật như thế, anh không nói nên lời.
Sau này sẽ không để cô một mình? Như vậy là hứa hẹn, anh càng không thể dễ dàng đồng ý.
Thấy anh không nói lời nào, Thích Nguyệt hừ hừ, "Anh không muốn nói thì thôi, thả em ra đi, không cần anh dỗ nữa."
"Thích Nguyệt," Tô Cận vẫn ôm cô, nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, cả người hơi nóng lên, "vừa rồi tôi đã đồng ý với em, phải dỗ em như dỗ con nít."
Cả gương mặt Thích Nguyệt đều đỏ lên. Thanh âm anh thấp như vậy, khi nói chuyện có hơi thở phun lên mặt cô.
"Không, không cần nữa." Cô lắc đầu, "Không cần anh dỗ nữa."
"Anh là người giữ lời." Ánh mắt Tô Cận cực tối, trong mắt trong lòng chỉ có khuôn mặt tinh tế không tì vết trước mặt.
Lời nói kế tiếp của cô bị nghẹn trong cổ họng, hai mắt trừng lớn. Trên mặt truyền đến xúc cảm mềm nhẹ, vừa chạm liền rời khỏi.
Nhưng nơi được hôn qua giống như bị phỏng. Cái cảm giác nóng rực đó không chịu biến mất.
"Anh anh anh ..."
Tô Cận "anh" nửa ngày, một chữ cũng không nói nên lời.
Mà Tô Cận còn đang nhớ lại cảm giác khi hôn má cô, cảm giác mềm mại đến không tưởng tượng được.
Biết hành động của mình là đang chiếm tiện nghi của cô gái nhỏ, nhưng anh vẫn như cũ không khống chế được.
Lần đầu tiên có cảm giác mãnh liệt muốn hôn con gái đến vậy, hoàn toàn không phải phong cách làm việc của anh.
Anh ép trái tim đang đập đến cực nhanh xuống, nghiêm túc nói, "Lúc anh dỗ con nít, thường hôn mặt nó."
Tô Cận nghe thấy thanh âm bình tĩnh mà vô sỉ của mình.
///
Quả nhiên, Tô Cận phát hiện cô gái nhỏ giận.
Từ hôm anh hôn má cô trong bệnh viện, quan hệ hai người liền trở nên rất xấu hổ. Tính đến hiện tại, đã qua hai tuần mà hai người chưa nói với nhau một câu.
Cho dù gặp nhau ở nhà, cô gái nhỏ cũng cố ý trốn anh, ánh mắt cũng không thèm liếc anh.
"Lão đại, kế hoạch thu mua sáu tháng cuối năm đều ở đây, cậu xem ..."
Trên mặt Triệu Sùng tươi cười, muốn nói lại thôi.
"Ừ." Tô Cận nhìn lướt qua, đóng văn kiện lại.
"Lão đại, hạng mục mà tôi muốn ..." Hắn cười vài tiếng, ý tứ trong mắt không nói cũng rõ.
Tô Cận buông bút, tựa lưng vào ghế, sắc mặt thanh lãnh, "Không gấp."
"Lão đại, tôi gấp." Triệu Sùng thẳng lưng, "Hạng mục đó rất quan trọng đối với tôi, liên quan đến sự kiểm tra của ông già nhà tôi với tôi."
Hắn đáng thương kể tình cảnh thê thảm của mình ta, nói xong lại phát hiện mày người đàn ông đối diện nhăn cũng không nhăn một chút.
"Nói xong?" Tô Cận bình tĩnh liếc anh hắn một cái.
Triệu Sùng: "Nói xong."
"Ừ." Thần sắc Tô Cận nghiêm túc, "Cậu yên tâm, tôi sẽ giúp cậu."
Nghe anh nói xong, Triệu Sùng đầy mặt kích động. Chỉ cần lão đại chịu giúp hắn, hạng mục này 100% ổn.
"Tôi có chút việc muốn hỏi cậu." Sắc mặt Tô Cận thật nghiêm túc.
"Lão đại cứ hỏi!"
Tô Cận trầm ngâm một lát, lời ít ý nhiều đem chuyện nhịn không được mà hôn Thích Nguyệt ở bệnh viện nói một lần.
Nói xong nhìn về phía Triệu Sùng: "Tôi nên dỗ em ấy như thế nào?"
Đối với chuyện anh trước kia sẽ không dỗ con gái loại chuyện vớ vẩn này, Tô Cận sớm ném chuyện này ra sau đầu.
Anh nghĩ nghĩ, lại châm chước nói: "Chỉ cần em ấy trở lại giống như trước là được."
Sắc mặt Triệu Sùng không thể tin được. Lão đại là người lợi hại như vậy, thế mà EQ trong chuyện tình cảm lại thấp đến vậy?
Hắn thử thăm dò hỏi: "Lão đại, cậu có biết tại sao mình muốn hôn Thích Nguyệt không?"
Tô Cận nhướng mày, "Đương nhiên biết."
"Ồ? Vì sao?" Không tin được hắn là người đầu tiên tâm sự mối tình đầu của lão đại!
Thấy thần sắc hắn kích động, Tô Cận liếc hắn một cái, thong dong bình tĩnh nói: "Vì thói hư tật xấu của đàn ông thôi."
"Hả?" Triệu Sùng không tin được.
"Tôi cho rằng bản thân là người đàn ông bình thường." Tô Cận cảm khái, "Dù sao với sự tự chủ đáng tự hào của tôi, 20 mấy năm qua chưa bao giờ làm ra chuyện quá phận. Không nghĩ đến dục vọng đàn ông đối với phụ nữ mà tôi che giấu nhiều năm lại hoàn toàn bị bộc phát trên người Thích Nguyệt."
Triệu Sùng nghẹn họng, miệng trương trương, cạn lời.
"Thật ra tôi không chỉ muốn hôn mặt em ấy." Mặt mày Tô Cận hiện lên hoang mang, "Khi nhìn bộ dáng nhu nhược đáng thương của em ấy, thậm chí tôi còn muốn ..."
Muốn đè cô dưới thân mà khi dễ.
Tô Cận không nói lời này ra, anh nhìn Triệu Sùng, "Thân thể nhịn lâu quá, quả nhiên cần phát tiết."
Ánh mắt Triệu Sùng hơi lóe, nhanh chóng nói tiếp, "Nếu như vậy, lão đại cậu có nghĩ đến tìm người nào đó nói chuyện yêu đương, khụ, thuận tiện phát tiết tinh lực dư thừa của mình?"
"Triệu Sùng." Ngữ khí Tô Cận lãnh đạm.
Triệu Sùng cảm thấy nao nao, theo phản xạ nói: "Đây."
"Nhiệm vụ của cậu là nói cho tôi biết làm sao dỗ Thích Nguyệt."
Triệu Sùng ha ha, "Cái này sao, cậu mua chút quà tặng cô ấy, hoặc dẫn cô ấy đi công viên giải trí chơi, tiểu nữ sinh 17 tuổi dễ dỗ lắm."
Tô Cận vừa định mở miệng hỏi kĩ chút, điện thoại trên bàn lại rung lên. Anh tùy ý nhìn lướt qua, nhận cuộc gọi.
"Tô tiên sinh, phiền anh đến trường học một chuyến, Thích Nguyệt hình như yêu sớm."
///
Khi xe ngừng ở trước cửa Nhất Trung, Tô Cận vẫn lạnh mặt như cũ. Trợ lí mở cửa xe, đứng một bên chờ anh xuống xe.
Tô Cận không nói một lời đi đến văn phòng giáo viên, anh vừa đến cửa, lời nói chanh chua của người phụ nữ lập tức chui vào tai anh.
"Mày là con nhà ai? Cha mẹ dạy mày như thế nào? Lớn lên một bộ dáng hồ ly tinh, tuổi còn nhỏ mà đi học lại bắt cá ba bốn tay."
Cửa văn phòng mở ra, Tô Cận ngước mắt, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên hơi béo đang bắt lấy tay Thích Nguyệt. Những lời nói khó nghe không ngừng từ miệng bà ta phun ra.
Cô gái nhỏ mặt đầy tức giận, mặt và cổ đều nghẹn đến đỏ lên, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, nhìn như bị rất lớn uất ức.
Trợ lý đi lên gõ cửa, không khí ầm ĩ bên trong yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người tập trung vào cửa văn phòng.
Tô Cận đi vào, đứng bên cạnh Thích Nguyệt.
Thích Nguyệt ngước mắt nhìn anh một cái, lại vừa xấu hổ vừa bất an cúi đầu.
Cô giống như gây phiền phức cho Tô Cận rồi.
Nhưng trong mắt Tô Cận lại là, cô gái nhỏ nhịn nước mắt vội vàng liếc anh một cái, tràn ngập ủy khuất và bất lực.
Tầm mắt chuyển qua trên người phụ nữ trung niên, Tô Cận lãnh đạm nói: "Vị nữ sĩ* này."
*Nữ sĩ: xưng hô người lớn tuổi hơn mình một cách trịnh trọng, mang theo sự lễ phép và tôn trọng. Ở đây không phải do Tô Cận tôn trọng bà đó nhưng vì lễ phép và phép lịch sự nên xưng như vậy á. Không biết xưng tiếng việt như nào nên mình để nguyên nhé.
Người phụ nữ trung niên bị vẻ ngoài của anh khiến cho sững sờ tại chỗ. Nghe xong lời anh nói, bà ngây ngốc "Hả" một tiếng.
"Xin bà buông tay." Ánh mắt Tô Cận cực lạnh, "Bà nắm đau cô gái nhỏ nhà tôi."
Thân thể người phụ nữ trung niên khẽ run, tay theo phản xạ buông ra.
Tô Cận cúi đầu, nhìn trên cổ tay trắng nõn của cô gái nhỏ bị cào ra vệt đỏ, mơ hồ còn bị trầy da.
Tâm tình của anh trong nháy mắt kém vô cùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook