Cô Ơi! Lấy Bố Cháu Không?
-
Chương 2
Buổi tối khi bà giúp việc nấu nướng xong xuôi đâu đấy hết nhưng không thấy bé Bông xuống ăn cơm, Dũng gọi thì không nghe tiếng con trả lời, anh lo lắng lấy chìa khóa dự phòng mở cửa, anh thấy con bé đang nằm quay mặt vào tường.
- bông, bây giờ con có định xuống ăn cơm không???
Con bé không thèm trả lời bố mà cứ thế khóc nức nở, vì con bé không có mẹ từ nhỏ cho nên Dũng rất hay nuông chiều, bây giờ con bé thực sự quá đỗi Bướng Bỉnh.
- con có nghe bố nói gì không? Tại sao càng lớn càng lì lợm, sao. bố nói không nghe...
- bố không thương con, bố kgông cho con gặp mẹ con nhất định sẽ không ăn cơm...
Thì ra con bé vẫn cứ nghĩ là người phụ nữ mà nó gặp lúc chiều là mẹ của nó, biết phải nói như thế nào thì nó mới hiểu người đó và nó không hề có bất cứ một chút quan hệ nào.
- Bố cho con hai sự lựa chọn: hoặc là Giờ con xuống ăn cơm, hoặc là bố sẽ bỏ mặc con, bố sẽ không bao giờ quan tâm đến con nữa.
Mọi lần chỉ cần anh nói như thế thì con bé sẽ sợ, nhưng hôm nay những lời mà anh nói ra con bé thực sự đã không còn để tâm nữa, nó vẫn bướng bỉnh nói với anh.
- Vậy thì bố cứ để con chết đói luôn đi. Còn nữa, tại sao bố lại không muốn cho con nhận mẹ chứ? Bố cũng thừa biết đó là mẹ của con mà, nếu như đó không phải là mẹ của con thì làm sao có thể giống đến như thế....
Con bé càng nói khiến cho lòng anh càng thêm rối bời, anh cũng không biết nói gì chỉ lặng lẽ bỏ ra ngoài. Có lẽ dùng biện pháp cứng rắn với con bé vẫn là sự lựa chọn đúng đắn mà anh phải làm lúc này...
Mặc dù như thế nhưng khi xuống dưới nhà anh vẫn bảo bà giúp việc mang bữa tối lên cho con bé, Khi nào muốn thì con bé sẽ tự ăn...
Nhưng đến nửa đêm thì bữa tối vẫn còn nguyên, anh lại Mở cửa bước vào thì con bé đã ngủ say từ lúc nào. Không muốn gọi con bé dậy, anh đi xuống dưới nhà rồi dặn bà giúp việc sáng mai nấu cháo cho con bé...
Buổi sáng hôm sau Dũng thức dậy thì con bé cũng đã thức giấc, nó đang chuẩn bị đồ để đi học mà không nói gì đến chuyện ăn bữa sáng.
- con đứng lại đó cho bố...
Con bé cũng đứng lại nhưng không nói gì với Dũng cả.
- Con định ngang ngược như thế khi nào đây.
- con xin lỗi bố, nhưng con chỉ đang đấu tranh được được để được ở với mẹ mà thôi.
Con bé nói xong rồi tự đi đến trường chứ cũng không cần Dũng phải đưa đi, con bé Bây giờ đã 10 tuổi, nó cũng đã có những suy nghĩ của nó. Làm sao nó có thể bỏ qua khi nó đã gặp lại được người mà nó cho là mẹ nó chứ...
Dũng chỉ biết lắc đầu nhìn theo con gái, anh có việc gấp cần phải đến công ty, Chắc có lẽ trưa anh phải nói chuyện lại với con bé một lần nữa cho rõ về chuyện mà nó đang nghĩ.
Anh vừa đi tới công ty thì cô thư ký ẻo lả bước tới chỗ anh, cô ta mặc chiếc váy hai dây màu đỏ khoét sâu dưới ngực, lộ ra bầu ngực căng tròn trắng nõn.
Chiếc váy miễn cưỡng cũng che được hết bờ mông, nhưng chỉ cần kiễng chân một cái là có thể nhìn thấy hết bên trong. Dũng không quan tâm đến cô ta lắm chỉ hỏi.
- cô đã chuẩn bị cho buổi họp sáng nay chưa?
Cô ta đi tới chỗ Dũng rồi vòng tay ôm lấy anh từ phía sau, ngực cũng áp về phía anh một cách triệt để...
- Sao vừa nhìn thấy em đã hỏi đến công việc thế, cả ngày hôm qua anh đã đi đâu, em gọi cho anh không được. Người ta đã rất lo lắng đấy...
Dũng đưa Tay vuốt má cô ta rồi cười. Nụ cười chẳng ngọt ngào cũng chẳng phải nhạt nhẽo. Nói tóm lại cái nụ cười ấy thực sự là một nụ cười rất khó hiểu.
- Có chuyện gì muốn nói thì để đến tối. Bây giờ việc cô cần phải làm đó chính là chuẩn bị tốt cho buổi họp, hôm nay chúng ta sẽ gặp đối tác lần tới đấy...
Thấy Dũng nói giọng nghiêm túc như thế thì cô ta cũng thôi không ưỡn ẹo nữa mà đi thẳng vào vấn đề...
- em biết rồi mà, em đã chuẩn bị kỹ rồi, bây giờ chúng ta cùng tới phòng họp.
Ở nhà của Lan.
Lan sau khi thức giấc thì chuẩn bị đồ đạc để đi làm, cô xuống dưới nhà thì thấy bố đã chuẩn bị hết bữa sáng. Bố luôn chu đáo như thế, bảo sao mà cô chẳng muốn đi lấy chồng, chỉ muốn mãi ở bên bố để tận hưởng cái cảm giác được bố yêu thương mãi như thế này....
Lan vòng tay Ôm lấy cổ bố. Ông Vương quay Lại nhìn con gái rồi cười hiền.
- con mau ăn sáng đi rồi đi làm kẻo trễ...
- Bố cứ chiều con như thế này không khéo con lại hư mất...
Lan vừa ngồi xuống ăn được vài miếng thì bố bảo.
- vậy nên tôi mới nói là cô mau chóng đi lấy chồng đi, kẻo cứ ở nhà như thế này thì sớm muộn gì cũng sẽ bị hư thôi.
Nghe bố nói như thế Lan chẳng những không buồn mà còn cười khá vui vẻ.
- con gái bố đi lấy chồng người ta không chăm sóc tốt đâu, bố không thương à??
- Cô chỉ được cái lý do thôi...
Bố luôn hiền như thế, Lan thực sự rất thương bố.
Lan luôn cảm thấy buồn là bởi vì cô không kiếm được nhiều tiền hơn, không thể cho bố cuộc sống tốt hơn. Bố cô đã 50 tuổi rồi nhưng vẫn phải làm nghề sửa xe máy, bao nhiêu năm qua với đồng lương ba cọc ba đồng của Lan cũng chẳng giúp ích gì được nhiều cho bố, chỉ khiến bố phải vất vả, phải lo lắng thêm cho cô...
Cô rất muốn xây cho Bố một căn nhà để những lúc mưa gió bố không phải chạy qua chạy lại hứng nước, Nhưng có lẽ cái điều ấy mãi mãi Lan chẳng thể nào thực hiện được...
Nghĩ đến những điều đó Lan lại chỉ muốn rơi nước mắt, nhưng cô không muốn Bố thấy nên cô cũng cố gắng gượng cười...
Ăn xong bữa sáng Lan vội vã đến công ty, còn bố cô cũng vội vã ra cửa tiệm để sửa xe cho khách..
Cô vừa tới công ty thì lão giám đốc nổi tiếng dê xồm nhất cái công ty ấy lập tức gọi cô...
Với cái thái độ nghiêm túc cộng thêm chút tức giận của Lão thì Lan cũng cảm thấy hơi lo lắng. Cô chẳng biết là mình đã làm gì sai hay đã làm gì đắc tội với lão. Tuy vậy cô vẫn phải đi theo lão vào trong phòng làm việc của lão
Sau khi Lan đi vào trong phòng của lão thì cái thái độ nghiêm túc của lão lập tức biến mất, lão lấy đôi tay gớm ghiếc của lão chộp vào mông Của Lan, giọng nói khàn đặc cộng thêm ánh mắt mờ đục của lão là Lan biết Dục Vọng của lão bắt đầu nổi lên rồi...
Lan cố gắng tránh xa lão, thấy thế Lão gằn giọng.
- thời gian qua tôi ưu ái em nhiều như thế, lẽ ra em phải biết được ý định của tôi chứ? Em mà làm trái ý tôi thì chắc chắn em sẽ khó sống đấy?
Lan ngay lúc này rất muốn đấm vào mặt lão, nhưng bởi vì công việc của mình nên cô vẫn nhẹ nhàng nói với lão.
- Nếu không có chuyện gì thì em xin phép ra ngoài ạ.
Lão tao vẫn không có ý định bỏ qua cho Lan, lão ta cầm lấy tay lan kéo lại.
- Nếu Như giờ em đi ra ngoài thì chắc chắn em sẽ bị mất việc.
Lão ta thực sự đã đe dọa nhầm người rồi. Cái công việc này có hay không cũng không quan trọng một khi mà lòng tự trọng của Lan đã lên tới đỉnh điểm. Lan lấy gót giày cao gót nhẵm mạnh vào chân lão. Rồi sau đó giơ đầu gối lên húc Vào Hạ bộ của lão thêm một phát nữa, lão ta đau quá ôm cái bộ phận thân dưới tởm lợm của mình mà nằm lăn xuống đất...
Lan đi ra ngoài mà chẳng nói thêm bất cứ lời nào nữa, cô đến chỗ mà Hàng ngày cô vẫn làm việc gom hết đồ đạc rồi ngay lập tức nghỉ việc. Cô biết cho dù cô có cố gắng ở lại thì cũng không yên với lão giám đốc ấy, nếu như không muốn bị lão sàm sỡ thì chỉ còn cách nghỉ việc mà thôi..
Lan không thể nào về nhà ngay lúc này được, cô Không muốn bố cô lo lắng. Đi lang thang một hồi chẳng biết thế nào cô lại đi ngay đến quán cà phê ngay bên cạnh công ty của Dũng.
Cô vào trong đó ngồi hơn một tiếng thì tình cờ gặp Dũng cũng đi vào. Dũng khi nhìn thấy Lan thì ngạc nhiên lắm, cả Lan cũng như vậy...
Dù nhận ra nhau nhưng cả hai không chào ai câu nào, suy cho cùng thì họ cũng đâu Quen biết gì. Hơn nữa Lan thấy Dũng đang đi cùng một cô gái rất xinh đẹp nên cũng không tiện.
Dũng đi qua Lan, vẫn không quên để lại cho cô Ánh mắt lạnh lẽo....
Đúng là một con người quá đỗi khó hiểu....
Lúc Lan rời khỏi cũng là lúc Dũng và cô gái kia rời khỏi, đường về nhà cô thư kí kia phải đi qua nhà Lan, nhà Lan Tuy ở mặt đường nhưng do cô không có điều kiện sửa chữa nên nhà cô vẫn chỉ là căn nhà cấp 4 Đơn Sơ.
Dũng vô tình nhìn thấy Lan bước chân vào trong căn nhà đó, đáy mắt anh ta hiện lên một nét giễu cợt.
" thì ra cũng chỉ là một cô gái bình thường, Không có gì nổi bật"
anh đưa cô thư ký kia về nhà, Lúc anh định đi ra xe thì cô ta ôm chặt lấy anh.
- anh không định ở lại với em sao??
- không phải cô nói là cô mệt và muốn nghỉ ngơi à? Bây giờ tôi có việc phải đi về nhà rồi.
- ở lại với em nửa tiếng thôi, Chỉ có anh mới có thể làm em hết mệt...
cô ta buông lơi một dây áo xuống để cho nó hững hờ ở vai, rồi nhìn Dũng bằng đôi mắt mê hoặc xinh đẹp... Cô ta tiếp tục dùng ngón trỏ vẽ vài đường hình tròn trên bộ ngực rắn chắc của anh ta, mục đích chính là muốn níu giữ Dũng ở lại cạnh mình..
Cô ta là đang muốn có một vị trí nhất định trong gia đình của Dũng, chứ không phải là thư ký của anh như bây giờ..
Cái mục đích của cô ta Dũng là người hiểu rõ nhất, và anh nhất định sẽ không bao giờ để cô ta thực hiện được cái mục đích đó. Trong mắt Dũng Cô ta cũng giống như bao nhiêu người phụ nữ khác, chỉ là một món đồ chơi tầm thường....
- muốn quyến rũ tôi thì cô cần phải học thêm nữa, mấy cái trò vớ vẩn này không thể nào lung lay được tôi đâu....
Nếu như con gái anh không có chuyện ở nhà thì có lẽ anh cũng sẽ ở lại với cô ta để vui đùa một chút, Bây giờ anh đang rất lo lắng cho con gái nên thực sự không có hứng.
- bông, bây giờ con có định xuống ăn cơm không???
Con bé không thèm trả lời bố mà cứ thế khóc nức nở, vì con bé không có mẹ từ nhỏ cho nên Dũng rất hay nuông chiều, bây giờ con bé thực sự quá đỗi Bướng Bỉnh.
- con có nghe bố nói gì không? Tại sao càng lớn càng lì lợm, sao. bố nói không nghe...
- bố không thương con, bố kgông cho con gặp mẹ con nhất định sẽ không ăn cơm...
Thì ra con bé vẫn cứ nghĩ là người phụ nữ mà nó gặp lúc chiều là mẹ của nó, biết phải nói như thế nào thì nó mới hiểu người đó và nó không hề có bất cứ một chút quan hệ nào.
- Bố cho con hai sự lựa chọn: hoặc là Giờ con xuống ăn cơm, hoặc là bố sẽ bỏ mặc con, bố sẽ không bao giờ quan tâm đến con nữa.
Mọi lần chỉ cần anh nói như thế thì con bé sẽ sợ, nhưng hôm nay những lời mà anh nói ra con bé thực sự đã không còn để tâm nữa, nó vẫn bướng bỉnh nói với anh.
- Vậy thì bố cứ để con chết đói luôn đi. Còn nữa, tại sao bố lại không muốn cho con nhận mẹ chứ? Bố cũng thừa biết đó là mẹ của con mà, nếu như đó không phải là mẹ của con thì làm sao có thể giống đến như thế....
Con bé càng nói khiến cho lòng anh càng thêm rối bời, anh cũng không biết nói gì chỉ lặng lẽ bỏ ra ngoài. Có lẽ dùng biện pháp cứng rắn với con bé vẫn là sự lựa chọn đúng đắn mà anh phải làm lúc này...
Mặc dù như thế nhưng khi xuống dưới nhà anh vẫn bảo bà giúp việc mang bữa tối lên cho con bé, Khi nào muốn thì con bé sẽ tự ăn...
Nhưng đến nửa đêm thì bữa tối vẫn còn nguyên, anh lại Mở cửa bước vào thì con bé đã ngủ say từ lúc nào. Không muốn gọi con bé dậy, anh đi xuống dưới nhà rồi dặn bà giúp việc sáng mai nấu cháo cho con bé...
Buổi sáng hôm sau Dũng thức dậy thì con bé cũng đã thức giấc, nó đang chuẩn bị đồ để đi học mà không nói gì đến chuyện ăn bữa sáng.
- con đứng lại đó cho bố...
Con bé cũng đứng lại nhưng không nói gì với Dũng cả.
- Con định ngang ngược như thế khi nào đây.
- con xin lỗi bố, nhưng con chỉ đang đấu tranh được được để được ở với mẹ mà thôi.
Con bé nói xong rồi tự đi đến trường chứ cũng không cần Dũng phải đưa đi, con bé Bây giờ đã 10 tuổi, nó cũng đã có những suy nghĩ của nó. Làm sao nó có thể bỏ qua khi nó đã gặp lại được người mà nó cho là mẹ nó chứ...
Dũng chỉ biết lắc đầu nhìn theo con gái, anh có việc gấp cần phải đến công ty, Chắc có lẽ trưa anh phải nói chuyện lại với con bé một lần nữa cho rõ về chuyện mà nó đang nghĩ.
Anh vừa đi tới công ty thì cô thư ký ẻo lả bước tới chỗ anh, cô ta mặc chiếc váy hai dây màu đỏ khoét sâu dưới ngực, lộ ra bầu ngực căng tròn trắng nõn.
Chiếc váy miễn cưỡng cũng che được hết bờ mông, nhưng chỉ cần kiễng chân một cái là có thể nhìn thấy hết bên trong. Dũng không quan tâm đến cô ta lắm chỉ hỏi.
- cô đã chuẩn bị cho buổi họp sáng nay chưa?
Cô ta đi tới chỗ Dũng rồi vòng tay ôm lấy anh từ phía sau, ngực cũng áp về phía anh một cách triệt để...
- Sao vừa nhìn thấy em đã hỏi đến công việc thế, cả ngày hôm qua anh đã đi đâu, em gọi cho anh không được. Người ta đã rất lo lắng đấy...
Dũng đưa Tay vuốt má cô ta rồi cười. Nụ cười chẳng ngọt ngào cũng chẳng phải nhạt nhẽo. Nói tóm lại cái nụ cười ấy thực sự là một nụ cười rất khó hiểu.
- Có chuyện gì muốn nói thì để đến tối. Bây giờ việc cô cần phải làm đó chính là chuẩn bị tốt cho buổi họp, hôm nay chúng ta sẽ gặp đối tác lần tới đấy...
Thấy Dũng nói giọng nghiêm túc như thế thì cô ta cũng thôi không ưỡn ẹo nữa mà đi thẳng vào vấn đề...
- em biết rồi mà, em đã chuẩn bị kỹ rồi, bây giờ chúng ta cùng tới phòng họp.
Ở nhà của Lan.
Lan sau khi thức giấc thì chuẩn bị đồ đạc để đi làm, cô xuống dưới nhà thì thấy bố đã chuẩn bị hết bữa sáng. Bố luôn chu đáo như thế, bảo sao mà cô chẳng muốn đi lấy chồng, chỉ muốn mãi ở bên bố để tận hưởng cái cảm giác được bố yêu thương mãi như thế này....
Lan vòng tay Ôm lấy cổ bố. Ông Vương quay Lại nhìn con gái rồi cười hiền.
- con mau ăn sáng đi rồi đi làm kẻo trễ...
- Bố cứ chiều con như thế này không khéo con lại hư mất...
Lan vừa ngồi xuống ăn được vài miếng thì bố bảo.
- vậy nên tôi mới nói là cô mau chóng đi lấy chồng đi, kẻo cứ ở nhà như thế này thì sớm muộn gì cũng sẽ bị hư thôi.
Nghe bố nói như thế Lan chẳng những không buồn mà còn cười khá vui vẻ.
- con gái bố đi lấy chồng người ta không chăm sóc tốt đâu, bố không thương à??
- Cô chỉ được cái lý do thôi...
Bố luôn hiền như thế, Lan thực sự rất thương bố.
Lan luôn cảm thấy buồn là bởi vì cô không kiếm được nhiều tiền hơn, không thể cho bố cuộc sống tốt hơn. Bố cô đã 50 tuổi rồi nhưng vẫn phải làm nghề sửa xe máy, bao nhiêu năm qua với đồng lương ba cọc ba đồng của Lan cũng chẳng giúp ích gì được nhiều cho bố, chỉ khiến bố phải vất vả, phải lo lắng thêm cho cô...
Cô rất muốn xây cho Bố một căn nhà để những lúc mưa gió bố không phải chạy qua chạy lại hứng nước, Nhưng có lẽ cái điều ấy mãi mãi Lan chẳng thể nào thực hiện được...
Nghĩ đến những điều đó Lan lại chỉ muốn rơi nước mắt, nhưng cô không muốn Bố thấy nên cô cũng cố gắng gượng cười...
Ăn xong bữa sáng Lan vội vã đến công ty, còn bố cô cũng vội vã ra cửa tiệm để sửa xe cho khách..
Cô vừa tới công ty thì lão giám đốc nổi tiếng dê xồm nhất cái công ty ấy lập tức gọi cô...
Với cái thái độ nghiêm túc cộng thêm chút tức giận của Lão thì Lan cũng cảm thấy hơi lo lắng. Cô chẳng biết là mình đã làm gì sai hay đã làm gì đắc tội với lão. Tuy vậy cô vẫn phải đi theo lão vào trong phòng làm việc của lão
Sau khi Lan đi vào trong phòng của lão thì cái thái độ nghiêm túc của lão lập tức biến mất, lão lấy đôi tay gớm ghiếc của lão chộp vào mông Của Lan, giọng nói khàn đặc cộng thêm ánh mắt mờ đục của lão là Lan biết Dục Vọng của lão bắt đầu nổi lên rồi...
Lan cố gắng tránh xa lão, thấy thế Lão gằn giọng.
- thời gian qua tôi ưu ái em nhiều như thế, lẽ ra em phải biết được ý định của tôi chứ? Em mà làm trái ý tôi thì chắc chắn em sẽ khó sống đấy?
Lan ngay lúc này rất muốn đấm vào mặt lão, nhưng bởi vì công việc của mình nên cô vẫn nhẹ nhàng nói với lão.
- Nếu không có chuyện gì thì em xin phép ra ngoài ạ.
Lão tao vẫn không có ý định bỏ qua cho Lan, lão ta cầm lấy tay lan kéo lại.
- Nếu Như giờ em đi ra ngoài thì chắc chắn em sẽ bị mất việc.
Lão ta thực sự đã đe dọa nhầm người rồi. Cái công việc này có hay không cũng không quan trọng một khi mà lòng tự trọng của Lan đã lên tới đỉnh điểm. Lan lấy gót giày cao gót nhẵm mạnh vào chân lão. Rồi sau đó giơ đầu gối lên húc Vào Hạ bộ của lão thêm một phát nữa, lão ta đau quá ôm cái bộ phận thân dưới tởm lợm của mình mà nằm lăn xuống đất...
Lan đi ra ngoài mà chẳng nói thêm bất cứ lời nào nữa, cô đến chỗ mà Hàng ngày cô vẫn làm việc gom hết đồ đạc rồi ngay lập tức nghỉ việc. Cô biết cho dù cô có cố gắng ở lại thì cũng không yên với lão giám đốc ấy, nếu như không muốn bị lão sàm sỡ thì chỉ còn cách nghỉ việc mà thôi..
Lan không thể nào về nhà ngay lúc này được, cô Không muốn bố cô lo lắng. Đi lang thang một hồi chẳng biết thế nào cô lại đi ngay đến quán cà phê ngay bên cạnh công ty của Dũng.
Cô vào trong đó ngồi hơn một tiếng thì tình cờ gặp Dũng cũng đi vào. Dũng khi nhìn thấy Lan thì ngạc nhiên lắm, cả Lan cũng như vậy...
Dù nhận ra nhau nhưng cả hai không chào ai câu nào, suy cho cùng thì họ cũng đâu Quen biết gì. Hơn nữa Lan thấy Dũng đang đi cùng một cô gái rất xinh đẹp nên cũng không tiện.
Dũng đi qua Lan, vẫn không quên để lại cho cô Ánh mắt lạnh lẽo....
Đúng là một con người quá đỗi khó hiểu....
Lúc Lan rời khỏi cũng là lúc Dũng và cô gái kia rời khỏi, đường về nhà cô thư kí kia phải đi qua nhà Lan, nhà Lan Tuy ở mặt đường nhưng do cô không có điều kiện sửa chữa nên nhà cô vẫn chỉ là căn nhà cấp 4 Đơn Sơ.
Dũng vô tình nhìn thấy Lan bước chân vào trong căn nhà đó, đáy mắt anh ta hiện lên một nét giễu cợt.
" thì ra cũng chỉ là một cô gái bình thường, Không có gì nổi bật"
anh đưa cô thư ký kia về nhà, Lúc anh định đi ra xe thì cô ta ôm chặt lấy anh.
- anh không định ở lại với em sao??
- không phải cô nói là cô mệt và muốn nghỉ ngơi à? Bây giờ tôi có việc phải đi về nhà rồi.
- ở lại với em nửa tiếng thôi, Chỉ có anh mới có thể làm em hết mệt...
cô ta buông lơi một dây áo xuống để cho nó hững hờ ở vai, rồi nhìn Dũng bằng đôi mắt mê hoặc xinh đẹp... Cô ta tiếp tục dùng ngón trỏ vẽ vài đường hình tròn trên bộ ngực rắn chắc của anh ta, mục đích chính là muốn níu giữ Dũng ở lại cạnh mình..
Cô ta là đang muốn có một vị trí nhất định trong gia đình của Dũng, chứ không phải là thư ký của anh như bây giờ..
Cái mục đích của cô ta Dũng là người hiểu rõ nhất, và anh nhất định sẽ không bao giờ để cô ta thực hiện được cái mục đích đó. Trong mắt Dũng Cô ta cũng giống như bao nhiêu người phụ nữ khác, chỉ là một món đồ chơi tầm thường....
- muốn quyến rũ tôi thì cô cần phải học thêm nữa, mấy cái trò vớ vẩn này không thể nào lung lay được tôi đâu....
Nếu như con gái anh không có chuyện ở nhà thì có lẽ anh cũng sẽ ở lại với cô ta để vui đùa một chút, Bây giờ anh đang rất lo lắng cho con gái nên thực sự không có hứng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook