Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng
-
Chương 20: Người mới tình cũ…. (1)
Lại nói cùng lúc này chỗ Phạm Khinh Ba, sau khi tiểu
nhị đã lui ra, trong phòng không có nguời ngoài, vì thế ai đó lộ ra bản chất
với thái độ hung dữ, đập bàn thét lớn: “Nói! Vì sao lại bịa đặt ra hôn sự của
chúng ta?”
Thư Sinh rụt vai, nhưng lại lập tức nhớ tới bản thân mình không làm gì sai, bèn ưỡn thẳng lưng, nghiêm mặt nói: “Tại hạ chưa từng bịa đặt.”
Phạm Khinh Ba tự nhủ phải thật bình tĩnh, đầu óc tên này so với người bình thường khác nhiều lắm lắm, nàng nên thông cảm, nên bao dung, nên nhân nhượng. Rốt cục mới áp chế được lửa giận trong lòng, “Được rồi, vậy đổi cách nói khác, ta đồng ý thành thân với ngươi bao giờ?”
Đổi cách nói như vậy hắn liền hiểu. Thư Sinh như lẽ đương nhiên nói: “Ngay trên đường đó thôi.” Dừng lại một chút, nghĩ đến nàng còn có một vị huynh trưởng, bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Xưa thường việc hôn nhân đại sự nên phải có lệnh của cha mẹ lời của bà mối. Huynh trưởng cũng như cha, theo lý mà nói tại hạ nên đi bái phóng lệnh huynh trước mới đúng, tại hạ thật là lo lắng không chu toàn.”
“Công ca ca cũng không phải ca ca ruột của ta, không cần để ý đến hắn —— không đúng! Ai thèm nói về việc này!”
Thư Sinh vẻ mặt không hiểu: vậy bằng không nàng muốn nói việc gì nữa?
“Ta muốn nói !” Hét đến một nửa lại dừng lại, bỗng cảm thấy đối với tên kia luôn hiện ra bộ dáng hồn nhiên vô tội như lẽ đương nhiên, lúc nào cũng chỉ có mình nàng bị làm cho tức giận đến thổi râu trừng mắt hét to, thật sự là …. Rất ngu ngốc.
Bả vai thoáng hạ xuống, lông mày vốn nhếch lên cũng chụp lại thành hình chữ bát (八), Phạm Khinh Ba nằm úp sấp trên bàn, nhìn Thư Sinh, trong ánh mắt phát ra vô hạn ai oán, “Ta muốn nói là, ta rốt cuộc đáp ứng hôn sự khi nào? Vì sao đến nửa điểm ấn tượng ta cũng không có? Thư công tử, Thư đại hiệp à, ngươi xác định ngươi chính tai nghe thấy sao?”
“Cái đó thực ra không có.” Còn không cho nàng chút chút thời gian mà cao hứng, Thư Sinh đã nói tiếp, “Song kì thực là tại hạ tận mắt nhìn thấy.”
Phạm Khinh Ba nghe vậy, đầu óc đột nhiên hiện lên cái gì đó, chậm rãi ưỡng thẳng lưng, sắc mặt trở nên đông cứng lại, “Ngươi ngàn vạn lần đừng nói với ta là, mấy cái chớp mắt như phóng mị nhãn kia của ngươi ở trên đường là có hàm nghĩa sâu xa như vậy nha.”
Thư Sinh hai mắt sáng ngời, gật đầu thật mạnh , “Người hiểu ta ——
Lời còn chưa dứt, đã thấy Phạm Khinh Ba tuyệt vọng ôm lấy đầu mình tự đập lên bàn, “Đại hiệp à ngài tha cho tiểu nhân đi ! Tiểu nhân thật sự không biết ngài giỏi như vậy đâu! Thật đấy, ngài trình độ rất cao, cái đầu óc bình thường này của tiểu nhân không hiểu nổi lời của người quê ở cách đây bao nhiêu năm ánh sáng như ngài đâu!” Ngươi đúng là người ngoài hành tinh!
Thư Sinh mặc dù hoàn toàn không hiểu nàng đang nói gì, nhưng nhìn động tác của nàng thì đã hiểu, phát hoảng tiến lên tay chân luống cuống đỡ lấy đầu nàng léo đến ngực mình. Thấy nàng vẻ mặt thống khổ, có chút ngây ngốc vụng về vỗ lưng nàng, nói năng lộn xộn an ủi: “Không có việc gì không có việc gì, quê tại hạ ở Linh Châu Giang Nam, mặc dù cách xa kinh thành một chút, nhưng cũng không cần đến tận bao nhiêu năm…”
Nhìn thấy ánh mắt người trong lòng đã nổi lên sát ý, đang nói liền nghẹn, suy yếu nói thêm: “Song ở quê cũ tại hạ cũng không còn thân thích, chúng ta thành thân cũng có thể không cần quay về đó… Phạm cô nương nguyện ý ở đâu, tại hạ liền ở đó…”
“Vậy thật là… cám ơn ngươi a.” Phạm Khinh Ba lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, nháy mắt sau liền nắm lấy cổ áo Thư Sinh, từng chữ từng chút cắn răng nói, “Nói cho hết nguyên nhân hậu quả đi, giải thích rõ ràng ý nghĩa của vài cái chớp mắt kia của ngươi cho ta, bà đây cho dù chết cũng muốn chết một cách rõ ràng!”
Thư Sinh sau khi hồi tưởng lại một chút, nghiêm túc giải thích nói: “Tại hạ lúc nãy dọc trên đường đi đều suy nghĩ về hai chữ nhân duyên. Tuổi của tại hạ cũng không còn nhỏ, đã đến thời điểm để lập gia đình, điểm này Phạm cô nương với tại hạ không thể ngờ là cũng giống nhau……”
Ách, có sát khí… Không, không nhìn là được rồi, phải tiếp tục nói. Min : =.= khổ anh, mắc chứng sợ lão bà trong tương lai
“Cho nên , tại hạ từng đụng qua cô nương, cô nương cũng, ừm, đụng qua tại hạ, đương nhiên, chúng ta cũng cho phép nhau đụng vào…” Dừng lại một chút, cúi đầu nhìn nữ nhân trong lòng, uyển chuyển đề nghị, “Phạm cô nương, cắn người không phải một thói quen tốt đâu.”
Phạm Khinh Ba đang cắn cánh tay hắn vẫn không nhả ra, mắt liếc lên phía trên, “Ta thích thế! Ngươi dám quản ta?” Min: chị phải hỏi là anh quản nổi không chứ =))
“Được rồi, tại hạ không quấy rầy nữa, cô nương cứ chậm rãi cắn.” Dù sao bây giờ trên người hắn cũng không có độc, nàng cắn thế nào thì cũng không có việc gì, chỉ cần nàng cao hứng là tốt rồi. So với lúc nàng vẻ mặt đầy đe doạ hay lúc lười nhác tuỳ hứng… Quả nhiên bộ dáng giương nanh múa vuốt vẫn đáng yêu hơn hẳn. (Yu: bt ah. A thik bị chị ngược ah ,ta cũng mún kiếm người như thế ah ^-^)
Nhưng mà nhìn nàng ra sức cắn như vậy, hắn có nên phối hợp kêu đau một chút không đây?
Thôi, vẫn nên quên đi, hắn không giỏi nói dối, miễn để cho nàng thấy hắn diễn không đạt lại nói hắn không có thành ý, vẫn là tiếp tục phát biểu ý kiến thì tốt hơn.
“Trong tình hình này, nhân duyên là một chuyện, vợ chồng hoà hợp mới chính là chuyện tốt nhất. Mà Phạm cô nương trí tuệ hơn người, hiểu kinh thư, tuy rằng thỉnh thoảng thích nói linh tinh bậy bạ, thỉnh thoảng không đứng đắn cho lắm, thỉnh thoảng tuỳ hứng làm bậy một chút, thỉnh thoảng không khống chế được tính khí, nhưng cũng là một người luôn thấu hiểu lòng ta, một tri âm hiếm có trên đời….”
“Ngươi hiểu lầm.”
Phạm Khinh Ba nhả tay hắn ra ngắt lời, “Trừ điểm thông minh tuyệt đỉnh ngươi nói ta đồng ý ra, những cái khen ngợi kia đều là hiểu lầm. Thực tế chính là ta cả ngày đều thích nói linh tinh bậy bạ, hoàn toàn không đứng đắn chút nào, trời sinh thích tuỳ hứng làm bậy, chả lúc nào khống chế được tính khí cả. Thực dễ nhận thấy, hiểu lầm lớn nhất ở đây chính là…… ta thật sự một chút cũng không hiểu nổi lòng người a vị công tử này!”
Thấy hắn muốn nói lại thôi, sợ càng nói càng lạc đề, nàng vội vàng xua tay, “Quên đi quên đi không nói việc này nữa, ngươi trực tiếp tiến vào vấn đề chính đi.”
Hắn gật gật đầu, phân tích từng chút từng chút nói: “Sau khi đã suy nghĩ rất kĩ càng, tại hạ quyết định chịu trách nhiệm đối với mối quan hệ của chúng ta, nhưng lúc đó là ngại đang ở giữa đường đông người, đành phải dùng ánh mắt ra hiệu. Cái chớp mắt đầu tiên là để hỏi ý kiến, lúc đấy Phạm cô nương tuy có chút chần chờ, nhưng vẫn chớp mắt đồng ý, lần thứ hai chớp mắt là do không thể tin muốn xác nhận lại, lần này Phạm cô nương, Phạm cô nương không chút chần chờ do dự nào đáp lại tại hạ…”
“Đợi chút, đợi chút! Ngươi làm sao mà biết ánh mắt của ta là có ý tứ gì hả?” Chính nàng còn không hiểu được nữa là. >”
Thư Sinh có chút ngại ngùng cười, lại lộ ra cái vẻ mặt như lẽ đương nhiên kia, “Bởi vì là người tri âm hiểu lòng nhau a.”
Phạm Khinh Ba hoàn toàn phát điên, đấm ngực…. đương nhiên là ngực Thư Sinh…… đau thương nói: “Thư Sinh trong đầu ngươi rốt cục là đang nghĩ cái gì hả a a a a a!”
Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên, theo sau đó còn có thanh âm của tiểu nhị: “Khách quan, quấy rầy.”
Phạm Khinh Ba đang hét tạm dừng, cùng Thư Sinh hai mặt nhìn nhau, phút chốc đẩy đối phương ra, vội vội vàng vàng tự cúi đầu sửa sang lại dung nhan, sau đó ngồi nghiêm chỉnh giương giọng nói: “Vào đi.”
Cửa phòng ‘chi nha’ một tiếng bị mở ra.
Nhìn thấy tiểu nhị, Phạm Khinh Ba quyết định tiên phát chế nhân* “Vừa rồi tranh cãi to tiếng làm ầm ĩ đến các ngươi thật là ngại quá, tuy rằng hơn nửa nguyên nhân trong đó là bởi vì hiệu quả cách âm của phòng chỗ các ngươi quá kém.”
(*tiên phát chế nhân: đánh đòn phủ đầu ~ ra tay trước để kiềm chế đồi phương)
Nàng cho rằng tiểu nhị là nhận được phản ánh của các khách nhân dưới lầu nên mới đến nhắc nhở nàng nhỏ giọng một chút mà thôi. Ai ngờ hắn thần sắc xấu hổ đứng sang bên cạnh, phía sau thế nhưng lại có một người quen thuộc đi vào, trong nháy mắt khiến nàng trợn tròn con ngươi. Còn chưa hết, trong khi nàng còn chưa kịp thu hồi biểu bình kinh ngạc, đã thấy trong phòng lại nhiều thêm một người, là một nữ nhân nàng hoàn toàn không biết, vì thế nàng thuận tiện cũng mở lớn miệng lần nữa.
“Chu giáo úy nói muốn cùng các vị ngồi chung 1 bàn!”
Tiểu nhị sau khi bỏ lại những lời này liền như lửa cháy đến mông bỏ chạy, thật đúng là không có đạo đức nghề nghiệp.
Vì vậy chỉ còn lại người mới tình cũ ngồi cùng một chỗ, muốn hoà thuận vui vẻ… Đó là không có khả năng.
“Tại hạ họ Thư tên Sinh, tên chữ Cần Chi, chư vị có lễ(đại khái là câu chào).”
Chỉ có Thư Sinh không chịu ảnh hưởng gì, còn lo liệu lễ tiết, bình tĩnh tự nhiên mà đánh vỡ trầm mặc. Phạm Khinh Ba ngại ngùng vội vàng vùi đầu ăn cơm, Chu Tử Sách vội vàng gấp gáp trừng mắt nhìn người, không rảnh hùa theo. Cuối cùng vẫn là vị tiểu thư bên cạnh Chu Tử Sách kia đứng dậy đáp lễ .
“Tiểu nữ Từ thị, ra mắt Thư công tử, ra mắt Phạm cô nương.”
Bị điểm danh… Phạm Khinh Ba nuốt cơm xuống, ngẩng đầu, “Từ tiểu thư có lễ.”
Nàng nghĩ nàng đại khái đã biết cái việc nàng vốn nên biết nhưng lại chưa kịp biết kia là gì. Kết hợp với tình huống mấy ngày hôm nay nàng đã đóng cửa không ra ngoài, chắc hẳn tiêu đề buôn chuyện của mấy ngày nay chắc hẳn là “Tiểu Bá Vương sắp tổ chức hôn lễ với người yêu mới, Khinh Bạc nữ quá đau khổ vì bị vứt bỏ liền mất tích.”
Vì Từ tiểu thư này dịu dàng hào phóng, tuy là trên người mặc đều là đồ đẹp đẽ quý giá, nhưng lại không có tính khí kiêu sa của một số các tiểu thư nhà cao cửa rộng khác, cử chỉ tuy nhiều lễ nghĩa nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy quái đản khác người, đủ thấy xuất thân của nàng đúng là tiểu thư khuê tú con nhà thế gia, tuy Chu Tử Sách con nhà tướng nhưng thật ra lại càng tăng thêm phần hợp nhau.
Trong lúc Phạm Khinh Ba quan sát Từ gia tiểu thư, nàng kia cũng đồng thời quan sát vị “kì” nữ tiếng tăm lừng lẫy kinh thành này.
Dung mạo thanh tú, là người quang minh lỗi lạc. Đôi mắt linh hoạt, là người tuỳ hứng. Khoé miệng cười nhẹ, khuôn miệng nhỏ nhắn, là người có tính hài hước.
Quả nhiên không hổ là người trong lòng Chu gia công tử a. Có thể thấy được lời đồn trên phố là vớ vẩn cỡ nào, theo nàng thấy, vị Phạm cô nương này chính là khác những người thường thôi, cũng giống như những nữ nhi dám yêu dám hận trong các cuốn tiểu thuyết của Hoan Hỉ Thiên vậy, chẳng thấy có phần không chịu nổi như mọi người thường nói? Cái gì mà ngả ngớn phóng đãng, mạnh mẽ vô lễ, bao nhiêu tồi tệ với phỉ báng.
Phía này căng phòng là hai nữ nhân đang bốn mắt nhìn nhau, sinh ra ý tứ như “Thân thiết từ lâu”, thật có chút ngưỡng mộ.
Còn bên này hai nam nhân nhìn nhau lại không biết là có tư vị gì.
Chu Tử Sách một tay kéo Từ tiểu thư đến bên cạnh, nhìn thẳng vào Phạm Khinh Ba, thanh âm lạnh lùng nói: “Vị này là nữ nhi của đương kim đại học sĩ, là vị hôn thê của ta, tốt xấu gì cũng đã từng quen biết nhau, nàng không thể vui vẻ một chút sao?”
Rõ ràng lần trước khi gặp mặt hắn nói những lời tuyệt tình, cũng hận nàng vô tâm, nhưng đúng là vẫn không thể buông tay. Không thể buông tay, nhưng cũng không thể nắm bắt. Cho dù tự nhủ với bản thân trăm ngàn lần không nên lại kích động vì nàng, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng bình thản của nàng vẫn không nhịn được tức giận không thôi. Nếu nàng đối xử lãnh đạm, hắn còn có thể an ủi bản thân rằng nàng vẫn có tình ý với hắn. Nhưng nàng bình thản, chứng tỏ nàng thật sự đã hoàn toàn buông tay, không lưu luyến chút nào. Mà đây đúng là điều hắn không thể chịu đựng nổi.
Từ tiểu thư hơi hơi nhíu mày vì động tác của Chu Tử Sách, nhưng cũng không nói gì, chỉ nhìn Phạm Khinh Ba gật gật đầu.
Phạm Khinh Ba cười với nàng. Tuy rằng cảm thấy chúc phúc cho đối tượng mới của người tình cũ có vẻ mờ ám như là vẫn còn lưu luyến gì, thật sự có vẻ giả tạo lắm, nhưng nếu đây là điều hắn muốn, như vậy nàng cũng chỉ nên nghe lời nói cho đúng, “Chúc mừng hai vị.”
Cảm giác giọng mình có điểm bình thản, sợ người ta lại cho rằng mình nói một đằng nghĩ một nẻo, vì thế nàng lại bỏ thêm một câu: “Hai vị môn đăng hộ đối, ông trời tác hợp, sau này nhất định có thể hạnh phúc mĩ mãn.”
Câu này chính là phát ra từ đáy lòng nàng, lại chọc giận Chu Tử Sách luôn luôn đè nén đau khổ kia. “Môn đăng hộ đối chết tiệt!”
Thư Sinh rụt vai, nhưng lại lập tức nhớ tới bản thân mình không làm gì sai, bèn ưỡn thẳng lưng, nghiêm mặt nói: “Tại hạ chưa từng bịa đặt.”
Phạm Khinh Ba tự nhủ phải thật bình tĩnh, đầu óc tên này so với người bình thường khác nhiều lắm lắm, nàng nên thông cảm, nên bao dung, nên nhân nhượng. Rốt cục mới áp chế được lửa giận trong lòng, “Được rồi, vậy đổi cách nói khác, ta đồng ý thành thân với ngươi bao giờ?”
Đổi cách nói như vậy hắn liền hiểu. Thư Sinh như lẽ đương nhiên nói: “Ngay trên đường đó thôi.” Dừng lại một chút, nghĩ đến nàng còn có một vị huynh trưởng, bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Xưa thường việc hôn nhân đại sự nên phải có lệnh của cha mẹ lời của bà mối. Huynh trưởng cũng như cha, theo lý mà nói tại hạ nên đi bái phóng lệnh huynh trước mới đúng, tại hạ thật là lo lắng không chu toàn.”
“Công ca ca cũng không phải ca ca ruột của ta, không cần để ý đến hắn —— không đúng! Ai thèm nói về việc này!”
Thư Sinh vẻ mặt không hiểu: vậy bằng không nàng muốn nói việc gì nữa?
“Ta muốn nói !” Hét đến một nửa lại dừng lại, bỗng cảm thấy đối với tên kia luôn hiện ra bộ dáng hồn nhiên vô tội như lẽ đương nhiên, lúc nào cũng chỉ có mình nàng bị làm cho tức giận đến thổi râu trừng mắt hét to, thật sự là …. Rất ngu ngốc.
Bả vai thoáng hạ xuống, lông mày vốn nhếch lên cũng chụp lại thành hình chữ bát (八), Phạm Khinh Ba nằm úp sấp trên bàn, nhìn Thư Sinh, trong ánh mắt phát ra vô hạn ai oán, “Ta muốn nói là, ta rốt cuộc đáp ứng hôn sự khi nào? Vì sao đến nửa điểm ấn tượng ta cũng không có? Thư công tử, Thư đại hiệp à, ngươi xác định ngươi chính tai nghe thấy sao?”
“Cái đó thực ra không có.” Còn không cho nàng chút chút thời gian mà cao hứng, Thư Sinh đã nói tiếp, “Song kì thực là tại hạ tận mắt nhìn thấy.”
Phạm Khinh Ba nghe vậy, đầu óc đột nhiên hiện lên cái gì đó, chậm rãi ưỡng thẳng lưng, sắc mặt trở nên đông cứng lại, “Ngươi ngàn vạn lần đừng nói với ta là, mấy cái chớp mắt như phóng mị nhãn kia của ngươi ở trên đường là có hàm nghĩa sâu xa như vậy nha.”
Thư Sinh hai mắt sáng ngời, gật đầu thật mạnh , “Người hiểu ta ——
Lời còn chưa dứt, đã thấy Phạm Khinh Ba tuyệt vọng ôm lấy đầu mình tự đập lên bàn, “Đại hiệp à ngài tha cho tiểu nhân đi ! Tiểu nhân thật sự không biết ngài giỏi như vậy đâu! Thật đấy, ngài trình độ rất cao, cái đầu óc bình thường này của tiểu nhân không hiểu nổi lời của người quê ở cách đây bao nhiêu năm ánh sáng như ngài đâu!” Ngươi đúng là người ngoài hành tinh!
Thư Sinh mặc dù hoàn toàn không hiểu nàng đang nói gì, nhưng nhìn động tác của nàng thì đã hiểu, phát hoảng tiến lên tay chân luống cuống đỡ lấy đầu nàng léo đến ngực mình. Thấy nàng vẻ mặt thống khổ, có chút ngây ngốc vụng về vỗ lưng nàng, nói năng lộn xộn an ủi: “Không có việc gì không có việc gì, quê tại hạ ở Linh Châu Giang Nam, mặc dù cách xa kinh thành một chút, nhưng cũng không cần đến tận bao nhiêu năm…”
Nhìn thấy ánh mắt người trong lòng đã nổi lên sát ý, đang nói liền nghẹn, suy yếu nói thêm: “Song ở quê cũ tại hạ cũng không còn thân thích, chúng ta thành thân cũng có thể không cần quay về đó… Phạm cô nương nguyện ý ở đâu, tại hạ liền ở đó…”
“Vậy thật là… cám ơn ngươi a.” Phạm Khinh Ba lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, nháy mắt sau liền nắm lấy cổ áo Thư Sinh, từng chữ từng chút cắn răng nói, “Nói cho hết nguyên nhân hậu quả đi, giải thích rõ ràng ý nghĩa của vài cái chớp mắt kia của ngươi cho ta, bà đây cho dù chết cũng muốn chết một cách rõ ràng!”
Thư Sinh sau khi hồi tưởng lại một chút, nghiêm túc giải thích nói: “Tại hạ lúc nãy dọc trên đường đi đều suy nghĩ về hai chữ nhân duyên. Tuổi của tại hạ cũng không còn nhỏ, đã đến thời điểm để lập gia đình, điểm này Phạm cô nương với tại hạ không thể ngờ là cũng giống nhau……”
Ách, có sát khí… Không, không nhìn là được rồi, phải tiếp tục nói. Min : =.= khổ anh, mắc chứng sợ lão bà trong tương lai
“Cho nên , tại hạ từng đụng qua cô nương, cô nương cũng, ừm, đụng qua tại hạ, đương nhiên, chúng ta cũng cho phép nhau đụng vào…” Dừng lại một chút, cúi đầu nhìn nữ nhân trong lòng, uyển chuyển đề nghị, “Phạm cô nương, cắn người không phải một thói quen tốt đâu.”
Phạm Khinh Ba đang cắn cánh tay hắn vẫn không nhả ra, mắt liếc lên phía trên, “Ta thích thế! Ngươi dám quản ta?” Min: chị phải hỏi là anh quản nổi không chứ =))
“Được rồi, tại hạ không quấy rầy nữa, cô nương cứ chậm rãi cắn.” Dù sao bây giờ trên người hắn cũng không có độc, nàng cắn thế nào thì cũng không có việc gì, chỉ cần nàng cao hứng là tốt rồi. So với lúc nàng vẻ mặt đầy đe doạ hay lúc lười nhác tuỳ hứng… Quả nhiên bộ dáng giương nanh múa vuốt vẫn đáng yêu hơn hẳn. (Yu: bt ah. A thik bị chị ngược ah ,ta cũng mún kiếm người như thế ah ^-^)
Nhưng mà nhìn nàng ra sức cắn như vậy, hắn có nên phối hợp kêu đau một chút không đây?
Thôi, vẫn nên quên đi, hắn không giỏi nói dối, miễn để cho nàng thấy hắn diễn không đạt lại nói hắn không có thành ý, vẫn là tiếp tục phát biểu ý kiến thì tốt hơn.
“Trong tình hình này, nhân duyên là một chuyện, vợ chồng hoà hợp mới chính là chuyện tốt nhất. Mà Phạm cô nương trí tuệ hơn người, hiểu kinh thư, tuy rằng thỉnh thoảng thích nói linh tinh bậy bạ, thỉnh thoảng không đứng đắn cho lắm, thỉnh thoảng tuỳ hứng làm bậy một chút, thỉnh thoảng không khống chế được tính khí, nhưng cũng là một người luôn thấu hiểu lòng ta, một tri âm hiếm có trên đời….”
“Ngươi hiểu lầm.”
Phạm Khinh Ba nhả tay hắn ra ngắt lời, “Trừ điểm thông minh tuyệt đỉnh ngươi nói ta đồng ý ra, những cái khen ngợi kia đều là hiểu lầm. Thực tế chính là ta cả ngày đều thích nói linh tinh bậy bạ, hoàn toàn không đứng đắn chút nào, trời sinh thích tuỳ hứng làm bậy, chả lúc nào khống chế được tính khí cả. Thực dễ nhận thấy, hiểu lầm lớn nhất ở đây chính là…… ta thật sự một chút cũng không hiểu nổi lòng người a vị công tử này!”
Thấy hắn muốn nói lại thôi, sợ càng nói càng lạc đề, nàng vội vàng xua tay, “Quên đi quên đi không nói việc này nữa, ngươi trực tiếp tiến vào vấn đề chính đi.”
Hắn gật gật đầu, phân tích từng chút từng chút nói: “Sau khi đã suy nghĩ rất kĩ càng, tại hạ quyết định chịu trách nhiệm đối với mối quan hệ của chúng ta, nhưng lúc đó là ngại đang ở giữa đường đông người, đành phải dùng ánh mắt ra hiệu. Cái chớp mắt đầu tiên là để hỏi ý kiến, lúc đấy Phạm cô nương tuy có chút chần chờ, nhưng vẫn chớp mắt đồng ý, lần thứ hai chớp mắt là do không thể tin muốn xác nhận lại, lần này Phạm cô nương, Phạm cô nương không chút chần chờ do dự nào đáp lại tại hạ…”
“Đợi chút, đợi chút! Ngươi làm sao mà biết ánh mắt của ta là có ý tứ gì hả?” Chính nàng còn không hiểu được nữa là. >”
Thư Sinh có chút ngại ngùng cười, lại lộ ra cái vẻ mặt như lẽ đương nhiên kia, “Bởi vì là người tri âm hiểu lòng nhau a.”
Phạm Khinh Ba hoàn toàn phát điên, đấm ngực…. đương nhiên là ngực Thư Sinh…… đau thương nói: “Thư Sinh trong đầu ngươi rốt cục là đang nghĩ cái gì hả a a a a a!”
Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên, theo sau đó còn có thanh âm của tiểu nhị: “Khách quan, quấy rầy.”
Phạm Khinh Ba đang hét tạm dừng, cùng Thư Sinh hai mặt nhìn nhau, phút chốc đẩy đối phương ra, vội vội vàng vàng tự cúi đầu sửa sang lại dung nhan, sau đó ngồi nghiêm chỉnh giương giọng nói: “Vào đi.”
Cửa phòng ‘chi nha’ một tiếng bị mở ra.
Nhìn thấy tiểu nhị, Phạm Khinh Ba quyết định tiên phát chế nhân* “Vừa rồi tranh cãi to tiếng làm ầm ĩ đến các ngươi thật là ngại quá, tuy rằng hơn nửa nguyên nhân trong đó là bởi vì hiệu quả cách âm của phòng chỗ các ngươi quá kém.”
(*tiên phát chế nhân: đánh đòn phủ đầu ~ ra tay trước để kiềm chế đồi phương)
Nàng cho rằng tiểu nhị là nhận được phản ánh của các khách nhân dưới lầu nên mới đến nhắc nhở nàng nhỏ giọng một chút mà thôi. Ai ngờ hắn thần sắc xấu hổ đứng sang bên cạnh, phía sau thế nhưng lại có một người quen thuộc đi vào, trong nháy mắt khiến nàng trợn tròn con ngươi. Còn chưa hết, trong khi nàng còn chưa kịp thu hồi biểu bình kinh ngạc, đã thấy trong phòng lại nhiều thêm một người, là một nữ nhân nàng hoàn toàn không biết, vì thế nàng thuận tiện cũng mở lớn miệng lần nữa.
“Chu giáo úy nói muốn cùng các vị ngồi chung 1 bàn!”
Tiểu nhị sau khi bỏ lại những lời này liền như lửa cháy đến mông bỏ chạy, thật đúng là không có đạo đức nghề nghiệp.
Vì vậy chỉ còn lại người mới tình cũ ngồi cùng một chỗ, muốn hoà thuận vui vẻ… Đó là không có khả năng.
“Tại hạ họ Thư tên Sinh, tên chữ Cần Chi, chư vị có lễ(đại khái là câu chào).”
Chỉ có Thư Sinh không chịu ảnh hưởng gì, còn lo liệu lễ tiết, bình tĩnh tự nhiên mà đánh vỡ trầm mặc. Phạm Khinh Ba ngại ngùng vội vàng vùi đầu ăn cơm, Chu Tử Sách vội vàng gấp gáp trừng mắt nhìn người, không rảnh hùa theo. Cuối cùng vẫn là vị tiểu thư bên cạnh Chu Tử Sách kia đứng dậy đáp lễ .
“Tiểu nữ Từ thị, ra mắt Thư công tử, ra mắt Phạm cô nương.”
Bị điểm danh… Phạm Khinh Ba nuốt cơm xuống, ngẩng đầu, “Từ tiểu thư có lễ.”
Nàng nghĩ nàng đại khái đã biết cái việc nàng vốn nên biết nhưng lại chưa kịp biết kia là gì. Kết hợp với tình huống mấy ngày hôm nay nàng đã đóng cửa không ra ngoài, chắc hẳn tiêu đề buôn chuyện của mấy ngày nay chắc hẳn là “Tiểu Bá Vương sắp tổ chức hôn lễ với người yêu mới, Khinh Bạc nữ quá đau khổ vì bị vứt bỏ liền mất tích.”
Vì Từ tiểu thư này dịu dàng hào phóng, tuy là trên người mặc đều là đồ đẹp đẽ quý giá, nhưng lại không có tính khí kiêu sa của một số các tiểu thư nhà cao cửa rộng khác, cử chỉ tuy nhiều lễ nghĩa nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy quái đản khác người, đủ thấy xuất thân của nàng đúng là tiểu thư khuê tú con nhà thế gia, tuy Chu Tử Sách con nhà tướng nhưng thật ra lại càng tăng thêm phần hợp nhau.
Trong lúc Phạm Khinh Ba quan sát Từ gia tiểu thư, nàng kia cũng đồng thời quan sát vị “kì” nữ tiếng tăm lừng lẫy kinh thành này.
Dung mạo thanh tú, là người quang minh lỗi lạc. Đôi mắt linh hoạt, là người tuỳ hứng. Khoé miệng cười nhẹ, khuôn miệng nhỏ nhắn, là người có tính hài hước.
Quả nhiên không hổ là người trong lòng Chu gia công tử a. Có thể thấy được lời đồn trên phố là vớ vẩn cỡ nào, theo nàng thấy, vị Phạm cô nương này chính là khác những người thường thôi, cũng giống như những nữ nhi dám yêu dám hận trong các cuốn tiểu thuyết của Hoan Hỉ Thiên vậy, chẳng thấy có phần không chịu nổi như mọi người thường nói? Cái gì mà ngả ngớn phóng đãng, mạnh mẽ vô lễ, bao nhiêu tồi tệ với phỉ báng.
Phía này căng phòng là hai nữ nhân đang bốn mắt nhìn nhau, sinh ra ý tứ như “Thân thiết từ lâu”, thật có chút ngưỡng mộ.
Còn bên này hai nam nhân nhìn nhau lại không biết là có tư vị gì.
Chu Tử Sách một tay kéo Từ tiểu thư đến bên cạnh, nhìn thẳng vào Phạm Khinh Ba, thanh âm lạnh lùng nói: “Vị này là nữ nhi của đương kim đại học sĩ, là vị hôn thê của ta, tốt xấu gì cũng đã từng quen biết nhau, nàng không thể vui vẻ một chút sao?”
Rõ ràng lần trước khi gặp mặt hắn nói những lời tuyệt tình, cũng hận nàng vô tâm, nhưng đúng là vẫn không thể buông tay. Không thể buông tay, nhưng cũng không thể nắm bắt. Cho dù tự nhủ với bản thân trăm ngàn lần không nên lại kích động vì nàng, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng bình thản của nàng vẫn không nhịn được tức giận không thôi. Nếu nàng đối xử lãnh đạm, hắn còn có thể an ủi bản thân rằng nàng vẫn có tình ý với hắn. Nhưng nàng bình thản, chứng tỏ nàng thật sự đã hoàn toàn buông tay, không lưu luyến chút nào. Mà đây đúng là điều hắn không thể chịu đựng nổi.
Từ tiểu thư hơi hơi nhíu mày vì động tác của Chu Tử Sách, nhưng cũng không nói gì, chỉ nhìn Phạm Khinh Ba gật gật đầu.
Phạm Khinh Ba cười với nàng. Tuy rằng cảm thấy chúc phúc cho đối tượng mới của người tình cũ có vẻ mờ ám như là vẫn còn lưu luyến gì, thật sự có vẻ giả tạo lắm, nhưng nếu đây là điều hắn muốn, như vậy nàng cũng chỉ nên nghe lời nói cho đúng, “Chúc mừng hai vị.”
Cảm giác giọng mình có điểm bình thản, sợ người ta lại cho rằng mình nói một đằng nghĩ một nẻo, vì thế nàng lại bỏ thêm một câu: “Hai vị môn đăng hộ đối, ông trời tác hợp, sau này nhất định có thể hạnh phúc mĩ mãn.”
Câu này chính là phát ra từ đáy lòng nàng, lại chọc giận Chu Tử Sách luôn luôn đè nén đau khổ kia. “Môn đăng hộ đối chết tiệt!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook