Cô Nhiên Tùy Phong
Chương 50: Không rời không buông

” Khiếu Nhiên, ngươi xảy ra chuyện gì?! Tiểu Nhiên vừa mới tỉnh, thân thể hắn lại trải qua tổn thương, ngươi cư nhiên còn đối với hắn như thế! Thậm chí còn đem hắn lộng thương! Ngươi rốt cuộc là nghĩ cái gì, ngươi cũng không thể nhẫn nại một chút sao?!” Âu Dương Húc một bên kiểm tra Cô Nhiên đang phát sốt, một bên thấp giọng xú mắng Phong Khiếu Nhiên đang ở bên cạnh.

” Cha…” vết thương ở hạ thân làm Cô Nhiên bắt đầu phát sốt, sắc mặt cũng phiếm hồng không bình thường. Cô Nhiên có chút mê vựng nên không  nghe được Âu Dương đại ca trách mắng, chính là bàn tay của người đang ôm lấy hắn đột nhiên buông hắn ra, Cô Nhiên bắt đầu thấp giọng kêu lên.

” Cha ở đây.” Phong Khiếu Nhiên xuống giường đi đến ngăn tủ lấy một bình dược nghe được Cô Nhiên nhẹ gọi, liền chạy lại bên giường cầm tay Cô Nhiên.

” Khiếu Nhiên, nói cho ta biết vì cái gì?” Âu Dương Húc lạnh lùng nhìn đối phương, hắn không rõ lấy tâm của người này đối với Cô Nhiên, như thế nào đem Cô Nhiên bị thương thành như vậy, còn không quan tâm sự suy yếu của hắn sau khi mới tỉnh lại.

” Đây là trừng phạt của Nhiên nhân đối với chuyện ta tự tiện bỏ lại hắn.” Phong Khiếu Nhiên cúi đầu nhìn người vì đau xót lẫn sốt cao mà khó chịu, trong mắt là đau lòng, là khổ sở, là hối hận.

” Khiếu Nhiên…chẳng lẽ là tiểu Nhiên hắn…” Âu Dương Húc không nghĩ tới đáp án lại là như thế này, trong lúc nhất thời có chút không thể tiếp nhận.

” Âu Dương, trong này có bình dược Cổ Hoài Ý lưu cho tiểu Nhiên , ngươi xem xem đối với vết thương của tiểu Nhiên có thể dùng hay không.” Phong Khiếu Nhiên không giải thích vì sao lại phát sinh chuyện này, trừ hắn và Nhiên nhi ra, những người khác căn bản không thể lý giải, hắn cũng không muốn giải thích cái gì.

” Ân? Đây là cái gì?” Âu Dương Húc thấy chuyện này hẳn có ẩn tình, cũng không tiếp tục hỏi nữa. Lấy qua bình dược Phong Khiếu Nhiên đưa cho hắn, Âu Dương Húc mở ra ngửi ngửi, tiếp đó trong mắt lộ ra ngạc nhiên hỏi.

” Ngọc Cơ lộ.” Phong Khiếu Nhiên cũng không muốn giấu diếm Âu Dương Húc.

” Ngọc Cơ lộ…?!” Âu Dương Húc lộ ra vẻ mặt kinh hỉ của người sắp chết khát tìm được một con suối, sắc mặt như người nhìn thấy một thùng hoàng kim, sửng sốt và tham lam. (=__=||| đẹp mặt chưa)

” Ân. Này đối với vết thương của tiểu Nhiên có thể dùng hay không.” Phong Khiếu Nhiên không giống Âu Dương Húc như vậy, hắn chỉ quan tâm đến thương thế của người yêu.

” Hữu dụng! Như thế nào vô dụng!” Âu Dương Húc hô to lên, sau khi nhận được tầng áp thấp tản ra từ đối phương mới đành căm tức câm mồm , Cổ Hoài Ý vẫn luôn là mục tiêu hắn theo đuổi, Âu Dương Húc đột nhiên nghĩ thấy y thuật của hắn so với Cổ Hoài Ý còn cách một khoảng rất xa, tuy có chút mất mác, chẳng qua cũng càng dấy lên đấu chí trong cơ thể hắn.

” Khiếu Nhiên, ‘Ngọc Cơ lộ’ này ta cũng chỉ nghe qua, còn chưa bao giờ gặp qua ni.” Âu Dương Húc vừa cẩn thận ngửi ngửi,” Tuy ‘Ngọc Cơ lộ’ là sinh cơ mĩ nhan (thuốc dưỡng da kiêm tái tạo da =]]), khả ngoại nhân đều không biết, kỳ thật ‘Ngọc Cơ lộ’ là thánh phẩm chữa thương, ngoại thương dù nghiêm trọng cỡ nào chỉ cần nhỏ một giọt, có thể rất nhanh hồi phục nguyên trạng. Nói xong, Âu Dương Húc khó hiểu nhìn về phía Phong Khiếu Nhiên,” Một khi đã có ‘ngọc cơ lộ’ của Cổ Hoài Ý , sao trên người tiểu Nhiên còn có nhiều vết sẹo như vậy, sao hắn không đem vết sẹo trên người tiểu Nhiên bỏ đi?” Điểm này Âu Dương Húc không thể lý giải.

” Không để lại vết sẹo của Nhiên nhi, ta lại có thể nào biết những đau khổ mà Nhiên nhi đã chịu qua.” Phong Khiếu Nhiên yêu thương sờ lên mặt Cô Nhiên, đối với dụng ý của Cổ Hoài Ý lúc hắn lấy được dược này cũng đã đoán được vài phần. Cổ Hoài Ý chính là muốn cho phu tế của Nhiên nhi thấy vết thương trên người hắn, biết hắn từng chịu đựng vết thương ra sao, biết hắn có một người cha đáng chết thế nào.

” Khiếu Nhiên…” Âu Dương Húc cũng dần hiểu được, nhưng hắn cũng không biết nên như thế nào an ủi đối phương, dù sao cựu thương trên người tiểu Nhiên quả thật cùng người này thoát không khỏi liên can.

” Âu Dương, ngươi đem những chỗ cần chú ý viết lên giấy, vết thương của tiểu Nhiên ta sẽ tự mình đến xử lý.” Phong Khiếu Nhiên từ trong tay Âu Dương Húc lấy qua” Ngọc Cơ lộ”.

” Ân, ta biết.” Âu Dương Húc cũng không có bất mãn Phong Khiếu Nhiên đem dược lấy trở về, lập tức ở trên giấy viết xuống những thứ cần chú ý,” Nhiên nhi lần này phải hảo hảo điều dưỡng, lần này cũng đã làm hắn tổn rất nhiều sinh khí, ngươi phải chú ý một chút, loại chuyện này về sau không được tái phát sinh, đương nhiên chính là chuỵên hôm nay ngươi lộng thương hắn.”

” Ân.” Phong Khiếu Nhiên lấy qua giấy Âu Dương Húc ghi chép nhìn kỹ, tiếp đó ngẩng đầu nhìn Âu Dương Húc,” Âu Dương, có chuyện ta muốn cùng ngươi thương lượng một chút.”

” Ngươi nói đi.” Nhìn thấy Phong Khiếu Nhiên đột nhiên trở nên nghiêm túc, Âu Dương Húc cũng trở nên chăm chú.

” Tiêu.” Cô Nhiên sớm lui vào nằm trong lồng ngực cha, uống từng muỗng từng muỗng canh gà cha uy tới, đã không còn thấy bi thương và kiệt quệ ngày đó, Cô Nhiên lúc này tràn đầy thần tình hạnh phúc cùng ôn nhu.

” Nhiên nhi?” Đối với thay đổi trong xưng hô của Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên có chút kinh ngạc, từ sau khi Nhiên nhi tỉnh lại đều là gọi hắn là cha, sao lại đột nhiên thay đổi?

Trải qua sinh li tử biệt lúc này đây, Cô Nhiên thấy nội tâm của mình đã xảy ra thay đổi rất lớn. Nếu nói trước kia hắn còn có chút ngây thơ, có chút hồ đồ, khả hiện tại hắn cũng vạn phần rõ ràng cha đối với hắn trọng yếu thế nào. Về mặt huyết thống, hắn cùng nam nhân này có thứ quan hệ phụ tử không thể thay đổi. Khả hắn đối với người này không chỉ có cảm tình phụ tử, càng nhiều chính là tình yêu như lời người này từng nói.

” Tiêu…Nhiên nhi sắp cùng với ngươi thành hôn. Sao còn có thể gọi ngươi là cha?” Nơi đây đã không còn đau, hắn biết cha cho hắn dùng dược lão cha lưu lại, hắn cũng biết, lão cha đã vì hắn trả giá ít nhiều, biết lão cha là muốn bảo hộ hắn, lão cha cũng không phản đối hắn yêu một nam tử, tuy lão cha có lẽ sẽ tức giận vì nam tử hắn yêu lại là phụ thân hắn, khả hắn cũng đồng dạng biết, lão cha sẽ không giận quá lâu. Sau khi hắn đọc lá thư lão cha lưu cho hắn, hắn thấy hắn là người hạnh phúc nhất trên đời này, có thể gặp được lão cha là phúc phần của hắn. Những ngày ở hậu sơn cùng những chuyện xảy ra gần đây, đã là trí nhớ xa xôi mơ hồ.

” Không phải sắp, chúng ta đã thành hôn, lần này chẳng qua là bổ sung mà thôi.” Phong Khiếu Nhiên hôn lên Cô Nhiên, tiếp tục uy người yêu ăn canh.

“……” Cô Nhiên trong lòng thoáng chốc ngọt ngào, cười lên,” Tiêu…một khi chúng ta đã thành hôn, ta đây đương nhiên không thể tiếp tục gọi ngươi là cha… mặc dù trong lòng ta, cha và Tiêu là như nhau. Khả Tiêu chỉ là một người thuộc về ta.”

” Nhiên nhi, ngày đó thành thân, cha sẽ nói ra thân phận của ngươi.Ý của ngươi thế nào?” Phong Khiếu Nhiên đem bát không đặt qua một bên, đem Cô Nhiên ôm tới, hỏi.

” Được, ta cũng có ý định này” Cô Nhiên nhìn kỹ mặt cha, cha gầy đi, hai tay vòng ôm cổ cha, Cô Nhiên vùi vào hõm vai cha, nhẹ giọng nói,” Ta không muốn trốn tránh, che giấu. Cũng không muốn lại có người lấy chuyện của ta nói cha không tốt. Nếu bọn họ không thể chấp nhận, chúng ta liền về cốc bồi lão cha, hoặc là đến nơi có bộc bố lần đó. Chỉ cần có thể cùng cha một chỗ, đi đâu đều được.” Hắn biết rất nhiều người đều nói cha mười mấy năm trước từ bỏ đứa con thân sinh của mình , nói cha như thế nào lãnh huyết vân vân, hắn không muốn để cho người khác tiếp tục hiểu lầm cha, hắn muốn cho bọn họ biết cha đến tột cùng có bao nhiêu yêu hắn, có bao nhiêu sủng hắn.

” Không cần quản người khác. Cha nói ra thân thế của ngươi chỉ là không muốn lại có người khác đánh chủ ý với ngươi, còn có, cũng cắt đứt tâm tư những kẻ muốn chia một chén canh mà giả mạo thân phận ngươi. Có nhiều người nghĩ rằng ngươi đã không còn trên đời này, cha muốn nói cho bọn họ biết trên đời này chỉ có một Phong Diệp, cũng chỉ có một Cô Nhiên, đừng nghĩ rằng ai cũng đều có thể giả mạo ngươi.” giọng điệu Phong Khiếu Nhiên có chút lạnh lẽo, từ sau khi hắn xuất sự trọng phản Thích Nhiên lâu, có những người không biết sao lại biết bí mật trên người Nhiên nhi, sử dụng nó để giả mạo Nhiên nhi, nói là thân tử năm đó mất tích của Phong Khiếu Nhiên.

” Tiêu…ta thực cảm kích Âu Dương đại ca, nếu không phải hắn đem ta mang đến lâu, ta cũng không thấy được Tiêu.” Cô Nhiên bắt đầu chờ mong đến ngày hắn cùng cha chân chính thành thân, chờ mong đêm động phòng hoa chúc của bọn họ.

” Ta cũng thực cảm kích hắn. Nếu không phải hắn đem ngươi mang đến, ta đã phải bỏ qua ngươi. May mắn, may mắn hắn đem ngươi mang đến, may mắn, ta không mất đi ngươi.” Phong Khiếu Nhiên cũng là lòng tràn đầy cảm kích.

” Tiêu, ngày đó lúc ta thấy ngươi còn có chút sợ ni, sợ ngươi nhận ra ta, sợ ngươi chán ghét ta.” Nghĩ đến ngày đầu tiên tiến lâu, Cô Nhiên thấy như chuyện chỉ mới phát sinh ngày hôm qua.

” Ngày đó khi ta nhìn thấy ngươi liền quyết định cho ngươi ở lại bên người ta. Hiện nghĩ đến, khi đó ngươi cũng đã bắt lấy trái tim của ta.” Biết Cô Nhiên không phải đang nén giận chuyện mình lúc trước đã làm với hắn, Phong Khiếu Nhiên cũng phối hợp với người yêu hồi tưởng lại ngày đầu tiên họ gặp gỡ.

” Lại nói tiếp đều là Nhiên nhi không tốt.” Phong Khiếu Nhiên cười nhẹ lên, trong mắt thiểm chước quang mang. (sáng rực).

” Ân? Vì sao nói là ta không tốt?” Cô Nhiên một điểm cũng đều không tức giận, trực tiếp ngứơc dậy đồng dạng cười hỏi, môi cách đối phương ở khoảng cách một lóng tay.

” Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu không phải bộ dạng ngươi đẹp như thế, cười đến ôn nhu như thế; nếu không phải ngươi cẩn thận chiếu cố ta hết thảy, làm cơm ăn ngon như vậy; nếu không phải ngươi quần áo không chỉnh đứng ở trước mặt ta, đứng bên người chà lưng cho ta thì mặt lại hồng đến mức làm ta nhịn không được muốn ăn ngươi, ta như thế nào yêu ngươi, như thế nào không thể li khai ngươi. Nhiên nhi…ngươi nói, có phải đều là ngươi sai? Đều là ngươi làm ta từng chút từng chút yêu ngươi, làm ta hận không thể đem ngươi nuốt vào trong bụng, đem ngươi khóa ở trong phòng, không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy ngươi.” Phong Khiếu Nhiên nhìn thấy đôi mắt người này dần dần đỏ lên, liền nói ra bất mãn đối với người yêu, khát vọng đối với người yêu.

” Vậy làm sao đây?” hai tay Cô Nhiên sờ lên môi cha, nhỏ giọng hỏi, thanh âm có chút run rẩy, trong mắt mang nồng đậm yêu thương.

” Nhiên nhi nói nên làm sao?” Phong Khiếu Nhiên mặc cho Cô Nhiên từ trong vạt áo hắn lấy ra hà bao hắn tùy thân mang theo, từ bên trong lấy ra lọn tóc của hai người.

” Vậy phạt ta sinh tử thế thế cùng Tiêu ở một chỗ, phạt ta sinh tử thế thế cùng Tiêu làm vợ chồng kết tóc, không rời… không buông…” trên khuôn mặt mỉm cười của Cô Nhiên rơi hạ nước mắt hạnh phúc, trong đôi mắt ngọc nhuận khắc sâu hình ảnh nam tử mình yêu nhất.

” Được, Nhiên nhi cũng không thể đổi ý. Một khi ngươi đã nói như thế, ngươi phải suốt đời làm thê tử của ta, suốt đời đi cùng ta.” Phong Khiếu Nhiên hôn lên đôi môi Cô Nhiên vì vui sướng mà run rẩy, nhẹ nhàng hôn, tầm mắt lại vẫn như trước dừng ở nơi đáy mắt người nọ.

” Ha hả…Tiêu mới phải như thế.” Rời đi môi cha, Cô Nhiên cười ra tiếng,” Tiêu…ngươi không thể lại cùng người khác kết tóc. Ngươi có lẽ ta sinh tử thế thế, thê tử của ngươi chỉ có thể là ta, chỉ được…là ta…” Trong tiếng nói mềm nhẹ của Cô Nhiên mang theo hương vị không được phản bác.

” Nhiên nhi đã nói như vậy, ta nào dám không đáp ứng?” Phong Khiếu Nhiên thấp ách hồi đáp, tiếp đó nâng tay phải Cô Nhiên hôn lên,” Cô Nhiên chỉ có thể là của Phong Khiếu Nhiên ta, ta cũng chỉ là của Cô Nhiên.”

” Sơn vô lăng, thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt(*).” Cô Nhiên cũng hôn lên tay cha đang cầm lấy hắn, hắn cuối cùng cũng có thể kiên định nói ra tâm ý của mình với người này.

” Nhiên…yêu ta không?” Môi hôn lên cổ.

” Tiêu…trong này của ta tất cả đều là ngươi.” Đem bàn tay ôm mình dán lên trước ngực đang liên hồi nhảy lên.

” Nhiên, ta từng nghĩ tới, nếu ngươi không thể yêu ta, ta cũng muốn đem ngươi cột vào bên người.” Tay vòng ôm đối phương bắt đầu dùng sức.

” Tiêu…ngươi không cần cột lại ta. Tâm của ta trước nay đều là của ngươi, vẫn đều là của ngươi…” Thuận theo lực độ của người nọ, thân mình cởi áo khoác ngoài nửa nằm ở trên người người nọ.

” Nhiên, ngươi đang chơi với lửa.” Thanh âm trở nên càng thêm khàn khàn, quần áo trên người đã bị người nọ toàn bộ lột bỏ.

” Tiêu…ta đã không đau.” Thoát hết quần áo của mình xong, hai tay trắng nõn bắt đầu bỏ đi quần áo của người dưới thân.

” Chúng ta sắp phải thành hôn, ngươi hiện tại cần điều dưỡng.” Lời tuy nói như thế, khả động tác lại hoàn toàn phối hợp với đối phương.

” Tiêu…ngươi còn nợ ta một đêm động phòng hoa chúc ni.” Ngồi xuống, trần trụi nhìn người đã động dục trước mặt .

” Ta đây thật sự là rất không nên.” Thân thủ đem người yêu ôm tới, xoay người đem người áp ảao dưới thân, bàn tay thuần thục bắt đầu ở trên người mình yêu nhóm hoả.

『 Thượng tà! Ngã dục dữ quân tương tri, trường mệnh vô tuyệt suy. Sơn vô lăng, giang thủy vi kiệt, đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết. Thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt!』 (**)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương