Cô Nhiên Tùy Phong
Chương 32: Dị biến

Từ trong giấc ngủ sâu chuyển tỉnh, Cô Nhiên vô ý thức ôm lấy ấm áp trước người, lập tức một cánh tay đem hắn lãm khẩn.” Tiêu…ta ngủ bao lâu…” Ánh nến trong phòng làm Cô Nhiên rõ ràng được hiện tại đang là buổi tối, buổi chiều thân mình hoàn toàn bị lấn át bởi ham muốn nên lúc này một điểm khí lực đều không có, Cô Nhiên cũng không nhớ rõ mình là khi nào ngủ, chỉ nhớ cảm giác Tiêu không ngừng giữ lấy hắn khiến hắn liên tiếp run rẩy. (=.=”)

” Hai canh giờ mà thôi,” Phong Khiếu Nhiên buông Cô Nhiên ra đứng dậy bước xuống giường, chỉ chốc lát sau liền bưng đến một cái khay,” Nhiên nhi, ăn trước vài thứ, ăn xong ta lại cùng ngươi ngủ.” Vẻ mặt không có một tia mỏi mệt, tinh thần Phong Khiếu Nhiên có vẻ phá lệ cực kỳ tốt.

Đem Cô Nhiên toàn thân toan nhuyễn (mềm nhũn nhức mỏi) dùng thảm tử bao lấy, Phong Khiếu Nhiên ôm Cô Nhiên ôm đến bên cạnh bàn, hắn biết bản thân mình hại người này mệt mỏi, khả mỗi lần nhìn thấy ánh mắt người này hoàn toàn mang vẻ ưng thuận thì hắn liền căn bản khắc chế không được, chỉ có thể mặc cho chính mình phóng túng lâm vào trong dục vọng.

” Tiêu, Long đại ca nói buổi tối muốn tới lấy dược.” Nhớ tới chuyện buổi chiều đáp ứng Long đại ca, Cô Nhiên vội vàng mở miệng, hắn suýt chút nữa đã quên

” Ta đã cho hắn.” Uy Cô Nhiên một muỗng canh gà, Phong Khiếu Nhiên mở miệng nói, hắn đã nói cho Thiên Hành biết dược kia là cái gì, cũng cho hắn có cái để mà nhận biết.

” Vậy được.” Cô Nhiên yên lòng, uống được vài ngụm Cô Nhiên lại nhìn về phía cha,”Tiêu, ta ngày mai muốn đi hậu sơn nhìn xem, đã lâu không đến đó, ta cũng cần sửa sang lại dược phố.”

” Không được! Lần trước đã bị thương ở chân, thật vất vả mới tốt lên được.” Phong Khiếu Nhiên quả quyết cự tuyệt, gần đây chuyện Phong Diệp giả kia còn chưa có giải quyết, hắn phải cẩn thận.

” Tiêu, ta sẽ chú ý mà” Cô Nhiên xoay người xuất ra cánh tay ôm lấy cha, nếu còn không đi thì mấy chủng thảo dược này đều sẽ uổng phí.

” Nhiên nhi, ngươi cần cái gì ta sẽ mang tới cho ngươi, ngươi không cần tự mình đi tận nơi. Qua vài ngày ta muốn dẫn ngươi đi ra ngoài, ngươi không biết thì cứ đến thư phòng tra sách, xem muốn đi đến nơi nào.” Phong Khiếu Nhiên thay đổi đề tài, cũng biểu thị rằng chuyện này không được thương lượng.

Nhìn cha thái độ kiên quyết, Cô Nhiên im lặng uống xong thuốc, hắn biết cha sẽ giúp mình tìm người đến, nhưng là…có vài loại dược là lão cha lưu lại, hắn muốn tự mình đến nhìn, xem ra, chỉ có thể thừa dịp cha không ở đây lén đến hậu sơn nhìn xem.

Năm ngày sau, Lục Văn Triết cùng Phong Nham bàn chuyện đã trở lại, Phong Khiếu Nhiên đến thư phòng cùng hai người bọn chúng còn có Long Thiên Hành cùng Phong Hải thương lượng sự tình. Cô Nhiên thấy cha và bọn họ còn phải đợi chút thời gian, thừa cơ rời khỏi Khiếu Nhiên cư thẳng đến hậu sơn. Vốn là phải mang theo bọn Hoa Hoa nhưng bọn chúng rất gây chú ý, cho nên Cô Nhiên chỉ dẫn theo tiểu Quai đi cùng mình.

Đem cỏ dại đã mọc um tùm dọn sạch sẽ, lại vẩy thêm chút nước, Cô Nhiên cao hứng nhìn  thảo dược đã lớn ra không ít, tuy mới lớn thế cũng chưa được, chẳng qua chỉ cần chiếu cố thêm vài hôm thì sẽ không có vấn đề gì lớn. Lau lau mồ hôi, Cô Nhiên ngồi dưới đất nghỉ ngơi, nhìn xem thời gian cũng không sai biệt lắm, Cô Nhiên đứng dậy chuẩn bị trở về, dù sao hắn cũng là giấu cha đi ra.

Mới vừa đi hai bước, một người hắn chưa bao giờ gặp qua đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, tiểu Quai phút chốc tiến lên hướng về phía người tới bắt đầu” Uông uông” Cuồng sủa, kim mao trên người bởi vì đối mặt địch nhân mà toàn bộ dựng đứng lên.

” Ngươi chính là Cô Nhiên? Hừ! Trách không được có thể đem Phong Khiếu Nhiên kia mê hoặc đến thần hồn điên đảo.” Người này cao thấp dò xét Cô Nhiên một phen, tiếp đó ánh mắt lộ ra vẻ coi thường, lời nói ra từ miệng mang rõ ràng trào phúng cùng khinh thị.

” Xin hỏi ngươi là…” Không muốn nói nhiều sự tình giữa mình và cha, Cô Nhiên vỗ vỗ tiểu Quai, vừa thối lui vài bước ra sau đề phòng vừa hướng đến nam tử một thân hắc y trước mặt hỏi.

” Ta?…ta là ai, tên luyến đồng hạ tiện ngươi không có tư cách biết.” Hắc y nam tử khinh miệt nhìn Cô Nhiên, không chút nào sợ mãnh khuyển đã trở nên ôn hòa trước mặt.

Lời nói vũ nhục làm Cô Nhiên thay đổi sắc mặt, hắn biết người này không phải người trong lâu, hơn nữa còn là trùng hợp chạm mặt khi mình đến. Tuy hắn hiểu được không nhiều lắm, khả lão cha cũng dạy hắn không ít vấn đề làm sao để nhìn người. Chậm rãi vận khí, Cô Nhiên mở miệng:” Nếu không có chuyện gì, ta cáo từ trước.” Hắn không thể có chuyện, bằng không cha sẽ lo lắng.

” Ta có nói ngươi có thể đi sao?” Từ bên người rút kiếm ra, hắc y nam tử chỉ hướng Cô Nhiên,” một khi đã được Phong Khiếu Nhiên kia coi trọng ngươi như thế, kia…nếu ngươi bị hủy, không biết Phong Khiếu Nhiên sẽ như thế nào, ta rất muốn biết.”

Vừa dứt lời, tiểu Quai liền gầm rú đánh về trước, hắc y nam tử cũng huy kiếm hướng đến Cô Nhiên ở phía sau. Cô Nhiên tránh khỏi một kiếm hướng hắn huy đến, rồi lại vạn phần lo lắng nhìn về phía tiểu Quai. Hắc y nam tử thấy Cô Nhiên né tránh công kích của mình thoáng chốc sửng sốt, sau khi thoát khỏi cái cắn xé của tiểu Quai, lại hướng Cô Nhiên tấn công. Hắc y nam tử một bên cùng tiểu Quai triền đấu, một bên ngăn trở Cô Nhiên. Cô Nhiên cùng hắc y nam tử ra sức triền đấu, ngăn cản người nọ hướng kiếm đến tiểu Quai. Tiểu Quai lúc này có vẻ dị thường hung hãn, hắc y nam tử võ công rất cao, tuy trên người đối phương bị hắn chém trúng vài đạo vết thương, nhưng thân thể hắn cũng bị kiếm hoa của hắc y nam tử xuất ra vài miệng máu. Cô Nhiên tâm thu lại cùng nhau, đem tất cả võ công lão cha dạy hắn đều phát huy ra, trước lui sau tiến hướng đối phương công kích tới.

Liền như vậy triền đấu ước chừng một khắc, trên người hắc y nam tử dần dần toát ra khói nhẹ màu trắng, mà thế công của hắn lại càng ngày càng sắc bén, động tác cũng càng lúc càng nhanh. Đột nhiên, hắc y nam tử nâng lên một cước đem tiểu Quai đá bay ra phía trước, ngay khoảnh khắc tiểu Quai rơi xuống đất, Cô Nhiên đề khí chạy vội lên trước đem tiểu Quai cả người toàn là máu ôm trong lồng ngực.

” Tiểu Quai…ngoan…không cần tiến lên trước nữa.” Ôm chặt tiểu Quai vẫn còn đang giãy dụa muốn phóng về trước, Cô Nhiên nhẹ giọng trấn an, tiếp đó thấy Hắc y nhân còn chưa đi tới liền ở bên tai tiểu Quai nhanh chóng nói:” Tiểu Quai, trở về tìm Tiêu.”

” A! Không nghĩ tới một kẻ luyến đồng như ngươi cư nhiên còn có thể múa.” Hắc y nhân đi tới, giọng điệu trở nên phá lệ lạnh như băng.

Cô Nhiên hít một ngụm khí, tiểu Quai bộ dạng rất lớn, hắn không thể toàn bộ ôm lấy, nửa bám lấy tiểu Quai, Cô Nhiên chậm rãi thối lui ra sau : “Ta không biết luyến đồng…là cái gì…nhưng…nếu…mục đích của ngươi là ta…vậy…không cần bị thương đến tiểu Quai” Bụng ẩn ẩn đau, Cô Nhiên tựa vào tiểu Quai đang được bảo vệ trong lồng ngực vẫn còn đang hướng đối phương” Uông uông” Kêu to. Hoàn hảo, không thương đến nội tạng….

” Nhìn không ra, ngươi cùng con súc sinh này là tình thâm ý trọng a.” mặt Hắc y nam tử lúc này không một tia huyết sắc, khả đôi môi lại diễm đỏ giống như xuất ra máu. Khói trắng quanh thân khiến cho hắn nhìn lên đáng sợ như quỷ thần, dung nhan vốn hé ra thanh tú lúc này lại có vẻ phá lệ dữ tợn,” Ngô…ta bỗng dưng không muốn hiện tại giết chết ngươi…giết ngươi cũng rất tiện nghi cho Phong Khiếu Nhiên. Để ta nhìn xem địa vị của ngươi ở trong lòng Phong Khiếu Nhiên đến tột cùng sâu đến cỡ nào đi. Ha hả, không thể tưởng tượng được lâu chủ Thích Nhiên lâu đỉnh đỉnh đại danh, cư nhiên thích một tên luyến đồng, chuyện này nếu truyền ra ngòai, ta xem Phong Khiếu Nhiên hắn như thế nào sống yên trên giang hồ.”

” Ngươi…ngươi không được nói Tiêu như thế!” Cô Nhiên phẫn nộ, người này nói gì mình cũng không sao cả, nhưng hắn không cho phép người này vũ nhục cha.

” Ba!” Hắc y nam tử tát cho Cô Nhiên một bạt tay. Cô Nhiên cắn răng hoa mắt ngã về sau, lại quay đầu nhìn về phía Hắc y nhân:” Không được…ngươi không được nói Tiêu như vậy!”

” Ô uông!! Ô uông!!” Thấy chủ nhân của mình bị đánh, tiểu Quai bắt đầu kêu to, khi hắn muốn lao ra phía trước thì Cô Nhiên lại đem hắn đẩy ra ngoài,” Tiểu Quai! Đi tìm người!” Tiểu Quai liếc mắt nhìn chủ nhân, tiếp đó xoay người cuồng loạn sủa hướng sơn trang chạy tới.

Hắc y nam tử không nghĩ tới Cô Nhiên lại dám làm như vậy, một cái phất tay liền đem kiếm trên tay hướng tới tiểu Quai ở  này phía trước, một bóng dáng nhanh hơn lướt nhanh tới, một chưởng đánh bay thanh kiếm ra ngoài, dùng cả thân thể ngăn trở Hắc y nhân đang muốn truy theo.

Hắc y nhân thất kinh bởi tên luyến đồng võ nghệ cư nhiên cao như thế, thấy không thể tiếp tục đuổi theo, hắn vận chưởng hướng Cô Nhiên đánh tới, khói trắng trên người càng kéo tới càng dầy đặc. Cô Nhiên một bên cùng Hắc y nhân giao chiến, một bên tìm cơ hội thoát thân, khả đau đớn dưới bụng lại làm chân khí của hắn bắt đầu tan rã.

Cô Nhiên tuy có thể vũ, nhưng hắn không có kinh nghiệm trên giang hồ, cũng chưa bao giờ gặp qua loại chuyện này. Cho nên sau khi bụng bắt đầu đau, Cô Nhiên lập tức có chút phân tâm, mà Hắc y nhân cũng nhìn ra Cô Nhiên có gì đó không đúng, khoảnh khắc thừa dịp hắn phân tán tư tưởng, một chưởng bổ về trước, Cô Nhiên trốn tránh không kịp lập tức bị Hắc y nhân đánh cho ngất xỉu trên mặt đất.

” Hừ! Không nghĩ tới một luyến đồng nho nhỏ cư nhiên còn có thân pháp quái dị như thế. Xem ra Phong Khiếu Nhiên thực sự thích ngươi a.” Đem Cô Nhiên khoác trên vai, Hắc y nhân nhặt lên kiếm của mình,” Một khi đã như vậy, ta đây cũng không thể dễ dàng buông tha ngươi.” Nói xong, thả người ly khai hậu sơn.

Phong Khiếu Nhiên đang ở thư phòng nghị sự đột nhiên tâm thần có chút không an, khi hắn chuẩn bị đứng lên đi ra ngoài nhìn xem thử thì một gã hộ vệ ôm tiểu Quai toàn thân toàn là máu vọt đến:” Lâu chủ! Thuộc hạ ở hậu sơn phát hiện tiểu Quai bị người đánh trọng thương, Cô Nhiên thiếu gia chẳng biết đi về phía nào.”

” Tiểu Nhiên?!” bọn người Long Thiên Hành sợ hãi kêu ra tiếng, đứng dậy liền phi đi ra ngoài.

” Phanh!” Khoảnh khắc Phong Khiếu Nhiên đi ra ngoài, mộc bàn trong thư phòng biến thành hai nửa.

” Khiếu Nhiên, ngươi bình tĩnh một chút, ta đã hạ lệnh toàn lực truy ra người mang tiểu Nhiên đi, ngươi hiện tại ngàn vạn lần không thể loạn tâm.” Long Thiên Hành nhìn căn phòng gần như đã bị hủy, ra tiếng khuyên nhủ, tiểu Nhiên đã mất tích năm canh giờ, đến tột cùng là người nào mang đi tiểu Nhiên, Phong Diệp kia luôn được thủ hạ bọn họ xem chừng, căn bản là không rời đi Thiên viện… trong lòng Long Thiên Hành bỗng mọc lên một dự cảm xấu.

” Khiếu Nhiên, đại sự không tốt lắm.” Lục Văn Triết bối rối từ bên ngoài tiến vào,” Phong Diệp trong Thiên viện bị đánh tráo, người kia căn bản không phải là Phong Diệp, mà là thủ hạ của Phong Diệp.”

Quanh thân Phong Khiếu Nhiên phát ra hàn khí tuyệt nhiên, trên mặt những vật thể bể nát chung quanh bắt đầu khẽ động, mạnh mẽ hướng ra phía ngoài đánh ra một chưởng, vách tường trước mặt oanh nhiên xuất hiện một cái đại động (hố lớn). Phong Khiếu Nhiên xoay người, ánh mắt đỏ lên nhìn về phía bằng hữu tốt của mình, tiếng nói mang âm khí băng hàn như sứ giả câu hồn bất luận kẻ nào từ miệng của hắn phát ra: ” Trừ khử Sương Trần cốc.”

Cô Nhiên của Thích Nhiên lâu vốn trầm tịch (lặng yên) mười năm, hiện tại lại mất tích trên giang hồ liền lập tức dấy lên tinh phong huyết vũ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương