Cô Nhiên ngồi trên giường nghĩ về sinh hoạt sau này, sau đó đột nhiên giương mắt nhìn về phía cửa, Cô Nhiên lập tức đứng dậy hành lễ :

” Lâu Chủ.”

” Lại đây ” – bỏ lại một câu nói lạnh lùng, Phong Khiếu Nhiên xoay người bước đi, Cô Nhiên vội vàng đi theo.

Đi vào gian phòng của mình, Phong Khiếu Nhiên ngồi ở ghế nhìn Cô Nhiên, Cô Nhiên đi tới trước mặt phụ thân, ngừng lại, hắn biết hiện tại phụ thân có chuyện muốn nói cùng mình.

” Âu Dương nói ngươi từ trong cốc đi ra, người ở trong cốc nào, trước đây ở trong cốc với ai ? ” – Phong Khiếu Nhiên sắc mặt lãnh mà nhìn Cô Nhiên.

” Sơn Cốc ” tên gì Cô Nhiên cũng không biết, trước đây cùng cha sinh hoạt, đối với chuyện của mình Cô Nhiên cũng không muốn nói nhiều – ” Lâu Chủ, Cô Nhiên chỉ là muốn tìm công việc để nuôi sống bản thân, nếu như Cô Nhiên làm Lâu chủ khó xử, chờ sau khi Âu Dương đại ca rời đi, Cô Nhiên lập tức ly khai “. – Hắn khẽ cười, kì thực với hắn mà nói đi nơi nào cũng đều như nhau, chỉ là không muốn làm cho Âu Dương đại ca vì mình lo lắng.

Nhìn Cô Nhiên một hồi, Phong Khiếu Nhiên lạnh lùng mở miệng :

” Ta mỗi ngày thức dậy giờ Thìn, đồ ăn sáng mang qua thư phòng, buổi chiều không có việc gì sẽ tới phòng luyện công, ngươi chịu trách nhiệm tất cả cuộc sống hàng ngày của ta, thư phòng cá nhân của ta ngươi cũng là giúp ta xử lí sạch sẽ, ra giường bảy ngày đổi một lần. Những thứ khác đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi biết, bất quá ngươi nhớ kỹ, mặc dù ngươi là tiểu tư của ta, nhưng ta sẽ không cho người quyền lợi đặc biệt, ngươi làm tốt bổn phận của ngươi, đừng làm cho ta phát hiện ngươi có tư tâm gì khác. “

Cô Nhiên nghe xong, tuy rằng tâm lí kinh ngạc vì phụ thân cư nhiên cho phép bản thân ra vào thư phòng riêng của hắn, nhưng không suy nghĩ nhiều lắm, cúi đầu hành lễ, ôn nhu đáp lại :

” Vâng, Lâu chủ, Cô Nhiên nhớ kỹ .” – Hắn không muốn xưng thuộc hạ, dù sao hắn cũng không phải thuộc hạ của phụ thân.

Phong Khiếu Nhiên cũng không sửa cách xưng hô của Cô Nhiên, sau khi nghe Cô Nhiên nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài :

” Bắt đầu từ ngày mai ngươi hầu hạ ta.” – Sau đó xoay người đi vào thư phòng.

Cô Nhiên thấy phụ thân đi vào thư phòng, thì cũng về gian phòng của mình, đóng cửa lại, cởi hài và áo khoác. Cô Nhiên nằm trên giường kéo chăn lên . . . . . Ân, chiếc giường này thật sự rất mềm thật là thoải mái, sau đó mệt mỏi chậm rãi kéo chăn lên cao, từ sau khi xuất cốc không được hảo hảo nghỉ ngơi, tối hôm qua ngủ cũng không ngon, cuối cùng hiện tại cũng có thể hảo hảo ngủ một giấc.

=== ====== ====== ====== ======

Cánh cửa nhẹ nhàng được đẩy ra, Phong Khiếu Nhiên đi vào, trên mặt có chút không hài lòng, đi vài bước sau đó ngừng lại, nhìn người trên giường say ngủ, xoay người ly khai gian phòng, sau đó đóng cửa lại.

…………

Chậm rãi mở mắt, Cô Nhiên ngây người một chút, sau đó nở nụ cười, hắn xém chút đã quên mình đang ở đâu. Ngồi dậy nhìn bên ngoài trời đã có chút tối, Cô Nhiên mới ý thức được mình đã ngủ một ngày. Đứng dậy lau mặt, Cô Nhiên đi ra ngoài, ngày hôm nay chưa ăn gì vì vậy có chút đói bụng, nhìn sắc trời hẳn là đã qua lúc ăn cơm, chắc là nên đi trù phòng tìm xem có gì có thể ăn được không.

Chậm rãi đi ở trên đường nhỏ, đột nhiên Cô Nhiên nghe được có người gọi hắn, xoay người thì thấy ” Âu Dương đại ca “, thấy Âu Dương Cô Nhiên phi thường cao hứng.

” Tiểu Nhiên a, ngươi không sao chứ, buổi trưa cũng không thấy ngươi tới dùng cơm, Khiếu Nhiên cư kia Tử Nhân Kiểm lại không cho phép người khác đi vào, hắn không làm khó ngươi chứ.” – Âu Dương Húc phi thường lo lắng quan sát sắc mặt của Tiểu Nhiên.

” Âu Dương đại ca, ta không sao, ngày hôm nay có chút mệt nên ngủ dậy muộn. “

” Vậy là tốt rồi, đi ăn đi. ” – Nói xong lôi kéo Cô Nhiên hướng thiên thính đi đến.

” Âu Dương đại ca? Các ngươi còn chưa ăn sao? ” – Cô Nhiên có chút nghi hoặc.

” Không a, ngươi sẽ không cho rằng đã qua giờ dùng bữa rồi chứ .” – Suy nghĩ một chút Âu Dương có chút không xác định hỏi Cô Nhiên.

” Ân, ta cho rằng đã muộn, nên đang chuẩn bị đến trù phòng tìm chút thức ăn.” – Cô Nhiên có chút xấu hổ cười cười, thường giờ này ở trong cốc hắn đã cùng cha dùng xong cơm nước.

” A, ta nói cho ngươi biết, ở đây dùng bữa không sớm như vậy, hơn nữa hiện tại sắc trời cũng không muộn a.” – Âu Dương nở nụ cười, Tiểu Nhiên trước đây mỗi ngày đã sớm ăn a.

=== ====== ====== ======

” Lâu Chủ ” – Vừa tiến vào thiên thính Cô Nhiên lập tức hành lễ, sau đó nhìn hướng hai người khác nữa – ” Long tham đường, Lục tham đường. ” – Ngày hôm qua Mạc quản gia có nói với hắn hai người kia là trợ thủ đắc lực của phụ thân, cũng là hai vị tham đường của Thích Nhiên Lâu, địa vị chỉ đứng sau phụ thân.

” Tiểu Nhiên, ngươi đừng gọi chúng ta như thế, ngươi kêu Âu Dương là đại ca, lại gọi chúng ta là tham đường thật kỳ quái quá. ” – Long Thiên Hành hào sảng mở miệng, – ” Ngươi cũng kêu chúng ta là đại ca được rồi. ” – Một bên Lục Văn Triết cũng lập tức nói – ” Đúng vậy, gọi chúng ta đại ca là được rồi. “

Cô Nhiên mỉm cười lắc đầu, – ” Âu Dương đại ca không phải người trong lâu, Cô Nhiên kêu một tiếng đại ca cũng không có gì, nhưng Cô Nhiên dù sao cũng là tiểu tư của Lâu Chủ, gọi nhị vị tham đường là đại ca thì thực sự là vượt quá khuôn phép. Tâm ý của hai vị tham đường Cô Nhiên tâm lĩnh, nhưng thỉnh hai vị tham đường bỏ qua cho. “

Vừa nghe Cô Nhiên nói như thế, hai người cảm thấy hài tử này thực sự là lễ phép, gật đầu – ” Vậy kêu tham đường được rồi, mau ngồi xuống ăn cơm đi. ” – Cô Nhiên ngồi xuống, sau khi phụ thân nói dọn cơm thì mọi người cũng bắt đầu ăn.

” Tiểu Nhiên a, người có muốn hay không suy nghĩ lại một chút, ta càng ngày càng cảm thấy để ngươi ở chỗ này là phi thường không thích hợp. “

Chưa từng thấy qua hài tử nào lễ phép và tao nhã như vậy, Âu Dương Húc có chút không muốn đem hắn nhét đến bên người tên Tử Nhân Kiểm này.

” Âu Dương . . . . Không muốn ăn thì đi ra đi. ” – Âu Dương Húc vừa mới nói xong, thì thanh âm băng lãnh của Phong Khiếu Nhiên truyền tới.

” Âu Dương đại ca, ở đây rất tốt, ngươi không cần lo lắng. ” – Cô Nhiên vội vàng đè lại cơn phát hỏa của Âu Dương Húc – ” Giường thì rất mềm mại, ngày hôm nay Cô Nhiên nằm trên đó là ngủ được ngay. “

Nhìn mặt Cô Nhiên, Âu Dương trừng liếc mắt Phong Khiếu Nhiên, sau đó cúi đầu ăn, hừ, nếu như dám bắt nạt Tiểu Nhiên ta nhất định sẽ mang hắn đi.

” Tiểu Nhiên, ta ngày mai là trở về ” – đặt chén trong tay xuống, Âu Dương Húc từ trong ngực lấy ra một lệnh bài – ” Cái này ngươi cầm, nếu như ngươi không ở lại được nữa, thì cầm cái này đến khách sạn Thành Thiên Phúc đi tìm chưởng quỹ, hắn sẽ phái người đem ngươi đưa đến chỗ ta.”

Mắt nhìn phụ thân, Cô Nhiên suy nghĩ một chút, sau đó nói : – ” Âu Dương đại ca, cái này coi như ngươi để lại tín vật cho ta được rồi, bất quá ngươi đừng lo lắng, Lâu chủ sẽ không vô cớ thương tổn ta. ” – Âu Dương đại ca đối với mình quan tâm lo lắng, Cô Nhiên phi thường cảm động.

” Ân, cất kỹ, đừng đánh mất. ” – Âu Dương Húc lo lắng nhắc nhở, nhìn Cô Nhiên đem lệnh bài bỏ vào trong áo sau đó mới cầm bát tiếp tục dùng bữa.

Phong Khiếu Nhiên mặt không chút thay đổi, nhìn thoáng qua Cô Nhiên, sau đó tiếp tục ăn canh trong bát.

=== ====== ====== ===

Nằm ở trên giường, Cô Nhiên một chút cũng không thấy buồn ngủ, xem ra ban ngày thực sự ngủ quá nhiều, đứng dậy thắp ngọn đèn, Cô Nhiên quay về đầu giường cầm lấy một quyển sách xem, lần này ra cốc hắn mang theo mấy quyển cha để lại, nhưng hiện tại xem ra có vẻ là mang thiếu.

” Ah . . . . ” – Cô Nhiên đột nhiên ôm bụng, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, đau quá, vết thương cũ tái phát, mấy ngày qua bản thân hơi mệt lại không có chú ý qua, quả nhiên là không được – ” Hộc hộc hộc hộc . . . . .” – Cô Nhiên không ngừng hít khí, làm cho có thể thư hoãn một ít sau đó mới chậm rãi xuống đất, thong thả bước đến cạnh bàn, kéo ngăn lấy dược . . . .

” Ân . . .” – Ngồi chồm hổm dưới đất, Cô Nhiên đợi đau đớn qua đi, trước đây lúc rơi xuống sườn núi bị tiêm thạch nhô ra đâm xuyên qua bụng, tuy rằng cha đúng lúc đem mạng hắn cứu trở về, nhưng bụng bị thương nặng, đôi lúc lại đau đớn, may mà cha hiểu được dược lý, chỉ cần mỗi ngày uống thuốc đúng lúc, một hồi sẽ không có chuyện.

Qua một lát, Cô Nhiên mới từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên đi trở về giường, vừa rồi bị đau nhức nhiều lần, làm cho Cô Nhiên có chút hư thoát, kéo chăn lên, cơn buồn ngủ dần dần kéo tới, phất tay tắt ngọn đèn, Cô Nhiên thở nhẹ đi vào giấc ngủ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương