Cô Nhiên Tùy Phong
-
Chương 23: Rượu say ra lời chân thành
Sau hai tháng khẩn trương bận rộn, tân niên cuối cùng cũng đến. Một ngày trong đêm ba mươi này, Thích Nhiên Lâu phá lệ náo nhiệt. Mọi người trong Thích Nhiên lâu bận rộn suốt một năm giờ đây đang kính cẩn đứng cúi đầu nhận hồng bao từ tay lâu chủ. Phong Khiếu Nhiên mang theo Cô Nhiên, vẫn như mọi năm phân phát phong bao cho mọi người, gần nhất có Lục Văn Triết, Long Thiên Hành, hai đứa con của mình cùng với quản gia Mạc Lâm cùng nhau ăn cơm tất niên, chỉ có điều năm nay có thêm ba con miêu cùng một con cẩu.
Cô Nhiên hôm nay thật cao hứng, đây là lần đầu tiên hắn cùng nhiều người qua năm mới như vậy. Lần này từ trong cốc trở về, hắn ở trong này lập bài vị của lão cha cùng ca ca, tuy không thể đề tên của lão cha lên, nhưng hắn hiện tại lại có thể tùy thời gặp lại lão cha, cùng lão cha nói chuyện. Nhìn cha đang ngồi ở bên cạnh, Cô Nhiên gắp thịt bò hoa quế bỏ vào trong bát cha. Ngay khi cha nhìn qua mình, Cô Nhiên ôn nhu cười, tiếp đó cúi đầu tiếp tục giúp cha xẻ cá bỏ vào. Phụ thân nói thích hắn gọi người là Tiêu, nhưng mà…Tiêu lại là phụ thân, Cô Nhiên tối hậu quyết định, từ nay về sau ở trong lòng kêu Tiêu là phụ thân, ngoài miệng thì gọi là Tiêu, như vậy thân phận của cha liền đầy đủ, mà chính mình cũng sẽ có cha. (chơi khôn thế =__=)
Phong Khiếu Nhiên lúc này cũng không hiểu được ý tưởng trong lòng Cô Nhiên, hắn ăn hết thịt bò hoạt nộn trong bát, lại nhìn đến người đang giúp hắn xẻ cá, ánh mắt ôn nhu làm cho người ta không thể bỏ qua,” Nhiên nhi…ngươi tự mình ăn thì tốt hơn.” Đem thịt bò đã cắn một ngụm đưa đến bên đôi môi nộn hồng, Phong Khiếu Nhiên nói.
” Tiêu, ta có ăn mà, hôm nay là cuối năm, ngươi cùng Lục đại ca bọn họ hảo hảo uống rượu.” Cô Nhiên đem thịt bên miệng nuốt xuống, tiếp đó lại gấp thịt bỏ vào trong bát của cha, hắn thích hầu hạ cha.
Nhìn hai người trong mắt cũng không tồn tại người khác, những người đang ngồi xung quanh khắp người nổi lên tầng tầng da gà, chẳng qua đồng thời cũng vì Phong Khiếu Nhiên mà cảm thấy cao hứng. Đã nhiều năm như thế, người này lại có thể gặp được định mệnh, tuy người nọ là đứa con thân sinh của hắn….chẳng qua, chỉ cần hai người kia thấy không sao cả thì không phải sao. Còn về chuyện đến tột cùng người nọ có hiểu hay không cha hắn đối với hắn ôm loại tâm tình nào, cũng sẽ không phải là chuyện bọn họ cần đau đầu.
” Long đại ca, ngươi nếm thử cái này đi, hương vị dã cô kê này cũng được lắm” Phong Hải gấp một khối thịt gà cho Long Thiên Hành ở bên cạnh, đối với chiếu cố của Long đại ca đối với mình, Phong Hải là phi thường cảm kích.
“….ân, hương vị cũng được.” Long Thiên Hành vui vẻ cười lên, sau khi tinh tế nhấm nháp một chút liền liên tục gật đầu, rồi mới cho vào bát Phong Hải mấy muỗng canh yến,” Tiểu Hải, trong khoảng thời gian này ngươi đã mệt mỏi nhiều, đến, uống nhiều chút, canh này rất bổ .”
Lục Văn Triết nhìn người bên cạnh đang cúi đầu cặm cụi ăn, lại nhìn xem bốn người đang ở hai bên tả hữu chiếu cố lẫn nhau, ánh mắt lập tức trầm hạ. Phong Khiếu Nhiên nhìn hai vị bằng hữu của mình, lại nhìn qua hai nghĩa tử, trong mắt bỗng có một chút thông hiểu, chẳng qua hắn cái gì cũng chưa nói, chính là ngay khi Cô Nhiên gắp một miếng trứng chim bồ câu tiểu điệp phóng đến trước mặt mình thì biểu tình Lục Văn Triết lập tức có chút âm trầm “tự mình” cấp Cô Nhiên một chén cơm bát bảo hắn yêu nhất …..
Thời điểm Phong Nham giương mắt gắp lên một cái chân gà tiếp theo, đột nhiên phát hiện Lục đại ca ở bên cạnh buông bát xuống, nghi hoặc nhìn qua, thấy cái bát trống không rõ ràng so với bên mình sạch sẽ hơn rất nhiều, Phong Nham nghi hoặc lên tiếng hỏi: “Lục đại ca, ngươi hôm nay sao lại ăn ít vậy?” Nói xong liền đem chân gà trên tay mình bỏ vào trong cái bát không, lại cầm lấy một cái chân gà nói,” Lục đại ca, đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị ngươi sao?” Kỳ quái, có vài món đồ ăn nếu hắn nhớ không lầm thì đều là món Lục đại ca thích ăn. Mở miệng tiếp tục ăn chân gà mình yêu nhất, Phong Nham không phát hiện sắc mặt Lục Văn Triết có chút không đúng.
” Không có…” Lục Văn Triết thần sắc có chút âm lãnh cũng thoáng giãn ra, tiếp đó gắp lên thứ trong bát chậm rãi ăn.
” Vậy được.” Phong Nham nhìn Lục đại ca không có vấn đề gì mới đem mấy món Lục đại ca thích ăn ở quanh bàn bỏ vào bát y, sau đó tiếp tục cúi đầu cặm cụi ăn. Ngô…cánh gà tuy nhiều xương ít thịt nhưng có điều thơm hơn, ăn xong cánh hắn muốn ăn chân gà hầm..thật sự là ăn cả trăm lần cũng không thỏa mãn.
Lục Văn Triết nhìn đống đồ ăn bị bỏ vào trong bát mình, ánh mắt lóe lóe, đem chân gà từ trong bát bỏ vào bát người bên cạnh, Lục Văn Triết thấp giọng mở miệng:” Ăn chậm thôi, không có ai giành với ngươi đâu.” Một bên nói một bên rót ly trà đưa qua…..
Mạc Lâm im lặng ăn đồ ăn của mình, thừa dịp không cùng lâu chủ cấp hai vị tham đường uống ly rượu, trong lòng cảm thán, hắn có phải là cũng nên tìm một lão bà…cùng trải qua năm mới…
” Nhiên nhi…đây là rượu quế hoa, ngươi muốn nếm thử chút không?” Phong Khiếu Nhiên rót một ly rượu nhỏ để trước mặt Cô Nhiên.
” Được.” Cô Nhiên ngửi ngửi rồi đưa lên môi nhấp một chút, vừa rồi hắn đã ngửi được một cỗ hoa quế nhàn nhạt, không nghĩ tới là mùi rượu.
” Như thế nào?” thấy Cô Nhiên tinh tế nhấm nháp, Phong Khiếu Nhiên lên tiếng hỏi.
” Ngô…ngọt ngọt, có điểm lạt, chẳng qua uống ngon lắm.” Cô Nhiên lần đầu tiên uống rượu nên có chút kinh hỉ, nhìn trong chén còn có một ít, Cô Nhiên lại đưa lên miệng uống…..
” Khiếu Nhiên…” Nhìn người đã uống hết ba ly rượu quế hoa, Long Thiên Hành phân vân nhìn về phía người vẫn đang tiếp tục rót rượu, người này chẳng lẽ đêm nay chuẩn bị động thủ? (=]]])
” Hôm nay là đêm cuối năm, uống chút rượu cũng bình thường.” Phong Khiếu Nhiên biết ý của Long Thiên Hành, chẳng qua hắn thực không chuẩn bị trả lời.
” Tiêu…” Uống xong bốn chén, Cô Nhiên nghĩ thấy đầu có chút choáng váng, hắn nhìn về phía cha, nhẹ nhàng kêu lên, hắn biết uống rượu sẽ say, lại không biết nguyên lai say là loại cảm giác thế này.
” Nhiên nhi….ăn no chưa?” Không chút kiêng dè đem Cô Nhiên ôm lấy, che khuất tư dung vũ mị kia lại, Phong Khiếu Nhiên thấp giọng hỏi.
” Ân.” Cô Nhiên híp nửa mắt, hé môi nhìn cha, gật gật đầu, cứ như vậy hắn nghĩ thấy bản thân càng lúc càng mờ mịt, đối diện với gương mặt cha, Cô Nhiên ngửa đầu, “Tiêu…ta có chút chóng mặt… ta là không phải say đi?” cảm giác khi say thực thoải mái, người cứ nhẹ lâng lâng, nhìn đôi mắt quen thuộc của cha, Cô Nhiên đột nhiên nghĩ thấy cảm xúc của chính mình đã không thể khống chế,” Tiêu…” Thanh âm nấc nghẹn mềm nhẹ từ miệng Cô Nhiên phát ra, tất cả mọi người lập tức ngừng lại, ngạc nhiên nhìn về phía trước.
” Nhiên nhi….” Thấy ánh mắt đã bắt đầu phiếm hồng, trong lòng Phong Khiếu Nhiên có chút ngoài ý muốn.
” Tiêu…” Cô Nhiên bắt đầu khóc nấc lên,” Ngươi..ngươi không cần đuổi ta đi….ô…” Cô Nhiên lúc này đã hoàn toàn không biết bản thân đang làm cái gì, hắn ôm chặt cổ Phong Khiếu Nhiên đột nhiên thấp giọng khóc lên,” Ô…Nhiên nhi sẽ thực ngoan, không cần đuổi ta đi…không cần đem ta bỏ ra sau núi…ô ô…cha…ta không có nghĩ tới muốn trả thù ngươi, cho tới bây giờ đều không có…ta không phải cố ý chạy trốn… ta thực rất đói…ta nghĩ muốn đi tìm thức ăn, sau đến…sau đến ngã xuống núi… ô ô ô….ta lúc đầu không biết Âu Dương đại ca muốn dẫn ta tới nơi này…ta chính là…chính là muốn tìm một công việc…ô…bạc trên người ta không đủ, ta…ta không biết bên ngoài phải cần thiệt nhiều bạc…cha…không cần hận ta…ô ô… ta thầm nghĩ muốn làm một gã sai vặt hảo hảo chiếu cố cha…ta…ta muốn cùng Tiêu ở một chỗ…ta không cần quay về hậu sơn…ta không sợ mệt…ta cái gì cũng sẽ làm…ta thích Tiêu…” Cô Nhiên đã bắt đầu rượu vào lời ra, quá khứ hắn đã nghĩ quên chôn sâu từ tận đáy lòng dưới tác dụng của rượu mà mạnh mẽ trào ra. Những ngày trước lúc năm tuổi tại hậu sơn, cuộc sống đầy ủy khuất trước khi cùng cha tương nhận, Cô Nhiên sau khi uống rượu liền một bên khóc một bên nói ra, những lời mà khi hắn thanh tỉnh căn bản sẽ không nói, thậm chí là những lời có nghĩ cũng không dám nghĩ tới tựa như một cơn sóng trào cuồn cuộn đổ ra,” Ta..ta sợ chó.. nhưng không có bị cắn… ta là nói dối, ô ô ô..ta chính là nghe được cha có đứa con…nên có điểm khó nói mà thôi…ta là một đứa nhỏ hư… ta ghen tị ca ca…Tiêu…ta muốn cùng Tiêu ở một chỗ…mấy ca ca là người tốt…”
Phong Khiếu Nhiên trừ bỏ ôm chặt thân thể đang có chút phát run kia, cái gì cũng chưa làm, cũng một câu cũng chưa nói, đôi mắt ám trầm biểu hiện ra hắn giờ phút này vô cùng đau thương cùng hối hận. Mà trong mắt những người khác sớm đã rưng rưng, Phong Hải cùng Phong Nham thậm chí đã khóc lên.
” Tiêu…tiêu…” Cô nhiên đem những chuyện trươc kia mình giấu diếm toàn bộ nói ra, một bên khóc một bên nói, sau khi nói hết chính là không ngừng gọi tên Phong Khiếu Nhiên.
” Ta ở đây…” tiếng nói của Phong Khiếu Nhiên đã hoàn toàn biến thành đè nén áp lực.
” Tiêu…” Cô Nhiên lệ nhãn mơ hồ nghe được Phong Khiếu Nhiên đáp lại, chậm rãi nâng đầu lên, rồi mới có chút thỉnh cầu nói,” không muốn rời đi cha…Nhiên nhi thích cha…cũng thích Tiêu…” Nói xong liền hướng đôi môi đang gần trong gang tấc hôn lên. Cô Nhiên lúc này duy nhất nhớ rõ chính là chuyện Phong Khiếu Nhiên từng nói cho hắn biết hôn là đại biểu yêu thích giữa bọn họ trong lúc đó…
Phong Khiếu Nhiên ngay lúc Cô Nhiên hôn lên liền hung hăng hàm trụ cánh môi vươn đầy nước mắt, hắn hận không thể đem người này tiến nhập vào thân thể mình. Cái hôn kịch liệt khiến nội tâm Phong Khiếu Nhiên liên tiếp phập phồng, hắn đã làm con người ôn nhuận tốt đẹp này chịu quá nhiều đau khổ, quá nhiều ủy khuất, những đau khổ cùng ủy khuất này nếu không phải hôm nay người này uống rượu say thì vĩnh viễn cũng sẽ bị hắn chôn sâu trong lòng, không biểu lộ ra một chút. Những khổ đau này đến tột cùng đã bị hắn áp bao sâu, bị hắn áp bao lâu, những khổ đau này dưới tình huống mình không biết đã ở trong lòng hắn xây nên vô số vết thương, mà những vết thương này cũng từng đao từng đao khoét sâu vào hắn….trong lòng cực độ đau đớn làm Phong Khiếu Nhiên hôn thật sâu, nụ hôn không mang theo một tia tình dục, hắn chỉ thầm muốn làm người trong lồng ngực vẫn luôn cực độ bất an biết, mình đang ở bên người hắn, hơn nữa sẽ vĩnh viễn ở bên người hắn. Y sẽ dùng cả đời bù lại sai lầm y từng phạm phải.
” Ngô…Tiêu…?” Cô Nhiên cảm thấy thân mình thực nóng lại nặng nề, hơn nữa chung quanh thực ấm áp, bên tai còn có thanh âm của nước.
” Ta ở đây…nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.” Phong Khiếu Nhiên ôm Cô Nhiên ngâm mình trong dục dũng thanh tẩy cho y, lấy khăn ấm xoa xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ửng đỏ, Phong Khiếu Nhiên ôn nhu trấn định y.
” Ngô…” Cô Nhiên cảm nhận thấy mình giống như được cha ôm, phía trước lại nghe tiếng nước vẩy, lập tức mở mắt ra.
Bắt lấy cánh tay Cô Nhiên đang muốn dụi mắt, Phong Khiếu Nhiên chậm rãi mở miệng:” Sao vậy?”
” Ân….” Đầu thật nhức, đôi mắt cũng cảm giác có chút sưng phù lên, Cô Nhiên hừ nhẹ một tiếng,” Tiêu…đang là giờ nào?” Hắn chỉ nhớ rõ mình uống vài ly rượu quế hoa, rồi sau đó thì cái gì cũng đều không nhớ được.
” Giờ tý…đầu còn nhức?” Phong Khiếu Nhiên một bên nhẹ nhàng xoa hai bên thái dương của Cô Nhiên, một bên hỏi.
” Ân,” Cô Nhiên nhắm mắt hưởng thụ huyệt ấn trên đầu, tiếp đó có chút kinh ngạc nói,” Tiêu..nguyên lai uống rượu là như thế này,trách không được trước kia khi lão cha uống rượu cũng không để cho ta uống.”
” Khó chịu sao? Ta cho người làm một bát canh giải rượu, ngươi uống một chút.” Phong Khiếu Nhiên nói xong liền đưa tay từ trên ghế bên cạnh lấy qua bát canh đã dùng nước ấm giữ lại nhiệt độ.
Uống xong canh giải rượu, Cô Nhiên nhìn cha:” Tiêu…sao ta cái gì cũng không nhớ rõ?” Hắn không nhớ rõ mình là như thế nào trở về, cảm giác như vậy làm Cô Nhiên có chút ngạc nhiên.
” Nhiên nhi không nhớ rõ sau khi uống rượu đã làm cái gì sao?” Phong Khiếu Nhiên hạ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt kia, hàng lông mi cong dài che khuất đau đớn trong mắt.
Cô Nhiên lắc lắc đầu,” Không nhớ rõ…ta chỉ nhớ rõ rượu quế hoa uống rất ngon.”
Trong lòng Phong Khiếu Nhiên bỗng chốc đau đớn, giơ tay sờ lên đôi mắt sưng đỏ, thấp giọng nói:” Nhiên nhi một bên khóc…một bên hôn ta.”
” Ai?!” Nghe được câu trả lời của cha, Cô Nhiên dị thường kinh ngạc, trên mặt nhanh chóng nhiễm một tầng đỏ ửng,” Sao..sao lại..như vậy…” Cô Nhiên cực kỳ hổ thẹn…tưởng tượng đến tình cảnh lúc ấy, Cô Nhiên ngượng ngùng cúi thấp đầu, quyết định từ nay về sau tuyệt đối không uống rượu nữa, sao lại có thể luống cuống thế này a.
Đem gương mặt thẹn thùng nâng lên, Phong Khiếu Nhiên hôn xuống cánh môi có chút ấm áp kia, thẳng đến khi Cô Nhiên hết sức ngã vào trong lồng ngực hắn, Phong Khiếu Nhiên mới buông ra đôi môi diễm hồng đang thở gấp gáp,”Nhiên nhi lúc đó tốt lắm…hơn nữa lại rất đẹp.” Phong Khiếu Nhiên dùng giọng điệu lạnh nhạt như trước nói ra những lời làm Cô Nhiên mặt càng thêm đỏ lên.
” Tiêu…” Đột nhiên bị nói rất đẹp, Cô Nhiên hoàn toàn không biết nên nói cái gì. Chính là nắm chặt cánh tay tinh tráng trước người , tiếp tục ngước nhìn đối phương.
” Nhiên nhi…ngươi muốn chiếu cố ta cả đời, có phải là thật?” Phong Khiếu Nhiên đem mấy sợi tóc trên mặt Cô Nhiên vén ra sau tai.
” Ân.” Cô Nhiên khẳng định gật đầu.
” Ta cũng muốn chiếu cố ngươi cả đời.” Hai tay đem người ngồi lên bụng mình, Phong Khiếu Nhiên làm Cô Nhiên gắt gao kề sát mình.
“….” Nhìn ánh mắt cha có chút thâm trầm, trong lòng Cô Nhiên nổi lên một tia bất an, hắn thấy cha hiện tại có chút không đúng.
” Đem chính mình giao cho ta đi. Cả đời này ta sẽ luôn chiếu cố ngươi, thương ngươi, sủng ngươi, yêu ngươi, thẳng đến khi…ngươi gặp được người ngươi càng muốn chiếu cố.” Suy nghĩ một đêm, Phong Khiếu Nhiên quyết định cho người này tự do, có lẽ Cổ Hoài Ý nói đúng, hắn căn bản là không xứng giữ lấy con người ôn nhuận nho nhã này.
” Tiêu?!” Cô Nhiên còn chưa kịp có cảm giác hạnh phúc của lời nói trước đó mang đến, đã bị một câu sau đó đập thẳng vào tim, Cô Nhiên bỗng chốc trở nên sợ hãi, cha là có ý gì?
” Nhiên nhi…ta yêu ngươi…cho nên, ta muốn cho ngươi hết thảy mọi thứ tốt nhất trên đời này.” Phong Khiếu Nhiên không thể nói cho Cô Nhiên biết ý của hắn, chỉ có thể tránh cho người này bất an, hiểu được chính mình là yêu hắn.
” Tiêu…không cần, ta không cần rời đi ngươi, ngươi không cần…không muốn không muốn ta…” Cô Nhiên không để ý tới lời cha đang giải thích, hắn biết, vừa rồi ý của cha là muốn cho mình rời đi hắn.
” Sẽ không…trừ phi ngươi tự mình quyết định rời đi, nếu không, ta đều muốn bên ngươi cả đời.” Phong Khiếu Nhiên nhìn người đang bắt đầu nấc nghẹn, ánh mắt dần trở nên ôn nhu, khẽ hôn người có chút run rẩy, Phong Khiếu Nhiên trịnh trọng hứa hẹn.
” Vậy…ta ở bên người Tiêu cả đời được không?” Cô Nhiên không xác định mở miệng hỏi, hắn thật vất vả mới cùng cha tương nhận, thật vất vả mới có thể cùng cha ở một chỗ, hắn không cần tìm người nào chiếu cố hắn, cha…Tiêu chính là người hắn muốn chiếu cố cả đời .
“…được…chỉ cần ngươi nguyện ý…ngươi có thể…” Đem người tuy không rõ chuyện ái tình lại hứa hẹn ở bên mình cả đời mạnh mẽ ôm lấy, Phong Khiếu Nhiên khắc chế nội tâm kích động, cho tới bây giờ không ai có thể cho hắn loại cảm giác này, chỉ có người trong lồng ngực này…càng lúc càng làm mình lún càng sâu… thế nhưng chính mình cũng là người thương hắn sâu nhất.
” Ta nguyện ý…” Cô Nhiên cũng mạnh mẽ ôm lấy cha, rất sợ khắc tiếp theo cha liền thay đổi chủ ý. Hắn không biết chính mình vì cái gì lại như vậy, hắn của trước kia căn bản sẽ không vì cha không cần mình mà sợ hãi, khả hiện tại…hắn không biết vì sao, khi nghĩ đến cha sẽ rời đi, nghĩ đến cha có thể không cần chính mình, hắn liền sợ hãi, phi thường sợ hãi…
” Nhiên nhi….ta yêu ngươi…” Còn có… thực xin lỗi…
” Tiêu… ta cũng yêu ngươi…ta không cần rời đi ngươi…” Tuy không phải là lời tỏ tình, nhưng thời điểm Cô Nhiên còn chưa biết trái tim của hắn lúc này đối với cha, đã lặng yên thay đổi…
Bên trong mộc dũng tỏa đầy nhiệt khí, hai người trần trụi đang gắt gao ôm nhau cùng một chỗ, mà người mang dáng vẻ cao tráng lại đột nhiên chảy ra một giọt nước mắt, lướt ở trên lưng dáng người nhu nhược kia rồi lặng lẽ rơi vào trong nước…
Cô Nhiên hôm nay thật cao hứng, đây là lần đầu tiên hắn cùng nhiều người qua năm mới như vậy. Lần này từ trong cốc trở về, hắn ở trong này lập bài vị của lão cha cùng ca ca, tuy không thể đề tên của lão cha lên, nhưng hắn hiện tại lại có thể tùy thời gặp lại lão cha, cùng lão cha nói chuyện. Nhìn cha đang ngồi ở bên cạnh, Cô Nhiên gắp thịt bò hoa quế bỏ vào trong bát cha. Ngay khi cha nhìn qua mình, Cô Nhiên ôn nhu cười, tiếp đó cúi đầu tiếp tục giúp cha xẻ cá bỏ vào. Phụ thân nói thích hắn gọi người là Tiêu, nhưng mà…Tiêu lại là phụ thân, Cô Nhiên tối hậu quyết định, từ nay về sau ở trong lòng kêu Tiêu là phụ thân, ngoài miệng thì gọi là Tiêu, như vậy thân phận của cha liền đầy đủ, mà chính mình cũng sẽ có cha. (chơi khôn thế =__=)
Phong Khiếu Nhiên lúc này cũng không hiểu được ý tưởng trong lòng Cô Nhiên, hắn ăn hết thịt bò hoạt nộn trong bát, lại nhìn đến người đang giúp hắn xẻ cá, ánh mắt ôn nhu làm cho người ta không thể bỏ qua,” Nhiên nhi…ngươi tự mình ăn thì tốt hơn.” Đem thịt bò đã cắn một ngụm đưa đến bên đôi môi nộn hồng, Phong Khiếu Nhiên nói.
” Tiêu, ta có ăn mà, hôm nay là cuối năm, ngươi cùng Lục đại ca bọn họ hảo hảo uống rượu.” Cô Nhiên đem thịt bên miệng nuốt xuống, tiếp đó lại gấp thịt bỏ vào trong bát của cha, hắn thích hầu hạ cha.
Nhìn hai người trong mắt cũng không tồn tại người khác, những người đang ngồi xung quanh khắp người nổi lên tầng tầng da gà, chẳng qua đồng thời cũng vì Phong Khiếu Nhiên mà cảm thấy cao hứng. Đã nhiều năm như thế, người này lại có thể gặp được định mệnh, tuy người nọ là đứa con thân sinh của hắn….chẳng qua, chỉ cần hai người kia thấy không sao cả thì không phải sao. Còn về chuyện đến tột cùng người nọ có hiểu hay không cha hắn đối với hắn ôm loại tâm tình nào, cũng sẽ không phải là chuyện bọn họ cần đau đầu.
” Long đại ca, ngươi nếm thử cái này đi, hương vị dã cô kê này cũng được lắm” Phong Hải gấp một khối thịt gà cho Long Thiên Hành ở bên cạnh, đối với chiếu cố của Long đại ca đối với mình, Phong Hải là phi thường cảm kích.
“….ân, hương vị cũng được.” Long Thiên Hành vui vẻ cười lên, sau khi tinh tế nhấm nháp một chút liền liên tục gật đầu, rồi mới cho vào bát Phong Hải mấy muỗng canh yến,” Tiểu Hải, trong khoảng thời gian này ngươi đã mệt mỏi nhiều, đến, uống nhiều chút, canh này rất bổ .”
Lục Văn Triết nhìn người bên cạnh đang cúi đầu cặm cụi ăn, lại nhìn xem bốn người đang ở hai bên tả hữu chiếu cố lẫn nhau, ánh mắt lập tức trầm hạ. Phong Khiếu Nhiên nhìn hai vị bằng hữu của mình, lại nhìn qua hai nghĩa tử, trong mắt bỗng có một chút thông hiểu, chẳng qua hắn cái gì cũng chưa nói, chính là ngay khi Cô Nhiên gắp một miếng trứng chim bồ câu tiểu điệp phóng đến trước mặt mình thì biểu tình Lục Văn Triết lập tức có chút âm trầm “tự mình” cấp Cô Nhiên một chén cơm bát bảo hắn yêu nhất …..
Thời điểm Phong Nham giương mắt gắp lên một cái chân gà tiếp theo, đột nhiên phát hiện Lục đại ca ở bên cạnh buông bát xuống, nghi hoặc nhìn qua, thấy cái bát trống không rõ ràng so với bên mình sạch sẽ hơn rất nhiều, Phong Nham nghi hoặc lên tiếng hỏi: “Lục đại ca, ngươi hôm nay sao lại ăn ít vậy?” Nói xong liền đem chân gà trên tay mình bỏ vào trong cái bát không, lại cầm lấy một cái chân gà nói,” Lục đại ca, đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị ngươi sao?” Kỳ quái, có vài món đồ ăn nếu hắn nhớ không lầm thì đều là món Lục đại ca thích ăn. Mở miệng tiếp tục ăn chân gà mình yêu nhất, Phong Nham không phát hiện sắc mặt Lục Văn Triết có chút không đúng.
” Không có…” Lục Văn Triết thần sắc có chút âm lãnh cũng thoáng giãn ra, tiếp đó gắp lên thứ trong bát chậm rãi ăn.
” Vậy được.” Phong Nham nhìn Lục đại ca không có vấn đề gì mới đem mấy món Lục đại ca thích ăn ở quanh bàn bỏ vào bát y, sau đó tiếp tục cúi đầu cặm cụi ăn. Ngô…cánh gà tuy nhiều xương ít thịt nhưng có điều thơm hơn, ăn xong cánh hắn muốn ăn chân gà hầm..thật sự là ăn cả trăm lần cũng không thỏa mãn.
Lục Văn Triết nhìn đống đồ ăn bị bỏ vào trong bát mình, ánh mắt lóe lóe, đem chân gà từ trong bát bỏ vào bát người bên cạnh, Lục Văn Triết thấp giọng mở miệng:” Ăn chậm thôi, không có ai giành với ngươi đâu.” Một bên nói một bên rót ly trà đưa qua…..
Mạc Lâm im lặng ăn đồ ăn của mình, thừa dịp không cùng lâu chủ cấp hai vị tham đường uống ly rượu, trong lòng cảm thán, hắn có phải là cũng nên tìm một lão bà…cùng trải qua năm mới…
” Nhiên nhi…đây là rượu quế hoa, ngươi muốn nếm thử chút không?” Phong Khiếu Nhiên rót một ly rượu nhỏ để trước mặt Cô Nhiên.
” Được.” Cô Nhiên ngửi ngửi rồi đưa lên môi nhấp một chút, vừa rồi hắn đã ngửi được một cỗ hoa quế nhàn nhạt, không nghĩ tới là mùi rượu.
” Như thế nào?” thấy Cô Nhiên tinh tế nhấm nháp, Phong Khiếu Nhiên lên tiếng hỏi.
” Ngô…ngọt ngọt, có điểm lạt, chẳng qua uống ngon lắm.” Cô Nhiên lần đầu tiên uống rượu nên có chút kinh hỉ, nhìn trong chén còn có một ít, Cô Nhiên lại đưa lên miệng uống…..
” Khiếu Nhiên…” Nhìn người đã uống hết ba ly rượu quế hoa, Long Thiên Hành phân vân nhìn về phía người vẫn đang tiếp tục rót rượu, người này chẳng lẽ đêm nay chuẩn bị động thủ? (=]]])
” Hôm nay là đêm cuối năm, uống chút rượu cũng bình thường.” Phong Khiếu Nhiên biết ý của Long Thiên Hành, chẳng qua hắn thực không chuẩn bị trả lời.
” Tiêu…” Uống xong bốn chén, Cô Nhiên nghĩ thấy đầu có chút choáng váng, hắn nhìn về phía cha, nhẹ nhàng kêu lên, hắn biết uống rượu sẽ say, lại không biết nguyên lai say là loại cảm giác thế này.
” Nhiên nhi….ăn no chưa?” Không chút kiêng dè đem Cô Nhiên ôm lấy, che khuất tư dung vũ mị kia lại, Phong Khiếu Nhiên thấp giọng hỏi.
” Ân.” Cô Nhiên híp nửa mắt, hé môi nhìn cha, gật gật đầu, cứ như vậy hắn nghĩ thấy bản thân càng lúc càng mờ mịt, đối diện với gương mặt cha, Cô Nhiên ngửa đầu, “Tiêu…ta có chút chóng mặt… ta là không phải say đi?” cảm giác khi say thực thoải mái, người cứ nhẹ lâng lâng, nhìn đôi mắt quen thuộc của cha, Cô Nhiên đột nhiên nghĩ thấy cảm xúc của chính mình đã không thể khống chế,” Tiêu…” Thanh âm nấc nghẹn mềm nhẹ từ miệng Cô Nhiên phát ra, tất cả mọi người lập tức ngừng lại, ngạc nhiên nhìn về phía trước.
” Nhiên nhi….” Thấy ánh mắt đã bắt đầu phiếm hồng, trong lòng Phong Khiếu Nhiên có chút ngoài ý muốn.
” Tiêu…” Cô Nhiên bắt đầu khóc nấc lên,” Ngươi..ngươi không cần đuổi ta đi….ô…” Cô Nhiên lúc này đã hoàn toàn không biết bản thân đang làm cái gì, hắn ôm chặt cổ Phong Khiếu Nhiên đột nhiên thấp giọng khóc lên,” Ô…Nhiên nhi sẽ thực ngoan, không cần đuổi ta đi…không cần đem ta bỏ ra sau núi…ô ô…cha…ta không có nghĩ tới muốn trả thù ngươi, cho tới bây giờ đều không có…ta không phải cố ý chạy trốn… ta thực rất đói…ta nghĩ muốn đi tìm thức ăn, sau đến…sau đến ngã xuống núi… ô ô ô….ta lúc đầu không biết Âu Dương đại ca muốn dẫn ta tới nơi này…ta chính là…chính là muốn tìm một công việc…ô…bạc trên người ta không đủ, ta…ta không biết bên ngoài phải cần thiệt nhiều bạc…cha…không cần hận ta…ô ô… ta thầm nghĩ muốn làm một gã sai vặt hảo hảo chiếu cố cha…ta…ta muốn cùng Tiêu ở một chỗ…ta không cần quay về hậu sơn…ta không sợ mệt…ta cái gì cũng sẽ làm…ta thích Tiêu…” Cô Nhiên đã bắt đầu rượu vào lời ra, quá khứ hắn đã nghĩ quên chôn sâu từ tận đáy lòng dưới tác dụng của rượu mà mạnh mẽ trào ra. Những ngày trước lúc năm tuổi tại hậu sơn, cuộc sống đầy ủy khuất trước khi cùng cha tương nhận, Cô Nhiên sau khi uống rượu liền một bên khóc một bên nói ra, những lời mà khi hắn thanh tỉnh căn bản sẽ không nói, thậm chí là những lời có nghĩ cũng không dám nghĩ tới tựa như một cơn sóng trào cuồn cuộn đổ ra,” Ta..ta sợ chó.. nhưng không có bị cắn… ta là nói dối, ô ô ô..ta chính là nghe được cha có đứa con…nên có điểm khó nói mà thôi…ta là một đứa nhỏ hư… ta ghen tị ca ca…Tiêu…ta muốn cùng Tiêu ở một chỗ…mấy ca ca là người tốt…”
Phong Khiếu Nhiên trừ bỏ ôm chặt thân thể đang có chút phát run kia, cái gì cũng chưa làm, cũng một câu cũng chưa nói, đôi mắt ám trầm biểu hiện ra hắn giờ phút này vô cùng đau thương cùng hối hận. Mà trong mắt những người khác sớm đã rưng rưng, Phong Hải cùng Phong Nham thậm chí đã khóc lên.
” Tiêu…tiêu…” Cô nhiên đem những chuyện trươc kia mình giấu diếm toàn bộ nói ra, một bên khóc một bên nói, sau khi nói hết chính là không ngừng gọi tên Phong Khiếu Nhiên.
” Ta ở đây…” tiếng nói của Phong Khiếu Nhiên đã hoàn toàn biến thành đè nén áp lực.
” Tiêu…” Cô Nhiên lệ nhãn mơ hồ nghe được Phong Khiếu Nhiên đáp lại, chậm rãi nâng đầu lên, rồi mới có chút thỉnh cầu nói,” không muốn rời đi cha…Nhiên nhi thích cha…cũng thích Tiêu…” Nói xong liền hướng đôi môi đang gần trong gang tấc hôn lên. Cô Nhiên lúc này duy nhất nhớ rõ chính là chuyện Phong Khiếu Nhiên từng nói cho hắn biết hôn là đại biểu yêu thích giữa bọn họ trong lúc đó…
Phong Khiếu Nhiên ngay lúc Cô Nhiên hôn lên liền hung hăng hàm trụ cánh môi vươn đầy nước mắt, hắn hận không thể đem người này tiến nhập vào thân thể mình. Cái hôn kịch liệt khiến nội tâm Phong Khiếu Nhiên liên tiếp phập phồng, hắn đã làm con người ôn nhuận tốt đẹp này chịu quá nhiều đau khổ, quá nhiều ủy khuất, những đau khổ cùng ủy khuất này nếu không phải hôm nay người này uống rượu say thì vĩnh viễn cũng sẽ bị hắn chôn sâu trong lòng, không biểu lộ ra một chút. Những khổ đau này đến tột cùng đã bị hắn áp bao sâu, bị hắn áp bao lâu, những khổ đau này dưới tình huống mình không biết đã ở trong lòng hắn xây nên vô số vết thương, mà những vết thương này cũng từng đao từng đao khoét sâu vào hắn….trong lòng cực độ đau đớn làm Phong Khiếu Nhiên hôn thật sâu, nụ hôn không mang theo một tia tình dục, hắn chỉ thầm muốn làm người trong lồng ngực vẫn luôn cực độ bất an biết, mình đang ở bên người hắn, hơn nữa sẽ vĩnh viễn ở bên người hắn. Y sẽ dùng cả đời bù lại sai lầm y từng phạm phải.
” Ngô…Tiêu…?” Cô Nhiên cảm thấy thân mình thực nóng lại nặng nề, hơn nữa chung quanh thực ấm áp, bên tai còn có thanh âm của nước.
” Ta ở đây…nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.” Phong Khiếu Nhiên ôm Cô Nhiên ngâm mình trong dục dũng thanh tẩy cho y, lấy khăn ấm xoa xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ửng đỏ, Phong Khiếu Nhiên ôn nhu trấn định y.
” Ngô…” Cô Nhiên cảm nhận thấy mình giống như được cha ôm, phía trước lại nghe tiếng nước vẩy, lập tức mở mắt ra.
Bắt lấy cánh tay Cô Nhiên đang muốn dụi mắt, Phong Khiếu Nhiên chậm rãi mở miệng:” Sao vậy?”
” Ân….” Đầu thật nhức, đôi mắt cũng cảm giác có chút sưng phù lên, Cô Nhiên hừ nhẹ một tiếng,” Tiêu…đang là giờ nào?” Hắn chỉ nhớ rõ mình uống vài ly rượu quế hoa, rồi sau đó thì cái gì cũng đều không nhớ được.
” Giờ tý…đầu còn nhức?” Phong Khiếu Nhiên một bên nhẹ nhàng xoa hai bên thái dương của Cô Nhiên, một bên hỏi.
” Ân,” Cô Nhiên nhắm mắt hưởng thụ huyệt ấn trên đầu, tiếp đó có chút kinh ngạc nói,” Tiêu..nguyên lai uống rượu là như thế này,trách không được trước kia khi lão cha uống rượu cũng không để cho ta uống.”
” Khó chịu sao? Ta cho người làm một bát canh giải rượu, ngươi uống một chút.” Phong Khiếu Nhiên nói xong liền đưa tay từ trên ghế bên cạnh lấy qua bát canh đã dùng nước ấm giữ lại nhiệt độ.
Uống xong canh giải rượu, Cô Nhiên nhìn cha:” Tiêu…sao ta cái gì cũng không nhớ rõ?” Hắn không nhớ rõ mình là như thế nào trở về, cảm giác như vậy làm Cô Nhiên có chút ngạc nhiên.
” Nhiên nhi không nhớ rõ sau khi uống rượu đã làm cái gì sao?” Phong Khiếu Nhiên hạ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt kia, hàng lông mi cong dài che khuất đau đớn trong mắt.
Cô Nhiên lắc lắc đầu,” Không nhớ rõ…ta chỉ nhớ rõ rượu quế hoa uống rất ngon.”
Trong lòng Phong Khiếu Nhiên bỗng chốc đau đớn, giơ tay sờ lên đôi mắt sưng đỏ, thấp giọng nói:” Nhiên nhi một bên khóc…một bên hôn ta.”
” Ai?!” Nghe được câu trả lời của cha, Cô Nhiên dị thường kinh ngạc, trên mặt nhanh chóng nhiễm một tầng đỏ ửng,” Sao..sao lại..như vậy…” Cô Nhiên cực kỳ hổ thẹn…tưởng tượng đến tình cảnh lúc ấy, Cô Nhiên ngượng ngùng cúi thấp đầu, quyết định từ nay về sau tuyệt đối không uống rượu nữa, sao lại có thể luống cuống thế này a.
Đem gương mặt thẹn thùng nâng lên, Phong Khiếu Nhiên hôn xuống cánh môi có chút ấm áp kia, thẳng đến khi Cô Nhiên hết sức ngã vào trong lồng ngực hắn, Phong Khiếu Nhiên mới buông ra đôi môi diễm hồng đang thở gấp gáp,”Nhiên nhi lúc đó tốt lắm…hơn nữa lại rất đẹp.” Phong Khiếu Nhiên dùng giọng điệu lạnh nhạt như trước nói ra những lời làm Cô Nhiên mặt càng thêm đỏ lên.
” Tiêu…” Đột nhiên bị nói rất đẹp, Cô Nhiên hoàn toàn không biết nên nói cái gì. Chính là nắm chặt cánh tay tinh tráng trước người , tiếp tục ngước nhìn đối phương.
” Nhiên nhi…ngươi muốn chiếu cố ta cả đời, có phải là thật?” Phong Khiếu Nhiên đem mấy sợi tóc trên mặt Cô Nhiên vén ra sau tai.
” Ân.” Cô Nhiên khẳng định gật đầu.
” Ta cũng muốn chiếu cố ngươi cả đời.” Hai tay đem người ngồi lên bụng mình, Phong Khiếu Nhiên làm Cô Nhiên gắt gao kề sát mình.
“….” Nhìn ánh mắt cha có chút thâm trầm, trong lòng Cô Nhiên nổi lên một tia bất an, hắn thấy cha hiện tại có chút không đúng.
” Đem chính mình giao cho ta đi. Cả đời này ta sẽ luôn chiếu cố ngươi, thương ngươi, sủng ngươi, yêu ngươi, thẳng đến khi…ngươi gặp được người ngươi càng muốn chiếu cố.” Suy nghĩ một đêm, Phong Khiếu Nhiên quyết định cho người này tự do, có lẽ Cổ Hoài Ý nói đúng, hắn căn bản là không xứng giữ lấy con người ôn nhuận nho nhã này.
” Tiêu?!” Cô Nhiên còn chưa kịp có cảm giác hạnh phúc của lời nói trước đó mang đến, đã bị một câu sau đó đập thẳng vào tim, Cô Nhiên bỗng chốc trở nên sợ hãi, cha là có ý gì?
” Nhiên nhi…ta yêu ngươi…cho nên, ta muốn cho ngươi hết thảy mọi thứ tốt nhất trên đời này.” Phong Khiếu Nhiên không thể nói cho Cô Nhiên biết ý của hắn, chỉ có thể tránh cho người này bất an, hiểu được chính mình là yêu hắn.
” Tiêu…không cần, ta không cần rời đi ngươi, ngươi không cần…không muốn không muốn ta…” Cô Nhiên không để ý tới lời cha đang giải thích, hắn biết, vừa rồi ý của cha là muốn cho mình rời đi hắn.
” Sẽ không…trừ phi ngươi tự mình quyết định rời đi, nếu không, ta đều muốn bên ngươi cả đời.” Phong Khiếu Nhiên nhìn người đang bắt đầu nấc nghẹn, ánh mắt dần trở nên ôn nhu, khẽ hôn người có chút run rẩy, Phong Khiếu Nhiên trịnh trọng hứa hẹn.
” Vậy…ta ở bên người Tiêu cả đời được không?” Cô Nhiên không xác định mở miệng hỏi, hắn thật vất vả mới cùng cha tương nhận, thật vất vả mới có thể cùng cha ở một chỗ, hắn không cần tìm người nào chiếu cố hắn, cha…Tiêu chính là người hắn muốn chiếu cố cả đời .
“…được…chỉ cần ngươi nguyện ý…ngươi có thể…” Đem người tuy không rõ chuyện ái tình lại hứa hẹn ở bên mình cả đời mạnh mẽ ôm lấy, Phong Khiếu Nhiên khắc chế nội tâm kích động, cho tới bây giờ không ai có thể cho hắn loại cảm giác này, chỉ có người trong lồng ngực này…càng lúc càng làm mình lún càng sâu… thế nhưng chính mình cũng là người thương hắn sâu nhất.
” Ta nguyện ý…” Cô Nhiên cũng mạnh mẽ ôm lấy cha, rất sợ khắc tiếp theo cha liền thay đổi chủ ý. Hắn không biết chính mình vì cái gì lại như vậy, hắn của trước kia căn bản sẽ không vì cha không cần mình mà sợ hãi, khả hiện tại…hắn không biết vì sao, khi nghĩ đến cha sẽ rời đi, nghĩ đến cha có thể không cần chính mình, hắn liền sợ hãi, phi thường sợ hãi…
” Nhiên nhi….ta yêu ngươi…” Còn có… thực xin lỗi…
” Tiêu… ta cũng yêu ngươi…ta không cần rời đi ngươi…” Tuy không phải là lời tỏ tình, nhưng thời điểm Cô Nhiên còn chưa biết trái tim của hắn lúc này đối với cha, đã lặng yên thay đổi…
Bên trong mộc dũng tỏa đầy nhiệt khí, hai người trần trụi đang gắt gao ôm nhau cùng một chỗ, mà người mang dáng vẻ cao tráng lại đột nhiên chảy ra một giọt nước mắt, lướt ở trên lưng dáng người nhu nhược kia rồi lặng lẽ rơi vào trong nước…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook