Cô Nhiên Tùy Phong
-
Chương 16: Tình nan ức (Tình cảm khó kìm chế)
Lại một tháng trôi qua, trời cũng dần dần trở nên lạnh hơn. Cô Nhiên thừa dịp thái dương lên cao, đem mền gối của cha lẫn trang phục mùa đông toàn bộ mang ra viện phơi. Hiện tại không cần mỗi ngày đi theo bên người cha như trước kia nên Cô Nhiên có rất nhiều thời gian rỗi rãi. Mỗi khi mặt trời mọc cứ theo lệ thường ra ngoài chiếu cố cha, những lúc còn lại Cô Nhiên chỉ luyện công, đọc sách, bồi tiểu Quai, còn có cả những chủng loại thực vật như kim tương ngọc trúc(một loại trúc màu xanh ngọc), lục ngạc mai (hoa mai, còn gọi là hoa mơ), mộc cận (dâm bụt) cùng đỗ quyên trong viện Khiếu Nhiên cư. Trong Khiếu Nhiên cư không có thủy đường (hồ nước), chỉ có một cái bồn bát liên Cô Nhiên dùng để nuôi cá, lúc hoa sen nở rộ cùng vài con cá vàng du đãng trong đó, trông rất đẹp mắt.
Đem hết những thứ nên phơi ra ngoài, Cô Nhiên nhìn phòng cha một vòng rồi mới cầm lấy cái chổi cùng khăn lau, gần đây trời có chút hanh khô, tro bụi trong phòng cũng có chút dày hơn, hắn chú ý tới cha có chút không thoải mái. Vẩy chút nước trong phòng, Cô Nhiên trước tiên cẩn thận đem ống bút lau khô, rồi mới cẩn thận quét tước quanh phòng, nhất là dưới giường, góc bàn, tiểu Quai thực thành thật cuộn trong ổ của nó, không để cho chủ nhân có thêm phiền toái.
” Hô..” Nhẹ nhàng thở ra, Cô Nhiên vừa lòng nhìn căn phòng sạch sẽ hơn rất nhiều, chuyển mắt qua tiểu Quai đang ở bên cạnh, Cô Nhiên xoắn tay áo lên..,” Tiểu Quai…ngươi cũng nên hảo hảo xử lý một chút..” Nói xong, cười cười hướng kim mao cẩu cẩu đang có chút kinh hãi đi tới…..
Suốt một buổi chiều, Cô Nhiên không chỉ đem phòng cha lẫn thư phòng hảo hảo dọn dẹp rửa sạch, mà còn chuẩn bị đem mình và tiểu Quai thanh tẩy một lượt.
” Ô uông!”
” Tiểu Quai thực ngoan…”
” Uông uông…”
” Đợi một chút ta cho ngươi ra, bằng không sẽ lạnh…”
” Uông uông…uông uông…”
” Ai? Tiểu Quai là muốn cùng ta tẩy sao?…”
” Uông uông…”
” Ngươi đã tẩy qua rồi…”
” Ô uông…ô vượng…”
“…. .Được rồi… ta cũng không biết tiểu Quai ngươi thích nước như vậy a…”
Hắn nở nụ cười đang chuẩn bị từ dục dũng đi ra, lúc chuẩn bị đem con tiểu cẩu đang có chút ẩm ướt không ngừng kêu rên ôm thả vào thì một thanh âm không đồng ý truyền đến: “Không được!” Theo thanh âm truyền vào chính là một đạo bóng dáng đang vội vã tiến tới, tiểu Quai trên tay Cô Nhiên bị người nhanh chóng túm sang một bên.
” Cha?!” Thấy người vừa tới, Cô Nhiên hoan hỉ kêu lên,”Ngài giải quyết xong chuyện rồi sao?”
” Ô uông!” tiểu Quai bị đặt ở trên cái bàn nhìn người vừa túm lấy mình từ trong tay chủ nhân, bất mãn kêu một tiếng.
Nhìn người trần trụi đang đứng ở trong thùng nước, ánh mắt Phong Khiếu Nhiên trong khoảnh khắc đó liền trầm xuống: ” Xử lí xong rồi…”
” Cha?” Nghe thanh âm của cha có chút khàn khàn, trên mặt Cô Nhiên hiện ra thần sắc lo lắng, đem bàn tay có chút ẩm ướt sờ lên trên trán cha sau đó thử thăm dò lên trán mình, có chút lo lắng hỏi,” Cha, ngài có phải là không thoải mái….”
” Không có…” thanh âm của Phong Khiếu Nhiên càng thêm khàn khàn, kéo tay áo cuộn lên, đem người vẫn đang rất lo lắng kia ấn lại dục dũng, một bên nâng tay vốc nước chà lau thân thể có chút mát lạnh, một bên hỏi,” Nhiên nhi hôm nay sao sớm vậy đã tắm rửa?”
” Hôm nay ta đem phòng cha cùng thư phòng quét dọn một chút, rồi lại tẩy trừ cho tiểu Quai, trên người có chút bẩn nên cũng thuận tiện tẩy luôn.” Cô Nhiên ngoan ngoãn ngồi ở trong thùng, mặc cho tay cha di chuyển trên người hắn.
” Không phải nói chuyện này giao cho hạ nhân làm sao?! thân mình ngươi không tốt, làm mệt vạn nhất lại đau thì thế nào?!” Nghe thấy câu trả lời của Cô Nhiên, thanh âm Phong Khiếu Nhiên thấp đi vài phân, nhưng bàn tay sờ lên thân mình kia lại rất cẩn thận ôn nhu.
” Cha…” Cô Nhiên cầm lấy tay cha vừa chạm tới bả vai hắn, tiếp đó xoay người lại, trên mặt là nụ cười thỏa mãn,” không có việc gì, ta không quen được chiều chuộng…hơn nữa ta thích tự mình dọn dẹp phòng cha.”
Giơ cánh tay không bị cầm nhẹ nhàng nâng cái cằm đang có chút ẩm ướt lên, Phong Khiếu Nhiên nhìn thân thể trần trụi dưới làn nước trong suốt…giữa hai chân bóng loáng trơn nuột… ngọc hành phấn nộn…trong đôi mắt vốn là lãnh túc lúc này dần dần lộ ra hừng hực liệt hỏa…
” Cha?” Cô Nhiên dần trở nên bất an, khẽ dùng sức nắm lấy bàn tay ướt át của cha ,” Ngài có phải là không thoải mái…” Nói xong tay liền hướng xuống tay cha sờ soạn, chuẩn bị muốn bất mạch xem thử.
Ấn lại cánh tay đang muốn bắt mạch cho mình, Phong Khiếu Nhiên tiến đến gần sát Cô Nhiên, tầm mắt chậm rãi chuyển qua khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn nhã thanh tú, thanh âm đã biến thành khàn khàn chứa đầy áp lực ” Nhiên nhi…đáp ứng cha một chuyện…”
” Ân” Cô Nhiên không hỏi là chuyện gì liền trực tiếp đáp ứng, hắn lúc này chỉ thầm nghĩ muốn biết cha có chuyện gì.
“….” Trong tiếng thở nhẹ của Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên đem thân mình trắng nõn trong suốt từ trong dục dũng ôm ra, lấy qua một cái khăn tắm lớn bên cạnh đem thân thể nhỏ gầy bao kín,” Từ nay về sau ngoài cha ra…không được cho bất luận kẻ nào nhìn thân thể của ngươi…kể cả tiểu Quai!” Nói đến câu sau, trong lời của Phong Khiếu Nhiên dĩ nhiên mang rõ mệnh lệnh.
Nháy nháy mắt, Cô Nhiên có chút khó hiểu nhìn cha… thân thể hắn có cái gì sao…
” Nhiên nhi?” Thấy Cô Nhiên không trả lời, Phong Khiếu Nhiên liền thúc giục .
” Cha…có phải là thân thể của Nhiên nhi…sẽ dọa người khác…” Cô Nhiên suy nghĩ nửa ngày, chỉ nghĩ đến nguyên nhân này, bởi vậy mà lời nói tràn ngập bối rối.
” Không phải…” Đem người ôm chặt vào trong lồng ngực, Phong Khiếu Nhiên lập tức đáp lại,” chỉ là cha không thích người khác lại nhìn thấy thân thể của ngươi… thân thể của ngươi chỉ có thể cho cha thấy!”
Nhìn cha một hồi, Cô Nhiên tuy là không mấy hiểu được, nhưng cũng gật gật đầu: “Ta biết rồi.” Kỳ thật, để cho người khác thấy thân thể của mình, hắn cũng sẽ rất ngượng ngùng.
” Nhớ kỹ chuyện hôm nay ngươi đáp ứng cha!” Phong Khiếu Nhiên lo lắng nói lại một lần.
” Ân.” Cô Nhiên lần này phi thường dùng sức gật đầu,” Nhiên nhi nhớ kỹ rồi.”
” Lát nữa cùng cha tắm rửa đi…” Ôm lấy Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên đi ra dục gian hướng đến phòng bọn họ .
“….được, ta vừa lúc muốn hảo hảo lau người cho cha ..” Cô Nhiên tựa vào cha, mỉm cười trả lời, thân thể của cha không có việc gì thật tốt quá.
…………
Đêm đến, nhìn người mình đang ôm bên cạnh, Phong Khiếu Nhiên khẽ hôn lên cánh môi đỏ mọng hương nhuyễn của đối phương, thỉnh thoảng dùng lưỡi liếm xung quanh miệng, ngay lúc bé con hừ nhẹ liền ngừng lại, đến khi tiếng hít thở truyền đến lại trở nên vững vàng mới tiếp tục động tác bị đánh gãy vừa nãy…..
Đang dùng tay cảm thụ thân mình nhuyễn hoạt (trơn mềm) kia thì Phong Khiếu Nhiên đột nhiên ngừng lại, nhãn thần ẩn chứa tình dục trong khoảnh khắc trở nên lạnh như băng. Đứng dậy cẩn thận đắp lại chăn cho Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên khoác lên ngoại y đi ra ngoài.
” Tử nhân kiểm!” Thấy người đi ra, Âu Dương Húc lập tức đi tới.
” Chuyện gì?” giọng điệu Phong Khiếu Nhiên có chút Khó chịu.
” Nói nhiều thêm mấy chữ ngươi sẽ chết sao a.” Đối với sự lạnh lùng của Phong Khiếu Nhiên, Âu Dương Húc cực kỳ phát hỏa.
” Muộn thế này còn gọi ta đến, có chuyện gì?” Không muốn cùng Âu Dương Húc tranh chấp, Phong Khiếu Nhiên nói nhiều thêm mấy chữ.
Âu Dương Húc phóng xuất tức giận trong lòng, trừng mắt nhìn Phong Khiếu Nhiên: “Nếu không phải vì tiểu Nhiên, ngươi cho là ta muốn đến chỗ Tử nhân kiểm ngươi sao.”
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Phong Khiếu Nhiên, Âu Dương Húc từ trong tay áo lấy ra một cái túi nhỏ đưa lên trước:” Ta biết ngươi sớm muộn gì cũng ăn tiểu Nhiên, nhưng tiểu Nhiên thân thể yếu đuối, hơn nữa lại xảy ra chuyện lúc trước, cho nên hắn ít nhất cũng phải hảo hảo dưỡng một hai năm….”
Phong Khiếu Nhiên mở túi ra, khi nhìn thấy hai cái bình bên trong cùng một tờ giấy liền ngẩng đầu nhìn về phía Âu Dương Húc.
” Thương cũ của tiểu Nhiên ta không có biện pháp chữa khỏi, nhưng nếu lúc đó hắn đau thì cứ cho hắn ăn dược này sẽ không có việc gì. Vết thương cũ của hắn tuy nghiêm trọng, nhưng may mắn có dược của lão cha hắn, tuy không thể quá lao lực mệt nhọc, nhưng không có cái gì đáng ngại. Dược trong bình trắng kia là ta giúp hắn chế ra nhằm dưỡng thân, mỗi ngày một viên đối với thân mình hắn mới có lợi. Còn về cái bình xanh kia…khụ khụ…” Nói đến đây, sắc mặt Âu Dương Húc đột nhiên có chút xấu hổ.
Nhẹ giọng ho khan vài tiếng, Âu Dương Húc than thở mở miệng: “Đêm nay ta phải đi…ta nhận được tin tức nói miêu cương có người phát hiện ra Ô Châu Tử, ta phải nhanh chân đến xem…khụ khụ…cái kia…ta cũng không biết lúc nào mới có thể trở về…khụ khụ.. cái bình dược xanh kia .. là..khụ…dùng vào lúc kia … ta sợ trước khi ta trở về ngươi đã xuống tay với tiểu Nhiên … dược kia.. có thể làm tiểu Nhiên thoải mái chút… đương nhiên..nếu là ngươi dùng thì ta sẽ rất cao hứng…” sắc mặt Âu Dương Húc nếu không phải bởi vì bầu trời tối đen thì đã có thể thấy rõ một màu đỏ ửng bị che kín, “Tiểu Nhiên cái gì cũng đều không hiểu…phỏng chừng sẽ không chế ra loại dược này…còn về phương thuốc của hai bình này, ta cũng đã ghi lại trên giấy, mặt trên là phương pháp chế bổ dược, ngươi giao cho tiểu Nhiên; phía dưới … là cách chế dược cao … nên tìm ai chế, ngươi cứ tự mình tìm”
Nói xong Âu Dương Húc đột nhiên hướng tới trước ngực Phong Khiếu Nhiên đánh một quyền, thần sắc dị thường nghiêm túc:” Một quyền này là ta thay tiểu Nhiên đòi lại, ngươi thân là cha hắn lại đối với hắn quá phận. Tiểu Nhiên ta giao cho ngươi, ngươi đừng tiếp tục làm bị thương hắn.”
Phong Khiếu Nhiên dễ dàng bị đánh thực không có sinh khí, Âu Dương Húc chỉ dùng ba thành công lực, đối với hắn không tạo thành tổn thương gì, chẳng qua Phong Khiếu Nhiên cũng dị thường nghiêm túc nhìn Âu Dương Húc:” Trên đời này không có người nào có thể tổn thương hắn, kể cả ta.”
Nhận được lời khẳng định của Phong Khiếu Nhiên, Âu Dương Húc bật cười: “Ta cũng sẽ không cùng tiểu Nhiên nói lời từ biệt, ngươi nói cho hắn, ta vĩnh viễn là Âu Dương đại ca của hắn, nếu hắn chịu cái gì ủy khuất, liền đi tìm ta.” Không đợi Phong Khiếu Nhiên biến đổi sắc mặt, Âu Dương Húc liền lập tức phi thân ly khai Khiếu Nhiên cư.
Nhìn về hướng Âu Dương Húc rời đi, Phong Khiếu Nhiên cầm lấy mấy thứ kia xoay người trở về phòng. Tiểu Quai nằm ở dưới góc giường góc giương mắt nhìn nhìn lại tiếp tục ngủ . Phong Khiếu Nhiên đem mấy thứ cất xong liền trở lại giường nằm.
” Cha…” thanh âm ngâm khẽ từ trong miệng Cô Nhiên phát ra, hai tay dường như có ý thức ôm lấy người kề sát mình. Sau khi đem bản thân vùi vào trong thân thể to lớn phía trước, người mê ngủ lại tiếp tục im lìm.
Nhìn người từ đầu đến cuối cũng không một lần mở mắt, Phong Khiếu Nhiên nhẹ nhàng nằm xuống, đặt Cô Nhiên gối lên đầu vai của mình, đôi tay lớn ấm áp lại tiếp tục len lỏi vào trong vạt áo… dược cao mà Âu Dương Húc đưa, hắn nên bắt đầu lo lắng khi nào thì sử dụng…
…………..
” Cha? Âu Dương đại ca sao lại bỏ đi vội vàng như vậy?” sáng sớm vừa được cha cho biết, nói rằng Âu Dương đại ca tối hôm qua đã ly khai, Cô Nhiên có chút khó hiểu, một bên giúp cha sửa sang lại giường, một bên hỏi.
” Hai năm này hắn luôn một mực tìm kiếm Ô Châu Tử, nghe nói miêu cương có, liền vội vã ngày đêm chạy đến.” Ngồi ở ghế trên uống hồng trà mới được châm, Phong Khiếu Nhiên nhàn nhạt trả lời.
” Ô Châu Tử? Đó là dược liệu rất trân quý, Ngưng Hồn Đan ta cho người lão cha nói còn có Ô Châu Tử.” Đem giường xếp lại xong, Cô Nhiên nói ra tình huống của mình.
” Ngưng Hồn đan kia là lão cha đưa cho ngươi?” Nhớ tới chuyện này, Phong Khiếu Nhiên đột nhiên hỏi.
” Ân, lão cha trước khi rời đi đã cho ta, nói trên đời này chỉ có một bình.” Đem quần áo của cha đã được tẩy sạch sẽ xếp lại, Cô Nhiên tùy ý đáp trả.
“…. ngày đó ngươi đau như vậy, sao lại không ăn?!” lời phát ra từ miệng Phong Khiếu Nhiên bắt đầu không hài lòng, vốn không muốn hỏi lại nhưng nghĩ đến một màn lúc ấy làm cho bản thân tâm phế câu liệt, hắn liền dị thường phẫn nộ.
” Cái kia đối với thân thể cha mới có lợi, lão cha nói ăn dược đó công lực có thể nhanh chóng tăng lên. Công phu của ta không giỏi, thân mình cho dù ăn cũng không tốt lên, dùng làm chi cho lãng phí? Lão cha nói dược này là thế gian khó cầu, đương nhiên phải giữ lại cho cha.” Lo thu xếp phòng ở nên Cô Nhiên không chú ý tới cha có vẻ khác thường, giọng điệu vẫn như trước không cho là đúng.
Buông ly trà, Phong Khiếu Nhiên cảm xúc phẫn nộ trong khoảnh khắc tràn về nhiều hơn:” Nhiên nhi…ngươi tới đây..”
” Cha?” Đi đến trước mặt cha, Cô Nhiên lúc này mới phát hiện sắc mặt cha như có chút không tốt.
” Nhiên nhi…từ nay về sau bất luận phát sinh chuyện gì, ngươi đều phải bảo hộ tốt chính mình đầu tiên, biết không?” Đối với người này căn bản không thèm để ý đến bản thân, Phong Khiếu Nhiên bắt đầu dạy dỗ.
“… ta biết…chỉ là dược kia để ta ăn thực lãng phí…” Cô Nhiên đáp ứng, nhưng ngẫm lại vẫn là thuyết phục một lần, dược quý kia hắn đã lãng phí một viên, không thể lãng phí nữa.
“…….” Phong Khiếu Nhiên lần đầu tiên có chút thống hận bản thân không sở trường về ăn nói, đem Cô Nhiên ôm trên đùi mình, ánh mắt nhìn thẳng Cô Nhiên,” Đáp ứng cha…vô luận như thế nào cũng phải chiếu cố hảo chính mình, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, cha..liền hủy Thích Nhiên lâu.” Đối với người này, hắn chỉ có thể dùng sức mạnh cứng rắn cùng thủ đoạn.
” Cha?!” Đối với lời cha vừa nói, Cô Nhiên có chút kinh hoảng .
” Đáp ứng cha!” Phong Khiếu Nhiên tăng thêm giọng điệu.
“…ta..ta đáp ứng…bất quá cha cũng không thể hủy Thích Nhiên lâu…” Thích Nhiên lâu là tâm huyết của cha, có thể nào vì chính mình mà bị hủy diệt.
” Ngươi chỉ cần ghi nhớ, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, hoặc là giống như lần trước kém chút nữa…cha liền hủy Thích Nhiên lâu này…nói ngươi nhớ kỹ!” Mặc kệ khuôn mặt nhỏ nhắn của Cô Nhiên đã trở nên có chút tái nhợt, Phong Khiếu Nhiên tiếp tục tăng thêm giọng điệu.
“….ta..ta nhớ kỹ…” Cô Nhiên bị lời của cha biến thành có chút bất an, hai tay ôm lấy cổ cha, nhỏ giọng đáp lại, hắn không biết cha rốt cuộc là làm sao.
” Nhiên nhi…ngươi phải biết rằng, ngươi đối với cha mà nói, so với Thích Nhiên lâu này còn trọng yếu gấp trăm lần, ngàn lần, cho nên… ngươi nhất định không thể có việc, biết không? Mặc kệ có xảy ra chuyện gì cũng không được giấu diếm cha!” Ôm chặt thân thể người đang bất an mà run rẩy, Phong Khiếu Nhiên thấp trầm mở miệng.
Nghe thấy lời cha, Cô Nhiên trong mắt có chút rưng rưng, khẽ cười lên, đem mặt vùi vào vùng cổ ấm áp nhẹ nhàng ” Ân” một tiếng.
Đem hết những thứ nên phơi ra ngoài, Cô Nhiên nhìn phòng cha một vòng rồi mới cầm lấy cái chổi cùng khăn lau, gần đây trời có chút hanh khô, tro bụi trong phòng cũng có chút dày hơn, hắn chú ý tới cha có chút không thoải mái. Vẩy chút nước trong phòng, Cô Nhiên trước tiên cẩn thận đem ống bút lau khô, rồi mới cẩn thận quét tước quanh phòng, nhất là dưới giường, góc bàn, tiểu Quai thực thành thật cuộn trong ổ của nó, không để cho chủ nhân có thêm phiền toái.
” Hô..” Nhẹ nhàng thở ra, Cô Nhiên vừa lòng nhìn căn phòng sạch sẽ hơn rất nhiều, chuyển mắt qua tiểu Quai đang ở bên cạnh, Cô Nhiên xoắn tay áo lên..,” Tiểu Quai…ngươi cũng nên hảo hảo xử lý một chút..” Nói xong, cười cười hướng kim mao cẩu cẩu đang có chút kinh hãi đi tới…..
Suốt một buổi chiều, Cô Nhiên không chỉ đem phòng cha lẫn thư phòng hảo hảo dọn dẹp rửa sạch, mà còn chuẩn bị đem mình và tiểu Quai thanh tẩy một lượt.
” Ô uông!”
” Tiểu Quai thực ngoan…”
” Uông uông…”
” Đợi một chút ta cho ngươi ra, bằng không sẽ lạnh…”
” Uông uông…uông uông…”
” Ai? Tiểu Quai là muốn cùng ta tẩy sao?…”
” Uông uông…”
” Ngươi đã tẩy qua rồi…”
” Ô uông…ô vượng…”
“…. .Được rồi… ta cũng không biết tiểu Quai ngươi thích nước như vậy a…”
Hắn nở nụ cười đang chuẩn bị từ dục dũng đi ra, lúc chuẩn bị đem con tiểu cẩu đang có chút ẩm ướt không ngừng kêu rên ôm thả vào thì một thanh âm không đồng ý truyền đến: “Không được!” Theo thanh âm truyền vào chính là một đạo bóng dáng đang vội vã tiến tới, tiểu Quai trên tay Cô Nhiên bị người nhanh chóng túm sang một bên.
” Cha?!” Thấy người vừa tới, Cô Nhiên hoan hỉ kêu lên,”Ngài giải quyết xong chuyện rồi sao?”
” Ô uông!” tiểu Quai bị đặt ở trên cái bàn nhìn người vừa túm lấy mình từ trong tay chủ nhân, bất mãn kêu một tiếng.
Nhìn người trần trụi đang đứng ở trong thùng nước, ánh mắt Phong Khiếu Nhiên trong khoảnh khắc đó liền trầm xuống: ” Xử lí xong rồi…”
” Cha?” Nghe thanh âm của cha có chút khàn khàn, trên mặt Cô Nhiên hiện ra thần sắc lo lắng, đem bàn tay có chút ẩm ướt sờ lên trên trán cha sau đó thử thăm dò lên trán mình, có chút lo lắng hỏi,” Cha, ngài có phải là không thoải mái….”
” Không có…” thanh âm của Phong Khiếu Nhiên càng thêm khàn khàn, kéo tay áo cuộn lên, đem người vẫn đang rất lo lắng kia ấn lại dục dũng, một bên nâng tay vốc nước chà lau thân thể có chút mát lạnh, một bên hỏi,” Nhiên nhi hôm nay sao sớm vậy đã tắm rửa?”
” Hôm nay ta đem phòng cha cùng thư phòng quét dọn một chút, rồi lại tẩy trừ cho tiểu Quai, trên người có chút bẩn nên cũng thuận tiện tẩy luôn.” Cô Nhiên ngoan ngoãn ngồi ở trong thùng, mặc cho tay cha di chuyển trên người hắn.
” Không phải nói chuyện này giao cho hạ nhân làm sao?! thân mình ngươi không tốt, làm mệt vạn nhất lại đau thì thế nào?!” Nghe thấy câu trả lời của Cô Nhiên, thanh âm Phong Khiếu Nhiên thấp đi vài phân, nhưng bàn tay sờ lên thân mình kia lại rất cẩn thận ôn nhu.
” Cha…” Cô Nhiên cầm lấy tay cha vừa chạm tới bả vai hắn, tiếp đó xoay người lại, trên mặt là nụ cười thỏa mãn,” không có việc gì, ta không quen được chiều chuộng…hơn nữa ta thích tự mình dọn dẹp phòng cha.”
Giơ cánh tay không bị cầm nhẹ nhàng nâng cái cằm đang có chút ẩm ướt lên, Phong Khiếu Nhiên nhìn thân thể trần trụi dưới làn nước trong suốt…giữa hai chân bóng loáng trơn nuột… ngọc hành phấn nộn…trong đôi mắt vốn là lãnh túc lúc này dần dần lộ ra hừng hực liệt hỏa…
” Cha?” Cô Nhiên dần trở nên bất an, khẽ dùng sức nắm lấy bàn tay ướt át của cha ,” Ngài có phải là không thoải mái…” Nói xong tay liền hướng xuống tay cha sờ soạn, chuẩn bị muốn bất mạch xem thử.
Ấn lại cánh tay đang muốn bắt mạch cho mình, Phong Khiếu Nhiên tiến đến gần sát Cô Nhiên, tầm mắt chậm rãi chuyển qua khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn nhã thanh tú, thanh âm đã biến thành khàn khàn chứa đầy áp lực ” Nhiên nhi…đáp ứng cha một chuyện…”
” Ân” Cô Nhiên không hỏi là chuyện gì liền trực tiếp đáp ứng, hắn lúc này chỉ thầm nghĩ muốn biết cha có chuyện gì.
“….” Trong tiếng thở nhẹ của Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên đem thân mình trắng nõn trong suốt từ trong dục dũng ôm ra, lấy qua một cái khăn tắm lớn bên cạnh đem thân thể nhỏ gầy bao kín,” Từ nay về sau ngoài cha ra…không được cho bất luận kẻ nào nhìn thân thể của ngươi…kể cả tiểu Quai!” Nói đến câu sau, trong lời của Phong Khiếu Nhiên dĩ nhiên mang rõ mệnh lệnh.
Nháy nháy mắt, Cô Nhiên có chút khó hiểu nhìn cha… thân thể hắn có cái gì sao…
” Nhiên nhi?” Thấy Cô Nhiên không trả lời, Phong Khiếu Nhiên liền thúc giục .
” Cha…có phải là thân thể của Nhiên nhi…sẽ dọa người khác…” Cô Nhiên suy nghĩ nửa ngày, chỉ nghĩ đến nguyên nhân này, bởi vậy mà lời nói tràn ngập bối rối.
” Không phải…” Đem người ôm chặt vào trong lồng ngực, Phong Khiếu Nhiên lập tức đáp lại,” chỉ là cha không thích người khác lại nhìn thấy thân thể của ngươi… thân thể của ngươi chỉ có thể cho cha thấy!”
Nhìn cha một hồi, Cô Nhiên tuy là không mấy hiểu được, nhưng cũng gật gật đầu: “Ta biết rồi.” Kỳ thật, để cho người khác thấy thân thể của mình, hắn cũng sẽ rất ngượng ngùng.
” Nhớ kỹ chuyện hôm nay ngươi đáp ứng cha!” Phong Khiếu Nhiên lo lắng nói lại một lần.
” Ân.” Cô Nhiên lần này phi thường dùng sức gật đầu,” Nhiên nhi nhớ kỹ rồi.”
” Lát nữa cùng cha tắm rửa đi…” Ôm lấy Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên đi ra dục gian hướng đến phòng bọn họ .
“….được, ta vừa lúc muốn hảo hảo lau người cho cha ..” Cô Nhiên tựa vào cha, mỉm cười trả lời, thân thể của cha không có việc gì thật tốt quá.
…………
Đêm đến, nhìn người mình đang ôm bên cạnh, Phong Khiếu Nhiên khẽ hôn lên cánh môi đỏ mọng hương nhuyễn của đối phương, thỉnh thoảng dùng lưỡi liếm xung quanh miệng, ngay lúc bé con hừ nhẹ liền ngừng lại, đến khi tiếng hít thở truyền đến lại trở nên vững vàng mới tiếp tục động tác bị đánh gãy vừa nãy…..
Đang dùng tay cảm thụ thân mình nhuyễn hoạt (trơn mềm) kia thì Phong Khiếu Nhiên đột nhiên ngừng lại, nhãn thần ẩn chứa tình dục trong khoảnh khắc trở nên lạnh như băng. Đứng dậy cẩn thận đắp lại chăn cho Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên khoác lên ngoại y đi ra ngoài.
” Tử nhân kiểm!” Thấy người đi ra, Âu Dương Húc lập tức đi tới.
” Chuyện gì?” giọng điệu Phong Khiếu Nhiên có chút Khó chịu.
” Nói nhiều thêm mấy chữ ngươi sẽ chết sao a.” Đối với sự lạnh lùng của Phong Khiếu Nhiên, Âu Dương Húc cực kỳ phát hỏa.
” Muộn thế này còn gọi ta đến, có chuyện gì?” Không muốn cùng Âu Dương Húc tranh chấp, Phong Khiếu Nhiên nói nhiều thêm mấy chữ.
Âu Dương Húc phóng xuất tức giận trong lòng, trừng mắt nhìn Phong Khiếu Nhiên: “Nếu không phải vì tiểu Nhiên, ngươi cho là ta muốn đến chỗ Tử nhân kiểm ngươi sao.”
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Phong Khiếu Nhiên, Âu Dương Húc từ trong tay áo lấy ra một cái túi nhỏ đưa lên trước:” Ta biết ngươi sớm muộn gì cũng ăn tiểu Nhiên, nhưng tiểu Nhiên thân thể yếu đuối, hơn nữa lại xảy ra chuyện lúc trước, cho nên hắn ít nhất cũng phải hảo hảo dưỡng một hai năm….”
Phong Khiếu Nhiên mở túi ra, khi nhìn thấy hai cái bình bên trong cùng một tờ giấy liền ngẩng đầu nhìn về phía Âu Dương Húc.
” Thương cũ của tiểu Nhiên ta không có biện pháp chữa khỏi, nhưng nếu lúc đó hắn đau thì cứ cho hắn ăn dược này sẽ không có việc gì. Vết thương cũ của hắn tuy nghiêm trọng, nhưng may mắn có dược của lão cha hắn, tuy không thể quá lao lực mệt nhọc, nhưng không có cái gì đáng ngại. Dược trong bình trắng kia là ta giúp hắn chế ra nhằm dưỡng thân, mỗi ngày một viên đối với thân mình hắn mới có lợi. Còn về cái bình xanh kia…khụ khụ…” Nói đến đây, sắc mặt Âu Dương Húc đột nhiên có chút xấu hổ.
Nhẹ giọng ho khan vài tiếng, Âu Dương Húc than thở mở miệng: “Đêm nay ta phải đi…ta nhận được tin tức nói miêu cương có người phát hiện ra Ô Châu Tử, ta phải nhanh chân đến xem…khụ khụ…cái kia…ta cũng không biết lúc nào mới có thể trở về…khụ khụ.. cái bình dược xanh kia .. là..khụ…dùng vào lúc kia … ta sợ trước khi ta trở về ngươi đã xuống tay với tiểu Nhiên … dược kia.. có thể làm tiểu Nhiên thoải mái chút… đương nhiên..nếu là ngươi dùng thì ta sẽ rất cao hứng…” sắc mặt Âu Dương Húc nếu không phải bởi vì bầu trời tối đen thì đã có thể thấy rõ một màu đỏ ửng bị che kín, “Tiểu Nhiên cái gì cũng đều không hiểu…phỏng chừng sẽ không chế ra loại dược này…còn về phương thuốc của hai bình này, ta cũng đã ghi lại trên giấy, mặt trên là phương pháp chế bổ dược, ngươi giao cho tiểu Nhiên; phía dưới … là cách chế dược cao … nên tìm ai chế, ngươi cứ tự mình tìm”
Nói xong Âu Dương Húc đột nhiên hướng tới trước ngực Phong Khiếu Nhiên đánh một quyền, thần sắc dị thường nghiêm túc:” Một quyền này là ta thay tiểu Nhiên đòi lại, ngươi thân là cha hắn lại đối với hắn quá phận. Tiểu Nhiên ta giao cho ngươi, ngươi đừng tiếp tục làm bị thương hắn.”
Phong Khiếu Nhiên dễ dàng bị đánh thực không có sinh khí, Âu Dương Húc chỉ dùng ba thành công lực, đối với hắn không tạo thành tổn thương gì, chẳng qua Phong Khiếu Nhiên cũng dị thường nghiêm túc nhìn Âu Dương Húc:” Trên đời này không có người nào có thể tổn thương hắn, kể cả ta.”
Nhận được lời khẳng định của Phong Khiếu Nhiên, Âu Dương Húc bật cười: “Ta cũng sẽ không cùng tiểu Nhiên nói lời từ biệt, ngươi nói cho hắn, ta vĩnh viễn là Âu Dương đại ca của hắn, nếu hắn chịu cái gì ủy khuất, liền đi tìm ta.” Không đợi Phong Khiếu Nhiên biến đổi sắc mặt, Âu Dương Húc liền lập tức phi thân ly khai Khiếu Nhiên cư.
Nhìn về hướng Âu Dương Húc rời đi, Phong Khiếu Nhiên cầm lấy mấy thứ kia xoay người trở về phòng. Tiểu Quai nằm ở dưới góc giường góc giương mắt nhìn nhìn lại tiếp tục ngủ . Phong Khiếu Nhiên đem mấy thứ cất xong liền trở lại giường nằm.
” Cha…” thanh âm ngâm khẽ từ trong miệng Cô Nhiên phát ra, hai tay dường như có ý thức ôm lấy người kề sát mình. Sau khi đem bản thân vùi vào trong thân thể to lớn phía trước, người mê ngủ lại tiếp tục im lìm.
Nhìn người từ đầu đến cuối cũng không một lần mở mắt, Phong Khiếu Nhiên nhẹ nhàng nằm xuống, đặt Cô Nhiên gối lên đầu vai của mình, đôi tay lớn ấm áp lại tiếp tục len lỏi vào trong vạt áo… dược cao mà Âu Dương Húc đưa, hắn nên bắt đầu lo lắng khi nào thì sử dụng…
…………..
” Cha? Âu Dương đại ca sao lại bỏ đi vội vàng như vậy?” sáng sớm vừa được cha cho biết, nói rằng Âu Dương đại ca tối hôm qua đã ly khai, Cô Nhiên có chút khó hiểu, một bên giúp cha sửa sang lại giường, một bên hỏi.
” Hai năm này hắn luôn một mực tìm kiếm Ô Châu Tử, nghe nói miêu cương có, liền vội vã ngày đêm chạy đến.” Ngồi ở ghế trên uống hồng trà mới được châm, Phong Khiếu Nhiên nhàn nhạt trả lời.
” Ô Châu Tử? Đó là dược liệu rất trân quý, Ngưng Hồn Đan ta cho người lão cha nói còn có Ô Châu Tử.” Đem giường xếp lại xong, Cô Nhiên nói ra tình huống của mình.
” Ngưng Hồn đan kia là lão cha đưa cho ngươi?” Nhớ tới chuyện này, Phong Khiếu Nhiên đột nhiên hỏi.
” Ân, lão cha trước khi rời đi đã cho ta, nói trên đời này chỉ có một bình.” Đem quần áo của cha đã được tẩy sạch sẽ xếp lại, Cô Nhiên tùy ý đáp trả.
“…. ngày đó ngươi đau như vậy, sao lại không ăn?!” lời phát ra từ miệng Phong Khiếu Nhiên bắt đầu không hài lòng, vốn không muốn hỏi lại nhưng nghĩ đến một màn lúc ấy làm cho bản thân tâm phế câu liệt, hắn liền dị thường phẫn nộ.
” Cái kia đối với thân thể cha mới có lợi, lão cha nói ăn dược đó công lực có thể nhanh chóng tăng lên. Công phu của ta không giỏi, thân mình cho dù ăn cũng không tốt lên, dùng làm chi cho lãng phí? Lão cha nói dược này là thế gian khó cầu, đương nhiên phải giữ lại cho cha.” Lo thu xếp phòng ở nên Cô Nhiên không chú ý tới cha có vẻ khác thường, giọng điệu vẫn như trước không cho là đúng.
Buông ly trà, Phong Khiếu Nhiên cảm xúc phẫn nộ trong khoảnh khắc tràn về nhiều hơn:” Nhiên nhi…ngươi tới đây..”
” Cha?” Đi đến trước mặt cha, Cô Nhiên lúc này mới phát hiện sắc mặt cha như có chút không tốt.
” Nhiên nhi…từ nay về sau bất luận phát sinh chuyện gì, ngươi đều phải bảo hộ tốt chính mình đầu tiên, biết không?” Đối với người này căn bản không thèm để ý đến bản thân, Phong Khiếu Nhiên bắt đầu dạy dỗ.
“… ta biết…chỉ là dược kia để ta ăn thực lãng phí…” Cô Nhiên đáp ứng, nhưng ngẫm lại vẫn là thuyết phục một lần, dược quý kia hắn đã lãng phí một viên, không thể lãng phí nữa.
“…….” Phong Khiếu Nhiên lần đầu tiên có chút thống hận bản thân không sở trường về ăn nói, đem Cô Nhiên ôm trên đùi mình, ánh mắt nhìn thẳng Cô Nhiên,” Đáp ứng cha…vô luận như thế nào cũng phải chiếu cố hảo chính mình, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, cha..liền hủy Thích Nhiên lâu.” Đối với người này, hắn chỉ có thể dùng sức mạnh cứng rắn cùng thủ đoạn.
” Cha?!” Đối với lời cha vừa nói, Cô Nhiên có chút kinh hoảng .
” Đáp ứng cha!” Phong Khiếu Nhiên tăng thêm giọng điệu.
“…ta..ta đáp ứng…bất quá cha cũng không thể hủy Thích Nhiên lâu…” Thích Nhiên lâu là tâm huyết của cha, có thể nào vì chính mình mà bị hủy diệt.
” Ngươi chỉ cần ghi nhớ, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, hoặc là giống như lần trước kém chút nữa…cha liền hủy Thích Nhiên lâu này…nói ngươi nhớ kỹ!” Mặc kệ khuôn mặt nhỏ nhắn của Cô Nhiên đã trở nên có chút tái nhợt, Phong Khiếu Nhiên tiếp tục tăng thêm giọng điệu.
“….ta..ta nhớ kỹ…” Cô Nhiên bị lời của cha biến thành có chút bất an, hai tay ôm lấy cổ cha, nhỏ giọng đáp lại, hắn không biết cha rốt cuộc là làm sao.
” Nhiên nhi…ngươi phải biết rằng, ngươi đối với cha mà nói, so với Thích Nhiên lâu này còn trọng yếu gấp trăm lần, ngàn lần, cho nên… ngươi nhất định không thể có việc, biết không? Mặc kệ có xảy ra chuyện gì cũng không được giấu diếm cha!” Ôm chặt thân thể người đang bất an mà run rẩy, Phong Khiếu Nhiên thấp trầm mở miệng.
Nghe thấy lời cha, Cô Nhiên trong mắt có chút rưng rưng, khẽ cười lên, đem mặt vùi vào vùng cổ ấm áp nhẹ nhàng ” Ân” một tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook