Cố Nhân Thán
-
Chương 2
Mấy chốc đã đến bờ ruộng, Mộng Chiêu chọn một chỗ dưới gốc cây mà ngồi. Nàng bỏ khăn trùm đầu ra, mái tóc xơ cứng đã thấm ướt mồ hôi. Đưa tay lấy mấy mảnh vải đã cắt sẵn trong rổ ra, thân thủ nhanh chóng xỏ kim chỉ bắt đầu may. Những tia nắng chói chang len lỏi qua mấy khe lá tạo thành những đốm sáng trên nền cỏ. Gió hiu hiu thổi. Khung cảnh thật yên bình.
Ngồi tầm hơn canh giờ, bỗng có tiếng chim kêu inh ỏi. Lại là một con chim không biết điều, dám phá lúa nhà nàng. Mộng Chiêu để chiếc vớ đang may dỡ xuống, khom người nhặt hai viên đá nhỏ. Mắt híp lại, ném chúng vào con chim đáng ghét kia. Thế mà lại không trúng nó! Chả lẽ nàng bị hoa mắt sao? Trong thôn, nàng là tay ném nhất nhì, ném chim chưa bao giờ trật! Buổi trưa nóng bức dễ làm người ta mất kiểm soát. Mộng Chiêu bây giờ đang cảm thấy mình bị thách thức. Lại khom người nhặt thêm năm sáu viên đá nữa, lần này nàng dùng hết sức bình sinh mà ném. Trúng! Nhưng con chim đó vẫn không chịu bay đi!
Mùi vị thất bại thật khó chịu. Mộng Chiêu xoăn ống quần, tay áo lên cao, cởi giày ra, lội lại chỗ con chim đang đậu. Càng lại gần nàng càng nhận ra con chim này rất lạ. Nó to hơn mấy con chim nàng từng gặp nhiều lắm. Đến khi chỉ còn cách nó tầm ba trượng, mắt nàng đã mở to. Thiên a, con chim này còn to hơn cả nàng! Con mắt tròn vo của nó hạ xuống nhìn nàng chăm chăm dường như muốn dọa nàng sợ. Thế nhưng nó đã lầm, nhân loại trước mặt nó là loại không thể dùng lí lẽ bình thường để lí giải. Nàng chẳng những không sợ mà còn lội chậm đến gần nó. Đôi mắt tròn vo càng trừng to hơn. Khi chỉ còn một trượng nữa, nàng bỗng đứng lại, nhìn nó từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên, sau đó lắc lắc đầu. Miệng còn lẩm bẩm ngôn ngữ mà nó không hiểu: Thật là đẹp nha.... Chỉ tiếc....
Thân hình con con chợt bổ nhào đến, mỗ chim không nghĩ ngợi ngay tức khắc bay lên vọt đi. Trong lòng còn âm thầm mắng bản thân không có tiền đồ, tại sao lại e ngại một nhân loại không có sức chiến đấu như vậy! Ngẩng đầu nhìn con chim chết tiệc bay đi, Mộng Chiêu hai mắt chớp a chớp. Con chim này thật thông minh. Trong lúc quan sát nó nàng đã phát hiện ra nó bị thương ở chân và phía dưới cánh. Nếu bắt được rồi đem đi bán chắc chắn sẽ được khối tiền. Bóng dáng mỗ chim đã mất dạng, nàng cũng chỉ đàng lội trở về. Nhưng vừa mới xoay người bước hai bước thì cả người bỗng mất thăng bằng ngã úp mặt xuống bùn. Mộng Chiêu trong lòng gào thét hôm nay đi ra đường mà không xem ngày, cư nhiên lại xui xẻo như vậy.
Nàng lòm còm bò dậy mới phát hiện thứ hại nàng ngã úp mặt là một bàn tay! Có một bàn tay đang nắm chặt cổ chân nàng! Cả người nàng mất hết phản ứng, cơ mặt căng cứng, cứ giữ nguyên một tư thế mà nhìn bàn tay kia. Qua hơn ba mươi nhịp thở mới dần bình tĩnh lại. Cạnh nàng là một mương nước rộng khá sâu, chủ nhân bàn tay này đang ngâm mình trong nước. Chỉ có nửa cái đầu cùng cánh tay là nhô lên trên, không rõ sống chết. Mộng Chiêu âm thầm cắn răng, có nên cứu người hay không. Một người bỗng dưng xuất hiện trong mương nước có thể nào là tên ác bá trốn đi vượt tường? Hay là tên tiểu tử nhà nào chết đuối? Song dù gì cũng chỉ là một nữ hài mới mười tuổi, nàng cũng không suy tính sâu xa đến hệ quả lắm, cứu người trước rồi nói.
Nàng cố gỡ bàn tay đang nắm chặt cổ chân mình ra, trở tay nắm chặt cổ tay hắn kéo lên. Ta kháo! Nặng chết đi được! Một nữ hài chưa được sáu mươi cân phải hì hục kéo một người nặng hơn mình từ trong nước bùn lên. Cảnh tượng này nhìn sao cũng thấy quái dị. Qúa trình cứu người của nàng hoàn thành thì trời đã xẩm tối. Nàng ngồi bệch xuống bùn, lòng ngực thở phập phồng. Đợi nhịp thở ổn định, nàng mới khom người lấy chút nước mương rửa bớt lớp bùn đen trên mặt. Lại nhìn đến người vừa được nàng cứu, hắn ta còn chưa tỉnh. Uy, không phải chết rồi chứ. Nàng thận trọng vỗ vỗ mặt hắn, đỡ hắn nằm nghiêng qua một bên để ói nước bẩn ra. Qủa nhiên lát sau hắn cũng tỉnh lại.
Đôi mắt nhất thời chưa thích nghi được với ánh sáng nheo lại, chớp mấy lần, cuối cùng mở hẳn ra. Hắn cảm thấy đầu thật đau nhức. Lúc nãy hắn phát hiện một con chim to ngậm hành lí của hắn đi, đuổi theo đến tận đây thì lại bị nó mổ trúng đầu, lại còn bị ai đó ném đá vào miệng vết thương chưa lành trên đầu. Cả người bỗng ngất xỉu. Hắn chậm chạp chống người dậy, lúc này mới phát giác xung quanh có người. Người ngồi bệch trên bùn cả người đầy bùn, khuôn mặt nhem nhuốc không nhìn rõ đường nét. Nhưng đôi mắt thật đẹp! Giống như viên dạ minh châu giữa trời đêm. Long lanh mà linh hoạt. Nhìn thế nào cũng là một tiểu cô nương.
Mộng Chiêu cũng đang quan sát người đối diện. Hắn ta không to con lắm nhưng chí ít cũng hơn tám mươi cân. Mặt mũi bị bùn bám vào một mảng. Ánh mắt hắn đang cực kì chăm chú nhìn nàng. Lại nhìn đến y phục vải bố trên người hắn, trông chúng thật quen mắt. Nàng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, trong lúc nói chuyện cũng chầm chậm lùi ra xa: Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện chỗ này? Ngươi có mục đích gì?
Đôi mắt hắn bình tĩnh vô ba, bắt được cử động đó của nàng và cả giọng nói đầy cảnh giác kia, thật thà trả lời: Ta là nghĩa tử của Thẩm đại nương Lạc gia thôn. Ta vô tình bị trượt chân rồi ngã xuống đây, không có mục đích gì cả.
Ngươi nói thật? Thẩm đại nương không có con, nhà ngay cả một con chó con, gà con còn không có. Từ đâu lại chui ra một nghĩa tử? Khoan đã, hình như vài hôm trước nàng nghe A Điển nói Thẩm đại nương vừa đem về nhà một tiểu tử ăn mày. Chả lẽ là hắn? Giờ nàng mới nhận ra đây là quần áo của Lạc Bì thúc, đường kim mũi chỉ kia quả là của Thẩm đại nương không sai. Nhưng nàng lại có cảm giác hắn ta rất không bình thường, không như vẻ bề ngoài hắn thể hiện.
Hắn yên lặng quan sát nàng, càng nhìn càng lấy làm lạ. Một tiểu cô nương mà lại không sợ hãi, không rụt rè khi nói chuyện với người lạ, lại còn là một nam nhân. Dù hắn cũng chưa được tính là một nam nhân: Thật, ngươi có thể về hỏi Thẩm đại nương.
Không thể trách nàng đa tâm được. Năm đó phụ thân kể lại rằng nếu không phải có ngoại nhân vào điều tra rồi về báo lại cho địa chủ, họ cũng không bị bức đến mức bỏ nhà đi tha hương. Nhưng nếu đã là người trong thôn, vậy nàng cũng không thể không khách khí, kẻo sau này gặp mặt lại khó xử: Được. Ngươi có bị làm sao không?
Ta không sao. Đa tạ ngươi đã cứu ta. Hắn hơi bất ngờ vì người cứu mình là một cô nương, nhìn bờ ruộng lại nhìn mương nước. Xem ra việc kéo hắn lên làm nàng tốn không ít công sức. Tiểu cô nương này hắn muốn kết giao làm bằng hữu rồi.
Nghe giọng điệu cứ bình bình của hắn, nàng cảm thấy thật không quen. Trong mắt bỗng xẹt qua mấy tia sáng, ánh mắt cong cong: Không có gì, chỉ là việc nhỏ thôi. Thấy hắn định đứng dậy rời đi, nàng chợt nói tiếp: Công cứu mạng mười đồng, giúp ngươi tỉnh năm đồng, thời gian ta tiêu tốn ba đồng, dám nhìn trộm ta hai đồng, nước miếng nói chuyện một đồng. Tổng cộng hai mươi mốt đồng. Nể tình lần đầu gặp mặt, ngươi chỉ cần đưa ta hai mươi đồng là được. Tay nàng đã vươn ra trước, chờ hắn đặt tiền vào.
Vốn định nhanh chóng về nhà nhưng sau khi nghe nàng phân giải cụ thể tiền bạc, thân hình hắn hơi cứng lại, miệng giật giật. Đôi mắt đầy vẻ ngoài ý muốn. Hảo một tiểu nữ oa dám chơi hắn, nàng nghĩ hắn là quả hồng mềm dễ dàng bóp méo sao: Được thôi. Nhưng trước hết ngươi hãy trả cho ta tiền bị chất vấn một đồng, bồi thường danh dự năm đồng, tiền hành hung mười lăm đồng.... Vừa nói hắn vừa đưa tay sờ sờ vết thương trên trán, đưa mắt nhìn nàng đầy vui vẻ: ... Và tiền mỹ nam kế hai mươi mốt đồng. Tổng cộng bốn mươi hai đồng. Vì ngươi cứu ta nên giảm giá hai đồng, còn bốn mươi đồng. Nào, trả đây. Hắn nói xong cũng đồng dạng vươn tay ra, đôi mắt cong cong.
Mộng Chiêu hôm nay quả thật hiểu được cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên mà lúc trước thất thúc từng nói. Bình thường đối mặt với khí thế ào ạt của nàng, đối phương chỉ có thể câm nín chấp nhận. Còn tên trước mặt lại trả đũa nàng một cách nước chảy mây trôi Nàng nhất thời có chút không thể chấp nhận được. Đến khi giật mình mới biết hắn ta đã đi mất dạng, chỉ còn mình nàng đứng giữa mảnh ruộng vàng óng. Trông cứ như một ngốc tử. Nàng mím môi, bản thân hối hận vì đã lương thiện cứu tên đó. Qủa thật là đại xảo quyệt mà. Lại nhìn sắc trời, bất giác thở dài. Nàng còn chưa có may xong đâu. Tất cả là tại con chim ngu ngốc và cái tên khó ưa đó.
Mang tâm trạng bực bội trở về nhà, thuần thục tắm rửa, nấu cơm. Thất thúc và A Điển đã sớm ngồi vào bàn. Bữa cơm trôi qua rất bình thường. Duy hai thúc cháu âm thầm nhắc nhở nhau, tuyệt không được chọc đến nàng. Trong nhà có một bà chủ thực vừa vui vừa khổ.
Mộng Chiêu dù còn hơi bực chuyện hồi chiều nhưng cũng không quên chuyện của thất thúc. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, nàng qua gõ cửa phòng thất thúc. Nhà nàng nhỏ, chỉ có một gian ngoài dùng để tiếp khách và ăn cơm, một phòng cho thất thúc, một phòng cho hai tỷ đệ nàng, phòng còn lại dùng làm bếp và chứa củi. Thất thúc nhanh chóng mở cửa nhưng cũng không đóng cửa lại mà chỉ khép hờ. Dù sao cũng là thúc cháu, nên tránh tị hiềm.
Đêm khuya còn làm phiền thúc, thật xin lỗi. Nhưng con có việc cần hỏi thúc. Có phải dạo gần đây thúc giấu con đi vác hàng không? Mộng Chiêu đứng cạnh giường. Trong phòng đơn sơ không có gì ngoài chiếc giường cũ cùng một chiếc kệ. Nàng chỉ có thể đứng, nhường thất thúc ngồi trên giường cùng nói chuyện.
Cố Trường Thanh thật không ngờ nàng lại hỏi trực tiếp thẳng thừng như vậy, Có chút bất đắc dĩ trả lời: ... Đúng vậy...
Nghe vậy, Mộng Chiêu cũng không bất ngờ, chỉ có lông mày là chau lại: Thúc đã quên lời đại phu nói rồi sao, thúc muốn mình trở thành phế nhân? Ngày mai, thúc phải xin nghỉ rồi ở nhà tịnh dưỡng. Đợi khi khỏi hẳn thì hãy đi, không phải gấp.
Nhưng.... thúc biết con muốn tốt cho ta... Nhà sắp hết gạo, lại chỉ có mình con một đứa bé gánh vác. Ta làm sao có thể trơ mắt nhìn con lao lực như vậy được. Hắn không hề quên lời dặn dò của đại phu, nhưng nếu phải ở nhà trong khi cháu của mình chịu cực thì hắn còn mặt mũi nào nhìn mặt đại ca đại tẩu đây.
Nói đến đây, mắt nàng bỗng thấy ươn ướt. Nàng làm sao không đoán được chứ. Nhưng mà dù nàng có ngã xuống thì vẫn còn thất thúc, hắn tuyệt không thể xảy ra chuyện gì. Không, con không cực khổ. Lúa sắp gặt rồi, sẽ có gạo. Thúc nghỉ việc đi, có được không? Càng nói, giọng nàng càng run. Nàng chịu đựng hai năm, không có chỗ bộc lộ, giờ đây cảm giác đau thương uất ức bỗng lan tràn khắp thân thể làm nên run rẩy.
Nhìn đứa cháu mình bảo bọc thương tâm như thế, hắn có chút chịu không được. Vươn tay, ôm nàng vào lòng. Bàn tay to hơi vụng về vỗ vỗ lưng nàng. Thấy nàng mỗi lúc một run rẩy, tâm đành thuận theo: .... Được được, thúc sẽ nghỉ việc. Tiểu Chiêu ngoan, đừng khóc....
... Thật chứ ạ?
Thúc hứa, hứa mà.
Nghe được lời khẳng định của thất thúc, đôi mắt đẫm lệ đang vùi sâu trong ngực chớp a chớp. Kế hoạch thành công mĩ mãn. Thất thúc là người chịu mềm không chịu cứng. Nếu cứ cứng rắn với thúc ấy thì sẽ tốn nhiều công sức lại còn chưa chắc thành công. Chỉ có cách này là vừa hiệu quả vừa nhanh gọn. Một khắc sau, nàng mới sụt sùi ngồi dậy, tranh thủ bàn bạc với hắn về số lúa sau khi thu hoạch.
Khép cửa phòng, chỉnh chăn cho A Điển, Mộng Chiêu đang suy tính lại một lần nữa chuyện vừa nãy. Sau khi xác định mọi chuyện đều hợp lí mới lấy chiếc rổ đựng vớ ra. Trong đêm nay nàng phải may và thêu xong bốn đôi vớ. Nhất định không được ngủ quên. Trước khi vào phòng, nàng đã rửa mặt bằng nước lạnh nên bây giờ cả người đều tỉnh táo. Nếu không tỉ mẩn sẽ thêu xấu, người ta sẽ hạ tiền xuống, ép giá.
Một đêm không ngủ, đến tờ mờ sáng nàng mới chợp mắt được một chút. Cảm giác được người bên cạnh sắp dậy, Mộng Chiêu mới chống tay ngồi dậy. Đưa mắt nhìn trời, đã là giờ Mão. Người lấy hàng có lẽ sắp đến rồi. Nàng lật đật xuống giường, rửa mặt, chuẩn bị đồ ăn sáng rồi nhờ thất thúc gọi A Điển dậy còn mình thì chạy nhanh qua nhà Thẩm đại nương.
Đã có nhiều đại thẩm đứng trước nhà Thẩm đại nương, nàng vừa chạy đến thì một cỗ xe trâu cũng vừa đến. Một nam nhân trung niên bước xuống, gương mặt góc cạnh nhìn không mấy thiện cảm. Hắn vào nhà, đánh giá từng chiếc vớ rồi giao tiền cho từng người. Nàng đến sau cùng nên cũng là người được nhận tiền cuối cùng. Đến lượt nàng, nam nhân trung niên bỗng hỏi: Đây là ngươi thêu?
Nàng hơi bất ngờ, bình thường mấy người lấy hàng trước đều chỉ nhìn qua loa rồi đưa tiền, không nói năng gì. Còn lần này lại tỉ mỉ xem từng chiếc vớ. Nghĩ nghĩ nhưng nàng cũng lễ phép đáp lại: Vâng ạ.
Cũng được. Ông ta nhìn qua nhìn lại một hồi liền nói được hai chữ. Cũng không chất vấn gì thêm, giao tiền cho nàng rồi lên xe đi mất. Nhìn mấy đồng tiền trong tay, nàng thấy hôm nay trời thật đẹp, thật xanh. Chào hỏi nhà Thẩm đại nương xong, vừa đi tới cổng đã bắt gặp một người. Chính là tên khó ưa hôm qua. Hắn vác cuốc, quần xoắn cao. Bây giờ nàng mới phát hiện hắn rất cao, nàng chỉ đứng đến vai hắn. Các đường nét trên mặt hài hòa toát lên vẻ cương nghị, chỉ có thể gọi là ưa nhìn. Nàng làm bộ như không thấy hắn, nghênh ngang rời đi.
Ngồi tầm hơn canh giờ, bỗng có tiếng chim kêu inh ỏi. Lại là một con chim không biết điều, dám phá lúa nhà nàng. Mộng Chiêu để chiếc vớ đang may dỡ xuống, khom người nhặt hai viên đá nhỏ. Mắt híp lại, ném chúng vào con chim đáng ghét kia. Thế mà lại không trúng nó! Chả lẽ nàng bị hoa mắt sao? Trong thôn, nàng là tay ném nhất nhì, ném chim chưa bao giờ trật! Buổi trưa nóng bức dễ làm người ta mất kiểm soát. Mộng Chiêu bây giờ đang cảm thấy mình bị thách thức. Lại khom người nhặt thêm năm sáu viên đá nữa, lần này nàng dùng hết sức bình sinh mà ném. Trúng! Nhưng con chim đó vẫn không chịu bay đi!
Mùi vị thất bại thật khó chịu. Mộng Chiêu xoăn ống quần, tay áo lên cao, cởi giày ra, lội lại chỗ con chim đang đậu. Càng lại gần nàng càng nhận ra con chim này rất lạ. Nó to hơn mấy con chim nàng từng gặp nhiều lắm. Đến khi chỉ còn cách nó tầm ba trượng, mắt nàng đã mở to. Thiên a, con chim này còn to hơn cả nàng! Con mắt tròn vo của nó hạ xuống nhìn nàng chăm chăm dường như muốn dọa nàng sợ. Thế nhưng nó đã lầm, nhân loại trước mặt nó là loại không thể dùng lí lẽ bình thường để lí giải. Nàng chẳng những không sợ mà còn lội chậm đến gần nó. Đôi mắt tròn vo càng trừng to hơn. Khi chỉ còn một trượng nữa, nàng bỗng đứng lại, nhìn nó từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên, sau đó lắc lắc đầu. Miệng còn lẩm bẩm ngôn ngữ mà nó không hiểu: Thật là đẹp nha.... Chỉ tiếc....
Thân hình con con chợt bổ nhào đến, mỗ chim không nghĩ ngợi ngay tức khắc bay lên vọt đi. Trong lòng còn âm thầm mắng bản thân không có tiền đồ, tại sao lại e ngại một nhân loại không có sức chiến đấu như vậy! Ngẩng đầu nhìn con chim chết tiệc bay đi, Mộng Chiêu hai mắt chớp a chớp. Con chim này thật thông minh. Trong lúc quan sát nó nàng đã phát hiện ra nó bị thương ở chân và phía dưới cánh. Nếu bắt được rồi đem đi bán chắc chắn sẽ được khối tiền. Bóng dáng mỗ chim đã mất dạng, nàng cũng chỉ đàng lội trở về. Nhưng vừa mới xoay người bước hai bước thì cả người bỗng mất thăng bằng ngã úp mặt xuống bùn. Mộng Chiêu trong lòng gào thét hôm nay đi ra đường mà không xem ngày, cư nhiên lại xui xẻo như vậy.
Nàng lòm còm bò dậy mới phát hiện thứ hại nàng ngã úp mặt là một bàn tay! Có một bàn tay đang nắm chặt cổ chân nàng! Cả người nàng mất hết phản ứng, cơ mặt căng cứng, cứ giữ nguyên một tư thế mà nhìn bàn tay kia. Qua hơn ba mươi nhịp thở mới dần bình tĩnh lại. Cạnh nàng là một mương nước rộng khá sâu, chủ nhân bàn tay này đang ngâm mình trong nước. Chỉ có nửa cái đầu cùng cánh tay là nhô lên trên, không rõ sống chết. Mộng Chiêu âm thầm cắn răng, có nên cứu người hay không. Một người bỗng dưng xuất hiện trong mương nước có thể nào là tên ác bá trốn đi vượt tường? Hay là tên tiểu tử nhà nào chết đuối? Song dù gì cũng chỉ là một nữ hài mới mười tuổi, nàng cũng không suy tính sâu xa đến hệ quả lắm, cứu người trước rồi nói.
Nàng cố gỡ bàn tay đang nắm chặt cổ chân mình ra, trở tay nắm chặt cổ tay hắn kéo lên. Ta kháo! Nặng chết đi được! Một nữ hài chưa được sáu mươi cân phải hì hục kéo một người nặng hơn mình từ trong nước bùn lên. Cảnh tượng này nhìn sao cũng thấy quái dị. Qúa trình cứu người của nàng hoàn thành thì trời đã xẩm tối. Nàng ngồi bệch xuống bùn, lòng ngực thở phập phồng. Đợi nhịp thở ổn định, nàng mới khom người lấy chút nước mương rửa bớt lớp bùn đen trên mặt. Lại nhìn đến người vừa được nàng cứu, hắn ta còn chưa tỉnh. Uy, không phải chết rồi chứ. Nàng thận trọng vỗ vỗ mặt hắn, đỡ hắn nằm nghiêng qua một bên để ói nước bẩn ra. Qủa nhiên lát sau hắn cũng tỉnh lại.
Đôi mắt nhất thời chưa thích nghi được với ánh sáng nheo lại, chớp mấy lần, cuối cùng mở hẳn ra. Hắn cảm thấy đầu thật đau nhức. Lúc nãy hắn phát hiện một con chim to ngậm hành lí của hắn đi, đuổi theo đến tận đây thì lại bị nó mổ trúng đầu, lại còn bị ai đó ném đá vào miệng vết thương chưa lành trên đầu. Cả người bỗng ngất xỉu. Hắn chậm chạp chống người dậy, lúc này mới phát giác xung quanh có người. Người ngồi bệch trên bùn cả người đầy bùn, khuôn mặt nhem nhuốc không nhìn rõ đường nét. Nhưng đôi mắt thật đẹp! Giống như viên dạ minh châu giữa trời đêm. Long lanh mà linh hoạt. Nhìn thế nào cũng là một tiểu cô nương.
Mộng Chiêu cũng đang quan sát người đối diện. Hắn ta không to con lắm nhưng chí ít cũng hơn tám mươi cân. Mặt mũi bị bùn bám vào một mảng. Ánh mắt hắn đang cực kì chăm chú nhìn nàng. Lại nhìn đến y phục vải bố trên người hắn, trông chúng thật quen mắt. Nàng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, trong lúc nói chuyện cũng chầm chậm lùi ra xa: Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện chỗ này? Ngươi có mục đích gì?
Đôi mắt hắn bình tĩnh vô ba, bắt được cử động đó của nàng và cả giọng nói đầy cảnh giác kia, thật thà trả lời: Ta là nghĩa tử của Thẩm đại nương Lạc gia thôn. Ta vô tình bị trượt chân rồi ngã xuống đây, không có mục đích gì cả.
Ngươi nói thật? Thẩm đại nương không có con, nhà ngay cả một con chó con, gà con còn không có. Từ đâu lại chui ra một nghĩa tử? Khoan đã, hình như vài hôm trước nàng nghe A Điển nói Thẩm đại nương vừa đem về nhà một tiểu tử ăn mày. Chả lẽ là hắn? Giờ nàng mới nhận ra đây là quần áo của Lạc Bì thúc, đường kim mũi chỉ kia quả là của Thẩm đại nương không sai. Nhưng nàng lại có cảm giác hắn ta rất không bình thường, không như vẻ bề ngoài hắn thể hiện.
Hắn yên lặng quan sát nàng, càng nhìn càng lấy làm lạ. Một tiểu cô nương mà lại không sợ hãi, không rụt rè khi nói chuyện với người lạ, lại còn là một nam nhân. Dù hắn cũng chưa được tính là một nam nhân: Thật, ngươi có thể về hỏi Thẩm đại nương.
Không thể trách nàng đa tâm được. Năm đó phụ thân kể lại rằng nếu không phải có ngoại nhân vào điều tra rồi về báo lại cho địa chủ, họ cũng không bị bức đến mức bỏ nhà đi tha hương. Nhưng nếu đã là người trong thôn, vậy nàng cũng không thể không khách khí, kẻo sau này gặp mặt lại khó xử: Được. Ngươi có bị làm sao không?
Ta không sao. Đa tạ ngươi đã cứu ta. Hắn hơi bất ngờ vì người cứu mình là một cô nương, nhìn bờ ruộng lại nhìn mương nước. Xem ra việc kéo hắn lên làm nàng tốn không ít công sức. Tiểu cô nương này hắn muốn kết giao làm bằng hữu rồi.
Nghe giọng điệu cứ bình bình của hắn, nàng cảm thấy thật không quen. Trong mắt bỗng xẹt qua mấy tia sáng, ánh mắt cong cong: Không có gì, chỉ là việc nhỏ thôi. Thấy hắn định đứng dậy rời đi, nàng chợt nói tiếp: Công cứu mạng mười đồng, giúp ngươi tỉnh năm đồng, thời gian ta tiêu tốn ba đồng, dám nhìn trộm ta hai đồng, nước miếng nói chuyện một đồng. Tổng cộng hai mươi mốt đồng. Nể tình lần đầu gặp mặt, ngươi chỉ cần đưa ta hai mươi đồng là được. Tay nàng đã vươn ra trước, chờ hắn đặt tiền vào.
Vốn định nhanh chóng về nhà nhưng sau khi nghe nàng phân giải cụ thể tiền bạc, thân hình hắn hơi cứng lại, miệng giật giật. Đôi mắt đầy vẻ ngoài ý muốn. Hảo một tiểu nữ oa dám chơi hắn, nàng nghĩ hắn là quả hồng mềm dễ dàng bóp méo sao: Được thôi. Nhưng trước hết ngươi hãy trả cho ta tiền bị chất vấn một đồng, bồi thường danh dự năm đồng, tiền hành hung mười lăm đồng.... Vừa nói hắn vừa đưa tay sờ sờ vết thương trên trán, đưa mắt nhìn nàng đầy vui vẻ: ... Và tiền mỹ nam kế hai mươi mốt đồng. Tổng cộng bốn mươi hai đồng. Vì ngươi cứu ta nên giảm giá hai đồng, còn bốn mươi đồng. Nào, trả đây. Hắn nói xong cũng đồng dạng vươn tay ra, đôi mắt cong cong.
Mộng Chiêu hôm nay quả thật hiểu được cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên mà lúc trước thất thúc từng nói. Bình thường đối mặt với khí thế ào ạt của nàng, đối phương chỉ có thể câm nín chấp nhận. Còn tên trước mặt lại trả đũa nàng một cách nước chảy mây trôi Nàng nhất thời có chút không thể chấp nhận được. Đến khi giật mình mới biết hắn ta đã đi mất dạng, chỉ còn mình nàng đứng giữa mảnh ruộng vàng óng. Trông cứ như một ngốc tử. Nàng mím môi, bản thân hối hận vì đã lương thiện cứu tên đó. Qủa thật là đại xảo quyệt mà. Lại nhìn sắc trời, bất giác thở dài. Nàng còn chưa có may xong đâu. Tất cả là tại con chim ngu ngốc và cái tên khó ưa đó.
Mang tâm trạng bực bội trở về nhà, thuần thục tắm rửa, nấu cơm. Thất thúc và A Điển đã sớm ngồi vào bàn. Bữa cơm trôi qua rất bình thường. Duy hai thúc cháu âm thầm nhắc nhở nhau, tuyệt không được chọc đến nàng. Trong nhà có một bà chủ thực vừa vui vừa khổ.
Mộng Chiêu dù còn hơi bực chuyện hồi chiều nhưng cũng không quên chuyện của thất thúc. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, nàng qua gõ cửa phòng thất thúc. Nhà nàng nhỏ, chỉ có một gian ngoài dùng để tiếp khách và ăn cơm, một phòng cho thất thúc, một phòng cho hai tỷ đệ nàng, phòng còn lại dùng làm bếp và chứa củi. Thất thúc nhanh chóng mở cửa nhưng cũng không đóng cửa lại mà chỉ khép hờ. Dù sao cũng là thúc cháu, nên tránh tị hiềm.
Đêm khuya còn làm phiền thúc, thật xin lỗi. Nhưng con có việc cần hỏi thúc. Có phải dạo gần đây thúc giấu con đi vác hàng không? Mộng Chiêu đứng cạnh giường. Trong phòng đơn sơ không có gì ngoài chiếc giường cũ cùng một chiếc kệ. Nàng chỉ có thể đứng, nhường thất thúc ngồi trên giường cùng nói chuyện.
Cố Trường Thanh thật không ngờ nàng lại hỏi trực tiếp thẳng thừng như vậy, Có chút bất đắc dĩ trả lời: ... Đúng vậy...
Nghe vậy, Mộng Chiêu cũng không bất ngờ, chỉ có lông mày là chau lại: Thúc đã quên lời đại phu nói rồi sao, thúc muốn mình trở thành phế nhân? Ngày mai, thúc phải xin nghỉ rồi ở nhà tịnh dưỡng. Đợi khi khỏi hẳn thì hãy đi, không phải gấp.
Nhưng.... thúc biết con muốn tốt cho ta... Nhà sắp hết gạo, lại chỉ có mình con một đứa bé gánh vác. Ta làm sao có thể trơ mắt nhìn con lao lực như vậy được. Hắn không hề quên lời dặn dò của đại phu, nhưng nếu phải ở nhà trong khi cháu của mình chịu cực thì hắn còn mặt mũi nào nhìn mặt đại ca đại tẩu đây.
Nói đến đây, mắt nàng bỗng thấy ươn ướt. Nàng làm sao không đoán được chứ. Nhưng mà dù nàng có ngã xuống thì vẫn còn thất thúc, hắn tuyệt không thể xảy ra chuyện gì. Không, con không cực khổ. Lúa sắp gặt rồi, sẽ có gạo. Thúc nghỉ việc đi, có được không? Càng nói, giọng nàng càng run. Nàng chịu đựng hai năm, không có chỗ bộc lộ, giờ đây cảm giác đau thương uất ức bỗng lan tràn khắp thân thể làm nên run rẩy.
Nhìn đứa cháu mình bảo bọc thương tâm như thế, hắn có chút chịu không được. Vươn tay, ôm nàng vào lòng. Bàn tay to hơi vụng về vỗ vỗ lưng nàng. Thấy nàng mỗi lúc một run rẩy, tâm đành thuận theo: .... Được được, thúc sẽ nghỉ việc. Tiểu Chiêu ngoan, đừng khóc....
... Thật chứ ạ?
Thúc hứa, hứa mà.
Nghe được lời khẳng định của thất thúc, đôi mắt đẫm lệ đang vùi sâu trong ngực chớp a chớp. Kế hoạch thành công mĩ mãn. Thất thúc là người chịu mềm không chịu cứng. Nếu cứ cứng rắn với thúc ấy thì sẽ tốn nhiều công sức lại còn chưa chắc thành công. Chỉ có cách này là vừa hiệu quả vừa nhanh gọn. Một khắc sau, nàng mới sụt sùi ngồi dậy, tranh thủ bàn bạc với hắn về số lúa sau khi thu hoạch.
Khép cửa phòng, chỉnh chăn cho A Điển, Mộng Chiêu đang suy tính lại một lần nữa chuyện vừa nãy. Sau khi xác định mọi chuyện đều hợp lí mới lấy chiếc rổ đựng vớ ra. Trong đêm nay nàng phải may và thêu xong bốn đôi vớ. Nhất định không được ngủ quên. Trước khi vào phòng, nàng đã rửa mặt bằng nước lạnh nên bây giờ cả người đều tỉnh táo. Nếu không tỉ mẩn sẽ thêu xấu, người ta sẽ hạ tiền xuống, ép giá.
Một đêm không ngủ, đến tờ mờ sáng nàng mới chợp mắt được một chút. Cảm giác được người bên cạnh sắp dậy, Mộng Chiêu mới chống tay ngồi dậy. Đưa mắt nhìn trời, đã là giờ Mão. Người lấy hàng có lẽ sắp đến rồi. Nàng lật đật xuống giường, rửa mặt, chuẩn bị đồ ăn sáng rồi nhờ thất thúc gọi A Điển dậy còn mình thì chạy nhanh qua nhà Thẩm đại nương.
Đã có nhiều đại thẩm đứng trước nhà Thẩm đại nương, nàng vừa chạy đến thì một cỗ xe trâu cũng vừa đến. Một nam nhân trung niên bước xuống, gương mặt góc cạnh nhìn không mấy thiện cảm. Hắn vào nhà, đánh giá từng chiếc vớ rồi giao tiền cho từng người. Nàng đến sau cùng nên cũng là người được nhận tiền cuối cùng. Đến lượt nàng, nam nhân trung niên bỗng hỏi: Đây là ngươi thêu?
Nàng hơi bất ngờ, bình thường mấy người lấy hàng trước đều chỉ nhìn qua loa rồi đưa tiền, không nói năng gì. Còn lần này lại tỉ mỉ xem từng chiếc vớ. Nghĩ nghĩ nhưng nàng cũng lễ phép đáp lại: Vâng ạ.
Cũng được. Ông ta nhìn qua nhìn lại một hồi liền nói được hai chữ. Cũng không chất vấn gì thêm, giao tiền cho nàng rồi lên xe đi mất. Nhìn mấy đồng tiền trong tay, nàng thấy hôm nay trời thật đẹp, thật xanh. Chào hỏi nhà Thẩm đại nương xong, vừa đi tới cổng đã bắt gặp một người. Chính là tên khó ưa hôm qua. Hắn vác cuốc, quần xoắn cao. Bây giờ nàng mới phát hiện hắn rất cao, nàng chỉ đứng đến vai hắn. Các đường nét trên mặt hài hòa toát lên vẻ cương nghị, chỉ có thể gọi là ưa nhìn. Nàng làm bộ như không thấy hắn, nghênh ngang rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook