Trên thực tế, Vu Triều không nghĩ về những gì anh có hay không, thậm chí lúc ra ngoài làm nhiệm vụ anh cũng chỉ nghĩ về công việc đơn thuần.

Sự nóng nảy từ đêm qua dường như bị ngọn lửa dập tắt, giờ anh chỉ muốn gặp Tạ Linh Lăng nhiều hơn
Lên lầu vài bước ngắn ngủi, Vu Triều vô cùng khẩn trương.

Gặp được rồi, anh nên nói gì đây?
Thời niên thiếu Vu Triều thường xuyên đi ngang qua Tạ Linh Lăng.

Ấn tượng sâu nhất là có một lần trong tay anh ôm bóng rổ ở góc cầu thang đụng vào người cô, lúc ấy mũi của Tạ Linh Lăng bị anh đụng đỏ, hốc mắt của cô đỏ bừng vẻ mặt oán giận nhìn anh.

Chỉ một cái liếc mắt này, giống như chui vào trong lòng Vu Triều, thanh xuân của anh vào giờ lúc này đã xao động.
Khi đó năm lớp 10 khai giảng không lâu, ấn tượng của anh đối với cô dừng lại ở hai chữ “hoa khôi của trường”.

Lúc đó trong lớp có rất nhiều con trai bàn tán về Tạ Linh Lăng, nói rằng cô là cô gái xinh đẹp nhất trường.
Vu Triều cũng không thích ở sau lưng chỉ trỏ ngoại hình của một người khác, nhưng vào giờ lúc va chạm vào nhau ở góc cầu thang, anh lại cảm thấy Tạ Linh Lăng giống như là một tia sáng chiếu rọi trên người anh.
Vào năm lớp 10, vị trí của Vu Triều và Tạ Linh Lăng cách nhau rất xa, không ai nghĩ đến việc hai người họ lại ở bên nhau.
Đến học kỳ cuối năm lớp 11, cơ duyên trùng hợp, anh trở thành bàn sau của cô.

Khi đó Vu Triều thường xuyên ngồi ở phía sau Tạ Linh Lăng, nhìn bóng lưng của cô.

Cô có thói quen buộc tóc đuôi ngựa cao, đuôi tóc thường rơi trên bàn học của anh.
Đối với Vu Triều mà nói, toàn bộ tuổi trưởng thành của anh dường như đều là đuôi tóc của cô, gãi ngứa trong lòng anh.
Khi đó Vu Triều cũng muốn tỏ tình.
Chỉ là pháo hoa vừa bốc cháy lên đã bị một người bạn tốt tạt gáo nước lạnh, Đổng Kỳ Văn ngồi cùng bàn với Vu Triều nói với anh: “Tao chuẩn bị đuổi theo Tạ Linh Lăng đây! Mày chúc tao thành công đi!”
Lần đầu tiên Vu Triều không muốn chúc phúc cho anh em của mình.
……
Kỉ niệm như thanh xuân, cô gái trong ký ức lớn lên, vẫn như một tia sáng.
Vu Triều đẩy cửa ra, thiếu chút nữa đụng phải Tạ Linh Lăng.
Tạ Linh Lăng có chút ngoài ý muốn: “Anh đã về rồi.”
Vu Triều gật đầu, anh đưa đồ ăn sáng trên tay cho Tạ Linh Lăng: “Em còn chưa ăn sáng đúng không? Trước tiên ăn một chút đi.”
Tạ Linh Lăng lắc đầu: “Không cần, tôi không có thói quen ăn sáng.


Chẳng qua Tạ Linh Lăng nhìn mặt mày xám xịt của Vu Triều, nhịn không được cười, quần áo trên người anh càng thêm thô ráp, tương phản rất lớn.
Vu Triều nhẹ nhàng sờ mặt của anh, hỏi: “Làm sao vậy?”
Gương mặt anh rất đen sạm và có đôi mắt thật trong sáng.
Giống như một con mèo lớn ngây thơ, đáng thương và đáng yêu vậy.
Tạ Linh Lăng theo bản năng đưa tay muốn lau sạch vết bẩn trên mặt Vu Triều, nhưng động tác này lại làm cho hai người họ đều giật mình.

Da của Vu Triều mỏng manh và mềm mại hơn Tạ Linh Lăng tưởng tượng, nhưng tay của Tạ Linh Lăng rất lạnh.
Vết bẩn không cách nào lau chùi được, ngược lại đem ngón tay trắng nõn của Tạ Linh Lăng nhuộm bẩn.

Tạ Linh Lăng muốn rút tay về, không ngờ lại bị Vu Triều bắt được.
Bàn tay của anh to lớn, anh dễ dàng ôm lấy bàn tay cô, trong lòng bàn tay của anh có những vết chai mỏng, vô tình cọ vào mu bàn tay khiến cô ngứa ngáy.
Vào buổi sáng sớm, ánh nắng xuyên thấu qua ban công chiếu vào trên nền gạch trắng sứ, như chiếu ra ánh sáng dịu nhẹ cho hai người họ.
Hai người trong lúc nhất thời đều chỉ nhìn đối phương.
Trong mắt Vu Triều trên mặt Tạ Linh Lăng không có son phấn, tóc dài xõa vai, khuôn mặt giống như thời sinh viên, phảng phất thời gian 11 năm không có gì thay đổi.
Mà Vu Triều trong mắt Tạ Linh Lăng càng làm cô ngạc nhiên hơn, gương mặt lạnh lùng cương quyết của anh vào sáng sớm thoạt nhìn đặc biệt mềm mại, tổng thể đường nét đều có vẻ bình dị gần gũi.
Tạ Linh Lăng bình tĩnh ổn định lại xúc động lần hai bị kích thích ra.
Thật ra suy nghĩ của Vu Triều rất đơn thuần, anh nhìn thấy tay cô bị bẩn, trước tiên là muốn đưa cô đi rửa tay.
Nhưng Tạ Linh Lăng đẩy anh vào tường, giống như đêm qua, môi cô áp lên môi anh, quá bất ngờ không kịp đề phòng.
Vu Triều có kinh nghiệm, anh không còn bất động như một khúc gỗ nữa.

Khi nụ hôn của cô rơi xuống, anh theo bản năng vòng một tay qua eo cô và nâng cô lên.
Nằm ở trong ngực Vu Triều, cả người Tạ Linh Lăng chắc chắn rất nhỏ.

Vị trí của hai người hoán đổi, lưng cô dựa vào tường, cả người bị hơi thở tràn ngập mùi nam tính của anh bao bọc.
Hơi thở lẫn nhau được mở rộng ra vô tận, điều thú vị là khu phố nhỏ buổi sáng sớm ngược lại rất yên tĩnh, không giống như đêm qua đủ loại âm thanh ồn ào.
Tạ Linh Lăng loáng thoáng nghe được có một bài hát chậm rãi phát ra bên tai cô, không biết là nhà nào đang dùng loa công khai:
‘’Wise men say
Only fools rush in,
But I can’t help falling in love with you.
Shall I stay?
Would it be a sin If
I can’t help falling in love with you.
Like a river flows
Surely to the sea,
Darling so it goes…..’’
[Lời bài hát: Can’t Help Falling In Love của ca sĩ Elvis Presley]
Trong nháy mắt, Tạ Linh Lăng thật sự lo lắng, cô lo lắng Vu Triều bởi vì làm nhiệm vụ cả đêm không ngủ thì thể lực có thể tiêu hao quá lớn hay không.
Nhưng không thể nghi ngờ gì nữa là cô đã lo lắng quá nhiều.
Người đàn ông này nhiều năm rèn luyện, chỉ là một đêm làm việc đối với anh mà nói căn bản không tính là cái gì.

Khi giải cứu khó khăn, anh đã gần như không chợp mắt trong ba ngày ba đêm.
Vu Triều nhớ rõ Tạ Linh Lăng có sở thích sạch sẽ, anh muốn rửa sạch vết bẩn trên mặt cùng với mồ hôi trên người, lại luyến tiếc không muốn cùng cô tách ra.

Anh trực tiếp bế cô đi vào phòng tắm, đôi môi của nhau điên cuồng dây dưa, làm cho nước ấm làm ướt quần áo của đối phương.
Trong mắt Tạ Linh Lăng, mỗi một tấc đường cong cơ bắp trên người Vu Triều đều giống như có ma thuật, trên người cô quấn một chiếc khăn tắm, cô nghe được sự dịu dàng chăm sóc của anh: “Có lạnh không?”

Làm sao cô có thể cảm thấy lạnh chứ, trên người cô hình như có một ngọn lửa đang bùng cháy.
Tạ Linh Lăng thành thật lắc đầu, cô lớn mật đưa tay dò xét tám múi cơ bụng rõ ràng của anh.
Không ngờ Vu Triều sợ ngứa, co rút lại một chút.

Phản ứng này ngược lại làm cho cô cảm thấy thú vị, cô cố ý sờ soạng một lần nữa.
Vu Triều nắm lấy cổ tay cô, có chút vô tội lên tiếng: “Ngứa.”
Nghe nói thắt lưng đàn ông sợ ngứa, sau này cũng sẽ sợ vợ.
Tạ Linh Lăng cười: “Anh bao nhiêu tuổi rồi còn sợ ngứa à? ”
Vu Triều hơi đỏ mặt, anh nâng cằm cô lên, lần đầu tiên bá đạo cắn lên môi cô một cái.
Rất nhanh đã tắm xong, Vu Triều bế Tạ Linh Lăng trở lại phòng ngủ mà không quan tâm trên người anh có ẩm ướt.
Khác với ánh sáng rực rỡ của phòng khách, ánh sáng trong phòng ngủ bị rèm cửa chắn sáng ngăn cản, đối phương trong mắt nhau cũng không rõ ràng, nhưng bầu không khí mơ hồ lại ái muội vô pháp mở rộng.
Trong ánh sáng mờ ảo, có sự dò dẫm và cám dỗ.
Toàn thân Vu Triều căng thẳng đến khó tin, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi dày đặc, nhưng dường như sợ làm tổn thương cô, anh cẩn thận hôn cô.
Ngón tay Tạ Linh Lăng đặt trên cánh tay Vu Triều, cô bị anh hôn đến đầu óc choáng váng, mang theo hờn dỗi oán giận: “Anh làm tôi chờ rất lâu đó.”
“Tôi xin lỗi.”
Anh sẽ cố gắng hết sức để bù đắp.
Đã là giữa trưa, hai người bọn họ dành quá nhiều thời gian trong chuyện này, thậm chí ngay cả bữa sáng còn chưa ăn.
Xôi và bánh bao nhỏ đặt ở cửa chính đã sớm nguội lạnh, Tạ Linh Lăng cho dù chưa bao giờ ăn sáng nhưng lúc này cô đã cảm thấy đói, từ 8 giờ tối qua cô chưa uống một giọt nước nào, bây giờ đã 11 giờ trưa rồi.
Thể lực thể chất là nguyên nhân chính.
Vu Triều không ngừng làm Tạ Linh Lăng chờ thật lâu mà còn hành hạ cô trong một thời gian dài.
Anh không biết mỗi một tấc nụ hôn dịu dàng của anh đối với cô mà nói đều giống như đang đi trên dây thép, cô giống như lơ lửng giữa không trung, trước sau không có đường lui, đỉnh đầu là bầu trời mênh mông bất tận, dưới chân là vực sâu vạn trượng sâu không lường được.
Tạ Linh Lăng có thể cảm nhận được sự khó chịu của Vu Triều, anh hoàn toàn không có bất kỳ kỹ xảo nào cả, mọi thứ chỉ là bản năng.

Anh là một quý ông tuyệt đối, mỗi một lần thăm dò đều dựa trên sự tôn trọng đối với cô.

Cho nên Tạ Linh Lăng đắm chìm trong sự dịu dàng tinh tế của Vu Triều, đầu hàng vô điều kiện.
Khác với vẻ ngoài thô bạo của Vu Triều, anh rất quan tâm đến cảm xúc của cô.

Có lẽ anh cũng đang mò mẫm, cẩn thận quan sát phản hồi của cô mỗi khi chạm vào.
Tạ Linh Lăng vừa không thể tin được, vừa hỏi lại: “Anh thật sự chưa từng làm như vậy với những người phụ nữ khác sao?”
Hơi thở của Vu Triều còn có chút nặng nề, anh càng để ý là: “Em có đau không?”
Lúc vừa rồi anh hôn cô hình như có chút không chịu nổi.
Tạ Linh Lăng lắc đầu.
Vu Triều ân cần ôm Tạ Linh Lăng rồi lại đơn giản đi tắm, nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi yếu ớt của cô, anh còn nói đùa, “Xem ra vừa rồi em không có sức lực gì cả.”
Trên xương quai xanh của Tạ Linh Lăng có một dấu vết mờ nhạt, dường như đây là một dấu vết đặc biệt do anh để lại.
Vu Triều dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh của cô, có chút băn khoăn.
Tạ Linh Lăng vươn tay nhéo cơ bụng của Vu Triều: “Nhưng anh đã làm lâu quá rồi!”

Vu Triều nghe xong bật cười, đôi môi đỏ mọng, răng trắng, đặc biệt tỏa nắng.
Anh nhịn không được hôn lên mi mắt của Tạ Linh Lăng, nói với cô: “Em nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi nấu cơm”.
Tạ Linh Lăng có chút kinh ngạc: “Anh biết nấu cơm?”
“Ừ.

Có rau tươi và một ít thịt trong tủ lạnh.” Vu Triều lại hỏi Tạ Linh Lăng, “Em có đặc biệt muốn ăn gì không? Có một cửa hàng rau ở dưới khu phố nhỏ, tôi có thể đi xuống lầu để mua thêm.”
Tạ Linh Lăng ở trên mặt ăn uống không kén chọn, cũng không muốn làm phiền Vu Triều, nói: “Tùy tiện cũng được.”
Cô thực sự rất mệt mỏi, lúc này ngồi trên giường ngáp một cái.

Nghĩ đến tối hôm qua Vu Triều một đêm không ngủ, vừa rồi lại ra sức mạnh mẽ như vậy, bây giờ anh còn muốn nấu cơm, Tạ Linh Lăng có chút ngượng ngùng: “Bằng không chúng ta vẫn nên gọi cơm hộp đi? ”
Vu Triều nói: “Không sao, sẽ nhanh thôi.”
“Đúng rồi, buổi sáng tôi đã gặp mẹ anh.

Có lẽ bà ấy đã hiểu lầm.”
“Ừm, không có việc gì.”
*
Vu Triều nói rất nhanh nhưng thực sự đúng là rất nhanh, mất khoảng nửa tiếng, cơm trong nồi cơm điện đã chín, anh nấu được ba món: Bắp cải chua cay, tôm hấp, trứng hấp thịt băm.
Tuy Tạ Linh Lăng nói mệt mỏi, nhưng lúc này ngủ không được.

Áo khoác của cô bị ướt trong phòng tắm, cũng may nội y bên trong không ướt.
Sau khi thay quần áo của mình, Tạ Linh Lăng đi ra ban công hút một điếu thuốc.
Từ tầng sáu nhìn xuống, trên cơ bản cũng có thể đại khái nhìn rõ khu phố nhỏ này.

Cho dù là khu chung cư cũ, nhưng cây xanh làm thập phần không tồi, một mảng lớn màu xanh biếc nhìn ngược lại làm cho người ta thật sảng khoái.
Tạ Linh Lăng thực sự đang xem nhà gần đây, cô muốn mua một phòng ngủ một phòng khách, một mình ở là được, nhưng cô chưa từng suy nghĩ qua khu chung cư cũ này.
Lợi ích của thị trấn nhỏ là tiền của cô có thể mua một ngôi nhà, thay vì không đủ trả tiền cho các bộ như ở các thành phố lớn.

Lang thang ở bên ngoài nhiều năm, cô đã kiệt sức từ lâu, muốn sở hữu căn nhà của riêng mình, có một nơi để đặt chân.
“Linh Lăng.”
Không biết Vu Triều đứng ở phía sau cách đó không xa từ lúc nào, Tạ Linh Lăng không kịp đề phòng bất ngờ bị sặc một ngụm, vội vàng dập tắt điếu thuốc.
Vu Triều đi tới vỗ lưng Tạ Linh Lăng, hỏi cô: “Thế nào rồi?”
Tạ Linh Lăng đỏ mặt lắc đầu: “Không có việc gì.”
Anh nói, “Vào ăn cơm thôi.”
“Được.”
Dù chỉ là ba món ăn đơn giản nhưng đã làm cho vị giác của Tạ Linh Lăng cảm thấy kinh ngạc.

Tuy nhiên, điều này không loại trừ nguyên nhân làm cô cho rằng tất cả đồ ăn đều ngon là do quá đói.
Tạ Linh Lăng chưa bao giờ cố tình kiểm soát chế độ ăn uống của mình vì cô luôn cảm thấy thèm ăn.

Nhưng buổi trưa hôm nay, cô ăn đầy bát cơm, cô thích nhất là bát trứng hấp thịt băm.
Vu Triều ngồi đối diện cô dường như cũng không động đũa gì, anh chỉ lo bóc tôm, thỉnh thoảng thêm một con vào bát Tạ Linh Lăng, bất tri bất giác bóc xong cả đĩa tôm.
Thấy Tạ Linh Lăng ăn xong một bát cơm, anh lại hỏi cô có muốn thêm một bát cơm nữa hay không.
Tạ Linh Lăng vội vàng xua tay: “Không được, no chết tôi rồi.”
Cô thấy anh không động bát đũa, hỏi: “Sao anh không ăn vậy?”
Vu Triều nói: “Tôi sẽ ăn nhanh thôi.”

Vì thế sau đó Tạ Linh Lăng trơ mắt nhìn Vu Triều trong thời gian dường như không đến năm phút ăn xong hai bát cơm lớn, lại đem mấy món ăn còn lại trên bàn đều ăn sạch.
Cuối cùng cô cũng hiểu được, toàn thân người đàn ông này dường như dùng hết sức mạnh rốt cuộc là lấy tinh lực từ đâu ra.
“Anh cũng ăn quá nhanh rồi!’’ Tạ Linh Lăng cảm khái.
Vu Triều nói: “Trong quân đội và phòng cháy đây là tốc độ cơ bản nhất.

Bởi vì nhiều lần có thể ngay cả một miếng cơm cũng không thể ăn được, không ai chờ đợi mọi người để nhai kỹ nuốt chậm.”
Tạ Linh Lăng hiểu rõ gật đầu
Trước đó, hai người ở chung không có tật xấu gì, thậm chí có thể nói là rất hoàn hảo.

Tất nhiên, sự hoàn hảo này cũng dựa trên hai người không mấy thân thiết với nhau.

Đa số mọi người luôn luôn như vậy, để lại sự nóng nảy và giáo dục tốt nhất cho những người không quen thuộc, nhưng để lại những điều tồi tệ nhất cho những người gần gũi nhất.
Vu Triều ăn cũng không khác lắm, Tạ Linh Lăng chuẩn bị nói rõ: “Chuyện hôm nay, chúng ta vẫn nên nói chuyện đi…”
Vu Triều buông bát đũa xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tạ Linh Lăng.
Tạ Linh Lăng một mình đứng trên ban công suy nghĩ rất nhiều, cô nghĩ chuyện hôm nay chỉ là trò chơi giữa người lớn, cô tin tưởng Vu Triều sẽ hiểu.
“Tôi không muốn gây phiền phức cho anh.” Tạ Linh Lăng nói, “Cho nên, anh không cần để ở trong lòng.


Vẻ mặt của Vu Triều có chút nghiêm túc, anh nói: “Nếu đã tạo thành phiền phức rồi thì sao?”
Tạ Linh Lăng đau đầu, cô cho rằng Vu Triều sẽ hiểu được ẩn ý của cô: “À, có thể coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra sao?”
Vu Triều nghe vậy dừng một chút.
Tất nhiên anh hiểu ý cô.
Tạ Linh Lăng cảm thấy như thể tại một khoảnh khắc nào đó cô nhìn thấy ánh sáng trên mặt Vu Triều ảm đạm đi xuống có thể nhìn thấy bằng mắt thường, anh đứng dậy và dọn dẹp sạch sẽ bát đĩa, nhưng không trả lời câu hỏi của cô.
Giống như đang giận dỗi.
Thẳng thắn thành thật, Tạ Linh Lăng biết mình lúc này rất cặn bã.

Nhưng cô thực sự không muốn nói về bất kỳ cảm xúc nào.

Có lẽ lúc này làm bạn giường sẽ tiện hơn là nói đến tình cảm.

Mỗi một mối quan hệ giữa đàn ông và phụ nữ bởi vì nhất thời mới mẻ, đến cuối cùng người bị tổn thương luôn là phụ nữ.

Tạ Linh Lăng đã sớm mệt mỏi.
Cô trêu chọc Vu Triều là sự thật, nhưng loại chuyện này như một cái tát không vang lên.
Thấy không cần tiếp tục nói chuyện nữa, Tạ Linh Lăng lịch sự tạm biệt Vu Triều: “Vậy thì, tôi đi trước đây.”
“Tôi sẽ đưa em đi.” Vu Triều nói rồi sải bước đi tới.
“Không cần.”
Vu Triều đã đứng trước mặt Tạ Linh Lăng, anh cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt cứng rắn trông rất lạnh lùng.
Hai người bọn họ nhìn nhau, giống như một đôi tình nhân nhỏ giận dữ.
Tạ Linh Lăng nói: “Tôi thật không cần đưa, tôi đi ra ngoài bắt xe là được.”
Vu Triều mở miệng: “Nếu tôi nhất định phải đưa em đi thì sao?”
Tạ Linh Lăng thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ: “Vậy anh rất không thức thời.”
“Thức thời cơm ăn sao?” Vu Triều thoạt nhìn có vài phần bá đạo, “Tôi lại không thức thời đấy.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương