Có Người Cho Vợ Tôi Đôi Mắt
-
Chương 36: Tân Nương Của Ai? 4 [HẾT]
Tân Nương Của Ai?
Ngày tám tháng một.
Ngày nàng đến thăm Phùng Băng...
Bệnh của Phùng Băng đã đỡ hơn... nghe đâu đã tìm được cỏ Sắc Quy, hắn đang trên đường trở về...
Đúng rồi, nàng mang thai được hơn hai tháng, chính là biết nàng mang thai và có được cuộc sống mình muốn thì Phùng Băng vui vẻ, bớt đi tự trách trong lòng.
Chính là nàng được chàng đưa tới thăm Phùng Băng, chàng vì lo cho nàng cùng bảo bảo trong bụng, chàng đưa tới rồi chàng còn dặn dò giờ đến đón nàng. Lúc vào phòng Phùng Băng không ngờ tới lại gặp được hắn vừa trở về.
Đối mặt với nhau, ánh mắt chạm nhau... với nàng là lướt qua, với hắn là ngờ vực.
"Phùng Băng."
"Gia Nhi tới rồi? Người đâu lấy ghế ra."
"Ấy, Điềm Ân, huynh trở về rồi?"
"Ừ, Tiểu Nhi muội vẫn tốt chứ?"
"Muội rất tốt."
Thật sự rất tốt... đã gần như quên đi quá khứ kia.
...
Nàng vẫn như thường lệ ngồi nhìn hắn cùng Phùng Băng nói chuyện, lúc lâu nàng nhìn ra ngoài trời nghĩ nghĩ đến giờ chàng tới đón rồi nên nàng đứng dậy.
"Phùng Băng, đến giờ ta phải về, hôm khác ta đến thăm ngươi tiếp."
"Ừm, được, để ta kêu người đưa ngươi đi."
"Thôi không sao, ta đi được mà."
Nàng từ chối đề nghị của Phùng Băng rồi quay qua nhìn hắn, nàng nở nụ cười coi như tạm biệt rồi xoay lưng đi khỏi.
Bước ra khỏi vương phủ nàng đã thấy được bóng dáng chàng chạy tới... khóe miệng bất giác cong lên.
"Nương tử!"
"Vũ Vũ, chàng luôn đúng lúc!
"Đến đón nương tử thì phải đúng lúc, không thể nào để nương tử đứng lâu mỏi chân."
"Phì... Vũ Vũ khéo quá! Được rồi, chúng ta về nhà, đừng để mẫu thân chờ."
"Ừ ừ, ý, nương tử cẩn thận vấp!"
...
Ngày tám tháng một.
Hắn trở về từ nơi xa...
Hắn đã tự nhủ lần này trở về sẽ bù đắp cho người đã vì hắn rất nhiều...
Người đó đã dành hơn mười năm cho hắn, vứt bỏ tất cả để theo hắn...
Luôn nghe theo hắn... ngoan ngoãn bên cạnh...
Lúc cần luôn gọi tên hắn: "Ân."
Nàng là người theo hắn vượt qua bao gian nan, khó khăn, nguy hiểm hơn thế là sinh tử...
Nàng không bỏ mặc hắn mà chỉ có quan tâm lo lắng...
Bên cạnh nàng hắn thấy bình yên...
Hắn cho rằng hắn cùng nàng sẽ mãi như bằng hữu, cho đến một ngày hắn nghe được nàng nói thích hắn...
Hắn ngạc nhiên... nhưng hắn không từ chối cũng không chấp nhận.
Bởi hắn có người mình thích, dù người đó chưa thích hắn nhưng hắn vẫn còn hi vọng bởi người đó chưa hề thích ai.
Mãi cho đến một ngày, bức thư gửi đến... trong thư người đó viết là sắp gả đi...
Đúng, hắn hết hi vọng rồi...
Trái tim đau như bị dao cắt... hắn chỉ biết uống rượu, say rồi sẽ không cảm giác gì nữa... nhưng là hắn không say!
Uống bao nhiêu cũng vẫn tỉnh.
Trở về thấy được nàng... dịu dàng quan tâm, là nàng xua đi cảm giác đau đáu kia... Ma xui quỷ khiến hắn nói thích nàng rồi ôm lấy nàng nói nàng ở lại với hắn.
Sau chính là những ngọt ngào mà nàng tạo nên...
Cả hai bên nhau rất vui vẻ... rất vui...
Khoảng thời gian ấy thật sự đẹp đẽ... nhưng trong hắn vẫn hiện hữu bóng dáng người đó... không quên được.
Về sau nữa... ngày sinh thần của nàng... hắn đã hỏi nàng có đồng ý gả cho hắn hay không...
Hắn lúc ấy nghĩ rằng, không ai thích hợp với hắn ngoài nàng... lấy nàng về sau hắn có thể thích, yêu nàng...
Nàng đồng ý...
Ngày thành hôn, cái ngày trọng đại, đáng lẽ nên vui vẻ hoàn mỹ nhưng nửa đường hắn nghe được người kia ngất đi... lúc đó hắn bắt mạch hắn phát hiện người đó bị bệnh nặng... rất khó chữa trị...
Lúc ấy hắn lo lắng, đau lòng, tìm cách chữa trị...
Hắn bỏ quên nàng đến khi tìm được cách...
Hắn đã nói chuyện với nàng...
Hắn bảo nàng chờ hắn...
Chờ hắn tìm thấy nguyên liệu chữa bệnh rồi sẽ lấy nàng.
Hai năm...
Hắn trở về vì một bức thư của người đó... Người đó tự trách vì chuyện bản thân đã làm hỏng chuyện tốt giữa hắn và nàng.
Mong muốn hắn trở về, chuyện chữa bệnh tính sau...
Và khi hắn trở lại người đó nói đã sắp xếp xong mọi thứ để thành hôn... người đó muốn bù đắp một lễ thành hôn hoàn chỉnh.
Là từ chối không được... hắn mới đáp ứng... cũng nói với nàng.
Như hắn đã nói, nàng rất nghe lời hắn nên nàng gật đầu đồng ý.
...
Lần hai thành hôn này... lúc sắp thành rồi thì... người đó lại lần nữa phát bệnh. Hắn thêm một lần bỏ rơi nàng...
Để nàng mang hỉ phục đỏ thắm bơ vơ... để khăn hỉ rơi trước cửa lớn.
Hắn biết nàng đã ngồi trước cửa lớn, ôm mặt gào khóc...
Hắn cũng biết nàng thương tâm, tức giận vứt đi hỉ phục vào màn mưa.
Nhưng hắn không đến bên nàng an ủi và nói lời xin lỗi, hắn chỉ có thể nhờ người truyển lời đến nàng trước khi rời đi tìm nguyên liệu chế thuốc chữa bệnh.
Sau nhận được thư của nàng hắn mới thấy an tâm.
May mắn nàng không giận hắn...
...
Hơn một năm sau, ngày tám tháng một hiện tại...
Hắn trở về... hắn đã thấy nàng, thần sắc hồng hào, không gầy nữa... nhìn hết hắn biết nàng chăm sóc bản thân tốt hơn lúc trước.
Và nàng dường như đối với hắn đã thay đổi.
Hững hờ, xa cách... hắn không rõ nữa...
Chờ khi bệnh của người đó chữa khỏi rồi hắn mới trở về nhà...
Chỉ là... không có nàng, vẫn là nơi đầy thuốc đang phơi, cỏ cây xanh tươi mà hắn không thấy nụ cười nàng mỗi khi hắn về, chỗ nàng hay đứng chờ đã không có nàng từ bao giờ?
Căn phòng của nàng mạng nhện đã giăng đầy...
Những bức thư hắn gửi vương vãi trên đất, nhặt từng bức thư đều thấy không có vết tích động vào, nguyên vẹn hoàn hảo.
Hắn phát hiện chỉ có riêng căn phòng của nàng bừa bộn, ngoài ra các nơi phòng khác đều sạch sẽ.
Hắn sau đó chờ đợi nàng về, nhưng mãi không thấy...
Một ngày
Hai ngày
Ba ngày...
Bốn, năm, sáu, bảy ngày.
Hắn vô cùng khó hiểu vì sao như vậy. Tự hỏi nàng ở đâu? Làm gì?
Tại sao Hắn tìm khắp mà không thấy nàng đâu?
Sáng sớm hắn tới hỏi người kia về nàng, ngay lúc đứng trước cửa phòng hắn đã nghe được...
"Gia Nhi... Điềm Ân đã về, ngươi tính khi nào nói với Điềm Ân chuyện của ngươi?"
"Khi nào vô tình gặp thì lúc đó nói."
"Tại sao?"
"Ta không rảnh tìm huynh ấy nói chuyện."
"Ngươi có lo lắng gì về đại ngốc tử kia không? Nhỡ hắn biết chuyện..."
"Ta đã nói cho Vũ Vũ cùng mẫu thân biết rồi."
"Hả?"
"Có những chuyện nên nói ra, để sau không có khó hiểu khúc mắc rồi xảy ra hiểu lầm."
"... Gia Nhi... lần này ngươi thật sự chú trọng..."
"Ta chỉ muốn giữ những thứ ta có hiện tại. Nam nhân trong tim có ta, chiều chuộng, bảo vệ lo lắng ta. Mẫu thân hiểu ý, hiền hòa với ta, mọi thứ đều đáng để trân trọng, giữ gìn."
"Gia Nhi thật sự thay đổi... không còn là Gia Nhi trước kia luôn luôn im ắng, trầm lặng, hay buồn bã vì Điềm Ân. Haiz, ta thấy có lẽ Điềm Ân với ngươi đã không là gì. Đáng tiếc."
"Điềm Ân là quá khứ đau thương và ngu ngốc của ta, và ta Gia Nhi đã chôn vùi đi nó rồi... Quả thật đáng tiếc, tưởng rằng sẽ chung một hướng, ngờ đâu chỉ chung một đoạn đường thẳng dài, đến ngã rẽ, mỗi người mỗi hướng mà thôi."
...
Ngỡ ngàng lại xót xa...
Thiếu nữ năm xưa đã trưởng thành... trong sự vô tâm hắn ban.
Vào lúc nào đó đã như sâu nhỏ phá kén hóa bướm bay đi lúc nào hắn chẳng hay biết.
"... Tiếu Nhi... giờ thì ta biết... muội vì sao trong thư viết về muội lại ít đi... ra là muội sớm từ bỏ ta rồi."
"Luôn nghĩ rằng về sẽ bù đắp cho muội... nhưng không ngờ... muội đã không cần ta, trong tim muội đã thiếu đi bóng ta rồi."
"Nếu được chọn lại... ta sẽ chọn lễ thành hôn của chúng ta được hoàn thành trước... nhưng thôi... mọi chuyện là không thể nào... ta đành chờ đến kiếp sau."
[Hết Truyện.
Ngày tám tháng một.
Ngày nàng đến thăm Phùng Băng...
Bệnh của Phùng Băng đã đỡ hơn... nghe đâu đã tìm được cỏ Sắc Quy, hắn đang trên đường trở về...
Đúng rồi, nàng mang thai được hơn hai tháng, chính là biết nàng mang thai và có được cuộc sống mình muốn thì Phùng Băng vui vẻ, bớt đi tự trách trong lòng.
Chính là nàng được chàng đưa tới thăm Phùng Băng, chàng vì lo cho nàng cùng bảo bảo trong bụng, chàng đưa tới rồi chàng còn dặn dò giờ đến đón nàng. Lúc vào phòng Phùng Băng không ngờ tới lại gặp được hắn vừa trở về.
Đối mặt với nhau, ánh mắt chạm nhau... với nàng là lướt qua, với hắn là ngờ vực.
"Phùng Băng."
"Gia Nhi tới rồi? Người đâu lấy ghế ra."
"Ấy, Điềm Ân, huynh trở về rồi?"
"Ừ, Tiểu Nhi muội vẫn tốt chứ?"
"Muội rất tốt."
Thật sự rất tốt... đã gần như quên đi quá khứ kia.
...
Nàng vẫn như thường lệ ngồi nhìn hắn cùng Phùng Băng nói chuyện, lúc lâu nàng nhìn ra ngoài trời nghĩ nghĩ đến giờ chàng tới đón rồi nên nàng đứng dậy.
"Phùng Băng, đến giờ ta phải về, hôm khác ta đến thăm ngươi tiếp."
"Ừm, được, để ta kêu người đưa ngươi đi."
"Thôi không sao, ta đi được mà."
Nàng từ chối đề nghị của Phùng Băng rồi quay qua nhìn hắn, nàng nở nụ cười coi như tạm biệt rồi xoay lưng đi khỏi.
Bước ra khỏi vương phủ nàng đã thấy được bóng dáng chàng chạy tới... khóe miệng bất giác cong lên.
"Nương tử!"
"Vũ Vũ, chàng luôn đúng lúc!
"Đến đón nương tử thì phải đúng lúc, không thể nào để nương tử đứng lâu mỏi chân."
"Phì... Vũ Vũ khéo quá! Được rồi, chúng ta về nhà, đừng để mẫu thân chờ."
"Ừ ừ, ý, nương tử cẩn thận vấp!"
...
Ngày tám tháng một.
Hắn trở về từ nơi xa...
Hắn đã tự nhủ lần này trở về sẽ bù đắp cho người đã vì hắn rất nhiều...
Người đó đã dành hơn mười năm cho hắn, vứt bỏ tất cả để theo hắn...
Luôn nghe theo hắn... ngoan ngoãn bên cạnh...
Lúc cần luôn gọi tên hắn: "Ân."
Nàng là người theo hắn vượt qua bao gian nan, khó khăn, nguy hiểm hơn thế là sinh tử...
Nàng không bỏ mặc hắn mà chỉ có quan tâm lo lắng...
Bên cạnh nàng hắn thấy bình yên...
Hắn cho rằng hắn cùng nàng sẽ mãi như bằng hữu, cho đến một ngày hắn nghe được nàng nói thích hắn...
Hắn ngạc nhiên... nhưng hắn không từ chối cũng không chấp nhận.
Bởi hắn có người mình thích, dù người đó chưa thích hắn nhưng hắn vẫn còn hi vọng bởi người đó chưa hề thích ai.
Mãi cho đến một ngày, bức thư gửi đến... trong thư người đó viết là sắp gả đi...
Đúng, hắn hết hi vọng rồi...
Trái tim đau như bị dao cắt... hắn chỉ biết uống rượu, say rồi sẽ không cảm giác gì nữa... nhưng là hắn không say!
Uống bao nhiêu cũng vẫn tỉnh.
Trở về thấy được nàng... dịu dàng quan tâm, là nàng xua đi cảm giác đau đáu kia... Ma xui quỷ khiến hắn nói thích nàng rồi ôm lấy nàng nói nàng ở lại với hắn.
Sau chính là những ngọt ngào mà nàng tạo nên...
Cả hai bên nhau rất vui vẻ... rất vui...
Khoảng thời gian ấy thật sự đẹp đẽ... nhưng trong hắn vẫn hiện hữu bóng dáng người đó... không quên được.
Về sau nữa... ngày sinh thần của nàng... hắn đã hỏi nàng có đồng ý gả cho hắn hay không...
Hắn lúc ấy nghĩ rằng, không ai thích hợp với hắn ngoài nàng... lấy nàng về sau hắn có thể thích, yêu nàng...
Nàng đồng ý...
Ngày thành hôn, cái ngày trọng đại, đáng lẽ nên vui vẻ hoàn mỹ nhưng nửa đường hắn nghe được người kia ngất đi... lúc đó hắn bắt mạch hắn phát hiện người đó bị bệnh nặng... rất khó chữa trị...
Lúc ấy hắn lo lắng, đau lòng, tìm cách chữa trị...
Hắn bỏ quên nàng đến khi tìm được cách...
Hắn đã nói chuyện với nàng...
Hắn bảo nàng chờ hắn...
Chờ hắn tìm thấy nguyên liệu chữa bệnh rồi sẽ lấy nàng.
Hai năm...
Hắn trở về vì một bức thư của người đó... Người đó tự trách vì chuyện bản thân đã làm hỏng chuyện tốt giữa hắn và nàng.
Mong muốn hắn trở về, chuyện chữa bệnh tính sau...
Và khi hắn trở lại người đó nói đã sắp xếp xong mọi thứ để thành hôn... người đó muốn bù đắp một lễ thành hôn hoàn chỉnh.
Là từ chối không được... hắn mới đáp ứng... cũng nói với nàng.
Như hắn đã nói, nàng rất nghe lời hắn nên nàng gật đầu đồng ý.
...
Lần hai thành hôn này... lúc sắp thành rồi thì... người đó lại lần nữa phát bệnh. Hắn thêm một lần bỏ rơi nàng...
Để nàng mang hỉ phục đỏ thắm bơ vơ... để khăn hỉ rơi trước cửa lớn.
Hắn biết nàng đã ngồi trước cửa lớn, ôm mặt gào khóc...
Hắn cũng biết nàng thương tâm, tức giận vứt đi hỉ phục vào màn mưa.
Nhưng hắn không đến bên nàng an ủi và nói lời xin lỗi, hắn chỉ có thể nhờ người truyển lời đến nàng trước khi rời đi tìm nguyên liệu chế thuốc chữa bệnh.
Sau nhận được thư của nàng hắn mới thấy an tâm.
May mắn nàng không giận hắn...
...
Hơn một năm sau, ngày tám tháng một hiện tại...
Hắn trở về... hắn đã thấy nàng, thần sắc hồng hào, không gầy nữa... nhìn hết hắn biết nàng chăm sóc bản thân tốt hơn lúc trước.
Và nàng dường như đối với hắn đã thay đổi.
Hững hờ, xa cách... hắn không rõ nữa...
Chờ khi bệnh của người đó chữa khỏi rồi hắn mới trở về nhà...
Chỉ là... không có nàng, vẫn là nơi đầy thuốc đang phơi, cỏ cây xanh tươi mà hắn không thấy nụ cười nàng mỗi khi hắn về, chỗ nàng hay đứng chờ đã không có nàng từ bao giờ?
Căn phòng của nàng mạng nhện đã giăng đầy...
Những bức thư hắn gửi vương vãi trên đất, nhặt từng bức thư đều thấy không có vết tích động vào, nguyên vẹn hoàn hảo.
Hắn phát hiện chỉ có riêng căn phòng của nàng bừa bộn, ngoài ra các nơi phòng khác đều sạch sẽ.
Hắn sau đó chờ đợi nàng về, nhưng mãi không thấy...
Một ngày
Hai ngày
Ba ngày...
Bốn, năm, sáu, bảy ngày.
Hắn vô cùng khó hiểu vì sao như vậy. Tự hỏi nàng ở đâu? Làm gì?
Tại sao Hắn tìm khắp mà không thấy nàng đâu?
Sáng sớm hắn tới hỏi người kia về nàng, ngay lúc đứng trước cửa phòng hắn đã nghe được...
"Gia Nhi... Điềm Ân đã về, ngươi tính khi nào nói với Điềm Ân chuyện của ngươi?"
"Khi nào vô tình gặp thì lúc đó nói."
"Tại sao?"
"Ta không rảnh tìm huynh ấy nói chuyện."
"Ngươi có lo lắng gì về đại ngốc tử kia không? Nhỡ hắn biết chuyện..."
"Ta đã nói cho Vũ Vũ cùng mẫu thân biết rồi."
"Hả?"
"Có những chuyện nên nói ra, để sau không có khó hiểu khúc mắc rồi xảy ra hiểu lầm."
"... Gia Nhi... lần này ngươi thật sự chú trọng..."
"Ta chỉ muốn giữ những thứ ta có hiện tại. Nam nhân trong tim có ta, chiều chuộng, bảo vệ lo lắng ta. Mẫu thân hiểu ý, hiền hòa với ta, mọi thứ đều đáng để trân trọng, giữ gìn."
"Gia Nhi thật sự thay đổi... không còn là Gia Nhi trước kia luôn luôn im ắng, trầm lặng, hay buồn bã vì Điềm Ân. Haiz, ta thấy có lẽ Điềm Ân với ngươi đã không là gì. Đáng tiếc."
"Điềm Ân là quá khứ đau thương và ngu ngốc của ta, và ta Gia Nhi đã chôn vùi đi nó rồi... Quả thật đáng tiếc, tưởng rằng sẽ chung một hướng, ngờ đâu chỉ chung một đoạn đường thẳng dài, đến ngã rẽ, mỗi người mỗi hướng mà thôi."
...
Ngỡ ngàng lại xót xa...
Thiếu nữ năm xưa đã trưởng thành... trong sự vô tâm hắn ban.
Vào lúc nào đó đã như sâu nhỏ phá kén hóa bướm bay đi lúc nào hắn chẳng hay biết.
"... Tiếu Nhi... giờ thì ta biết... muội vì sao trong thư viết về muội lại ít đi... ra là muội sớm từ bỏ ta rồi."
"Luôn nghĩ rằng về sẽ bù đắp cho muội... nhưng không ngờ... muội đã không cần ta, trong tim muội đã thiếu đi bóng ta rồi."
"Nếu được chọn lại... ta sẽ chọn lễ thành hôn của chúng ta được hoàn thành trước... nhưng thôi... mọi chuyện là không thể nào... ta đành chờ đến kiếp sau."
[Hết Truyện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook